Khiêng linh cữu là một khâu quan trọng trong tang lễ, là quá tŕnh khiêng lĩnh cữu đến nghĩa địa để an táng. Lá rụng về cội, Lục Bỉnh phải được đưa về phần mộ tổ tiên tại B́nh Hồ, cho nên linh cữu của hắn sẽ do gia nhân hộ tống một đường nam hạ, rồi đến Chiết Giang hạ táng.
Ai ngờ linh cữu c̣n chưa ra đến cửa th́ đă không đi nổi nữa, tám đại hán xuất ra cả lực bú sữa, khuôn mặt cũng bị nghẹn đỏ, nhưng quan tài th́ vẫn không động đậy, mọi người tại đương trường không khỏi thấp giọng nghị luận, suy đoán xem đă xảy ra chuyện ǵ.
Lúc này, tám người khiêng quan tài lại gọi thêm tám lực sĩ của Cẩm Y Vệ nữa, 16 người vai khiêng tay khiêng, cùng nhau cố sức, vẫn khiêng không nổi cỗ qua quan tài đó. Giờ th́ tiếng nghị luận rốt cuộc áp chế không nổi nữa. . . Lúc này sắc trời ảm đạm, gió lạnh vi vu thổi, mọi người đều cảm giác lạnh cả xương sống, hiển nhiên đều đă liên tưởng đến quỷ thần các loại.
Lục Cương và Lục Luân cũng bị hù cho đi không nổi, quỳ gối trước quan tài dập đầu lia lịa. Lục Cương khóc la:
- Cha a, có phải cha có nỗi ḷng ǵ chưa hoàn thành cho nên chưa muốn đi không cha?
Hắn hỏi nửa ngày cũng không có phản ứng, đành phải mờ mịt ngẩng đầu lên, hỏi các đại nhân:
- Chư vị thúc thúc bá bá, v́ sao cha ta không đi, nhưng lại không nói lời nào thế ạ?
Mọi người nh́n nhau, cuối cùng vẫn là Thái thường tự khanh lên tiếng:
- Cậu ngốc, cha cậu đă âm dương cách trở, ông ấy có thể thấy cậu, nhưng cậu không nh́n thấy ông ấy, ông ấy có thể nghe cậu nói chuyện, nhưng cậu lại không nghe được ông ấy nói ǵ.
- Vậy th́ làm thế nào đây? - Lục Cương lẩm bẩm: - Biết làm thế nào đây?
Lúc này, có người khách mời nói:
- Đại công tử loạn trí rồi, chuyện này hỏi chúng tôi có ích ǵ đâu? Ngươi nên hỏi Lam thiên sư đi, lăo nhân gia hắn có pháp lực cao cường nhất, có thể câu thông quỷ thần. . .
Lục Cương bỗng sáng mắt, đưa ánh mắt t́m kiếm trong đám người, nhưng không thấy được bóng dáng Lam Đạo Hành đâu, hắn không khỏi khó hiểu nói:
- Lúc năy rơ ràng c̣n chủ tŕ khởi cữu mà, sao không thấy đâu rồi?
Gia nhân bên cạnh nói cho hắn:
- Lam thiên sư sức khỏe không tốt nên về trước nghỉ ngơi rồi.
- Mau mời ông ấy trở lại. - Lục Cương bảo Cẩm Y Vệ ở bên ngoài: - Chặn kiệu của ông ấy lại.
Cả con đường đứng đầy là Cẩm Y Vệ, lại c̣n thêm cỗ kiệu của Lam Đạo Hành cũng do Cẩm Y Vệ khiêng, cộng thêm không đi quá xa, cho nên chẳng mấy chốc bị ngăn lại, đi ṿng trở lại.
Vừa thấy cỗ kiệu đó trở lại, Lục Cương và Lục Luân liền dập đầu bái, cầu thiên sư tương trợ.
Cẩm Y Vệ xốc rèm kiệu lên, hiện ra khuôn mặt chằng chịt vết thương của Lam Đạo Hành, hắn cười yếu ớt nói:
- Bần đạo tiết lộ thiên cơ quá nhiều, cho nên mới gặp tai ương, nếu không phải bởi v́ b́nh sinh không làm ác, nhất định tính mệnh cũng chả c̣n.
