Thông Châu tháng ba, gió xuân mơn man, xua đi mùa đông u ám, mang tới bầu trời trong xanh rực sỡ, làm hai bên bờ Vận Hà, ríu rít tiếng oanh ca yến vũ tươi vui.
Gió thổi tới, kèm theo tiếng chuông êm tai, đó là tiếng chuông tháp cổ sừng sững trong thành.
Dù trong mùa đông rét muốt, nghe được tiếng chuông này, cũng làm người lữ hành bôn ba đường xa thấy người nhẹ nhõm, vì nghe thấy nó, là biết cuộc hành trình sắp kết thúc.
Thẩm Mặc đứng trên bến tàu, ra sức vẫy tay với những người trên thuyền y móng nhớ từng ngày, chẳng có chút vững vàng của mệnh quan triều đình.
Vừa thấy Thẩm Mặc, nước mắt Nhược Hạm liền rơi xuống, nhưng thuyền dần dần cập bến, nàng sao có thể mất thể thống của chủ mẫu trước mặt hạ nhân, lấy khăn tay lau nhẹ nước mặt, ra sức kiềm chế, giữ nghi dung cần có của một vị tứ phẩm cáo mệnh phu nhân.
A Cát và Thập Phần cũng nhìn thấy Thẩm Mặc rồi..
Vì không tới mức xảy ra thảm kịch nhân gian "cha con gặp nhau lại không quen biết." Thẩm Mặc cố y mặc trang phục chia tay năm ngoái, ngay cả khăn quấn đầu cũng là của năm ngoái ...
Hiển nhiên y coi thường trí tuệ của nhi tử bảo bối, hai tên tiểu gia hỏa nhìn một cái là nhận ra ngay, ở trên thuyền vẫy tay lia lịa, chỉ Thẩm Mặc hét lớn:
- Cha ơi, cha ơi.
Nhu Nương thì bế Bình Thường lùi ở đằng sau một chút, nói nhỏ:
- Đó là phụ thân mà con hay nói đó, lát nữa phải gọi cha nhé.
Thuyền cập bến, thuyền phu ném giây thừng ra, đợi người trên bờ buộc chặt, thả hai cái thang có tay vịn xuống, vì thế có thể đi như đi trên đất bằng.
A Cát và Thập Phân liền reo hò chạy lại, làm Thẩm Mặc hoảng sợ, vừa chạy vừa gọi:
- Đừng chạy đường chạy...
Tới nơi vội ôm hai con khỉ nghịch ngợm vào lòng.
Không ngờ hai tên tiểu gia hỏa chạy quá nhanh, y lại không đứng vững thế là ngã phệt mông xuống đất.
Thấy đại nhân tư thế bất nhã, thị vệ và thuyền phu trên thuyền vội quay đầu đi, nhưng tiếng cười khúc khích khó tránh khỏi.
Thẩm Mặc cũng thấy mất mặt lắm, nhưng A Cát và Thập Phân đều vươn tay ra vừa ôm lấy cổ y vừa kêu "cha, cha" lại ra sức thơm vào hai bên má, thế là y bỏ hết ý nghĩ dung tục, chỉ còn lại nụ cười hạnh phúc thuần túy.
Thân thiết với hai đứa tiểu quỷ một hồi, Thẩm Mặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nhược Hạm kiều diễm như hoa sen trong nước, đột nhiên y có chút ngượng ngập:
- Nàng về rồi.
Nhược Hạm biết y chột dạ, nhưng trước mặt người ngoài, đương nhiên phải giữ thể diện cho y, liền khẽ nhún eo thi lễ:
- Làm phiền lão gia phải ra đón.
Thẩm Mặc thấy Nhược Hạm khách khí với mình, biết ngay nàng nhất định sẽ tính nợ sau, liền cười ha hả:
- Phu nhân đi đường vất vả rồi, mau lên bờ nghỉ đi.
Rồi hướng về đứa bé trong lòng Nhu Nương, cười toét miệng:
- Bình Thường, lại đây cho cha bế nào.
Nhu Nương vội đưa Bình Thường về phía trước, nhưng dù sao Bình Thường là đứa bé chưa tới hai tuổi, có lẽ tưởng rằng nương thân muốn tặng nó cho người khác, ôm chặt lấy cổ Nhu Nương không chịu buông, còn bất an giãy dụa, khóc toáng lên.
