Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 477

Thẩm Mặc quay về thành Tô Châu không lâu, Từ Hồng áp tải đội ngũ tới, kiểm kê qua, chưa nói tới có 50 vạn lượng bạc trắng chưa hề động tay vào, lại còn mang thêm vô số vàng bạc châu báu không đếm hết. Lại một lần nữa chứng minh một đạo lý sắt đá, đừng hòng kiếm chác gì được của Thẩm đại nhân, trừ khi y cho ngươi.

Từ Hải cứ muốn chiếm, cho nên kết quả phải trả cả vốn lẫn lãi, mà là loại nặng lãi.

Nhìn Từ Hồng quỳ dưới mặt đất, Thẩm Mặc vẫn mang nụ cười ấm áp đúng chiêu bài của mình, đỡ hắn dận, giọng đầm ấp:
- Từ nhị tướng quân yên tâm, ta không hạn chế tự do của tướng quân, muốn ở thì ở, muốn đi thì đi, tất cả tùy ý.

Từ Hồng nghĩ một lúc nói:
- Tại hạ nghe lời đại ca, ở tạm đây trước.

- Vậy được.
Thẩm Mặc bảo người bên cạnh:
- Dọn dẹp viện tử Mao huynh đệ đã từng ở, chiêu đãi đúng theo tiêu chuẩn đó, hạ nhân cũng cấp tương tự.

- Mao huynh đệ là ...
Từ Hồng thận trọng hỏi.

- Mao Hải Phong.
Thẩm Mặc cười:
- Hai chúng tôi là hảo bằng hữu, có thể nói mọi chuyện, tin rằng chúng ta sớm muộn gì cũng thế.

Đối diện với Thẩm Mặc, Từ Hồng cảm thấy toàn thân phủ trong nước ấm, toàn bộ lo lắng sợ hãi trước đó đã tan chảy hết, tâm tình tức thì tốt hơn rất nhiều. Thậm chí hắn cảm thấy những âm mưu quỷ kế làm người ta ghê sợ kia nhất định là của một người khác, chứ không phải nam nhân ôn hòa nho nhã này.

Nhưng nhìn người không thể nhìn tướng mạo anh bạn Tiểu Từ ạ! Rốt cuộc đến bao giờ mới học được bài học này đây?

Quả nhiên như Từ Hải dự liệu, Từ Hồng có cuộc sống xa hoa ăn ngon mặt đẹp, có sơn hào hải vị, ngày ngày có mỹ nữ làm bạn, làm Từ nhị tướng quân thư thái vô cùng, đó gọi là vui quên lối về.

Sự thực chứng minh, hắn còn chẳng bằng anh bạn Tiểu Mao, dù sao Mao Hải Phong lúc nào cũng khắc ghi lời dặn của nghĩa phụ, không quên thu thập tình báo của quan phủ; còn Từ nhị tướng quân của chúng ta suốt ngày chỉ biết ăn chơi mê muội, hận không thể say chết bên gối mỹ nhân, điều này làm Thẩm Mặc không ngờ tới.

- Đại nhân, ngài định để cho hắn ăn chơi tới khi nào nữa?
Hôm đó, rốt cuộc Quy Hữu Quang cũng không nhịn nổi nữa, bực tức nói:
- Tên tiểu tử này mỗi này ra ngoài tiêu tốn hơn mười lượng bạc, mặc dù chúng ta có tiền, nhưng không thể để lãng phí như thế.

Thẩm Mặc yếu ớt nói:
- Ta đâu có biết cái tên tiểu tử đó là cái loại người như vậy, còn cho rằng thủ lĩnh giặc Oa từng thống lĩnh mấy nghin người, tốt xấu gì cũng phải là kẻ ra hồn một chút.
Nói rồi đặt sổ sách trong tay xuống:
- Chúng ta không cầm cự được nữa, kéo dài một ngày là thị bạc ti tổn thất cả vạn lượng bạc, gọi tên tiểu tử kia lại đây, ta phải nói thẳng với hắn.

- Vâng.
Quy Hữu Quang thầm nghĩ :" Phải làm thế từ lâu rồi." Liền đi tới "Xá tân quan" ở tiền viện, mới đi qua cửa liền nghe thấy tiếng , rên rỉ dâm dục, thì ra Từ nhị công tử đang hóa thân thành ngựa giống, tìm khoái lạc giữa ban ngày.

"Tiếc cho tấm thân khỏe mạnh..." Quy Hữu Quang người gầy gò thầm hâm mộ, liền hắng giọng nói:
- Từ nhị tướng quân, tri phủ đại nhân có lời mời.

