Hậu viện phủ nha Tô Châu, nha hoàn bà đỡ cầm chậu nước khăn lông ra ra vào vào, cảnh này đã liên tục một canh giờ rồi, Thẩm Mặc và hai vị lão gia tử còn cho rằng gặp phải ca khó sinh, nhưng Nhu Nương đi ra nói, tất cả đều bình thương, chỉ không dễ sinh thôi.
Ba người đang sốt ruột chờ đợi thì Thiết Trụ ở ngoại vội vã đi vào, ghé tai Thẩm Mặc thì thầm vài câu.
Thẩm Mặc cau mày, mắng nhỏ bằng giọng Thiệu Hưng:
- Cái tên ngu xuẩn Từ Hải này! Ta thấy đầu hắn bị kẹp vào cửa rồi.
- Bộ đường đại nhân mời ngài mau mau tới thành lâu.
Thiết Trụ nói khẽ.
- Không đi, ta phải ở đây cùng lão bà.
Thẩm Mặc vung tay lên, hậm hực nói:
- Cho cái tên ngu xuẩn đó chết quách đi, ta mặc kệ hắn.
- Chuyết Ngôn, phải bình tĩnh, đừng giận dỗi.
Ân lão gia nghiêm giọng nói:
- Con ở đây cũng không được việc gì, cứ mau đi xử lý chính sự đi, ở đây có bọn ta ròi.
Thẩm Hạ cũng lo lắng nói:
- Liệu có chuyện gì không? Đi mau đi.
Thẩm Mặc cắn chặt môi dưới, sắc mặt biến đôi liên tục, có chút bực tức đi lại quanh sân.
Hành động cực kỳ ngu xuẩn này của Từ Hải sẽ đem lại rắc rối không đếm hết, như thế nhất định sẽ lưu lại ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ, trong lòng quan viên và Hồ Tôn Hiến có ấn tượng kẻ này khó khống chế, không sửa được tính giặc cướp. Ảnh hưởng lớn tới việc an bài cho hắn sau này, hoặc xử lý về sau.
Tới ngay cả hạng thổ phỉ si mê chiêu an, mong mỏi lập công lao hiển hách của triều đình như Tống Giang còn không tránh khỏi được ban một chén rượu độc, huống chi là với loại thái độ này của Từ Hải.
Thẩm Mặc rất muốn buông tay bỏ mặc, nhưng y biết không thể làm như thế, một khi kế hoạch được định ra, y chỉ còn cách chấp hành, bất kể gặp phải bao nhiêu khó khăn cũng phải khắc phục, nếu không bao nhiêu công sức còn ý nghĩa gì nữa, thay đổi được cái gì nữa?
Nghĩ tới đây y mới hít sâu một hơi nói:
- Được rồi.
Quay đầu lại nhìn vào trong phòng sinh, đột nhiên nói lớn:
- Nhược Hạm, chúng ta cùng cố gắng nhé! Đều phải thành công đấy.
Xong thi lễ với hai vị lão nhân gia, xoay người đi ra ngoài.
- Đại nhân, thuộc hạ chuẩn bị ngựa, như thế sẽ nhanh hơn.
Tam Xích đuổi theo nói.
- Chuẩn bị kiệu.
Bước chân vội vã của Thẩm Mặc dần chậm lại, nói:
- Quan văn không được cưỡi ngựa trong thành, đó là quy củ.
- Giờ là lúc nào rồi còn để ý tới quy củ đó.
Tam Xích tròn mắt.
- Đầu có thể rơi, quy củ không thể loạn.
Thẩm Mặt thản nhiên nói:
- Ngươi là đồ ngu, cưỡi ngựa chạy tới, tóc tai rối bời y phục nhăn nhúm, còn giữ hình tượng thế quái nào được.
Y vốn muốn hạ mình tránh chú ý, nhưng loại tình huống này hạ mình cũng không được, vậy chỉ đành làm trái lại, đem bản thân tạo thành thần tượng mà thôi.
~~~~~~~~
Đầu có thể rơi, tóc không thể rối; máu có thể chảy, mày không thể cau, mang theo nguyên tắc đó, Thẩm Mặc ngồi kiệu bốn người khiêng, khiêng một lèo lên thẳng thành lâu.
Khi kiệu đặt xuống, Tam Xích vén rèm kiệu lên, y mới đủng đỉnh bước ra, quả nhiên mũ ô sa ngay ngắn, hồng bào không có lấy một nếp nhăn, hoàn mỹ như vừa mới mặc xong.
