Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 618

Bán tử ngô đồng tàn bệnh thân.
Lão thê nhất niệm nhất thương thần ...

Nghiêm các lão lặng lẽ nằm trên ghế tựa, hai mắt thất thần nhìn nóc nhà, lão ta đã nửa ngày trời không nhúc nhích, tới ngay cả tấm thảm lông đắp trên người đã rơi xuống đất cũng không hề hay biết.

Từ sau khi phu nhân qua đời, Nghiêm Tung dường như mất đi ba hồn sáu phách, chỉ còn lại cái xác không tồn tại ở nhân gian.
Thủa thiếu thời ông ta đọc Trường Hận Ca, luôn không tán đồng Đường Minh Hoàng tuổi già còn quá si tình, nhưng chỉ có tự thân trải qua mới biết, đối với người già gần đất xa trời mà nói, có thể không có sự nghiệp, thậm chí không có con cái, nhưng không thể không có bạn già ...

Phu thê thiếu niên làm bạn tới già, già rồi không còn bạn già, sau này biết sống làm sao đây?

- Ôi...
Chỉ còn một tiếng thở dài già nua, lúc này Nghiêm Tung đâu còn hùng tâm vạn trưởng, tuổi đã ngoài tám mươi, toàn thân bệnh tật, thêm vào đả kích thê tử lìa bỏ cõi đời, làm lão ta lòng tàn ý lạnh, cuối cùng trong đêm 30 quyết định, viết sẵn tấu chương, chuẩn bị qua bảy ngày tang phu nhân, liền vào cung gặp hoàng đế.

Lão ta vừa có chút mơ màng, thì nghe tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc", tiếp đó là giọng của Nghiêm Thế Phiên gọi:
- Cha.

Nghiêm Tung không đáp, Nghiêm Thế Phiên lại gõ cửa, vẫn không đáp, ba lần như thế, cuối cùng không nhịn được đẩy cửa xông vào:
- Cha, người không sao chứ?
Chỉ thấy cha già nằm yên không nhúc nhích trên ghế, tấm chăn rơi xuống đất, làm hắn sợ tới toát mồ hôi lạnh, nghĩ thầm :" Lão già, ông đừng có chết đấy, nếu ông mà chết, ta cũng triệt để toi luôn!" Liền chạy tới, run run đưa tay ra, muốn thở xem Nghiêm Tung còn thở không.

- Ta chưa chết...
Nghiêm Tung cuối cùng cũng lên tiếng, cánh tay Nghiêm Thế Phiên dừng giữa không trung, khóe miệng giật giật:
- Vậy thì tốt, thiếu chút nữa làm con chết vì sợ.

Nghiêm Tung vẫn không mở mắt, chỉ thong thả nói:
- Hiếm có quá, ngươi còn quan tâm đến sống chết lão già này ... Còn tưởng rằng ngươi chỉ biết nghĩ tới làm sao đoạt tình thôi chứ.

Đoạt tình là đối lập với đình ưu, đình ưu là khi phụ mẫu qua đời, quan viên phải nghỉ chức để thủ tang. Quan văn 27 tháng, quan võ 100 ngày. Trong thời gian đình ưu, người chịu tang không được phép ra làm quan, quốc gia không được phép cố ép người đình ưu ra làm quan.
Nhưng trường hợp đặc thù, quốc gia có thể với người đình ưu làm quan, gọi là "đoạt tình".

- Kìa, cha nói cái gì đấy.
Nghiêm Thế Phiên cười:
- Con là con trai duy nhất của người, con không quan tâm tới cha thì ai quan tâm?

Nghiêm Tung cuối cùng cũng mở mắt ra, ánh mắt đầy vẻ chế nhạo:
- Ngươi sợ ta chết, ngươi không còn lý do ở lỳ tại Bắc Kinh nữa, phải không.

Bị cha già nói trúng tâm sự, Nghiêm Thế Phiên mặt đỏ lên:
- Cha coi con thành loại người thế nào rồi?

- Bất kể ngươi nghĩ như thê nào cũng không cần uổng phí tâm cơ nữa.
Nghiêm Tung chỉ vào cái bàn lớn đối diện:
- Ta đã viết sẵn tấu từ chức rồi, chỉ đợi sau bảy ngày tang mẫu thân ngươi, liền vào cung xin bệ hạ.

