Trong đại điện cung Ngọc Hi, giọng Nghiêm Tung chậm rãi nói:
- Hiện giờ binh bộ thượng thư nói phải chấn hưng phương bắc, điều này lão thần giơ hai tay tán thành, nhưng tiền đâu ra, lính đâu ra? Theo lão thần biết, hiện giờ duy trì được cục diện này đã là cực hạn rồi, nếu như còn tiến thêm vào, thì cần đầu tư vô số nhân lực, vật lực. Còn nếu như đầu tư ít chỉ tạo thành lãng phí vô ích, chẳng có chút tác dụng nào.
Nói rồi nhướng mắt nhìn Hứa Luân:
- Hứa bộ đường, chúng ta có tài lực đó không?
- Điều này ... Thì phải hỏi Phương bộ đường rồi.
Hứa Luân dừng một chút, nhìn sang Phương Độn:
- Có điều ta đoán, hẳn là có chứ nhỉ? Thị bạc ti kiếm tiền như thế, triều đình lại không có công trình gì lớn, thế nào cũng chắt bóp được một chút.
- Không có đâu.
Phương Độn lắc đầu:
- Tiền của thị bạc ti một phần dùng binh đông nam, một phần dùng để trả nợ ... Không tin ông cứ tới hộ bộ tra sổ, quốc khố nhiều năm qua nợ nần cộng lại đã hơn 3000 vạn lượng rồi. Thêm vào tiền lãi thì phải tới 5000 vạn lượng.
Hữa Luân líu lưỡi:
- Nhiều như vậy sao?
- Giống như Nghiêm các lão đã nói, mấy năm qua thiên tai nhân họa quá nhiều, quanh năm suốt tháng tiêu tiền; địa phương không tai nạn thì gặp loạn lạc, chẳng những không thu được thuế, còn kêu than xin xỏ, hộ bộ thượng thư ta đây chỉ đành vay đông mượn tây, miễn cưỡng cầm cự tới hôm nay.
Phương Độn thở dài:
- Hiện giờ có tiền rồi đương nhiên là phải trả nợ, nếu không riêng tiền lãi hơn 300 vạn lạng đã khiến một nửa số bạc tan thành bong bóng, cho nên tiền của đông nam không thể dùng cho phương bắc.
- Chẳng lẽ cứ để cho Yêm Đáp hoành hành sao?
Hứa Luân không chấp nhận.
Phương Độn hạ mí mắt xuống không trả lời câu hỏi của ông ta, Hừa Luân nhìn sang phía Nghiêm Tung nói:
- Nghiêm các lão, ngài nói đi chứ.
Nghiêm Tung nhìn bách quan:
- Chư vị có kiến giải gì?
Nghiêm Thế Phiên bước ra khỏi hàng nói:
- Theo thần thấy, chuyện nhà ai nhà đó lo, nếu đông nam có thể tự cấp tự túc, vậy phương bắc sao lại không thể.
Hắn nói lưu loát hùng hồn:
- Thần kiến nghị phái một viên quan đắc lực tới dải Kế Châu đốc lương, luyện binh, tích trữ thực lực, đợi khi Yêm Đáp tới, cho hắn một bất ngờ, dạy một bài học khó quên.
Hắn vừa nói hết, phần tử Nghiêm đảng đua nhau gật đầu, ra sức thổi phồng, làm như cái kiến nghị hết sức tầm thường này có thể chấn hưng quốc gia vậy.
Nghiêm Tung vờ vờ vịt vịt mắng:
- Đại sự quốc gia sao có thể cẩu thả như thế? Ta hỏi ngươi, nhân tuyển ngươi đã nghĩ tới chưa? Quyện hạ thế nào? Phái đi lâm thời hay là trường kỳ, những điều này ngươi đã nghĩ tới chưa?
- Phụ thân giáo huấn rất đúng.
Nghiêm Tung khom mình:
- Quyền lực tất nhiên là đốc lương, luyện binh. Nhiệm kỳ thì rất nhiên xong việc triệu về thì tốt hơn, còn về phần nhân tuyển đúng là có một người không ai hơn được.
- Nói.
Nghiêm Tung lên tiếng.
- Lễ bộ thượng thư Triệu Trinh Cát.
Nghiêm Thế Phiên mặt lạnh tanh nhìn Triệu Trinh Cát:
- Triệu đại nhân trung thành đáng tin, cần mẫn liêm khiết, là nhân tuyển tốt nhất.
- Triệu bộ đường đúng là thích hợp.
