Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 421

Thẩm Mặc đã đổi sang quan phục, nghiêm nghị lên đài, nở nụ cười nhẹ nói:
- Chư vị ta là quan địa phương của phủ Tô Châu, họ Thẩm tên Mặc, mọi người hẳn là nghe thấy tên ta rồi.

Cả đám sợ hãi nhìn Thích Kế Quang, không ai nào dám lên tiếng, làm Thẩm Mặc đang chờ đợi hò reo chào đón khá xấu hổ, quẹt mũi nói:
- Chuyện quân đội ta sẽ không xen vào, ta chỉ bảo đảm, các ngươi nghiêm túc huấn luyện, nghe lời Thích tướng quân, quân lương của các ngươi không thiếu một đồng.

Đám tân binh mặt mày kích động, nhưng nhìn thấy Thích Kế Quang vểnh râu trợn mắt, không dám lên tiếng.

Nói mà không có ai hưởng ứng thì còn thú vị gì nữa? Thẩm Mặc nói qua loa hai ba câu liền chuyển quyền phát biểu cho Thích Kế Quang.

Thích Kế Quang đi tới trước đài, giọng trầm vang:
- Các ngươi đều nghe thấy đại nhân nói rồi đấy, từ ngày các ngươi làm lính là có tiền để tiêu, cho dù là xông pha mưa gió hay khoanh tay ngồi chơi, cũng không thiếu cơm ngày ba bữa. Nhưng các ngươi phải nhớ, ngân lượng đều là quan phủ thu trên người dân, đều do phủ tôn tiết kiệm chi tiêu cấp cho các ngươi. Các ngươi quá nửa là từ phía bắc chạy loạn tới, chắc chắn đã chịu đủ cái khổ thiếu thốn rồi. Cho dù là năm xưa làm ruộng cũng phải thức khuya dậy sớm, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, mồ hôi tưới ruộng mới kiếm ra lương thực mà ăn. Nếu như gặp phải nạn châu chấu, thu hoạch cả năm sẽ tan thành bong bóng, cả nhà các ngươi phải chịu đói, hiện giờ không cần các ngươi làm đồng, quan phủ nuôi không cả nhả các ngươi mấy năm, chẳng qua chỉ hi vọng các ngươi khi địch đến, có thể kháng cự một phen, nếu thường ngày các ngươi không chịu huấn luyện, chiến đấu giết địch thì nuôi lũ ngu xuẩn các ngươi có tác dụng gì?

Lời này nói chắc nịch, nhưng Thẩm Mặc và Quy Hữu Quang rất hoài nghi, nếu như có thể cầm tiền rồi làm việc thì pháp luật còn để làm gì? Đồng thời bọn họ hơi hiểu ra vì sao Thích Kế Quang không muốn chiêu mộ người giảo hoạt trong thành rồi.

Người dân nông thôn nghe lời lại dễ lừa gạt, chắc chắn là hắn nghĩ như thế.

Sau khi phát biểu xong, Thích Kế Quang đem đám tân binh còn u u mê mê, chi thành mười đội, sau đó mệnh lệnh cho binh lính ký cựu đem mười đội này đi ăn cơm, ngày mai chính thức thao luyện.

Nhìn đám tân binh lộn xộn rời khỏi sân huấn luyện, Quy Hữu Quang không khỏi lo lắng hỏi:
- Thích tướng quân nói tất nhiên là rất hay, nhưng bọn họ nghe có hiểu được không?

Thích Kế Quang cười :
- Mạt tướng cũng chẳng hi vọng bọn chúng có thể hiểu được, chỉ cần biết những lời này hôm nay mạt tướng đã nói là được.
Rồi đặt tay lên chuôi kiếm cười ha hả:
- Chấn Xuyên công chắc còn chưa biết, năm xưa trong một gian nhà cỏ ở sau Long Sơn Chiết Giang, mạt tướng cùng phủ tôn đại nhân vất vả suy nghĩ hơn mười ngày mới mày mò được bộ "Luyện binh đạp pháp", bất kể là tròn hay méo, dài hay ngắn, tất cả đều có thể luyện thành cùng một dạng.

Quy Hữu Quang tò mò hỏi:
- Ồ cái luyện binh đại pháp này ra sao? Có thể nói nghe một chút được không?

