- Du tướng quân là người cương trực, mà quan trường phức tạp nên thế nào cũng có chỗ sơ sót.
Thẩm Mặc thở dài:
- Ta sẽ cố sức ngầm giúp đỡ ông ấy.
Nghe ra trong lời này tựa hồ có ý khác, Trường Tử giật mình:
- Sao thế, chẳng lẽ có kẻ muốn gây bất lợi cho tướng quân bọn ta.
- Ta cũng chỉ nghe đốn đoán thôi.
Thẩm Mặc nghĩ một lúc rồi quyết định nói thật:
- Thượng Duy Trì dâng tấu đàn hặc bộ đường là người đồng hương với Du tướng quân, hiện giờ bộ đường như mặt trời chính ngọ, khó tranh hỏi có một vài kẻ gian vu cáo tâng công, Du tướng quân không thể không phòng bị.
Trường Tử và Thẩm Mặc trước nay có gì nói nấy, chẳng phải vòng vo, liền nghiêm mặt nói:
- Ý ngươi là bảo ta chuyển lời cho tướng quân?
Thẩm Mặc gật đầu:
- Ừ, ta vốn muốn viết một lá thư khéo léo nhắc nhở một chút, nhưng hiện giờ ngươi tới rồi, chuyển tin miệng là tốt nhất.
- Ta hiểu.
Trường Tử gật mạnh đầu.
Thời gian tụ họp quá ngắn ngủi, hai huynh đệ chưa nói được mấy câu thì quân sĩ bên ngoài đã nói:
- Ba Lạp Duy sắp lên đường rồi.
Trường Tử chỉ đành đứng dậy, cùng Thẩm Mặc uống chén rượu cuối cùng, rồi đeo bộ kiếm, ôm mũ quan ra ngoài.
Thẩm Mặc cứ tiễn mãi, tiễn mãi, cho tới tận bến tàu mới quyến luyến chia tay, trước khi đi còn dặn dò :
- Phải nhớ nhiều tuyến đường biển vào, tranh thủ sớm ngày học được độc lập ra khơi.
Trường Tử gật đầu, ghi nhớ lời dặn của huynh đệ.
~~~~~~~~~
Mặc dù chỉ là cuộc gặp ngắn ngủi, nhưng tiễn Trường Tử đi rồi, Thẩm Mặc vẫn buồn buồn mất mấy ngày, Nhượng Hạm trêu y:
- Khi chia tay nhóm Từ Vị cũng không thấy chàng như mất tiền thế này.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Bọn họ là bằng hữu của ta, còn Trường Tử và Thẩm Kinh là huynh đệ của ta.
Cho dù Nhược Hạm có thông minh tuyệt đỉnh cũng chẳng hiểu được phân cấp tình cảm của nam nhân, liền không nghĩ nữa, quay sang chuyên tâm may áo cho con ...
Cùng với việc em bé trong bụng mỗi ngày một lớn hơn, bản năng người mẹ trong Nhược Hạm ngày càng lớn, nàng không còn chuyên tâm vào sự nghiệp nữa, đặt đa phần tinh lực vào đứa còn chưa ra đời.
Ngồi bên cạnh nhìn một lúc, Thẩm Mặc thấy rất nhàm chán, liền đứng dậy nói:
- Ta ra ngoài một chút.
Nhược Hạm gật đầu:
- Chàng đi đi.
Hai mắt không hề rời khỏi mũi kim trong tay.
Thẩm Mặc thấy chán hẳn, liền đi ra ngoài, tới sân, thấy Nhu Nương đang phơi y phục, liền hỏi:
- Nàng nói xem, trong lòng nữ nhân, nam nhân của mình quan trọng hơn hay con quan trọng hơn?
Nhu Nương ngẩn ngơ, cúi đầu xuống, cắn môi lý nhí nói:
- Nô tỳ không có, nô tỳ không biết ...
Thẩm Mặc không ngờ mình thuận miệng hỏi một câu làm oán khí của nàng bốc lên tận trời, đánh lui quân:
- Đừng vội đừng vội, thế nào cũng có mà.