Đây không biết là lần từ chức thứ mấy của lão ta nữa, nhưng khác với vở kịch lấy lui làm tiến trước kia, Nghiêm Tung đúng là đã quyết ý ra đi rồi.

Thuận theo cha già chỉ, Nghiêm Thế Phiên nhìn thấy một bản tấu chương nằm trên bàn, bất giác máu nóng sộc lên não, muốn lớn tiếng chửi bởi cho hả, may là rốt cuộc nhịn được. Mặt lúc thì xanh lúc thì trắng, lúc thì đen lúc thì đỏ, tức tới toàn thân run rẩy.

- Hay, hay ...
Nghiêm Thế Phiên không ngờ rằng cha già hồ đồ như thế, lấy ba bản tấu trong ống tay áo ra, nói:
- Cha có một bản, con có ba bản, cha không ngại thị đọc xem.
Nói rồi đập ba bản tấu chương lên gối Nghiêm Tung.

Nghiêm Tung không muốn xem, Nghiêm Thế Phiên liền cầm lên đọc cho ông ta nghe, đọc xong bản này đọc bản tiếp, tới khi đọc xong cả ba bản, nghiến răng nói:
- Sao nào, có cảm tưởng gì?

Nghiêm Tung hạ mí mắt xuống, im lặng không lên tiếng.

- Cha không nói thì con nói.
Nghiêm Thế Phiên mắt trợn tròn giận dữ:
- Cha tưởng nghi hưu là xong à? Không được đâu! Chẳng khác gì toi đời.
Thấy ngữ khí hơi nặng, liền cố gắng nhẫn nại nói:
- Cha, người không muốn hại hổ, nhưng hổ muốn hại người! Từ Giai là con quái thú hung dữ, không nuốt cả xương hai cha con chúng ta là quyết không chịu thôi. Bởi vì chúng ta chặn đường của người ta, bởi vì thiên hạ vô số quan viên dựa vào chúng ta, bất kể ở triều đình hay là dân gian, đều do chúng ta chỉ đầu đánh đó, không trừ khử chúng ta, Từ đảng không cách nào thay thế. Cho nên Triệu Trinh Cát có đường lui, Yên Mậu Khanh có đường lui, chỉ có cha con ta không có đường lui. Chỉ có tiếp tục tiến lên, tiếp tục chiến thắng mới có thể sống sót.

Nghiêm Tung trơ ra hồi lâu mới chậm rãi nói:
- Chúng ta không cần gì hết, lui hết sạch sành sanh, chẳng lẽ kẻ nào còn đuổi cùng giết tận được? Đừng quên, Đại Minh triều không phải của Từ Giai, mà vẫn do hoàng đế định đoạt.

Nghiêm Thế Phiên thầm nghĩ :" Thì ra lão có suy nghĩ này..." Hắn biết hoàng đế khả năng niệm tình cũ, không truy cứu Nghiêm Tung, bản thân cũng có khả năng sống sót.
Nhưng ngoan ngoãn theo Nghiêm Tung về quê ba năm, đợi tới khi đi ra, chỉ sợ đã thương hải tang điền, tất cả quyền thế địa vị của mình đều biến thành mây khói bay qua trước mắt.
Càng đáng sợ hơn nữa là kẻ thù của hắn quá nhiều, bọn chúng sẽ kiên nhẫn đợi tới khi Gia Tĩnh đế chết, hoặc Nghiêm Tung chết, sẽ tới báo đáp mình...

"Mình tuyệt đối không thể mất đi quyền thế, tuyệt đối không thể rời khỏi Bắc Kinh!" Sau một chút dao động, Nghiêm Thế Phiên kiên định ý nghĩ ban đầu, vén chéo áo, quỳ xuống trước mặt Nghiêm Tung:
- Cha, người còn nhớ Quý Khê không?