- Chúng ta vừa đi vừa nói.
Thích Kế Quang mời:
- Tiện nội biết hôm nay hai vị đại nhân sẽ tới, nói bất kể thế nào cũng phải mời hai vị tới nhà chơi.

- Vậy thì phải nhanh lên.
Thẩm Mặc thúc giục:
- Cửa thành sắp đóng rồi.

Ba người liền lên xe ngựa, quất roi tăng tốc về thành Tô Châu, vừa khéo vào thành trước khi đóng cửa.

Nhà của Thích Kế Quang ở sát vách với phủ nha, Thẩm Mặc đích thân ra chỉ thị, Vương Dụng Cấp ra mặt cho thuê phòng, đồ tốt giá rẻ, nửa thuê nửa tặng.

Khi tới nơi trời đã tối hẳn, Thẩm Mặc và Quy Hữu Quang đều bảo tùy tùng nói với người nhà không cần đợi dùng cơm nữa.

Thích Kế Quang đề nghị:
- Hay là thế này, nếu là gia yến, vậy thì mời cả đệ muội và tẩu tử cùng tới đi, để ba người làm quen với nhau, tương lại có người nói chuyện giải khuây, không làm phiền nam nhâu chúng ta.
Hán tử Sơn Đông luôn có phần hào sảng.

Thẩm Mặc và Quy Hữu Quang cũng thấy rất hay, liền bảo tùy tùng làm như thế.

Ba người nói cười đi vào viện tử, Thích Kế Quang liền lớn giọng gọi:
- Phu nhân, mau mau ra đây, phủ tôn đại nhân và Chấn Xuyên tiên sinh tới rồi.

Cánh cửa nhà bếp mở ra, một nữ tử cao lớn hông đeo tạp dề xuất hiện, nhớ ánh lửa nhà bếp thấy được dung mạo nàng rất đẹp, vóc người cũng không tệ, chỉ có điều quá cao... Thẩm Mặc thấy nàng cao không kém mình bao nhiêu, "Lục Tích" đã khá cao rồi, không ngờ rằng Thích phu nhân còn cao hơn, phải xấp xỉ Thích Kế Quang.

Nói ra Thích tướng quân đường đường hán tử sáu thước, đổi lại bằng đơn vị hậu thế, là phải cao tới 1m80, mà phu nhân của hắn chỉ thấp hơn chút xíu.

Điều này khiến cho Thẩm Mặc được coi là cao ráo ở phương nam cảm thấy rất mất mặt, chẳng cần phải nhắc tới Quy Hữu Quang người thấp lùi nữa, ông ta cúi đầu bới kiến, không dám nhìn Thích phu nhân cái nào.

Thích phu nhân làm bộ như không thấy hai người xấu hổ, tươi cười thỉnh an hai vị thúc bá, rồi mời bọn họ vào trong phòng ngồi, bê trà và nước ngọt lên. Tất cả đều tận tay làm, không mượn tới nha hoàn, làm hai người thấy tự nhiên như ở nhà, chút xấu hổ cũng trôi qua.

Trong phòng đèn sáng tỏ, nhìn rõ tướng mạo Thích phu nhân, đúng là một đại mĩ nhân, chỉ có điều da không mịn lắm, được nét trên mặt hơi thô, lông mày đậm, không được tinh tế như mỹ nhân Giang Nam. Có điều anh tư bừng bừng, tràn trề sức sống, điều này nữ tử sông nước yểu điệu không bì được.

"Quả nhiên là nam bắc khác biệt, Xuân Lan Thu Cúc đều đẹp cả." Thẩm Mặc ngoài mặt thì nghiêm trang, trong lòng thầm mắng bản thân: " Sao ta cứ ngắm vợ người khác làm cái gì?"

Thích phu nhân bày biện xong cười nói :
- Hai vị thúc bá nói chuyện với Nguyên Kính nhé, thiếp thân đi làm thức ăn cho mọi người.

Hai người Thẩm Mặc ngây ra, nghĩ :" Nguyên Kính? Mình không nghe nhầm chứ? Trên đời này có người vợ đi gọi thẳng tên chữ của trượng phu à?"

Thích Kế Quang cũng rất xấu hổ, nhưng không nói gì, Thích phu nhân ý thức được mình lỡ mồm, cười xấu hổ, liền lui xuống.

