Thẩm Mặc nói với Trương Cư Chính "trí hư cực. Thủ tĩnh đốc. Vạn vật tịnh tác, ngô dĩ quan phục."
Bất kể Trương Cư Chính có nghe lọt tai không, có chuyển lời cho Từ Giai hay không, dù sao bản thân y đã triệt đề tĩnh lặng rồi, đối với chuyện của triều đình không nghe không hỏi nữa, cho dù cả khen thưởng, bổ nhiệm mình mãi không phát xuống, cũng không giục, suốt ngày gặp gỡ quan viên, lại còn tự cho mình nghỉ ngơi dài hạn.
***
Thử tách khỏi vòng đời luân chuyển,
Để lặng thinh ngắm chuyện trần hoàn.
Muôn loài sinh hóa đa đoan,
Rồi ra cũng phải lai hoàn bản nguyên.
Dịch thơ Đạo Đức Kinh.
Đối với trạng thái này của Thẩm Mặc, Từ Vị rất là thích, hắn cảm thấy Thẩm Mặc mặc quan bào quá nhàm chán, mà Thẩm Mặc không mặc quan bào, mặc dù cũng rất nhàm chán nhưng giống con người chân thật hơn.
- Chính là loại người trung niên chán chết.
Từ Vị phán:
- Người tới bốn lăm, nhàm chán vô vị, suốt ngày chìm đắm trong sợ thích kỳ quặc, cự tuyệt giao tiếp với bên ngoài.
- Đọc sách mà cũng kỳ quặc à?
Thẩm Mặc ngẩng đầu lên từ quyển sách.
- Người trung niên xem sách thì không có gì lạ.
Từ Vị vung chân múa tay diễn đạt, rồi giật lấy quyển sách trong tay Thẩm Mặc:
- Nhưng đệ là tiểu thanh niên hơn hai mươi, suốt ngày ngồi trong nhà không đi đâu, đó mới gọi là kỳ quặc. Hôm nay mặt trời rực rỡ, ấm áp như xuân, ta phải đưa đệ đi hít thở không khí mới được.
- Đừng kéo, đừng kéo.
Thẩm Mặc đầu hàng:
- Đệ đi với huynh, được chưa hả?
- Thế còn tạm được.
Từ Vị tự hào nói:
- Có bằng hữu quan tâm tới đệ như ta là phúc khí cực lớn của đệ đấy. Có gọi thêm bọn Đào Ngu Thần không? Nếu để bọn chúng biết đi không gọi, nhất định sẽ sinh sự đấy.
Thẩm Mặc lườm hắn:
- Hôm nay là 16 rồi, người ta phải đi làm cả, chỉ có hai chúng ta nhàn rỗi đi lang thang thôi.
- Ha ha ha.
Từ Vị xoa gáy:
- Ta hồ đồ mất rồi.
Nói đi là đi, hai người mặc xong y phục liền ra ngoài.
Thẩm gia trạch viện là lấy tính trong náo nhiệt, vừa ra khỏi con ngõ dài, là phố Bàn Cờ phồn hoa nhất kinh thành.
Trên phố người qua lại rộn ràng nhốn nháo, tiếng rao bán bánh bao, bánh nướng, thịt dê, vang lên không ngớt, giọng cao, giọng dài, giọng gọn, nghe như dàn đồng ca.
Thi thoảng còn nghe tiếng pháo nổ, tiếng rít chói tai trên trời, đó là pháo hoa đám trẻ con tiết kiệm được, tiếp tục niềm vui năm mới.
Nhìn đám trẻ con đuổi nhau đùa giỡn, chơi bịt mắt trồn tìm, Thẩm Mặc lề mề không chịu dời bước, trong mắt đầy nhu tình, y tức thì rất nhớ nhi tử của mình.
“A Cát và Thập Phân hẳn là đều đã biết chữ rồi? Bình thường chắc cũng biết gọi cha rồi, không biết nó còn nhờ người cha này hay không?”
Nghĩ tới đó Thẩm Mặc không khỏi buồn bã, quay đầu đi không muốn nhìn những đứa bé đó nữa, lại thấy Từ Vị cười cười nhìn mình, y cho rằng tâm sựu của mình bị nhìn thấu, có chút bực bội:
- Nhìn đệ làm cái gì?
