Mã Toàn đưa Thẩm Mặc ra ngoài Cẩn thân tinh xá, bảo:
- Thẩm đại nhân hãy ở điện bên đợi một chút, nô tài đi thảo thánh chỉ, quay lại xin ấn của hoàng thượng ngài mới có thể về.
- Làm phiền công công rồi.
Thẩm Mặc hành lễ, hỏi:
- Hạ quan muốn đi gặp Lý đại phu, không biết có được không?
- Đương nhiên có thể.
Mã Toàn gọi một tiểu thái giám tới, sai hắn dẫn Thẩm Mặc đi. Ở bên trong hoàng cung, ngoại thần không được phép đi một mình.
Lý Thời Trân được an bài trong khóa viện nhỏ ở Ngọc Hi cung, phòng hướng về phía nam, nhà bếp, nhà khách đủ cả. Nhìn bố trí trong khóa viện cũng rất chu đáo, có một sự sang trọng mà không phô trương. Tiểu thái giám dẫn đường cảm khái nói:
- Nơi này hôm qua còn là chỗ ở của lão tổ ... À không Lý công công, hôm nay đã đổi chủ rồi.
Thẩm Mặc cười:
- Lý tiên sinh cũng chỉ ở tạm thôi, đợi hoàng thượng khỏe rồi, tất nhiên sẽ rời đi.
Gia Tĩnh đế ị ra thứ đủ mọi màu sắc kia, đó là chuyện cực lớn, chẳng ai biết rồi đây sẽ còn ị ra cái gì nữa. Cho nên Lý Thời Trân đừng hòng đi đâu, ông ta phải ở lại đây sẵn sàng quan sát chữa trị, chừng nào hoàng đế hoàn toàn không còn vẫn đề gì nữa mới có thể ra ngoài.
- Ông ấy đi rồi, Lý công công cũng không thể quay về.
Tiểu thái giám này hiển nhiên còn chưa hiểu chuyện, không ngờ dám nói câu đó trước mặt người khác:
- Lý công công tốt lắm.
Thẩm Mặc nhìn khuôn mặt non nớt của hắn, dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe được:
- Hãy quên Lý công công đi...
Gật đầu với tiểu thái giám đó liền đẩy cửa bước vào phòng.
Trong phòng đốt hai bồn than, nên rất ấm áp. Đi vào thấy Lý Thời Trân đang nằm, Thẩm Mặc nhón chân nhón tay muốn lui ra, thì nghe ông ta giọng tức giận nói:
- Không ngủ đâu, ngủ không nổi.
- À, đó là không mệt.
Thẩm Mặc cài then cửa vào, cười đi tới nói:
- Nếu là mệt thì không có chuyện ngủ không nổi.
- Thường nghe trong kịch hát, đi vào cửa cung sâu tựa biển.
Lý Thời Trân gác hai tay sau đầu, mắt nhìn chăm chăm lên nóc nhà:
- Thì ra sự thực đúng là như thế, chẳng biết ngày tháng năm nào mới có thể ra được.
- Qua một thời gian nữa bệ hạ khỏi hẳn rồi, tiên sinh có muốn ở người ta cũng chẳng giữ ấy chứ.
Thẩm Mặc kéo ghế ngồi trước mặt ông ta, hạ giọng xuống nói:
- Đây là trong cung, cẩn thận lời ăn tiếng nói.
Nhưng trong đối mắt rõ ràng lộ ra ý dò hỏi.
Lý Thời Trân lườm y một cái, không phản bác, ngồi dậy nói:
- Đem rương sách của ta tới đây, ta phải tiếp tục viết sách của ta.
- Không vấn đề gì, tiên sinh liệt kê danh sách ra, ta đưa vào cho tiên sinh.
Bút mực giấy thì có sẵn cả, Lý Thời Trân đứng dậy tới bên bàn, cầm bút viết mấy hàng chữ nhỏ, viết xong nói với Thẩm Mặc:
- Mấy cuốn sách này là quan trọng nhất, ngươi nhất định mang vào cho ta.
Ông ta chấm vào mấy chữ, lần lượt là "ngũ", "niên", "thánh", "thọ". Không thẹn là đại phu vọng văn vấn thiết, nhìn mặt Thẩm Mặc một cái là biết ngay y muốn hỏi cái gì.
