Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 582

Lục phủ gặp phải chuyện dữ, phướn trắng bay bay, hiếu tử hiền phụ khóc cạn nước mắt, nhưng ngày hạ táng còn chưa tới, đau thương biến thành dày vò, gần như tất cả đều chờ đợi tới ngày mùng 7 tháng 12 tới, ngày lành Lục Bỉnh nhập thổ.

Nhưng cũng có người mang theo hi vọng ngược lại, ví dụ như Thẩm Mặc phụ trách phá vụ án này, và cả Chu Cửu. Cả hai hận không thể khiến thời gian dừng lại, vì công việc của bọn họ đã lâm vào bế tắc.

Từ ngày nhận lệnh kia, Thẩm Mặc liền dồn hết sức vào điều tra vụ án Lục Bỉnh bị hại, trong đầu chỉ suy nghĩ làm sao giải quyết vấn đề, căn bản không màng tới chuyện khác.

Một đám đạo sĩ vừa mới thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, y liền tới tra hỏi thứ Long Hổ đan rốt cuộc là dùng thứ thuốc gì chế luyện thành, xem xem có khả năng hàm chứ Hạc Đỉnh Hồng hay không.

Mấy người sư đệ của Khâu Cơ Tử đều nhớ rất rõ thành phần thứ đan dược này, chính là dùng các loại dược liệu như thảo ô, thương thuật, bạch chỉ, nhũ hương, đương quy, ngưu tất, thiên môn đông, hạch đào nhục .. luyện thành, đồng thời không hề có chút thành phần trì hay thủy ngân nào trong đó.

Thẩm Mặc cũng đã vào cung hỏi Lý Thời Trân lúc còn trong đó, ông ta nói cho Thẩm Mặc , Hạc Đỉnh Hồng chính là "thạch tín đỏ", bởi vì nó có màu đỏ như hạc đơn cho nên mới có cái tên ấy, ngoài ra nó còn có một cái tên đáng sợ gọi là "Tỳ Sương".
Thứ này là khoáng vật, do hùng hoàng, tùng chi, tiêu thạch luyện chế thành. Dựa theo phán đoán của Lý Thời Trân, nếu không trải qua chế luyện, tuyệt đối không thể sinh ra Hạc Đỉnh Hồng.

Kết quả kiểm nghiệm đan dược còn sót lại mau chóng xuất hiện, toàn bộ đều không có Hạc Đỉnh Hồng, thậm chí là không có bất kỳ một thành phần có độc nào.
Trong con mắt của Thẩm Mặc, như vậy có thể tiêu trừ hiềm nghi của các đạo sĩ rồi.
Tất cả đan dược đều do một lò luyện ra, thần phần hẳn nhất trí, hơn nữa sau khi chế luyện thành công, liền được các thái giám cho vào hộp, các đạo sĩ không tiếp xúc nữa, cũng không có cơ hội để giở trò, càng đừng nói tới làm một hạt duy nhất có độc, trà trộn vào hộp dâng lên cho Gia Tĩnh.

Cho nên Thẩm Mặc có thể khẳng định, Lục Bỉnh bị đầu độc, không phải dùng đan dược của các đạo sĩ mà tử vong ...

Thực ra luyện đan phát triển tới bây giờ, các đạo sĩ đã không còn luyện ra thứ độc dược ăn vào mất mạng nữa, đan dược bọn họ luyện ra đại đa số là không gây chết người, còn có chút cái hay ... Độc dược mạn tính.

Mặc dù đan dược mà Thẩm Mặc kiểm nghiệm đã bị Đông Xưởng nhanh chân giành trước rồi mới chuyển tới chỗ y. Nhưng Thẩm Mặc tin tưởng Đông Xưởng không tốt bụng tới mức giúp đám đạo sĩ đem đan dược có độc chuyển thành không độc. Bởi vì làm như thế ngang với việc giúp đám đạo sĩ vô tội, cũng ngang với việc gây phiền toái cho Xưởng đốc.

