Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 490

Sau bữa tiệc, Thẩm Mặc giữ Thích Kế Quang lại nói chuyện riêng, bởi vì y thấy viên tướng thân tín nhất từ đầu tới cuối không có chút tinh thần nào.

-Nguyên Kính huynh.
Thẩm Mặc rót cho Thích Kế Quang một chén trà, mỉm cười hỏi:
- Lần này tới Nghĩa Ô có thu hoạch được gì không?
Kỳ thực trước đó từ thư từ qua lại, y đã biết kết quả gì, chẳng qua chỉ là để bắt đầu câu chuyện thêm thoải mái thôi.

Quả nhiên trên mặt Thích Kế Quang lộ vẻ vui mừng:
- Đúng thế, không có người nào làm lính thích hợp hơn người Nghĩa Ô nữa.
Tới đó tỏ vẻ bội phục:
- Nhãn quang nhìn vấn đề luôn khác với người bình thường, từ trong một cuộc ẩu đả mà nhìn ra được phẩm chất đáng quý của người Nghĩa Ô.

Thẩm Mặc cười ha hả:
- Ta cũng chỉ bảo huynh đi thử vận may mà thôi, có được thỏa mãn hay không, thì toàn dựa vào cơ duyên của huynh.
Y nhập một ngụm trà, nói:
- Xem ra cơ duyên của huynh cực tốt.

Thời đại này lưu hành chế độ mộ binh, bộ đội của Thích Kế Quang bắt đầu huấn luyện từ năm Gia Tính thứ 34, tới năm 39, đã vừa tròn 5 năm, không thể giữ được nữa, mà giữ cũng chẳng nổi ...

Nhất là lính Thiệu Hưng đã lộ ra tâm tình nhớ quê sâu sắc, lính Xử Châu đánh nhau không biết chán, nhưng lại bị hữu quân khoét góc tường ....
Một số thủ hạ của tướng lính Mân Chuết mang theo vàng bạc tới, mời những quan binh anh dũng thiện chiến, kinh nghiệm phong phú đổi trận doanh.

Lính Xử Châu cũng chịu đủ yêu cầu hà khắc của Thích Kế Quang rồi, vì thế lần lượt ngả theo những lời mời kia, yêu cầu được tự do chuyển quân.

Thích Kế Quang mặc dù rất bực tức, nhưng người ta hết hợp đồng, đi ở tự do, bản thân tức cũng uổng công.
Hơn nữa hắn cũng chịu đựng đủ rồi, trước mỗi trận chiến phải nói bã bọt mép ra mà chưa chắc thuyết phục được đám tổ tông này, vì thế quyết định chiêu mộ mới. ..
Nghe nói bên Từ Châu Tô Bắc, dân phong mạnh mẽ, thể hình tráng kiện, hình như không tệ, hắn chuẩn bị xin Thẩm Mặc phê chuẩn, tới bên đó thử vận may.

Nhưng khi báo cáo đưa lên thì Thẩm Mặc lại nói với hắn, quay về Chiết Giang xem sao, tới Nghĩa Ô nói không chừng có tin mừng bất ngờ.

Thích Kế Quang hỏi nguyên nhân, Thẩm Mặc cười đáp:
- Ta cũng chỉ nghe đồn thổi thôi, huynh tới xem tận mắt thì hơn.

Cứ như thế Thích tướng quân ù ù cạc cạc bị đưa tới huyện Nghĩa Ô phủ Kim Hoa Chiết Giang. Tại nơi đó hắn được mở rộng tầm mắt, hoàn toàn thay đổi ấn tượng nhu nhược sợ chết cố hữu với người Chiết Giang.

Chuyện là như thế này, Nghĩa Ô vốn cũng thuộc về nơi sơn cùng thụy tận, nhưng không ngăn được người ta có vận may tốt, liên tiếp phát hiện ra nhiều mỏ quặng lớn, người dân Nghĩa Ô rời khỏi mạnh đất khô cằn, kéo nhau chuyển nghề sang làm thợ mỏ.

