Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 650

Mấy tiếng quát kéo Thẩm Mặc lại từ trong thất thần, y nhìn theo tiếng thì thấy đám quan sai đang ngăn cản một chiếc xe ngựa, đánh xe là một hán tử trẻ tuổi mặc áo ngắn dệt bằng đay, mà nói chuyện với quan sai lại là một người nam tử khác đầu đội mũ da quả dưa, mặc áo dài màu xanh đen, ngoài 40 tuổi, hình dáng phúc hậu.

- Ầm ĩ cái gì vậy? - Thẩm Mặc khẽ nhíu mày nói.

Nghe khâm sai đại nhân hỏi quan sai vội vàng đi qua bẩm báo:
- Hồi đại nhân, là tiểu thương đưa hàng cho Nghiêm phủ, tiểu nhân sẽ đi đuổi họ về.

- Ai bảo các ngươi đuổi người ta? - Thẩm Mặc không hài lòng nói: - Người kê biên tài sản là Nghiêm Thế Phiên, không phải là Nghiêm các lão, ở đây vẫn là tướng phủ, không phải là chỗ để các ngươi quấy rối.

Tên lính bị răn dạy nên cũng không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn để chiếc xe ngựa kia đi vào.

Người đội mũ quả dưa có dáng dấp như thương nhân vội vàng đi đến khiêm tốn cảm tạ.

Hắn vừa tới gần, Thẩm Mặc liền ngửi được mùi dưa muối, bèn cười nói:
- Ngươi đưa cái gì vậy?

- Hồi đại lão gia, là dưa góp. - Mũ quả dưa khiêm tốn nói: - Tệ hiệu Lục Tâm Cư đã đưa hàng cho tướng phủ 20 năm rồi ạ.

- Ồ." Thẩm Mặc gật đầu, nhỏ nhẹ nói: - Thôi vào đi.

Mũ quả dưa lại có chút do dự, dè dặt hỏi:
- Cả gan hỏi đại lão gia, tướng phủ xảy ra chuyện gì vậy ạ?

- Không có gì. - Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Cứ lo đưa dưa của ngươi đi, nhất định không có ai trừ tiên ngươi đâu.

- Dạ, dạ. . ." Nghe y nói như thế, mũ quả dưa đành phải bảo tiểu nhị phía sau: - Vào đi Tam Nhi.

Tiểu nhị kia liền thúc xe đi vào trong, Thẩm Mặc cũng đi theo vào Nghiêm phủ.

Trong Nghiêm phủ tất cả gia đinh hạ nhân đều bị Nghiêm các lão bắt đợi ở trong phòng của mình, cho nên cao môn phủ đệ trước kia tôi tớ như mây giờ đã trở nên quạnh quẽ, chỉ có lão quản gia Nghiêm Niên dẫn theo một tên gia nhân một mình ứng phó quan sai tới cửa.

Thẩm Mặc vừa đi vào đã thấy Nghiêm Niên đi ra nghênh đón, hắn hành lễ rất đúng đắn:
- Có phải ngài là Thẩm đại nhân?

Thẩm Mặc gật đầu, nhìn Nghiêm Niên nói:
- Chính là tại hạ.

- Lão bộc Nghiêm Niên, đợi đại nhân đã lâu rồi. - Nghiêm Niên mỉm cười nói.

Thẩm Mặc trong lòng mấp máy, biết đây là đối phương đang thị uy với mình. Nhìn đi, ngươi chưa tới ta đã biết là ngươi rồi, đừng tưởng phượng hoàng nhà ta rụng lông thì không bằng gà, đây vẫn còn lợi hại lắm.

Điều này cũng không làm Thẩm Mặc không hài lòng, y vẫn tươi cười ôn hoà nói:
- Thì ra là Hạc Sơn tiên sinh, cửu ngưỡng đại danh.

Đừng thấy Nghiêm Niên này chỉ là nô bộc của Nghiêm phủ, tại thành Bắc Kinh cũng coi là một nhân vật phải kể đến, hắn là tâm phúc của Nghiêm gia phụ tử, người bên ngoài muốn nhìn thấy chính chủ thì tất phải nịnh nọt hắn trước, thậm chí không dám gọi tên hắn, mà xưng 'Hạc Sơn tiên sinh', tất phải thành tâm hiếu kính mới được. Có người nói vào đại thọ 80 của Nghiêm Tung, Nghiêm Niên tặng lễ, số tiền đạt đến mấy vạn lượng, độ nhận hối lộ có thể thấy thâm hậu cỡ nào.

Nhưng lúc này trước cửa Nghiêm phủ đìu hiu xe ngựa ít, ngày lành của hắn cũng đã hết, vừa nghe xưng hô như thế, Nghiêm Niên lại có chút thẹn thùng, nói tránh đi:
- Vị này chính là?

Ánh mắt chuyển qua mũ quả dưa.

