Cho dù không nói đến tiền , chỉ nói riêng chính sự, hiện giờ Tô Châu đã đi vào quỹ đạo, không có giặc Oa làm loạn nữa, chẳng phải lo lắng điều gì, chỉ phải kiếm tiền cho triều đình thôi. ...
Mấy năm qua triều đinh hoàn toàn dựa vào Tô Châu duy trì tài chính, ngài nhìn đám thuộc cấp của Thẩm Mặc xem, mấy năm trước còn chẳng đáng nói tới, hiện giờ đều đã là tri phủ tuần phủ rồi, đó chẳng phải nhờ thị bạc ti ban cho hay sao?
Bị đám thủ hạ xúi bẩy bới móc, Nghiêm Thế Phiên liền này ra ý định chiếm lấy chỗ của Thẩm Mặc, liền nói với cha. Nhưng Nghiêm Tung lại nói với hắn, kẻ này có trong lòng hoàng đế, không tùy tiện động vào được.
Nghiêm Thế Phiên chính đang thất vọng, thì Nghiêm Tung nói chậm như rùa:
- Có điều y sắp trở về rồi.
Nghiêm Thế Phiên thầm nghĩ :" Cha không nói hết một lần được à?" Thì nghe Nghiêm Tung lại nói:
- Năm xưa bệ hạ hẹn với y thời hạn năm năm, tới cuối năm Gia Tĩnh thứ 40 là mãn hạn rồi. Hiện giờ xem tình hình này thì nhiệm vụ 500 lượng bạc năm sau khẳng định có thể hoàn thành, tới khi đó bệ hạ hẳn là triệu y trở về, thăng quan tiến tước cho y để khen thưởng.
- Bệ hạ đối với y tốt quá đấy.
Nghiêm Thế Phiên khó chịu nói:
- Với con trai ông ta cũng chẳng tốt được như thế.
- Nếu ngươi có thể mỗi năm cấp cho triều đình mấy trăm vạn lượng, bệ hạ cũng tốt vơi ngươi.
Nghiêm Tung ho một tiếng:
- Hiện giờ bên phía Tô Tùng đã đi vào chính quy, tùy tiện kiếm một người phái xuống cũng kiếm được tiền, một nhân tài như Thẩm Mặc, đem về kinh trông coi làm người ta yên tâm hơn.
Nghiêm Thế Phiên chợt hiểu, hỏi khẽ:
- Là ý tứ của cha hay là của bệ hạ thế?
- Ý tứ của ta.
Nghiêm Tung chậm rãi nói:
- Chẳng qua chỉ cần tìm cơ hội thích hợp nói một chút là bệ hạ sẽ không phản đối.
Lão ta cười nhạt:
- Thực ra cũng chẳng có khăn gì, chỉ cần khen y thật nhiều vào, bản thân bệ hạ sẽ thấy không yên tâm.
- Thì ra cha sớm có định kế rồi.
Nghiêm Thế Phiên cười:
- Hài nhi đã lo lắng thừa thãi.
- Lo lắng thừa thãi không sao, đừng làm bừa bãi là được.
Giọng nói của Nghiêm Tung trở nên nghiêm khắc:
- Ngươi đã tới tuổi bất hoặc, không được ngông cuồng, kiêu ngạo dâm dật như thời còn trẻ nữa, phải làm gương cho đám con cháu rồi.
Nghiêm Thế Phiên thân là độc tử của Nghiêm Tung, được chiều chuộng từ nhỏ tới lới, gần như không bao giờ nói nặng lời, nên lấy làm lạ:
- Cha, hôm nay cha làm sao thế, nói cái này làm gì?
- Chẳng có gì ...
Nghiêm Tung có chút phiền muộn dừng câu chuyện, kỳ thực lão ta đang nghĩ tới hiện giờ từ triều đình tới dân gian, rất nhiền người đeo câu "làm người phải như Thẩm Chuyết Ngôn" bên miệng.
Trong lòng nhất thời có chút cảm khái, nhưng cũng biết giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Nghiêm Thế Phiên làm việc đốn mạt bao nhiêu năm rồi, có nhét vào lò luyện đan của thái thượng lão quân cũng vô dùng, đành mặc hắn.
Hai cha con lão liền bàn tới vận mệnh của Thẩm Mặc, sau đó Nghiêm Tung hỏi trực tiếp:
- Trong đám bạn bè của ngươi, có kẻ nào muốn đi không?