- Chờ chút , chờ chút ...
Bên trong truyền tới giọng nói xấu hổ của Từ Hồng, sau đó là tiếng kêu hờn dỗi của nữ nhân, một lúc sau Từ nhị tướng quân y phục xộc xệch, vừa thắt đai lưng, vừa đi tới phía Quy Hữu Quang, cười áy náy:
- Xin lỗi, xin lỗi, ta dậy hơi muộn một chút.

Quy Hữu Quang nhìn mặt trời đã ngả về hướng tây, thở dài:
- Từ nhị tướng quân nên rửa mặt đi thì hơn.

- Không bẩn đâu, hôm qua mới rửa mà.
Từ Hồng xoa mặt mình, đưa tay lên mũi ngửi:
- Còn thơm lắm.

- Đó là dấu môi son...
Quy Hữu Quang chán hẳn:
- Khắp mặt đều có.

- Ngài đợi cho một lát...
Từ Hồng đỏ mặt chạy ù vào trong phòng, lại một trận nam nữ cười đùa nhốn nháo nữa rồi mới rửa sạch mặt đi ra.

Theo Quy Hữu Quang tới Thiêm áp phòng, Thẩm Mặc hỏi Từ Hồng ở có quen không? Từ Hồng vui vẻ nói quá quen, ở đây sống rất thư thái, sau đó cực kỳ hâm mộ nói với Thẩm Mặc:
- Đại nhân có thể quanh năm hưởng thụ cuộc sống này, tất là người hạnh phúc nhất trên đời.

- Nhưng mà ta cũng có rất nhiều phiền não.
Thẩm Mặc cố làm bộ làm tịch nói.

- Đại nhân còn chuyện gì phiền lòng nữa?

- Ca ca ngươi mặc dù đã ngừng tay rồi, nhưng Diệp Ma và Tân Ngũ Lang vẫn quấy phá khắp nơi, hạ Tô Châu ta không được an bình.
Thẩm Mặc thở dài:
- Không giấu gì Từ nhị tướng quân, thị bạc ti đã đóng cửa hai tháng, áp lực trên vai ta rất lớn.

- Tạ hạ có thể ra sức gì cho đại nhân không?
Quả nhiên ăn của người là nhục nhất, Từ Hồng đành ngoan ngoãn hỏi.

- Mang một câu cho đại ca của tướng quân.
Thẩm Mặc cũng chẳng khách khí với hắn, nói thẳng luôn:
- Chỉ cần hắn có thể bắt được Diệp Ma và Tân Ngũ Lang cho ta, Hồ tổng đốc sẽ đích thân tới chủ trì nghi thức quy thuận, tới khi đó thánh chỉ sẽ ban xuống, phong thưởng cho huynh đệ hai vị. Giữa thanh thiên bạch nhật, được vạn người chú ý, hẳn là điều đại ca Từ huynh đệ cầu mà chẳng được hả?

Từ Hồng rơi vào trầm mặc, kỳ thực hắn không tệ hại như điều đã thể hiện, nhưng đại ca hắn nói, trước khi Thẩm Mặc ra điều kiện, cứ thoải mái mà ăn chơi, dù sao đại ca ở bên ngoài nắm quân đội trong tay là vĩnh viễn không làm khó hắn.

Cho nên chiêu này của Từ Hồng là lấy bất biến ứng phó vạn biến, xem ra tựa hồ là thành công, ít nhất Thẩm Mặc đã bị ép phải đưa ra điều kiện, mà không phải là hắn phải hỏi tới.
Theo đại ca hắn nói, như thế có lợi cho đàm phán.

Thế nhưng huynh đệ hắn chưa nghe qua một câu nói, không đánh thắng trên chiến trường, chớ mong có lợi trên bàn đàm phán ... Nhìn qua thì câu nói này với kẻ mưu mô như Thẩm Mặc là vô hiệu, nhưng không có bộ đội Thích Kế Quang chống đỡ cho, Thẩm Mặc căn bản không thể thi triển âm mưu của y, không có Du Đại Du kịp thời trở về, y cũng chẳng thể ưỡn thẳng lưng, vểnh râu trợn mắt với Từ Hải.

Cho nên bất kể lúc nào cũng không rời khỏi hai chữ "thực lực", không có hai chữ này chống đỡ cho, bất kể âm mưu quỷ kể hiểm ác ra sao, trong mắt kẻ mạnh thực sự nó chỉ là trò hề.