Rồi khẽ lắc đầu nói:
- Bần đạo hiện tại không dám khởi kê nữa, nhị vị công tử nên đi mời người cao minh khác đi th́ hơn.
Lục Cương đau khổ cầu xin, dập cho rách cả da đầu, khàn giọng nói:
- Gia phụ chắc chắn có nỗi ḷng lớn chưa hoàn thành, khiến người làm con như ta ḷng nóng như lửa đốt, xấu hổ chỉ muốn chết, nếu như thiên sư không tương trợ, huynh đệ chúng tôi đành phải đâm đầu chết trên linh cữu để nhận lỗi với gia phụ.
Mặc dù Lục Luân phản đối, nhưng diễn hiếu tử bao nhiêu ngày nay, đă sớm quen với gào khóc, muốn sống muốn chết rồi, cho nên thoạt nh́n cũng không khác ǵ anh ḿnh.
Nh́n bộ dạng bi thương gần chết của hai huynh đệ, đám khách cũng không chịu nổi, một số người đa sầu đa cảm thậm chí gạt lệ theo. Chợt có người khuyên:
- Thiên sư, Lục thái bảo b́nh sinh làm nhiều việc thiện, là thiện nhân, ngài giúp ông ấy giải quyết tâm nguyện cuối cùng, không chỉ không có hại, mà c̣n là một việc đại công đức đấy.
- Đúng vậy, mà đây cũng chỉ là giúp Lục thái bảo truyền lời thôi mà, đâu có tính tiết lộ thiên cơ ǵ chứ.
Lam Đạo Hành cười khổ:
- Nếu như không tính, v́ sao người sống nghe không được thanh âm của người chết chứ?
Tuy là nói thế, chung quy hắn vẫn nhịn không được mọi người khuyên bảo, chậm răi gật đầu nói:
- Cũng được, nể t́nh tấm ḷng hiếu tâm của hai vị công tử, bần đạo liều giảm thọ mấy năm, giúp các ngươi lần này vậy.
Lục gia huynh đệ đại hỉ, luôn miệng nói:
- Nhất định không quên ân đức của thiên sư.
~~
Thấy Lam Đạo Hành không cầm theo công cụ khởi kê của hắn, Lục Cương định sai người đi lấy th́ lại bị Lam Đạo Hành ngăn cản:
- Không cần câu thông Tử Cô thần, cũng không cần bộ pháp khí đó.
Lại bảo Lục Cương:
- Ta thấy linh cữu của phụ thân ngươi dùng loại gỗ mun thượng đẳng nhất, có câu là 'Hoàng kim vạn lượng tống Địa phủ, hoán lai ô mộc tế thiên linh', ô mộc ở đây chính là gỗ mun, có thể tẩm bổ linh khí nhất, bảo tŕ âm hồn mạnh mẽ. Cho nên âm hồn của cha ngươi cứ nấn ná trong linh cữu, thậm chí có cả pháp lực nhất định.
Tất cả mọi người nghe mà choáng váng, bèn hỏi:
- Lẽ nào quan tài này trở nên nặng là do Lục thái bảo không muốn đi, cho nên mới thi pháp làm ư?
- Không sai.
Lam Đạo Hành gật đầu nói:
- Nếu người chết có linh, muốn câu thông th́ sẽ tiện hơn nhiều.
Rồi bảo Lục Cương:
- Hiếu tử, hoá vàng mă dâng hương dập đầu ba cái với phụ thân ngươi đi.
Lục Cương vội vàng nghe theo, đốt giấy tiền, thắp nhang, sau đó dập đầu ba cái, rồi nh́n Lam Đạo Hành nói:
- Thiên sư, tiếp theo nên làm thế nào?
Lam Đạo Hành liền móc ra từ trong tay áo một thanh kiếm bằng gỗ mun, nhắm mắt lẩm bẩm 'lập tức tuân lệnh' rồi sau đó dùng hai ngón tay vuốt dọc theo mũi kiếm. Mọi người liền thấy trên ngón tay hắn phát lên ánh lửa màu lam tối, Lam Đạo Hành khẽ quát 'Vô lượng thiên tôn', vỗ tan ngọn lửa lam đó đi.