Nghiêm Tung liền hỏi:
- Vậy thì phải hỏi Triệu đại nhân người ta có đồng ý không đã chứ?
Mọi người đưa ánh mắt dồn về phía Triệu Trình Cát.
Đối diện với ánh mắt "tha thiết" của Nghiêm Tung, Triệu Trinh Cát thầm cười lạnh, ông ta sớm biết đối phương thế nào cùng thu thập mình, quả nhiên hiện giờ đã ra tay.
Đừng chỉ nghe cha con họ Nghiêm kẻ hát người khen, đem chuyện này nâng tầm quan trọng lên như thế, cứ như phải có là đấng trụ cột triều đình mới có thể đảm đương nổi, thực chất là dùng cái chức danh rỗng cho ông ta ra rìa mà thôi.
Thấy ông ta trầm ngâm không nói, Nghiêm Thế Phiên cao giọng hỏi:
- Triệu đại nhân, sao ông không trả lời.
- Trả lời cái gì?
Triệu Trinh Cát lạnh lùng liếc nhìn hắn.
- Phụ thân ta hỏi ông có muốn tới Kế Châu đốc lương, luyện binh không?
Sắc mặt Nghiêm Thế Phiên hơi chút khó coi, hỏi.
- Đốc lương, đốc thúc kinh vận ư hay là dân vận?
Triệu Trinh Cát cười khẩy:
- Hai chức đó đã có người quản, thêm quan làm chi cho rắc rối.
Vận hà có tào vận tổng đốc,thương trường thị lang quản , căn bản không cần phải xen vào. Huống chi tào vận tổng đốc ngang cấp với ông ta, làm sao chịu nghe ông ta ra lệnh? Mà thị thương trường thị lang thì lại thường trú ở Thông Châu, không ở cùng một chỗ với ông ta, sao tuân thủ mệnh lệnh của ông ta được?
Cho nên nhất định chức "đốc lương luyện binh", căn bản là chức tướng không có quân.
- Nếu như thế ông có thể nghiên cứu nắm giữ phương hướng là được.
Nghiêm Thế Phiên không ngờ Triệu Trinh Cát phản ứng lại mạnh mẽ như thế, đành nói:
- Trọng điểm đặt ở luyện binh.
- Quan binh có đại tướng thao luyện, phái viên binh bộ đốc thúc, ta là lễ bộ thượng thư tới đó có tác dụng gì.
Triệu Trinh Cát vẫn cười nhạt:
- Chẳng lẽ dạy bọn họ quân lễ? À, nếu biết lễ nghi có thể đánh thắng trận, bản quan không nói hai lời, bui vẻ đi làm ngay.
- Ông...
Nghiêm Thế Phiên ngẹn cứng, mặt đỏ bừng bừng, hồi lâu mới tức giận nói với tả đô ngự sử Chu Duyên:
- Chu đại nhân, ông nói xem Triệu đại nhân nói thế được không.
Chu Duyên từng là một viên quan tốt dũng cảm can gián, nếu không cũng chẳng leo lên được chức thủ lĩnh khoa đạo, nhưng mấy năm qua, ông ta nhìn thấy đấu sĩ kháng Nghiêm hết người này tới người kháng bị chém đầu, sớm chẳng còn dũng khí đối kháng với Nghiêm đảng nữa, thêm vào tuổi đã lớn, sức khỏe không tốt, chẳng muốn xen vào đấu tranh hai đảng, liền đá quả bóng trở lại:
- Nghiêm công bộ thấy thế nào?
- Ta bảo ông nói cơ mà.
Nghiêm Thế Phiên trừng mắt nhìn Chu Duyên:
- Được lắm, ta cho ông biết, Triệu đại nhân làm thế là đùn đẩy trách nhiệm, không dám làm việc. Bỏ mặc quốc gia an nguy, bất chấp mệnh lệnh quan trên.
- Cấp trên? Ông là cấp trên à?
Tân nhiệm hữu đô ngự sử Lưu Đào bình thường quan hệ tốt với Triệu Trinh Cát, còn là dũng tướng hiếm có của Từ đảng, nghe vậy không nhịn được lớn tiếng chất vấn:
- Ta còn chưa bao giờ nghe nói tới công bộ thượng thư có thể lão đạo lễ bộ thượng thư đấy.
Ông ta từ tuần phủ Phúc Kiến đi lên, có chiến công lớn, rất được lòng hoàng đế, vì thế căn bản không sợ Nghiêm Thế Phiên.
- Ông...!
Nghiêm Thế Phiên tức bể phổi, quát:
- Ta nói thay cha ta, chẳng lẽ thủ phụ không phải là cấp trên của lễ bộ thượng thư à?