Thẩm Mặc đã tìm hiểu được, những thứ đan dược kia sau khi luyện chế xong toàn do Trần Hồng bảo quản, hơn nữa ngày hôm đó Gia Tĩnh ban đan dược cho Lục Bỉnh cũng là sai Trần Hồng chuyển giao. Nếu như luyện đan không có vấn đề, vậy thì kẻ bảo quản và chuyển giao này có vấn đề lớn.

Hơn nữa Thẩm Mặc dùng phương pháp "lấy mắt cá giả làm trân châu", đem rất nhiều loại đan dược khác nhau nhưng có bề ngoài tượng tự trộn lẫn vào, bảo các đạo sĩ Toàn Chân giáo phân biệt.
Kết quả không một ai nhận nhầm, điều này đủ để chứng minh, đan dược không bị ai đánh tráo, hoàn toàn là thứ luyện ra hôm đó.

Nhưng Thẩm Mặc không thể chứng minh Lục Bỉnh bị bệnh đột phát mà chết, hay là do đầu độc mà chết. Mặc dù y không tin Lục Bỉnh có thể đột nhiên bệnh chết, nhưng không khai quan nghiệm thi thì không thể chứng minh phán đoán của mình, không thể có bất kỳ hành động nào với kẻ hiềm nghi.

Nhưng chuyện khai quan nghiệm thi gần như không có chỗ thương lượng, bị hai nhi tử tử Lục Bỉnh là Lục Cương và Lục Luân dứt khoát từ chối.

Thẩm Mặc không phải là không công tác tư tưởng cho hai tên gia hỏa này, nhưng chẳng biết bọn chúng đầu óc bằng đất hay là không biết tốt xấu. Dù sao thì tuyệt đối không cho phép kinh động tới người cha đã chết ...
Khi Lục Bỉnh còn sống thì chẳng thấy chúng hiếu thuận, chết rồi mới đột nhiên có hiếu, chẳng hiểu ông ta ở trên trời linh thiêng nên cười an ủi hay là dậm chân đấm ngực mà chửi.

Hết cách, Thẩm Mặc và Chu Cửu chia nhau ra hành động, Thẩm Mặc tiếp tục công tác cho hai đứa "hiếu tử" kia, còn Chu Cửu thì điều tra phương diện khác xem có chỗ đột phá hay không.

Hôm nay là ngày hai người tụ họp.

Gặp nhau, cả hai đều mặt mày ủ dột.

- Hôm nay là ngày mùng 2 tháng 12 rồi, năm ngày nữa thôi là đại đô đốc sẽ hạ tác.
Chu Cửu mặt đầy sầu lo:
- Một khi tới mùng 7, đại đô đốc nhập thổ vi an, vụ án này mất hết manh mối, cuối cùng phải dừng.

Thẩm Mặc cũng nghĩ như thế:
- Ta đã nói rát cổ bỏng hỏng rồi, nhưng mà hạng tiểu tử ngu độn đầu đất như thế thật là hiếm thấy.
Có thể làm Thẩm đại nhân công phu miệng lưỡi số một phải nhận thua, chỉ có người lợi hại hơn y, nếu không thì là hạng ngu xuẩn bị ma quỷ làm mờ mắt. Hiển nhiên huynh đệ Lục gia không phải loại thứ nhất.

- Cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch gì.
Chu Cửu vỗ lên hồ sơ vụ án:
- Những ngày qua, hỏi han thị vệ hạ nhân làm việc trong nội thư phòng được biết, thời gian qua đơn độc vào thư phòng của đại đô đốc, chỉ có nhị công tử và thập tam di thái được đại đô đốc sủng ái nhất mà thôi ...

- Chuyện này có chuẩn xác không?
Thẩm Mặc hỏi:
- Liệu có Lương Thượng quân tử lẻn vào gây án?

*** Thời Hán trong nhà Trần Thực ban đêm có một tên ăn trộm nấp ở trên xà nhà, Trần Thực gọi hắn là 'lương thượng quân tử' thức là quân tử leo xà, ý nói đám đầu trộm đuôi cướp.