- Yên Mậu Khanh, cha thấy được không?
Nghiêm Thế Phiên hỏi.
- Đứa nhỏ Cảnh Khanh này, nói hiếu tâm và năng lực thì có, nhưng giống như ngươi, đều quá tham, chỉ sợ không thích hợp ở vị trí đó.
Nghiêm Tung trầm ngâm nói.
- Cha nói như thế hài nhi không đồng ý.
Nghiêm Thế Phiên nhận tám tuyệt sắc mỹ cơ của Yên Mậu Khanh, nên nhận lời trước rồi, lúc này tất nhiên vội phân bua cho hắn:
- Cha, người ta đều nói, "có quyền không dùng, hết hạn thành phế thải", cái vì trí đó không vơ vét, không tham một chút mà được sao? Hơn nữa Cảnh Khanh rất có hiếu mà.
Nghiêm Tung nhớ lại mỗi bận lễ tết, đám môn hạ quà cáp biếu xén, đúng là Yên Mậu Khanh đưa nhiều nhất, cho nên không phàn đối nữa:
- Nếu ngươi đã có chủ ý rồi thì cứ làm đi, nhưng xảy ra chuyện gì thì đừng tìm ta chùi đít hộ.
- Nhìn cha kìa, coi chúng con kém cỏi như thế nào?
Nghiêm Thế Phiên trách móc:
- Hiện giờ Tô Châu không còn giặc Oa nữa, việc buôn bán đã đi vào guồng, tới đó chỉ còn hưởng phúc nữa thôi, nếu mà còn không làm nổi, vậy chẳng bằng kiếm miếng đậu hũ đập đầu vào chết đi cho rồi.
Nghiêm Thế Phiên biết nếu như xảy ra chuyện, cha y không thể không quản tới, cho nên chẳng sợ chút nào.
- Nhắc nhở các ngươi.
Nghiêm Tung nói nặng hơn:
- Bắt đầu từ năm sau, nhiệm vũ mỗi năm là 500 vạn lượng bạc, hoàn toàn dựa vào thị bạc ti mà ra. Số tiền này đều có chỗ dùng, đừng có chỉ biết tham ô mà quên việc chính, tới khi đó thu không đủ tiền đảm bảo sẽ khốn đốn.
- Chẳng qua chỉ có 500 vạn thôi chứ gì?
Nghiêm Thế Phiên coi thường:
- Nhìn mỗi năm Tô Châu đều tăng trưởng thêm 100 vạn, sau năm nữa, toàn bộ nó đều là của chúng ta, chỉ cần giữ vững nơi đó, chỗ khác vơ vét ít đi một chút, tránh cho lũ chó chỉ còn xương khô mà liếm lại sinh chuyện.
- Ừ...
Nghiêm Tung gật đầu:
- Mong là như thế.
~~~~~~~~~~~
Thẩm Mặc quan hệ thông thiên, mau chóng biết được tin, bản thân sắp bị điều về kinh thành rồi, qua buồn bực ban đầu, y cũng dần dần nghĩ thông ...
Bản thân mặc dù quan hệ không tệ với Lục Bỉnh, Từ Giai cũng sẽ bỏ sức giúp mình, nhưng một khi Nghiêm Tung đã quyết việc gì, hai người đó cũng chẳng chống lại nổi.
Huống chí bản thân y sớm đã dự liệu tới ngày rời khỏi Tô Châu, hiện giờ đã bố trí xong xuôi, không còn gì lo lắng nữa, chẳng qua là có chút quyến luyến thành Tô Châu đã sinh sống gần năm năm mà thôi.
Điều chỉnh tâm tình xong, y quay sang an ủi hai vị thuộc cấp thân cận:
- Các ngươi cũng không cần quá lo lắng, quan địa phương chỉ cần không phạm sai lầm, ít nhất cũng sẽ làm tròn ba năm, giờ mới là năm đầu tiên, còn thời gian hai năm nữa, tới khi ấy phát sinh ra chuyện gì chẳng ai nói chắc được.