- Nhưng Nghiêm các lão có tỏ thái độ đâu, đừng có mà lấy cớ.
Lưu Đào cười nhạo.
- Ý cha ta chính là như thế.
Nghiêm Thế Phiên nghiến răng ken két.
- Ông đại biểu được cho thủ phụ à?
Lưu Đào nhìn xoày vào hắn.
- Ta là con trai người, đương nhiên là có thể.
Nghiêm Thế Phiên không phải không có trí não, nhưng hoành hành ngang ngược quen, thiếu tu dưỡng, không chịu nổi người khác trái ý, dễ kích động.
- Ha ha ha.
Lưu Đảo ngửa mặt cười dài:
- Đây là triều đường, chỉ có quân thần, không có cha con.
- Ngươi, ngươi..!
Nghiêm Thế Phiên đã không kiểm soát được cơn giận nữa, hắn thấy cuộc đấu tranh hôm nay phải có kẻ sống người chết mới giải quyết được, liền chắp tay về phía rèm:
- Bệ hạ, người cũng thấy rồi đấy, những kẻ này ngông cuồng thế nào, dám đổi trắng thay đen trước mặt người, câu kết bè phái! Người không thể bỏ mặc được, bệ hạ.
Lưu Đào cũng chẳng chịu kém, chắp tay dùng giọng còn lớn hơn:
- Bệ hạ, Nghiêm Thế Phiên nói sai sự thực , quát thét trên triều đường, cuồng ngạo hết sức.
- Các ngươi là bè đảng.
Nghiêm Thế Phiên rít lên.
- Còn dàm nói người khác là bè đảng à?
Lưu Đào mỉm cười:
- Vậy các ngươi là cái gì?
- Ngươi ngậm máu phun người.
- Ngươi là ác nhân vu cáo.
Tới đây chẳng thèm lịch sự vờ vịt nữa.
Thấy hai người chõ mòm vào nhau như hai con gà chọi, mọi người thầm suy đoán xem bọn họ có đánh nhau thật không, nếu đánh thật thì Nghiêm Đông Lâu bị tửu sắc khoét rỗng người hẳn không phải là đối thủ của Lưu Đào khôi ngô.
Hai người cãi vã tới hồi gay cấn, mọi người càng nghe càng phấn khích thì đằng sau màn đột nhiên vang lên tiếng "keng keng, keng keng.." Vừa mạnh vừa dồn dập, Lý Phương vội quát ngăn hai người:
- Quỳ xuống.
"Hừm" cả hai phẫn nộ trừng mắt với nhau cái nữa rồi mới quỳ xuống.
Đại điện lặng ngắt như tờ, các quan viên theo tiềm thức liếc nhìn tấm rèm, chỉ thấy nó chầm chạm vén sang hai bên, một ông già gầy gò mặc long bào bằng bông thêu chín con rồng, từ bên trong đi ra.
Cửa rèm vừa lay động, Nghiêm Tung suất lích bách quan quỳ dưới đất, khấu đầu tung hô:
- Chúng thần cung chúc hoàng thượng ...
- Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế..
Tất cả các quan chính tề hô vang.
Đợi bọn họ hô xong, Gia Tĩnh đế cũng đã đi tới bên long ỷ, vừa vuốt ve tay vọn hình đầu rồng, vừa chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt lãnh đạm nhìn những người quỳ trên mặt đất, thật lâu sau mới nói:
- Đứng dậy đi.
- Tạ ơn bệ hạ.
Các đại thần đều đứng dậy, chỉ có Nghiêm Thế Phiên và Lưu Đào vẫn còn đang quỳ.
Gia Tĩnh đế nhìn hai người bọn họ, nói chậm như rùa:
- Hai khánh tiếp tục đi, tiếp tục cãi nhau cho xong, trẫm và các vị ái khanh ở đây nghe, nếu nghe thấy hay sẽ vỗ tay reo hò, ném tiền thưởng cho.
- Thần biết tội, xin bệ hạ trách phạt.
Lưu Đào ra sức đập đầu, người rạp xuống.
Bên kia Nghiêm Thế Phiên tỏ ra oan ức, ủ rũ cúi đầu nói:
- Thần sai rồi, xin bệ hạ trách phạt.
- Phải phạt.
Gia Tính đế lạnh nhạt nói:
- Có chuyện gì mà không nói cho tử tế, hơi chút là làm lớn lên, kẻ này gian thần, kia kẻ bè đảng ... Các ngươi là quan viên do trầm bổ nhiệm, phải chăng đang mắng chửi trẫm có mắt không tròng.
