Cao Củng tính tình nghiêm túc, cũng không úp úp mở mở, nói ra tên một người:
- Thẩm Mặc. . .
- Cái gì?
Dụ Vương khó hiểu nói:
- Lẽ nào ta chưa nói rõ sao? Lúc nãy mời sư phụ nói ra tên của người kia mà.
Cao Củng không khỏi động dung nói:
- Điện hạ, ta nói tên của người kia, họ Thẩm tên Mặc!
Nói rồi trừng to mắt:
- Ngài sẽ không ngay cả tên của hắn cũng chưa từng nghe nói qua đấy chứ?
- À. . .
Dụ Vương xấu hổ gãi gãi đầu nói:
- Ngươi vừa nói thế, hình như ta có chút ấn tượng rồi.
Suy nghĩ một chút rồi lại nói:
- Hắn làm gì?
Cao Củng giờ thì triệt để bó tay rồi. Mặc dù biết rõ người này ít có hứng thú đối với chính sự, nhưng cũng không nghĩ tới lại thờ ơ đến loại trình độ này. Hắn đành phải nói:
- Hắn nguyên là tuần phủ Tô Tùng, công thần khai phụ của triều đình, vừa mới hồi kinh, bệ hạ còn ban cho hắn cây Hoàng ngọc như ý. . .
- Hoàng ngọc như ý. . .
Dụ Vương thoáng trừng lên cặp mắt mê man:
- Ngươi là nói vị Ti kinh Tẩy mã kia?
Cao Củng ngoại trừ cười khổ vẫn là cười khổ, thầm nghĩ ngài cũng chỉ cảm thấy hứng thú đối với cái này. Hắn liền thuận theo nói:
- Điện hạ chắc là có điều không biết, người này là cánh tay đắc lực tương lai mà bệ hạ gắng sức bồi dưỡng, vừa bước vào sĩ đồ liền đưa vào thẳng trung khu, sau khi rèn luyện tại nội các lại đưa xuống Giang Nam lịch lãm, quả thực đã làm ra chút đại sự hảo sự, rất được bệ hạ vừa lòng.
Tính nết của Dụ Vương đã bị Cao Củng mò thấu. Nghe vậy hắn quả nhiên khẩn trương nói:
- Người này thật quan trọng như vậy ư? Bệ hạ ban vật kia cho hắn làm gì?
- Thánh ý như thiên, há người làm thần tử có thể vọng đoán.
Cao Củng theo thường lệ lắc đầu nói:
- Nhưng ta có thể rất khẳng định nói một câu, người được Thẩm Mặc được thiên hạ! Thủ đoạn và năng lượng của người này cũng không phải đại thần bình thường có thể sánh bằng. . . Nếu như được người này tương trợ, điện hạ tựa như có dây dài trong tay, có thể trở tay là trói được Thương Long rồi!
- A. . .
Dụ Vương trầm ngâm chốc lát mới nói:
- Vì sao bệ hạ lại ban cho hắn Ngọc như ý nhỉ?
Cao Củng nghe vậy mắt trợn trắng, thầm nghĩ: "Hay nhỉ, chẳng khác nào nãy giờ nói vô ích à." hắn đành phải nói đại cho Dụ Vương nghe:
- Nếu như nhất định phải nói một vài điều, vậy vi thần cho rằng, đây là bệ hạ muốn mượn cơ hội thử xem ai đỏ mắt với bảo vật này.
- Vậy ai còn dám mời chào Thẩm Mặc? - Dụ Vương trừng lớn mắt nói.
- Nếu là người khác, tự nhiên không tiện cùng hắn tiếp xúc.
Cao Củng thản nhiên cười nói:
- Nhưng sau khi tự ta rời chức, bốn vị sư phụ của vương phủ sẽ thiếu một người, ta trở lại liền thượng thư, yêu cầu bổ sung cho điện hạ. . . Đến lúc đó Hàn Lâm Viện cùng đề cử, nhân tuyển này tất nhiên là Thẩm Mặc đoạt được.
- A, vì sao?
Dụ Vương khó hiểu hỏi:
- Trong Hàn Lâm Viện trên trăm vị học giả uyên thâm, luận tư lịch, học thức, hình như đều không tới phiên Thẩm Mặc mà?
- Ha ha, điện hạ có điều không biết.