Thấy vợ đi xa lắm rồi Thích Kế Quang mới buông tiếng thở dài:
- Đàn bà không biết quy củ, làm hai vị chê cười rồi.
Lo thế chưa đủ, giải thích thêm một câu:
- Tiện nội là nữ tử nhà tướng, đúng là không hiểu quy củ lắm, nếu lát nữa lại có gì thất lễ, xin hai vị đừng chê cười.

Hai người liền nói:
- Sao thế được chứ, đều là người nhà cả, khách khí làm gì?
Trong lòng cùng cười thầm :" Xem ra giống như Dương Tôn Bảo cưới Mộc Quế Anh, Lưu Hoàng Thúc lấy Tôn Thượng Hương, hổ nữ tướng môn rất có địa vị.

Vì tránh chủ nà khỏi quá xấu hổ, Quy Hữu Quang lại hỏi:
- Nguyên Kính lão đệ còn chưa nói luyện binh đại pháp kia là thế nào đấy.

- Nó tên là "Ngũ bộ tuần hoàn luyện binh pháp.
Thích Kế Quang liền nhân có hội nói ngay:
- Hôm nay mới chỉ là bước đầu tiên thôi, dựa theo cách nói của Thẩm đại nhân gọi là "khóa giáo dục tư tưởng." Chủ yếu là để tân binh ý thức được, bọn họ đã chuyển tử người dân sang binh lĩnh ăn lương triều đình, để bọn họ biết quy trọng cuộc sống này.
Nói tới đó còn có vẻ không chắc cho lắm:
- Đại nhân thấy hôm nay thế nào?
Câu này là hỏi Thẩm Mặc.

- Thế là tốt lắm rồi.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Chuyện huynh đang làm không có tấm gương đi trước, chỉ có thể tự mầy mò thôi.

Thích Kế Quang gật đầu:
- Bước tiếp theo gọi là "khóa đội ngũ quân tư" tức là khiến bọn họ đứng như tùng, ngồi như chuông, hành quân chỉnh tề, đều nhịp.

- Cái này thì có tác dụng gì?
Quy Hữu Quang lấy làm lạ:
- Đánh trận thì dùng gì tới cái này.

- Dùng lớn ấy chứ.
Thích Kế Quang cười:
- Mới ban đầu mạt tướng cũng không tin, đại nhân ép thêm vào, nhưng sau khi dùng vào thực tế mới phát hiện ra bộ đội liền trở nên cực kỳ tuân thủ mệnh lệnh, việc tùy ý vi phạm quân quy ít đi nhiều.

- Khóa này rất có tác dụng đấy.
Thẩm Mặc giải thích:
- Nó tăng cường ý thức tập thể, khiến cho cả đội quân như một người, chỉ huy sẽ dễ dàng như điều khiển bàn tay.

Quy Hữu Quang căn bản là nghĩ không thông, đành bỏ:
- Đúng là cách nghề như cách trái núi, phàm nhân chúng tôi không thể văn võ song toàn như đại nhân được.

- Tiên sinh đừng làm ta tổn thọ.
Thẩm Mặc cười mắng:
- Ta chỉ bàn việc quân trên giấy, ngay cả Triệu Quát cũng chẳng bằng được.

Ba người cười một hồi, Thích Kế Quang lại nói:
- Khóa thứ ba gọi là "khóa trống chiêng hiệu lệnh", dạy bọn họ biết nghe trống tiến lên, nghe chiêng lui về, cùng với hàm nghĩa của mấy chục loại cờ xí, điều này khá là phiền phức, có người trí nhớ rất kém, có đánh cũng không nhớ nổi."

- Vì sao không đơn giản hóa cờ đi?
Quy Hữu Quang cười hỏi:
- Hoặc là trộn những người biết và người không biết với nhau, người không biết nghe người biết là được...
Nhưng có chút chột dạ:
- Hạ quan chỉ nói thế thôi, mọi người đừng cho là thật...

Thẩm Mặc và Thích Kế Quang thì lại gật gù, Thích Kế Quang than :
- Đúng là người ngoài thì sáng, cách này không cần cưỡng ép ai nấy đều hiểu nữa.