Còn đốc phủ mặc dù thực tế là quan cao nhất của địa phương, nhưng biên chế lại không ở trong hàng ngũ địa phương, mà thuộc về kinh quan ---
Đại đa số là đeo chức danh ở đô sát viện, ví dụ như Thẩm Mặc, quan chức đầy đủ gọi là " đô sát viện tả thiêm đô ngự sự, phụng chỉ tuần phủ Tô Tung", cái chức tả đô ngự sử tứ phẩm phía trước kỳ thực là chức xuông không cần đi làm, nhưng lại là quan hàm thực sự của y; cái tuần phủ Tô Tùng là chức trách thực của y, nhưng lại là hàm rỗng không có phẩm cấp.
Hai cái đó phối hợp với nhau, y mới thành quan lớn có quyền lực nhất một vùng.
Chẳng cần phải nói, loại hạn chế này với trưởng quan tối cao của địa phương chính là để bảo trì tính độc lập của đốc phủ, tránh cho bản thân chuyên quyền ở địa phương ...
Dù sao đối với một lão đại nhiệm kỳ không cố định, có thể bị điều đi bất kỳ lúc nào, lòng trung thành của thuộc hạ đều không thể quá lớn.
Đương nhiên đó chỉ là tuyệt đại đa số chứ không phải là tuyệt đối.
Cho nên Thẩm Mặc thăng lên chức tuần phủ lại trở thành không có gì đảm bảo, người ta muốn điều y đi thì có đợi mãn kỳ cũng vô dụng, chỉ cần tuyên bố nhiệm vụ tuần phủ xuất kinh đã hoàn thành, Thẩm đại nhân sẽ phải ngoan ngoãn về đô sát viện báo danh.
Bởi thế Thẩm Mặc biết mình không còn hi vọng ở lỳ tại Tô Châu nữa, nhưng y vẫn tự tin những thuộc cấp của mình sẽ tiếp tục lèo lài. Bởi vì trong lòng y nghĩ :" Có câu nhân sinh thất thập cổ lai hi, Nghiêm các lão năm nay đã 82, thêm hai năm nữa, cho dù hoàng đế còn dùng lão ta, đoán chừng diêm vương cũng không cho ..."
Chỉ cần Nghiêm Tung chết đi, thiên hạ sẽ là của Từ Giai, hiện giờ y đã trói Từ gia và thị bạc ti rồi, tới khi đó không cần phải lo lắng gì nữa.
Vậy nên Thẩm Mặc xác định phương châm đối địch cho hai "đồng đảng" là án binh bất động, cứ để cho đối phương lớn lối, xem chúng ngông cuồng được tới khi nào.
Nhưng cả hai đều luyến tiếc thành qua lao động những năm qua, đều nói:
- Thế nào cũng phải dự phòng một chút, không thể để cho Nghiêm đảng tùy ý chà đạp được.
Thẩm Mặc cười nhạt, khóe miệng cong lên:
- Cứ yên tâm đi, cho dù ta rời khỏi Tô Châu, thị bạc ti cũng sẽ không đổi sang họ khác, nếu không nó chỉ là thứ rác rưởi rỗng ruột, không có tác dụng gì.
Lúc này y vô tình lộ ra sự ngạo nghễ mới làm hai người Quy Hữu Quang nhớ ra, y chính là tri phủ Tô Châu đã chơi đùa Cửu đại gia trong lòng bàn tay năm xưa.
- Ta là thị bạc ti, thị bạc ti là ta.
Thẩm Mặc tuyên bố với hai vị thuộc cấp như thế.
Đó không chỉ là viên thuốc an thần, mà là sự tự tin tuyệt đối. Nhìn thấy ánh mắt khó tin của hai người, Thẩm Mặc cười nói Vương Dụng Cấp:
- Nhuận Liên huynh có còn nhớ trước khi thành lập thị bạc ti, huynh hỏi ta sao cả nha môn chỉ có bốn người ... Ta làm để cử, huynh và Chấn Xuyên công làm phó đề cử, tiếp đó chỉ có một thư lại phụ trách công văn, ngoài ra không còn ai khác.
- Đúng thế, tới giờ hạ quan cũng vẫn không hiểu. Mặc dù ở trên danh sách quan chức lại bộ, thị bạc ti chỉ có bốn người, nhưng điều này chỉ nói lên là triều đình cấp bổng lộc cho bốn người, những nhân viên còn lại phải tự bỏ tiền túi ra nuôi, chứ không phải chỉ bốn chúng ta là thành nha môn được.
- Kỳ thực là ta cố ý đấy.
