Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 42

Thừa dịp thời gian Thất ca bận rộn, Thẩm Mặc đi tới trước mặt nhị vị huyện thừa, nhẹ giọng hỏi:
- Không biết trận tỷ thí tiếp theo tiến hành khi nào?
Vương Lão Hổ đã sớm tức giận bỏ đi, ngay cả một câu dặn dò cũng không có.

Trương huyện thừa càng nhìn càng thấy Thẩm Mặc đáng yêu, cười tủm tỉm nói:
- Giờ Thìn ngày mai sẽ gặp nhau tại bến tàu Sơn Âm, Vương Quý Phát sẽ tuyên bố đề tiếp theo.
Nói rồi cười tươi như hoa:
- Cũng đừng đến muộn nữa nhé.

Thẩm Mặc gật đầu cười nói:
- Nhất định nhất định.

~~

Bất tri bất giác đã hơn nửa canh giờ trôi qua, nhưng không ai lên tiếng nói: "Ngươi quá hạn rồi.", họ vẫn như si như say nhìn đôi tay đó. Dưới 10 ngón tay thô ráp, vàng ngoan ngoãn nghe lời tựa như bột nhão, tùy ý người thợ tùy tâm sở dục đắp nặn thành các loại hình dạng. Dần dần mọi người thấy hắn đang muốn tạo một đôi kim trâm, nhưng dáng dấp cụ thể thế nào thì còn phải đợi thêm.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng hắn thở phào một hơi, buông xuống con dao khắc trong tay, uể oải nói:
- Một đôi kim trâm Song loan hàm thọ quả, mời tiểu tướng công xem qua.

Có người dâng lên một cái khay bằng nhung tơ màu lam, nhẹ nhàng đặt đôi kim trâm lên đó, rồi đưa đến trước mặt Thẩm Mặc và nhị vị huyện thừa.

Ba người chăm chú nhìn lại, chỉ thấy trên đỉnh đôi kim trâm đều là hoa mai nở nhụy, nhụy hoa cánh hoa đều được khắc cực kỳ tinh xảo. Trên hoa tâm còn đậu một đôi chim loan trông rất sống động, một con miệng ngậm thọ quả, một con miệng ngậm phương thắng*. Hai con chim loan thân liền cánh, có tầng tầng hoa văn rất đẹp, tựa như lông chim thực sự , trên đuôi chim còn mọc ra vài sợi lông dài, tô điểm thêm đôi chim loan càng thêm cao quý.
(*)phương thắng: một loại trang sức cổ đại, mang hàm nghĩa cát tường, đồng tâm song hợp.

Đôi chim loan này đậu trên nhụy hoa, chỉ cần cây trâm khẽ động, bất cứ lúc nào cũng có thể rung rung theo, dường như muốn vỗ cánh bay cao, có thể coi là tác phẩm điêu luyện sắc sảo.

Ba người say sưa nhìn một hồi, lại đưa cho bách tính lần lượt thưởng thức, người xem đều chu choa khen không ngớt, phục đến sát đất, ngay cả đám thợ xem cũng phải giơ lên ngón cái, khen một tiếng: "quá khéo léo." Mặc dù thứ này mấy đại đương nhìn cũng không ngạc nhiên, nhưng trong thời gian ngắn họ cũng không thể làm được cẩn thận như vậy.

Một đại đương sắc mặt thận trọng nói:
- Thủ pháp của ngươi giống như là của phái cung đình thời Tống.

Thất ca ngại ngùng gật đầu:
- Tổ tiên đã từng làm phượng quan cho hoàng hậu của vua Huy Tông.

Nhất thời khiến mọi người khẽ hít hà một hơi, không ngờ còn là đời sau của vị quốc thủ, lúc này mới nhớ tới câu hỏi:
- Xin hỏi cao tính đại danh của ngài?

- Ta họ Điền, tên vốn đã quên từ lâu rồi, gọi ta Điền Thất đi.
Thất ca nhỏ giọng nói.

Thẩm Mặc không khỏi cười nói:
- Thất ca, có chuyện cũ này vì sao không nói sớm?

- Sau khi Đại Tống dời về Nam, chúng tôi đã thành dân mất nước, tay nghề cũng dần dần mai một, nói đến thì thực sự thẹn với tổ tiên. - Thất ca cúi đầu nói.

Thẩm Mặc gật đầu, cười nói:
- Chúng ta xem cái bình thế nào rồi?

Nói rồi tháo xuống miếng vải đen đang buộc trên cái bình, cả cái bình ngọc lưu ly quả nhiên đã vàng óng ánh.

Thất ca dùng móng tay ngón út ấn xuống tấm giấy vàng bên trong cổ bình cho đều, như vậy thì đại công cáo thành rồi. Thẩm Mặc giao bình cho mọi người xem. Tấm giấy vàng đã thực sự dán vào trong thành bình, hoàn toàn không có một khe hở.

Đám thợ đã triệt để chịu phục rồi, mọi người kinh ngạc hỏi:
- Bản chất của nó là gì?