Nói xong chẳng để ý tới thân phận chạy đi như chớp.
Trở về thiêm áp phòng, xử lý công văn một lúc thì Tam Xích vội vàng đi vào, đưa cho y một tờ giấy nhỏ:
- Cái này phát hiện ra trong viện tử của Tô cô nương sáng nay.
Thẩm Mặc nhìn qua, thấy bên trên viết :" Đêm ngày hôm nay, bến thuyền phong kiều, giơ đuốc làm hiệu, không gặp không về.
- Xem ra bọn chúng cuối cùng đã không ngồi yên nổi nữa.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Cho dù sinh ra hoài nghi với quân cờ này , cũng muốn thử qua một lần.
- Đại nhân, chúng ta có sắp đặt vòng vây trước không?
Tam Xích hỏi.
- Bọn chúng sở dĩ hẹn ở ngoài thành, lại trên bến tàu tình hình phức tạp, chính là sợ chúng ta bao vây...
Thẩm Mặc cau mày trầm ngâm:
- Lần này cần phải đánh một đòn trúng ngay, mà nơi đó hiển nhiên không thích hợp, phải nghĩ cách dẫn đám người đó vào vòng vây của chúng ta.
- Ý tứ của đại nhân là?
- Phải bình tĩnh, để Tô Tuyết ra liên hệ với bọn chúng, liên hệ được với bọn chúng rồi hẵng hay.
- Vâng.
Tam Xích đáp lời rồi hỏi:
- Đại nhân, nếu như bắt được tên Lục Tích kia thì người chuẩn bị xử trí ra sao?
- Địa lao là nhà nửa đời sau của hắn.
Thẩm Mặc cười lạnh:
- Ta sẽ lo cơm.
- Hả? Đại nhân không sợ vị ở kinh thành kia hay sao?
- Hừ, đám người kia sở dĩ dám hết lần này tới lần khác đối đầu với ta, chẳng qua là dựa vào Lục Bỉnh, tin chắc ta không dám ra đòn sát thủ.
Vẻ tàn nhẫn xẹt qua mặt y, Thẩm Mặc gằn giọng nói:
- Bọn chúng không sai, ngày nào còn Lục Bỉnh, ta không thể giết bọn chúng, vậy ta nhốt bọn chúng tới ngày nào Lục Bỉnh không còn nữa.
- Sau đó mới giết bọn chúng.
Tam Xích nghiến răng ken két.
- Ngu, chúng ta là quan phủ, không phải xã hội đen.
Thẩm Mặc cười nhạt:
- Chỉ cần Lục Bỉnh toi đời, bọn chúng sẽ hiểu ra một đạo lý, tử vong vĩnh viễn không phải là chuyện đáng sợ nhất trên đời, bị người ta đẩy từ trên đỉnh cao xuống bùn thối, ngày ngày bị ngàn vạn người trà đạp, vĩnh viễn không thể trở mình, đó mới là chuyện sảng khoái nhất.
Con giun xéo lắm cũng quằn, huống hồ là Thẩm Mặc? Liên tục bị Lục gia tính kế, thù hận cuối cùng đã tới mức ngươi sống ta chết rồi.
Đêm ngày hôm đó, mấy hộ vệ tháp tùng Tô Tuyết rời thành, qua một phen rẽ trái quẹo phải, tới được điểm hẹn, nhưng không phải Lục Tích, cũng không phải tên ngồi xe lăn, mà là một tên người hầu... con cháu thế gia sợ chết, lần trước thiếu chút nữa bị bắt, bọn chúng không dám tùy tiện xuất hiện nữa.
Kẻ kia cũng không rườm lời, bảo hệ vệ lui ra, rồi tới nói thằng với Tô Tuyết, còn bảy ngày cuối cùng nữa, đệ đệ muội muội của nàng sẽ hồn về tây thiên.
Mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, Tô Tuyết vẫn thiếu chút nữa ngất xỉu, cố kiềm nén bi thương nói:
- Nếu như chúng chết, các ngươi cũng chẳng có lợi ích gì, hẳn ngươi cũng chẳng tốt tới mức chỉ đến báo tin, mau nói điều kiện chủ nhân ngươi ra đi.
Bị nàng mỉa mai, kẻ kia không chịu được nói:
- Rốt cuộc ngươi đã hạ cổ tên khốn đó chưa?
- Đương nhiên rồi.
Tô Tuyết sắc mặt ửng hồng:
- Nếu không y làm sao nghe ta giúp ta cứu đệ đệ muội muội về.
May là vào ban đêm không nhìn thấy sắc mặt của nàng, nghe nàng nói tiếp:
- Chỉ cần các ngươi giải độc cho hai đứa em của ta, ta có thể bảo y không tính nợ cũ, hợp tác với chủ nhân của các ngươi.
- Con điếm thối, quả nhiên là ngươi làm phản.
Kẻ kia chửi rủa.
- Thế thì sao nào?
Tô Tuyết cười lạnh:
- Đối với đám ác ôn các ngươi thì cần gì phải nói tới nhân nghĩa chứ?
Hai bên có chút bế tắc, kẻ kia đều chỉnh lại tâm tình rồi mới nói:
- Được rồi, ngươi gọi y ra đây chúng ta nói chuyện.
- Được thôi.
Tô Tuyết gật đầu .
- Địa điểm do chúng ta thông báo.
Tên kia hung hăng uy hiếp:
- Đừng có giở trò, nếu không chờ nhặt xác đệ đệ muội muội của ngươi đi.
Chớp mắt một cái liền biến mất ở một trong vô số con thuyền neo đậu bên bến tàu.
Khi Tô Tuyết được hộ về từ thành trở về, phát hiện ra Thẩm đại nhân đang đợi trong Tiêu Tương Lâu, còn dỗ cho đệ đệ và muội muội của nàng ngủ, vội hành lễ:
- Đại nhân.
- Không cần đa lễ.
Thẩm Mặc cười ôn hòa:
- Thấy cô nương không sao là ta yên tâm rồi.
- Phiền đại nhân phải lo lắng.
Lời nói của y như làn nước ấm thấm ướt trái đau khổ của nàng.
Thẩm Mặc cười:
- Trời không còn sớm nữa, chúng ta nói ngắn gọn thôi, gặp người nhà họ Lục rồi chứ? Tình huống cụ thể ra sao?
Tô Tuyết đem sự tình thuật lại một lần:
- Đại nhân mang trọng trách trên người, ngàn vạn lần đừng để liên lụy bởi tỷ muội chúng tôi...
- Không thể nói như thế.
Thẩm Mặc chậm rãi lắc đầu:
- Ba tỷ muội cô nương đều vì ta mà bị hạ cổ, gặp phải tai ương vô vọng này, ta không thể không quản.
Đứng dậy ôn tồn dặn:
- Mấy ngày nữa bọn chúng sẽ liên hệ với cô nương, cô chỉ cần đồng ý, sau đó thông báo với ta là được.
Tô Tuyết gật đầu, rồi ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi:
- Đại nhân ... Phải đi sao?
- Ừ, trời không còn sớm nữa, cô nương cũng nên nghỉ ngơi đi. Yên tâm! Bên ngoài có hộ vệ, an toàn sẽ không có vấn đề gì.
Tô Tuyết đờ đẫn gật đầu, cười gượng:
- Tiểu nữ tiễn đại nhân.
- Không cần.
Thẩm Mặc phất tay, tiêu sái rời đi, để lại Tô Tuyết cô nương buồn vô cớ, đứng đó tự chua xót cho bản thân.
~~~~~~~~~~~~~~
Chỉ hai ngày sau Tô Tuyến truyền tin tức tới, nói đối phương bảo nàng hẹn y tới Chu Trang.
- Đại nhân, người không thể đi ...
Tam Xích và Thiết Trụ khuyên:
- Đây rõ ràng là một cái bẫy, không thể nhảy vào.