Thẩm Mặc cười nói:
- Ngay từ đầu, ta đã không định dựng lên một cái nha môn thị bạc ti có máu có thịt, ta chỉ muốn dựa vào cái tấm da hổ này này làm lá cờ, sau đó đem người tài các phương triệu tập tới dưới danh nghĩa thị bạc ti, tổ chức bọn họ trở thành cơ cấu dân gian, ví dụ như sở đấu giá Bình Chuẩn, sở giao dịch chứng khoán, nghành vận chuyển, hội hỗ trợ bảo hiểm, tất nhiên không thể thiếu được ngân hàng Hối Liên.
Những tổ chức này hai người tân nhiên là thuộc nằm lòng rồi, ban đầu cho rằng là đại nhân làm thế để thuận tiện, bớt phải phiền tới đám phú thương đại hội ra mặt thu xếp, chứ không nghĩ sâu xa hơn, nhưng hiện giờ nghe ra, bên trong có mưu tính khác.
- Những cơ cấu này kỳ thực là do nhân sĩ dân gian bỏ vốn thành lập, không hề thuộc về thị bạc ti, cũng không thuộc về quan phủ Tô Châu, mà thuộc về toàn thể tư nhân bỏ vốn. Còn về thị bạc ti, chẳng qua chỉ là một sợi giây liên kết vững vàng, nối những hạt trân châu này trở thành một cái vòng cổ hoàn mỹ, bảo hộ cho mậu dịch đối ngoại vận chuyển liên tục an toàn với hiệu suất cao.
Thẩm Mặc tiếp tục cười nói:
- Có thể nói rằng, hiện giờ chỉ cần có quyền lực thông thương hợp pháp, những tổ chức dân gian phối hợp hoàn mỹ này có thể tiến hành mậu dịch đối ngoại riêng rẽ, thậm chí còn tốt hơn cả thị bạc ti.
- Nếu như mấy năm trước những tổ chức này mới thành lập nên còn rất nhỏ yếu, bằng vào quyền lực quan phủ có thể phá nát nó, sau đó thành lập trật tự mới:
Thẩm Mặc thong thả nói:
- Nhưng hiện giờ thì không được nữa rồi, những cơ cấu này đã phát triển lớn mạnh, kết nối với nhau, không cái nào có thể thiếu cái nào, chỉ cần một cái trong đó có vấn đề, toàn bộ hệ thống sẽ sụp đổ, cho dù là ước tính thấp nhất, cái giá cũng là trên 2000 vạn lượng.
Thẩm Mặc cười lạnh:
- Triều đình còn phải dựa vào số bạc này để trả lương, sửa sang, xây dựng công trình. Ai có thể gánh vác được trách nhiệm này? Nghiêm Thế Phiên hay là Nghiêm Tung? Bọn chúng đều không gánh vác nổi. Cho nên ta mới nói, bất kể là ai tới thế chân ta, đều phải ngoan ngoãn làm theo quy củ của ta, nếu không hắn sẽ không trụ nổi, phải cuốn xéo, hoặc là đày đi Vân Nam.
Lần đầu tiên nghe đại nhân nói thẳng kế hoạch của mình ra, hai người Quy Hữu Quang khiếp hãi vô cùng, mặc dù bọn họ một lòng một dạ đi theo Thẩm Mặc, không có hai lòng, nhưng vẫn bị tâm cơ thâm trầm của Thẩm Mặc làm cho sợ hãi ...
Trong mười mấy tổ chức mà Thẩm Mặc vừa mới nói, hai người bọn họ đều chiếm cổ phần, mặc dù mỗi nơi không nhiều, nhưng cộng lại là con số đáng sợ.
Trước kia hai người cho rằng cái đó là phí bảo hộ mà người ta tặng cho đại nhân, sau đó đại nhân phân chia cho người phía dưới. Nhưng hiện giờ xem ra sự thực không đơn giản như vậy, rõ ràng là Thẩm Mặc sớm đã có mưu tính, muốn chiếm giữ lâu dài hệ thống mậu dịch đối ngoại của Đại Minh.
Bởi vì bọn họ đều biết, những có cấu này đa số là dưới sự khống chế trực tiếp hay gián tiếp của Thẩm Mặc, số ít còn lại thì không dính dáng gì, nhưng không dám đi ngược lại xu thế chỉnh thể.
Hiện giờ xem ra, rõ ràng là y đã thành công rồi, thành công đem thế lực các phương diện trói vào chiến xa của mình, bất kể là quan viên phú thương hay hào môn đại tộc, không một ai dám xuống xe, nếu không sẽ bị ngã cho tan xương nát thịt.