Nhu Nương tức thì bối rối, xin lỗi Thẩm Mặc:
- Đứa bé này suốt ngày gọi tìm cha, vậy mà gặp mặt lại không nhớ.
Thẩm Mặc nghĩ : "Rốt cuộc thảm kịch nhân gian vẫn xảy ra rồi." Cười gượng:
- Không sao, trẻ con sợ người lạ là rất bình thường, qua vài ngày nữa là quen thôi.
Nói rồi lấy sức bế cả A Cát và Thập Phần lên, đặt chúng lên vai nói:
- Chúng ta đừng cản đường nữa, mọi người còn phải chuyển đồ đạc.
Thế là cả nhà xuống thuyền, đợi an bài vợ con trên lên ngựa xong, Thẩm Mặc quay đầu lại, thấy Từ Vị còn đang si dại nhìn lên thuyền.
Y vừa định tới xem, thì bị Nhược Hạm gọi lại, nói nhỏ:
- Lữ tiểu thư đã xuống thuyền trước nửa canh giờ, đi đường bộ vào kinh rồi.
- Cái gì?
Thẩm Mặc ngây người:
- Sao bỗng dưng yên lành trên thuyền lại xuống đi đường bộ? Chẳng lẽ là lộ tin tức trước.
Y biết băn khoăn của Lữ tiểu thư, biết lấy tình cảm động, lấy lý để khuyên không có tác dụng, nên quyết định "cưỡng bức", để nàng và Từ Vị ở cùng nhau, không có chuyện cũng kiếm ra chuyện cho nàng.
Nhưng hiện giờ nữ nhân vật chính lại xuống thuyền giữa chừng, vở kịch này phải diễn thế nào?
- Không phải...
Nhược Hạm nhỏ giọng nói:
- Là thiếp sợ cô ấy không tiếp nhận được, nên lộ chút phong thanh trước...
Thẩm Mặc bực mình nói:
- Ôi nữ nhân, thật đúng là ...
Tốt xấu gì cũng là phu thê xa cách lâu ngày gặp lại, không dám nói gì thêm, cười vời nàng:
- Mọi người ở trên xe nghỉ đi, ta đi nói với huynh ấy.
Thẩm Mặc đi tới bên cạnh Từ Vị, phát hiện ra trên mặt hắn đã lấm tấm mồ hôi, mặc dù tháng ba gió xuân ấm áp, nhưng tuyệt đối không thể nói là nóng được, hiển nhiên đó là mồ hôi toát ra trong lòng.
Từ Vị quên hết xung quanh, không phát hiện ra có người tới bên cạnh, tới khi Thẩm Mặc vỗ vai hắn mới giật mình bừng tỉnh:
- Sao thế.
- Đừng đợi nữa, nàng ấy đã xuống thuyền trước, đi đường bộ vào kinh rồi.
- Cái gì?
Tấm thân to béo của Từ Vị loạng choạng, mặt mày ủ rũ:
- Quả nhiên dưa hái xanh không thể ngon.
- Đừng như thế, lấy ra chút khí thế nam nhi đi nào.
Thẩm Mặc cổ vũ hắn:
- Năm xưa đệ muội của huynh cũng muốn xuất gia, đệ không từ bỏ, mặt dày tới ở lỳ trong nhà lão trượng nhân, chẳng phải vẫn kiếm lại được vợ sao?
Từ Vị cúi đầu một lúc, cuối cùng gật mạnh đầu:
- Đệ nói không sai! Nàng ấy đi đâu rồi, ta đi kiếm lại.
Nam nhân trên bốn chục tuổi, có lẽ ở phương diện khác còn chưa đủ thành thục, nhưng da mặt dày dứt khoát là đủ rồi.
- Thủy Vân quán đông thành mười dặm... Đệ không đi cùng huynh nữa.
Từ Vị không che giấu được sự mất mác nói:
- Đệ không cần quản ta nữa, chuyến này ta " hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp, bất phá lâu lan chung bất hoàn!" Nàng ấy có là tảng đá, ta cũng sẽ làm tan chảy.
Thấy Từ Vị hạ quyết tâm, Thẩm Mặc khen:
- Đúng thế, phải lấy ra tinh thần mặt trơ trán bóng! Đi đi, đệ ủng hộ huynh.
Từ Vị lấy một con ngựa của thị vệ, phi như bay về Thủy Vân quán.