- Ta biết, nhưng ta phải lộ diện trước, đợi đối phương xác định không có gì lầm lỡ đã mới được. Yên tâm đi, có các ngươi hộ vệ, ta xảy ra chuyện gì được chứ?
- Chẳng may bọn chúng muốn đại nhân lên thuyền của bọn chúng thì sao?
Hai người cùng hỏi.
Thẩm Mặc cười mắng:
- Ta trúng tình cổ chứ có phải là trúng phạ cổ đâu, không tới mức người ta bảo sao nghe vậy chứ phải không? ... Khả năng lớn nhất là bọn chúng dụ ta tới chỗ tuyệt địa nào đó tập kích, còn về phần giữa ban ngày ban mặt tấn công tri phủ Tô Châu thì bọn chúng chưa có bản lĩnh đó, cũng chưa có cái gan đó.
Ngày hôm sau, một chiếc hoa thuyền ba tầng khí phái xa hoa, chở tri phủ đại nhân và Tô Tuyết đại gia từ thủy môn rời thành. Rất nhiều con thuyền qua lại trên sông đều nhìn thấy ở trên thuyền hai người uyên ương hòa hợp, cứ như đôi thần tiên tình lữ vậy ....
Ở trên thuyền, Thẩm Mặc làm bộ làm tịch đánh đàn, khẽ thở dài:
- Thế này là không thanh minh nổi nữa rồi...
Tô Tuyết nghe thấy, trong lòng cười khổ, nghĩ :" Đã chẳng thanh minh được từ lâu rồi ..." Hiện giờ mọi người không ai không coi nàng là tình nhân của tri phủ đại nhân, Tiêu Tương Lâu cũng không hi vọng dựa vào nàng kiếm tiền nữa, còn phụng dưỡng nàng như thờ Bồ Tát.
Thuyền hoa đi được một thời gian, rời xa thành Tô Châu, nhưng thuyền qua thuyền lại vẫn liên miên không dứt, tăng thêm sự phồn hoa náo nhiệt cho Tô Châu, cũng phá vỡ luôn mỹ cảnh điền viên ban đầu, đó đều là do mở cảng ban cho.
Thẩm Mặc không biết gẩy đàn, vờ vờ vịt vịt mãi cũng chán, cuối cùng không nhịn được hỏi:
- Cô nương nói những kẻ kia sẽ liên hệ với cô ra sao để ta không phát giác ra?
Tô Tuyết vốn đang hưởng thụ đoạn uyên ương lữ trình này, nhưng bị y kéo về hiện thực, không khỏi xuống tinh thần, cười gượng đáp:
- Kỳ thực cũng không có gì, bọn chúng đã ước hẹn ám hiệu với tiểu nữ, một lát nữa sẽ có thuyền mang biển "hàng chín Trương gia" đi qua, tiểu nữ mua một con Lỗ Kê về, mệnh lệnh ở trong đó.
- Lỗ Kê? Lục Tích?
Thẩm Mặc phì cười:
- Đúng là có tinh thần tự trào.
*** Đều phát âm là lu ji.
*** Lỗ Kê, món truyền thống của Quảng Đông.
Không bao lâu sau, quả nhiên có chiếc thuyền nhỏ mang mang biển "hàng chín Trương gia" đi qua, Tô Tuyết gọi thuyền dừng lại, ném tiền xuống, mua một con gà, xé ra xem, chỉ thấy hai chữ "Chu Trang"
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Đó là một nơi rất hay.
Gió rét mùa đông không buông tha cho một ngóc nghách nào trên thế giới. Cho dù là chốn thế ngoại đào viên như Chu Trang cũng không ngoại lệ, mất đi hoa đỏ lá xanh chùm lên, những căn nhà ngói xám tường trắng kia mang chút tiêu điều, khiến người ta thấy bất an.
Khi thuyền hoa cập bến thì trời mới hoàng hôn, trên tiểu trấn chỉ còn lác đác bóng người, khói bếp đây đó bốc lên, mới làm người ta cảm thấy một chút sức sống.
