Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 442

Lời này vừa phát ra, xung quanh xôn xao cả lên, mọi người mới biết, khúc từ kia không ngờ lại là do phủ tôn đại nhân sáng tác, nghĩ lại thì thấy bình thường. Đường đường trạng nguyên công, chẳng có sáng tác đại biểu để mọi người mang trên miệng mới gọi là kém.

Thẩm Mặc không đổi sắc mặt nói:
- Ha ha ha, cơ hội tốt đẹp đừng để lãng phí ở đoạn cuối vụn vặt, cô hẳn là có nguyện vọng quan trọng hơn.

- Đối với tiểu nữ tử mà nói, trên đời này không còn chuyện gì quan trọng hơn âm nhạc.
Tô Tuyết mặt bình đạm nói.

- Thế sao?
Thẩm Mặc cười khà khà, lòng nghĩ :" Coi như ta chưa nói gì."

- Vậy rốt cuộc tâm nguyện của Tô đại gia là gì?
Hội trưởng thanh lâu cao giọng hỏi.

- Tiểu nữ hi vọng.
Má phấn của Tô Tuyết ửng hồng. Giọng nói tức thì thấp hơn nhiều:
- Có thể cùng đại nhân phổ xong khúc "lương thần mỹ cảnh này"...

Nàng nói tuy nhỏ nhưng được chum khuếch âm phóng, làm trong chu vi một dặm nghe thấy rõ ràng.

Nếu như vừa nãy mọi người chỉ là xôn xao, thì hiện gờ là bùng nổ rồi. Bất kể ai cũng nghe ra lời này mang ý ám muội, rõ ràng tiên tử động lòng trần, chuẩn bị kết thúc kiếp sống thanh quan nhi của mình rồi.

*** Nữ tử thanh lâu chia làm 2 loại, thanh quan nhi chỉ bán nghệ, hồng quan nhi bán thân, quan ở đây là phục vụ.

Xem ra ân khách đầu tiên đã qua suy nghĩ lựa chọn thận trọng, chọn đi chọn lại, chọn tới phủ tôn đại nhân.

Đám đông mặc dù uống dấm chua, nhưng không thể không thừa nhận, lựa chọn này tuyệt đối chính xác. Bất kể là từ tướng mạo, học thức, địa vị, tài tình, Thẩm đại nhân đều là nhân tuyển số một không thể bới móc, đúng là nhân tuyển tốt nhất làm khách trong màn.

Để y thành nam nhân đầu tiên, đúng là không ai nói được gì.

Huống chi quan viên thuộc hạ bị y thu phục hết cả rồi, đám đại hộ thực lòng ủng hộ y, đám khách thương bên ngoài có điều cầu ở y, người dân phổ thông thậm chí càng thích nhìn thấy vở kịch "trạng nguyên lang độc chiếm hoa khôi". Bất kỳ một tiếng phản đối nào đều bị nhấn chìm trong sóng biển người.

Sau ngạc nhiên ngắn ngủi, không biết là ai dẫn đầu, đám đông bộc phát từng hồi hô hào:
- Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý.

Thẩm đại nhân bị đám đông làm cho hết sức xấu hổ, trong lòng không khỏi oán trách :" Cho dù cô có muốn ngủ với ta cũng nên nói riêng thôi chứ, chẳng lẽ còn sợ ta không đồng ý? Làm cho người ta biết cả thế này làm cái gì?"

Nhưng y cũng không thể nói không được, chuyện phong lưu nhã sự như thế, nếu y từ chối, sẽ bị người ta khinh bỉ cả đời.

Thẩm Mặc chỉ đánh cười cho có lệ:
- Yên cầu của Tô Tuyết cô nương rất dễ thỏa mãn, thế này nhé, hôm khác rảnh rỗi, chúng ta trao đổi một chút.

Thấy y dùng kế hoãn binh, đám đông thích náo nhiệt tất nhiên không chịu, cùng hô vang:
- Đêm nay! Đêm nay! Đêm nay.
Làm Thẩm Mặc xấu hổ, đồng thời trong tim cũng nảy tưng tưng, có chút mong đợi.

Thần thái của Tô Tuyết khôi phục lại vẻ bình thường, tự nhiên nói:
- Tiểu nữ tử chuẩn bị chút rượu nhạt trên thuyền nhỏ, không biết đại nhân có thể bớt chút thời gian?

Tình này cảnh này, Thẩm Mặc không thể nói nửa chữ không....