Thẩm Mặc gật đầu, thu tờ giấy đó vào trong tay:
- Yên tâm đi, ta làm việc đại nhân còn không yên tâm hay sao? Cấm cung trọng địa không thể ở lâu, ta phải đi rồi, tiên sinh yên tâm ở lại, tranh thủ sớm ngày được ra.
- Ta không phải ngồi tù, ngươi cũng đừng tới thăm.
Lý Thời Trân phất tay, đuổi y ra ngoài.
~~~~~~
Thẩm Mặc quay về điện bên của nội cung, liền có tiểu thái giám nói với y:
- Mã công công thấy đại nhân không có mặt, liền quay về ti mã giám rồi, bảo nô tài đưa ngài tới.
- Vậy xin làm phiền.
Thẩm Mặc theo hắn tới trị phòng ti lễ giám ở phía tây Ngọc Hi cung.
Thông báo xong, tiểu thái giám vén tấm rèm cửa dày, cung kính nói:
- Mời thẩm đại nhân vào.
Thẩm Mặc vào trong, trị phòng này vốn có ba gian phòng, phá tường ngăn sửa thành một gian. Nhìn qua thấy hết sức rộng rãi, bài trí bên trong xa hoa tột cùng, đồ gia dụng toàn bằng gỗ đàn hương, đồ dùng chẳng phải vàng thì cũng là ngọc. Trên xà nhà treo mấy chiếc đèn lồng đỏ lớn, dưới đất cũng bập bùng ánh lửa từ bồn than, trên dưới giao hòa làm cả gian phòng đỏ hồng hồng, thêm vào lụa đỏ Tô Châu treo khắp nơi, thể hiện con mắt thẩm mỹ khác với người thường của thái giám.
Thấy Thẩm Mặc tới, Mã Toàn cười tủm tỉm đứng dậy, từ chiếc bàn lớn thứ ba phía bắc đi ra, niềm nở chào hỏi, cùng y ngồi xuống hàng ghế dài, tiểu thái giám dâng trà lên xong, liền đuổi lui ta hữu, giơ ngón tay cái lên nói:
- Thẩm đại nhân đúng là cao nhân.
- Không cao không cao.
Thẩm Mặc cười lắc đầu:
- So với đại hán phương bắc thì chỉ được tính là vóc người tầm trung thôi.
- Thẩm đại nhân thật thích nói đùa.
Mã Toàn mân mê ngọc phỉ thúy ở ngón tay cái, nói:
- Ngài đúng là chân nhân không lộ tướng, lộ tướng không phải chân nhân.
Hắn hạ giọng xuống:
- Trần công công lần này bị đánh thảm lắm, giờ còn bị nhốt vào trong phòng chứa củi một tháng, làm không khéo là nửa đời sau phải ngồi xe lăn.
Thẩm Mặc thản nhiên:
- Sấm sét hay mưa móc đều là ân vua, liên quan gì tới hạ quan.
Mã Toàn thấy y cực kỳ cảnh giác, tỏ ra thân cận nói:
- Đại nhân đừng cả nghĩ, nô gia không phải người cùng đường với Trần Hồng, mà là do lão tổ tông một tay đề bạt lên, cùng Hoàng công công thân như huynh đệ ruột thịt.
Thẩm Mặc lộ vẻ nhớ nhung:
- Không biết có còn gặp được Lý công công hay không?
Mã Toàn cười ngượng ngập:
- Lão tổ tông đã hơn bảy mươi, bệ hạ làm thế cũng là kiếm chỗ dưỡng lão cho người mà.
Thực ra hắn hận các thái giám xếp trên không ngã gục hết, mình mới có phận nếm thử tư vị tổng quản đại nội, nên tất nhiên vui vẻ thấy lần biến động nhân sự này.
Thẩm Mặc cười:
- Đúng thế, trường giang sóng sau xô sóng trước, lớp người mới hơn lớp người cũ, tương lai ti lễ giám thuộc về Mã công công thôi.
Y chắp tay:
- Mong được công công chiếu cố nhiều hơn.
Mã Toàn khiêm tốn:
- Thẩm đại nhân mới là tiền đồ vô lượng, tương lai mong được đại nhân chiếu cố mới phải.
Nói xong, cả hai người nhìn nhau cười:
- Cùng chiếu cố cho nhau, cùng chiếu cố cho nhau, ha ha ha...
