Người dân bắt đầu náo động, ùn ùn xô tới bên phía bờ sông hướng về phía mấy chục nha dịch và mấy quan viên Chúc Thọ Càn Hải Thụy.
Đám quan viên bên cạnh hoảng sợ trước tiên, họ nói với hai vị đại nhân:
- Đại nhân, người dân làm loạn rồi, chúng ta tránh trước đi thì hơn.
Chúc Càn Thọ lại là một nhân vật cứng rắn, hắn nghiến răng ken két nói:
- Đừng sợ, đối phó với loại điêu dân này thì phải cứng hơn bọn chúng.
Nói rồi đứng ra hò hét , kẻ cần bắt thì bắt, kẻ cần đánh thì đánh. Nhưng thực ra trong lòng hắn không tự tin chút nào, cũng nơm nớp lo sợ.
Đột nhiên Hải Thụy nắm lấy ống tay áo của hắn kéo vệ đằng sau.
Chúc Càn Thọ không khỏi ngẩn ra, thấy Hải Thụy một mình đi về phía người dân đang xông tới.
Hành động tiếp theo của Hải Thụy không một ai có thể ngờ được.
Chỉ thấy hắn vén quan bào, không ngờ chắp tay, khom gối, quỳ xuống trước mặt người dân phẫn nộ.
Người dân tức thì khựng lại, xưa nay chỉ có bọn quỳ lạy quan viên, chứ chưa từng có quan lão gia lại đi quỳ lậy thảo dân.
- Hải đại nhân, ông làm gì thế này?
Chúc Càn Thọ phía đằng sau chấn kinh:
- Mau mau đứng lên đi, còn ra thể thống gì nữa.
Hải Thụy giơ tay lên, ngăn cản Chúc Càn Thọ nói thêm, hắn ta thị bọ mũ ô sa xuống, ông ờ trước ngực, vì quỳ trên đập nước, cho nên hắn vẫn phải cúi đầu xuống nhìn người dân, thờ dài:
- Chư vị, xin đừng xông đến nữa, chuyện ngày hôm nay sai là ở ta, không phải là vì mọi người, đúng là ta thiếu chú ý tới mong muốn của mọi người, ta xin lỗi, nếu như mọi người còn chưa hả giận, thì cứ ném ta vào sông Ngô Tùng phía sau.
Đám đông hoàn toàn trở nên yên tĩnh, mọi người ngây ngốc nhìn vị quan lão gia khác biệt này, đã hoàn toàn không còn khí thế hùng hổ như vừa rồi.
- Nhưng...
Hải Thụy mặt vẫn không chút gợn sóng:
- Khai thông sông Tùng Giang là để người dân Côn Sơn vĩnh viễn không còn gặp cảnh lụt lội, là chuyện tốt tạo phúc cho con cháu, bất kể thế nào chúng ta cũng phải làm.
Đám đông xôn xao, lại sắp trở nên náo động thì nghe Hải Thụy nói:
- Giống như thế, suy nghĩ của mọi người ta cũng sẽ xem xét nghiêm túc, xem xem có cách nào để mọi người chấp nhận, lại có thể khai thông sông Tô Giang.
- Làm gì có chuyện tốt như thế.
Từ Thanh Chi lại nhảy ra:
- Thánh nhân đã nói, tay gấu và vây cá không thể có cả hai, chẳng lẽ đại nhân còn lợi hại hơn thánh nhân à?
- Hải Thụy ta không dám so với thánh nhân.
Hải Thụy sắc mặt bình thản:
- Nhưng ta tin chuyện do người làm, mời mọi người trở về trước, ta xin đảm bảo với mọi người, trước khi tìm được sách lược vẹn toàn, tất cả công trình sẽ tạm dừng.
Hắn đã nói tới thế rồi, người dân lấy gì mà hung hăng nữa? Nói trước bao nhiêu người nh vậy cũng chẳng sợ hắn lật lòng, rỉ tai thì thầm với nhau một hồi rồi tản đi.
Nhìn đám đông từ từ tản đi, đám quan viên thở phào nhẹ nhõm, giờ mới nhận ra toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.
Hai quan viên thuộc huyện Trường Châu muốn đi tới đỡ Hải Thụy dậy, nhưng còn chưa động thủ hắn đã tử đứng lên, đội mũ vào, phủi bùn đất ở đầu gối, nói với Chúc Càn Thọ đang có vẻ mặt phức tạp:
- Sự kiện này không đơn giản như nhìn bề ngoài đâu, nếu như ta không làm thế thì khó tránh khỏi xung đột.
Nghe hắn nói như thế, Chúc Càn Thọ cũng quên so đo vấn đề "thể thống" với "thể diện", trầm giọng nói:
- Ý ông nói là có kẻ ở đằng sau thao túng chuyện này?
- Ông phải rõ hơn ta chứ.
Hải Thụy trầm giọng nói:
- Mấy lần liền đã áp được xuống rồi thì lại có kẻ nhảy ra kích động, ta hoài nghi có kẻ ở đằng sau giở trò.
- Thế thì càng phải bắt lại.
Chúc Càn Thọ nghiến răng:
- Dám kích động người dân tạo phản à? Cho dù giết cũng không giải hận.
- Bắt thế nào?
Hải Thụy hạ mí mắt xuống:
- Bọn chúng trộn lẫn vào trong người dân, lại chẳng phải chỉ có một hai tên, nếu tùy tiện bắt người, khiến làm cho quần chúng náo động thần kinh đã quá mẫn càng càng náo loạn thêm.
- Nhưng ông làm như thế, cho dù hi sinh tự tôn của mình, tạm thời qua được cửa ải này...
Chúc Càn Thọ lắc đầu:
- Nhưng tránh được mùng một không tránh được hôm rằm.