Thất ca nói không nên lời, đành phải xin Thẩm Mặc giúp đỡ, Thẩm Mặc gật đầu cười nói:
- Loại dụng cụ bằng thủy tinh thế này đều rất giòn dễ vỡ, đâu thể nào dùng vật cứng gõ lên mặt để làm việc được? Duy chỉ thủy ngân có tính chất êm dịu mà lại nặng, khi vào trong bình lắc lư cũng sẽ không tổn hại đến bình, có thể dán lá vàng vào trong bình một cách hoàn mỹ, cũng tạo ra được một tầng thủy ngân vàng mỏng và dẻo ở bên trong thành bình, không chỉ có thể giữ lá vàng vĩnh viễn không bị tróc ra, còn có thể trung hoà độc tính của thủy ngân.
Nói rồi khẽ búng lên cái bình một cái:
- Mặc dù nó sẽ ăn mòn lá vàng ở bên trong, nhưng nhìn từ bên ngoài vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.

~~

Việc hôm nay xong, hai vị huyện thừa nhìn cũng đã mắt, liền hẹn gặp lại Thẩm Mặc vào ngày mai, sau đó mọi người giải tán ai về nhà nấy.

Thẩm Mặc và Thẩm Kinh qua giúp đỡ Thất ca thu dọn đồ, cũng muốn dẹp đường hồi phủ, ai dè vài người dáng dấp như thương nhân đi qua, hỏi cái bình và cây trâm có bán không. Thẩm Mặc bảo Điền Thất chế ra mấy món này, còn không phải là vì mượn tiếng vang để kiếm lợi ích? Phải rèn sắt khi còn nóng, mượn không khí này mới có thể bán ra được giá tốt.

Cò kè mặc cả một hồi, cuối cùng cái bình bán 3 lượng 3 tiền, đôi trâm cài 5 lượng 7 tiền, tổng cộng là 9 lượng vàng.

Sau khi tiền trao cháo múc, nắm được số tiền lớn trong tay, ba người cảm thấy mỹ mãn lên xe, lên đường hồi phủ.

Dọc theo đường đi Thẩm Mặc rất vui, Thẩm Kinh cũng vui, Điền Thất cũng chỉ cười ha ha. Bỏ ra vốn 4 lượng vàng, lần buôn bán này lời 5 lượng vàng. Năm lượng vàng đó, đổi thành bạc chính là 40 lượng! Đây là một khoản tiền lớn thế nào chứ!

Kế tiếp chính là lúc chia chác.

Thẩm Mặc cười nói:
- Tiền này ta và Thẩm Kinh cầm phân nửa, Thất ca cầm phân nửa.

Điền Thất vội vàng lắc đầu:
- Không được không được, ta không lấy đồng nào đâu.

- Đây vốn đều nhờ tay nghề của Thất ca, ngươi nên cầm nhiều nhất. - Thẩm Mặc lắc đầu cười nói.

- Đúng vậy cầm đi, ngươi không phải muốn mở một cửa tiệm còn gì? Cứ dùng số tiền này mà làm vốn, kiên trì mấy tháng không thành vấn đề.
Thẩm Kinh cũng cười nói:
- Lấy tay nghề của ngươi, lại thêm chiêu bài ngày hôm nay, không lo kinh doanh không được!

Đây chính là tâm nguyện của Điền Thất, nhưng hắn vẫn không hề đổi ý, nghiêm túc nói:
- Tiểu tướng công đã cho ta cơ hội làm người lại, điều này còn đáng quý hơn nghìn vàng, nếu còn tham tiền, còn không bằng bảo ta đâm đầu chết cho xong.

Dáng vẻ kiên quyết, khiến Thẩm Kinh phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Thẩm Mặc biết loại người thế này rất có chủ kiến, cười khổ một tiếng nói:
- Nhưng hai người chúng tôi cũng đâu có làm được gì, thực sự rất hổ thẹn.

- Nếu mọi người đều cảm thấy cầm số tiền này sẽ không an lòng.
Thẩm Kinh hơi suy nghĩ rồi vỗ tay nói:
- Như vậy đi, chúng ta đến đổ phường đặt toàn bộ vào cửa chúng ta thắng, ăn thì chia phần, thua thì thôi.

- Thiện tai.
Thẩm Mặc cũng vỗ tay nói:
- Như vậy cũng coi như an tâm rồi.

- Nếu thua thì sao.
Điền Thất rụt rè hỏi:
- Ta nói vạn nhất.

- Cứ coi như mạo hiểm thử vận may đi.
Thẩm Mặc cười ha ha nói:
- Dù sao thì chúng ta đã bỏ vào 10 lượng bạc rồi, không bằng chơi luôn một lần cho sướng!

Vốn đã hai bàn tay trắng, có thua cũng mất mát gì đâu.. . Đây là tư tưởng của kẻ độc thân điển hình.

- Mười lượng gì? Tổng cộng ta đặt 5 lượng, đều đặt tại Đại Phát rồi.
Thẩm Kinh giật mình nói:
- Ngươi cũng đặt hả?

- Đâu có, ta làm gì có bạc?
Thẩm Mặc hơi ngẩn mặt ra:
- Ta nghe Hầu huyện thừa nói, Hưng Phát ở Sơn Âm cũng nhận được tiền đặt 5 lượng? Còn tưởng rằng là do ngươi đặt thêm ba lượng chứ.

