Hẻm Bàn Cờ, bên trong thư phòng Thẩm gia.
Thẩm Mặc mở ra hồ sơ nhân khẩu Lục gia, tìm đến mục của Cửu di thái, rút ra một trang giấy hơi mỏng, y nhìn thấy tư liệu ở trên ít đến đáng thương -- nữ nhân này sinh vào năm Gia Tĩnh thứ 15, người Kim Hoa Chiết Giang, cha nàng ta Vương Đại Bằng tượng hộ xuất thân, năm Gia Tĩnh 25, Lục Bỉnh quan cư nhất phẩm, ngự ban dựng đại đô đốc phủ, từ Giang Nam triệu tập một nhóm công tượng, Vương Đại Bằng có ở trong đó, rồi mang theo gia quyến nhập kinh. Năm Gia Tĩnh 30 công trình hoàn tất, Vương Đại Bằng trở về Tuyên Phủ, nữ nhi thì ở lại trong phủ trở thành thị nữ Lục phủ, năm kế vào thư phòng, năm 32 được Lục Bỉnh nạp làm Cửu di thái, sinh được 2 nam 1 nữ.
Cố sự phấn đấu của một Đại Minh thảo căn nữ tử, Thẩm Mặc không có chút cảm khái nào...Cho dù nha hoàn trong phòng y, thừa dịp nữ chủ nhân không có mặt cũng thường xuyên lơ đãng mà liếc mắt đưa tình, hy vọng có thể được một đêm kim phong ngọc lộ, chim sẻ đậu cây ngô sẽ biến phượng hoàng. Chỉ là Thẩm Mặc rất sợ tương lai Nhược Hạm trở về không biết ăn nói thế nào, mới cố nhịn không ăn cỏ ở gần hang...
'Ài, vướng víu thật đấy...' Thẩm Mặc không khỏi lắc đầu thở dài, chợt ý thức được gì, thầm mắng: 'Ôi đệch, nghĩ vớ vẩn thế nào lại nghĩ đến chuyện đó rồi, bài học của người ta còn rành rành ra đấy!'
Từ trên lý lịch của Cửu di thái, nhìn không ra một chút mánh khóe nào, nhưng nàng ra đã là hi vọng cuối cùng rồi, cho dù là mèo mù đâm lung tung thì cũng phải xem có đụng phải chuột chết hay không. Thẩm Mặc liền sao chép lại tư liệu cơ bản của nàng ta, sau đó lấy ám ngữ viết một phong thơ, sai người đưa về Tô Châu, chỉ cần Vương Đại Bằng kia còn đang ở Giang Chiết, thì nhất định có thể tìm được hắn!
Bóng đêm thâm trầm, dưới vài lần thúc giục của Tam Xích, Thẩm Mặc rốt cuộc lên giường nằm, nhưng đầu óc lại một khắc cũng không dừng, vãn còn đang suy tư về vụ án của Lục Bỉnh -- y sai người thầm điều tra manh mối về Cửu di thái, chẳng qua là chứng minh con đường suy đoán, mà đối với chân tướng của sự tình y đã có phán đoán của mình.
Người muốn Lục Bỉnh chết có lẽ rất nhiều, nhưng đồng thời có thể điều khiển Đông Xưởng để phục vụ cho mình thì ít không thể ít hơn. Cũng chỉ Gia Tĩnh và Nghiêm gia phụ tử mà thôi, Trần Hồng mặc dù là đốc công Đông Xưởng, nhưng Thẩm Mặc cảm thấy hắn không phải là kẻ có được quyết đoán đi khiêu chiến Lục Bỉnh. Trên thực tế, người dám can đảm hủy diệt Lục Bỉnh tuyệt đối được xưng là bệnh cuồng mất hồn, phương diện này, Gia Tĩnh và Nghiêm Thế Phiên đều có vị trí ngồi... Người trước bệnh cuồng, người sau mất hồn, tại nhiều nhân tố không suy nghĩ đến như là cảm tình thì hai người này hoàn toàn có đủ động cơ gây án, mà Trần Hồng cùng Đông Xưởng của hắn chẳng qua là cây đao trong tay họ mà thôi.