Nghiêm Tung vốn lim dim dựa vào lưng ghế, nghe vậy tức thì lông tóc dựng đứng, trước mặt biến ra một bóng người cao lớn làm lão ta sợ suốt đời ...

~~~~~~~~~~~~~~

Những năm đầu thời Gia Tĩnh, Trương Thông lấy "đại lễ nghị" đầu cơ lên chức, trở thành thủ phụ nội các, thẳng tay diệt trừ kẻ khác phái, nhất thời quyền lực khuynh đảo triều đình.
Một nhân vật cấp đại lão như thế, nhưng lại bị một kẻ vô danh tiểu tốt, đơn thương độc mã diệt mất.

Người đó là Hạ Ngôn, tự Công Cẩn, hiệu Quế Châu.

Nghiêm Tung đời này không phục mấy người, nhưng bất kể dùng tiêu chuẩn gì, Hạ Ngôn Hạ Quý Khê đều là người lão ta phục nhất.
Hạ Ngôn vóc dáng khôi ngô, mặt mày tuấn tú, còn có bộ râu quai nón rất đẹp, là mỹ nam tử ...

Đương nhiên, Nghiêm Tung không phải vì những cái đó mà phục ông ta, cũng không phải vì ông ta xuất thân đồng tiến sĩ, lại có thể lên được chức thủ phụ nội các.

Mà bởi vì Hạ Ngôn trước khi làm Binh khoa cấp sự trung, đắc tội với Trương Thông, kẻ có thù ắt báo, Trương thủ phụ tuyên bố muốn cho ông ta biết tay, họ Trương dựa vào người đông thế mạnh, chó săn vô vàn, ý đồ phát động chiến thuật biển người, tấn công mọi phía, tiêu diệt tên tiểu tử không nghe lời này.

Đáng lẽ khi ấy thực lực hai người chênh lệch chẳng khác gì kiến với voi, Hạ Ngôn trừ cầu xin và chịu chết ra thì không còn con đường thứ ba. Nhưng khi đồng niên len lén báo tin cho ông ta, lo lắng thay cho ông ta thì Hạ Ngôn chẳng hề sợ hãi, coi đám người Trương Thông như gà gỗ chó đất.

Sau này chứng minh, ông ta không hề cuồng vọng tự đại, mà đó là sự tự tin kiến lập trên cơ sở thực lực cường đại.

Thì ra thành tích khoa cử của Hạ Ngôn không cao, nhưng đó là vì văn chương ông ta viết ra quá sắc bén, tất nhiên không thể nào có được thứ bậc cao.
Nhưng loại văn bút đó dùng trên chiến trường chửi mắng thì lại là đánh đâu thắng đó, hậu thế còn có một xưng hô mỹ hiệu gọi là "cao thủ tạp văn".

Hơn nữa cái miệng của ông ta còn lợi hại hơn bút của ông ta, gọi là "tài chiến đệ nhất!" Đối diện với mười mấy tên ngôn quan dưới trướng Trương Thông luân phiên tiến cung, Hạ Ngôn chẳng hề lo sợ, phản kích sắc bén, bất kể đối phương dùng phương thức nào tiến công, ông ta đều có thể đánh cho tơi bời hoa lá, nhìn thấy ông ta là phải đi đường vòng.

Kết quả là càng đánh tên tuổi càng lớn, quan chức của Hạ Ngôn càng ngày càng to, người ủng hộ ông ta càng lúc càng đôn, cuối cùng Trương Thông thành vác đá đập chân mình, trong một lần vu cáo Hạ Ngôn, bị lật thuyền, bị thay thế chính bởi tiểu khoa viên trước kia chẳng hề để vào trong mắt.

Nhưng một nhân vật ghê gớm đến thế, về sau kết cục trở thành thủ phụ duy nhất đầu một nơi thân một nẻo trong hơn trăm năm qua, mà kẻ khiến ông ta gặp phải vận mệnh bi thảm là Nghiêm Tung.

Nghiêm Tung và Hạ Ngôn là đồng hương, Hạ Ngôn sau khi phát đạt, Nghiêm Tung liền ra sức lấy lòng, khi đó thanh danh Nghiêm Tung cực tốt, xuất phát từ tình đồng hương, Hạ Ngôn hết sức chiếu cố.
Thế nhưng cuối cùng Hạ Ngôn phát hiện ra, Nghiêm Tung là kẻ không hề có quan niệm đạo đức, lẽ phải, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, là một tên gian thần miệng nam mô bụng một bồ dao găm.