Khi y ngẩng đầu lên liền nhìn thấy các vị đại nhân bao gồm cả Hồ Tôn Hiến trong đỏ đều dang trố mắt nhìn mình. Thản nhiên tiếp nhận ánh mắt chỉ trích đó, y chỉ cười khẽ, tư thế ưu nhã trước sau như một, chắp tay nói:
- Bộ đường đại nhân.
Hồ Tôn Hiến trong lòng cười khổ :" Đúng là bệnh gấp gặp phải lang trung lề mề ." Liền nói:
- Thẩm đại nhân tới đúng lúc lắm, không ngại thì tới nhìn xem.
Thẩm Mặc nghe lời đi tới, nhìn ra ngoài thành, thấy hơn vạn đại quân của Từ Hải, không ngờ vỗ tay cười:
- Coi như còn biết giữ lời.
Nói xong quay lại nhìn Hồ Tôn Hiến:
- Bộ đường, Từ Hải không đến muộn chứ?
- Vẫn đúng giờ.
Hồ Tôn Hiến phiền muộn gật đầu nói:
- Ông thấy bọn chúng bày ra thế trận lớn như thế có giống tới đầu hàng không?
Bất kỳ ai cũng nhìn ra, đây không phải là đầu hàng, mà là khiêu khích.
Quan viên bên cạnh mồm năm miệng mười:
- Đúng đấy Thẩm đại nhân, hiện giờ đừng vội nói gì cả, mau chóng đi an bài bộ đội toàn lực phòng thủ, đề phòng bất trắc thôi.
Thẩm Mặc thì trấn tĩnh vô cùng, vẫn mang theo nụ cười thản nhiên trên môi, nói với Hồ Tôn Hiến:
- Cứ nghe theo hắn, mở cửa thành ra, ti chức ra ngoài tiếp nhận hắn đầu hàng.
Hồ Tôn Hiến lắc đầu:
- Vạn vạn lần không thể, nếu như hắn thừa cơ bắt giữ ông thì phải làm thế nào?
- Bộ đường cứ yên tâm, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
Thẩm Mặc cười tự tin.
Hồ Tôn Hiến vẻ mặt phức tạp nhìn Thẩm Mặc, trong lòng hắn vang lên một tiếng nói :" Đồng ý đi, đây là phương pháp giải quyết vấn đề tốt nhất." Chỉ cần Thẩm Mặc đi rồi, bất kể kết quả ra sao, đều là trách nhiệm cá nhân của y, không liên quan mấy tới hắn nữa.
Nhưng lời ra tới miệng, Hồ Tôn Hiên lại khó nói thành lời, bởi vì hắn không quên trước kia Thẩm Mặc liều chết bảo vệ mình ra sao, cũng không quên lời hứa dõng dạc của mình "phú quý cùng hưởng, sinh tử cùng chịu", chẳng lẽ chỉ là lời chót lưỡi.
Mặc dù kẻ làm quan là phải hiểu đạo ngoài sáng trong tối, vứt bỏ hết tình cảm nghĩa khí vô vị. "Nhưng ngay cả tới Tần Cối còn có ba người bạn tốt, dù thế nào Hồ Tôn Hiến ta cũng không thể kém cả ông ta được chứ?"
Nghĩ tới đó Hồ Tôn Hiến quyết định:
- Chúng ta nói chuyện riêng nào.
Đám quan viên vội lùi ra thật xa, nhường chỗ cho bộ đường đại nhân và Thẩm tri phủ nói chuyện.
Thấy người ngoài lui xa cả rồi, Hồ Tôn Hiến nói nhỏ:
- Chuyết Ngôn, huynh đệ chúng ta không cần phải giữ thể diện làm gì, có gì cứ nói thẳng đi... Có phải đệ cũng không biết phải xử lý ra sao?
Nghe hắn nói như thế, Thẩm Mặc có hơi bất ngờ, bởi vì y luôn cho rằng Hồ Tôn Hiên là kẻ vô tình vô nghĩa, nhưng hắn nói ra câu này, chứng tỏ là mình nghĩ quá cực đoan. Có chút cảm động nói:
- Bộ đường, biến cố ngày hôm nay ti chức đúng là không dự liệu được, bởi vì ti chức hiểu Từ Hải, hắn là kẻ rất tinh minh, hắn không thể không ý thức được lối thoát duy nhất của bản thân là buông vũ khí, tranh thủ được khoan hồng.
- Không phải ta nói đệ chứ, Chuyết Ngôn, Từ Hải không phải là Vương Trực, hắn chẳng qua là một tên cướp thuần túy, sao có thể dùng lý lẽ bình thường suy đoán? Chuyện nói lời nuốt lời không có gì là lạ.