Sự thực chứng minh rồi, ở địa phương dân cư đông đúc, muốn dựa vào lương thực làm giàu thì đúng là nằm mơ nói mộng, cho nên những thợ mỏ Nghĩa Ô liền mau chóng giàu vượt lên, nhà nhà hộ hộ có gạo trắng để ăn, có nhà mới để ở, các cô nương thôn quê xung quanh cũng nguyện ý gả tới Nghĩa Ô, làm huynh đệ càng vùng xung quanh thèm nhỏ giãi.

Nhất là huyện Vĩnh Khang ngay kế bên cũng là nơi sơn cùng thủy tận, cỏ chẳng mọc nổi.

Song đào cạn cả sông, đào xuyên cả núi, cũng chẳng tìm thấy được chút quặng nào, chỉ trơ mắt ra nhìn người trong huyện không lấy được vợ, oán hận mau chóng tích tụ, cuối cùng tới một ngày tháng 6 năm Gia Tĩnh thứ 39 nó đã bùng phát.

Sự thực chứng minh, chẳng phải là mùa hè làm người ta nóng tính, không chịu nổi ma chạm, mà là một số thổ hào Vĩnh Khang sớm có mưu toan, lợi dụng tâm tình của người dân, kích động việc này ..

Nói đơn giản ra là có hơn một trăm người Vĩnh Khang ngang nhiên vượt qua địa phận, tranh cướp khu mỏ quẳng của người Nghĩa Ô trong núi Bát Bảo gần huyện của họ.
Người Nghĩa Ô đương nhiên không chấp nhận, khuyên bảo thế nào cũng không nghe, thế là đánh nhau, vì sức yếu lực mỏng, bị đánh cho tan tác, rất nhiều người bị thương.

Vào lúc này ưu thế tông tộc cường đại được thể hiện ra, huynh đệ người Nghĩa Ô bị đánh lập tức hồi hương, triệu tập liền mấy trăm thanh niên, đánh cho hơn một trăm người Vĩnh Khang kia một trận, giải tới huyện nha, hi vọng huyện lão gia trừng phạt.
Tri huyện Triệu Đại Hà là bậc trưởng giả trung hậu, ông ta nghĩ tới quan hệ láng giềng thân thiệt, mắng cho người Vĩnh Khang một trận, rồi thả cho về.

Kết quả hành động này dung dưỡng cổ vũ cho đám người kia thêm ngang ngược, đám thổ hào lừa gạt hơn một nghìn người dân Vĩnh Khang, cướp lấy ngọn núi kia, cắm cờ lớn trên núi, chiêu mộ đám vong mạng tới.

Người Nghĩa Ô bị chọc giận, nhưng nhìn chung mà nói bọn họ còn có suy nghĩ, trước tiên là tới chỗ Triệu Đại Hà, nhờ quan phủ ra mặt giải quyết, Triệu Đại Hà cũng nổi giận tới Kim Hoa tìm Lý tri phủ cáo trạng. Lý tri phủ xem nhẹ tầm nghiêm trọng của sự việc, phát thông báo theo thường lệ: Kẻ chiếm đất giết không cần hỏi! Để bọn họ tự giải quyết mâu thuẫn.

Cáo thị đó như bài hịch chiến đấu, tức thì già trẻ huyện Nghĩa Ô hùa nhau xin chiến đấu, Triệu Đại Hà bị thình thế bức bách, phát ra mệnh lệnh trưng binh diệt tặc ----
Vậy là hơn hai nghìn trai tráng Nghĩa Ô được tổ chức lại, lợi dụng ưu thế thông thuộc địa hình, từ đường nhỏ đánh lên núi, đánh tan đám người Vĩnh Khác dám cưu chiếm ổ thước, đồng thời giết chết mấy trăm người Thi Văn Lục, phú thương Vĩnh Khang, kẻ cầm đầu.

Dư đảng của Thi Văn Lục không cam chịu thất bại, bị rất nhiều khoảng sản và bạc đào được bên trong núi dụ hoặc, kích động hơn ba nghìn người Vĩnh Khang, lại lần nữa mang dã tâm bừng bừng tới núi Bát Bảo, chặt đốn cây rừng, lập lán trại, làm khí giới mua ngựa chiến, chuẩn bị quyết đấu một trận.