Vấn đề là, nắm là tay nào? Gia Tĩnh hay Nghiêm Thế Phiên? Đối với hoàng đế Gia Tĩnh này, Thẩm Mặc từ trước đến nay không sợ dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán, đây đều là những ban tặng với tính cách hỉ nộ vô thường, biến hoá thất thường của ông ta -- Thẩm Mặc đã từng mắt thấy qua Gia Tĩnh mấy lần trở mặt, khiến tất cả mọi người không ngờ tới, tựa hồ đây là sở thích của vị hoàng đế này, căn bản không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán được, cho nên mặc dù không thể đoán ra động cơ của ông ta, nhưng không thể bởi vậy bài trừ hiềm nghi với ông ta được.
Về phần Nghiêm Thế Phiên thì rõ ràng hơn nhiều. Lục Bỉnh giữa Nghiêm đảng và Từ đảng, Cảnh Vương và Dụ Vương càng lúc càng biểu hiện ra tính khuynh hướng. Điều này làm cho mưu hại đại pháp của Nghiêm Thế Phiên hắn đã từng đánh đâu thắng đó mất đi hiệu dụng, mới làm cho người phản đối hắn càng không kiêng nể gì cả, càng có can đảm dựa vào Từ Giai, đây là điều Nghiêm Thế Phiên không thể chịu đựng được.
Còn có một điểm, mình cũng thời khắc biết Âu Dương phu nhân một đi không trở lại đã không còn xa, Nghiêm Thế Phiên là con trai của bà ta, khẳng định rõ ràng hơn, một khi có đại tang thì phải rời xa trung tâm chính trị, rất có thể sẽ bị đối thủ nhân cơ hội phản kích, dẫn đến thua cả bàn.
Cho nên hắn sớm bố trí cho đại tang, gạt bỏ tâm phúc đại hoạn là Lục Bỉnh, đây cũng là một đề mục có ý nghĩa. Về phần hoàng đế che chở cho hắn chỉ có một loại khả năng, chuyện này còn liên lụy đến Cảnh Vương, tên gia hỏa không biết phấn đấu nhưng lại có hậu. Nếu quả thật là vậy thì thật không thể điều tra tiếp được, bằng không có thể sẽ dao động giang sơn của Chu gia. . .
Trời đã sáng, Thẩm Mặc kết thúc miên man suy nghĩ, dù sao tất cả suy đoán vẫn còn đợi chứng cứ để kiểm nghiệm. Y thức dậy đã sớm chỉnh lý tất cả hồ sơ, bỏ vào trong rương cất. Lại tại cuối cùng công văn kết án chậm rãi ký xuống tên mình, khẽ than một tiếng, cũng cất nó vào rương, dùng giấy niêm phong của mình phong lại, khóa lại, hoàn thành kết án bên quan phủ.
Mặc dù đã phụng chỉ kết án. Nhưng y vẫn muốn tìm ra hung phạm, không thể để cho lão sư huynh chết không minh bạch được. Có lẽ cảm tình giữa hai người chưa từng thuần khiết qua, nhưng Lục Bỉnh tự thủy chí chung đối với y rất tốt, nhất là hiện tại người đã chết, có thảo luận động cơ thì đã không có ý nghĩa, chỉ còn lại có ân tình phải báo đáp. . .
Cho dù là Gia Tĩnh không cho phép tiếp tục, Thẩm Mặc cũng muốn ngầm tra tiếp, y hắn phát thệ, chân tướng sớm muộn sẽ rõ ràng, dù cho trễ 10 năm 20 năm, mình cũng đợi được, lão sư huynh cũng đợi được!