Ai ngờ Từ Vị cười chuyện hoàn toàn khác, hắn nhìn Thẩm Mặc từ trên xuống dưới, tặc lưỡi:
- Nhìn đệ ăn mặt thế này đâu có giống đường đường quan lớn tứ phẩm? Mà giống cử nhân thanh niên tiến kinh khảo thí hơn.
Thẩm Mặc cúi đầu nhìn bản thân, ngoại trừ bộ nho phục màu xanh nửa cũ nửa mới thường ngày hai mặc, còn khoác thêm áo choàng rộng, chân đi giày đế dày, trên đầu là mũ len màu xanh thẫm và khuôn mặt thanh niên trẻ trung, đúng là chẳng khác gì những thư sinh đầy đường vào lúc này.
Thẩm Mặc nhìn những sĩ tử đó, bọn họ hoặc là đang oang oang đàm luận, hoặc cúi đầu trầm tư, tóm lại ngoài những cô nương thiếu phụ ra, thì bọn họ là thành phần nổi bật nhất trong đám đông.
~~~~~~~~~~~
Hai người dạo quanh khu đường phố náo nhiệt, nghe thuyết thư, ngắm cảnh. Tới gần trưa thì đến gần trường thi.
Sao lại tới gần trường thi làm gì? Bởi vì phóng mắt nhìn tới toàn là tấm biển "trạng nguyên" , "nhất giáp" , "đỉnh giáp", thôi thì toàn danh hiệu thứ hạng cao của khoa cử, làm các vị cử nhân lần lượt cởi hầu bao, cho dù là đắt hơn cửa hiệu thường gấp đôi, cũng vào kiếm lấy chút may mắn.
Từ Vị là người lắm chuyện, kéo Thẩm Mặc vào một khách sạn, hỏi tiểu nhị:
- Một gian thượng phòng bao nhiêu tiền một tháng?
- Mười lượng.
Tiểu nhị nhìn bộ dạng nghèo khó của hắn, hạ mí mắt xuống:
- Sáu lượng cũng được, nhưng phải do bản điếm cung cấp thức ăn.
- Cái gì? Ăn cướp à?
Từ Vị giật mình:
- Ai mà ở nổi chứ?
- Ngài đừng kích động, cứ xem đề danh của bản điếm đi.
Tiểu nhị chỉ vào một loạt cái tên trên bức tường nói:
- Tệ điếm kể từ khi được xây dựng lên, 80 năm qua có 57 vị lão gia trúng tiến sĩ, trong đó có 1 vị trạng nguyên, 2 vị bảng nhãn, 1 vị thám hoa! Phong thủy này tuyệt đối đứng đầu ở Bắc Kinh. Ngài cứ nghe ngóng đi, có khách sạn nào cùng cấp bậc mà rẻ hơn cả chúng tôi không?
- Ài, có đáng không chứ?
Thẩm Mặc im lặng đứng sau nãy giờ không nhịn được xen vào. 10 lượng bạc, cho dù ở kinh thành cũng đủ cho gia đình trung lưu sóng hai tháng rồi, sao ở đây lại tốn kém như thế? Chẳng lẽ ở nơi này là trúng được trạng nguyên hay sao?
- Đừng xem ngang!
Tiểu nhị bĩu môi.
- Có biết "Lục Nguyên cư!" Mà Thẩm lục thủ từng ở có giá thế nào không? 20 lượng bạc một tháng, còn phải để khách sạn phụ trách cơm nước. Như vậy mà cung không đủ cầu, nghe nói gian phòng cuối cùng bị mấy khảo sinh nhà giàu đấu giá lên 120 lượng một tháng đấy.
Có lẽ là tiểu nhị nói nhiều làm chưởng quầy bên trong không vui, ho một tiếng to, tiếp lấy câu chuyện:
- Các vị rốt cuộc có ở không? Nhưng gian phòng cuối cùng rồi , muộn là không còn nữa đâu.
- Ta ở, ta ở ...
Từ Vị đột nhiên trở nên lắm bắp, tiểu nhị nhanh nhẹn lấy chìa khóa, còn đắc ý nhìn chưởng quầy, cao giọng nói:
- Bản điếm kinh doanh, nhất loạt không ký sổ, mời khách quan trả dự phòng tiền hai tháng.