- Ha ha, đại nhân nói thế là coi thường Cẩm Y Vệ chúng tôi đấy. Hậu viện Lục phủ cơ quan trùng trùng, trong ngoài có ba tầng góc ngầm, cho dù có ruồi bay vào cũng nhận ra được là con đực hay con cái, cho nên người ngoài căn bản không thể gây án.
Chu Cửu nói với vẻ hết sức đương nhiên:
- Có thể khắc định trừ hai người đó ra, không ai vào nội thư phòng.

- Gác cửa hẳn phải biết lý do bọn họ vào đó chứ? Chốn cơ mật như vậy, chắc chắn không thể tự do ra vào được.

- Đúng thế.
Chu Cửu gật đầu:
- Thập tam di thái nói là lấy một quyển sách cho đại đô đốc, còn nhị công tử thì thường xuyên ra vào thư phòng, gác cửa đã quen rồi, cho nên không hỏi nguyên do.

- Hai người đó gần đây có hành động gì khác thường không?
Thẩm Mặc trầm ngâm hỏi:

- Đều thủ linh ở linh đường, còn có gì khác thường được nữa?
Chu Cửu thở dài:
- Hai người này thân phận tôn quý, cho dù có hiềm nghi cũng không thể hành động tùy tiện.

- Vậy Thập tam di thái có bối cảnh ra sao?

Mặc dù Lục Luân không thông minh cho lắm, nhưng y nghĩ không ra khả năng tên tiểu tử đó giết cha. Đem so ra thì động cơ của Thập tam di thái gì đó dễ tưởng tượng hơn, ví dụ Lục Bỉnh cưỡng đoạt dân nữ, hoặc là cưỡng gian thị nữ, hoặc ... Nhiều lắm.

Chu Cửu đoán được suy nghĩ của Thẩm Mặc, nhưng không tán đồng:
- Thập tam di thái là nữ nhân tiểu hộ, tổ tông thanh bạch, hơn nữa cả nhà đều chuyển vào trong hoàng trang của Cẩm Y vệ, không thể có vấn đề được.

- Chẳng lẽ là đám thái giám kia gan lớn trùm trời? Vì phục hưng Đông Xưởng mà bất chấp tất cả?
Thẩm Mặc nghĩ tới một khả năng khác.

- Trần Hồng ư? Khi đại đô đốc còn đánh giá hắn là dã tâm lớn, gan quá nhỏ.
Chu Cửu khinh bỉ:
- Hắn mà dám mưu đồ với đại đô đốc à? Trừ khi ăn phải gan hùm mật gấu.

- Chưa chắc là thế, nói không chừng vì nguyên nhân nào đó khiến hắn phải liều thì sao?
Thẩm Mặc cảm thấy Trần Hồng hoàn toàn có động cơ, còn về nói nhát gan, cái này không chuẩn xác được. Biết đâu đấy bị kẻ nào đó lừa gạt, cảm thấy không có nguy hiểm gì nên làm thì sao?

- Bọn chúng đúng là có hiềm nghi này.
Chu Cửu cười:
- Vậy đại nhân tới ti lễ giám đòi người đi, chúng ta đem số thái giám từng tiếp xúc với đan dược thẩm vấn từng tên là biết ngay.
Hắn biết muốn đòi người từ trong tay Trần Hồng, hiện giờ còn khó hơn lên trời.

- Chủ ý này tuy không hay, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Ta đi đòi người.
Thẩm Mặc nói nghe ra có vẻ như rất dễ dàng, cứ như đi mua củ cải vậy, còn dặn:
- Còn về phần Lục Luân và Thập tam di thái thì vẫn phải theo dõi sát sao, nói không chừng tìm ra manh mối gì đó.

Thẩm Mặc nói được là được, ngày hôm sau liền tới Tây Uyển, tìm Mã Toàn đòi người. Mã Toàn biết Gia Tĩnh đế quan tâm tới việc này, cũng biết Trần Hồng có hiềm nghi, nhưng đành chịu:
- Hai chúng tôi tuy cùng là bình bút thái giám, nhưng Trần công công là đứng đầu, nô gia chẳng quản nổi hắn, nếu không ... Hay địa nhân đi tìm hoàng thượng.

