Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 616

Chu Tái Hậu bưng bát canh nhìn Chu Tái Quyến chằm chằm, hắn có thể đoán ra được tên gia hỏa này sẽ để xuất yêu cầu gì.

Chẳng có gì bất ngờ, quả nhiên Chu Tái Quyến ôm bụng, vất vả quỳ xuống nói:
- Nhi thần khẩn mong phụ hoàng ban tên cho Hổ Đầu Tử.
Hổ Đầu là nhũ danh hắn đặt cho con trai mình, có người nói ý tứ là từ câu "hổ đầu hổ não", cũng có người nói đó là thuật ngữ của bài cửu. Chu Tài Quyến mặt lộ vẻ bi thương:
- Đứa bé tội nghiệp, sắp tròn một tuổi còn chưa có tên, chưa được vào tộc phổ.

Gia Tĩnh đế trầm ngâm...

Có câu hổ già không cắn người, hổ dữ không ăn thịt con, Gia Tĩnh đế rốt cuộc không thể quyết liệt với đứa cháu trai duy nhất được, liền nói:
- Hôm nay đầu năm ngày lành, bế tôn nhi của trẫm lại đây cho trẫm xem.

Chu Tái Quyến thiếu chút nữa mừng phát điên, vội vàng sai người đem Hổ Đầu của hắn tới. Chu Tái Hậu mặt vàng như nghệ, hắn biết không khéo thì mình thua ở trận này, nhưng hiện giờ không thể cầu cứu Cao sư phụ và Thẩm sư phụ, cứ bần thần ngồi đó, nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý của Chu Tái Quyến.

- Lui về nghỉ ngơi hết đi.
Gia Tĩnh khẽ phất tay:
- Đợi lát nữa cùng trẫm lên triều.

Hai người vội vàng đứng dậy, cung kính nói:
- Nhi thần tuân chỉ.

Lúc này ngoài điện trời còn chưa sáng, nhưng đội ti nhạc, nghi trượng, thủ vệ .. Tất tật những người liên quan tới đại điển lần này đều đã vào vị trí. Cẩm Y vệ thân quân của hoàng đế được Chu Đại suất lĩnh, xếp đội đại hán tướng quân mặc hoàng kim giáp, tay cầm kim qua phủ việt, long kỳ hoàng đế, xếp hàng từ tận chính điện cho tới cổng ngọ môn. Đội nhạc của giáo phường ti cũng chuẩn bị sẵn hai hàng, mặt hướng về phía bắc.

Tới khắc đầu tiên của giờ Mão, trên Ngũ Phượng lâu vang lên tiếng chuông dài du dương, Ngọ Môn chầm chậm mở ra.

Giáo phường ti giơ tay, đánh chiếc trống ở bên cửa Phụng Tiên, cho tới khi một tiếng chuông khác vang lên, tiếng trống mới kết thúc đó gọi là "cổ sơ nghiêm".

Lúc này bách quan cùng các công hầu sớm đã tề tụ ở bên ngoài Ngọ môn, bọn họ ăn mặc khác với thường ngày, bất luận là quan phẩm cấp thế nào đều đồng loạt mặc hồng bào. Có điều có thể từ đai lưng để phân biệt ra phẩm cấp của bọn họ, điều này tuyệt đối không được phép nhầm lẫn sơ xuất.

Khi nghe thấy "cổ sơ nghiêm", công hầu bách quan bắt đầu xếp hàng trước ngọ môn.

Một lát sau, tiếng trống lại vang lên, thông báo cho mọi người phải đứng nghiêm, chình đốn trang phục dung mạo. Nghe tiếng trống nữa, bách quan từ hai cửa trái phải, đi vào trong, đứng quay về phía bắc.

Sau đó trống lại vang lên, lần này biến thành ba hồi, Lý Xuân Phương đạp nhận quan chấp sự tới Kiến Cực điện, Gia Tĩnh đễ đã mặc xong cổn phục long miện, ngồi trên ngự tọa. Lý Xuân Phương hành lễ năm dập đầu với hoàng đế, rồi hành lễ ba dập đầu với hai vị vương gia, mời hoàng đế di giá tới Hoàng Cực điện.