~~
Bất kể như thế nào, chí ít tại bên ngoài thì án tử của Lục Bỉnh đã được lý giải, Thẩm Mặc có được thời gian nhàn hạ hiếm thấy. Trong những ngày cuối cùng của năm Tân Dậu, ở trong nhà tĩnh dưỡng thể xác và tinh thần uể oải, mỗi ngày ngoại trừ viết thơ về nhà, thì chỉ cùng Từ Vị chơi cờ, uống rượu cùng bọn Chư Đại Thụ, cuộc sống cũng nhàn nhã.
- Tiểu đệ ta sinh năm Đinh Dậu đấy. - Thẩm Mặc nói với Trương Cư Chính mới đến thăm: - Năm nay vừa lúc là tọa thái tuế(năm tuổi).
- Tử bất ngữ quái lực loạn thần. - Trương Cư Chính lắc đầu cười nói: - Không ngờ Chuyết Ngôn huynh còn tin cái này.
- Trước kia ta cũng không tin. - Thẩm Mặc đang cầm ly trà, mặt nở nụ cười bất đắc dĩ: - Nhưng năm nay ta qua được ngày nào đâu? Trước đó hai vòng cộng lại cũng không tâm lực mệt mỏi, nơm nớp lo sợ như năm nay.
- Quả thật.
Trương Cư Chính biểu thị tán thành:
- Năm nay trong triều tranh chấp đặc biệt kịch liệt, nhưng ngươi vẫn đều vượt qua được, ngay cả người đứng xem như ta cũng mệt mỏi thay ngươi.
Rồi an ủi y:
- Đã qua năm thì tốt rồi.
- Nhờ vào cát ngôn của huynh.
Thẩm Mặc co cổ lại, lười nhác cuộn tròn trên ghế:
- Thật không dễ lột một tầng da, mới chịu đến được tháng chạp, hoàng thượng lại cho nghỉ nên ta cũng chỉ giả ngốc trốn tránh, đỡ phải gây thêm rắc rối.
Trương Cư Chính nghe vậy bật cười nói:
- Không ngờ Thẩm Chuyết Ngôn ngươi cũng có lúc sợ.
- Ta không phải sợ. - Thẩm Mặc lắc đầu nói: - Là mệt mỏi, thật không muốn giày vò nữa, có chuyện gì qua năm lại tính tiếp.
Trương Cư Chính xem như là nghe đã hiểu, thì ra Thẩm Mặc là cố ý ngăn cản mình nói. Hiển nhiên đã biết ý đồ của hắn tới đây. Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt có chút xấu hổ, nhưng lại không thể không nói, đành phải kiên trì:
- Ha ha...nếu không giày vò thì giúp đỡ xuất một chủ ý cũng được?
Thẩm Mặc thấy cuối cùng vẫn không tránh khỏi, thở dài nói:
- Ta biết Thái Nhạc huynh là tới hỏi ta làm thế nào, nhưng việc của Phùng bộ đường đã như vậy rồi, ai cũng không cứu được hắn đâu.
Phùng bộ đường mà Thẩm Mặc nói chính là tân nhiệm Lại bộ thượng thư Phùng Thiên Ngự thay thế cho Âu Dương Tất Tiến. Phùng Thiên Ngự này là tiến sĩ năm Gia Tĩnh 14, hơn 20 năm qua cần cù tận tuỵ, nhiều lần đảm nhiệm Đại lý tự bình sự, Ngự sử, làm đến Lại bộ hữu thị lang, tháng 10 năm nay tấn vị Thái tể, một bước trở thành nhân vật thực quyền, trước cửa tức thì ngựa xe như nước, kẻ tặng lễ nịnh bợ ngày đêm không dứt.