- Không cần.
Thẩm Mặc lắc đầu cười khổ, vừa vuốt chìm râu chỉnh tề, vừa nói:
- Hoàng thượng trước kia truyền thánh dụ cho hạ qua, còn là do công công chuyển lời, vậy tức là ý gì? Chẳng phải bảo hạ quan không nên tìm lão nhân gia gây phiền phức sao? Cho nên tất cả mọi vấn đề, hạ quan phải tự giải quyết...

- Vậy có cần nô gia giúp gì không?
Mã Toàn hỏi xong lại sợ y đòi hỏi nhiều, vội bổ xung một câu:
- Việc lớn không được, chứ việc nhỏ thì không có vấn đề gì.

- Đúng là có chuyển muốn nhờ công công. Xin công công phái người dẫn hạ quan đi tìm Trần Hồng.

- Điều này thì không vấn đề gì.. Mặc dù Trần công công đang bị nhốt giam, song đại nhân có thánh chỉ, có thể gặp được hắn.
Mã Toán thở phào:
- Để nô gia dẫn đại nhân đi.

- Làm phiền công công rồi.
Thẩm Mặc theo Mã Toàn đi rất xa, cho tới tận chỗ tĩnh lặng trong cung, có một căn nhà nhỏ lắp song sắt.

Mã Toàn dừng chân nhìn Thẩm Mặc nói:
- Đây là chỗ ở của Trần công công, có cần nô gia vào thông báo một tiếng cho đại nhân không?

Thẩm Mặc nhìn dáng vẻ rất miễn cưỡng của hắn, cười nói:
- Không cần đâu, tự hạ quan vào là được.

- Vậy thì đại nhân cẩn thận nhé.
Mã Toàn chẳng khắc khí với y, không đi vào thêm nữa.

- Yên tâm đi, hạ quan lấy lý phục người mà.
Thẩm Mặc liền một mình đi tới, ghé vào song sắt nhìn, liền thấy gian phòng này nhỏ kinh người. So với kích cỡ lều trong trường thi thì cao dài không khác là bao, nhưng rộng thì hơn một chút, có thể chứa được một cái giường đơn, một cái ghế, với cả một cái bô nhỏ.

Trần Hồng nằm úp mặt trên giường, mặc dù có đắp chăn trên người, nhưng vẫn có thể nhìn thấy trên lưng hắn có lớp băng dầy ... Hắn là người phương bắc, dáng cao, chân dài, cho nên lúc này chỉ có thể đem đầu nhét vào khe hở song sắt, hai chân vì bởi vì vướng không cử động được, cho nên đành gác lên tường sau, trông dáng hết sức tức cười.

- Đặt cơm ở trên mặt đất, sau đó hát một khúc cho ta.
Thẩm Mặc đan thưởng thức phong cách tạo hành độc đáo của Trần Hồng thì nghe hắn nói đầy tức giận:
- Nhanh lên! Nếu không ta ra ngoài sẽ chơi chết ngươi.
Xem ra bị nhốt vào cái lồng nhỏ lâu ngày, thái giám cũng sẽ biết thành nam nhân.

- Ha ha ha, Trần công công còn có sở thích đó kia à?
Thẩm Mặc không nhịn nổi cười:
- Công công muốn nghe gì? Mất Nhai Đình hay là Chém Mã Tốc?

- Là ngươi..
Trần Hồng nhận ra giọng của y, giọng nói tức thì trở nên lạnh lẽo:
- Ngươi muốn làm cái gì?

Thẩm Mặc ngồi xuống, vừa vặn ngang với tầm mắt của Trần Hồng , nét mặt cũng trở nên nghiêm túc:
- Phụng chỉ phá án, tới hỏi Trần công công.

- Ta từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào của ngươi.
Trần Hồng quay đầu sang một bên.

Lại nghe Thẩm Mặc ung dung nói:
- Ghi vào... Thủ tịch bình bút ti lễ giám Trần Hồng, từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào.