Khúc ca đã kết lòng người vấn vương, đại hội hoa khôi thành công trọn vẹn, nhưng trăng sáng trên cao, gió sông vi vu, cảnh đẹp giờ tốt sao có thể hao phí? Mọi người không muốn về, liền ở bên hồ, trên hồ mở tiệc thâu đêm, tiếng ca tiếng hát miên man khắp nơi, giống như thiên đường nhân gian.

Trên hồ ít nhất có ba trăm chiếc du thuyền, nhưng hết sức ăn ý nhường ra vị trị giữa lòng hồ cho chiếc thuyền nhỏ không quá nhỏ kia ...

Trong khoang thuyền ánh nến chiếu sáng, thảm đỏ trải đất, trên bàn bày một bữa tiệc thanh nhã, rau quả chiếm phần nhiều, cũng không có rượu.

Tô Tuyết vào khoang trong thay y phục, Thẩm Mặc ngồi trước bàn rượu ở khoang ngoài, cân nhắc chuyện lát nữa sắp diễn ra. Thẩm nghĩ :" Cái phải đến đánh chấp nhận vậy, dù sao thì phu nhân đã ám thị, chuyện bên ngoài nàng không quản, chỉ cần đừng đưa về nhà là được ..." Ít nhất thì y lý giải lời Nhược Hạm như thế.

Cảm thấy dù sao cũng chẳng lỗ vốn, y càng không có gánh nặng tâm lý, lẽ ra phải rất vui mới đúng, vì sao luôn cảm thấy bất an chứ?

Tử tế nghiền ngẫm, là vì chuyện này có chút kỳ quặc, với hành vi thường ngày của Tô Tuyết mà xét, thì nàng phải là nữ tử rất đạm bạc mới đúng, lại nghĩ tới vẻ si mê khi nàng gẩy đàn, rõ ràng gửi tình vào đàn rồi. Với kinh nghiệm của y, nữ nhân như vậy ham muốn ít, có lý tưởng, nhìn thế nào cũng không giống loại hình vội vã hiến thân.

"Tin rằng, nàng ta không ấu trĩ tới mức cho rằng có thể lấn dần từng bước thành thái thú phu nhân chứ?"

" Vậy thì chẳng lẽ ... Nàng muốn thỉnh giáo mình cẩm nghệ thật? Còn đám dung tục kia nghĩ sai rồi?"

Nghĩ mãi không nắm được yếu lĩnh, y cho rằng loại thức ăn ngon nguồn gốc không rõ, nên không ăn thì hơn, mặc dù nhìn như không có độc, nhưng ai biết ăn vào rồi có để lại di chứng gì hay không? Nhưng mà không ăn thì, thật đáng tiếc ..

Ít nhất về điểm này y đúng là hơn nam nhân bình thường nhiều, đó là mặc dù y cũng có YY, nhưng chưa tự sướng tới mức cho rằng nữ tử thiên hạ đều sẽ nhào vào lòng mình, đó là một trong số ưu điểm ít ỏi của thẩm mặc.

Cùng lúc này ở khoang trong, Tô Tuyết vào "thay y phục" cũng đang trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng.

Nàng vẫn mặc y phục lúc biểu diễn, nhưng đã xõa tóc xuống, nhìn vào trâm ngọc trong tay tới xuất thần.

Tới tận giờ, mọi việc làm của nàng đều xuất phát từ kế hoạch của những kẻ kia, bước tiếp theo là đâm cây trâm này vào vò Nữ Nhi Hồng còn chưa mở nắp xi.

Cái trâm ngọc này cũng là kẻ kia đưa cho nàng, chỉ cần đâm vào, thuốc bôi trên đó sẽ hòa vào trong rượu, không màu không sắc, hơn nữa không thể bị kiểm tra ra. Vì đó căn bản không phải là độc dược,

Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Tuyết quặn lên từng cơn đau, thanh bạch ngây thơ nàng gìn giữ bao lâu đã mất rồi, hơn nữa còn mất bởi phương thực cực kỳ đê tiện, còn màng tới hậu quả cực kỳ ác liệt.

~~~~~~~~~~~~~

- Ca, sao huynh có thể khẳng định chỉ cần Thẩm Mặc cùng Tô Tuyết làm chuyện đó... xong là sẽ cúi đầu trước huynh chứ?
Ở trên một con thuyền khác, Lục Tú mặt đầy vẻ khó hiểu:
- Mặc dù tên gia hỏa đó tham hoa háo sắc, nhưng lý trí tới đáng sợ, e rằng loại người đó vĩnh viễn không coi nữ nhân là số một đâu.

- Muội nói không sai.
Lục Tích cười khùng khục, từ khi thấy Thẩm Mặc lên thuyền của Tô Tuyết, tâm tình của hắn luôn rất tốt, nói:
- Mặc kệ tim y như thép luyện hay là thánh nhân hạ phàm, ta đều có cách làm y đi vào khuôn khổ.
Hắn lấy một thứ trong ống tay áo ra, khoe khoang:
- Vì ta có cái này.

Tên bàn tay đeo găng đen của hắn, liền xuất hiện một cái bình trắng, Lục Tú chẳng xa là gì nó, kỳ quái nói:
- Đây chẳng phải là "thất nhật đoạn hồn tán" muội cho Tô Tuyết uống sao.

Ban đầu Lục Tích nói với nàng, vì khống chế Tô Tuyết, cứ cách bảy ngày phải cho uống loại thuốc này một lần, nếu như đợi tới ngày thứ tám còn chưa dùng, Tô Tuyết sẽ thủng bụng mà chết.

- Đây không phải là độc dược bình thường.
Lục Tích giọng khàn khàn:
- Mà là cổ độc của người Miêu Tương Tây.

- Cổ độc?
Nghe thấy hai chữ này, trên người Lục Tú nổi lên một lớp gai ốc.

Hạ cổ tự xưa tới nay đều bị xem là loại vu thuật hại người rất đáng sợ, thường do loại độc trùng độc vật thông qua phương pháp thần bí luyện thành, có thể lấy mạng người một cách vô hình, cũng có thể làm người ta chết đi sống lại.

Lịch sử của nó bắt đầu từ trước thời nhà Tần tới tận bây giờ vẫn không suy vong. Vào thời Hán Đường, cổ độc cực kỳ thịnh hành ở vùng Giang Nam, gần như các hào môn đại tộc đều nuôi dưỡng sư phụ hạ cổ, cho dù không hại người, thì cũng vì cầu bình an.

Cái thứ có thể tạo thành bất an cực lớn, hơn nữa gây nguy hiểm tính mạng đại nhân vật tất nhiên sẽ bị kẻ thống trị các đời đả kích nghiêm khắc. Luật pháp các đời đều có quy định, kẻ chế tạo, tàng chứa cổ độc giết người, chém; cho dù chưa giết người, cũng bị xét nhà đi đầy 2000 dặm, đưa tới nơi cực nam đầy chương khí, người sống trong nhà, mặc dù không biết, nhưng cũng bị lưu vong.
Dưới sự đả kích của quan phủ, tới triều Minh, cách hạ cổ đã dần dần biến mất trong người Hán, nhưng ở nơi Vân Nam Tương Tây mà dân tộc thiểu số tập trung vẫn cứ lưu truyền, thậm chí còn sáng tạo ra nhiều thứ mới mẻ, cùng nhiều thủ đoạn đa dạng.

Trong đó cổ độc Vân Nam chuyên dùng để giết người; còn cổ độc Tương Tây thì nổi danh nhiều công năng.

Đương nhiên không phải là tất cả người Tương Tây đều biết hạ cổ. Kỹ thuật hạ cổ chủ yếu nắm trong tay miêu nữ Tương Tây, không giống các bí thuật truyền nam không truyền nữ khác, cổ độc lại chỉ truyền nữ không truyền nam.

Những phụ nữ biết hạ cổ này người Tương Tây quen gọi là thảo quỷ bà. Còn Lục Tích lợi dụng các mối quan hệ của hắn ở Hồ Nam, bắt được một số thảo quỷ bà, qua uy hiếp dụ dỗ, có được thử cổ mà hắn muốn có.

Trước kia đã nghe nói tác dụng của cổ độc Tương Tây rất nhiều, trừ loại trùng cổ hại người ra, còn có ba thứ cổ rất thú vị, lần lượt là tình cổ, phạ cổ, hận cổ. Ba thứ này đều là pháp bảo của nữ tử Tương Tây độc chiếm ái tình, bảo vệ ổn định gia đình.