Khi mọi người nh́n tiếp th́ liền có ba tấm giấy màu lam xuất hiện giữa hai tay Lam Đạo Hành rồi, thấy hắn lau mồ hôi rồi bảo Lục Cương:
- Ba tấm giấy này là giấy của cơi âm, có thể cho âm linh viết chữ lên, ngươi qua hỏi phụ thân ngươi xem, tới cùng có lời ǵ muốn nói, sau đó nhét tấm giấy này vào linh cữu dưới vải liệm, qua chốc lát rồi lấy ra, sau đó giao cho người chủ tŕ.
Lại dặn người chủ tŕ:
- Thấy trên giấy viết những ǵ th́ lớn tiếng đọc lên, phải nhanh, chữ của cơi âm không thể gặp dương khí, chỉ chốc lát rồi sẽ biến mất đấy.
Hai người gật đầu. Lục Cương sắc mặt trịnh trọng cầm lấy 'giấy cơi âm', mọi người xung quanh đều ngừng thở, nh́n không chuyển mắt từng bước đi của hắn tới trước linh cữu. Đứng ổn định, hít thở sâu rồi lớn tiếng nói:
- Cha ơi, có phải cha c̣n lời ǵ muốn nói không? vậy th́ cha viết lên giấy đi.
Nói xong th́ nhét tờ giấy vào quan tài dưới vải liệm...Tang lễ lúc này, trước khi an táng th́ chôn tạm tại đường, nắp quan tài không thể đóng lại, để chuẩn bị cho người thân ở xa trở về nh́n mặt người chết lần cuối, cũng duy tŕ cái ư nghĩ người chết có thể phục sinh, cho nên trước khi xuống mồ an ḷng cũng sẽ không đóng đinh vào. Vậy nên tờ giấy kia đưa vào trong quan tài rất dễ dàng.
Ánh mắt mọi người đều nh́n linh cữu, tưởng tượng ra cảnh Lục Bỉnh ở bên trong múa bút thành văn. Không khí trở nên khẩn trương, chỉ có gió Bắc đang vi vu thổi, giống như quỷ hồn đang than khóc.
Cuối cùng, Lam Đạo Hành khẽ quát lên:
- Được rồi đó!
Lục Cương liền đưa tay xuống dưới tấm vải liệm, quả nhiên lấy ra một tờ giấy, chưa kịp nh́n đả giao cho người chủ tŕ. Người chủ tŕ cầm lấy, lớn tiếng đọc ra:
- Ta là cha ngươi, ngươi biết rơ cha bị người ta hại mà ngươi lại không báo thù rửa hận cho ta, tội ngươi nặng không đáng làm con ta!
Mọi cách nói tranh chấp cho tới nay cuối cùng lúc này đă có kết luận, mọi người không khỏi ồ lên, có kẻ giật ḿnh, có kẻ phẫn nộ, có kẻ hiếu kỳ, có kẻ sợ hăi, dù sao th́ không ai không động dung. . . Lục Cương càng kinh sợ đan xen, quỳ xuống đất dập đầu khóc ̣a lên:
- Con ngu dốt hoa mắt ù tai, không biết hung thủ là kẻ phương nào, xin phụ thân nói cho con biết!
Lục Luân ở bên cạnh cũng sợ hăi ngây người, cũng quỳ gối xuống cạnh Lục Cương, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cha nói là ai hại cha đi, con cho dù bỏ cái mạng này cũng phải đem hắn thiên đao vạn quả!
- Thêm tờ giấy nữa!
Lam Đạo Hành quát lên. Lục Cương vội vàng đứng dậy bỏ thêm một tờ giấy nữa vào quan tài. Qua một lúc lại giao cho người chủ tŕ đọc:
- Tuy ta biết, nhưng khổ nổi quy củ của cơi âm nên không thể nói rơ! Nhưng lệnh ngỗ tác khai quan, nghiệm thi thể của ta th́ có thể biết ta đă chịu nổi khổ của Hạc Đỉnh Hồng hại chết!
- Cho thêm tờ nữa! - Lam Đạo Hành ở bên cạnh nói: - Nói c̣n chưa hết đâu.
Lục Cương vội vàng nghe theo, chẳng mấy chốc lại có thêm một tờ giấy nữa ra, rồi đọc lên:
- Thẩm Mặc đệ của ta nhạy bén giỏi điều tra, nhất định có thể bắt được hung phạm, ta đi đây. . .
