Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 570

Đêm hôm đó, Thẩm Mặc ở lại Lục gia thủ linh cho Lục Bỉnh, trừ gia quyến cả Lục Bỉnh ra, tất cả mọi người trong Thập Tam Thái Bảo còn ở trong kinh, đều tới linh đường thủ hiếu.

Linh đường được che bằng vài thưa, nửa đêm gió bắc thổi ù ù, bên trong cũng lạnh buốt như bên ngoài, Thẩm Mặc dù mặc áo bông, nhưng hai hàm răng vấn va vào nhau cồm cộp.

Lúc này có người đắp một cái chăn bông lên người y, Thẩm Mặc quay đầu lại nhìn, là Chu cửu gia, gượng cười cảm kích, kéo chặt chăn lại, hỏi:
- Cửu gia, sư huynh ta làm sao lại chết? Tháng trước vẫn còn khỏe cơ mà?

Chu Cửu nghe thế mặc biến sắc, lắc đầu nói nhỏ:
- Thẩm đại nhân, chuyện này không thể nói được, chúng ta đợi kết quả điều tra của Đông Xưởng đi.

Thẩm Mặc hỏi:
- Chẳng lẽ thế cục thay đổi rồi sao?

Chu Cửu cười khổ, hạ thấp giọng xuống:
- Chuyện đó thì cũng chưa hẳn, nhưng cẩn thận một chút thì vẫn hơn.

Hắn nói tuy hàm hồ, nhưng Thẩm Mặc vẫn có thể hiểu được, loại bộ đội đặc chủng thuộc về hoàng đế như Cẩm Y Vệ, địa vị cao hay thấp thì phải xem thánh ân như thế nào.
Hiện giờ chỉ huy sứ mạnh nhất trong lịch sử của bọn họ đã mất, không còn một ai có thể thay thế được, cho nên Cẩm Y Vệ từ cực thịnh chuyển sang suy đã thành cục diện được xác định.
Còn phía bên Đông Xưởng, không có Lục Bỉnh áp chế mạnh mẽ nữa nanh vuốt sẽ lộ ra, bên lên bên xuống, nói không chừng sẽ quay về cục diện đáng bồn Cẩm Y Vệ bị Đông Xưởng kiềm chế như trước kia.

Trong lúc lòng người hoảng loạn từ bên trong, bảo Chu Cửu nói gì trước mặt mọi người, thực sự là làm khó hắn.

Thẩm Mặc cười thông cảm, không hỏi hắn thêm nữa. Khó khăn lắm mới chịu được tới lúc trời sáng, có thể về nhà ngủ rồi, y xoa bóp tứ chi nhức mỏi, bò dậy từ lòng đất, vừa định đi ra ngoài thì nghe thấy trước cửa có tiếng động náo loạn, sau đó có một đám người xông thẳng vào trước linh đường.

Dẫn người cầm khí giới xông vào phủ đô đốc, nếu như Lục Bỉnh còn sống thì ai cũng chẳng dám làm, nhưng giờ ông ta đã chết, liền có kẻ dám ngay.

Thấy kẻ đứng đầu đám người này đội mũ vành tròn, mặc áo màu nâu, những tên còn lại thì đều đội mũ chóp nhọn, đi dày màu trắng, y phục màu nâu.
Loại trang phục kiểu như thế này đã biến mất từ lâu ở kinh thành, cho nên Thẩm Mặc không nhận ra, nhưng đối với Cẩm Y Vệ mà nói thì lại vô cùng nhức mắt, vì đó là đồng phục của phiên tử Đông Xưởng.

Giống như Phi ngư phục, Tú Xuân đao là tiêu chí của Cẩm Y Vệ, mũ nhọn giày trắng cũng là tiêu chi của Đông Xưởng.

Đông Xưởng chưa bao giờ biến mất, cho dù khi Lục Bỉnh còn sống, bọn chúng vẫn họat động ở kinh thành, nhưng ngươi tuyệt đối không nhìn thấy loại trang phục này. Bởi vì để lấy lòng Lục thái bảo, bọn chúng đều mặc Phi Ngư phục, đeo Tú Xuân đao.

Nhưng hiện giờ Lục Bỉnh vừa chết bọn chúng bỏ đồng phục của Cẩm Y vệ, quay trở về trang phục của mình! Ý nghĩa ấn chứa trong đó làm người của Cẩm Y Vệ thực sự khó có thể tiếp nhận.