Thẩm Mặc cũng cười nói:
- Huynh có thể dùng lương thưởng để đưa vào nề nếp, ví như cần phải hiểu tất cả mệnh lệnh và cờ xí chủ yếu mới có thể lĩnh đủ lương, nếu như làm thế thì mỗi tháng thêm chút tiền, có thể đảm bảo được tính tích cực, lại không phải cưỡng ép.

Thích Kế Quang trịnh trọng gật đầu:
- Ngày mai mạt tướng sẽ viết phương án trình lên đại nhân.

- Huynh tự làm là được, không cần phải hỏi ta.
Thẩm Mặc khoát tay:
- Dù sao tiền sẽ gửi cho huynh đúng hạn, còn tiêu thế nào là chuyện của huynh.

- Đi theo đại nhân cái gì chưa nói, riêng thống khoái là không gì bằng rồi.
Thích Kế Quang cười.

Quy Hữu Quang ở bên cũng nói hùa vào:
- Đó là điều đương nhiên rồi.

Là cánh tay trái phải, ông ta và Vương Dụng Cấp trước đó không lâu có được tặng phẩm thần bí của Thẩm Mặc, dù không thể đem ra khoe, nhưng không ngăn được ông ta cười toe toét suốt ngày.

- Bước thứ tư là "khóa võ nghệ cá nhân", cùng bước thứ năm là "khóa trận hình và phối hợp." Cái đầu đề cao kỹ năng chiến đấu đơn binh, cái thứ hai là dạy bọn họ làm sao phối hợp đoàn đội.
Thích Kế Quang trình bày:
- Làm hết năm bước thì tiến hành một đợt khảo sát, nếu như năm khóa đều hợp cách thì thưởng, không hợp cách không những không thưởng còn ăn quân côn. Sau đó tiếp tục một vòng mới. Cho dù là lính kỳ cựu của mạt tướng, cũng liên lục lặp lại năm khóa này, có điều độ khó và cường độ cao hơn nhiều mà thôi.

Quy Hữu Quang nghe tới say sưa mê mẩn, mặc dù ông ta không hiểu quân sự lắm nhưng cũng cảm giác được, binh lính dùng biện pháp này huấn luyện ra khẳng định là khác với những kẻ cứ cầm vũ khí là xông lên chiến trường, không khỏi tán thưởng:
- Phương pháp huấn luyện nghiêm khắc như thế, thêm vào vị nghiêm sư như Thích tướng quân, thế nào cũng huấn luyện ra một bộ đội tung hoành thiên hạ vô địch thủ, ngày đó chỉ còn ngồi đời thôi.
Nói rồi cười ha hả:
- Ngày tàn của giặc Oa sắp tới rồi.

Không ngờ Thích Kế Quang lại tỏ vẻ buồn bã:
- Chấn Xuyên tiên sinh quá lạc quan rồi, lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngô nhưng thượng hạ nhi cầu tác.

***
Trong “Cách tao” của Khuất Nguyên, ý nói con đường truy cầu chân lý đường dài và xa xăm, nhưng mà vẫn phải tận lực bất khuất mà theo đuổi đến cùng.

- Sao thế, gặp phải phiền toái gì sao?
Thẩm Mặc quan tâm hỏi, y luôn bị chuyện lương thực quấn lấy, còn chưa có thời gian nói chuyện tử tế với Thích Kế Quang.

- Ôi, nói ra thì dài lắm.
Thích Kế Quang than thở:
- Vốn ban đầu mạt tướng cũng cho rằng mình có điều kiện dành thắng lợi rồi, bộ đội do mạt tướng dày công rèn lên, bất kể là từ vũ khí trang bị, hay từ chiếc lược chiến thuật, kỷ luật tổ chức, đều mạnh hơn giặc Oa không ít. Nói một câu tự khen mình, Thích Kế Quang thuộc lòng binh thư, từng trải sa trường, lâm trận chỉ huy xưa nay không thua một ai, nhưng tân quân mạt tướng khổ tâm gây dựng, vẫn còn rất nhiều vấn đề.

Lúc này nha hoàn tới nói:
- Ba vị phu nhân hỏi ba vị lão gia xem có thể dùng cơm chưa?

- Ồ bọn họ đã tới rồi sao?
Thẩm Mặc hỏi.

- Hai vị phu nhân đã tới một lúc rồi, nhưng thấy các lão gia đang bàn việc công, liền đi nói chuyện với phu nhân nhà nô tỳ.
Nha hoàn bẩm báo.