- Không, ti chức phán đoán, không phải là hắn lại nuốt lời. Tám phần là bởi vì từ đầu tới cuối hắn không giao thủ chính diện với ti chức mà đã rơi xuống tình cảnh này, cho nên không cam tâm; thêm vào hắn phát hiện ra ti chức gài gian tế bên người hắn, khiến hắn bị ti chức vờn như trẻ con, trong lòng uất cức, cho nên mới muốn làm thể để biến ti thức thành trò hề , để xả hận mà thôi.
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Đó chính là chỗ đáng yêu của hắn, so với Vương Trực, ti chức thà quan hệ với hắn mà thôi.
Chuyện tới nước này Thẩm Mặc chỉ còn mỗi cách nói dối cố sức dát vàng lên mặt Từ Hải mà thôi, mặc dù biết kẻ này căn bản không xứng.
Đúng lúc này dưới thành lại truyền tới giọng của Từ Hải:
- Một khắc cuối cùng, mời Hồ bộ đường hoặc Thẩm đại nhân ra tiếp nhận đầu hàng, nếu không tại hạ quay về.
Hồ Tôn Hiến thở dài, lại khuyên một hồi nữa, thấy Thẩm Mặc kiên trì ý kiến của mình, chỉ đành nói;
- Vậy ta phái đội hộ vệ bảo vệ cho đệ.
- Cám ơn ý tốt của bộ đường đại nhân.
Thẩm Mặc lắc đầu cười:
- Không cần thế, chỉ cần cấp cho ti chức một con ngựa là được.
- Đệ điên à?
Hồ Tôn Hiến có hơi giận:
- Lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa, không phải là thái độ nên có của quan viên triều đình.
- Ti chức không điên, đạo lý rất đơn giản, nếu như Từ Hải như dự liệu của ti chức, thì có mang người hay không cũng không sao, còn nếu như hắn lật lọng thật, có mang bao nhiêu người cũng vô ích.
Nói rồi cười bình thản:
- Bộ đường xin cứ yên tâm, Chuyết Ngôn rất quý trọng tính mạng của minh, nhưng vẫn là câu nói đó: Tất cả trong tầm kiểm soát.
Rốt cuộc Hồ Tôn Hiến không khuyên được, Thẩm Mặc vẫn giữ ý kiến của mình.
Cho nên khi cửa thành chầm chậm mở ra, Từ Hải và đám thủ hạ của hắn nhìn thấy Thẩm Mặc trang phục quan viên tứ phẩm của Đại Minh, cưỡi một con ngựa toàn thân trắng như tuyết, chỉ mang một tùy tùng dắt ngựa rồi ung dung đi ra.
Y chẳng qua cũng mặc áo hồng bào như những quan lớn ở trên tường thành thôi, nhưng loại khí độ trí tuệ sâu xa, tự tin trầm ổn đó thì đám quan viên nhát cáy vô dụng kia tuyệt đối không thể bì nổi, làm Từ Hải hoàn toàn quên đi tuổi tác của y.
Đối diện với hơn trăm trên tráng hán vũ trang tận răn, dù chỉ độc một mình, Thẩm Mặc chẳng hề sợ hoảng loạn chút nào, y không nói một lời, cứ thế thản nhiên mà uy nghiêm nhìn Từ Hải.
Dưới bóng tường thành kiên cố sau lưng, hình tượng của y trở nên vô cùng cao lớn.
Từ Hải và đám huynh đệ sau lưng hắn đến giờ đã biết được thế nào gọi là không giận là uy, Từ Hải cảm thụ được sức ép chưa từng có.
Trước kia, hắn hoàn toàn không biết sợ ai, kể cả Vương Trực hắn cũng dám gọi thẳng tên, nhưng lúc này đây, trước mặt thanh niên trẻ này, hắn không chống đỡ nổi, phải mở miệng trước:
- Ra mắt Thẩm đại nhân.
Thẩm Mặc khẽ gật đầu:
- Từ tướng quân, chúng ta lại gặp nhau rồi, không biết tướng quân tới đây làm gì?
Câu hỏi này làm trong lòng Từ Hải thầm giật đánh thót, nghĩ :" Chẳng lẽ hành động đường đột của ta hôm nay khiến cho triều đình muốn thay đổi?" Không khỏi thấp thỏi bất an, ngoài miệng liền mềm xuống:
- Đại nhân đúng là quý nhân hay quên, Từ mỗ hôm nay đúng như lời hẹn tới quy thuận triều đình, đại nhân quên rồi sao?