Nhưng ngày tháng còn khó chấp nhận hơn vẫn ở phía sau, liền nghe tên cầm đầu quát lớn:
- Người của Cẩm Y vệ nghe đây, xưởng đốc giá đáo, còn không mau quỳ xuống đón.
Lời vừa mới dứt liền thấy đám phiên tử phân sang hai bên, một tên thái giám mặc mãng y đỏ chót, chính là đề đốc Đông Xưởng Trần Hồng.

Chỉ thấy khuôn mặt ngựa trắng bóc của Trần Hồng đầy vẻ cao ngạo, dùng khóe mắt liếc qua Thập Tam Thái Bảo mặc đồ tang đứng đó, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời.

- Điếc hết rồi à? Quỳ xuống!
Tên đi đầu lúc nãy thấy thế quát lớn, lại còn vừa nói vừa vung roi trong tay quất đánh đét một cái.

Đám Chu Cửu mặt lộ vẻ phẫn nộ, đều nhìn sang Chu Đại người đứng đầu Thập Tam Thái Bảo, phó chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ. Chu Đại mặt mày khó coi, hành lễ với Trần Hồng nói:
- Thì ra là Trần công công, ngài tới phúng viếng đại đô đốc của chúng tôi sao?

Trần Hồng cứ như không nghe thấy vẫn cứ ngẩng đầu lên nhìn trời.

Chu Đại nhìn Đại công tử Lục Cương, ý tứ là, ngươi phải lên tiếng, hôm nay bất kể ra sao cũng không thể làm mất mặt đại đô đốc.

Lục Cương thì không sợ Đông Xưởng, liền đứng ra:
- Trần công công, nếu như muốn tới bái tế gia phụ thì xin mời dâng hương, nếu như có chuyện thì xin đợi ngày khác mới tới.

Ánh mắt của Trần Hồng bấy giờ mới chuyển sang nhìn ngang, chắp tay cho có nói:
- Thì ra là Đại công tử, nô gia đương nhiên là tới bái tế rồi.

"Cheng" một tiếng khánh trong trẻo vang lên, Trần Hồng đi tới trước linh cữu của Lục Bỉnh, nhìn bài vị gỗ màu đen đế xanh, trong lòng hắn bất thần dâng lên luồng hơi lạnh, cứ như Lục Bỉnh đang ngồi trong quan tài, người lạnh với mình.

Trần Hồng vội lắc đầu, cổ vũ bản thân :" Hổ chết thì có gì mà đáng sợ?" Lời thì tuy là như thế, nhưng vẫn cầm bó hương, châm vào cây nến, hết sức cung kính cắm vào bát hương, nhưng không dám nhìn vào tấm bài vị kia cái nào nữa.
Hắn xoay người qua nói với Lục Cường và Lục Luân:
- Lục thái báo mất sớm, hoàng thượng lòng đau như xé, nô gia cũng đau khổ vô cùng, mong hai vị công tử kìm chế bi thương.

"Cheng" lại một tiếng khánh nữa, hiếu tử khấu đầu tạ ơn khách điếu tang, đáng lỹ ra Trần Hồng phải đi rồi, nhưng hắn vẫn đứng trơ ra đó. Ánh mắt nhìn qua Thập Tam Thái Bảo, nói:
- Hoàng thượng đã ra lệnh cho Đông Xưởng điều tra nguyên nhân cái chết bất ngờ của Lục thái bảo, vì thuận tiện cho việc điều tra, mời chư vị không nên rời khỏi kinh thành, đồng thời sẵn sàng tới theo lời triệu tập.
Dừng một chút bổ xung:
- Tạm thời cũng không cần làm việc nữa, trước tiên tập trung toàn lực tra rõ sự việc rồi hẵng hay.

Chu Đại nghe vậy cau mày:
- Xưởng công, mỗi người chúng tôi đều mang chức trách quan trọng, có cả một đống việc ở đó, nếu mọi người đều nghỉ, chẳng may xảy ra nhiễu loạn, chỉ e khó mà trà lời với hoàng thượng.

Trần Hồng nhìn hắn lạnh nhạt nói:
- Điều này ngươi không cần phải lo, nô gia sẽ phái người trông nom cho ... Yên tâm, không chiếm quyền của các ngươi đâu, khi nào tra rõ rồi, không có hiềm nghi nữa, tất nhiên trả lợi cho các ngươi.

Thịt đã vào miệng sói còn có thể đòi lại? Nằm mơ đi.