- Ta ở ... Không nổi.
Từ Vị lúc này mới nói hết câu.
Tên tiểu nhị mặt trăng trẻo chớp mắt biến thành màu gan lợn, chưởng quầy ban đầu mặt màu gan lợn liền biến thành đít nồi...
Thẩm Mặc và Từ Vị vội vàng bỏ chạy.
Chọc ghẹo khách sạn hám lợi xong, tâm tình của Từ Vị cực tốt, liền muốn mời Thẩm Mặc ăn cơm.
Thẩm Mặc nói:
- Ăn cơm ở nơi này nhất định là cực đắt, tội gì để giết mổ, cứ về nhà ăn cơm đi.
- Ra ngoài đi chơi mà.
Từ Vị lại chẳng bận tâm:
- Tối hôm kia chém giết tưng bừng, thắng cho mấy tên kia sạch nhẵn túi, vừa khéo hôm nay tiêu hết khỏi phải thua trở lại.
Thẩm Mặc không nhịn được cười, cùng hắn đi lên một đại tửu điểm ba tầng, chỉ thấy tấm biển đề "Quỳ Lâm các", tất nhiên là lấy tên theo "Quỳnh Lâm yến".
Hai người thong thả đi vào, tửu lâu này có lẽ là vì kỳ thi lớn ba năm một lần mà trang trí lại, cầu thang được trải thảm đó, tay vịn bọc đồng vàng, lan can còn điêu khắc hoa văn tinh xảo, trông rất xa hoa.
Trừ loại xa hoa phổ biến ở thời Gia Tĩnh ra, tửu điếm lấy cử nhân làm khách chính này trên tường còn treo đầy thi từ mà tiến sĩ các triều đề tặng, ở chỗ bắt mắt trong đại sảnh còn đặt một cái bàn lớn, bên trên có đầy đủ bút mực, cung cấp cho các cử nhân khi thi hứng nổi lên, lưu lại mặc bảo.
Đây là vụ làm ăn chỉ lời không lỗ, phải biết rằng sĩ tử thường không dám bêu xấu, mà toàn là người có tài học, những người này hoặc là sẽ đỗ cao, hoặc là tương lai sẽ thành danh sĩ, mặc bảo lưu lại khi đó sẽ thành bảo vật thật.
Lúc này mặc dù chưa tới trưa, nhưng có không ít người đang ăn uống, nhìn dáng vẻ thì đại đa số là cử nhân tiến kinh khảo thí. Còn đoán đố, hành lệnh, ngâm thi, làm phú, hết sức ồn ào.
Hai người Thẩm Mặc mê cái không khí làm người ta hoài niệm này, không vào phòng bao, mà tới một cái bàn trống ở đại sảnh ngồi, gọi vài món ăn, một bầu rượu.. Nhìn qua, quả nhiên là "trạng nguyên hồng", hai người mỉm cười, vừa nhắm rượu, vừa nghe những sĩ tử kia nói chuyện.
Qua một lúc những sĩ tử kia hình như nổ ra tranh chấp, ban đầu có người nói:
- Hồ Quảng chúng tôi xưa nay mạch văn hưng thịnh.
Hồ Quang đúng là tỉnh lớn khoa cử, xưa nay không biết bao nhiêu tiến sĩ xuất hiện, nguồn cử nhân chất lượng đứng vững ở ba vị trí đầu, nói như thế cũng không phải hoàn toàn là khoác lác.
Nhưng văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, loại đề tài này dễ gây ra cãi vã nhất, hơn nữa vĩnh viễn không ai phục ai.
Quả nhiên lập tức có cử nhân Giang Tây không phục nói:
- Trở về lật xem bảng tiến sĩ đi, xem xem tỉnh nào nhiều nhất.
Từ thời đầu lập quốc Giang Tây nổi danh thịnh văn, nhất là mấy chục năm đầu, gần như chiếm nửa giang sơn của hàn lâm viện, cho dù hiện giờ có hơn đi xuống, nhưng cũng rất lợi hại.