- Vậy thì ít nhất cũng có mười lăm ngày cho chúng ta nghĩ cách.
Hải Thụy thản nhiên đáp.
Lúc này phía tây bắc có bụi mùi bốc lên, đại đội nhân mã tới gần, Thẩm Mặc cuối cùng đã đến. Nhưng đi nhanh hết mức vẫn không kịp vở kịch hay kia.
- Đại nhân.
Hai viên huyện lệnh vội đi tới hành lễ:
- Ti chức tham kiến đại nhân.
Thẩm Mặc xoay người xuống ngựa, ném roi ngựa vào lòng Thiết Trụ, hỏi thẳng luôn:
- Hỗn loạn thế nào?
- Đã dẹp yên được rồi ạ.
Chúc Càn Thọ đáp.
- Nhưng chỉ tạm thời thôi.
Hải Thụy bổ xung:
- Nhưng cái giá là tạm thời đình công.
Hắn là người thành thực, xưa nay không nói dối.
- Tuyệt đối không được!
Thẩm Mặc còn chưa nói gì, Quy Hữu Quang đã cuống cả lên:
- Năm nay có đại hạn hiếm có, mực nước thấp hơn thường niên rất nhiều, chính hợp với sửa đê, phù hợp với thiên thời địa lợi nhân hòa, sao có thể nói dừng là dừng?
Ông ta là người Côn Sơn, chịu đủ cái khổ của lũ lụt, từ xưa tới nay tâm nguyện là trị thủy.
Chúc Càn thọ liền đem chuyện xảy ra trước đó kể cho phủ tôn đại nhân nghe, đợi kể xong, lại đem suy đoán của Hải Thụy nói ra, Quy Hữu Quang giận dữ nói:
- Chắc chắn là đám đại hộ đằng sau giở trò, bắt tên Từ Thanh Chi kia lại, hỏi một cái là biết ngay.
- Chấn Xuyên công cứ bình tĩnh đã.
Thẩm Mặc cuối cùng cũng lên tiếng:
- Phương pháp xử lý của Hải đại nhân rất đúng, nếu như hôm nay mà loạn lên thì chúng ta rất bị động... Cũng như thế, không thể vội bắt người được, tránh sự thể trở nên gay gắt.
- Nhưng làm gì có phương pháp đẹp cả đôi đường chứ?
Quy Hữu Quang thở vắn than dài:
- Muốn giữ được ruộng ở hạ du, thì không được động vào sông. Nhưng nếu không động vào thì làm sao mà khai thông được.
- Đừng nóng vội.
Thẩm Mặc cười khà khà:
- Biện pháp luôn nhiều hơn khó khăn, chúng ta tham khảo ý kiến mọi người xem xem có biện pháp gì không.
Rồi nghiên túc hỏi:
- Đấu Nam huynh, nhiệm vụ lần trước ta cấp cho huynh đã hoàn thành chưa?
Đấu Nam là hiệu của Chúc Càn Thọ.
- Rồi thưa đại nhân.
Chúc Càn Thọ gật đầu:
- Cả hai chuyện đều đã có manh mối.
~~~~~~~~~~~~~~~
Lần trước Thẩm Mặc từ Chu Trang trở về, liền sai Thiết Trụ gọi Chúc Càn Thọ tới Tô Châu, sau đó vừa gặp mặt đã mắng xối xả:
- Ngươi là huyện thái gia là quan phụ mẫu của dân hay là ô dù bảo hộ cho đám thổ hào địa chủ?
Chúc Càn Thọ không hiểu ra sao:
- Ý đại nhân là gì?
Thẩm Mặc lạnh lùng đem cảnh ngộ của nhà Ngụy Hữu Điền nói ra cho hắn nghe, làm người ta khó tin là hắn lại chẳng hề hay biết gì.
- Kẻ dưới giết chết người mà ngươi còn dám nói là không biết à?
Thẩm Mặc tức quá bật cười:
- Còn cả đám quan sai kia cũng không phải là thủ hạ của ngươi, đúng không?
- Đại nhân minh xét.
Chúc Càn Thọ nghĩ hồi lâu mới nói:
- Xưa nay hoàng quyền không xuống nông thôn, huyện lệnh bình thường cũng không thể xuống thôn, huống chi hạ quan nhậm chức chỉ sớm hơn đại nhân một tháng mà thôi, cũng là một tân quan thực sự, cho nên không tiện có hành động quá lớn, vì thế tới nay vẫn còn chưa xuống hương thôn phía dưới ... Trị an của hương thôn đều giao cho tuần kiểm Côn Sơn, nếu như không có ai báo án thì hạ quan không biết.
Nói rồi suy đoán:
- Phải chăng là có kẻ câu kết với tuần kiểm Côn Sơn, che giấu chân tướng, xua đuổi khổ chủ để che đậy hạ quan?
Nghe hắn nói cũng có lý, sắc mặt Thẩm Mặc dễ coi hơn một chút, hòa hoãn nói:
- Hẳn ngươi cũng không tới mức lớn gan làm càn như thế, nhưng vụ án Ngụy Hữu Điền, ngươi phải nhanh chóng tra ra sự thực, nếu đúng là có chuyện này, cần phải nghiêm trừng hung thủ, nhất là kẻ sai phái sau lưng, bất kể là ai cũng không được mềm lòng.
Chúc Thọ Càn trịnh trọng gật đầu:
- Vâng, hạ quan sẽ điều tra thật sớm báo lên cho đại nhân.
- Còn nữa.
Thẩm Mặc khẽ hỏi:
- Từ gia xâm chiếm Côn Sơn có nhiều lắm không?
Chúc Càn Thọ mặt do dự một lúc, cuối cùng cũng gật mạnh đầu:
- Kỳ thực xưa nay luôn thẩm thấu vào, nhưng nghe nói nửa năm qua cực kỳ dữ dội, đã nuốt chửng mấy vạn mẫu ruộng tốt của Côn Sơn rồi.