Thẩm Mặc và Tô Tuyết xuống thuyền, khó khăn lắm mới tìm được người chỉ đường, được hộ vệ bao quanh, tới tòa tửu lâu khách sạn duy nhất ở trong tiểu trấn ....
Tấm biển "Thẩm gia tửu lâu" trông có vẻ đìu hưu, chưởng quầy béo nhàm chán nằm bò trên quầy, nghe tiếng bước chân truyền tới, ngẩng đầu lên liền thấy Thẩm Mặc. Dù đã nửa năm không gặp rồi, nhưng cái nơi nhỏ bé này đã nhiều năm không có khách quý ghé thăm, cho nên chưởng quầy nhìn một cái là nhận ra y.
Thẩm Mặc cười với ông ta, nhưng ông ta xưng xỉa hỏi:
- Ăn cơm hay ở trọ?
Thẩm Mặc hơi kỳ quái, đáp:
- Ăn cơm trước, nghỉ trọ sau.
Rồi cùng Tô Tuyết đi vào nhã phòng, hỏi:
- Quý điếm có món gì đặc sắc.
- Vùng nghèo khó chẳng có cái gì ngon lành cả.
Chường quầy khó chíu nói:
- Chỉ có trà thô cơm nhạt, thích ăn thì ăn.
- Ta nghe nói "móng Vạn Tam" của Chu Trang rất có tiếng, nên mới tới đây.
Thẩm Mặc hỏi:
- Nơi này của ông tên là Thẩm gia tửu lâu, khẳng định là có chứ?
- Không có.
Chưởng quầy vừa lau bàn vừa nhích tới một góc độ không ai phát giác ra, đưa mắt ra hiệu với y:
- Phải được giết heo mới có.
Thẩm Mặc vỡ lẽ, đành nói:
- Được rồi, vậy thì ông tùy tiện chọn món đi.
Quả nhiên chỉ có một bàn cơm rau muối nhạt, Thẩm Mặc chẳng có hứng ăn, qua loa vài miếng rồi bảo chưởng quầy dọn phòng nghỉ ngơi.
Chưởng quầy đưa đoàn người bọn họ an bài trong một tiểu viện, Tô Tuyết và Thẩm Mặc ngủ ở nhà chính, đám hộ vệ nghỉ ở phòng xung quanh.
Nửa đêm đầu không có gì, qua nửa đêm, có tiếng ném đá dò đương, các hộ vệ lập tức thức dậy, cảnh giác theo dõi trong sân, quá một lúc thấy một nhóm hắc y nhân dán sát vào thường, âm thầm mò tới phòng chính.
Đám hắc ý nhân đó vóc người thấp lùi, tới dưới phòng chính, vừa định mở cửa sổ ra thì bị từng mũi thương đâm thẳng vào! Không ít kẻ bị đâm xuyên tại chỗ, tiếng rú thê thảm phá tan đêm khuya tĩnh lặng.
Các hộ vệ lập tức mở cửa xông ra, cùng với các hộ vệ canh giữ phòng chính hợp vây đám hắc y nhân thân pháp quỷ dị này ... Bọn chúng thân thủ mẫn tiệp, động tác cực nhanh, ra chiêu ngoan độc, nhằm thẳng chỗ hiểm!
May là đội hộ vệ của Thẩm Mặc cũng khác xa xưa rồi, bọn họ không chỉ ai nấy võ công cao cường, hơn nữa phối hợp binh khí nắn dài rất thành thục, mặc dù không thích hợp ứng phó với cách tiến công cổ quái, nhưng người đánh người đỡ, thế trận vững vàng, không lùi bước nào.
Hai bên đang kịch chiến dữ dội thì một tiếng tiêu chói tai vang lên, ngày càng có nhiều hắc y nhân từ bốn phương tám hướng đổ tới, tức thì nuốt chửng cả căn tiểu viện.
Thấy tình thế không ổn, Thiết Trụ quát lớn:
- Biến trận.