Đừng quên Hạ Ngôn, Nghiêm Tung là người Giang Tây, hai người nối nhau làm tế tướng hơn ba mươi năm, sao chịu để người Hồ Quảng ra oai.
Lập tức có cử nhân Chiết Giang không vui lên tiếng:
- Đừng nói chuyện xưa cũ nữa, xem xem mấy chục năm gần đây, Chiết Giang có lần nào mà không chiếm nửa bảng vàng, nhìn trong viện hàn lâm xem có bao nhiêu người Chiết Giang? Xem Đại tam nguyên chưa từng có là người tỉnh nào, nhìn xem lục thủ lợi hại hơn nữa là của tỉnh nào?
Thương Lộ là người Nghiêm Châu Chiết Giang, còn Thẩm lục thủ không cần giới thiệu, đây luôn là niềm tự hào của người Chiết Giang, đi tới đâu cũng đeo trên miệng.
Trong đại sảnh còn có không ít cử nhân nơi khác như Nam Trực Đãi, Bắc Trực Đãi, Sơn Đông, Tứ Xuyên, Lương Quảng. Nghe cử nhân ba tỉnh kia huyênh hoang, bọn họ rất khó chịu, nhưng đúng là không thể bì với người ta.
Tô Châu của Nam Trực Đãi cũng rất lợi hại, nhưng biết sao đành, thế đơn lực mỏng, không so được với số lượng của người ta.
Vì thế người trong đại sảnh chỉ nghe thấy cử nhân của ba tỉnh này tranh đi cãi lại, cử nhân ba tỉnh đó cũng càng khoác lác càng hưng phấn, nói tới không còn coi ai xung quanh ra gì nữa, cứ như bảng vàng năm nay đã bị bọn họ bao trọn rồi vậy.
Cuối cùng chọc giận một bàn bên cửa sổ, một cử nhân trẻ tuổi đứng bật dậy:
- Mấy nơi các ngươi lợi hại như thế, có dám tỷ thí với cử nhân Phúc Kiến bọn ta không? Nếu là thua rồi thì đừng có khoác lác nữa.
Thấy có náo nhiệt để xem, các cử nhân trong đại sảnh tận tình reo hò, Từ Vị cũng hùa theo hò hét:
- Tỷ thí thì tỷ thí! Ai sợ Ai! Kẻ nào không tỷ thí là chó!
Cử nhân của ba tỉnh kia quá ngông cuồng, quả nhiên làm cho số đông tức giận.
Cử nhân ba tỉnh kia vào thế cưỡi hổ, chỉ có thể ứng chiến, liền hỏi tỷ thí ra sao.
Sĩ tử kia nói:
- Bốn tỉnh chúng ta mỗi nơi cử ra một đại biểu, ngâm thơ, làm đối, đoán đố gì cũng được, nói chúng là chọn một thư ra thi tài. Tỉnh khác muốn tham gia, cũng có thể ra nhập, tỉnh nào bị loại cuối cùng là lợi hại nhất, thế nào hả?
Xem ra thì cũng công bằng, mọi người không nghĩ ra biện pháp khác, liền đều đáp ứng, mỗi bên tuyển một người học rộng cơ trí, tới bốn xung quanh bàn lớn giữa đại sảnh. Đại biểu Phúc Kiến không phải sĩ tử trẻ tuổi kia, mà là một người trung niên.
Tổng cộng có chín tỉnh ra ứng chiến, ngoài bốn tỉnh đã nói còn có Nam Bắc Trực Đãi, Tứ Xuyên, Quảng Đông, Sơn Đông cũng tham gia, còn các tỉnh khác tự biết không địch nổi, nên không ra bêu xấu.
- Tỷ thí cái gì?
Vì mỗi tỉnh có một loại trò chơi khác nhau, cho nên ra đề thế nào thành vấn đề lớn, cuối cùng thương lượng quyết định, mọi người luân phiên ra đề, đổ xúc sắc quyết định.
Đổ xúc sắc xong, cử nhân Hồ Quảng làm người ra đề, hắn sớm đã có đề trong đầu, liền đề nghị:
- Chúng ta tổng cộng làm bài từ tám câu, mỗi người một câu làm trọng vẹn bài từ, ai không điền vào được thì lui xuóng, được không?