- Ta giao cho ngươi một nhiệm vụ nữa, tra cho rõ tận gốc sản nghiệp của Từ gia ở Côn Sơn, bất kể là do ai trực tiếp sở hữu, hay là gián tiếp khống chế, đều phải tra rõ cho ta.
- Vâng.
Chúc Càn Thọ nghiêm giọng đáp.
Một cuộc chiến tranh lương thực sấm vang chớp động đã làm quan trường đông nam đều biết sức mạnh của Thẩm Mặc, Chúc Càn Thọ chỉ là một tri huyện nho nhỏ, tuyệt đối không dám cãi lời vị cấp trên này, sau khi từ Tô Châu trở về, bắt đầu sắn tay vào điêu tra.
Hiện giờ đã nửa tháng trôi qua, hai nhiệm vụ đều đã có manh môi, hắn nhìn Hải Thụy và Quy Hữu Quang, hai người liều biết ý tranh đi. Đợi cả hai đi xa rồi, Chúc Càn Thọ mới nói:
- Trước tiên nói về vụ án kia, đó là sự thực.
"Ài.." Thẩm Mặc buông một tiếng thở dài khó hiểu, gật đầu nói:
- Ngươi tiếp tục đi.
- Sợ động tĩnh quá lớn, đánh cỏ động rắn, hạ quan liền giả bộ tới thôn Ngụy Hữu Điền, nói là thân thích của ông ta, nghe ngóng mấy người, đều nói không khác là bao, đúng là có kẻ đánh chết con trai thứ hai của ông ta, bắt hai người còn lại đi.
Chúc Càn Thọ cũng thở dài theo:
- Bọn họ đều nói, hôm đó người của ti tuần kiểm Côn Sơn tới ... Đám người đó thường xuống thôn quấy nhiễu người dân, cho nên bọn họ không nhận nhầm được.
Nói rồi tựa hồ có chút vui mừng:
- Nhưng đánh chết người và bắt người đi không phải là người của ti tuần kiểm, mà là một nhóm người khác tới cùng bọn chúng ... Hạ quan hoài nghi là huynh đệ Từ Ngũ.
Thẩm Mặc không phát biểu bình luận gì, chỉ hỏi:
- Về sau thế nào?
- Không có về sau nữa.
Chúc Càn Thọ lắc đầu:
- Vì sợ đánh cỏ động rắn, cho nên tạm thời hạ quan chưa xử trí người của ti tuần kiểm, chính đang định xin chỉ thị đại nhân xem bước tiếp theo có nên bắt Từ Ngũ hay không.
- Trước tiên nói sự kiện thứ hai đi.
Thẩm Mặc khẽ nói:
- Từ gia ở Côn Sơn rốt cuộc có sản nghiệp lớn cỡ nào.
- Không tra thì không rõ, tra một cái phải giật mình.
Chúc Càn Thọ tặc lưỡi nói:
- Nếu như dựa theo tiêu chuẩn của đại nhân, khống chế trực tiếp và gián tiếp tổng cộng có năm vạn bảy nghìn mẫu ruộng tốt, trong đó đại bộ phận ra ruộng sông phì nhiêu nhất, chiếm quá nửa ruộng sông của toàn huyện. Ngoài ra còn có hai hiệu cầm đồ, trong đó có một do Từ Ngũ mở, ngoài ra òn có tiền trang chuyên cho vay nặng lãi, hiệu tơ lụa, hiệu thuốc, đổ trường, tổng cộng tất cả lại chiếm mất một nửa của huyện.
Thẩm Mặc không nhịn được cảnh cáo:
- Ngươi phải cẩn thận một chút, nếu không hôm nào đó tỉnh lại, cả huyện nha cũng thành của người ta.
Chúc Càn Thọ ngượng chín mặt:
- Đại nhân, quyên hiến chia làm hai loại, tự hiến và hiến càn, loại đầu còn được, loại thứ hai căn bản không cho người ngoài hay biết, tất cả đều phải âm thầm tiến hành, nếu chẳng phải hạ quan dùng trăm cách nghe ngóng, thì chút tình hình này cũng không thể bết.
- Ngươi đừng để ý, ta nói vui thôi.
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Đúng rồi, vừa rồi ngươi vừa hỏi ta cái gì nhỉ?
- Hỏi Từ Ngũ ạ, có nên bắt không.
- Được, hiện giờ ta trả lời ngươi.
Thẩm Mặt gật đầu, gằn giọng nói một chữ:
- Bắt.
- Đại nhân, xin thứ cho hạ quan mạo muội, nhưng Từ Ngũ hiện giờ là người của Từ gia rồi, người nhà bọn họ đều thích bao che nhau...
Chúc Càn Thọ giải thích rõ hơn:
- Kỳ thực đều là đám tiểu nhân về sau dựa dẫm vào nhà họ Từ, còn có Chu Đường đổi tiên thành Từ Đường, Thẩm Tín đổi tên thành Từ Tín, Vương Trung đổi thành Từ Trung, Thẩm Cứu Học đổi Từ Học Cửu, ỷ vào quyền thế của Từ gia làm càn làm bậy, hoành hành bá đạo, nhưng lúc nào cũng lấy danh nghĩa Từ lão nhân gia... Mà xảy ra chuyện đúng là Từ tam công tử sẽ giải thoát cho, nên bọn chúng càng trở nên ngông cuồng, làm người ta không thể làm gì được.
Lại nghĩ tới chuyện gì, nói thêm:
- Tên tú tài cầm đầu gây chuyện kia chính là Từ Thanh Chi con trai Từ Cứu Học, cho nên hạ quan hoài nghi, chuyện này có liên quan tới ngũ hổ.