Tiếng cười đó nghe không thuần khiết chút nào.
Khách khí xong, Mã Toàn cho thánh chỉ vào trong hộp giao cho Thẩm Mặc, dặn dò:
- Hoàng thượng nói, Thẩm đại nhân làm việc thì người yên tâm, mong Thẩm đại nhân ngàn vạn lần đừng phụ kỳ vọng của chủ nhân.
Thẩm Mặc cung kính nhận lấy, trịnh trọng gật đầu:
- Thần tuân chỉ.
~~~~~~~~~~
Nhận thánh chỉ, từ trong cung đi ra, quay đầu lại nhìn tường đỏ ngối vàng, Thẩm Mặc ngồi vào trong kiệu. Khi rèm kiệu hạ xuống y mới thở phào, cuối cùng cũng yên tâm.
Lần này vào cung, mặc dù triệt để đắc tội với Trần Hồng, nhưng tính toán được mất thì cái giá này là rất đáng. Y chỉ muốn để Gia Tĩnh hiểu chân tướng sự việc, tránh Trần Hồng tùy ý thao túng. Giờ thuận lời xử lý được cả ngọc Như Ý, coi như là mừng ngoài dự kiến rồi.
Hiện giờ mục tiêu đều đã hoàn thành, còn có thêm một tặng phẩm khó nói được là tốt hay xấu : Toàn quyền điều tra vụ án này. Sở dĩ khó nói được tốt hay xấu là vì, có quyền chủ đạo ở vụ án này là việc tốt, ít nhất cũng không sợ người ta vu cáo nữa. Nhưng vụ án này có khả năng liên quan rất rộng, làm không khéo chuốc lấy cả đống phiền phức, tất cả đều biến thành kẻ thù.
Thấy đại nhân vào kiệu thời gian dài rồi mà không có động tĩnh gì, Tam Xích lên tiếng hỏi:
- Đại nhân, chúng ta đi về à?
- Đi về đâu?
Thẩm Mặc lúc này mới hồi phục lại tinh thần, đột nhiên vỗ đùi nói:
- Không, tới chiếu ngục Đông Xưởng! Nhanh lên!
Thầm nghĩ :" Làm sao ta lại quên mất chuyện này? Lam Đạo Hành chính đang làm khách ăn cơm ở đó!"
Y không quên phái người tức tóc tới Bắc trấn phủ ti, bảo Cẩm Y Vệ phái người tới tiếp ứng.
Kiệu mau chóng tới cổng Đông Xưởng, bởi vì đi quá nhanh, lập tức có phiên tử mũ nhọn giày trắng chú ý tới, vây quanh nói:
- Đông xưởng trọng địa! Quan văn xuống kiệu, quan võ xuống ngựa.
Đám kiệu phu đều là vệ sĩ của Thẩm Mặc, ai nấy đều là hán tử đao uống máu giặc Oa, căn bản không sợ đám chó giữ cửa hung hãn này, vững vàng đặt kiệu xuống.
Tam Xích mắt nhìn thẳng về phía trước, nói lớn:
- Có thánh chỉ! Quản sự ra đây tiếp chỉ.
Lời này phát ra, lập tức có phiên tử chạy vào bẩm báo, không lâu sau, có một đám đầu mục Đông Xưởng mặc áo màu nâu đi ra, kẻ đi đầu là một tên đại hán mặt xẹo, da mặt tai tái, nói:
- Xưởng đốc không có đây, ta chính là quản sự.
Vệ sĩ liền vén rèm lên, lộ ra khuôn mặt trầm như nước của Thẩm Mặc, thấy y trẻ như thế mà đã khoác hồng bào, mặt Trần Hồng hiện vẻ nanh ác, gầm gừ hỏi:
- Ngươi chính là Thẩm Mặc?
- Chính là bản quan.
Thẩm Mặc thản nhiên nhìn hắn:
- Ngươi là ai?
Đám người Đông Xưởng biết Thẩm Mặc cầm ngọc Như Ý xông vào cung, hại cho xưởng đốc bị đánh đít nở hoa bung bét. Hận không thể lột da, rút gân, tháo xương, rán mỡ y. Lúc này thấy được chính chủ, đều nghiến răng nghiến lợi tỏ thái độ thề không đội trời chung.