Cao Củng cười nói:
- Đồng niên đồng hương của Thẩm Mặc kia hầu như ở trong Hàn Lâm Viện hết, hắn lại thân thiện với đám người Lý Xuân Phương, Trương Cư Chính, chỉ cần hắn muốn, sao có thể không suôn sẻ?
Rồi nhỏ nhẹ nói:
- Xét đến cùng. Quan viên nhất đại như hắn đã từ từ trưởng thành lên rồi, mà Thẩm Mặc thân là lãnh tụ khoa Bính Thần, địa vị tự nhiên nước lên thì thuyền lên, mặc dù chức quan không cao, nhưng có thể nhất hô bá ứng, lĩnh tụ quần luân. Đây chính là nguyên nhân ta muốn mời chào hắn.
- Thì ra là thế.
Dụ Vương rốt cuộc đã hiểu, nhưng lo lắng nói:
- Sao ngươi biết hắn nguyện ý theo chúng ta, vạn nhất Cảnh Vương cũng mời chào thì sao? Đừng quên, cục diện hiện tại hắn đã chiếm ưu thế.
- Ha ha, điện hạ yên tâm đi, Trương Thái Nhạc đã đi rồi, việc này nhất định có thể suôn sẻ. - Cao Củng nói rất chắc chắc.
- Vậy vạn nhất không được thì sao. . . - Dụ Vương thiếu lòng tin hỏi.
- Ặc. . .
Cao Củng thiếu chút nữa nghẹn chết, hơn nửa ngày mới bất đắc dĩ nói:
- Nếu không được thì cũng là hắn không có phúc phận này, đáng đời đi toi cùng Cảnh Vương.
- Ngài chắc chắc ta sẽ không thua sao? - Dụ Vương nhỏ giọng nói.
- Đúng vậy. - Cao Củng gật mạnh đầu nói: - Điện hạ nhất định sẽ thắng!
- Vì sao? - Dụ Vương mong chờ nhìn hắn.
- Cái này. . .
Cao Củng triệt để bất đắc dĩ rồi, thở dài nói:
- Ngài chỉ cần Lã Vọng buông cần, việc còn lại thì cứ xem ta và Trương Thái Nhạc đi.
- Ờ. . .
Dụ Vương gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Được thôi. . .
Tuy là nói vậy, nhưng bộ dạng vẫn còn lo lắng lắm.
~~
Không có người biết ý nghĩ chân thực của hoàng đế, cho dù cái nhìn chủ lưu hiện nay trong kinh. . . Bệ hạ hướng vào Cảnh Vương điện hạ. . .chẳng qua cũng là suy đoán chủ quan mà thôi.
Kỳ thật đối với nhi tử này, Gia Tĩnh cũng rất lạnh lùng, trong một năm cũng hiếm khi nhìn thấy hắn vài lần, mặc dù xác thực có chút thân phận ruột thịt, chẳng qua cũng là chó chê mèo lắm lông, không có gì khác nhau. Tuy nhiên Cảnh Vương sinh hạ tôn tử duy nhất cho Gia Tĩnh đế, điều này làm cho người ủng hộ của Cảnh Vương tăng thêm lòng tin rất nhiều, dù sao nếu như trong mấy năm Dụ Vương sinh không ra con trai, cũng tự nhiên mất đi tư cách cạnh tranh thái tử.
Đến lúc đó Cảnh Vương điện hạ chính là nhất quốc trữ quân trên thực tế, dù cho bệ hạ vĩnh viễn không lập thái tử, cũng thay đổi không được đích sự thực này. Kết quả là, kinh thành biến chuyển tình thế, mặc dù các đại thần e ngại tổ huấn 'vương công cùng đại thần không được tự mình kết giao', không dám du ngoạn sơn thuỷ Cảnh Vương phủ, nhưng đã đạp vỡ cánh cửa của mấy vị sư phụ trong nhà Cảnh Vương, ghế cũng ngồi muốn sụp rồi.
Đường Nhữ Tiếp mặc dù là một trong bốn vị giảng quan của Cảnh Vương điện hạ, tư lịch yếu nhất, nhưng là người có phân lượng nặng nhất trong cảm nhận của mọi người -- nguyên nhân không có gì, người này là Nghiêm đảng chính quy, được coi là 'đại biểu đảng' phái đến Cảnh Vương phủ, tự nhiên không thể coi thường.