Hắn nói đầy chân thành:
- Mong đại nhân hãy cân nhắc thật kỹ, tránh đánh cỏ động rắn.
- Rất tốt, ngươi đúng là đã bỏ công sức không ít.
Thẩm Mặc gật đầu tán thưởng một câu, rồi cười nhạt nói:
- Nhưng phải bắt thì vẫn bắt, ngươi đâu bắt hắn vì việc "ruộng sông" mà là vì chuyện của Ngụy lão hán, chỉ cần nhắm vào vụ án này, thì bọn chúng không kích động nổi người dân...
Giọng y lạnh dần:
- Như thế, chỉ cần bốn con hổ kia dám gây chuyện vì Từ Ngũ thì bắt hết cả lại! Không rút ép cạn bọn chúng, thì bọn chúng không biết thế nào là huyện lệnh phá gia, phủ doãn diệt tộc.
- Đại nhân.
Chúc Càn Thọ nghiền ngẫm lời Thẩm Mặc rất lâu mới nói:
- Thuộc hạ ban đầu còn lo ngài là chính nhân quân tử , sao đấu lại đám tiểu nhân gian trá kia.
- Cho dù có là chính nhân quân tử cũng phải âm hiểm gian trá hơn đám tiểu nhân. Nếu không làm sao có thể giương cao chính nghĩa.
Thẩm Mặc nói rất trang trọng, thậm chí làm y thấy mặt bản thân nóng cả lên
May là Chúc Càn Thọ không nhìn ra, còn đang đứng đó nhẩm lại câu nói cuối cùng của Thẩm Mặc, nghiễn ngẫm nửa ngày trời mới vỗ tay nói:
- Đại nhân nói chí lý, muốn đánh bại hồ ly, thì phải giảo hoạt hơn hồ ly mới được, có ý tứ đó không?
- Đúng như thế đấy.
Thẩm Mặc cười lớn.
- Thuộc hạ hiểu rồi.
Chúc Càn Thọ chắp tay:
- Cho dù bốn con tiểu hổ kia không muốn giúp Từ Ngũ, hạ quan cũng sẽ nghĩ cách hãm hại, đem toàn bộ bọn chúng nhốt vào tù.
- Cái này ta không dạy ngươi đâu đấy.
Thẩm Mặc vã mồ hôi, thầm nghĩ :" Không khéo mình vừa vừa làm sinh ra một tên gian quan."
- Thuộc hạ tự phát huy.
Chúc Càn Thọ phản ứng rất nhanh, nói xong hai người cười ha hả.
~~~~~~
Chúc Càn Thọ trở về bắt ngưồi, Hải Thụy và Quy Hữu Quang quay trở lại, Thẩm Mặc chắp tay thi lễ thật sâu:
- Cương Phong huynh bị ủy khuất, hai vị vất vả rồi.
Hai người vội hoàn lễ, Quy Hữu Quang nói:
- Đại nhân, vừa rồi chúng tôi hợp kế với nhau, nếu như muốn giải quyết vấn đề trước mắt, chỉ đành vứt bỏ sông cũ không dùng, tìm một con đường thông ra biển khác, có điều khả năng ...
- Sông Hoàng Phố.
Quy Hữu Quang còn chưa nói xong, Thẩm Mặc đã vọt miệng nói, hai người kia ngẩn ra, vì bọn họ thình lình nhớ ra, con sông lớn mà ngắn đó chính bắt nguồn từ hồ Điến Sơn trong địa phận huyện Côn Sơn.
- Có điều sông Hoàng Phố tựa hồ chạy về phía nam mà.
Quy Hữu Quang đột nhiên cau mày.
- Địa đồ.
Thẩm Mặc nghiêm giọng quát.
Tùy tùng vội vàng đem bản đồ thủy văn hạ du Thái Hồ, nhào tới một tảng đá xanh lớn bằng phẳng, ba người châu đầu vào làm một, chỉ thấy sông Hoàng Phố sau khi bắt nguồn từ hồ Điến Sơn đúng là trước tiên chảy về phía nam, nhưng sau mươi dặm sau chảy sang phía đông, bảy mươi dặm sau đó lại chuyển hướng bắc, cuối cùng đổ vào biển.
Tòan bộ con sông dài chỉ có hơn hai trăm dặm, nhưng chảy thành hình chữ "U"! Mà khi dòng chảy hướng bắc thì càng ngày càng gần hạ du sông Ngô Tùng.
Khi nhìn tới đây, Quy Hữu Quang thình lình nhớ ra, nói:
- Năm mươi năm trước tri phủ Tô Châu Lý Doãn chính tại hạ du sông Ngô Tùng, khai thông một đoạn kinh thông lên Bắc Tân Kính tới đoạn sông Tào Giao Độ, liên tiếp mở rộng Tào Gia Độ tới Tống Gia Banh, đưa nó vào sông Hoàng Phố. Mà Bắc Tân Kinh chính là hạ du cách chỗ mà chúng ta đang đứng hai mươi dặm.
Nói tới đó giật mình:
- Đại nhân tại sao biết được câu chuyện này.
- Có lẽ là ý trời.
Thẩm Mặc cười ha hả, y đương nhiên y không thể nói là nhớ tới ( Tô Châu Hà) của Châu Tấn, tựa hồ thời đại đó sông Ngô Tùng thành nhánh của sông sông Hoàng Phố!
*** Phim Tô Châu Hà, nữ diễn viên chính Châu Tấn.
Đây đúng là sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng! Ba người hưng phấn chèo thuyền tới hạ du sông Ngô Tùng. Có dân nhà nghề như Quy Hữu Quang, trong vùng kênh rạch chằng chịt này, tìm một dòng sông cái không khó. Thuyền nhẹ thuần dòng tới dải Bắc Tân Kính.