Nhưng Thập Tam Thái Bảo làm mưa làm gió ngày nào lúc này đều thành kẻ câm, im lặng nghe mệnh lệnh của Trần Hồng, im lặng nhìn hắn rời đi, từ đầu tới cuối không dám nói một câu nào.

Cho tới khi Trần Hồng và người Đông Xưởng đi hết rồi, Thập Tam Thái Bảo vẫn lặng người đứng đó như tượng đất, đột nhiên có người quay đi, quỳ xuống trước linh cữu Lục Bỉnh khóc lớn:
- Đại đô đốc, người mở mắt ra đi, xem xem chúng con bị người ta ức hiếp như thế nào rồi.
Câu nói này khơi lên bi thương phẫn hận của mọi người, toàn bộ đều quỳ xuống đó khóc ròng.

Cảnh này đúng là ai nghe thấy cũng thương tâm, ai nhìn thấy cũng rơi lệ. Thẩm Mặc vẫn bàng quan đứng bên cạnh tâm tình rất nặng nề. Y nhìn tòa đại trạch viện hiển hách một thời, lúc này xem ra khó tránh khỏi suy bại rồi.

"Trường Giang cuồn cuồn chảy về đông, bạc đầu ngọn sóng cuốn anh hùng, thị phi thành bại theo dòng nước, sừng sững cơ đồ chốc hóa không ..."
Trong lòng Thẩm Mặc nổi lên khúc tuyệt phầm của Thăng Am, cuối cùng đã hiểu ra, nếu không trải qua sinh tử chìm nổi thì không có dạng đại ngộ thấu triệt như thế.

Khi y rời khỏi Lục phủ, liền thấy Chu Cửu đứng ở cổng nói:
- Ta tiễn đại nhân một đoạn.

Thẩm Mặc gật đầu, ngồi lên xe ngựa của Chu Cửu, xe ngựa phóng nhanh trên con đường lớn của kinh thành, làm tất cả kẻ theo dõi đều mất đi tác dụng.

Thấy một thiên hộ Cẩm Y Vệ, ngay chính ở trên địa bàn của mình mà phải cận thận dè chừng như vậy, Thẩm Mặc có đôi chút thương cảm:
- Không ngờ chỉ chớp mắt một cái mà trời đất đảo lộn rồi.

- Trời đất đảo lộn?
Chu Cửu nhẩm lại câu này rồi mới thở dài:
- Đúng thế, với chúng tôi mà nói thì đúng là từ trên mây cao ngã lộn xuống bùn đen rồi.

Thẩm Mặc than thầm :" Ta cũng có gì tốt hơn được đâu?" Rồi quay về chủ đề, hỏi:
- Sư huynh của ta đang khỏe mạnh, sao lại chết thình lình chứ? Tháng trước gặp, huynh ấy còn khỏe cơ mà?

- Đại nhân tự xem đi.
Chu Cửu lấy từ trong lòng ra một quyển sách:
- Đây là bản sao nhật ký của Lục đô đốc, không khác một chữ so với quyển người tự viết, ghi lại biến hóa trong cơ thể một tháng qua.

Thẩm Mặc nhận lấy, mở ra xem từ đầu, chỉ thấy trên đó viết :

" Ngày 17 tháng 10, thánh thượng ân thưởng linh dược Long Hổ đan, lệnh vi thần dùng trước, thần cảm thiên ân vô tận, lập tức chọn ngày lành uống vào, để thử nghiệm tính năng của nó."

Đọc tới đây, Thẩm Mặc cảm thấy hoang đường vô cùng, không ngờ Gia Tĩnh đế trước khi dùng thuốc, còn bắt cận thần thử nghiệm, bản thân sợ chết nhưng không quan tâm tính mạng của người khác.

Sau đó lật sang trang thứ hai, phát hiện hoàng đế nóng lòng muốn biết hiệu quả Lục Bỉnh dùng thuốc ra sao, ngày hôm sau đã truyền mật chỉ thúc hỏi, muốn biết cảm giác sau khi dùng thuốc ra sao. Lục Bỉnh lúc này không cách nào trì hoãn nữa, chỉ đành bắt đầu dùng đan dược từ hôm đó, đồng thời bẩm báo phản ứng từng ngày cho hoàng đế ...

Thẩm Mặc không khỏi cảm thấy bi ai, đường đường quan viên cực phẩm, lại bị hoàng đế ép dùng thử thuốc, làm quan như thế có lớn tới đâu cũng có tác dụng gì?