- Vậy thì đừng đợi nữa, mở tiệc thôi.
Thẩm Mặc cười:
- Đói lắm rồi.

Quy Hữu Quang tỏ ra hết sức tán đồng:
- Đúng là đói lắm rồi.
Buổi trưa ăn một bụng rau củ cải, mặc dù ngon miệng, nhưng không được no lâu.

Ba vị phu nhân đi vào, Quy phu nhân đứng tuổi những nét xuân chưa phai hết, rất nhã nhặn ôn hòa, giống con người của Quy Hữu Quang. Thích Kế Quang dù rất tò mò về Nhược Hạm, muốn xem nữ tử vinh hạnh kết duyên Thẩm lục thủ nức tiếng thế nào, tất nhiên hắn có chút lay động về vẻ đẹp của nàng, nhưng “vợ bạn chớ nhìn” dù là hán tử Sơn Đông cũng phải tránh điều tối kỵ này, quay đi mời mọi người vào bàn.

Trên bàn ăn Thích Kế Quang còn đặt một cái bàn tròn lớn, nói:
- Người Sơn Đông chúng tôi ăn cơm toàn là bát lớn chén lớn, hơi nhiều một chút, bàn cơm của phương nam không chứa được hết, năm ngoái mạt tướng sai người làm cái bàn này, mang từ tận Ninh Ba tới đấy.

Nghe hắn nói như thế, lại nhìn cái mặt bàn lớn, hai người tức thì nghĩ tới những hảo hán Lương Sơn trong truyện Thủy Hử cũng ăn bát to uống chén lớn, không khỏi có chút buồn cười. Nhưng khi thức ăn được đưa lên như nước chảy, ê hề bày kín cả một bàn, hai người thầm trách mình nông cạn, thì ra thức ăn vùng Lỗ phong phú căn bản chẳng thua kém hệ thức ăn nào.

Hơn nữa thức ăn của người ta dùng mỡ nóng tí tách, gia vị đậm đà, ăn rất sướng miệng, lại tiện khua đũa, màu sắc tươi ngon. Mặc dù không thể gọi là toàn mỹ, nhưng đầy đủ thì các hệ thức ăn nào, chính là lựa chọn tốt nhất cho yến tiệc gia đình. Ví dụ như nói thức ăn Chiết hệ, tất nhiên hương sức tinh tế cực đỉnh, nhưng lại đạm bạc; ví như nói thức ăn Phúc Kiến, hương vị đủ cả, nhưng không được tự nhiên như thức ăn kiểu Lỗ, phải bày biện trang trí một phen mới gọi là hoàn mỹ.

Nữ nhân có thú vui riêng của nữ nhân, ba vị phu nhân ngồi bồi tiếp chốc lát, rồi cáo lui sang phòng bên mở tiệc , nói những đề tài nữ nhân yêu thích.

Ba nam nhân bắt đầu ăn như rồng cuốn hổ vổ, uống rượu Cảnh Dương Xuân của hảo hán, làm cho hai vị lão gia phương nam cảm thụ được cái sướng khoái của đánh chén thả cửa.

Rượu đã ngà ngà, cơm cũng lưng lửng, lại bắt đầu mở máy, Thích Kế Quang cầm chén rượu nói:
- Bộ đội của mạt tướng sau khi thành quân tham gia tổng cộng năm cuộc chiến, hai lần đầu như mãnh hổ xuống núi, đánh rất thông khoái.
Tới đò thì thở dài:
- Nhưng lần sau càng ngày càng kém, làm mạt tướng điên mất.

- Xảy ra vấn đề gì?
Thẩm Mặc nghiêm túc hỏi:
- Giặc Oa đã quen cách đánh hay là bộ đội thương vong quá lớn?

- Đều không phải.
Thích Kế Quang thở dài:
- Là binh sĩ của mạt tướng có vấn đề.

- Huấn luyện không đủ hay là ra trận sợ chết?
Quy Hữu Quang hỏi.

- Đều không phải.
Thích Kế Quang nhìn Thẩm Mặc hỏi:
- Đại nhân có còn nhớ nhóm binh sĩ đầu tiên Hồ bộ đường cấp cho mạt tướng có nguồn gốc ra sao không?

- Ba nghìn người, một nửa là lính Xử Châu, một nửa là lính Thiệu Hưng.
Thẩm Mặc gật đầu.