Tình cổ là một loại cổ do nữ tử vì có được người mình thích, mà lại là nam nhân khó có thể có được. Nam nhân trúng tình cổ thường không kiểm soát được bản thân, bị tình cổ mê hoặc, sẵn sàng vứt bỏ tất cả hạnh phúc, không ngoảnh đầu lại đem tỉnh cảm chuyển sang người hạ cổ.

Còn về phạ cổ , đúng như tên gọi của nó, là loại cổ làm người trúng cổ sợ mình, ngoan ngoãn nghe lời. Nghe nói loại cổ này đa phần là bà bà hạ cho con dâu, thê tử hạ cho trường phu...

Trong ba loại cổ đó thì hận cổ là đáng sợ nhất. Loại cổ này quá nửa là do thê tử tuyệt vọng với kẻ phụ tình mình, dùng sát chiêu, làm cho kẻ trúng cổ chìm đắm trong thù hận, tám chín phần mười khó thoát khỏi cái chết ...

Ba loại cổ này có thể nói là pháp bảo phụ nữ Tương Tây dùng đảo vệ gia đinh và ái tình. Bình thường không lấy ra làm việc xấu.

Nhưng như con người ta thường nói, trên đời này không có vật tà ác, chỉ có con người ta ác. Chỉ cần có kẻ mang lòng dạ xấu xa, thì vật gì cũng có thể lấy ra làm việc xấu.

Lục Tích vì từ nhỏ sống ở An Lục, cho nên nhớ rất rõ về thứ cổ này, khi dùng thủ đoạn chính diện không lay chuyển nổi Thẩm Mặc, thứ đầu tiên y nghĩ tới là cổ độc.

Thử nghĩ xem, nếu như có thể mê hoặc được tâm trí của Thẩm Mặc, biến thành kẻ chỉ biết gật đầu vâng dạ, vậy phủ Tô Châu và thị bạc ti đều sẽ biết thành của Lục Tích.

Để bên ngoài nhìn thay đổi của Thẩm Mặc tự nhiên hơn, không làm cho ai phát giác, hắn quyết định hạ tình cổ trước, sau một thời gian sẽ hạ phạ cổ với y. Đương nhiên nếu có thể dùng cả tình cổ lẫn phạ cổ thì càng tốt, đáng tiếc là mỗi người chỉ có thể nuôi một loại cổ, nên hắn đành chọn cách thứ hai.

Thảo quỷ bà bị bắt được đã chế tạo cho hắn một cặp tình cổ. Nếu như thảo quỷ bà đó tự sử dụng, chỉ cần đem mẫu cổ giữ lại, sau đỏ đem cổ trùng hạ vào đồ ăn uống của Thẩm Mặc là được.

Nhưng nghĩ tới việc không ai tin Thẩm Mặc lại đi say mê một thảo quỷ bà âm u đáng sợ, chẳng may bị người ta giải cổ được thì không hay. Cho nên hắn phải chọn nữ tử xinh đẹp người hán thay thế, đó là Tô Tuyết vô tội ...

Có điều Tô Tuyết không phải là thảo quỷ bà, không thể nuôi cổ ngoài thân thể, nên phải dùng thân thể mình làm vật chủ, đem mẫu cổ nuôi trong cơ thể, sau đó còn phải ân ái với Thẩm Mặc, đem tình cổ hạ vào người y.

Cái gọi là "thất nhật đoạn trường tán", chẳng là là thức ăn nuôi dưỡng mẫu cổ mà thôi.

Nghe huynh trưởng miêu tả, Lục Tú chỉ cảm thẩn ớn lạnh từng cơn, mặc dù nàng căm hận Thẩm Mặc, hận không thể tiêu diệt y, nhưng không thèm dùng thủ đoạn hèn hạ, đem một người sống sờ sờ biến thành thành tượng gỗ đáng thương.

Nàng khẽ hỏi:
- Tô Tuyết có biết không?

- Biết chứ.
Lục Tích gật đầu:
- Hôm qua muội gọi ả tới, ta đã nói với ả rồi.

- Ca, làm như thế phải chăng có chút.
Lục Tú giọng nhỏ đi:
- Hèn hạ.

- Vô độc bất trượng phu.
Lục Tích cười thản nhiên:
- Để đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn.
Hắn lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái:
- Đừng có lạm dụng lòng từ bi, đừng có quên ai đã xỉ nhục chúng ta lớn như thế, khiến chúng ta rơi vào cảnh này.

Biết nói nhiều vô ích, Lục Tú thở dài:
- Ca thay đổi thật rồi...

"Ha ha ha.." Lục Tích cười tùy ý, nhưng lòng nghĩ :" Phải tìm cách hạ cổ nó, để nó khỏi suốt ngày hai lòng ba ý."