Trần Hồng nghe vậy nhìn sang bên cạnh y, không ngờ thấy tên gia hỏa này mang theo cả thư lại tới, không kìm nổi giận dữ:
- Ngươi mang thư lại tới làm gì?

- Nếu không lời nói gió bay thì làm sao định tội ngươi được?
Thẩm Mặc cười nhạt:
- À, đoạn này đừng ghi nhé.

- Định tội ta, ta có tội gì?
Trần Hồng trừng mắt lên đầy vẻ không phục.

- Ngươi không cần trừng mắt lên, trừng đến thể nào cũng chẳng to bằng mắt trâu.
Thẩm Mặc chọc tức xong rồi nghiêm nghị nói:
- Bản quan hiện đang hoài nghi ngươi có ý đồ giết vua...

- Đừng có ngậm máu phun người.
Trần Hồng tức thì nổi giận:
- Chớ cho rằng ta bị nhốt vào cái phòng nhỏ này thì có thể khi dễ được, sớm muộn ta cũng có ngày ra ngoài.
Do quá khích động , hắn bật dậy, chạm vào vết thương, đau đớn rú lên nằm bẹp xuống.

- Bản quan không ngậm máu phun người.
Thẩm Mặc cười lạnh:
- Ngươi tự nghĩ mà xem, hộp Long Hổ đan mà Lục thái bảo uống, vốn là dùng để cho ai?
Mặc dù là giữa mùa đông, nhưng nghe lời Thẩm Mặc nói, Trần Hồng tức thì mồ hôi đầm đìa, ngay cả đau đớn trên người cũng quên mất.

Hắn làm sao mà quên được, nếu chẳng phải Lý Phương lấy cớ hoàng thượng mới khỏi bệnh ngăn cản thì hộp t huốc kia nhất định là đã vào bụng Gia Tĩnh đế rồi.
Mặc dù hắn dám khắc định hộp đan dược đó vô độc, nhưng ý kiến của hắn không quan trọng. Quan trọng là sau khi trải qua chuyện kia, một khi hoàng để nổi lòng nghi ngờ, bản thân hắn không thể nói rõ ràng được.

- Hiện giờ hiềm nghi của đám đạo sĩ đã bị bài trừ, ngươi nói xem nếu như hoàng thượng hoài nghi người bảo quan và đưa thuốc có vấn đề ...
Thấy Trần Hồng bị câu nói của mình làm choáng váng, Thẩm Mặc được thể tiến tới:
- Ngươi biết đấy, gần đây tâm tình của hoàng không tốt.

Trần Hồng tuy bị dọa, nhưng dù sao hắn là thái giám số một số hái, đầu óc linh hoát lắm, biết rằng Thẩm Mặc chẳng phải tới để trêu đùa hắn, liền đổi sang khuôn mặt tươi cười:
- Thẩm đại nhân, ngài đừng dọa nô tài nữa, có chuyện gì ngài cứ nói thẳng ra đi.
Làm thái giám sợ nhất là mất đi thiện cảm của hoàng đế, càng khỏi nhắc tới làm hoàng đế hoài đi, đó dứt khoát là con đường chết. Thẩm Mặc xem như đã nắm được điểm yếu của Trần Hồng.

Phán ứng thần tốc của hắn không làm Thẩm Mặc kinh ngạc, đó là tố chất mà một đại thái giám, một xưởng đốc Đông Xưởng phải có. Hiện giờ không phải là thời Đường, thời đại hoàng kim mà thái giám có thể quyết định hoàng vị thuộc về ai, tùy ý hãm hại thậm sát hại hoàng đế.

Giờ thái giám chẳng qua chỉ là một con chó do hoàng đế nuôi, cho dù có bạo ngược như Lưu Cẩn, cũng bị một tờ giấy của hoàng đế hoàng đường Chính Đức không lý tới chính sự làm lộ nguyên hình.
Trong thời đại như thế, một thái giám hành thích vua, bất kể có thành hay không, đều bị hoàng đế hoặc hoàng đề kế nhiệm lăng trì xử tử, không còn đường khác.