Lật nhật ký sang tới ngày 20 tháng 10, chỉ thấy viết :
" Thần được hoàng thượng hỏi :’ Khanh dùng đan đã hai ngày, cảm giác ra sao?’ Thần đáp :’ Thần theo đúng cách dùng hai ngày, trong bụng có trướng khí, ban đêm mấy lần tới nơi ngũ cốc luân hồi, ngoài ra không thấy gì khác. Thần nghe phàm thuốc không có hiểu quả tức tốc, phải dùng lâu ngày tích tụ, công dụng của nó càng lớn, cho thần tiếp tục dùng, để xem hiệu quả."

Ngày 22 viết :
" Thần đã dùng liền mười viên đan dược, dùng xong thấy bụng như có hơi ấm vận chuyển, giống như với lần trước. Nhưng nuốt xuống bụng như ăn no, thần thấy đan dược này, làm từ Chu Sa, có ánh bạc giống thủy ngân, vị ngọt nhạt, giống như rượu ủ từ táo. Hẳn do hợp duyên tạo thành đan. Nay uống vào không biết sau này thế nào?"

Ngày 28 viết :
"Thần đếm ngày, cảm lồng ngực có nhiệt khí không tan, toàn thân khô nóng vô cùng, không sao chịu nổi, mỗi ngày vào ban đêm, càng ngứa ngáy ..."

Trong đó còn có một ngày Lục Bỉnh viết :" Phàm là thuốc không nên dùng quá nhiều, có hiệu quả là dừng. Nếu như quá nhiều, sẽ từ lợi chuyển sang thành hại. Thuốc làm từ thảo mộc đều thế, còn về duyên hống, chính là thứ kim loại, tính nóng. Thần xin tấu lên, không tùy tiện dùng, chính là vì như thế. Mấy ngày qua, nhiệt khí không tan, thần biết sức thuốc nặng, bệ hạ cần thận trọng hơn." Có thể thấy vào lúc này Lục Bỉnh cũng đánh trống thu quân.

Thế nhưng tới ngày mùng 2 tháng 11, Lục Bỉnh vui vẻ viết:
" Hôm nay hơi nóng đã giảm bớt, ngứa ngày cũng dừng, chắc là quá quan rồi, đợi thần dùng hết cả hộp, bệ hạ có thể yên tâm mà dùng. “

Sau đó mấy ngày bình yên vô sự, cho tới ngày mùng 5 tháng 11, đột nhiên có ghi chép như thế này :
" Hôm nay thần dùng thuốc xong, hô hấp dồn dập, toàn thân mất hết sức lực, đầu đau như muốn nứt ra, lưỡi tê đi, mũi mắt đầu chảy máu..."