Thẩm Mặc nhìn theo bóng lưng hắn, hồi lâu không nói, y biết nếu đổi lại là mình, nếu như "hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình", thì cứ để hoa trôi theo dòng nước, từ đó như người qua đường mà thôi, không thể si tình si mê tới bất kể mọi thứ như vậy.
Có lẽ chỉ có kỳ nam tử chí tình như Từ Vị, mới có thể giữ được tình yêu đơn phương lâu tới thế, mà vẫn nóng cháy như mặt trời ...
Y chưa nói gì, Thẩm An ở bên cạnh đã lắc lư đầu, cảm thán nói:
- Ài, hỏi thế gian tình là chi làm người ta lạc lối ...
Thẩm Mặc gõ cho hắn một cái:
- Cái loại gia hỏa chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới như ngươi, thì biết tình cảm cái rắm...
Thẩm An ít hơn Thẩm Mặc một tuổi, nhưng là tay chơi sành sỏi, trong nhà ngoài nhà nuôi không biết bao nhiêu nữ nhân, vợ hắn thường tìm Nhược Hạm cáo trạng, Nhược Hạm bảo Thẩm Mặc quản y, nhưng thẩm mặc sao quản loại chuyện vặt vãnh này. Chỉ dặn Thẩm An đứng trúng bẫy mỹ nhân của người ta là được.
Kỳ thực trúng cũng chẳng sợ, vì Thẩm Mặc xưa nay luôn gạt hắn ra ngoài chuyện cơ mật, không cho hắn dinh vào.
Cuối cùng tới hoàng hôn xe ngựa vào thành kịp trước kia đóng cổng thành, về đến nhà trờ đã hoàn toàn tối hẳn, A Cát và Thập Phân ban ngày chơi mệt rồi, lúc này đã ngủ say. Thẩm Mặc giao A Cát cho Thiết Trụ, còn y bế Thập Phần, nhẹ nhàng xuống xe, bế thẳng vào phòng, mới đưa cho các nha hoàn trông hai thiếu gia.
Thẩm Mặc thơm Bình Thường, nói với Nhu Nương:
- Nàng cũng an bài cho Lão Tam rồi nghỉ cho sớm đi.
Nhu Nương biết điều gật đầu, thi lễ với Thẩm Mặc và Nhược Hạm:
- Vậy thiếp thân cáo lui.
Rồi bế Bình Thường tới đông sương phòng.
Hạ nhân hầu hạ phu phụ chủ nhân tắm rửa, đổi y phụ dễ chịu, rồi lui sạch, để lại không gian cho hai người.
Quả nhiên ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn, càng ngắm càng thấy đẹp, Thẩm Mặc lòng ngứa ngáy, trở tay đóng cửa lại, giang tay ra với nàng:
- Nào, để nam nhân của nàng ôm một cái.
Nhược Hạm dừng tay, nắm chặt mái tóc đen nhánh, mặt ai oán:
- Chàng không cần người ta nữa, còn trêu chọc người ta làm gì.
Cáo mệnh phu nhân đoan trang cao quý biến thanh cô gái nhỏ tội nghiệp, làm Thẩm Mặc bủn rủn từ trong ra ngoài, mặt dày nói:
- Ta muốn ... Cướp sắc ...
Nói rồi nhào tới, ôm lấy kiều thê xa cách lâu ngày, Nhược Hạm kêu một tiếng, rồi mê đi trong lồng ngực ấm áp, ở chặt lấy nam nhân của nàng, miệng lẩm bẩm :
- Chàng thật nhẫn tâm, nhẫn tâm .. Ôi, ưm ...ưm...
Nói tới đó bị Thẩm Mặc hôn ngấu nghiến, Nhược Hạm chỉ chần chừ một chút, rồi nóng bỏng đáp trả, lập tức cả hai vượt qua chút xa lạ do một năm xa cách gây ra.
Thật lâu, thật lâu bốn cánh môi rồi nhau, chỉ một nụ hôn làm hai mắt Nhược Hạm long lanh, thở hồn hển, môi bị Thẩm Mặc hôn sưng lên, Thẩm Mặc nhìn xấu hổ nói:
- Lâu ngày không thạo nữa, hơi mạnh ...
Gò má Nhược Hạm đỏ bừng như sắp bốc cháy, khẽ cắt môi dưới, nói lí nhí:
- Bế tthiếp vào phòng...
Thẩm Mặc sao có chuyện không nghe, bế tâm thân mềm mại không xương của thê tử lên, hối hả chạy vào phong ngủ, giống hệt như năm xưa lúc tân hôn ...