Hiện giờ kẻ mạnh là Thẩm Mặc, cho nên cái mánh vặt của Từ Hải và Từ Hồng chỉ đáng cười mà vô dụng ... Mặc dù cuối cùng y chủ động nói ra điều kiện rồi, nhưng chẳng có thêm chút ưu đãi não.

Từ Hồng sắp tiêu hao hết chút tế bào não ít tới đáng thương rồi, không biết phải làm sao, tinh thần sa sút nói:
- Chuyện này ta phải hỏi đại ca.

Thẩm Mặc gật đầu, cười nhưng không nói.

~~~~~~~~~~

Thẩm Mặc nói được làm được, quả nhiên không cản trở Từ Hồng rời thành, còn chuyên môn phái người đưa hắn trở về đại doanh của Từ Hải.

Tình cảnh gần đây của Từ Hải không được tốt lắm, từ sau khi "hoàn lương", mấy nghìn bộ hạ người ăn ngựa ngốn, liền thành vấn đề lớn, hiện giờ trong quân doanh đã bắt đầu xuất hiện bỏ trốn, hắn cũng sắp phát điên rồi.

Cho nên nhìn thấy đệ đệ mặt mày bóng nhẫy, rõ ràng béo lên một vòng, hắn chẳng hề khách khí mỉa mai:
- Chỉ vài ngày mà béo thành thế này à, cơm nước của Thẩm đại nhân tốt vậy sao?

Từ Hồng mặt mày nhăn nhó:
- Đệ bị giam lỏng mà, nói thực tình là bị người ta nhốt lại nuôi như nuôi lợn, nếu như đại ca thích thì hai ta đổi cho nhau đi.

- Đệ...
Từ Hải cả giận:
- Đệ là lợn chứ không phải ta.
Theo số năm nay mọi việc không thuận, có đeo bùa may mắn cũng vô dụng, lửa giận của Từ đại tướng quân rất vượng, nhưng có điều chớp mắt cái đã xẹp xuống:
- Bỏ đi, coi như ta chưa nói, Thẩm Mặc có điều kiện gì?
Vốn ban đầu còn luôn miệng gọi Thẩm đại nhân, vài ngày không gặp đã gọi là Thẩm Mặc rồi, tuy chỉ là thay đổi trong cách xưng hô, nhưng đủ thể hiện bản chất bản chất phản phúc vô thường và nội tâm đấu tranh mâu thuẫn của Từ Hải.

Từ Hồng liền đem tin miệng của Thẩm Mặc chuyển đạt cho Từ Hải ...

Từ đầu tới cuối Thẩm Mặc đều chỉ sử dụng phương thực truyền tin miệng, tiến hành liên hệ với Từ Hải, chưa bao giờ để lại một tờ giấy một chữ nào, đó là nguyên nhân khiến cho trong lòng Từ Hải luôn không yên tâm.

Nghe xong Từ Hồng trình bày, Từ Hải yên lòng được một nửa .... Dù sao cuối cùng Thẩm Mặc đã đưa ra lời hứa làm hắn yên tâm; nhưng nửa còn lại càng cảnh giác hơn, nếu như làm thịt cả Diệp Ma và Tân Ngũ Lang rồi, hắn thành tướng không có địch, giả sử như triều đình vứt bỏ thể diện, làm trái lời hứa, thì hắn chỉ có nước mặc cho người ta tùng xẻo mà thôi.

Khi Từ Hải đem ưu tư trong lòng nói ra, Hà Tâm Ẩn thong thả nói:
- Thuộc hạ thấy đại tướng quân lo lắng thừa rồi.

- Vì sao hiền đệ nói câu này?
Từ Hải thực sự mong là mình lo lắng thừa thãi.

- Thuộc hạ còn nhớ hồi 18 của Trung nghĩa Thủy Hử truyện, Báo Tử Đầu muốn tới Lương Sơn đầu quân, nhưng Vương Luân muốn ông ta lập công ra mắt trước mới chấp nhận cho nhập bọn. Hiện giờ quan phủ cũng yêu cầu chúng ta lập công, là để chứng minh quyết tâm hoàn toàn dứt bỏ quá khứ.

- Đệ nói cũng có chút đạo lý.
Từ Hải chậm rãi gật đầu:
- Đúng là chúng ta đã muốn làm kỹ nữ thì không thể được bia trinh tiết nữa ...
Hắn bị lời hứa "tổng đốc tiếp nhận đầu hàng"," thánh chỉ sắc phong" của Thẩm Mặc hoàn toàn đầu đầu rồi.
Hắn tin rằng không bao lâu nữa, hoàng đế sẽ ban cho hắn tước vị, để hắn an hưởng vinh hoa phú quý, đương nhiên tiền đề là bắt hai tên đồng đảng tới Tô Châu.

Tào thừa tướng có câu "thà ta phụ người chẳng để người phụ ta", huống chi hắn và Diệp Ma, Tân Ngũ Lang đã trở mặt thành thù, nên rốt cuộc Từ Hải cũng quyết định ra tay:
- Nghĩ cách giúp ta tạo một phong thư đặt báy, dụ hai tên kia vào.

Nhìn hai vị hiền đệ thừ mặt ra, hắn lại thở dài:
- Thôi vậy, để ta tự làm.
Rồi sai thủ hạ đi chuẩn bị.