Ghi chép tới đây là dừng, nhưng Thẩm Mặc hoàn toàn có thể tượng tượng ra cảnh tượng thê thảm khi chết trong thống khổ của Lục Bỉnh, vì ông ta chết vào chính cái ngày mùng 5 đó.

~~~~~~

Xem xong nhật ký, Thẩm Mặc đưa nó trả lại cho Chu Cửu, nhưng hắn từ chối:
- Xin đại nhân bảo tồn cuốn sách này.

- Vì sao?
Thẩm Mặc hỏi.

- Đại nhân đã biết nguyên nhân cái chết của đô đốc. Sở dĩ bệ hạ sai người Đông Xưởng điều tra, chính là sợ chân tướng bị vách trần cho thiên hạ, trở thành trò cười ngàn năm.

Thẩm Mặc khẽ gật đầu, hoàng thượng bảo cận thần thân thiết nhất dùng thử thuốc, kết quả đại thần dùng thuốc tử vong, bất kể bên trong đó có nguyên cớ gì, đều là chuyện xấu không hơn không kém, sẽ thành trò hề mọi người bàn luận. Đối với Gia Tĩnh đế ưa thể diện, bất kể ra sao cũng không thể tiếp nhận được.

- Hi vọng đại nhân có thể bảo tồn đó, vào lúc thích đáng trả lại thanh bạch cho Cẩm Y Vệ.
Chu Cửu bùi ngùi nói:
- Nếu không người đời cho rằng chúng tôi vô dụng nhường nào, tới ngay cả đại đô đốc cũng không bảo vệ cho tốt được, để người dễ dàng bị kẻ khác hại chết.

Xem ra hắn đã dự liệu được, kết quả xử lý cuối cùng là không liên quan tới trong cung. Như thế bất kể cái họa này đẩy cho ai, Cẩm Y Vệ cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm.

Bởi vì chỉ có thứ ngự tứ thì Cẩm Y Vệ mới không thể kiểm tra, cũng không thể có trách nhiệm. Còn bất kỳ con đường nào khác chuyển cho Lục Bỉnh, xảy ra vấn đề thì Cẩm Y Vệ phải chịu trách nhiệm.

Thẩm Mặc gật đầu, sắc mặt ngày càng trở nên nặng nề. Chu Cửu cho rằng y bị chân tướng sự việc làm cho chấn động, đâu ngờ rằng thật ra y đang lo lắng, nhưng là vì một chuyện khác, một người khác, nhưng không tể tùy tiện hỏi thăm, nếu không sẽ gây ra phiền phức.

Rời khỏi xe của Chu Cửu về tới nhà rồi, Thẩm Mặc bảo Tam Xích:
- Ngươi tới xưởng lưu ly mua cho ta một bộ đồ cúng thượng hạng, ta muốn lập bài vị thờ cúng cho sư huynh ở trong nhà.
Tới đó nói thật nhỏ:
- Quan trọng là trên đường trên đường đi chú ý quan sát đám mũi trâu ở Thanh Dương quan bây giờ có còn an lành không?

Tam Xích vâng lời, vừa định đi, lại bị Thẩm Mặc dặn :
- Không được xuống xe, không được giảm tốc độ, cứ ở trên xe nhìn xa xa là được.

Tam Xích không khỏi run rẩy hoảng sợ:
- Đại nhân, chẳng lẽ thế cục tệ tới mức độ đó sao?

- Không nghiêm trọng thế đâu.
Thẩm Mặc cố nặn ra nụ cười:
- Nhưng cẩn thận luôn chính xác mà.

Tam Xích liền rời đi, Thẩm Mặc quay về thư phòng, sai người mời Lý tiên sinh tới. Lý Thời Trân vì trị bệnh cho Dụ vương, tới giờ vẫn trì hoãn ở kinh thành, không thể đi đâu, cho nên Thẩm Mặc hồi hương, vẫn để ông ta ở lại phủ, đồng thời chuyên môn để thị vệ lại bảo hộ.

Lý Thời Trân bận rộn với Bản Thảo Cương Mục, căn bản không hề biết bên ngoài có biến hóa nghiêng trời lệch đất, còn kỳ quái hỏi:
- Sao ngươi đã quay về?

- Lục Bỉnh chết rồi.
Thẩm Mặc ngồi dựa vào ghế, chẳng còn sức lực nói thêm một câu thừa thãi nào, đưa quyển nhật ký cho Lý Thời Trân:
- Làm phiền tiên sinh xem cho, chuyện này rốt cuộc là sao?

Lý Thời Trân trước tiên là kinh ngạc, tiếp đó định thần lại, bắt đầu xem nhật ký, xem được quá nửa thì lắc đầu nói:
- Nhìn biểu hiện thì ông ta dùng hẳn là một thứ đan dược bổ, không tới mức chết người ...
Xem tới đoạn sau, càng khẳng định phán đoán của mình:
- Thân thể của ông ta đã thích ứng với loại thuốc bổ này, cho dù là dùng một thời gian dài cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhưng khi ông ta lật tới trang cuối cùng, tức thì cả kinh:
- Hạc Đỉnh Hồng! Đây rõ ràng là biểu hiện trúng độc Hạc Đình Hồng.

Thẩm Mặc cau mày hỏi:
- Là do dùng thuốc thời gian dài tích lũy tới mức độ nhất định rồi phát tác, hay là do đột nhiên phát tác vào ngày mùng 5 kia?

- Đột nhiên phát tác.
Lý Thời Trân khẳng định chắc chắn:
- Nếu giả sử tất cả mỗi viên đan dược đều có Hạc Đỉnh Hồng bên trong, mỗi ngày ông ta dùng một lượng nhỏ độc dược thì khoảng năm ba ngày sau đã có biểu hiện rõ ràng rồi. Ví dụ như hít thở khó khăn, mạch đập nhanh, bong da nghiêm trọng, rụng tóc, đó mới là biểu hiện của trúng độc mạn tính.
Nói rồi chỉ vào nhật ký:
- Nhưng triệu chứng đó đều không xuất hiện mà đột nhiên trúng độc vào ngày mùng năm, hẳn là không phải do dùng độc lâu ngày gây nên, mà do một lần dùng quá nhiều độc dược tạo thành.

Thẩm Mặc hỏi dồn:
- Hẳn là hay nhất định.

- Nhất định.
Lý Thời Trân nói như đinh đóng cột:
- Nhất định là như thế.
Bình Luận (0)
Comment