- Ta để lại hai lượng.
Thẩm Kinh nhíu mày nói:
- Ta sợ vạn nhất chúng ta thua, thì còn có thể ăn một bữa để an ủi.

- Không ngờ trước đó vẫn có người xem trọng chúng ta. . .
Suy nghĩ một lát, Thẩm Mặc khó tin nói:
- Là ai có ánh mắt như thế nhỉ?

Thẩm Kinh thiếu chút nữa té ghế, cười khổ nói:
- Điền Thất ngươi thấy rồi đấy? Nếu luận da mặt dày, ta vẫn không thể so với Thẩm Mặc.

Vậy mà Điền Thất rất nghiêm túc nói:
- Tiểu nhân cảm thấy tiểu tướng công nói rất đúng, người đó quả thật có ánh mắt.

- Tại sao chưa từng có ai nói giúp ta vậy nhỉ?
Thẩm Kinh nhịn không được than vãn.

~~

Nếu để so sánh với Phượng Dẫn lâu ở Hội Kê, đó chính là Thiên Hương các của Sơn Âm. Hai gian tửu lâu cao như nhau, cũng có có cùng bố cục, điều khác biệt chính là phong cách ở bên trong, một gian trang nhã, một gian hoa lệ. Có thể là mỗi cái đều có một vẻ đẹp riêng, hai gian tửu lâu này đều làm ăn rất tốt.

Lúc này đã giờ Mùi, nhưng ngày hôm nay rất nhiều người bởi vì mải mê xem náo nhiệt nên đã bỏ lỡ giờ cơm, vậy nên trong đại sảnh vẫn còn rất nhiều khách, mọi người vừa ăn cơm, vừa bàn luận viển vông, đề tài vẫn quay chung quanh mấy chuyện mắt thấy tai nghe hồi sáng, khi hồi tưởng lại tình tiết lúc đó để nhắm rượu, mọi người không khỏi hô to quá đã.

Tại một góc đại sảnh, ngồi một nam tử đầu đội mũ rơm, mặc áo vải thô, trước mặt là một đĩa chao rán, một đĩa cá khô ướp rượu, một đĩa rau khô màu xám xì, còn có một bình rượu hoa điêu, đang thản nhiên uống rượu một mình.

Hắn duỗi cánh tay trái thon dài trắng ngần gắp một đũa chao màu vàng óng, rất chăm chú nhai nuốt, vẻ mặt hình như rất hưởng thụ, lại bưng lên chung rượu, đánh "ực" một tiếng uống cạn, cả người thoải mái đến nỗi còn khẽ run lên.

Khi nghe được người xung quanh khích lệ Thẩm Mặc là 'Thanh Đằng đệ nhị', khóe miệng nam tử nở một nụ cười, chỉ nghe hắn khẽ lẩm bẩm: "Thì ra trên [Di Kiên Chí] đã có ghi lại, ta còn tưởng rằng biện pháp này là ta sáng tạo ra chứ."

Nói rồi lấy ra một cái bình ngọc lưu ly màu vàng từ trong cái giỏ trúc ở trong tay, giờ tới trước mặt thưởng thức, lại nghe hắn lẩm bẩm: "Vẫn cảm thấy cái của mình làm đẹp hơn." Uống một ngụm rượu, hắn thấy trên mặt đất có tấm giấy, thì ra là do khi hắn lấy cái bình nên bị rơi xuống đất.

Hắn khom lưng nhặt tờ giấy lên, đó là một phiếu đánh cược, mặt trên viết 'năm lượng đặt cho Hổ Đầu hội, nếu thua thì Sơn Âm Hưng Phát 1 đền 10, đã mua không thể đổi ý.' Bỏ cái bình và tờ phiếu lại vào trong giỏ, nam tử cười hắc hắc một tiếng:
- Vốn là muốn giúp ngươi làm bậy, xem ra là ta tự mình đa tình rồi.

Nói xong bỏ lại ít bạc vụn, kéo xuống vành nón, khoác cái giỏ lên lưng, cầm theo vò rượu rồi lảo đảo đứng dậy.

Khi đi tới cạnh cái bàn gần cửa, đột nhiên có người kinh hỉ nói:
- Văn Thanh huynh đã về rồi hả?
Đó là một sĩ tử đang uống rượu, trong lúc vô ý thoáng nhìn qua gương mặt trắng nõn dưới cái mũ rơm.

Đại sảnh đang ồn ào tức thì tĩnh lặng, mọi người đồng thời ghé mắt nhìn qua, đều kích động nói:
- Là Từ thần đồng đấy hả? Từ thần đồng đã trở về rồi ư?

Người đó bất đắc dĩ đứng lại, ho một tiếng, trong đại sảnh lại yên tĩnh, mọi người đều đợi hắn quay đầu lại, ai ngờ người đó đột nhiên hú lên một tiếng quái dị:
- Không phải là ta.
Rồi chạy đi nhanh như chớp.

Người trong phòng đều ngây ra như phỗng.
Bình Luận (0)
Comment