Lục Cương mờ mịt nh́n Lam Đạo Hành: - C̣n giấy không?
Lam Đạo Hành lắc đầu nói:
- Sự bất quá tam, Lục thái bảo mới vừa thành âm linh, pháp lực có hạn, nếu miễn cưỡng th́ sợ rằng sẽ làm tổn thương đến bản thân.
Lục Cương thất vọng gật đầu, rồi hỏi đệ đệ:
- Làm thế nào đây?
- Cha đă nói rồi đấy. - Lục Luân nói: - C̣n có thể làm ǵ bây giờ?
Khi các lực sĩ lần thứ hai khiêng quan tài lên, quả nhiên nó động đậy, rồi họ khiêng quan tài trở về linh đường, chờ đợi ngỗ tác đến đây khám nghiệm tử thi.
Giờ th́ không thể đưa tang được rồi, các tân khách tới đưa ma đành phải giải tán, nhưng không ai có ḷng oán hận, bởi v́ bọn họ đều cảm thấy chuyến này đến đây rất có giá trị. .. Không cần thời gian nửa ngày, sự kiện 'Lục thái bảo hiển linh báo oan t́nh, lam thiên sư thi pháp thông âm dương' sẽ truyền khắp kinh thành, trở thành đề tài dân chúng nói chuyện say sưa.
Đồng thời, cũng yên lặng mà dập tắt lời đồn 'Gia Tĩnh ban thưởng thuốc độc hại chết anh ḿnh', đây mới là điều một số người vui ḷng thấy nhất...
Khi ngỗ tác của Bắc Trấn phủ ti đến, đại môn Lục phủ đóng lại lần nữa, ngăn cách với người bên ngoài trông ngóng, chỉ có thể dựa vào suy đoán để tiếp diễn nội dung vở kịch phía sau thôi...
Trên linh đường Lục phủ, nắp quan tài chậm răi khép lại. Trải qua kiểm nghiệm cẩn thận nhất, mấy vị ngỗ tác giàu kinh nghiệm của Bắc Trấn phủ ti đều nhất trí cho rằng, Lục thái bảo chết v́ trúng độc Hạc Đỉnh Hồng cấp tính, cũng đưa ra công văn bảo chứng nhận định tại phía quan phủ nguyên nhân cái chết của Lục Bỉnh.
Cầm lấy tờ công văn bao nhiêu trắc trở mới đạt được, Thẩm Mặc và Chu Cửu liếc nhau, đều thấy được cảm giác như trút được gánh nặng của đối phương. Thẩm Mặc liền nói với các hiếu tử hiếu phụ cả sảnh đường:
- Chư vị chắc hẳn cũng biết, bản quan vâng mệnh điều tra án này đă vài ngày rồi.
Thoáng dừng lại, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mọi người:
- Chư vị hẳn là biết Lục thái bảo có ư nghĩ thế nào đối với chúng ta. Cho nên v́ thận trọng, cũng v́ không quấy nhiễu đến người nhà của ông ấy, bản quan và các huynh đệ của Bắc Trấn phủ ti sẽ không từ mọi vất vả điều tra nhất nhất từng chi tiết có khả năng. Mấy ngày này nữa có thể thông báo cho mọi người một số tiến triển.
Rồi nh́n Chu Cửu nói:
- Mời Cửu gia.
Chu Cửu gật đầu, chắp tay nói với gia quyến của Lục Bỉnh:
- Bắc Trấn phủ ti báo cho chư vị thiếu gia, năi năi biết rằng, Long Hổ đan đó chính là đạo sĩ Toàn Chân giáo thiêu luyện ở trong cung, sau khi luyện thành sẽ giao cho Ti lễ giám thủ tịch thái giám Trần Hồng bảo quản, sau đó trải qua các thái giám thử thuốc dùng một tháng, sau khi xác nhận không có sai lầm ǵ hoàng thượng mới ban nó cho đại đô đốc. Lúc tặng thuốc vẫn là Trần Hồng, cuối cùng đưa đến tay đại đô đốc, bảo tồn ở bên trong thư pḥng, chưa từng cầm ra ngoài.