~~~~~~~~~~~

Trên con thuyền nhỏ, ở gian ngoài Thẩm Mặc đã đợi thời gian không ngắn nữa, nhưng y không sốt ruột chút nào, ngược lại nghĩ càng lãng phí thời gian càng tốt. Vì nếu như đã tới rồi , hiện giờ rời đi là quá mất mặt, phải đợi tới khi trời sáng mới làm bộ thỏa mãn hài lòng rời đi ... Y là tên gia hỏa ưa sĩ diện.

Có điều y lại chẳng có chút tự tin nào vào năng lực khống chế bản thân, chuyện Liễu Hạ Huệ làm, với nam nhân mà nói chỉ có hai loại tình huống xảy ra, một là nam nhân kia không cương lên nổi, hai là cô nương trong lòng không mềm ra được....

Nếu là dùng mỹ nữ đẳng cấp cỡ Tô Tuyết, e rằng biết rõ là mỹ nhân kế, y cũng đành tương kế tựu kế thôi.

Tâm tình mâu thuẫn làm y hận sao Tô Tuyết không ngủ một lèo bên trong cho tới sáng luôn, làm y không cần đấu tranh tâm lý nữa.

Nhưng cái phải tới cuối cùng cũng tới, rèm cửa khoang trong lay động, Tô Tuyết mặc váy lụa màu vàng đi ra, tay cầm vò rượu nhỏ.

- Để đại nhân đợi lâu rồi..
Tô Tuyết khom người thi lễ.

- Không sao, đêm dài dằng dặc, chính hợp để lãng phí.
Thẩm Mặc mỉm cười, lúc này y đã hạ quyết tâm rồi, thầm nghĩ :" Tới đi, tam thập lục kế gì ta cũng tiếp hết." Y không tin mình trải qua sóng to gió lớn rồi lại lật thuyền trong cái rãnh nhỏ này.

Tô Tuyết ngồi ở bên phải y, hai tay cầm vò rượu nói:
- Nữ nhi hồng hai mươi năm, mời đại nhân nếm thử.
Rồi muốn mở nút ra.

- Loại chuyện này sao để cô nương làm được.
Thẩm Mặc liền đưa tay nhận lấy, mở nút phong ấn ra, hương thơm ngào ngạt lan tỏa, ngây ngất nói:
- Quả nhiên là trên hai mươi năm.
Rồi nói với Tô Tuyết:
- Ta dùng chén lớn, cô dùng tách nhỏ, được không?

- Tạ ơn đại nhân thông cảm.
Tô Tuyết khẽ vén tóc mây, cười duyên:
- Có điều tửu lượng của tiểu nữ cũng được.

Thẩm Mặc cười vui vẻ:
- Té ra là ta xem thường cô nương rồi.
Liền rót rượu vào hai chén lớn.

Y đưa một chén rượu đặt trước mặt Tô Tuyết, tự mình nâng chén rượu còn lại, đặt dưới ánh đèn xem sét:
- Thường nói rượu là hương của trần tục, lời này quả nhiên không sai. Cô nương nhìn xem, màu sắc này quả là tuyệt vời.
Luc này chén rượu của y cùng ngọn đèn và đôi mắt của Tô Tuyết ở trên một đường thẳng.

Y liền lợi dùng ánh sáng làm chói mắt Tô Tuyết, lặng lẽ nhúng ngón tay đeo nhẫn vào trong rượu, hơi dừng một chút mời rút ra, nói:
- Ài, không nỡ uống mà.
Rồi dùng khóe mắt khẽ liếc nhìn ngón tay, thấy màu nhẫn không đổi. Cái nhẫn lòe loẹt này là lễ vật Mao Hải Phong tặng cho y, nghe nói là một thứ thần kỳ ngoại bang, chỉ cần trong rượu có trộn lẫn thứ gì khác là sẽ đổi sắc. Thẩm Mặc đã làm thí nghiệm, bất kể là mực, thuốc sổ, thuốc mê đều làm nó thay đổi màu, chẳng hiểu nó là nguyên lý gì.

- Tiểu nữ cạn chén trước tỏ lòng.
Tô Tuyết có vẻ như nhìn thấy động tác nhỏ của y, nâng chén lên uống cạn.

- Vậy ta không khách khí nữa.
Thẩm Mặc yên tâm uống xuống.


***
Thanh minh, ngộ không phải là không tin cổ, nhưng người Tương Tây, Vân Nam đều tin, hơn nữa cổ nhân cũng tin chắc ... Vi ngộ xem bất kể bút ký nào của người thời Minh, đều có ghi chép, như trong ghi chép của Vạn Lịch có chuyên mục riêng giới thiệu ...có điều mọi người kiên nhẫn mà xem, ngộ không viết thành truyện võ hiệp hạng ba đâu...
Bình Luận (0)
Comment