- Đại nhân nhớ rất kỹ.
Thích Kế Quang khen một câu:
- Thông qua thời gian dài tiếp xúc, mạt tướng phát hiện ra, có một số thứ trong bản chất, dù huấn luyện thế nào cũng không thay đổi được, ví dụ như lính Xử Châu, đánh trận như mãnh hổ xuống núi, ngay cả Oa thật cũng không phải là đối thủ.

- Như vậy chẳng phải là rất tốt sao?

- Nhưng bọn họ cũng có một thói quen rất không hay.
Thích Kế Quang buồn bực nói:
- Đó là chưa bao giờ đánh trận không rõ ràng, nếu như cho rằng không thể đánh, thì mạt tướng có uy hiếp dụ dỗ ra sao cũng vô dụng.
Nói rồi gập ngón tay đến:
- Ví như tình hình địch không rõ, không đánh; thực lực chênh lệnh, không đánh; gặp phải bộ đội trực hệ của Từ Hải và Tân Ngũ Lang không đánh ... Hai cái đầu còn có thể cố gắng thỏa mãn bọn họ, nhưng điều thứ ba ... Đại nhân nói xem thế thì còn nuôi bọn họ làm cái gì?

- Nguyên Kính lão đệ, đó là lão đệ sai lầm rồi.
Quy Hữu Quang cười, vừa rồi nói đúng làm lòng tin của ông ta tăng vọt, chuẩn bị ý kiến lần nữa.

Thẩm Mặc và Thích Kế Quang lắng nghe cao kiến, Quy Hữu Quang tự tin nói :
- Có câu dân có thể sai khiến nhưng không thể cho họ hiểu, đối với quân sĩ đạo lý cũng tương tự, lão đệ phải nói với bọn chúng, chỉ huy tác chiến là việc của lão đệ, cấm chỉ bọn chúng hỏi lung tung, chỉ chuyên tâm đánh trận là được.
Cười hỏi:
- Cách này thế nào?

Thích Kế Quang thực sự rất muốn biểu dương ông ta, nhưng cười không ra nổi, chỉ đành nói thật:
- Lính Xử Châu không chịu điều này đâu, nếu như bọn họ không hiểu tình hình thì sẽ không tham gia chiến đấu, nếu như mạt tướng lừa bọn họ, cố ý nói khó khăn ít hơn, bọn họ một khi phát hiện ra chân tướng sẽ thoát khỏi chiến đấu tức khác, cho dù là trong kịch chiến, hơn nữa trong tác chiến tiếp theo sẽ phái thám tử của bản thân ra, không còn tin lời mạt tướng nữa.
Nhìn dáng vẻ hối hận không kịp của Thích tướng quân, hiển nhiên là đã thất tín với lính Xử Châu rồi.

Té ra lính Xử Châu có cái tính này, Quy Hữu Quang tức thì không biết nói gì.

- Vậy lính Thiệu Hưng thì sao?
Thẩm Mặc rất hứng thú với vấn đề này.

- Lính Thiệu Hưng không có tính tự chủ mạnh như thế, bảo bọn họ đánh thế nào thì bọn họ đánh thế đó, hơn nữa, hành quân vác nồi, hạ trại lắp rào, làm việc khổ cực cũng không chút oán trách gì.

- Xem ra vẫn là lính Thiệu Hưng ta tốt nhất.
Thẩm Mặc tự hào.

- Đại nhân thứ cho mạt tướng nói thẳng, nếu cho mạt tướng chọn, thì thả lấy hết lính Xử Châu còn hơn.

- Vì sao?
Thẩm Mặc không hiểu chút nào:
- Chẳng lẽ yêu cầu còn nhiều hơn so với lính Xử Châu?

- Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đúng là như thế.
Thích Kế Quang cười khổ:
- Lính Xử Châu ít nhất còn có lúc đánh những trận khó, nhưng lính Thiệu Hưng thì chỉ tát nước theo mưa... Địch tấn công là bọn họ rút lui, địch rút lui thì bọn họ truy kích, nếu như địch bất động thì bọn họ đứng đằng xa ngó, người ta dừng bao lâu, bọn họ ngó bấy lâu. Tóm lại là vào lúc cần là không thể trông cậy được.
Bình Luận (0)
Comment