Hoàng Cầm kéo dài giọng hô:
- Hoàng thượng khởi giá.
Giáo phường ti bắt đầu tấu nhạc, theo sau ngự giá đi về phía trước.

Khi Gia Tĩnh ngồi ngay ngắn ở Hoàng Cực điện, hai vị vương gia đứng dưới ngự đài, rèm châu liền chầm chậm cuối lên.

Rèm vén hết lên, liền có hai lễ quan viên hô cao :" Xếp hàng!" Bách quan vội vàng chuyển sang đội hình vào điện, mau chóng xếp xong hàng.

Lễ quan lại hô :" Cúi đầu!" Nhạc vang lên, bách quan khấu đầu hành lễ với hoàng đế trong đại điện.

Lúc này bốn viên cấp sự khiên một cái rương lớn phủ vải đỏ tới trước đại điện.

Bên trong có bốn viên thái giám đi ra, nhận lấy chiếc rương chứa lời chúc của bách quan, âm nhạc dừng lại, bách quan đứng dậy.

Sau đó Lý Xuân Phương quỳ xin chỉ ý cả hoàng thượng, lời phát biểu đầu năm của hoàng đế tất nhiêu đã soạn xong, giáo cho lễ quan mang ra cửa đông đại điện, hướng thần dân tuyên đọc, chẳng qua chỉ là những câu kiểu :" Năm ngoài làm không tệ, cảm tạ trời cao phù hộ, năm nay tiếp tục nỗ lực, hi vọng trời cao .. Tiếp tục phù hộ", toàn lời hoa lệ giả dối, làm người ta nghe sinh ghét.

Bách quan nghe xong tung hô:
- Vạn tuế! Vạn tuế, vạn vạn tuế.
Lúc này tất cả những người có mặt đều phải tung hô, làm tiếng vạn tuế rung chuyển trời đất, âm thanh vang mãi không ngớt.

Sau đó bách quan đứng lên, tiếp tục tiến hành lễ nghi rườm rà tốn thời gian ... Quần thần từ giờ Dần phải bò dậy, tới giờ là hai canh giờ, toàn thân lạnh phát run, Thẩm Mặc nhìn thấy Từ các lão đã chảy cả nước mũi.


Trên quảng trường Hoàng Cực điện, mọi người đang vắt chút sức lực cuối cùng chúng đỡ, thì đột nhiên vang lên tiếng khóc oa oa. Rất nhiều vị quan đa cảm, thầm nghĩ :" Ai thế nhỉ? Bị hành cho cải lão hoàn đồng rồi hay sao?" Liền nhìn theo tiếng động, té ra đúng là có đứa bé mới sinh thật.

Chỉ thấy một nữ tử trang phục vương phi, được hai thái giáp tháp tùng, bế một đứa bé quỳ ở cổng, các vị đại nhân cả kinh, đại điển Nguyên Đán không cho phép nữ tử và trẻ nhỏ tham gia, thị vệ đại nội làm sao lại cho bọn họ vào?

Nhưng cũng có người am hiểu nhìn trang phục nữ tử kia và đưa bé bế trong lòng, liền nhận ra, nhất định là Cảnh vương phi và thế tử gia của hắn, thế là tỉnh ngộ :" Xem ra có trò hay để xem rồi."

Tức thì có thái giám kéo dài giọng hô:
- Tuyên Cảnh vương phi và Cảnh vương tử vào điện.

Thái giám nhận lấy đứa bé, Cảnh vương khi thong thả đứng dậy, sau đó cẩn thận ôm lại đứa bé. Mặc dù đứa bé này không phải do nàng sinh ra, nhưng nó liên quan tới tương lai nàng có trở thành mẫu nghi thiên hạ hay không, cho nên nàng hoàn toàn xem như con mình, biểu hiện ra sự từ ái mà mẫu thân nên có.

Đi vào trong kim điện, Cảnh vương phi lại quỳ xuống trước ngự đài, miệng hô phụ hoàng vạn tuế, nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt vang lên:
- Tái Quyến, bế đứa bé tới cho trẫm xem nào.
Cảnh vương vội tới đón lấy con, ôm trong lòng bàn tay, để nó quay mặt về phía Gia Tĩnh.