Quả nhiên là tìm được "con đường cũ" do Lý Doãn để lại năm nào, đúng là có thể làm sông Ngô Tùng tiết lũ Thái Hồ, từ sông Hoàng Phố đổ vào biển, đồng thời xác định được mặt sông rộng tới ba mươi trượng.
Như thế là không cần tới con sông cũ trước kia nữa, mà đem sông Ngô Tùng biến thành chi nhánh của sông Hoàng Phố, vấn đề vốn không thể giải quyết theo đó được giải quyết.
Thẩm Mặc không khỏi cảm khái hai kiếp làm người thật là tốt.
Như thế là con sông cũ còn có thể làm một con sông tiết lũ, nếu như lũ định kỳ tới, có thể mở cộng thoát nước, tiết nước phòng lũ, mà lại giữ được đất phù sa, vẹn cả đôi đường.
- Đại nhân, đây đúng là có thần giúp.
Quy Hữu Quang không nhịn được thốt lên:
- Không ngờ rằng mấy chục năm trước có vị tiền bối lại có ý tưởng giống với chúng ta, có thể thấy ông trời muốn đại nhân tạo nên sự nghiệp.
- Cho dù ông trời không muốn ta thành công, cũng sẽ bị sự cố chấp của Quy Hữu Quang ông làm cảm động.
Nói rồi nhìn sang Hải Thụy đã khôi phục trầm tĩnh nói:
- Cũng bị một cái quỳ của Hải Cương Phong huynh làm cảm động.
Nghe thấy câu này, Hải Thụy vốn cứng như sắt không ngờ vành mắt đỏ hoe, mặt dù nhanh chóng khôi phục lại bình thường, nhưng xao động trong lòng không qua được mắt Thẩm Mặc.
- Nếu như đổi lại là ta, vào loại tình huống đó, ta cũng lựa chọn như huynh.
Thẩm Mặc khẽ nói.
- Đại nhân..
Hải Thụy hít sâu một hơi, nói không ra lời.
- Dưới tính huống đó nếu không kiềm chế được, một khi dân loạn thì tất cả sẽ hỏng bét hết.
Thẩm Mặc nhìn hắn, mặt lộ vẻ cảm khái.
- Đều trách hạ quan quá nóng ruột.
Hải Thụy buồn bã nói.
- Kỳ thực huynh không cần tự trách mình, lần này người dân gây chuyện quá nửa là có kẻ ở sau lưng kích động, chỉ cần chúng ta kiên nhẫn làm công tác, giải thích rõ ràng với mọi người an bài hiện tại của chúng ta; đồng thời lôi kẻ xủi bẩy đằng sau ra, hai cách này cùng với việc tăng cường cảnh giác, thì sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa.
- Vâng.
Hải Thụy nghiêm mặt nói, chỉ trong thời gian nói mấy câu, đã khôi phục được vẻ cũ.
Đợi bọn họ nói xong, Quy Hữu Quang mặt mày nhăn nhó nói:
- Đại nhân, hạ quan đột nhiên nhớ ra, nếu chúng ta sửa đổi như thế, tất nhiên phải qua huyện Thanh Phố phủ Tùng Giang.
Nói rồi có chút rầu rĩ:
- Nếu không có chỉ huy thống nhất ở bên trên, sao có thể đảm bảo phủ khác phối hợp với chúng ta?
- Điều này không cần phải lo lắng, bên trên ta có thể xin Hồ tổng đốc ban quyền, toàn diện phụ trách đường sông, còn về phần kia, lần trước Vương Sùng Cố giúp ta một việc, ta phải mời ông ấy ăn cơm, hẳn là không có vấn đề gì.
~~~~~~~~
Thẩm Mặc tự tin là có chỗ dựa, ba ngày sau Vương Sùng Cố vui vẻ đến dự tiệc, ngồi thuyền tới Tống Gia Binh, hội diện với Thẩm Mặc ở đó.
Trên thuyền hoa, đồ ngon rượu tốt, chén qua chén lại không phải là trọng điểm, mà quan trọng ở trao đổi lợi ích và giao lưu ý kiến.
Vương Sùng Cố nói:
- Chuyện vào sông Hoàng Phố, ta không có ý kiến gì.
Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Đây vốn là chuyện phủ Tô Châu ta phát tài riêng, bấy giờ đành chia một phần cho Tùng Giang của ông, đương nhiên ông không có ý kiến gì rồi." Nhưng bề ngoài tỏ ra rất vui mừng tỏ ý cám ơn.
Lại nghe Vương Sùng Cố nói;
- Còn nhớ chuyện lần trước ta nói không?
- Tấn thương ư?
Thẩm Mặc hỏi.
"Ừm" Vương Sùng Cố gật đầu:
- Qua chuyện lần trước, bọn họ rất tán thưởng lão đệ, cũng coi trọng tiền đồ của lão đệ, hi vòng có thể hợp tác tiến thêm một bước nữa.
Thẩm Mặc cười:
- Đệ cầu mà không được, không biết ý hướng bọn họ ở đâu.
- Bọn họ muốn ... Mua Hối Liên.
Vương Sùng Cố biết trước mặt Thẩm Mặc bày trò hoa hoét là vô dụng, nên nói thẳng luôn:
- Giá tiền có thể thương lượng, lão đệ cho giá đi.
Thẩm Mặc vẫn cười không nóng chẳng lạnh, nói:
- Cuối cùng đệ cũng hiểu gia, thiên hạ có thập đại thương bang, vì sao chỉ có Tấn Thương có thể chiếm giữ đỉnh cao rồi.
Vương Sùng Cố nhìn y chăm chú không nói.
Thẩm Mặc cũng không nói, uy lực của vũ khí tài chính, người khác có thể không biết, sao y lại không biết cho được? Sao có thể dễ dàng trao nó cho người khác?