Cho nên từ cái ngày Cảnh Vương điện hạ sinh hạ thế tử, trước cửa nhà hắn ngựa xe như nước, các đại thần đều dâng hậu lễ, mời hắn trình lên Cảnh Vương điện hạ, để biểu đạt thịnh tình chúc mừng. . . Đương nhiên cũng không thể thiếu một phần phân lượng ngang nhau cho Đường lão sư, thậm chí lễ vật còn nặng hơn, mời hắn nói ngọt nhiều hơn.
Đường Nhữ Tiếp cũng là người quen với việc đời, rất thản nhiên thu hồi phần của mình, lại phân ra phân nửa phần cho Cảnh Vương rồi đưa đến Nghiêm phủ, cuối cùng mới đem phân nửa còn lại bỏ vào xe ngựa, vô cùng phấn khởi đưa đến cho Cảnh Vương.
Cảnh Vương điện hạ từng tuổi này còn chưa thấy qua nhiều vàng bạc tài bảo như vậy nữa mà, quả thật khiến hắn vui mừng muốn điên luôn, hận không thể rúc mặt vào đó không dậy nữa.
Nhìn trò hề của điện hạ, Đường Nhữ Tiếp thầm than một tiếng trong lòng: "Đây là hoàng đế tương lai đấy ư? Sao lại có chút tiền đồ thế này? Nghĩ năm đó lão tử đi Tô Châu, Thẩm Mặc cho ta 50 vạn lượng lợi ích ta chưa từng kích động thành như vậy." Hắn đây là hán tử ăn no không biết mùi của hán tử đói, cũng không nhìn Cảnh Vương đã gặp phải người cha nào.
- Khụ khụ. . .
Thấy Cảnh Vương mãi không thể tự kềm chế, Đường Nhữ Tiếp đành phải ho khan vài tiếng để gọi hắn.
Sau khi Cảnh Vương đứng lên giống như một người tương tự Chu Hậu Thông, chỉ là trẻ tuổi hơn hắn nhiều, vả lại không có vẻ thâm bất khả trắc giữa trán, thay vào đó là vẻ thô bạo:
- Đường ái khanh, những người này có tiền thế mà còn cả ngày khóc than nữa chứ? Thật sự là đáng chết!
Đường Nhữ Tiếp cười khổ một tiếng nói:
- Điện hạ, cái nghề kinh quan này đó là nghèo thì nghèo chết, giàu cũng giàu chết. Cầm Binh bộ mà nói đi, Võ tuyển ti, Võ khố ti, một người quản võ tướng lên chức, một người quản quân giới cấp phát, võ tướng toàn quốc đều phải hiếu kính, béo đến chảy cả mỡ ra ấy chứ; nhưng cũng là Binh bộ, nếu như đã đến chức Phương ti, đó chính là quỷ cũng không để ý, ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề.
- A, thì ra là thế.
Cảnh Vương hừ lạnh nói:
- Những người này tham tiền của ta, lại dùng tới hiếu kính ta, còn muốn ta cảm động nhớ nhung bọn họ nữa ư.
Nói rồi vung mạnh tay lên:
- Sớm muộn gì cũng phải giết chết hết họ!
Gia Tĩnh đế cái thời còn như hắn, đã tại trong đấu tranh cùng văn võ cả triều đạt được hết thắng lợi này đến thắng lợi khác. Nhưng Dụ Vương và Cảnh Vương một người không nên thân, một người không quy củ, có thể thấy được giáo dục thì phải từ bé. Hai vị vương gia chính là đã bị thiệt thòi học hành trễ nãi.
Đường Nhữ Tiếp trong lòng phiền muộn nghĩ: "Người này sớm đã coi mình trở thành hoàng đế rồi sao?" nhưng hắn cũng không dám giội gáo nước lã cho Cảnh Vương. Tính tình người này thật sự rất cổ quái, hơi một tí là muốn quất roi, ngay cả mình là sư phó của hắn cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Cảnh Vương đặt mông ngồi trên bảo tọa, vênh mặt nói:
- Đường sư phụ, tên 'Như ý' kia tặng lễ vật gì qua đây?
Đường Nhữ Tiếp suy nghĩ một chút, nhỏ nhẹ nói:
- Hắn mới từ ngoại địa tiến kinh, đối với nhân sự trong kinh còn không rõ lắm, tuy nhiên trễ nhất cũng vài ba ngày. . .