Nói về công lý công đạo thì người này vẫn rất tốt, ngoại trừ có chút tùy tiện, tổng thể coi như một thanh quan. Hắn đều rất khách khí đối với khách nhân tới nhà, nhưng quà tặng đều nhất loạt không nhận, không khác mấy so với Âu Dương Tất Tiến dầu muối không thu. Nhưng hai người có một điểm bất đồng, hắn trẻ hơn lão Âu Dương 30 tuổi, mặc dù không đến mức như Mộ Thiếu Ngải, nhưng vẫn rất háo sắc, hắn có một đối tượng quý mến thật nhiều năm, là đầu bài ngày xưa của Ỷ Thúy lâu trong hẻm Phấn Tử, hoa danh Tiểu Thúy Tiên, một kỹ nữ hai lăm hai sáu tuổi.
Hai người quen biết từ năm sáu năm trước, Phùng Thiên Ngự liền nhất kiến chung tình, bị Tiểu Thúy Tiên mê đến độ thần hồn điên đảo, hắn cảm thấy nàng ta khí chất cao nhã, tri tình thức thời, cầm kỳ thư họa, không gì không biết, so với mụ vợ tứ lão ngũ thập trong nhà không biết tốt hơn bao nhiêu, hắn chỉ hận không thể ngày ngày 'ỷ hồng ôi thúy', chỉ là hắn làm quan không khéo, tiền kiếm được rất khiêm tốn, không thể trả tiền chơi gái được, càng không thể chuộc thân cho nàng ta.
Nhưng mà Tiểu Thúy Tiên hình như cũng rất hợp ý hắn, không chỉ mỗi lần tận lực hầu hạ, nếu như thời gian dài hắn không đến, còn phái nha hoàn đưa phấn thiếp cho hắn. Phùng Thiên Ngự đành phải nói thật, ta không có tiền cả ngày tới những nơi thế này được. Tiểu Thúy Tiên liền che miệng cười nói:
- Đồ ngốc, sao không nói sớm?
Nàng ta liền trả thay hắn tiền chơi gái. Điều này làm cho Phùng đại nhân cảm kích không biết nói gì, chỉ cảm thấy gom hết nữ nhân trên đời này lại cũng không tốt bằng một Tiểu Thúy Tiên. Hắn liền có ý giúp nàng chuộc thân.
Tiểu Thúy Tiên lại cười miễn cưỡng nói:
- Tốt thì tốt thật, nhưng thiếp không có nhiều bạc vậy đâu.
- Cần bao nhiêu tiền? - Vừa nghe vấn đề là tiền, Phùng Thiên Ngự tức thì nhụt chí nói.
Tiểu Thúy Tiên liền nói:
- Khi đó bán mình là 500 lượng bạc, tính lãi cả 10 năm nay thì phải mất 2 vạn lượng rồi.
- Nhiều thế à?
Phùng Thiên Ngự triệt để chản nản rồi, hắn không dám có hy vọng xa vời trường tương tư thủ nữa.(nắm tay nhau đến cuối đời)
Thấy hắn không đề cập tới việc này, Tiểu Thúy Tiên cũng thở phào một hơi. Lúc đó nàng ta rất được hoan nghênh, được nhiều người tán dương, sao lại cam tâm ngủ cả đời với một lão nhân chứ? Cho dù là trả giúp hắn tiền chơi gái, chẳng qua cũng chỉ mượn quan chức và địa vị văn đàn của hắn để nâng cao giá trị của mình đó thôi...Nói đến thì nam nhân toàn là kẻ đê tiện, họ đổ xô vào đối với kỹ nữ chiêu đãi qua văn hào quan lớn, giống như những thứ quý nhân người ta dùng qua nên nó đặc biệt quý giá vậy.