Đêm xuân một khắc đáng ngàn vang, uyên ương ân ái, chăn gối bồng bềnh ...
Ánh trăng trong mát chiếu vào trong viện tử yên tĩnh, mặt đất phủ ánh bạc, gió đêm thổi qua tán tùng trong sân, tạo ra bóng dáng lay động dưới mắt đất, hòa nhịp tiến hoa ca trong phòng, cùng tạo ra một đêm mê người..
Nỗi khổ tương tư xa cách, đêm ân ái này biết nói sao cho đủ? Đôi uyên ương buông thả hoan lạc, cho tới khi mệt tới không còn nhúc nhích được mồ hôi lấm chấm mới chịu ngừng.
Mây tan mưa tạnh, Nhược Hạm tóc mây tán loạn dựa vào ngực Thẩm Mặc, cánh tay trắng tới sương hờn tuyết thẹn vẫn ôm chặt hông y, hưởng thụ thỏa mãn lâu ngày mới có.
Thẩm Mặc nhân cơ hội giải thích:
- Chuyện năm ngoái nàng tha thứ cho ta nhé, tình hình khi đó thực sự quá nguy hiểm, ta thậm chí chuẩn bị sẵn thuyền ở Thiên Tân vệ rồi, để nàng đi trước chẳng qua là sợ tới lúc sảy ra chuyện chiếu cố không chu toàn, hoàn toàn không muốn chia tách với nàng.
- Thiếp biết...
Nhược Hạm lười nhác gật đầu, liếc y một cái vô cùng quyến rũ:
- Nhưng có chuyện sao không nói tử tế, lại đánh thuốc mê người ta? Thiếp là nữ nhân không hiểu chuyện sao?
- Đương nhiên không phải.
Thẩm Mặc phủ nhận ngay:
- Tại ta nhất thời hồ đồ, lỗi của ta hết, so với nàng, ta không còn mặt mũi nào gặp phụ lão Giang Đông nữ.
Nhược Hạm cắn lên ngực y, hậm hực nói:
- Lần sau còn như thế, thiếp không trở về nữa.
Chỉ cần không phải vì nữ nhân khác, nàng sẽ không tức giận với phu quân của mình. Thực sự, nàng rất đắc ý thời gian qua trượng phu trung trinh sống một mình.
- Làm gì có lần sau, nàng không biết đấy, chúng ta sắp có vài năm thư thái rồi.
- Thế sao?
Nhược Hạm cao hứng ngẩng đầu lên, hỏi:
- Chẳng lẽ chàng có thể rời kinh thành rồi à?
Té ra trong mắt nàng, chỉ cần Thẩm Mặc ở lại kinh thành ngày nào, vĩnh viễn không có cuộc sống an lành.
- Ta vẫn chưa đi được.
Thẩm Mặc lắc đầu cười:
- Nhưng cái mầm gây họa sắp đi rồi, sau này Từ các lão nhất thống triều đường, chúng ta có thể hưởng mấy năm thanh bình.
Nhược Hạm thông minh hiểu ý trượng phu, ít nhất có hai điều, một là cha con Nghiêm gia sắp rớt đài, hai Từ Giai sau khi nắm quyền, sẽ không trọng dụng phu quân của mình. Bĩu môi nói:
- Chàng vì bọn họ liều sống liều chết, bọn họ thắng được, quá nửa là công lao của chàng, cho dù có bất công đến đâu, cũng không thể gạt chàng sang một bên chứ?
Thẩm Mặc vuốt ve vai nàng, cười:
- Nàng đánh giá quá cao những kẻ đó rồi, bọn chúng còn chưa có bản lĩnh lớn như vậy. Kỳ thực hiện giờ phu quân nàng thăng giáng bổ nhiệm không thuộc về lại bộ, nội các cũng không quản được, chỉ có một người định đoạt, đó chính là Đại Minh Gia Tĩnh hoàng đế.
- Hoàng đế?
Nhược Hạm mở to mắt:
- Chàng khồng khoác lác đấy chứ.
Mặc dù đã gả cho Thẩm Chuyết Ngôn, nhưng nàng vẫn kính sợ hoàng quyền, vẫn thấy hoàng đế ở tít trên cao, không thể hao tốn tâm tư vì một thần tử trẻ tuổi.