Người phía dưới không đồng ý:
- Thế thì quá đơn giản, mọi người ai chẳng biết điền từ? Chẳng lẽ so ai nhanh mồm hơn? Chẳng hứng thú.
- Ta còn chưa nói xong.
"Hồ Quảng" nói:
- Điền bài từ này có yêu cầu đấy, mỗi một câu ít nhất phải có một vị thuốc, nhưng ý tứ không đượng gượng ép, được chứ?
Mọi người nghe thấy thế mới có chút thú vị, liền đồng ý.
Liền có người bê ông thẻ của tửu điếm đặt lên bàn lớn, chọn ra một thẻ xăm phù hợp với yêu cầu, "Hồ Quảng" rút thăm, nhìn thấy (Sanh Tra Từ" liền nói:
- Ta là người gia đề, không chiếm lợi hơn mọi người, nên câu đầu tiên sẽ thêm hai vị thuốc.
Hắn hắng giọng:
- Ta dùng "tương tư tử" và "ý dĩ nhân" ra câu "tương tư ý dĩ thâm", lập tức làm vang lên tiếng khen hay, đa phần là phát ra từ cử nhân Hồ Quảng.
"Sơn Đông" tiếp ngay:
- Ta dùng "bạch chỉ", ra câu --- Bạch chỉ thư nan túc.
Tới lượt Tứ Xuyên:
- Ta dùng khổ sâm ra câu thứ ba --- Tự tự khổ sâm thương.
Phúc Kiến tiếp tục ngay:
- Câu thứ tư ta dùng Lang Độc --- Cố yếu đàn lang độc.
Nam Trực Đãi cũng nói:
- Đương Quy - Phân minh ký đắc ước đương quy.
Bắc Trực Đãi không chịu thua kém:
- Ta dùng hai vị, Viễn Chí và Anh Đào - Viễn chí anh đào thục.
Còn hai câu cuối cùng, không khí trở nên khẩn trương, Giang Tây vội vàng nói:
- Cúc Hoa, Cúc Hoa là của ta --- Hà sự cúc hoa tàn.
Chiết Giang lập tức cướp câu cuối cùng:
- Do vị hồi hương khúc ! Ta dùng Hồi Hương.
Tám câu từ nối liền lại là: tương tư ý dĩ thâm, bạch chỉ thư nan túc. Tự tự khổ tham thương, cố yếu đàn lang độc. Phân minh ký đắc ước đương quy, viễn chí anh đào thục. Hà sự cúc hoa tàn, do vị hồi hương khúc.
Mặc dù không thể gọi là hay, nhưng tuyệt đối là vần luật thông suốt, nội dung không gượng ép lắm, tất nhiên được cả sảnh vỗ tay ủng hộ.
*** Tương tứ ý đã sâu, thư giấy trắng khó đủ, từng chữ khó tỏ lòng, chỉ mong chàng đọc được, đã hẹn thỏa chí sẽ trở về, khi anh đào nở, sao hoa cúc đã tàn, vẫn chẳng thấy hồi hương.
Sĩ tử Quảng Đông chỉ đành buồn bã lui xuống.
Lần này tới lượt sĩ tử Quảng Đông ra đề, hắn cười nói:
- Cách của ta đơn giản lắm, bên ngoài cửa có rất nhiều bách tính buôn bán nhỏ, chúng ta bảo tiểu nhị ra mời một người bất kỳ vào, sau đó dùng một điển cố miêu tả ra nghề nghiệp của người đó, ai không nói được thì lui xuống.
- Nếu tất cả đều nói được thì sao?
Bảy người còn lại hỏi.
- Vậy thì ta xuống.
Hán tử Sơn Đông luôn luôn hào sảng như thế.
Tiểu nhị sớm đứng một bên xem náo nhiệt, nghe thấy lật đật chạy ra ngoài, không bao lâu sau dẫn một ông già bật bông vào.
Đề tài đã có, đó là bật bông. Vì để đám sĩ tử không phân biệt được ngũ cốc này có thể hiểu được một cách hình tượng, liền mời ông già đó hành nghề ngay tại chỗ.