Nói không dễ nghe, Tiểu Thúy Tiên đưa lại tiền cho Phùng Thiên Ngự chẳng qua là vì làm cho mình có vẻ cao quý hơn mà thôi, tiền trả trên người hắn lại sẽ kiếm về trên người kẻ khác... Nhưng đây là năm đó, cái nghề kỹ nữ này phải ăn cơm thanh xuân, theo tuổi tác lớn dần, nàng ta đã không thể cạnh tranh với các đồng nghiệp trẻ tuổi mạo mỹ hơn, số phận 'môn tiền lãnh lạc xa mã hi, lão đại giá tác thương nhân phụ' vẫn không thể tránh khỏi, rốt cuộc nàng ta bắt đầu suy nghĩ đến đường lui. Đúng lúc này, Phùng Thiên Ngự vinh thăng thiên quan, đã thành đại quan đứng đầu lục bộ, cũng trở thành vị hôn phu tốt nhất trong mắt Tiểu Thúy Tiên. . . Nghe nói lão bà của Phùng Thiên Ngự sức khỏe yếu nhiều bệnh, nói không chừng lúc nào đó duỗi thẳng cẳng, như vậy không chừng ngày nào đó mình còn có thể kiếm được cái phó cáo mệnh, chẳng phải là nằm mơ cũng cười rồi sao?
Chủ ý đã quyết, nhưng vấn đề năm đó làm phiền Phùng Thiên Ngự lại tới nữa rồi, bởi vì thường ngày lãng phí, số bạc chuộc thân nàng ta không có được! Đương lúc lo âu thì một ân khách ngày xưa nghe được cố sự 'cảm động' của hai người họ, nguyện ý xuất tiền chuộc thân cho nàng. Tiểu Thúy Tiên cũng không suy nghĩ nhiều liền vui mừng cảm tạ người đó, sau đó bảo Phùng Thiên Ngự khiêng kiệu tới đón nàng về dinh.
Mặc dù Phùng Thiên Ngự cảm thấy có chút không ổn, nhưng dù sao cũng là tâm nguyện bao nhiêu năm nên hắn cũng không suy nghĩ nhiều, liền phái người đi đón nàng ta trở về, hai người chỉ đơn giản mời mấy chí giao hảo hữu đến ăn bữa cơm, uống bữa rượu, coi như là thu phòng, sau đó bắt đầu trải qua thế giới của hai người sung sướng như thần tiên.
Nhưng mà hiện thực lại tàn khốc, cuộc sống vui vẻ của lão vương tử và lão công chúa không duy trì được lâu, lại khoa đô Cấp sự trung Hầu Đình Trụ thượng thư buộc tội hắn, và bẩm báo cho Gia Tĩnh. Nghe nói mình bị buộc tội, lúc đầu Phùng Thiên Ngự còn chưa coi ra sao, bởi vì tại Đại Minh triều, quan viên chưa bị buộc tội qua thật sự là của quý của hiếm, hơn nữa mình còn là tân nhiệm Lại bộ thượng thư, sau khi trải qua từ Ngô Bằng đến Âu Dương Tất Tiến, Âu Dương Tất Tiến đến trò cười của mình, hoàng thượng sao lại đơn giản bỏ cũ thay mới? vậy thiên quan của triều đình không phải thành trò đùa hay sao?
Nhưng khi hắn thấy được nội dung của tấu chương thì lập tức sợ ngây người, từ trên ghế tụt thẳng xuống đất, sợ đến hồn bất phụ thể -- Hầu khoa trưởng đó cũng là tay già đời về đạn nhân*, hơn 1000 chữ lưu loát vạch ra tám tội trạng của hắn, mấy cái còn lại cũng chưa tính đến, một cái trong đó lại đòi cái mạng già của hắn -- Hầu Đình Trụ nói trong lúc hoàng đế trọng bệnh, Phùng đại nhân nạp danh kỹ kinh thành làm thiếp, phung phí ăn mừng không nói, còn hàng đêm sênh ca, đi làm cũng không đi, vi thần thật sự nhìn không được, mới cả gan buộc tội hắn.
/người hặc kẻ có tội.
Phía sau còn bỏ thêm hai câu -- hơn nữa vi thần nghe nói, bạc chuộc thân cho danh kỹ ít nhất trên vạn lượng, Phùng đại nhân vốn nổi tiếng thanh liêm, trong nhà có tiếng là chưa từng có dư lương thực dư, tại sao mới lên làm Lại bộ thượng thư không được hai tháng thì có tiền chuộc thân cho danh kỹ rồi? Số tiến đó từ đâu ra, xin bệ hạ minh xét.