Thẩm Mặc vuốt mũi nhỏ của nàng:
- Dám không tin tướng công nàng, phải đánh! ... Ài, gần đây ta mới nhận thức được, hoàng đế khả năng có tính toán của mình, muốn ta ngồi bên lề một thời gian.
- Bao nhiêu lâu?
- Có lẽ là một năm, có lẽ năm ba năm.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Ai mà biết được?
- Chẳng lẽ thời gian dài như vậy chàng không cần phải đi làm?
Nhược Hạm hỏi tới.
- Không đến mức như vậy, đoán chừng sẽ cho ta cái chức nhàn để dạo chơi.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Đôi khi tuổi trẻ cũng là một cái sai ... Có điều ta nguyện ý sai tới cùng.
Nói tới đó nhìn Nhược Hạm cười:
- Như vậy cũng tốt, ta có nhiều thời gian hơn bên các nàng.
- Ừm.
Nhược Hạm như trút được gánh nặng:
- Thiếp sắp bị hai thằng nhóc làm bực chết rồi, vừa đúng lúc người làm cha chàng có thời gian rảnh, bỏ thêm thời gian giáo dục chúng đi, hai vị gia gia chiều chúng thái quá ...
Nhắc tới hai thằng quỷ nhỏ, Nhược Hạm lập tức mất hết ôn nhu, ấm ức nói:
- Thiếp sắp tức thành bà già rồi.
Thẩm Mặc vội an ủi phu nhân:
- Cứ giao hết cho ta, nàng an tâm được rồi.
Nhớ ra chuyện gì, hỏi có chút khẩn trương:
- Khi ở trên đường đi, ta hỏi hai vị phu thân đại nhân gần đây ra sao, nàng cứ ấp a ấp úng , chẳng lẽ có ai bị bệnh.
- Đều không phải, cả hai lão nhân gia xương cốt thân thể còn tốt lắm, ăn được ngủ được, cả ngày vui vẻ, hoàn toàn không có chuyện gì.
Nhược Hạm nói nhỏ:
- Có điều, công công có chuyện muốn trưng cầu ý kiến của chàng...
- Nàng nói đi, cha muốn gì?
- Cha thiếp nhờ thiếp chuyển lời cho chàng đấy. Người nói công công chưa tới 50 tuổi, ngày tháng sau này còn dài, sống một thân một mình không khỏi quá thế lương.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Ta biết rồi, cha ta muốn tục huyền chứ gì?
- Không phải là tục huyền, chỉ là muốn thêm phòng nhỏ thôi, công công tựa hồ có người trúng ý, chỉ đợi nàng gật đầu.
Thẩm Mặc biết đó là hậu quả năm xưa mình phản đối quá kịch liệt. Những năm qua y nghĩ thông rồi, lão nhân gia vui vẻ quan trọng hơn bất kỳ việc gì, còn về cảm thủ của bản thân, thậm chí rắc rối trong tương lai đều có thể khắc phục được. Liền thống khoái đồng ý:
- Ngày mai ta sẽ viết thư cho cha ta, người trúng ý ai thì cứ thu, nạp mấy phòng thiếp ta cũng không quản.
Rồi lại hỏi:
- Nhạc phụ đại nhân có suy nghĩ này không? Nếu là có thì làm cùng tốt biết bao.
- Cha thiếp sắp bảy mươi rồi...
Nhược Hạm lườm chồng:
- Làm gì có ai thương trượng nhân kiểu như thế.
- Có vấn đề gì đâu? Người ta 80 còn sinh được con cơ mà.
Thẩm Mặc ha hả:
- Tốt nhất là sinh thêm con trai con gái, để lão nhân gia bớt cô đơn.
Nhược Hạm không chịu giãy dụa:
- Cha thiếp sức khỏe không tốt, chàng đừng có bày ra chủ ý xấu.
Té ra nàng cũng không chấp nhận.
- Được, được , coi như ta chưa nói.
Thẩm Mặc đầu hàng:
- Đừng vặn vẹo nữa, nếu không là xảy ra chuyện đấy.
- Muốn xảy ra chuyện đấy...
Nhược Hạm mắt lim dim nói, thì ra nàng lại động tình rồi.
- Ta sợ nàng sao.
Thẩm Mặc trừng mắt lên, ngâm thơ:
- Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu, dù sao ngày mai cũng chẳng cần dậy sớm.
Lại một phen mây mưa ân ái, tất nhiên không thể nói kỹ.