Ông già mặc dù cho rằng đám người này đúng là ăn no rửng mỡ, nhưng nể mặt đồng tiền nên vẫn thống khoái nhận lời, liền dùng búa gỗ mắc lên giây cung, kéo giây bật "bình bình bình" ... Ruột bông liền bay lên tứ tung . Đám sĩ tử trông có vẻ rất vui mắt.
- Có rồi!
Sơn Đông reo lên:
- Câu của ta là "Khương Thái Công vị thủy thùy điếu!"
Mọi người nhìn cái cung lớn của ông già, bên trên có cái cần dựng trong lòng, chẳng phải giống câu cá sao, liền khen hay.
*** Khương thái công câu cá sông Vị Thủy.
Sĩ tử Chiết Giang rút kinh nghiệm, làm câu thứ hai:
- Hán Tô Vũ bắc hải mục dương.
Trên cái cung kia không phải có giây sao, hơn nữa mảng bông trắng xóa cũng giống như từng bầy cừu, mọi người lại khen hay.
*** Hán Tô Vũ chăn cừu ở Bắc Hải.
- Du Bá Nha cổ cầm dương đào.
Phúc Kiến vừa lên tiếng, lập tức làm mọi người cười ồ lên, hiển nhiên cảm thấy câu này càng phù hợp.
*** Du Bá Nha gẩy cồ cầm.
- Hàn Văn Công tuyết ủng Lam Quan.
Giang Tây nối tiếp.
- Mạnh Hạo Nhiên cưỡi lừa tìm mai.
Đó là cử nhân Nam Trực Đãi.
Hai người này đều từng động tác và sắc thái mà đặt câu, cũng rất hiếm có, nhưng không bằng câu của Tứ Xuyên:
- Thành Cát Tư Hãn giương cung bắn điêu.
Cuối cùng cùng là cử nhân Bắc Trực Đãi nhìn thấy ruột bông rơi đầy đất nặn ra câu:
- Thất tiên nữ rải hoa đầy đất.
Mặc dù là rất miễn cưỡng, nhưng chẳng ai có thể nói hắn sai, cử nhân Sơn Đông ủ rũ lui xuống, thầm nghĩ sớm biết như thế thì đã ra đề khó hơn.
Tiếp theo tới lượt cử nhân Bắc Trực Đãi ra đề, hắn rút kinh nghiệm bên Sơn Đông, liền vắt óc nghĩ một đề khó, nói:
- Chúng ta hành lệnh đi.
- Hay.
Sáu người kia hỏi:
- Hành lệnh thế nào?
- Lạc địa vô thanh.
Bắc Trực Đãi đáp.
- Giứoi hạn ra sao.
- Câu đầu yêu cầu là một vật rơi xuống đất không có tiếng động, câu giữa phải là tên người có liên quan tới vật đó ... Cuối cùng phải là một câu thơ ...
Bắc Trực Đãi nghĩ :" Thế này chắc đủ khó rồi, dù sao ta phải dùng hết khả năng mới tạo thành câu lệnh được." Liền đi đầu:
- Các vị nghe nhé ... Tuyết rơi xuống đất không tiếng động, ngẩng đầu thấy Bạch Khởi. Bạch Khởi hỏi Liêm Pha: Làm sao thích nuôi ngỗng. Liêm Pha đáp :Bạch mao phù lục thủy, hồng chưởng bát thanh ba.
Mọi người nghe thấy có vẻ gượng ép, nhưng được cái là rất hài hước, liền vỗ tay khen hay, người hành lệnh đằng sau không thể kháng nghị được, đành chấp nhận.
*** Vịnh Nga.
Cạp cạp cạp…
Cổ cong hướng trời hát
Lông trắng nổi nước xanh
Chân hồng gây sóng đạp
Gặp phải đề khó rồi, sau người còn lại đều ra sức ngẫm nghĩ, cuối cùng Tứ Xuyên lên tiếng trước:
- Bút hoa rơi xuống đất không tiếng động, ngẩng đầu thấy Quản Trọng. Quản Trọng hỏi Bảo Thúc: Sao lại thích trồng trúc? Bảo Thúc đáp: Chích tu lưỡng tam can, thanh phong tự nhiên túc.
Tất nhiên càng được reo hò mãnh liệt hơn.
- Có rồi.