~~
Mặc dù không có ngôn từ kịch liệt gì, nhưng mỗi câu mỗi chữ như lưỡi đao đâm vào đầu Phùng đại nhân, hắn cuống quít chạy đi tìm Từ Giai cầu cứu. Từ các lão hỏi hắn quả có việc này hả, lúc này hắn cũng không dám che giấu, ăn ngay nói thật nói:
- Có ạ. . .
Từ Giai nghe xong nửa ngày không nói lời nào, cuối cùng nghẹn ra bốn chữ: "Nông tắc tráng noãn!" Vừa nóng vội không ngờ nói ra tiếng Tùng Giang, phiên dịch thành phương ngôn Bắc Kinh thì chính là 'Ngươi là đồ ngu'. Những chữ như vậy nhảy ra từ trong miệng Từ các lão xưa nay vẫn văn nhã thì quả thật khó mà tưởng tượng, có thể thấy ông ta đã tức giận thế nào.
Từ Giai gần như là đe dọa lẫn dụ dỗ, khó khăn mới lợi dụng Thẩm Mặc cướp vị trí Lại bộ thượng thư vào tay, đang chuẩn bị đánh một trận thì kết quả lại tai hại, đại tướng được giao phó trọng trách chưa chiến đã ngã, ngã dưới váy đàn bà. Không vui một hồi không nói, còn có thể bị Nghiêm đảng đoạt lại Lại bộ. Đối mặt với cục diện nghiêm trọng, ngươi bảo Từ Giai có thể nào không giận đến ná thở không?
- Đắc ý vênh váo, đắc ý vênh váo!
Ông ta cũng không có hứng thú mắng Phùng Thiên Ngự nữa, chỉ có thể vô lực nói:
- Ngươi về trước đi, để ta nghĩ biện pháp.
Chợt Phùng Thiên Ngự quỳ xuống với ông ta, nước mắt nước mũi tèm lem nói:
- Các lão, ngài phải cứu ta, ta không thể kết thúc như thế được...
- Đáng đời lắm!
Từ Giai chán ghét vẫy tay nói:
- Ngay cả đồ vật đó cũng quản không được, đáng kiếp chết ở trên mặt của nó lắm.
Nhưng mắng thì mắng, sự tình không thể không lo, sau khi đuổi Phùng Thiên Ngự trở về, Từ Giai liền bắt đầu triệu tập thuộc hạ lấy ý kiến, đồng thời cũng bảo Trương Cư Chính đi tìm Thẩm Mặc, hỏi xem tiểu tử thần kỳ này có biện pháp ngăn cơn sóng dữ nào không.
- Lẽ nào thật không cứu được ư?
Trương Cư Chính gần như là ép hỏi Thẩm Mặc:
- Chuyết Ngôn huynh cũng đừng giả dốt nữa, mau giúp đỡ nghĩ biện pháp đi.
- Nói thật thì.
Thẩm Mặc chầm chậm lắc đầu nói:
- Lần này thật sự không cứu được hắn... Rõ ràng đã trúng mồi nhử của người ta rồi, nhưng lại ăn vào trong bụng, không phải là *** thì cũng là phân, đã nói không rõ.
Rồi vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Ngay lúc hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, không chỉ không cầu phúc, còn ngang nhiên nạp kỹ nữ làm thiếp. . .
- Hắn vẫn giữ kín, đâu có làm ầm lên. - Trương Cư Chính biện bạch.
- Sự tình đã qua, kìm của ai lớn thì người đó chính là chân tướng!
Thẩm Mặc đề cao giọng:
- Hơn nữa số bạc chuộc thân từ đâu có? Phùng Thiên Ngự không thể chối bỏ được.