Mọi người giờ mới hiểu được chân tướng của Long Hổ đan đó, lại nghe Chu Cửu nói:
- Trải qua đại nhân và chúng tôi nghiêm túc điều tra, hiện tại đă bài trừ hiềm nghi đối với các đạo sĩ của Toàn Chân giáo, nói cách khác đan dược vốn không có độc! Hiềm nghi bên Trần Hồng cũng đă bài trừ, tức là không tồn tại khả năng trong quá tŕnh cất giữ vận chuyển đan dược bị hoán đổi.
- Những điều này ngươi có chứng cứ không? - Lục Luân nghiêm mặt hỏi: - Sao ta càng nghe càng cảm thấy không thích hợp?
- Hồi nhị công tử. . . Tất cả dựa vào điều tra, nhân chứng vật chứng đều có đủ, đều có người tương quan ký tên đồng ý, cầm đến đâu cũng là bằng chứng như núi.
Chu Cửu thản nhiên nói:
- Cho nên độc này không có quan hệ ǵ tới đạo sĩ và trong cung, mà là có người lén lẻn vào thư pḥng ăn trộm.
Lời vừa nói ra như long trời lở đất, trong linh đường thoáng cái nhốn nháo, cả trai lẫn gái đang phi ma đái hiếu tâm t́nh kích động hét lên:
- Không thể nào, ngươi nói là trong số chúng tôi có người hại chết lăo gia!
- Đâu thể có chuyện đó, lăo gia là trụ cột của chúng tôi, cầu cho lăo gia sống 100 tuổi c̣n không kịp nữa mà!
Trong đó đặc biệt nhất là Lục Luân, hắn giậm chân mắng:
- Xem đi, lại nữa rồi, ta thấy các ngươi toàn kẻ bụng dạ khó lường, muốn hủy đi Lục gia ta!
- Nhị đệ câm miệng!
Lục Cương khẽ quát:
- Ngươi la hét vớ vẩn cái ǵ?
Rồi chắp tay nói với Thẩm Mặc:
- Đại nhân, có đúng là có kẻ lẻn vào Lục phủ, rồi hạ độc trong hộp thuốc của cha ta hay không?
Rồi nh́n mọi người nói:
- Xác thực đúng như lời họ nói, cha ta là đại thụ che trời, mọi người trong phủ này đều là chim nhỏ làm tổ trên cây, không có khả năng tự hủy trường thành.
- Đại công tử nói rất đúng.
Không đợi Thẩm Mặc nói, Chu Cửu trước đă lên tiếng:
- Nhưng công tử có thể chưa biết, hạ nhân phục dịch trong phủ này trên cơ bản tất cả đều là người của Cẩm Y Vệ, c̣n có vô số bí mật mà công tử c̣n chưa nh́n thấy, từ mọi phương hướng ngày đêm bảo vệ cho an toàn của đại đô đốc và các người.
Rồi đưa ra một cuốn sổ:
- Không nói đến các loại cơ mật trọng địa bên trong thư pḥng, một ngày mười hai canh giờ, có người nào đó ra vào, muốn đi làm ǵ, thời gian bao lâu đều có ghi chép lại tường tận, đồng thời có cả ký tên đồng ý của vệ sĩ đó trực.
Nghe xong lời này, mọi người không khỏi hít một hơi lạnh, không ngờ cho tới nay ḿnh vẫn luôn sinh sống giữa đám đặc vụ, nhưng vừa nghĩ đến Lục Bỉnh chính là đầu lĩnh đặc vụ lớn nhất thị họ cũng b́nh thường trở lại.
- Vậy khoảng thời gian đó có ai đi vào?
Lục Cương liền hỏi. Rất hiển nhiên, kẻ đi vào liền có hiềm nghi, hơn nữa nơ cơ mật trọng địa này không ai sẽ tùy tiện đi vào. Cho nên hắn dám đánh cược, danh sách người trên không nhiều lắm.
- Tổng cộng có hai người.
Chu Cửu nh́n Thẩm Mặc, thấy y gật đầu liền trầm giọng nói:
- Phân biệt là Thập Tam di thái và nhị công tử.
Thập Tam di thái đă mất tích, nhưng nhị công tử ở chỗ này, cho nên ánh mắt của mọi người không thể tránh được đều hội tụ trên mặt Lục Luân. Hắn vừa tức vừa giận nói:
- Ta có đi qua, nhưng ngươi nghĩ là ta muốn hả, mỗi ngày cha đều bố trí bài tập cho ta, ta đi giao bài tập thôi.