Chiết Giang lên tiếng:
- Bột rơi xuống đất không tiếng động. Khổng Tử hỏi Nhan Hồi: Vì sao thích trồng mai? Nhan Hồi đáp: Tiền thôn phong tuyết lý, tạc dạ nhất chi khai.
Thế là lại được khen.
*** thôn trước trong gió tuyết, đêm qua cành mai nở.
- Ta cũng có rồi.
Phúc Kiến nói vội:
- Bông ngô rơi xuống đất không tiếng động. Ngẩng đầu thấy Bảo Quang, Bảo Quang hỏi Duy Ma: Làm sư như thế nào? Duy Ma nói: Đối khách đầu như miết, phùng trai hạng tự nga.
Đây chắc chắn là câu hay nhất, từ đầu tới cuối liền một thể, không có chút gượng ép nào, sao với câu hành lệnh đơn thuần, cao hơn một bậc. Xem ra không có tài cán không dám lên Lương Sơn.
Quan trọng hơn nữa là hắn tức thì đem cách thức hành lệnh này làm thấu triệt, người phía sau chỉ cần học theo là xong. Nam Trực Đãi vui vẻ tiếp ngay:
- Nước mắt rơi xuống đất không tiếng động, ngẩng đầu thấy Tương Như. Tương Như hỏi Văn Quân: Khó đoán lòng nữ nhân. Văn Quân đáp: đãng tử hành bất quy, không sàng nan độc thủ .
*** Chàng đi chơi không về, đêm một mình khó vượt.
Nghe vậy, Hồ Quảng cười hăng hắc:
- Hoa rụng không tiếng động, ngẩng đầu thấy Kim Liên. A Khánh hỏi Kim Liên: Vì sao thấy hoa rụng? Kim Liên đáp: Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt.
Tất nhiên làm mọi người cười ồ lên, khen tuyệt không ngớt.
Giữa ngàn non, chim bay tắt bóng
Trên đường muôn ngả, dấu người vắng tanh
Mọi người liền nhìn sang cử nhân Giang Tây, hắn cắn răng toát hết mồ hôi, cuối cùng cũng nặn ra được một câu:
- Ngân châm rơi xuống đất không tiếng động, ngẩng đầu thấy A Mỗ, A Mỗ hỏi Nhạc Phi: Lần này khi nào về? Nhạc Phi đáp: mã điệp át thị huyết, kỳ kiêu khắc hãn đầu .
Vó ngựa thẫm đẫm máu, chặt cờ chém Hung Nô.
- Hay! Quá hay.
Câu lệnh này làm mọi người trở nên kích động, không tới Bắc Kinh không biết họa biên cương nghiêm trọng ra sao, Yêm Đáp ngang ngược thế nào. Câu này đúng tâm tình mọi người, tất nhiên được toàn bộ ủng hộ.
Cử nhân Bắc Trực Đãi vái cử nhân Giang Tây thật sâu:
- Huynh đài nói qua hay, vì hào tình này, tại hạ tâm phục khẩu phục rút lui.
Liền lui xuống giữ nguyên được thể diện.
Hiện giờ còn lại sáu người, mọi người lúc này đều nể tài nhau, nhưng chuyện liên quan tới vinh dự của tỉnh mình, cho nên vẫn thi tiếp.
Tới lượt cử nhân Giang Tây ra đề, hắn nói:
- Lần này chơi đoán đó đi.
Năm người kia hưởng ứng:
- Hay đấy.
- Nhưng, mọi người dù đoán được cũng không thể nói ra, mà học theo cách ra đó của ta, ra một câu đố nữa, đáp án phải tương đồng với của ta ... Quy củ như cũ, tất cả đều làm được thì ta rút lui.
- Được, được, bắt đầu đi.
Giang Tây hắng giọng:
- Vậy mọi người nghe cho rõ nhé. Đường Nghiêu có, Hạ Vũ không, Thương Thang có, Ân Trụ không, cổ văn có, kim văn không.
Người trong đại sảnh cúi đầu suy ngẫm, Thẩm Mặc và Từ Vị nhìn nhau cười, tất nhiên là đều đã đoán ra, nhưng không phá hỏng cuộc vui này, nên không lên tiếng.