Mà cũng chẳng ai nỡ xuống xe, bởi vì có nguồn tài phú cuồn cuộn vô tận đang đợi bọn họ; thậm chí còn khiến bọn họ tự giác bảo vệ thành quả của mình, những người này sẽ không cho phép bất kỳ một ai đụng chạm vào địa bàn của mình, cho dù đó có là tuần phủ cũng sẽ gặp phải sự phản kháng quyết liệt nhất.
Cởi bỏ ngờ vực cho hai thuộc cấp xong, thời gian đã không còn sớm nữa, Thẩm Mặc đứng dậy cười nói:
- Bỏ đi, hôm nay không lo chuyện ngày mai, chúng ta cứ ăn cơm đã rồi hẵng nói.
Khi ba người tới phòng khách, bất ngờ nhìn thấy Du Đại Du và Thích Kế Quang, Thẩm Mặc mừng lắm:
- Cơn gió nào thổi Du đại ca tới đây? .. Còn Nguyên Kính huynh không ngờ cũng có thể trở về được, đúng là thật không ngờ.
Hai vị tướng quân cùng hành lễ với Thẩm Mặc, cùng với việc Thích Kế Quang trưởng thành, đã hoàn toàn có thể một mình đảm đương công việc, Du Đại Du đầu năm đã suất lĩnh thủy sư chuyển sang phòng ngự Phúc Kiến, đối phó với giặc Oa hoành hành. Còn Thích Kế Quang được Thẩm Mặc phê duyệt, tới Chiết Giang công cán, đi liền một lèo mấy tháng, không ngờ lại trở về lúc này.
Du Đại Du cười lớn:
- Mạt tướng chỉ là trùng hợp mà thôi, vốn định tới xưởng đóng tàu Thượng Hải, thúc gục đám khốn kiếp kia mau chóng giao thuyền, nhưng trên đường gặp phải Nguyên Kính, liền theo hắn tới Tô Châu, thăm tiểu chất tử, kiếm một chén rượu của đại nhân, không biết có được hoanh nghênh hay không?
- Đương nhiên là hoan nghênh rồi.
Thẩm Mặc cười kéo ông ta ngồi sóng vai với mình, nhóm Quy Hữu Quang với cả Hoàng Cẩm ngồi ở phía dưới, bàn rất lớn, sáu người ngồi mà vẫn còn nhiều chỗ trống, nhưng không còn có thểm khách nữa ...
Mặc dù theo quy củ là rượu mừng phu thê phải cùng ra mặt mới khách, nhưng quy củ nam nữ không ngồi cùng bàn không thể phế bỏ, đám đại lão gia thì uống rượu ở phòng khách, nữ nhân thì được Nhược Hạm tiếp đón, bày tiệc ở tú lâu, ai uống rượu của người đó, thế cho tự nhiên.
Thẩm Mặc liền sai hạ nhân khai tiệc, sau vài tuần rượu, Thẩm An từ phía sau đi ra, cười nói:
- Tam thiếu gia nhà chúng tôi tới vấn an các vị thúc thúc bá bá.
Mọi người đều đứng dậy, cùng nhìn về phía sau Thẩm An, thấy một thiếu phụ tươi trẻ bế một đứa bé trắng trẻo cúi đầu đi ra, hành lễ :
- Xin chào các vị bá bá.
Mọi người đều đáp lễ, muốn xem mặt tam công tử của Thẩm Mặc, nhưng ngại nam nữ khác biệt, cho nên không tiện đi tới.
Thẩm Mặc nói:
- Nhu Nương, nàng đưa Bình Thường cho Thẩm An bế, ngồi lại một chút.
Mùa đông năm ngoái, chọn một ngày lành đẹp trời, Nhược Hạm thu xếp để y thu Nhu Nương nhập phòng, một là để trói buộc lấy trái tim của y, bớt cho y cứ rảnh rỗi là chạy tới ngõ liễu phố hoa; hai là Nhu Nương cũng đau khổ chờ đợi nhiều năm rồi, còn trì hoãn là không phải với người ta.
Thẩm Mặc vờ vịn từ chối rồi mới nhận, mới hơn một năm mà con trai cũng đã tròn tuổi rồi, đúng là y rất biết tranh thủ thời gian.