Người Nghĩa Ô lập tức có hành động phản kích, năm nghìn người huyết chiến mấy tháng, cuối cùng đánh đuổi kẻ xâm lược đáng xỉ nhục lui về, nhưng vì ra tay quá tàn nhẫn, giết hơn nghìn người Vĩnh Khang, thù oán này vĩnh viễn không cởi bỏ được.

Tháng 10, đại hộ huyện Vĩnh Khang mở đại hội chiêu hồn cho kẻ tử nạn, lấy vàng bạc, chuẩn bị lươn thảo, triệu tập hơn vạn người dân bị thù hận làm mê muội đằng đằng sát khi tới Nghĩa Ô.

Người Nghĩa Ô sớm có phòng bị, chúng có mấy vạn người nghiêm trận đón địch, hai bên triển khai cuộc ẩu đả quần chúng lớn nhất trong lịch sử.

Thích Kế Quang tháng mười tới được huyện Nghĩa Ô, vừa vặn chứng kiến một phần cao trào cuộc ẩu đả lâu ngày, khung cảnh đó làm Thích Kế Quang cả đời khó quên.

Những người dân Nghĩa Ô huyết chiến trên từng tấc đất, bọn họ bất kể nam nữ, bất kể già trẻ, ai nấy tay cầm các loại vũ khí, nông cụ, nông dân cầm liềm quốc, thở mỏ thì cầm cuốc chim, ngay cả phụ nữ gia đình cũng cầm dao phay, quấn váy lên lao vào đám đông, không ngần ngại vung dao chém xuống.

Đáng quý hơn người Nghĩa Ô không những không sợ đánh trận, mà còn rất có tinh thần hi sinh, ca ca chết thì đệ đệ sống lên, con trai gục cha già tiến tới, con dâu tàn mẹ chồng thế chân, chỉ cần là còn động đậy được là nhất định cầm cự ở tiền tuyến, tuyệt đối không lo nhà mình về sau ra sao.

Cuộc ẩu đả này kéo dá suốt từ tháng sáu cho tới cuối mùa thu tháng 10, người Nghĩa Ô giành được chiến thắng cuối cùng, trận này hai bên ít nhất huy động tới hơn ba vạn người, tử thương hơn ba nghìn, thiên hạ cấn động, xa gần đều hay, người Nghĩa Ô thanh danh vang dội.

Những điều nghe được thấy được làm Thích Kế Quang tin rằng người Nghĩa Ô đáng sợ thứ hai trên đời, còn về thứ nhất thuộc về ai có cần phải nói không?

Cho nên hắn uống ực một chén trà, kích động nói với Thẩm Mặc:
- Mạt tướng từ nhỏ theo cha tòng quân, đi khắp bốn phương, tới nay đã được ba mươi năm, từng nhìn thấy thiết kỵ thát đát, tới lui như gió, mạnh mẽ như sấm sét, vô địch thiên hạ. Cũng nhìn thấy lãng nhân Nhật Bản áo vàng mũ đỏ, giỏi dùng đao kiếm, võ nghệ cao cường, tính tình hung bạo, không ngại hi sinh. Mạt tướng luôn cho rằng hai loại người này khó đối phó nhất thiên hạ.
Nói tới đó không kìm được cảm thán:
- Nhưng so với người Nghĩa Ô dũng mãnh hào khí, thiện chiến không biết sợ hãi thì bọn chúng không là cái gì.
Hắn kích động vỗ ngực:
- Nếu cho phép mạt tướng trưng 4000 lính Nghĩa Ô, cái họa giặc Oa ắt được dẹp, lập nên hùng sư vô địch.

Thẩm Mặc cười ha hả:
- Điều này không thành vấn đề, ta sớm đã đánh tiếng với Hồ bộ đường, được công lệnh, huynh cứ đi chiêu binh là được.

Thích Kế Quang đầu tiên là mừng rỡ, tiếp đó sắc mặt ảm đạm nói:
- Còn chiêu binh làm gì, có tác dụng gì nữa đâu cơ chứ?

- Ồ, vì sao Nguyên Kính huynh lại nói lời này.
Thẩm Mặc rót nước trà vàng óng vào trong chén của y, mỉm cười hỏi.