Trần Hổ hếch mũi về phía Thẩm Mặc, nói:
- Bản quan là Trần Hổ, nhị đương đầu Đông Xưởng, chúng ta phải thân cận với nhau thêm đấy.
Thẩm Mặc mỉm cười:
- Không cần đâu.
Nói xong đi xuống kiệu, đứng thẳng người, thần sắc lạnh lùng đối diện với phiên tử Đông Xưởng.
Trước nha môn Đông Xưởng là con đường lớn thông thoáng, cho dù là quan viên cũng chẳng muốn tới gần chỗ quỷ quái này, càng chẳng có ai dám khiêu chiến với quyền uy của bọn chúng.
Dưới sự theo dõi của đôi sư tử đá dữ tợn ở hai bên cửa, Thẩm Mặc lạnh nhạt nhìn Trần Hổ nói:
- Vậy thì ngươi nghe thánh chỉ đây.
Nói rồi thò tay ra từ áo choàng rộng, trong tay có một cuốn lụa vàng hoa mỹ.
Đám người Trần Hổ vừa nhìn thấy nó, lập tức không dám ngông cuồng nữa, quỳ rạp hết cả xuống, Trần Hổ hô:
- Hạ quan lắng nghe thành huấn.
Thẩm Mặc mặt không chút tháy đổi, mở thánh chỉ ra, nghiêm mặt tuyên đọc:
- Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết... Lênh Quốc tử giám tế tử Thẩm Mặc, làm tả thiêm đô ngự sử, toàn quyền phụ trách vụ án cái chết của Lục Bỉnh, người có liên quan phải nghe lệnh, nếu như có chút trễ nải, cản trở, nhất luật xử tội đồng mưu với hung thủ, khâm thử.
- Thần tuân chỉ...
Trần Hổ xa xút tinh thần nói.
Thẩm Mặc liếc xéo hắn một cái:
- Trần đại nhân, mời đi trước dẫn đường, bản quan tới chiếu ngục một chuyến.
Thánh chỉ trước mặt, Trần Hổ không dám không nghe, bò dậy:
- Mời đại nhân theo hạ quan.
Liền dẫn Thẩm Mặc đi qua từ đường của Nhạc Võ Mục và tấm bia "lưu danh muôn đời", xuyên qua ba cánh cửa sắt nặng ngàn cân, tới chiếu ngục không có ánh mặt trời.
Vừa mới đi vào Thẩm Mặc thiếu chút nữa bị mùi hôi thối làm ngất xỉu, nhưng y nghĩ tới Lam Đạo Hành bị hành hạ dày vò ở nơi này, tay bịt trên mũi lền lập tức bỏ xuống, làm Trần Hổ chuẩn bị nhìn xem y bị bêu xấu mất cả hứng.
Thẩm Mặc hỏi:
- Những đạo sĩ bị các ngươi bắt về ở đâu rồi?
Trần Hổ xách đèn lồng đi trước nói:
- Trong phòng giam trọng phạm tầng hai, phải đi xuống ở trong này.
- Dẫn đường.
Thẩm Mặc nói ngắn gọn, theo hắn đi qua con đường hầm nhỏ hẹp, làm Trần Hổ lại lần nữa thất vọng là đám tù phạm luôn hung hãn lại không thò chân ra ngáng Thẩm Mặc, chỉ đờ đẫn nhìn hai người bọn họ, không biết vì sao bọn chúng lại trở nên ngoan ngoãn như thế.
Hắn cũng không biết dùng cái đầu mà nghĩ, gần đây bản thân tới liên tục như thế, đám tù phạm đều biết thân phận của hắn rồi, hiện giờ thấy có quan viên còn to hơn cả hắn tới thì còn kẻ nào dám làm càn?
Theo Trần Hổ tới phòng giam tầng hai, tới trước cánh cửa "tầng địa ngục thứ mười chín", hai tên ngục tốt cầm đao đứng sau cửa, học theo những lần trước nói mấy người bọn họ:
- Kiểm tra thẻ bài.
Trần Hổ lần này mất kiên nhẫn, ngoạc miệng chửi luôn:
- Kiểm tra cái con mẹ các ngươi ấy, mau mau mở cửa cho lão tử.
- Nhị đương đầu.
Người bên trong hô lên một tiếng, không dám đòi thẻ bài gì nữa, vội vàng mở song sắt ra, cung kính đón Trần Hổ vào.