Lời còn chưa dứt, liền nghe Cảnh Vương vỗ bàn nói:
- Hiện tại Đại Minh ai chẳng biết cô vương là thế tử giáng sinh? Chuyện lớn như vậy nhưng hắn làm như không thấy, đây nói rõ vấn đề gì? Hắn không đem cô vương để vào mắt! Thật nên đánh hắn 200 roi, cho hắn một bài học!
Đường Nhữ Tiếp cười khổ một tiếng nói:
- Hắn dù sao cũng là cận thần bệ hạ ban cho Hoàng ngọc như ý, điện hạ còn phải lưu cho hắn chút thể diện mới tốt.
Vừa nghe bốn chữ 'Hoàng ngọc như ý', Cảnh Vương lập tức trừng mắt nói:
- Được thôi, bảo hắn nhanh chóng mang Như ý tới đây, miễn cho hắn tránh được nỗi đau da thịt.
- Việc này, không tốt đâu. - Đường Nhữ Tiếp cười khổ nói: - Đó dù sao cũng là vật ngự ban, cho dù hắn muốn tặng cho người khác, điện hạ cũng không thể lấy được mà.
- Nói cũng đúng. - Cảnh Vương gãi gãi đầu, bực bội nói: - Vậy ngươi nói xem nên làm gì đây?
- Ha ha, mặc dù điện hạ không thể cướp lấy Ngọc như ý kia.
Đường Nhữ Tiếp cười nói:
- Nhưng có thể thu Thẩm Mặc đến dưới trướng. Như vậy, hắn kiềm giữ như ý, ngài lại kiềm giữ hắn, chẳng khác nào ngài sở hữu như ý kia sao?
- Để ta nghĩ xem, hơi nhức đầu. . .
Cảnh Vương cúi ôm đầu một lát, cuối cùng thông suốt, đại hỉ nói:
- Quả thật không sai, ngươi mau đưa hắn tới đây, bảo hắn theo ta đi.
- Cái này cần bàn bạc kỹ hơn. - Đường Nhữ Tiếp cười gượng một tiếng nói: - Ta phải tự mình đi một chuyến. Điện hạ yên lặng chờ tin tốt đi.
- Đi nhanh về nhanh đi.
Cảnh Vương phất tay, mặt lộ vẻ tham lam:
- Hắn làm ở ti Thị bạc nhiều năm như vậy, khẳng định kiếm chác được không ít, ngươi biết nên làm cái gì rồi chứ!
- Thần biết rồi. - Đường Nhữ Tiếp thuận miệng nói cho có lệ.
~~
Gia Tĩnh hoàng đế đã được như nguyện, hắn tung ra một cây như ý với màu sắc đặc biệt, đã khiến sự nghi ngờ nổi khắp bầu trời kinh thành, mà anh bạn Thẩm Mặc đáng thương vừa mới vào kinh đã trở thành trung tâm của sự chú ý khắp nơi -- bọn họ ôm trong lòng mục đích bất đồng nhưng lại gần như là đồng thời đưa danh thiếp cho y.
- Hồ Thực, đây là của Nghiêm các lão.
Từ Vị lẩm nhẩm một sấp danh thiếp trên bàn:
- Trương Cư Chính, đây là của Từ các lão; Ân Sĩ Chiêm, đây là của Dụ Vương phủ; Đường Nhữ Tiếp, đây là của Cảnh Vương phủ.
Rồi cười ha ha nói:
- Chúc mừng Thẩm đại nhân đã chúng vọng sở quy rồi.
Thẩm Mặc ngồi ở sau đại án, tay trái chống má nói:
- Đừng có mà cười trên nỗi đau của người khác!
Rồi thở dài nói:
- Biết ngay là gặp hoàng đế là không có chuyện gì tốt. . .Vốn ta muốn khiêm tốn, khép mình làm người, kết quả hay rồi, lại thành tiêu điểm của mọi người chú ý, trốn cũng trốn không xong.
- Ta nói mà, khi nên nhập bọn thì phải nhập bọn.
Từ Vị nói:
- Ngươi xem tình thế của tứ đảng này rối ren thế nào, câu kết đối địch, trong triều đình ai không bị dính vào trong? Muốn bên nào cũng dính vào là không thể được rồi. . . Cho dù ngươi muốn yên tĩnh, nhưng người khác sẽ chủ động tìm ngươi, khiến ngươi tránh không thoát, lẩn không được, chỉ có thể hãm sâu vào trong. Thà bị động đợi nó cuốn đi, không bằng tỏ rõ thái độ, cho thấy lập trường của mình.