Gia Tĩnh đế sẽ không tin Trần Hồng cả gan giết vua, thậm chí không tin hắn có thể phản bội mình. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu tất cả chứng cứ đều bất lợi cho Trần Hồng, Gia Tĩnh sẽ không phí công giúp hắn thoát tội, cực có khả năng đích thân xử tử hắn. Cho nên Trần Hồng phán đoán, Thẩm Mặc đang uy hiếp mình, tực là nói lên có đất để đàm phán.

Nhìn nụ cười cứng đờ của Trần Hồng, Thẩm Mặc mỉm cười:
- Kỳ thực bản quan cũng không tin công công có thể đại nghịch bất đạo như thế.

- Đó là điều hiển nhiên.
Trần Hồng cao giọng nói:
- Đại nhân tới điều tra Lục gia, nhất định trong nhà bọn họ xuất hiện nội tặc.

Thẩm Mặc mắt sáng lên, tiếc rằng Trần Hồng không nhìn thấy, chỉ nghe được y thong thả nói"
- Nhưng người ta là đại hào môn tam công kiêm tam cô, cả nhà là quý nhân, lại đang trong tang lễ, nghĩa tử là nghĩa tận, không nắm chắc được mười phần, ai dám tới nhà bọn họ gây sóng gây gió?

- Làm sao mới có thể nắm chắc được cả mười phần?
Trần Hồng gìm giọng hỏi, hắn có sự tự giác của kẻ bị đe dọa.

- Trừ người nhà bọn họ ra, còn có hai nhóm hiềm nghi nữa, công công và các đạo sĩ.
Thẩm Mặc đưa ngón tay chỏ và ngón giữ ra:
- Hiện giờ các đạo sĩ đã bài trừ.
Gập ngón tay chỏ lại, đưa ngón giữa tới trước mặt Trần Hồng:
- Phải bài trừ hiềm nghi của công công, nếu không ta không thể tới Lục gia bắt nội tặc.

Trần Hồng không hiểu hàm nghĩa của ngón giữa dựng thẳng kia, nhưng có thể cảm nhận được sự khiêu khích cùng khinh miệt từ dấu hiệu đó, hận không thể cắn đứt ngón giữa của y, nhưng cách chấn song sắt, hắn chỉ đành từ bỏ. Trầm tư hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng gật đầu:
- Được rồi, đại nhân muốn thế nào ta cũng phối hợp.

Trần Hồng nói là làm, thái độ cực kỳ phối hợp bảo với Thẩm Mặc:
- Ngày hôm đó đưa đan dược là đích thân nô gia đi, do tùy đường thái giám ôm trong lòng cả chặng đường, không có người thứ ba.

- Vậy trong quá trình cất giữ, có ai tiếp xúc được với nó không?

- Vẫn là thái giám tùy đường Phương Thạch Đầu của nô gia. Nhưng mỗi hộp đều có niêm phong, hơn nữa chỉ có một mình ta mới biết cơ quan ngầm, chạm nhầm một cái là hỏng. Cái hộp đó người bình thường nhìn không thấy manh mối gì, nhưng nô gia không lấy ra để tự hại mình.

Thẩm Mặc gật đầu:
- Phương Thạch Đầu ta phải dẫn về tra hỏi, còn cả loại hộp và ngươi nói, ta cũng muốn kiềm tra.

- Được.
Im lặng rất lâu Trần Hồng mới hạ quyết tâm:
- Ta viết giấy cho đại nhân, cầm lấy nó đi tìm hắn.
Trần Hồng tốn sức lắm mới cầm được bút viết giấy cho Thẩm Mặc, ngẩng đầu lên nhìn y:
- Hắn cũng là người bên cạnh hoàng thượng, đừng để lại thương tích cho hắn.

Thẩm Mặc cầm lấy tờ giấy, vỗ mạnh lên lưng Trần Hồng, cười sảng khoái:
- Không vấn đề gì.

Sau đó Trần Hồng liền ngất xỉu, đau quá nên ngất.
Bình Luận (0)
Comment