Sau khi vào chiếu ngục trong chiếu ngục, Thẩm Mặc mau chóng nhìn thấy những phạm nhân không còn nhìn ra dạng người, thương tích khắp nơi, hoặc nằm hoặc ngồi, hoặc thở thoi thóp. Nhưng vừa nghe thấy tiếng song sắt mở ra là run lên bần bật, rúm dó lại với nhau, hiển nhiên đã thành phản xạ có điều kiện rồi.
Thẩm Mặc thầm thở dài , muốm tìm Lam Đạo Hành trong đó, nhưng người nào cũng mặt đầy vệt máu, căn bản không nhận ra ai vào ai, chỉ đành hỏi:
- Lam thần tiên đâu?
- Ngài nói Lam Đạo Hành à? Hắn thì là thần tiên cái quái gì? Giả thần giả quỷ lừa người thôi.
Trần Hổ khinh bỉ nói.
- Trước khi bản quan tới, bệ hạ xưng hô ông ấy như thế.
Thẩm Mặc lạnh lùng nhìn hắn:
- Ngươi đang nghi ngờ hoàng thượng đấy à?
- Hạ quan không dám, hạ quan không dám.
Trần Hổ bị dọa cho toát mồ hôi lạnh:
- Lam ... thần tiên không ở đây, bị nhốt riêng.
- Dẫn ta tới đó.
- Vâng.
Trần Hổ định dẫn Thẩm Mặc đi, nhưng nghe thấy tiếng kêu yếu ớt:
- Đại nhân, oan uổng quá.
Thẩm Mặc nhìn theo tiếng gọi, liền thấy một nam tử dáng vẻ như đang hấp hối, mắt nhìn y đầy vẻ khẩn cầu:
- Long Hổ đan không có độc, không có độc ...
Thẩm Mặc nghe vậy hỏi:
- Ngươi là Khâu Cơ Tử?
- Bần đạo là sư đệ chưởng môn sư huynh, sự huynh bị hành hạ chết rồi...
Người kia ghé vào chấn song sắt, dùng hết sức lực toàn thân:
- Toàn Chân giáo bị oan, chúng tôi bị hãm hại.
Nhìn thấy hắn như thế, Thẩm Mặc càng thêm lo lắng cho tình trạng của Lam Đạo Hành, liền nói với Tam Xích ở phía sau:
- Ngươi đứng đây trông chừng, trước khi ta quay trở về, không ai được phép tới gần.
- Vâng.
Tam Xích trầm giọng đáp.
Trong phòng giam phía trong cùng, Trần Hổ nhìn tù phạm nằm trên mặt đất:
- Đó chính là Lam ...thần tiên.
Thẩm Mặc hít sâu một hơi, cố ép mình bình tĩnh lại để tránh bị nhìn ra manh mối gì. Lúc này mới lệnh cho hắn mở nhà giam, đi vào, cầm lấy đèn lồng của thị vệ, chiếu vào mặt của ngươi kia , nhưng không thể xác nhận thân phận của hắn.
Vì mặt của người đó đã bị đốt cháy không còn nhìn ra đường nét, toàn thân máu thịt bầy nhầy, mấy vết thương thậm chí còn nhìn thấy cả xương, nếu không phải ngực còn hơi phập phồng, Thẩm Mặc còn cho rằng đây là một cái xác chết.
Y đi tới gần, khuỵu chân xuống gọi khẽ:
- Lam thần tiên, Lam thần tiên...
Người kia mặt đầy thương tích, không mở mắt ra được, thậm chí còn đang chìm trong hôn mê, nhưng nghe thấy có người gọi danh hiệu ngày xưa của mình, vẫn khẽ rên hừ hừ:
- Chuyện gì thế?
Nghe khẩu âm Sơn Đông vừa xa lạ vừa quen thuộc đó, Thẩm Mặc lập tức xác nhận được thân phận của hắn chính là Lam Đạo Hành, y vội nhéo mạnh lấy đùi, cố kìm nước mắt trào ra ngoài, tận lực bình tĩnh lại, nói:
- Bản quan là Thẩm Mặc.
Vừa nghe thấy cái tên này, phạm nhân vốn sắp chết kia không biết lấy được sức lực từ đâu ra, đưa tay kéo mí mắt của mình, liền nhìn thấy gương mặt cố kiềm chế bi thương của Thẩm Mặc.