Thẩm Mặc nhìn trăm tên hộ vệ giáp trụ sau lưng hắn, lại nhìn vạn tên giặc Oa ở đằng sau, cười lạnh nói:
- Sớm nghe Từ đại tướng quân giữ chữ tín như vàng, quản nhiên là dẫn toàn quân cùng tới, vậy theo ta vào thành thôi chứ.
Từ Hải tất nhiên nghe ra lời mỉa mai trong đó, mặt dầy nói:
- Đại nhân nói quá rồi, tại hạ đúng là người thành thật, hôm nay còn mang theo một thứ lễ vật hiến cho đại nhân, đảm bảo ngài không hoài nghi tại hạ nữa.
Nói xong không đợi Thẩm Mặc trả lời, Từ Hải lấy từ đằng sau lưng một cái túi rồi mở ra.
Các vị đại nhân trên thành đều chăm chú nhìn cảnh này, thấy rõ vật kia, tất cả đều giật nảy mình, bởi vì đó là một cái đầu đầm đìa máu.
Chỉ nghe Từ Hải cao giọng nói:
- Dựa theo yêu cầu của đại nhân, tại hạ chém chết Diệp Ma, hiện giờ đem đầu của hắn trình lên để biểu thị lòng trung của tại hạ.
Nói xong hắn nhảy xuống ngựa, đem cái đầu đó ôm vào trong lòng, sải bước đi tới, lưng cong xuống, giơ tay lên quá đầu, cung kính nói:
- Tội dân Từ Hải đem thủ cấp giặc Oa hiến lên đại nhân, để mong được lấy công chuộc tội. Mong đại nhân chỉ cho một con đường sáng, tội dâng cảm kích rơi lệ.
Cái thủ cấp kia thương tích chằng chịt, dữ tợn đáng sợ, nhất là hai con mắt còn mở trừng trừng, phảng phất như như muốn đòi mạng vậy. Cho dù là binh sĩ từng trải sa trường cũng sợ tới lạnh toán toàn thân, không biết phải làm như thế nào, huống chi là một t hư sinh yếu đuối trói gà không chặt.
Đây đâu phải là hiến đầu? Rõ ràng là trêu tức, là gây hấn.
Nói Từ Hải không phục cũng được, không cam lòng cũng được, bất kể thế nào trước khi nhận thua, Từ Hải vẫn muốn khảo nghiệm y một chút. Là một tên võ phu tôn thờ cá lớn nuốt cá bé, hắn chỉ khuất phục với người mạnh hơn hắn.
Thẩm Mặc cười nhạt, rồi xoay người xuống ngựa, đứng vững vàng trên mặt đất, đưa tay ra nhận lấy cái đầu lâu đáng sợ kia, giống như cầm một quả bóng da, thái độ không có chút khác lạ nào.
Từ Hải phục rồi, hoàn toàn phục rồi, hắn vừa muốn lên tiếng, nhưng lại nghe Thẩm Mặc dùng âm thanh chỉ hai người mới nghe thấy nói:
- Hình dạng của Diệp Ma, ta có biết, đây căn bản không phải đầu của hắn, có điều ta không định vạch trần ngươi. Còn có trò gì nữa ngươi cứ chơi hết ra đi, bản quan bồi tiếp hết ...
Nói xong giọng chuyển lạnh:
- Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, quan viên đông nam đang ở trên kia nhìn đấy, hãy nên suy nghĩ một chút, nếu ngươi là bọn họ, nhìn thấy cảnh này sẽ có cảm tướng như thế nào?
Từ Hải sửng sốt, chớp mắt một cái trên đầu đã đổ mồ hôi hột, hắn không phải là thằng ngu, chẳng qua mới đầu qua căm Thẩm Mặc chơi hắn quá sát ván, làm hắn không sao bình tĩnh được. Thêm vào đó Thẩm Mặc luôn khách khách khí khí, làm cho hắn không biết thân phận vị trí của mình, kết quả làm ra một loạt những chuyện ngu xuẩn.
Tiếp đó lại nghe Thẩm Mặc nói:
- Nếu ngươi muốn đầu hàng thật, thì phải nghĩ cho lão bà của mình, đứa con tương lai của mình, vận mệnh huynh đệ của mình, cúi cái đầu xuống, đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, nếu không bản quan cũng không thể bảo vệ được ngươi.