Gia Tĩnh đế nhìn đứa bé thoáng có đường nét của mình, mặt lộ vẻ hiền từ hiếm có, đưa tay ra:
- Đưa cho trẫm nào.

Cảnh vương vội vàng đưa Hổ Đầu tới gần, Gia Tĩnh đế bế đứa bé như ôm cá, đứa bé còn chưa tròn một tuổi bị ông ta ôm tới phát đau, liền khóc ré lên, Gia Tĩnh đế xấu hổ lắm, vội trả lại cho Cảnh vương, ngượng ngùng nói:
- Đứa bé này, khóc khỏe thật đấy.

Cảnh vương vội nói:
- Khóc khỏe mới tốt, khóc khỏe mới trưởng thành một nam tử hán.

Gia Tĩnh đế bị hắn làm bật cười, gật gù nói:
- Đúng thế, ngươi có công, nói đi, muốn trẫm thưởng cho cái gì?

Cảnh vương luôn mồm nói:
- Nhi thần không cần ban thưởng gì cả, chỉ xin phụ hoàng ban tên cho Hổ Đầu.
Trước khi tới đây, Viên Vĩ dặn dò hắn, không cần bất kỳ một cái gì, chỉ cần được ban tên trên đại điển Nguyên Đán là lời lớn rồi.

- Thôi được ... Thái tổ hoàng đế đã định ra bối phận cho con cháu đời sau lần lượt là "cao chiêm kỳ kiến hữu, hậu tái dực thường do , từ hòa di bá trọng, giản tĩnh địch tiên du", ngươi là bối phận chứ Tái, đứa bé này có chữ thứ hai tất nhiên là Dực rồi. Còn về chữ thứ ba, kim hỏa thổ thủy mộc, ngươi thuộc thổ, thổ sinh kim, đứa bé này hẳn phải là kim.

Đó là do Chu Nguyên Chương tiên sinh hết lòng suy nghĩ cho con cháu, phát huy tinh thần con bò già cần mẫn, làm tên của con cháu đời sau nhà họ Chu ông ta chỉ có thể tự do phát huy một chữ...

Nguyên do là sau khi Chu Nguyên Chương lên ngôi hoàng đế, bởi vì ông ta có tới 26 đứa con trai, liền ý thực được nếu đặt tên mỗi bối phận một chữ theo truyền thống, con cháu thế nào cũng có đứa trùng tên, liền cấp cho 26 đứa con trai mỗi người một bảng bối phận, mỗi bảng là hai mươi chữ, bắt đầu từ ông ta, lần lượt theo thứ tự đặt tên theo chữ thứ hai, còn chữ thứ ba cũng có quy định lấy trình tự "kim hỏa thủy thổ mộc", một vòng thiên bàng đặt tên.

Quả nhiên là đạo quân hoàng đế, có mặc long bào cũng không quên nghề nghiệp, tiện tay bấm bát quái được quẻ "cấn", liền nói:
- Vậy thì dùng chữ cấn phối với chữ kim.

- Chữ Kim thêm vào Cấn ...
Mặc dù hành hành dốt nát, nhưng Chu Tái Quyến cũng đọc được chữ, tức thì không vui :" Hay rồi, vốn là Kim giờ trực tiếp giáng xuống thành Ngân."

- Chu Dực Ngân...
Gia Tĩnh đế căn bản không nhìn sắc mặt của hắn, cứ tự lẩm bẩm:
- Không tệ, không tệ.
Thế là thầy lời vàng thước ngọc, không ai thay đổi được nữa, cho dù Chu Tái Quyến có không cam lòng cũng chỉ đành khấu đầu tạ ơn.

Đặt tên cho đứa bé, hôm nay lại là ngày mùng một tết, chắc chắn là phải thưởng cho cái gì đó để mừng tuổi, Gia Tĩnh đế trong thời gian ngắn không nghĩ ra, liền thuận miệng nói:
- Trẫm phải thưởng cho đứa tiểu tôn này cái gì đây?