- Khi tới đây mạt tướng cùng đường với Du phó đô đốc, ông ấy nói, tổng đốc đại nhân đã quyết ý đàm phát, kết thúc chiến tranh.

- Hòa đàm đình chiến ư?
Thẩm Mặc chậm rãi lắc đầu:
- Đâu có dễ dàng như vậy được. Chỉ đàm phán thôi không thể giải quyết được vấn đề, âm mưu quỷ kế cũng không thay thế được chiến tranh. Cho dù cuối cùng có đàm phán thành công, thì hơn mười vạn giặc Oa kia cũng không phải là theo đó mà biến mất .... Vương Trực mặc dù được xưng là vua giặc Oa, nhưng không đại biểu cho tất cả giặc Oa, còn rất nhiều kẻ không muốn chiêu hàng, cho dù Vương Trực hàng rồi, thì Chu Trực, Ngô Trực, Trịnh Trực sẽ nhảy ra, tiếp tục lãnh đạo phần tử ngoan cố hoành hành đánh cướp.

Cuối cùng Thẩm Mặc nhấn mạnh:
- Quy cho cùng muốn giành được thắng lợi sau cùng phải dựa vào quân đội của bản thân.

Thích Kế Quang nửa tin nửa ngờ:
- Ý của đại nhân là tiếp theo sẽ vẫn có chiến tranh.

- Có chiến tránh còn dài, quy mô cũng không nhỏ.

Thẩm Mặc gật đầu, khẳng định câu trả lời, nhưng kỳ thực Thẩm Mặc phán đoán, chiến tranh kháng Oa không còn là mâu thuẫn chủ yếu của Đại Minh nữa, vì giặc Oa đã không còn có thể uy hiếp tới sự thống trị của Bắc Kinh, đám quan lớn kinh sư sẽ đem sức chú ý đặt trên người nhau, kết thúc hòa bình ngắn ngủi, lại lần nữa bày ra trò hề triều chính.

Nhưng y không cần phải đem nhưng lời này nói cho Thích Kế Quang nghe, phải để lại cho vị tướng quân quả cảm này cảm giác tự hạo và cao thượng.

Trước nay sớm đã chứng minh phán đoán của Thẩm Mặc chưa từng có vấn đề, cho nên Thích Kế Quang tin tưởng vào phán đoán của y, lấy công văn của Thẩm Mặc, ngựa không ngừng vó quay về Chiết Giang chiêu mộ lính Nghĩa Ô, đi chuyến này, hắn sẽ lập ra đội quân mạnh nhất thiên hạ, đánh đông dẹp tây, nam chinh bắc chiến, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ.

Đương nhiên đó là lời về sau.

Sau đầy năm của Bình Thường, chớp mắt một cái đã tới năm Gia Tĩnh thứ 40, trong tháng chạp năm ngoái, Thẩm Mặc đã nhận được ý chỉ của triều đình, lệnh cho y bàn giao với người kế vị, quay về kinh thành có phân công khác.

Từ Vị nói cho Thẩm Mặc biết, người kế nhiệm của y là Yên Mậu Khanh tay sai hàng đầu của Nghiêm đảng, Thẩm Mặc cũng biết kẻ này, nổi danh cần tiền không cần mạng, làm hắn không khỏi lo lắng cho bách tính Tô Tùng, nhưng Nghiêm đảng quyền thế ngợp tời, y cũng không cố ra mặt làm gì, chỉ đành hi vọng nhiều năm qua bố trí tỉ mỉ, tới lúc cần có thể có tác dụng.

Mấy năm qua phương bắc lạnh bất thường, Đại Vận Hà tới tháng 2 mới hoàn toàn tan băng, đoán chừng Yên Mậu Khanh ưa nhàn ghét mệt tới khi đó mới lên đường nam hạ, thêm vào quan viên dọc đường tiếp đón chiêu đãi, đến tháng 4 tới được thành Tô Châu là khá lắm rồi.