~~~~~~~~~~~

Một ngày sau thư tín của Từ Hải đặt trên bàn của Diệp Ma, người đưa thư là tam đầu lĩnh Hà Tâm Ẩn để biểu thị sự coi trọng.

Diệp Ma cầm thư lên, thong thả mở ra xem, xem xong rồi hắn ngẩng đầu nhìn Hà Tâm Ản nói:
- Nếu quan quân đúng là điều động nhiều binh mã như trong phong thư nói sao?

Hà Tâm Ẩn trả lời y như thật:
- Chuyện này hoàn toàn chính xác! Trừ Lang Thổ binh uy danh hiển hách ra còn có tiễn thủ của Sơn Đông, thương binh của Hà Nam, nghĩa dũng của Chiết Giang đều lục tục tới Tô Tùng rồi, chỉ còn đợi Hồ Tôn Hiến tới là sẽ phát động tổng tấn công với chúng ta.

Diệp Ma không khỏi trầm ngâm:
- Nếu đúng là như thế thì chúng ta nguy hiểm rồi.

Hà Tâm Ẩn gật đầu vội:
- Diệp đương gia nói không sai chút nào, đại tướng quân chúng tôi cũng chính vì việc này mời mời đại giá hai vị, thương thảo đối sách tiếp theo.

- Ồ, Tân Ngũ Lang cũng đi à? Đại tướng quân coi trọng người Oa từ khi nào vậy.

- Đại tướng quân nhà chúng tôi nói, thời khắc nguy nan, mọi người phải đồng tâm hiệp lực thì mới có hi vọng.
Hả Tâm Ẩn mắt không chớp cái nào đã nói ra lý do lấp liếm, không có chút gì là chất phác như ở trước mặt Từ Hải.

- Nếu đã như thế vì sao lại còn muốn cướp thuyền của Tân Ngũ Lang.
Diệp Ma trầm giọng chất vấn:
- Làm sao bọn ta có thể tin tưởng đại tướng quân cho được.

- Đó là tại các vị không trượng nghĩa trước, thuê một cái thuyền lớn 1 vạn, thuyền nhỏ 5000, sao với ăn cướp còn quá đáng hơn.
Hà Tâm Ẩn tức tối:
- Chuyện này các huynh đệ không chịu nổi, cho nên mới làm lén sau lưng đại nhân, Diệp đương gia đừng nghi oan người tốt.

- Bằng vào thái độ này của ngươi mà muốn hợp tác à?
Diệp Ma hừ lạnh một tiếng, , hắn chẳng có tí xíu thiện cảm nào đối với Hà Tâm Ẩn.

- Lúc này khác lúc trước khác.
Hà Tâm Ẩn hạ giọng xuống:
- Hiện giờ cần gạt bỏ hiềm khích cũ, cùng nhau vượt qua nguy nan.

- Thế này mới giống tiếng người nói.
Diệp Ma tùy ý "ừ" một tiếng, mặt hiện lên vẻ trầm tư, qua rất lâu rồi mới gật đầu nói:
- Được rồi, trở về bẩm báo với đại tướng quân các ngươi, bản công an bài chuyện xong sẽ lập tức lên đường.

Đuổi Hà Tâm Ẩn đi rồi, Diệp Nam hỏi:
- Đại ca, huynh ... Huynh muốn đi thật à?

- Đệ làm đại biểu toàn quyền đi thay ta.
Diệp Ma trả lời:
- Vào những lúc như thế này cứ cẩn thận là tốt hơn cả, ta không mạo hiểm được.

- Nếu như nguy hiểm vậy đừng đi nữa là xong.
Diệp Nam rất không muốn đi chuyến này.