Kỳ thực hoàng đế chỉ thuận miệng mà nói thế thôi, nhưng Chu Tái Quyến nghe thế lại kích động, lập tức nảy sinh suy nghĩ :”Nếu như cái tên bị lỗ vốn, vậy thì phải kiếm lại ở phần thưởng. Kim ngân có giá, ngọc vô giá, quý hơn cả vàng đó chính là ngọc rồi, mà thứ ngọc có giá trị nhất thiên hạ thì không có gì hơn ... Hoàng, Ngọc, Như , Ý. “

Cho dù có dốc hết nước biển cũng không dập tắt được khát vọng vô cùng của Cảnh vương điện hạ với thứ đồ chơi đó.

Chu Tái Quyến biết, ở trường hợp này, hoàng thượng ngàn vạn lần không thể từ chối thỉnh cầu của mình, thẩm nghĩ :" Thời cơ không thể bỏ lỡ, mất đi thì trên đời chẳng có chỗ nào bán thuốc hối hận", thế là đem lời dặn dò của Viên Vĩ vứt lên tận chín tầng mây, cao giọng nói:
- Xin phụ hoàng thưởng Hoàng Ngọc Như Ý thưởng cho Hổ Đầu ... À không, cho Dực Ngân.

Gia Tĩnh đế sắc mặt có chút khó coi, thầm nghĩ :" Ngươi dựa vào thằng nhóc thối đó uy hiếp ta à?" Nhìn Chu Hậu Tái còn chưa hồi phục tinh thần, Gia Tĩnh đế thầm mắng "thằng ngốc", nhưng thể diện bậc chí đôn bày ra đó, nên vẫn gật đầu nói:
- Trần Hồng, Như Ý hiện giờ ở đâu?

Trần Hồng nghĩ hồi lâu mới nhớ:
- Nô tài cất trong kho nội đình.

Lần đó hắn nhận lấy ngọc Như Ý từ chỗ Thẩm Mặc, liền giao cho thái giám tùy đường, về sau bị đánh cho thừa sống thiếu chết, bị nhốt mất một tháng trời, mấy ngày trước mới được thả ra, hoàn toàn quên mất nó, tới tận hôm nay vẫn chưa kiểm tra.

Gia Tĩnh đế hạ lệnh:
- Đi lấy đi.

- Vâng.
Trần Hồng vội khập khiễng đi ra ngoài, mặc dù Tây Uyển và hoàng thành cách nhau có một bức tường, nhưng khoảng cách thực thì rất xa.

Cho nên Cảnh vương phi bế Chu Dực Ngân qua một bên đợi thưởng, rồi nghi thức tiếp tục tiến hành ...

Nếu là thời thái tổ thành tổ, thì hoàng đế đã mở tiệc mời quần thần rồi, song hiện giờ quốc khố Đại Minh trống rỗng, khoản phúc lợi này bị cắt giảm, chỉ có một chén rượu xuân, một đĩa điểm tâm thôi, ngay cả nước chấm cũng chẳng có, lý do là để cho tiết kiệm.

Nhưng bách quan sớm đã sức cùng lực kiệt, chỉ mong sao mau chóng kết thức lễ nghi phức tạp này, trở về nhà chui vào chăn ấm, ngủ một giấc thật ngon.
Huống hồ lúc này thời tiết giá rét, gió bắc thét gào, đừng ở chốn "đồng không mông quạnh" uống rượu lạnh, ăn bánh lạnh. Nói là hưởng thụ chẳng bằng nói là đầy đọa ..

Thẩm Mặc nhìn thấy Trương Cư Chính cũng chảy nước mũi rồi.

Mọi người ăn vội ăn vàng miếng bánh lạnh ngắt, sau đó khấu đầu tạ ơn, coi như đã hoàn thành tất cả mọi nghi thức.
Nhưng vẫn chưa được giải tán về nhà, bời vì Trần Hồng còn chưa đem Hoàng Ngọc Như Ý về, cho nên mọi người run cầm cập đợi trong gió lạnh, mỗi một mình Thẩm Mặc không ngờ toát mồ hôi.

Cao Củng ở bên cạnh hỏi nhỏ:
- Giang Nam, sao ngươi còn thấy nóng hả?

Thẩm Mặc lau trán nói:
- Mồ hôi lạnh ...

- Ài, ta cũng thế.
Cao Củng than vãn:
- Thật không biết phải làm sao bây giờ.