Nhưng đây cũng là cơ hội tốt để liên kết với Tấn Thương, nếu như có thể tác thành, chắc chắn sẽ là sự trợ giúp lớn trong tương lai.
- Rốt cuộc là có đồng ý hay không, lão đệ nói một câu đi.
Vương Sùng Cố thúc giục:
- Yên tâm đi, mua bán không thành tình nghĩa vẫn còn đó, ta sẽ không ghi hận đâu.
Đương nhiên không vui, khó chịu, bất mãn thì sẽ có.
- Giám Xuyên công, hôm nay chúng ta thẳng thắn với nhau, thì phải nên nói thật.
Thẩm Mặc khẽ mỉm cười, tỏ thái độ:
- Kỳ thực cái nghề hối đoái này tiền nhiều thế lớn là sẽ dễ khuếch trương, ta cũng rất muốn hợp tác với các vị.
- Nhưng ...
Nếu như đã xòe bài với nhau, Vương Sùng Cố không giữ thế thủ nữa, lộ ra uy thế.
- Nhưng ta không chịu bị mua đâu.
Thẩm Mặc nghiêm giọng nói:
- Hợp tác là phương thức có thể chấp nhận.
- Hợp tác à?
Vương Sùng Cố không hài lòng:
- Ý tứ của bọn họ là, có thể bỏ ra một ngàn vạn lượng mua Hối Liên, số tiền này mười đời lão đệ cũng không phung phí hết, còn cần gì phải tốn công hợp tác.
- Đây không phải là vấn đề tiền, Hối Liên mang một loạt ý tưởng của đệ gửi gắp trên đó, ít nhất trong một khoảng thời gian, ta không thể để người khác khống chế nó, nếu không kế hoạch đó loạn hết.
- Kế hoạch gì?
Vương Sùng Cố hỏi.
- Hối Liên là điểm tựa phải có cho thị bạc ti, cho mậu dịch hải ngoại trong tương lai, đệ có thể thông qua Hối Liên, nắm giữ thương khách các nước, từ đó tiến hành điều tiết mậu dịch.
Chuyện này không thể nói quá kỹ, nuế không Vương Sùng Cố sẽ không thể tiếp nhận được.
- Không thể thương lượng được sao?
Vương Sùng Cố vẫn chưa từ bỏ ý định.
- Thực ra hợp tác rất tốt, mọi người có thể cùng phát tài, tiền kiếm không hết ...
Sắc mặt Vương Sùng Cố biến đổi liên tục, cuối cùng chập rãi gật đầu:
- Được rồi, ta sẽ gửi thư cho bọn họ, xem xem ý tứ bọn họ là gì.
- Được.
Thẩm Mặc gật đầu chuyển đề tài:
- Còn một chuyện nữa, đệ thấy chúng ta phải trao đổi một chút.
- Chuyện gì vậy.
- Vấn đề liên quan tới Từ Gia.
Thẩm Mặc liền đem chuyện Côn Sơn ngũ hổ ra nói cho Vương Sùng Cố nghe, mặc dù bốn xung quanh không có ai, nhưng y vẫn hạ thấp giọng hỏi:
- Đệ muốn hỏi Giám Xuyên huynh, ở Tùng Giang bọn chúng cũng ngang ngược vậy sao?
- Cái đó thì không, bọn chúng không chỉ có điền sản, cũng thuê muốn cho vay, nhưng vẫn sửa cầu trải đường, tài trợ phủ học, gặp phải năm tiên tai còn phát lương cho điền hộ, cho nên thanh danh không tệ.
- Xem ra bọn chúng cũng biết thỏ khôn không ăn cỏ quanh hang.
Thẩm Mặc tựa cười tựa không:
- Cho nên bọn chúng giương oai ở huyện bên.
- Chuyết Ngôn, lão đệ phải nghe một lời khuyên của ta.
Vương Sùng Cố nghiêm mặt nói:
- Người khác có thể oán trách Từ các lão, nhưng lão đệ tuyệt đối không thể.
- đệ biết.
Thẩm Mặc bất lực gật đầu:
- Sư ân như núi, ngay cả gia nhân của ông ta cũng không thể đụng vào..
- Có điều...
Thấy y có chút buồn bực, Vương Sùng Cố khuyên giải:
- Cái gọi là Côn Sơn ngũ hổ chỉ là đám bại hoại dựa vào thanh danh Từ gia làm ác, chỉ cần lão đệ xử lý thỏa đáng, không ai có thể nói được gì.
- Ừm, cám ơn Giám Xuyên huynh chỉ điểm... Thế nhưng nghe nói công tử Từ gia rất là bao che kẻ dưới, khi đó tìm đệ nói khó thì làm sao?
- Đây đúng là một vấn đề.
Vương Sùng Cố nghĩ một lúc nói:
- Nếu như lão đệ nghĩ được biện pháp ngăn chặn hắn, đồng thời ra tay thật nhanh gọn để Ngũ Hổ nhật tội, Từ công tử cũng không thể xoay chuyển được.
- Ý hay.
Thẩm Mặt tán thưởng, chắp taynói:
- Xin Giám Xuyên huynh nghĩ cách giữ huynh đệ Từ gia một thời gian.
- Ha ha ha.
Vương Sùng Cố cười phá ra:
- Ta đang nghĩ tên Thẩm Chuyên Ngôn sao lại khiêm tốn học hỏi rồi, té ra là vòng đi vòng lại muốn lôi ta vào.
Thẩm Mặc cười ngượng ngập:
- Ai bảo ta tay dài không với được tới trời, đành mặt dày nhờ vả Giám Xuyên huynh.
- Được, nếu Chuyết Ngôn đã lên tiếng ta sẽ giúp chuyện này.