- Nhưng rất có khả năng là ta quá lo.
Diệp Ma chậm rãi nói:
- Mặc dù Từ Hải và quan phủ đã lén lút qua lại, nhưng ta quen biết hắn mười mấy năm rồi, rất rõ kẻ này tâm cơ thâm trầm, không thể dễ dàng quy thuận quan phủ! Tám phần là hắn chỉ vờ vịt để dùng kể hoãn binh mà thôi.

- Vậy vậy còn sợ gì nữa?

- Chẳng phải còn có hai phần chưa chắc chắn sao?

- Nên.. Nên để đệ đi mạo hiểm à?
Diệp Nam càng lắp bắp dữ hơn.

- Đồ ngốc, đầu óc đệ cũng lắp luôn rồi à?
Diệp Ma quát:
- Chỉ cần ta không sao, Từ Hải dám động một ngón tay vào đệ không? Cứ yên tâm lớn mà đi là được.

Diệp Nam lúc này mới đồng ý một cách hết sức miễn cưỡng, lại nghe Diệp Ma nói:
- Phải rồi, trước khi đi tới chỗ Tân Ngũ Lang một chuyến, bảo với hắn, chuyện này để Lục Tích đi, hắn không cần phải mạo hiểm.

~~~~~~~~~~~~~~~

Diệp Nam nhận lệnh đi tới chỗ Tân Ngũ Lang cách đó hơn năm mươi dặm, ai ngờ tới doanh trại, chỉ thấy Lục Tích không thấy Tân Ngũ Lang, hỏi ra mới biết tên gia hỏa kia dẫn người đi cướp bóc rồi.

Lục Tích hỏi hắn có chuyện gì, Diệp Ma lắp ba lắp bắp nói ra. Nghe vậy Lục tích chửi:
- Đã nói phải làm từ sớm rồi! Hiện giờ hai bên coi nhau như kẻ thủ mới nghĩ tới việc tu bổ quan hệ, không phải là muộn hay sao?

- Ngươi, ngươi đừng có chửi mắng ta, chuyện này ta không định đoạt được.
Diệp Nam oan ức nói.

- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, suy nghĩ của đại ca ngươi rất đúng.
Lục Tích thu cơn giận lại:
- Ta cũng đại biểu cho Tân Ngũ Lang, hai ta cùng tới chỗ Từ Hải.

- Nhưng Tân Ngũ Lang còn chưa hay biết mà. Vậy đại biểu cái gì? Thế nào cũng phải nói một tiếng chứ?

- Thuyền của hắn đều bị Từ Hải thiêu sạch rồi, cho dù có đi cũng chỉ cãi nhau với Từ Hải thôi, còn hi vọng hắn bình tâm ngồi xuống nói chuyện được à?
Nói rồi lăn bánh xe :
- Cứ để ta đi nói cho ra sầu ra đũa, sau đó ta và Diệp đương gia cùng đi thuyết phục hắn.

Diệp Nam thấy rất có lý, liền nghe theo lời hắn, mang Lục Tích cùng tới doanh trại của Từ Hải.

Từ Hải đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu để đón hai vị đương gia, có điều nghe bên ngoài báo chỉ có nhân vật số hai của hai bên tới, không khỏi có chút thất vọng.
Nhưng cũng đâu thể đuổi người ta về, vậy chẳng phải lộ tẩy sao? Liền cố lấy tinh thần, mời hai kẻ đó vào bàn tiệc.

Trong lúc chén qua chén lại, từ trong ngôn ngữ cử chỉ của Từ Hải, Lục Tích cảm thấy hàn khí buốt xương của Từ Hải, làm sóng lưng hắn ớn lạnh, nhưng cho dù hắn giỏi tâm kế, cũng chỉ cho rằng đối phương mới chính chủ nhưng lại chỉ có người đại diện tới, nên ra sức giải thích Tân Ngũ Lang ra ngoài đi săn, sợ làm lỡ tửu yến của đại tướng quân, nên mình lớn gan đi thay.

Từ Hải nghe thấy Tân Ngũ Lang ra ngoài săn bắn trong lòng không khỏi vui mừng, vẻ ngoài tỏ ra không có gì, hỏi:
- Đi săn? Hiện giờ khắp nơi là quan quân, còn có chỗ nào để săn bắn?

Lục Tích thản nhiên như không đáp:
- Chỉ cần bỏ công tìm kiếm thế nào chẳng tìm thấy được.

Từ Hải nghe ra trong lời hắn có hàm ý, mặt dày tươi cười nói:
- Xem ra vẫn là Lục công tử quen đường thuộc lối, nên biết nhiều chỗ.
Nói xong chỉ ra ngoài:
- Không sự công tử chê cười chứ, huynh đệ chúng tôi cũng sắp đoạn lương rồi, công tử thương tình, chỉ điểm cho một chút.

Lục Tích không nghi ngờ gì, liền nói:
- Cũng chẳng có gì bí mật cả, chỉ vì Thẩm Mặc đóng cửa thị bạc ti, rất nhiều thương nhân lỗ vốn, chỉ đành mạo hiểm. Bí mật buôn lậu ở dải Thượng Hải, nên tại hạ bảo Tân Ngũ Lang tới đó thử vận may.
Hắn còn dặn dò:
- Nếu như đại tướng quân muốn đi thì không nên dẫn theo quá nhiều người tránh đắn cỏ động rắn.
Hắn cũng muốn để hai bên có không khí hòa đảm thân thiện, cho nên mới nói thật cho biết.

Từ Hải lộ vẻ mừng rỡ, cám ơn rối rít, bảo hai tên cứ ăn uống thoải mái, bản thân vội vã ra ngoài căn dặn Từ Hồng vài câu, rồi mới quay trở lại tiếp rượu.

Hắn cố ý chuốc say, chẳng bao lâu sau Diệp Nam đã lăn kềnh ra, Lục Tích vì nguyên nhân sức khỏe mặc cho Từ Hải dụ thế nào cũng không dính một giọt rượu. Hết cách, Từ Hải chỉ đánh chuốc say chính bản thân.

Nhìn hai người Diệp Từ ngáy khò khò, Lục Tích chán nản thở dài:
- Đúng là uống rượu làm lỡ chuyện.

Từ Hải chuyến này say dữ dội, tới gần trưa ngày hôm sau mới thò mặt ra, Lục Tích sớm đã đợi tới nóng ruột giục :
- Đại tướng quân, chúng ta bàn chính sự thôi chứ?

Từ Hải cười ha hả:
- Được, vậy thì bàn chính sự.
Nói xông vỗ tay hai cái, có mấy tên thủ hạ xông ra, không nói nhiều lời trói gô cổ Lục Tích lại.

- Đừng đùa.
Thân thể của Lục Tích không thể chạm vào, người ta đụng một ngón tay lên thôi cũng đau đớn không chịu nổi, huống chi là kiểu ngược đãi thô bạo này? Hắn đau tới thiếu chút nữa ngất xỉu.
Nhưng hắn dù sao cũng từng là một kiêu hùng, từng vinh quang ngạo nghễ, hắn không kêu ra tiếng, ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Ha ha ha ha ha...

Từ Hải khó chịu nói:
- Ngươi cười cái gì? Cho rằng chủ nhân Nhật Bản sẽ tới cứu ngươi à? Cho ngươi biết, hắn đã bị Từ Hồng bắt được, đưa tới thành Tô Châu rồi.

Biến cố xảy ra, Lục Tích biết ngay Từ Hải có âm mưu gì, nên không ngạc nhiên với cảnh ngộ của Tân Ngũ Lang, biết có nói nữa cũng vô dụng, liền thở dài một tiếng:
- Thằng nhãi này không thể cùng mưu đồ việc lớn, ta đúng là có mắt không tròng.
Nói xong nhắm hai mắt lại, như pho tượng đất để người ta muốn làm gì thì làm.

Từ Hải sai người áp giải hắn ra phía sau trông coi, chuyện tiến hành thuận lợi, nhưng hắn chẳng hề cảm thấy sung sướng, nhìn theo bóng lưng Lục Tích bị giải đi, hắn đột nhiên cảm thấy có chút cô độc, hắn đột nhiên ý thức được, kỳ thực mình đang phản bội bằng hữu, cũng đang phản bội bản thân.

Mặc dù hắn chẳng ngại làm kẻ phản bội, nhưng kẻ phản bội nhất định có kết cục tốt sao? Khó nói.

Nghĩ sâu hơn, hắn phát hiện ra, sau khi bắt Tân Ngũ Lang rồi, hoàn cảnh của mình chẳng những không được cái thiện mà còn xấu đi, hôm qua còn là thế chân vạc dựa vào nhau, cho dù là Du Đại Du cũng không dám ép thái quá, đám quan quân khác chỉ có thể trơ mắt mà nhìn. Nhưng giờ chân vạc thiếu mất một thì còn đứng được không?

Không thể!
Bình Luận (0)
Comment