Gập ngón tay tính toán hoàn có ba tháng nữa mới tới, vậy trong ba tháng này phải làm cái gì đây? Thẩm Mặc sớm đã tính cả rồi, hắn gọi Quy Hữu Quang, cùng đề học Tô Tùng Mã Sâm tới , nói ra tính toán của mình:
- Chấn Xuyên công, ta muốn lập nhà thờ Dương Minh công ở Tô Châu.

Quy Hữu Quang sửng sốt:
- Trung thừa, ngài sắp tiến kinh rồi, chuyện này cân nhắc cho kỹ.

Người thông minh không cần phải nói quá rõ ràng, mặc dù đệ tử của Vương Dương Minh trải khắp thiên hạ, trên từ thứ phụ nội các, dưới tới ẩn sĩ áo vải, không biết bao nhiêu người tín phụng tâm học Dương Minh bị coi là yêu nghiệt, tà đạo. Nhưng không tháy đổi được thực tế, hiện giờ Vương học được coi là ẩn học, Chu học mới là chủ đạo.

Bắt đầu từ năm đầu thời Gia Tĩnh, Vương Học cùng Chu học đại diện cho quan học, nhiều lần đấu tranh sinh tử, kết quả Vương Học bị cấm , thư viện bị hủy, Mặc dù mấy năm gần đây Vương Học cũng hưng thịnh trở lại, Gia Tĩnh đế không còn coi nó là tà giáo dị đoán như trước, nên không còn đả kích nghiêm khắc.

Nhưng nó vẫn phải truyền bá âm thầm, trong dân gian không có quan viên nào dám dùng lập trường chính phủ, quang minh chính đại tuyên truyền Vương học.

Hiện giờ Thẩm Mặc luôn tỏ thái độ mập mờ với Vương Học muốn lập đền thờ cho Vương Dương Minh, đúng là chuyện hoang đường nhất trong 20 năm qua, hậu quả của nó thật khó dự liệu.

Cho nên dù Quy Hữu Quang và Mã Sâm đều là môn nhân Vương Học, nhưng không thể không khuyên Thẩm Mặc nhân nhắc cẩn trọng, Thẩm Mặc lại kiên quyết nói:
- Nếu các ngươi thấy không tiện thì đừng tham gia vào việc này, dù sao ý ta đã quyết, cho dù phải tự mình chuyển gạch xây tường, ta cũng phải xây xong từ đường của Vương Dương Minh trong ba tháng này.

Mã Sâm vốn rất cuồng nhiệt với Vương Học, nghe thế không phản đối nữa, chủ động xung phong:
- Quy đại nhân công việc bệ buộn, chuyện chuẩn bị giao cho hạ quan , nhất định sẽ để đại nhân đích thân tới đốt tiền trong từ đường trước khi vào kinh.

- Thế thì tốt quá.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Làm phiền Mã huynh rồi.

Đợi Mã Sâm đi rồi, Quy Hữu Quang liền nói thẳng luôn:
- Đại nhân, rốt cuộc là ngài suy tính gì, đang yên đang lành sao lại xây từ đường gì đó? Không sợ có kẻ lấy đó làm có, khiến ngài bị xử phạt sao.

- Chính vì sợ có kẻ đối phó.
Thẩm Mặc chắp tay sau lưng đứng dậy, mở cửa sộ ra, ngắm tàn tuyết bên ngoài nói:
- Cho nên ta mới dùng tới chiêu này.

- Nguyện nghe cao chiêu của đại nhân.
Quy Hữu Quang đi theo, tới sau lưng Thẩm Mặc nói .

- Rất nhiều người đều là người trong cuộc thì tối, không biết rằng chuyện Vương Học được giải trừ cấm đoán, chỉ còn trong gang tấc nữa thôi.
Thẩm Mặc nhẹ nhàng giải thích:
- Bọn họ không nghĩ mà xem, thân phận môn nhân Vương Học của Từ Giai ai ai cũng biết, bệ hạ lại bổ nhiệm ông ta làm thứ phụ nội các, còn có đám Triệu Trinh Cát cũng được liệt vào hàng tam công. Điều này đại biểu cho cái gì? Nếu như bệ hạ phản cảm với Vương Học thì có để cho môn nhân Vương Học đứng trên triều đình không?