Hạ Ngôn là người cương trực thẳng thắn, không chịu được có sạn trong mắt, nếu không đã chẳng đối lập với Trương Thông. Ông ta ghét nhất loại người mánh lới luồn lách, không may Nghiêm Tung chính là loại người đó, cho nên ông ta ghét cay ghét đắng, hi vọng kẻ này tránh mình ra càng xa càng tốt.

Hạ Ngôn không nể mặt lão ta nữa, thậm chí nhiều lần làm nhục Nghiêm Tung, nhưng không lập tức đuổi lão ta về Giang Tây ...
Bởi vì Hạ Ngôn có một nhược điểm trí mạng, chính là mềm lòng, không muốn đẩy người ta vào bước đường cùng.

Nhưng như Nghiêm Thế Phiên nói, người không có ý hại hổ, nhưng hổ lại muốn hại người. Nghiêm Tung chịu đủ xỉ nhục của Hạ Ngôn, không muốn sống nơm nớp lo sợ nữa, cuối cùng lão ta ra tay với Trương Thông.
Bởi vì thông qua âm thầm quan sát, lão ta phát hiện ra, sự cường đại của Hạ Ngôn tới từ sự ủng hộ của hoàng đế.

Cho nên muốn đối phó với Hạ Ngôn, chỉ cần làm hoàng đế ghét ông ta là được, vừa khéo đây là sở trường của Nghiêm Tung, lão ta lấy ra công phu nịnh bợ, hầu hạ hoàng đế hơn cả cha ruột, làm hoàng đế vô cùng khoan khoái. Nhất là thái độ tích cực trong chuyện tu tiên của hoàng đế, làm Gia Tĩnh rất là hài lòng.
So sánh với Nghiêm Tung ngoan ngoãn nghe lời, thì Hạ Ngôn phạm vào nói thẳng, đồng thời phản đối hoàng đế tu luyện, càng ngày càng trở nên đáng ghét.

Nghiêm Tung ngày đêm dèm pha bôi nhọ, cuối cùng làm Gia Tĩnh dần xa lánh Hạ Ngôn, còn Hạ Ngôn lại chẳng thèm giải thích, bị ép nghỉ hưu.

Song về sau Nghiêm Tung nằm quyền, chính vụ làm rối loạn be bét, lại chuyên quyền ngang ngược, khiến Gia Tĩnh nhận thức được, kẻ này kém xa Hạ Quý Khê, liền mời Hạ Ngôn về làm thủ phụ, bắt Nghiêm Tung quay lại làm chức thứ phụ của lão.

Nghiêm Tung từ trên đỉnh cao ngã xuống, cùng lúc kiểm điểm sai lầm của mình, cũng ý thức một cách sâu sắc, chỉ cần ngày nào Hạ Ngôn còn chưa chết, mình sẽ vĩnh viễn là sự lựa chọn thứ hai.
Bởi vì trong lòng hoàng đế, bản thân vĩnh viễn không lợi hại bằng Hạ Ngôn. Muốn thay đổi tất cả, chỉ có huy diệt hoàn toàn ông ta.
Vì thế dựa vào sự kiện "Phục Sóc", lão ta dày công bày ra một loạt mưu kế, làm Hạ thủ phụ một lòng vì nước và đạo quân hoàng đế sợ phiền toái, triệt để quyết liệt với nhau.
Cuối cùng Gia Tĩnh đế phán định Hạ Ngôn "ép vua dọa quan", lệnh ông ta lập tức nghỉ hưu, rời khỏi kinh thành.

Hoàn cảnh khi đó của Hạ Ngôn với Nghiêm Tung hiện nay giống nhau, đều mất đi tín nhiệm của hoàng đế, nhưng chưa mất đi tình cảm của hoàng đế ...
Dù sao cần mẫn tỉ mỉ hầu hạ Gia Tĩnh đế hơn hai ngươi năm, không có công thì cũng tốn sức. Phải nói là Gia Tĩnh đế đối đãi với Hạ Ngôn không phải là tệ, cho ông ta nghỉ hưu với hàm thượng thư, mặc dù không làm quan nữa, nhưng có quốc gia phụng dưỡng, tuổi già không cần lo lắng gì.

Nếu như hiện giờ Nghiêm Tung nghỉ hưu, hẳn càng được đãi ngộ tốt hơn, nhưng thực chất kém hơn rất nhiều.

Nhưng Hạ Ngôn rốt cuộc không về được tới quê nhà Giang Tây, nửa đường bị bắt trở lại, vì Nghiêm Tung sử dụng đòn trí mạng, lão ta lấy tội danh "biên tướng câu kết kinh quan", sai người cáo trạng Hạ Ngôn, làm Gia Tĩnh đế thay đổi chủ ý , bắt lão thủ phụ đi tới Thông Châu lại, lấy tội danh mưu đồ bất chính xử tử hình, tháng 10 năm Gia Tĩnh thứ 27 , Hạ Ngôn bị chặt đầu, chết không nhắm mắt.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Giờ đây tháng năm luân hồi, tình hình tương tự lại xuất hiện ở Đại Minh, nhưng lần này kẻ sắp nghỉ hưu là tên đồ tể năm xưa, mà học sinh của kẻ bị hại năm xưa lại nắm đồ đao sáng loáng trong tay.