- Thần không dám.
Hai người rối rít khấu đầu.
- Nhớ kỹ, các ngươi mỗi người có công việc khác nhau, suy nghĩ khác nhau, xuất hiện tranh luận là việc thường, không liên quan gì tới trung hay gian cả.
Gia Tĩnh đế chầm chậm quét ánh mắt qua mặt các quan:
- Lần sau ai còn lôi chuyện kiểu này ra nói, đừng trách trẫm không khách khí.
- Chúng thần ghi nhớ giáo huấn của bệ hạ.
Các đại thần cùng hô lớn.
- Hai ngươi cũng đứng dậy đi.
Gia Tĩnh đế phất tay, hai người liền tạ ơn, ai về chỗ người nấy.
- Chuyện vừa rồi tranh luận...
Sau một phen mào đầu, Gia Tinh chuyển vào chính đề:
- Trẫm có quyết định..
Người người liền tập trung lắng nghe, Gia Tĩnh đế tiếp tục:
- Nghiêm Thế Phiên nói phái một viên quan lớn tới Kế Châu đốc lương, luyện binh, nắm toàn cục , trẫm thấy rất cần thiết, cho dù hiệu quả không tốt thì cũng phải thử đã mới biết.
Nói xong nhìn Triệu Trinh Cát:
- Chứ không phải là còn chưa làm đã phủ định trước, chỉ sợ gặp phải công việc khổ cực, bị đày khỏi kinh thành, làm lỡ chuyện nhập các.
Triệu Trinh Cát cúi đầu xuống, nhưng lưng ưỡn thẳng, không cãi một câu nào ...
Ông ta biết mình thế là xong rồi, nhưng không hối hận vì những lời vừa mới nói, vì ông ta tin rằng vinh nhục họa phúc cá nhân không được đặt trên lợi ích quốc gia, cho nên kiên trì cho rằng, mình làm đúng.
Đúng là đúng, sai là sai, cho dù có giết ta cũng không nên lập chức tổng đốc vô dụng này.
Thấy Gia Tĩnh đế nổ pháo vào Triệu Trinh Cát, mọi người đều biết Triệu lão phu tử hết rồi, ngày mai thế nào cũng có hàng trăm bản tấu đàn hặc ùn ùn bay tới, rồi sau đó bị bãi quan hồi hương.
2-0, xem ra Nghiêm đảng lại thắng, địa vị bá chủ của chúng không thể lay động.
Thế nhưng trò hay vẫn còn ở đằng sau.
Liền nghie Gia Tĩnh đế mỉm cười với Nghiêm các lão nói:
- Nhưng người ta không muốn làm, chúng ta cũng không nên ép, phải không?
Nghiêm Tung gật đầu:
- Không tình nguyện thì không làm tốt được.
- Nhưng chuyện này thế nào cũng phải có người đi làm chứ?
Gia Tĩnh đế nói:
- Tiến cử người khác đi.
- Chuyện này ...
Nghiêm Tung mừng thầm :" Lại cho ta cơ hội chỉnh người đây." Một một lúc rồi nói:
- Hữu đo ngự sử Lý Đào, hiểu binh giỏi chính, có thể ủy thác trọng trách này.
Từ Giai mặt vốn đã trắng, lúc này càng trắng không còn ra dạng người nữa, lòng thầm kêu :" Chẳng lẽ bệ hạ muốn đuổi tận giết sạch à?" Quay đầu lại nhìn thủ hạ của mình, đều mặt đầy hoảng loạn, ông ta biết mình không thể nhẫn nhịn được nữa, nếu không cây đổ đàn khỉ tan, đứng ra khỏi hàng nói:
- Bệ hạ, Lý Đào không thích hợp lắm, ông ta tính tình cứng rắn, thích hợp cầm quân, nhưng không thích hợp điều hòa các mối quan hệ các bên, thần e làm hỏng công việc của bệ hạ.
- Ồ, vậy Từ các lão tiến cử một người đi.
Gia Tĩnh mân mê tay vịn, cười nhẹ nói:
Từ Giai đột nhiên từ trong nụ cười của Gia Tĩnh cảm nhận được một ám thị khác, lòng liền sáng ra, lớn tiếng nói:
- Thần tiến cử Ngô Bằng.
Lời này vừa phát ra, mọi người xôn xao, tới ngay cả Nghiêm các lão vẫn luôn lim dim mắt cũng phải mở lớn mắt ra, lão ta đột nhiên ý thức được, tình hình không ổn rồi.