Quy Hữu Quang phải thừa nhận Thẩm Mặc nói rất có lý, chậm rãi gật đầu:
- Theo như đại nhân nói thì đúng là như vậy, nhưng tại sao chỉ cách trong gang tấc mà không có ai vươn tới được.

- Cho dù chỉ cánh gang tấc, nhưng người ta cũng không thấy được cảnh đẳng sau đó.
Thẩm Mặc đặt tay lên cửa sổ đã đổi sang dùng kính pha lê Tây Dương, cho nên không thể minh họa ngay hiện trường được, đành thu tay lại nói:
- Nghe nói thời cổ đại, người dân sợ hãi hình dạng kỳ quái của con cua, nên tới cả năm đói kém cũng không ai dám ăn, về sau có một người lớn gan dám ăn nó... Mới phát hiện ra thịt cua thật là tuyệt.

- Ý tứ của đại nhân thì hạ quan hiểu rồi, ngài muốn vượt qua khoảng cách đó, đi đầu thiên hạ.

- Đúng.
Thẩm Mặc gật đầu.

- Nhưng đại nhân đã nghĩ tới hậu quả chưa, trong mắt mọi người, ngài sẽ biến thành môn nhân Vương Học cấp tiến, theo hạ quan biết, năm xưa hai lần đả kích Vương Học đều do Nghiêm các lão dâng thư, làm thế chẳng phải đối địch với ông ta sao?

- Đối đầu thì đối đầu.
Thẩm Mặc cười khẩy:
- Bất kể là Nghiêm Tung hay hạng Nghiêm Thế Phiên, Yên Mậu Khanh, Triệu Văn Hoa, đều là thứ bại hoại chiếm ngôi cao, bài xích người khác phái, là thứ dâm dật hoang phí hại quốc ương dân, vì thực lực của ta chưa đủ, cho nên xưa nay luôn nhẫn nhịn, xu nịnh. Nhưng hiện giờ ta không nhịn được nữa, cũng không thể nhịn nữa, nếu không người ta mò tới tận cửa ức hiếp rồi.

- Nhưng thực lực đại nhân vẫn chưa đủ ...
Mặc dù Thẩm Mặc là quan tứ phẩm đứng đầu một tỉnh, nhưng trong mắt Nghiêm đảng, chẳng khác gì một con kiến, Quy Hữu Quang cho rằng Thẩm Mặc kích động mất lý trí rồi, thầm nghĩ :" Dù sao đại nhân vẫn còn trẻ mà." Nên khuyên giải :
- Đại nhân, rồng có thể bay lên chín tầng trời, cũng có thể ẩn mình đầm sâu. Thuộc hạ cho rằng, sau khi ngài về kinh, phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, nhẫn nại vài năm ... Năm nay Nghiêm các lão đã 83 rồi, cho dù cho ông ta sống, chẳng lẽ triều ta còn có thủ phụ 90 tuổi sao? Đoán chừng hoàng đế có tín nhiệm ông ta cũng không đồng ý, tới khi không còn Nghiêm các lão, đại nhân chẳng phải rồng bay lên trời, lại đúng tuổi tam thập nhi lập, đã thành danh thần trẻ tuổi rồi.

Những lời nói từ tận đáy lòng của ông ta khiến Thẩm Mặc không khỏi cảm động:
- Chấn Xuyên công, ta biết tâm ý của ông.
Y quay lại đối diện với Quy Hữu Quang:
- Thẩm Mặc ta giờ trên có cha già, dưới có con nhỏ, suy xét cho an nguy vinh nhục, thì ý kiến của ông ông thể cãi được.

Quy Hữu Quang nghe ra Thẩm Mặc khẳng định để phủ định, liền trầm ngâm đợi y nói tiếp.

- Nhưng ta không thể không làm thế.
Thẩm Mặc thở dài:
- Vì thực lực của ta quá yếu, ta không thể bảo vệ thị bạc ti, không thể bảo vệ cơ nghiệp mọi người vất vả xây dựng, vì thế ta phải lôi kéo người khác vào.. Nhưng trước đó ta phải tự xông lên trước đã.
Bình Luận (0)
Comment