Vương Sùng Cố cầm chén rượu lên uống cạn.
- Đa tạ huynh trưởng.
Thẩm Mặc thi lễ thật sâu.
- Ha ha ha, không cần khách khí, ai bảo huynh đệ chúng ta hợp duyên chứ.
Vương Sùng Cố cười:
- Nào uống rượu uống rượu.
- Được, uống rượu.
Thẩm Mặc cũng nâng chén lên.
Khi hai vị phủ tôn đại nhân chén tạc chén thù, thì Hải Thủy và Quy Hữu Quang chính đang đem phương án mới du thuyết từng nhà từng nhà một, cho dù có miệng kho cổ khát, hai người cũng không dám có chút trễ nải, cho dù lý tưởng mỗi người khác nhau, nhưng khao khát thì như nhau.
Hải Thụy hoàn thành lượng bái phỏng một ngày xong, ngồi dưới bóng cây uống nước, một lão hán được một cô gái dìu đỡ, dè dặt tới bên cạnh, hỏi nhỏ:
- Xin hỏi ngài có phải là Hải lão gia không?
Hải Thụy vội uống hết nước, nuốt thức ăn trong miệng, thở ra một hơi, gật đầu nói:
- Đúng thế, ta chính là Hải Thụy.
Lão hán và nữ tử kia đồng loạt quỳ xuống, còn chưa khấu đầu đã bi thương khóc nấc lên.
Hải Thụy vừa thấy thế liền hiểu ra vài phần, bởi vì hắn ta chẳng phải lần đầu tiên gặp chuyện như thế này nữa, sớm có kinh nghiệm rồi. Hải Thụy đỡ lão hán đó lên hỏi:
- Lão nhân gia tìm ta có chuyện gì?
- Thảo dân muốn cáo trạng.
Lão Hán đó chính là Ngụy Hữu Điền đã hát cho Thẩm Mặc nghe ở Chu Trang, nghe nóng Hải Thụy nhận lệnh khai thông sông Ngô Tùng, liền từ biệt chưởng quầy, cùng nữ nhi đi tới nơi này, cuối cùng gặp được Hải Thanh Thiên trong truyền thuyết. Ông ta đã kể đi kể lại cảnh ngộ của mình, nên mau chóng nói rõ đầu đuôi sự việc. Hơn nữa ông ta còn nói cho Hải Thụy biết, nghe các hương thân kể, đám người kia đã ra tuyên bố, ai dám nói lung tung với quan phủ, sẽ cho người ấy có kết cục tương tự.
Với tính cách ghét ác như thù của Hải Thụy, nghe thế tất nhiên là giận dữ vô cùng, lập tức quyết định tới Ngụy gia trang của Ngụy lão hán xem xét. Hắn bỏ quan phục, mặc áo vải, nói với nha dịch theo hầu:
- Các ngươi đưa hai cha con họ về thành Tô Châu.
- Còn đại nhân thì sao?
Đám nha dịch hỏi.
- Ta còn có việc khác phải làm, để lại một người theo ta là được.
Hải Thụy liền nói với Ngụy Hữu Điền:
- Lão đại ca trước tiên theo bọn chúng về, bọn chúng sẽ an bài chốn ăn ở, đợi ta hỏi rõ án tình rồi mới tính toán.
- Hoàn toàn do đại nhân làm chủ.
Ngụy Hữu Quang vội nói.
Sau khi chia tay mọi người, Hải Thụy cùng một nha dịch khỏe mạnh, chia nhau cưỡi hai con la, tới Ngụy gia trang cách đó ba mươi dặm, khi tới nơi thì trời đã tối rồi.
- Đại nhân, chúng ta làm gì bây giờ?
Thủ hạ hỏi.
- Từ giờ trở đi, không được gọi ta là đại nhân, ta là một trướng phòng hiệu đổi tiền trong thành Tô Châu, còn ngươi là bảo tiêu, chúng ta đi tới Thái Thương, nhớ kỹ chưa?
- Nhớ kỹ rồi.
Có thể đơn độc đi theo hắn, tất nhiên là người thông minh lanh lợi.
- Được, vậy trước tiên chúng ta đi tìm nhà Ngụy Hữu Điền.
- Còn nhớ đó là nhà thứ hai đầu đông thôn, rất dễ tìm.
- Tới đó xem nào.
Hai người liền dắt lừa từ đầu đông vào thôn, đi tới nhà thứ hai, từ bên ngoài có thể nhìn thấy viện tử này rất lớn, mặt tiền khí phái hơn nhà hàng xóm nhiều. Nhưng đại môn khép hờ, nhìn qua khe hở vào bên trong không thấy có ánh đèn, không có động tĩnh, hiển nhiên là không có người.
- Để thuộc hạ vào trước xem.
Thủ hạ xung phong, nhưng bị Hải Thụy kéo lại:
- Không cần.
Thủ hạ vội lui lại, nhìn thấy Hải Thụy đưa tay gõ cửa, gọi lớn:
- Xin hỏi bên trong có người không? Có người không?
Thủ hạ lòng ngạc nhiên :" Rõ ràng là không có người vì sao đại nhân còn gọi, chẳng lẽ gọi ma?" Thế là hắn tự dọa mình nổi da gà.
Lúc này đại môn nhà bên cạnh mở ra, một ông già tóc trắng bạc phơ thò đầu ra hỏi:
- Các ngươi tìm ai?
Hải Thụy quay đầu sang:
- Chào đại thúc, chúng tôi không tìm ai cả.
- Không tìm ai thì gõ cửa làm gì?
- Chúng tôi từ thành Tô Châu tới, đến châu Thái Thương, vì đường đi bùn đất lầy lội làm lỡ hành trình, không tới kịp khách sạn, đành qua quý thông quấy quả, mong tá túc một đêm.