Hôm nay Gia Tĩnh đế đổi tính đổi nết quá bất ngờ, bên kia Cảnh vương lại nắm chặt lấy cơ hội, có xu thế định đoạt đại sự, làm lòng ông ta trầm xuống, nhưng không có cách nào khác được.

- Cứ đợi xem sao đã.
Thẩm Mặc lắc đầu, y nào dám nói thêm một chữ nào.

Cao Củng cũng biết đây không phải là chỗ nói chuyện, liền cũng ngậm miệng lại.

Lại đợi thêm một khắc nữa, cuối cùng thấy Trần Hồng đầy đầu mồ hôi, sắc mặt vàng như nghệ xuất hiện, kéo lê cái chân bị thương, chẳng để ý tới lễ nghi, tiến thẳng vào điện, lên ngự đài, ghé vào tai Gia Tĩnh đế thì thầm gì đó.

Gia Tĩnh đế mặt biến sắc, hàng mi dài không giần giật, mặt âm u biến đổi liên tục, hết nhìn Chu Dực Ngân lại nhìn Chu Tái Quyến, cuối cùng hít sâu một hơi nói:
- Biết rồi, ngươi lui trước đi.

Trần Hồng lui rồi, Gia Tĩnh đế thong thả nói với Chu Tái Quyến:
- Quyến Nhi, đổi thứ khác đi, thứ đó quá nặng, ta sợ đè đau đứa bé.

- Không sợ...
Chu Tái Quyến thấy lại sinh biến cố, nôn nóng nói vội:
- Nhi thần cầm hộ nó.

- Hỗn xược!
Gia Tĩnh đế nghiêm mặt lại, quát:
- Dám mặc cả với trẫm à? Có chỗ dựa nên không biết sợ nữa rồi hả?

Chu Tái Quyến hoảng sợ quỳ xuống, thỉnh tội cũng chẳng dám.

"Hừ.." Sắc mặt Gia Tĩnh đế hòa hoãn lại một chút, nói:
- Trẫm có một viên dạ minh châu yêu thích, cho Dực Ngân làm đồ chơi.
Liền vẫy tay, Trần Hồng đi tới, run lẩy bẩy đưa một cái hộp nhỏ cho hoàng đế.

Gia Tĩnh đế mở ra xem, quả nhiên là một hạt châu to bằng quá trứng vịt, coi như không tiếc lắm, lấy ra đưa về phía Chu Dực Ngần:
- Đấy, lấy đi.

"Bố thí ăn mày đấy à?" Chu Tái Quyến rầu rĩ nhận lấy, ngay cả tạ ơn cũng rất miễn cưỡng.

Đại điển kết thúc, quần thần cung kính tiễn hoàng đế, sau đó rời khỏi hoàng cung.

Khi đi ra không ai yêu cầu trật tự nữa, quần thần túm năm tụm ba vào một chỗ, nghị luận chuyện mới xảy ra vừa rồi. Rõ ràng là đi lấy ngọc Như Ý, vì sao cuối cùng mang tới dạ minh châu? Rốt cuộc là hoàng thượng lật lọng hay là có ẩn tình?

Cảnh khó hiểu đó khơi lên hứng thú cực lớn cho quần thần, mọi người quên cả mỏi mệt, hào hứng thảo luận sự kiện này.

Có người nói có thể là do hoàng đế tiếc, có người nói có thể Như Ý không cánh mà bay rồi. Cũng có người nói, dạ minh châu có ý nghĩa hơn ngọc Như Ý, vì "châu" là "chu"mà, người nói thế hiển nhiên là bè đảng Cảnh vương...

Thôi thì mỗi người một ý, nhưng không ai đoán ra được chân tướng.

Chỉ có Thẩm Mặc và Từ Vị biết chân tướng thì đánh chết cũng không dám nói. Đúng thế, Như Ý đã gãy làm ba đoạn rồi, sao lấy ra thưởng được?

Thẩm Mặc quay đầu lại nhìn Hoàng Cực điện, thầm nghĩ :" Tới giờ vẫn chưa phát hiện ra sao? Có điều chắc là không hoài nghi tới mình chứ?"
Bình Luận (0)
Comment