Một lúc sau, cử nhân Phúc Kiến vỗ tay:
- Có rồi, nghe này --- Thính giả có, khán giả không, kẻ nhảy có, kẻ đi không, người cao có, người thấp không! Thế nào?
Giang Tây nghĩ một lúc rồi cười:
- Lợi hại.
Hắn khẳng định một cái, Chiết Giang có linh cảm ngay:
- Tới ta --- Người thiện có, kẻ ác không, kẻ trí có, kẻ ngu không, trên miệng có, trên tay không!
Dần dần mọi người cũng nghe ra, Nam Trực Đãi lên tiếng:
- Của ta là --- Bên phải có, bên trái không, đằng sau có, đằng trước không, trời lạnh có, trời nóng không.
- Ha ha ha, ta hiểu rồi.
Hồ Quảng vỗ tay reo lên:
- Kẻ câm có, người điếc không, người què có, mặt rỗ không, hòa thượng có, đạo sĩ không! Ta nói đúng chứ.
- Ta cũng hiểu rồi.
Tứ Xuyên cười:
- Kẻ khóc có, kẻ cười không, kẻ chửi có, kẻ đánh không, kẻ sống có, người chết không.
"Ài..." Cử nhân Giang Tây thở dài lui xuống, tới giờ vẫn có người không nghe ra, hỏi hắn:
- Mọi người nói đi nói lại, rốt cuộc là cái gì.
Cử nhân Giang Tây giải thích mà hắn không hiểu, đành nói:
- Trả lời cho ngươi sau, bọn họ lại bắt đầu rồi kia.
Người kia không hỏi nữa.
Lần này tới lượt cử nhân Tứ Xuyên, ba người ra đề trước đó đều trận vong, trong lòng khẩn trương, nghĩ hồi lâu mới nói:
- Chúng ta đổi sang đối thơ đi.
- Được thôi.
Bốn người còn lại hỏi:
- Nhưng có gì trong đó?
- Thi từ vần luật không giới hạn, nhưng câu đầu phải có từ một tới mười, mười chữ số. Chúng ta chuyển vòng quanh, người thứ hai ngược lại, từ mười tới một.
- Tiếp đó cứ như vậy à?
- Không đơn giản như vậy...
Tứ Xuyên thầm nghĩ :" Như thế thì ta toi à?" Liền nói:
- Người thứ ba phải loạn số, người thứ tư không thế có số, người thứ năm phải có tất cả các số.
- Thú vị đấy, ngươi bắt đầu đi.
- Vậy tại hạ xin làm lười.
Tứ Xuyên đọc luôn:
- Nhất khứ nhị tam lý, yên thôn tứ ngũ gia. Đình thai lục thất tọa, bát cửu thập chi hoa.
- Vậy tại hạ đảo ngược lại:
Hồ Quảng cười:
- Mười chín trăng sáng tròn tám phần, bảy tên tải tử sáu tên điên, canh năm năm gà ba tiếng gáy, lòng ôm nhị nguyệt gối đơn chiếc.
Quả nhiên vẫn là bản sắc hài hước.
- Đến ta đếm loạn, vậy ta vịnh về Gia Cát Lương.
Chiết Giang ngâm:
- Thu nhị châu, bày bát trận, sáu xuất thất cầm, trước ngũ trượng nguyên , châm bốn chín cây đèn sáng, một lòng chỉ vì báo tam cố.
*** sáu lần ra Kỳ Sơn, 7 lần bắt Mạnh Hoạch.
Phúc Kiến nói với Tứ Xuyên:
- Ta biết ngươi muốn làm ta thua, có điều lần này ngươi thất vọng rồi, nghe ta đây --- bách vạn quân trung quyển bạch kỳ, phu tử vô nhân vấn trọng ni, tần vương trảm liễu dư nguyên suất, nhục mạ tương quân thất mã kỵ, ngô kim bất dụng đa khai khẩu, cổn cổn trường giang thoát thủy y, mao nữ thụ hình yêu trảm tế, phân thi bất đắc đái đao ích, nhất hoàn diệu dược vô nhân điểm, thiên lý tống quân chung nhất ly.
Mỗi câu có một số, vừa vặn từ một tới mười.
Tứ Xuyên sắc mặt khó coi, hắn đoán chừng lần này mình phải thua rồi.