Từ Giai chính là học sinh của Hạ Ngôn.

Nhớ lại chuyện trái lương tâm năm xưa, sợ hãi liền lan đi trong lòng Nghiêm Tung, vốn hết sức tự tin có thánh ân che chở, hiện giờ không tin tưởng nữa, Nghiêm Tung chìm vào trầm ngâm.

- Cha..
Nghiêm Thế Phiên bày ra vẻ mặt đau xót:
- Cha luốn cho rằng con bất nhân, chỉ biết nghĩ tới địa vị quyền thế của mình, ngay cả mẹ mình chết cũng chẳng để tâm .. Nhưng cha đã nghĩ tới chưa, đó là mẹ đẻ của con, từ nhỏ tới lớn coi con như bảo bối, con không đau khổ hay sao? Con cũng muốn giống như người khác, mang linh cữu hồi hương, mặc đồ gai, đốt tiền trước mộ tận hiếu lắm chứ.

- Nhưng con không thể!
Nghiêm Thế Phiên đấm ngực, ủy khuất hai mắt đỏ hồng:
- Bởi vì chúng ta đã cầm quyền quá lâu, đắc tội với qua nhiều người, không biết có bao nhiêu kẻ đang đợi đẩy chúng ta xuống mười tám tầng địa ngục kia kìa! Cả nhà chúng ta già trẻ có mấy chục nhân khẩu, còn cả thân thích của chúng ta, còn cả con nuôi, cháu nuôi, môn sinh , cố hữu, tính mạng của bao nhiêu người nắm hết trong một suy nghĩ của chúng ta.
Hắn nói mãi nói mãi, nước mắt chảy xuống, giọng nức nở:
- Cha tuổi đã cao, có thể dừng lại, nhưng con không thể, vì con vì cha, vì cái nhà này, vì tất cả mọi người phải ghé vai chống trời. Đó là con có hiếu với cả Nghiêm gia, còn về phía mẫu thân, hài nhi đợi tới khi chúng ta hoàn toàn an toàn rồi, có thể lui về rồi, sẽ từ quan hồi hương, dựng lều bên phần mộ mẫu thân, dùng nửa đời còn lại tận hiếu ...
Nói xong khóc rống lên trước mặt Nghiêm Tung.

Lúc này bên ngoài cũng vang lên tiếng khóc lóc inh ỏi, ban đầu Nghiêm Tung còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng về sau phát hiện ra không phải, liền sai Nghiêm Niên mở cửa phòng ra, thấy trong sân , nào con nào cháu, nào nội nào ngoại, hơn trăm người quỳ ở đó khóc lóc.

Chẳng cần phải hỏi cũng biết, là Nghiêm Thế Phiên an bài để ép Nghiêm Tung phải tỏ thái độ.

Từ cửa nhìn lên bức tường, thấy một con chim sẻ bị tiếng khóc làm kinh hãi bay lên bầu trời, thoáng cái đã không thấy đâu nữa.

Nghiêm Tung hâm mộ nhìn theo phương hướng con chim biến mất, bản thân chẳng bằng một con chim nhỏ, đành để tiếng khóc bao vậy, bị tiếng khóc này trói buộc, vĩnh viễn không thoát được.

Nghĩ tới đó, lòng lão ta thấy bức bối, quát lớn:
- Đừng gào thét nữa.
Tiếng khóc ngưng bặt, tất cả mọi người đều nhìn lão ta, hi vọng lão thay đổi chủ ý.

- Bảy ba tám tư, diêm vương không mời tự mình tới, lão phu năm nay đã tám ba rồi, đất vàng đã vùi tới cổ rồi mà các ngươi còn không chịu bỏ qua cho ta.
Nghiêm Tung thở dài:
- Được rồi, được rồi, ta làm theo lời các ngươi là được, các ngươi bảo ta làm gì thì ta làm nấy ...

- Thật sao?
Nghiêm Thế Phiên tức thì lên tinh thần.

- Ta nào dám lừa ngươi chứ?
Nghiêm Tung nhìn hắn, tâm tình trong ánh mắt đó thật không biết phải diễn tả thế nào.
Bình Luận (0)
Comment