Thẩm Mặc khẽ lắc đầu nói:
- Không thể được, bệ hạ ban cây Như ý này cho ta, tựa như ngũ hành sơn đè hầu tử, làm cho ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ý nghĩa của cây Như ý này quá nặng. Thẩm Mặc mỗi một bước đi đều phải suy nghĩ, nó có thể sẽ khiến người sản sinh liên tưởng gì hay không, lại có thể khiến cho Gia Tĩnh đế không hài lòng hay không, vô hình trung bị chụp lên một cái gông nặng trịch, khiến y không thể không nơm nớp lo sợ, như bước trên băng mỏng.
- Vậy những cái này làm thế nào?
Từ Vị đưa hết danh thiếp cho Thẩm Mặc:
- Gặp hay là không?
Thẩm Mặc nhìn mớ danh thiếp màu sắc rực rỡ, gật đầu nói:
- Tránh được mùng một, không tránh khỏi 15. Quản nó là quần anh tụ hợp hay là củ cải xếp đống, cứ để cho họ đến đây hết đi.
Nói rồi đứng dậy:
- Trời thì muốn mưa, các chị cũng phải lấy chồng, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Hết câu đi thẳng ra ngoài cửa.
- Ngươi muốn đi đâu? - Từ Vị đứng dậy theo.
- Ta vào kinh đã ba ngày rồi, nếu không đến Ti kinh cục xem sao, chỉ sợ sẽ bị Ngự sử thượng tấu.
Thẩm Mặc cầm lấy mũ ô sa và nói:
- Nếu ngươi có việc thì đi đi, nếu không có thì ở đây trông cho ta.
- Từ hôm qua bệ hạ bắt đầu bế quan một tháng.
Từ Vị cười nói:
- Một tháng này ta cũng không có việc gì.
- Số tốt thật.
Thẩm Mặc thuận miệng nói một câu, sau đó ra khỏi cửa lên kiệu, đi thẳng đến Lễ bộ. . . Sở dĩ đến Lễ bộ là bởi vì sau năm Thành Hoá, từ trước đến nay do Lễ bộ Thượng thư kiêm nhiệm Chiêm sự, cho nên Thẩm Mặc đến bái hội Lễ bộ Thượng thư Triệu Trinh Cát trước rồi mới tính tiếp.
Kỳ thật trước khi gặp mặt Triệu Trinh Cát, trong lòng Thẩm Mặc có hơi sợ, không biết lão oan gia này có gây khó dễ gì cho mình hay không.
Nhưng y hiển nhiên không biết tính tình của Triệu lão phu tử, lão nhân gia này chỉ có công phẫn, không có thù riêng, trước kia cho rằng Thẩm Mặc là phần tử Nghiêm đảng, tự nhiên sẽ trừng mắt lạnh mặt với y. Nhưng thời gian đã chứng minh, y chỉ là vị quan có năng lực làm việc thực tế, ngoại trừ kết giao sâu với Hồ Tôn Hiến, cũng không dây dưa không rõ với Nghiêm đảng, cho nên Triệu Trinh Cát đã tiêu tan oán khí đối với Thẩm Mặc, trái lại còn sinh ra chút hổ thẹn.
Vừa nghe nói Thẩm Mặc bái phỏng, hắn còn tự mình ra cửa đón, dắt tay nhau vào phòng Thiêm áp, lại ngồi cùng với Thẩm Mặc trên một hàng ghế dưới đại án, còn sai người châm trà ngon nhất, làm cho Thẩm Mặc có chút thụ sủng nhược kinh, không biết cục đá xù xì này sao lại đổi tính rồi.
Triệu Trinh Cát nhìn ra vẻ khó hiểu trên mặt Thẩm Mặc, hắn cười xấu hổ, và nói thẳng luôn:
- Ngày xưa hiểu lầm quá sâu, có nhiều chỗ đã mạo phạm Thẩm đại nhân. Giờ nghĩ lại, thật sự là lão phu ngu muội lỗ mãng, tiên nhập vi chủ, lại bị Lữ Đậu Ấn kia xúi giục, mới khiến Thẩm đại nhân chịu nhiều ủy khuất như vậy, suýt nữa còn phải mất cả tính danh và tiền đồ.