Hải Thụy miệng toàn lời văn vẻ học đòi chua loét, rất giống hạn tiên sinh kiểu trướng phòng hủ lậu trong con mắt người dân.
- À, thế thì đừng gõ nữa, nhà đó không còn ai đâu.
Lão hán nhìn hắn ta hồi lâu, cảm thấy không phải là người xấu, liền mở cửa nói:
- Qua nhà lão hán đi.
Tên thủ hạ hiểu ra :" Đại nhân là Hạng Trang múa kiếm, ý ở Bái Công đây mà."
- Đa tạ lão nhân gia.
Hải Thụy cảm kích vô cùng:
- Tại hạ sẽ trà tiền.
Liền cùng tên thủ hạ dẫn la vào trong viện tử của ông ta.
- Tiền bạc cái gì.
Lão hán vừa chỉ cho hắn chỗ buộc la, vừa trêu ghẹo:
- Ngươi là thầy dạy học à?
- Không phải, làm trướng phóng.
Hải Thụy nói.
*** Đáng nhẽ mình định dịch là kế toán, nhưng nghe nó không "cổ". Thôi, để trướng phòng.
- Chả khác nhau là mấy.
Lão giả dẫn hai người hắn vào trong nhà, giới thiệu thành viên trong gia đình, lão hán có một tiểu tôn tử bảy tám tuổi, trong nhà còn có con dâu và khuê nữ, đương nhiên sẽ không ra đón khách.
Lão bà tử liền chuẩn bị thức ăn cho la của khách, lão hán mời hắn ngồi, kéo tay tôn tử:
- Đây là con của Đại nhi tử, còn con của Tiểu nhi tử đang bế ngửa.
Nói câu này mặt đầy vẻ tự hào.
Cơm tối của nhà nông đương nhiên là sơ sài, bát mỳ đen và bánh lương khô, có chút củ cải dầm nữa mà thôi. Nhưng với Hải Thụy mà nói ăn gì cũng giống nhau cả, có điều tên thủ hạ ăn quen mì trắng rồi, cổ họng không nuốt nổi, chỉ đành chối từ, nói có bệnh dạ dày, uống nước canh và ăn chút rau.
Hải Thụy vốn xuất thân nông dân, lại đi nhiều hiểu rộng, lúc này cố ý muốn rút ngắn khoảng cách với đối phương tất nhiên là không khó khăn gì. Ăn xong bữa cơm đã thân thiết như người nhà với lão hán rồi.
- Nhi tử của người đâu rồi?
Ăn no rồi Hải Thụy cầm chén trà, nhập một ngụm trà đắng, hỏi.
- À, cả hai đứa nó đều làm công cho đại hộ.
Lão giả cười:
- Hiện giờ đang vụ nông bận rộn, cho nên bọn chúng đều ngủ ở trong trang viên không về nữa, người ta cho ăn cho ở, lại còn trả tiền công nữa, lãi lắm.
- Thì ra là thế.
Hải Thụy cười ha hả:
- Tại hạ đang bảo sao cách vách không có ai, thì ra là đi làm công cho người ta rồi.
Lão hán cười ha hả:
- Ta nói tiên sinh chỉ biết tính sổ sách thôi không biết nhìn thế sự, nhà lão Ngụy có đại trạch viện lớn như thế, đến việc trong nhà còn chẳng làm hết ...
Nói tới đó giọng hạ xuống:
- Ôi, đáng tiếc đều là chuyện trước kia, hiện giờ cái nhà đó đã tan rồi.
- Tan rồi?
Hải Thụy làm bộ tò mò hỏi:
- Sao lại tan?
Thủ hạ hiện giờ bội phục hắn sát đất, thì ra trừ giương đông kích tây, còn có mục đích gián tiếp thăm dò.
- Tan là tan rồi, hỏi nhiều thế làm gì?
Lão hán đ nhiên bực mình nói.
"Ồ" Hải Thụy bị giáo huấn, dường như không vui lắm, mặt ủ rũ ngồi im đó.
Lão hán vội xin lỗi:
- Xin lỗi tiên sinh nhé, đừng để tâm, nhưng chuyện nhà bọn họ, chúng ta không nhắc tới thì hơn.
- Cái gì? Ma ám à?
Hải Thụy mặt đầy căng thẳng.
- Không phải là ma ám, mà là người ám.
Đói với rất nhiều người nhiệt tình mà nói, giữ bí mật là một chuyện thực sự quá khó khăn, vị lão tiên sinh này vừa khéo là một trong số đó, nói là không nói, nhưng không nhịn được lộ ra một chút.
- Người ám?
Hải Thụy càng tò mò hơn, hỏi tới:
- Lão nhân gia mau nói đi, ta tò mò chết được.
- Không phải ta không muốn nói.
Lão hán mặt mày đau khổ"
- Mà là không nói được.
- Sao không nói được, chẳng lẽ có điều gì khó nói sao?
- Ài, vậy ta nói đơn giản với tiên sinh biết.
Lão hán thầm nghĩ :" Nếu không nói ra, cả hai ta cùng nghẹn chết mất." Liền kể:
- Nhà kế bên vì một số chuyện đắc tội với đại nhân vật, kết quả cả nhà bị người ta ép người thì chết, người thì ly tán, là thế đấy.
Nói rồi mím chặt miệng:
- Chuyện này không thể nói quá kỹ, tiên sinh đừng hỏi nữa.
- Chẳng lẽ quan phủ không quản à?
Hải Thụy nào chịu nghe ông ta.
- Quan phủ?
Lão hán cười khẩy:
- Không có quan phủ chống lưng đằng sau, ai dám hoành hoành bá đạo như thế.
Trong lòng thầm cảnh cáo bản thân :" Được rồi, ngừng ở đây đi, đừng nói thêm gì nữa."