- Là có người hảo tâm tặng. - Trương Cư Chính nhỏ giọng nói.
- Ta cũng không có tiền đi chơi kỹ viện, tại sao không có ai hảo tâm tặng ta tiền vậy?
Thẩm Mặc trợn trắng mắt nói:
- Lời huynh nói thì ai tin? Nếu như ta đoán không sai, kẻ có tiền hảo tâm đó căn bản là của Nghiêm đảng phái tới, hiện tại dù co lần khắp thành Bắc Kinh cũng tìm không được cái bóng của hắn đâu!
Trong lòng y thầm nghĩ, kẻ thiết kế đó kỳ thật dùng một biện pháp như mình đối phó với Âu Dương Tất Tiến, chỉ bởi vì nhược điểm của hai người khác nhau nên thoạt nhìn mới là hai chuyện khác nhau. Mà thật có thể nói là nhất báo hoàn nhất báo. . .
- Vậy làm thế nào đây?
Kỳ thật những đạo lý này đạ Trương Cư Chính sao lại không biết, hắn chỉ còn ôm lòng may mắn, để xem Thẩm Mặc có thể lần thứ hai sáng tạo kỳ tích hay không, giống như y đã làm vụ án của Lục Bỉnh biến thành vô hình, lại làm vụ án này biến mất luôn.
Nhưng hiển nhiên y tự mình đa tình rồi, Thẩm Mặc không hề có hứng thú gì với chuyện này, thậm chí có chút cười trên nỗi đau của kẻ khác, lấy lý giải của hắn đối với Thẩm Mặc, biết y tuyệt sẽ không nhúng tay vào, hắn bèn hỏi ngược lại:
- Nếu như Phùng Thiên Ngự đi xuống thì Lại bộ làm thế nào?
- Nếu không muốn trở về với Nghiêm đảng thì mọi người thử thương lượng với Cao Túc Khanh xem sao.
Thẩm Mặc thản nhiên cười nói:
- Việc này phải coi ý của các lão rồi, ta nói cũng như không.
Trương Cư Chính ôm hy vọng mà đến, thất vọng mà về, ngay cả Thẩm Mặc giữ ở lại ăn cơm cũng không, liền đứng dậy cáo từ.
Thẩm Mặc tiễn Trương Cư Chính tới cửa, nhìn cỗ kiệu của hắn dần dần đi xa, trên mặt lộ ra nụ cười mỉa mai, khẽ lẩm bẩm:
- Tuổi gì, muốn lợi dụng ta hả? không có cửa đâu!
Lời còn chưa dứt, liền nghe được từ đầu hẻm truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp, chỉ chớp mắt một người một ngựa đã đến trước mắt. Đám vệ sĩ vội vàng che chở cho đại nhân ở đàng sau, cảnh giác nhìn kỵ sĩ trên ngựa.
Hán tử trên ngựa bận y phục bó sát, mặt đầy bụi bặm, gã dò xét một vòng trong đám người, ánh mắt rơi vào người Thẩm Mặc:
- Xin hỏi quý giá, có phải là Quốc Tử Giám Thẩm đại nhân không?
- Chính là bản quan! - Thẩm Mặc gật đầu nói: - Ngươi là người phương nào?
Người đó vội vàng trở mình xuống ngựa, hành lễ với Thẩm Mặc:
- Ty chức Cẩm Y Vệ Tuyên Đại Thiên hộ sở Tuyên Phủ bách hộ Ngô Cường, bái kiến đại nhân!
- Miễn lễ bình thân. - Thẩm Mặc giả đỡ một chút, rồi khó hiều nói: - Ngươi không đi Bắc Trấn phủ ti, tới chỗ ta làm gì?
Ngô Cường đó khẽ thưa:
- Ty chức có việc khẩn cấp bẩm báo!
Thẩm Mặc đột nhiên nghĩ đến người chí thân của mình, trong lòng lộp bộp một tiếng, gật đầu nói:
- Mời vào bên trong!