Ngô Bằng lại càng chết đứng, mặt đầy khủng hoảng nhìn Nghiêm Tung, thầm nói :" Tổ tông của tôi ơi, tại sao lại vác đá đập chân mình như thế?"
- Im lặng, im lặng.
Gia Tĩnh hơi cau mày, Lý Phương vội cao giọng nói, triều đường mới khôi phục lại bình tĩnh.
Gia Tĩnh mới đủng đỉnh hỏi:
- Lý do.
Từ Giai có kìm chế vui mừng muốn phát điên, nói to:
- Ngô thượng thư là đồng khoa năm Gia Tĩnh thứ hai với thần, cho nên thần rất hiểu ông ấy. Biết Ngô thượng thư trước tiên làm chủ sự công bộ, sau đó tổng lý trị thủy, còn đốc binh trấn áp loạn dân, cũng từng luyện binh ở Hà Sóc, xin hỏi cả triều đường còn ai thích hợp hơn ông ấy nữa?
- Ồ, có chuyện này sao?
Gia Tĩnh nhìn sang Ngô Bằng.
- Chuyện này, đúng là thế ạ...
Ngô Bằng cúi đầu xuống, giọng lí nhí:
- Nhưng đó đều là chuyện khi còn trẻ, giờ đây thần già rồi, toàn thân bệnh tật, sao so được với năm xưa nữa?
- Ngụy Vũ đế đã nói :" Già nhưng chí chưa già, liệt sĩ tuổi cao tráng trí không sờn."
Gia Tĩnh bình thản nói:
- Già cũng có cái hay của già, già có đức cao vọng trọng, chuyện này trấm giao cho người khác thì không yên tâm, chỉ có khanh mới làm được thôi.
- Chuyện này, chuyện này...
Ngô Bằng tức thì đầu mướt mồ hôi, thầm nghĩ :" Ta đang yên đang lành làm lại bộ thượng thư, sao chớp mắt một cái đã bị đi đầy rồi? Ta nằm mơ sao?" Ông ta lén đưa tay véo đùi mình một cái, thấy đau nhói mới biết là đen đủi thật rồi.
- Ngô ái khanh, khanh cũng muốn học Triệu Trinh Cát à?
Đôi mắt hẹp dài của Gia Tĩnh hiện vẻ âm u, làm Ngô Bằng không rét mà run, ông ta không có cái gan như Triệu lão phu tử, rụt cổ lại:
- Thần không dám, thần tuân lệnh.
- Tốt lắm.
Gia Tĩnh gật đầu:
- Thưởng, Ngô Bằng trung thành cần mẫn, cúc cung tận tụy, là tấm gương cho trăm quan, thăng hàm thái phó, trấn thủ Kế Châu đốc lương luyện binh.
Dừng lại một chút, ánh mắt xét qua tia giễu cợt:
- Không đảm nhận chức lại bộ thượng thư nữa.
- Thần ... Tạ ân..
Ngô Bằng quỳ xuống, lòng nhỏ máu nói :" Ngươi vậy là hết rồi."
Ngô thượng thư thăng lên nhất phẩm, có lẽ là sung sướng quá, không ngờ quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi, Gia Tĩnh sai người đỡ ông ta dậy lùi về nghỉ ngơi.
Ngô Bằng còn chưa rời kim điện, liền nghe Gia Tĩnh đế nói:
- Chư vị ái khanh tiến cử một người kế nhiệm đi.
Ngô Bằng phun ra một ngụm máu tươi, ngất xỉu.
Nhưng không một ai quan tâm tới chuyện sống chết của ông ta nữa, sự chú ý của bọn họ đều tập trung vào nhân tuyển lại bộ thưởng thư, đây là chức vị trọng yếu, không thể để lọt vào tay đối phương.
Nghiêm Tung tiến cử lại bộ tả thị lang Âu Dương Tất Tiến, bên phía Từ Giai tiến cử hữu bộ thị lang lại bộ Phùng Thiên Ngự, hai bên tranh chấp một phen, cuối cùng lại phải dùng "bỏ đậu" để quyết định.
Kết quả là 18- 17, Âu Dương Tất Tiến thắng hiểm với một phiếu.
Lý Phương đem đĩa đựng hai loại đậu tới cho Gia Tĩnh xem, Gia Tĩnh nheo mắt đếm, tựa như đang tính toán gì đó.
Đám người Nghiêm đảng tim đập thon thót, thầm nghĩ :" Chẳng lẽ xảy ra sơ xuất gì?"