Theo cùng tiếng quát của hắn, sáu sáu thân binh mặc khôi giáp sáng choang liền bỏ thế trận hàng dọc, phân tán loạn ra xung quanh.
Đám hắc y nhân thấy thế mừng rỡ, cho rằng đối phương đại loạn rồi, liền lấy tinh thần muốn dốc một hơi kết t húc cuộc chiến.
Nhưng nếu như bọn chúng quan sát tỉ mỉ, sẽ phát hiện ra, những hộ vệ tựa như phân tán hoảng loạn song đều có một số người bằng nhau --- Mười một người~ Rõ ràng là một thế trận mới.
Đó chính là thứ mà Thẩm Mặc dựa vào để lấy thân dụ địch, "bí chiến pháp" trong quyền "Võ" sư thúc Đường Thuận Chi đưa cho y.
Nó là một tổ đội chiến đấu gần như hoàn mỹ, với vũ khí trang bị đi kèm không có sơ hở nào để lợi dụng --- Hàng trên cùng là đội trưởng đao thủ; hàng thứ hai là lang tiển, tay cầm lang tiển một trượng ba mang giống như cái chổi, bảo vệ hàng đao thủ; hàng thứ ba và hàng thứ tư là trường thương thủ, bảo vệ cả hàng đao lẫn hàng tiển, cuối cùng là hai hàng thân binh cầm "đảng ba" ... Là một loại vũ khí bằng sắt hình cái chĩa, chỗ lõm vào ở đỉnh đặt hỏa tiễn, là mũi tên có buộc chất cháy, bắt ra có thể phá địch trận, bắt xong thành đinh ba, vòng quanh trợ trận.
*** Thực ra là Uyên Ương trận của Thích gia quân.
Có thể nói đây là một thế trận không có nhược điểm, mười một người hỗ trợ lẫn nhau, phối hợp với nhau tạo nên một sát trận hoàn mỹ, khiến hắc y nhân từ bốn phương tám hướng tràn tới không biết đánh vào đâu.
Tình hình đại khái là như thế, dựa vào sát trận mạnh nhất từ cổ chí kim, hộ vệ của Thẩm Mặc ngoan cường chống cự được kẻ địch đông hơn gấp mười lần, còn dưa ra một đội bảo vệ bên cạnh y.
Đối phương đông người như thế, nhưng giống như hổ cắn nhím, mãi không thành công, kẻ chỉ huy không khỏi nóng ruột, thúc thủ hạ ra sức xông lên, nhưng chỉ ra tăng thương vong , mà không tiến thêm được tấc nào.
Chính đang không biết phải làm sao thì lâu la canh gác bên ngoài hoảng hốt chạy tới nói:
- Thiếu gia, chuyện hỏng to rồi, chúng ta đã bị bao vây.
- Hoảng cái gì?
Kẻ kia trầm giọng:
- Bao nhiêu người?
- Trên ngàn vạn người, tiểu trấn này đã bị bao vây tới giọt nước cũng không lọt được nữa.
Tên lâu la kinh hoàng đáp.
Kẻ kia cuối cùng cũng hiểu ra, than:
- Bị nữ nhân kia lừa rồi.
Trong lúc gấp lên phát ra âm thanh thực, đó là Lục Tích giả, Lục Tú thật.
Giống như bất kỳ lần nào trước đó, đều là do Lục Tích ở phía sau bày kế, Lục Tú ở phía trước chấp hành. Lục Tích trước đó thề sống thề chết nói với nàng, năm trăm nhẫn giả của Nhật Bản, trong vòng một tuần trà là có thể tiêu diệt đội hộ vệ của Thẩm Mặc, cho dù bên ngoài có bộ đội tiếp ứng cũng không cứu kịp, cho nên mới có hành động vây diệt đêm nay.
Nhưng trận hình cổ quái kia làm nàng không tiến thêm được tấc nào, nghe tiếng hò reo chém giết bốn xung quanh vang lên, nàng hiểu ra, hôm nay thua hẳn rồi.
"Cũng tốt, cuối cùng mình cũng được giải thoát..."