Từ Hải nghe vậy mồ hôi tuôn như mưa, hối hận thối cả ruột, nhìn Thẩm Mặc, cầu khẩn nói:
- Tại hạ phải làm sao bây giờ?
- Tự ngươi thấy thế nào?
Thẩm Mặc hỏi ngược lại.
Qua một thời gian trầm mặc ngắn ngủi, hai gối Từ Hải không ngờ dần dần cong xuống, quỳ trên mặt đất bụi bặm, cúi cái đầu luôn ngẩng cao, hắn nhận thua rồi, thua tâm phục khẩu phục, nói:
- Từ Hải xin hàng, mặc đại nhân xử trí.
Soa Thiên Bình Hải đại tướng quân không ngờ lại quỳ gối với kẻ đối đầu sống chết của mình! Điều này làm người ta há miệng tới trật khớp cằm...
Quỳ lễ tức là sao? Ai nấy đều hiểu.
Yên tĩnh một lúc, hơn trăm trên hộ vệ của Từ Hải lần lượt xuống ngựa, đằng xa hơn từng hàng từng hàng giặc Oa cũng như lúa bị liềm cắt, từng mảng từng mảng quỳ xuống.
Gần như trong chớp mắt, trước mặt Thẩm Mặc đã không còn một ai đứng nữa.
Hồ Tôn Hiến đứng trên tường thành có chút vui mừng, lại có ghét ghen tị, hắn cảm thấy lúc này phải là mình đứng ở chính chỗ Thẩm Mặc mới đúng.
Có điều nghĩ lại, mình chẳng bỏ công sức gì mà có được công lao lớn như thế, còn gì không hài lòng nữa? Huống chi trước giờ mình chưa từng đánh thắng Từ Hải, đối với một tên gia hỏa chỉ tôn thờ kẻ mạnh mà nói, hắn chưa chắc đã nể nang gì mình.
Nghĩ như thế hắn liền thấy bình thường trở lại.
~~~~~~~~~
Đáng nhẽ theo lẽ thường mà nói, tiếp theo đó Thẩm Mặc phải đỡ Từ Hải lên, nói những lời thối không sao ngửi nổi như "chúng ta hãy cùng ra sức vì triều đình" v...v..v... Gì đó, rồi hai người nắm tay nhau cùng vào thành.
Nhưng Thẩm Mặc không làm như thế, y còn muốn cho đám thủ hạ ngang ngược bất thuần của Từ Hải một bài học cuối cùng.
Vì thế y chậm rãi đưa tay phải ra ... Đặt lên đầu Từ Hải. Tất cả mọi người trên thành dưới thành đều kinh sợ, cả đời bọn họ không sao quên được cảnh khó tưởng tượng đó, chỉ thấy vị đại nhân xuất thân văn trạng nguyên, một tay cầm cái đầu người be bét máu, một tay khẽ đặt lên đầu Từ Hải.
Trong lòng mọi người đột nhiên nảy ra một câu nói: Dùng thủ đoạn sấm sét, mang lòng dạ Bồ Tát.
Thẩm Mặc vẫn đặt tay lên đầu Từ Hải, Từ Hải không nhúc nhích, mặc cho y đặt lên, nghe Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Ngươi dẫn giặc Oa xâm lấn, gây hại cho quốc gia bao năm, hại cho bao nhiêu người nhà tan cửa nát? Vốn đây là tội không thể tha thứ, nhưng hôm nay hoàng ân lồng lộng, nếu có cơ hội quy thuận, thì ngươi phải trân trọng lấy nó, sau này lập công chuộc tội, đừng có làm ác lần nữa, ngươi đã nhớ chưa?
Giống như, giống như ... Người cha giáo huấn đứa con mắc sai lầm vậy.
Mọi người nhìn tới chết lặng, Từ Hải càng cúi đầu thấp hơn, nghe hắn nới lớn:
- Tội dân nhớ kỹ rồi, sau này sẽ an phận thủ thưởng, tranh thủ lập công chuộc tội.
Tên thủ lĩnh giặc Oa hung danh vang dội này qua một loạt cuộc so đấu, cuối cùng đã bị chinh phục hoàn toàn.
Thẩm Mặc lúc này mới đem đầu người ném vào lòng hắn, mỉm cười nói:
- Mau đứng dậy đi, vào thành tham gia nghi thức, phải cung kích với bọn họ hơn nữa, qua được cửa ải này đã rồi hẵng hay.
Từ Hải gật đầu:
- Tạ hạ biết rồi.
Liền sai đại quân trú đóng ngoài thành, chỉ dân theo trăm tên hộ vệ, theo Thẩm Mặc vào thành.