Thẩm Mặc cười nh́n Lục Luân tức đến méo mặt, chậm răi nói:
- Ta tin tưởng không phải là ngươi làm.
- Hả.
Giờ th́ đến phiên Lục Luân ngạc nhiên, hắn ngơ ngác hỏi:
- V́ sao?
- Bởi v́ ngươi là con trai của Lục Bỉnh.
Thẩm Mặc thản nhiên nói:
- Lục thái bảo trạch tâm nhân hậu, sẽ không sinh ra loại nghiệt chủng giết cha.
Trong ḷng Lục Luân chợt ngổn ngang cảm xúc, vành mắt đỏ hoe, hắn gật đầu, bẹp miệng nức nở nói:
- Nếu như ta hại cha, để ta bị thiên đao vạn quả, sau khi chết xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không siêu sinh.
Rồi lại lau nước mắt, khiến người nh́n mà dở khóc dở cười.
~~
- Nói như vậy là Thập Tam di nương làm?
Lục Cương nói:
- Xem ra di nương chạy tội rồi.
Mọi người đều gật đầu, cảm thấy chỉ có khả năng này thôi.
- Không phải là cô ta.
Thẩm Mặc lại kiên quyết phủ định:
- Thập Tam di thái đă chết, thi thể của cô ta và nha hoàn thiếp thân sớm đă phát hiện trong cái giếng cạn ở phía đông xưởng ngọc lưu ly, mặc dù gương mặt bị rạch nát, nhưng gia nhân của họ vẫn có thể nhận ra được.
- Chết rồi. - Mọi người đều nói: - Vậy th́ biết làm thế nào?
- Có phải là có người diệt khẩu. - Lục Cương nhẹ giọng hỏi.
- Không phải.
Thẩm Mặc lắc đầu nói:
- Ta mới vừa nói qua, hai người họ căn bản không biết ǵ, sở dĩ bị hại, chẳng qua có người muốn mượn dùng thân phận và da mặt của họ, cho nên mới bị hại chết.
Chu Cửu lại nói tiếp:
- Bọn họ không có khả năng bị bắt đi, chỉ có thể là bị người ta lừa đi ra ngoài. Muốn chứng minh điểm này th́ phải trước tiên tra ra lần trước Thập Tam di thái đă xuất phủ cùng người nào!
- Ta nhớ kỹ!
Cửu di thái xưa nay có giao t́nh tốt với Thập Tam di thái nói:
- 16 tháng trước, Thập Tam muội về nhà thăm người thân. Sáng sớm có người trong nhà muội ấy vội vàng đánh xe qua đón, ta c̣n đối mặt với lăo đầu đó một lần nữa mà... Và trở lại ngay đêm ấy, sau đó th́ không nghe nói muội ấy xuất hiện tại phủ nữa.
- Sau khi trở về, cô và cô ta có nói chuyện nhiều với nhau không? - Thẩm Mặc trầm giọng hỏi.
- Kim Xảo Nhi nói muội ấy không khỏe, lúc đó không có gặp.
Cửu di thái nói:
- Đến tối ta lại đến thăm muội ấy, thấy muội ấy không vui nằm trên giường, nói bị lạnh nhạt, ta chỉ nghĩ muội ấy không khỏe nên cũng không hỏi nhiều, đến ngày hôm sau th́ lăo gia gặp chuyện không may...
- Hôm cô đi thăm cô ấy, Kim Xảo Nhi có ở nhà không? - Thẩm Mặc hỏi tiếp.
- Không, ta c̣n nói, sao nha hoàn ǵ mà không hiểu chuyện vậy, chủ tử bị bệnh rồi mà c̣n dám chạy ra ngoài chơi?
Cửu di thái nói:
- Muội ấy nói với ta là đă phái kim Xảo Nhi ra ngoài bốc thuốc rồi, nên ta cũng không để ý nữa.
- Mấy ngày đó, có phải khi cô gặp cô ấy th́ đều không gặp Kim Xảo Nhi hay không? - Thẩm Mặc lại hỏi.
- Đúng vậy, chính cái hôm trước ngày Thập Tam muội mất tích, ta thấy Kim Xảo Nhi một lần, nói chuyện với nó nhưng nó lại không để ý đến ta, vội vă đi về phía tây." - Cửu di thái nói.