Ai nấy đều có thể nhìn ra, hắn rõ ràng là thở phào.
Thẩm Mặc tiếp tục nói:
- Phụng thánh lệnh điều tra vụ án Lục thái bảo, mời ông theo ta trở về hiệp trợ điều tra.
Mặc dù gương mặt Lam Đạo Hành màu thịt be bét, nhưng Thẩm Mặc vẫn cảm nhận được hắn mỉm cười với mình.
Thẩm Mặc gật đầu đứng dậy, lệnh:
- Tìm càng lại đây, khiêng ông ấy ra.
- Không được.
Trần Hổ ngăn cản:
- Không có lệnh của Xưởng đốc, không ai được phép mang hắn đi.
- Bản quan muốn đem ông ta tới chiếu ngục của Cẩm Y Vệ.
Thẩm Mặc nhìn hắn chằm chằm:
- Ngươi muốn kháng chỉ à?
Y cứ lấy thánh chỉ ra ép, Trần Hổ tức lắm nhưng không thể làm gì, chỉ biết nói:
- Đều là chiếu ngục cả, thẩm vấn ở đây cũng như thế cả thôi.
- Ngươi dám cản trở bản quan phá án.
Khóe miệng Thẩm Mặc nhếch lên thành vẻ tàn nhẫn:
- Vậy thì theo hắn cùng về chiếu ngục Cẩm Y Vệ.
Trần Hồ sắc mặt biến đổi liên hồi, nhưng nhớ tới câu "cản trở phá án tức là đồng mưu" trong thánh chỉ, cuối cùng đành phải khuất phục:
- Mang hắn đi đi.
Các thị vệ tìm lấy một tấm canh cửa, trải áo của mình lên, cẩn thẩn khiêng Lam Đạo Hành lên trên, rồi lại dùng áo bọc lại cẩn thận, nhẹ nhàng khiêng ra ngoài.
- Không chỉ hắn ... Còn cả đạo sĩ Toàn Chân giáo nữa.
Thẩm Mặc lại lên tiếng.
- Thả... Thả hết.
Trần Hổ uất ức phất tay:
- Ngươi muốn sao thì làm thế.
Khi Thẩm Mặc rời khỏi chiếu ngục Đông Xưởng, thấy lại ánh mặt trời, Chu Cửu đã dẫn Cẩm Y Vệ chờ bên ngoài, Lam Đạo Hành cũng được đưa lên xe ngựa.
Thẩm Mặc và Chu Cửu nhìn nhau một cái rồi tránh ra chỗ khác, không thể hiện ra chút hưng phấn nào.
Thẩm Mặc không nói một lời đứng ở cửa chiếu ngục, nhìn đạo sĩ cuối cùng được chuyển ra, đưa lên xe ngựa, liền gật đầu với Chu Cửu, lên xe ngựa của Lam Đạo Hành.
Chu Cửu phất tay, Cẩm Y Vệ liền áp giải cả đoàn xe chầm chập rời khỏi nha môn Đông Xưởng.
Lúc này Trần Hổ từ trong chiếu ngục đi ra, dùng ánh mắt oán hẫn tiễn đưa bọn họ, nghiến răng ken két ní:
- Để xem các ngươi kiêu ngạo được tới bao giờ.
Hiển nhiên là hắn đã quên mất khi chính mình kiêu ngạo thì nó như thế nào rồi.
Trên xe ngựa, Thẩm Mặc nhìn Lam Đạo Hành trông không còn ra con người, nhè nhẹ chỉnh lại chăn đắp trên người hắn, cuối cùng không kìm được nước mắt rơi xuống.
Lam Đạo Hành như nhận ra, mắt vẫn nhắm hỏi:
- Thẩm đại nhân à?
- Là ta đây.
Thẩm Mặc bội lau nước mắt, nói khẽ:
- Lam huynh, ta là Thẩm Mặc.
- Đại nhân tới cứu ta...
Lam Đạo Hành cười yếu ớt.
- Đúng thế, ta đã tới muộn.
Nước mắt lại chan hòa trên mặt, giọng nói của y nghèn nghẹn:
- Lam huynh phải chịu khổ rồi.
- Ha ha..
Lam Đạo Hành nói ra câu cuối cùng:
- Ta không khai gì cả...
Tinh thần vừa thả lỏng, liền ngất xỉu.