Đoạn thở dài nói:
- Giờ mỗi khi nghĩ đến đều cảm thấy xấu hổ vô cùng, thật sự không biết nên xin lỗi với Thẩm đại nhân thế nào.
Rồi đứng dậy khom lưng thật sâu với Thẩm Mặc:
- Để ta cúi đầu với ngươi trước vậy.
Thẩm Mặc vội vàng đỡ lấy Triệu thượng thư, khẽ nói:
- Bộ đường đừng có mà làm vậy, năm đó Chuyết Ngôn cũng là chưa hiểu chuyện, hành sự không thỏa đáng, tự nhiên sẽ khiến ngài sinh nghi, chịu chút đau khổ cũng là tự tìm.
Rồi cười ha ha nói:
- Vả lại Tái ông mất ngựa chưa biết là họa hay phúc? Ta bị áp giải đến kinh, có trải qua kỳ ngộ, nói đến thì vẫn là được nhiều hơn mất a.
Thấy y khoan dung độ lượng như vậy, Triệu Trinh Cát càng xấu hổ:
- Ta đã sống uổng từng tuổi này, chẳng hiểu lý lẽ bằng một hậu sinh như ngươi.
Thẩm Mặc cười nói:
- Bộ đường chính trực vô tư, đích thật là tấm gương sáng để đám hậu bối chúng tôi noi theo.
Nói rồi cúi người sâu với Triệu Trinh Cát:
- Năm đó học sinh thi đình, nếu không phải bộ đường đại nhân không tính toán hiềm khích trước đó, che chở cho học sinh, thì sao có học sinh như ngày hôm nay chứ?
Y chỉ là nói quá. Kỳ thật năm đó, Triệu Trinh Cát chẳng qua là dựa vào lương tâm, không có làm khó Thẩm Mặc mà thôi, căn bản chưa nói tới che chở gì hết. Nhưng nghe Thẩm Mặc như thế vừa nói, trong lòng Triệu Trinh Cát thoải mái hơn nhiều, hơn nữa có chút nhân duyên ấy, trên cảm tình đã tiến gần hơn rất nhiều.
Khi hai người lại ngồi xuống, rốt cuộc hiềm khích lúc trước đã tiêu tan, vả lại còn thân cận hơn nhiều so với đồng liêu. . .Đây coi như là không đánh không quen biết rồi. Triệu Trinh Cát cảm khái đến ngày xưa:
- Cũng không biết Lữ Đậu Ấn kia hiện tại ra sao rồi.
Thẩm Mặc có chút buồn bã nói:
- Trong một lần tiễu phỉ, Lữ đại nhân đã vì nước hy sinh thân mình rồi.
Mặc dù sự thực còn xa mới tới vậy, nhưng người chết phải tôn kính. Khi Thẩm Mặc thượng báo triều đình đã tô son trát phấn thêm cho Lữ Đậu Ấn, khiến hắn không chỉ bảo toàn danh tiết, còn truy phong đồng tri Tô Châu, coi như là tận tình tận nghĩa rồi.
- Ai, không ngờ được a, không ngờ được.
Triệu Trinh Cát lắc đầu quầy quậy nói:
- Thật sự là thị phi thành bại chuyển đầu không a. . . Ngẫm lại mấy năm nay, bao nhiêu người được đại lãng đào sa? Trương Kinh, Lý Thiên Sủng, Chu Sung, Lý Mặc, Vương Dự. . . đều là những tên gọi hiển hách một thời tên gọi hiện tại người thì quy ẩn, người thì qua đời, người thì ngồi tù, cũng đã thành cố nhân cả rồi.
/Đại lãng đào sa: trưởng thành phải trải qua sóng to gió lớn.
Thẩm Mặc nhẹ nhàng gật đầu, y không rõ vì sao Triệu Trinh Cát muốn cảm khái việc này, đành phải thuận miệng nói:
- Cũng may còn có trụ cột vững vàng như bộ đường đây chèo trống triều đình.
Y chỉ ca ngợi vài câu khẩu bất ứng tâm, nhưng lại khiến Triệu Trinh Cát buồn bã nói:
- Sợ rằng, lão phu cũng sắp phải theo gót bọn họ rồi.
- Vì sao? - Thẩm Mặc giật mình nói.
- Ha ha. . .
Triệu Trinh Cát cười với vẻ sầu thảm:
- Ngày ấy Chuyết Ngôn cũng có mặt, sao lại không biết vì sao chứ?