- Tiểu nhân Trương Đức Quý, tệ hiệu Lục Tâm Cư.
Mũ quả dưa thấy Thẩm Mặc cũng xưng hô hắn là 'tiên sinh', không dám chậm trễ chút nào, cúi đầu khom lưng vấn an Nghiêm Niên:
- Đưa dưa góp cho tướng gia tới rồi ạ.

Năm rồi đưa dưa góp đều là do gia đinh trực tiếp dẫn tới phòng bếp, căn bản không thấy được người bên trong. Đây vẫn là lần đầu tiên gặp được đại quản gia của Nghiêm phủ

- À, biết rồi. . .
Nghiêm Niên gật đầu, lại bảo gia nhân bên cạnh mình:
- Ngươi dẫn xe ngựa đến phía sau đi, dỡ xuống trước và đừng có mở ra.

Gia nhân đáp lời rồi bảo tiểu nhị đánh xe:
- Đi theo ta.

Mũ quả dưa đang muốn dẫn theo tiểu nhị đi thì lại nghe Nghiêm Niên nói:
- Để tiểu nhị đi một mình được rồi, ngươi ở lại.

Mũ quả dưa Trương Đức Quý đành phải bảo tiểu nhị đẩy xe đi trước, còn mình thì không rõ tình hình đứng chờ đó, chờ đợi đại quản gia Nghiêm phủ lên tiếng.

Liền nghe Nghiêm Niên nói:
- Ngươi không phải là muốn lão gia nhà ta đề tự sao? Lão gia nhà ta khai ân rồi, ngươi có thể nhận ngay trước mặt.

- Hả?" Trương Đức Quý vui mừng ra mặt, kích động nói: - Tướng gia, tướng gia thực sự nói như vậy ư?

- Chẳng lẽ lừa ngươi à? - Nghiêm Niên liếc hắn một cái, rồi đưa tay cung thỉnh Thẩm Mặc: - Đại nhân mời đi bên này.

Thẩm Mặc gật đầu đi theo hắn vào trong nội viện, ông chủ Trương Đức Quý của Lục Tâm Cư cũng cẩn thận đi theo phía sau, vẻ mặt đã có chút phức tạp, không còn hớn hở như lúc nãy nữa rồi.

~~

Nghiêm Niên dẫn hai người tới khóa viện có chủ thư phòng ở đấy, thấy Nghiêm các lão trong bộ áo choàng vải bông đang ngồi ở phơi nắng trong sân, trong tay cầm một ấm trà tử sa tinh xảo, mỉm cười nhìn hai đứa chắt trai chơi đùa, hoàn toàn không khác gì những ông già bình thường.

Thẩm Mặc và Trương Đức Quý dừng bước, Nghiêm Niên đi qua thông báo, lão Nghiêm Tung nghe nói khâm sai tới rồi, bèn bảo hai đứa chắt đi vào trong phòng đợi, sau đó bảo Nghiêm Niên dịu mình dậy, run run đi qua chỗ Thẩm Mặc.

Trương Đức Quý đột nhiên cảm thấy lúng túng, trống ngực đập liên hồi. Hắn đành phải lui đến bên ngoài cổng tò vò, rồi lại nhịn không được hiếu kỳ nhìn lén vào bên trong, đầu tiên là thấy đại nhân trẻ tuổi hành lễ với lão đầu râu hoa râm:
- Hạ quan Thẩm Mặc, bái kiến các lão.
Một lát lại nói:
- Có chỉ dụ.

'Thẩm Mặc? Đó không phải là Thẩm lục thủ trong truyền thuyết đó sao? Không ngờ mình được đi cùng với lão nhân gia hắn!' Trương Đức Quý trong lòng hét to: 'Ai u, không tin được, trở về mình có thể khoác lác chơi rồi!'

Tiếp đó lại thấy lão đầu râu hoa râm chậm rãi quỳ xuống với vị Thẩm Trạng Nguyên trẻ tuổi kia, và lên tiếng:
- Tội thần Nghiêm Tung, cung thỉnh thánh an.

'Quả nhiên là Nghiêm các lão! Đúng là già thật!' Trương Đức Quý nghe nói Nghiêm các lão năm nay 80 rồi, có thể sống đến từng này tuổi thì tuyệt đối không nhiều, với cái tuổi này làm tể tướng thì ngoại trừ Khương Tử Nha trong Bình thư ra, hắn vẫn chưa nghe nói qua.

Nhưng vì sao lại nói tội thần chứ? Trương Đức Quý tự nhủ trong lòng, chợt cảm thấy có người vỗ lên lưng mình, hắn quay lại nhìn thì thấy là đại quản gia Nghiêm phủ, đành phải ngoan ngoãn bị lôi đi, lưu lại là vô tận tiếc nuối.

Trong viện tử, Thẩm Mặc lấy ra một đạo chỉ dụ màu vàng từ trong tay áo, trầm giọng đọc lên:
- Duy Trung, khanh đảm nhiệm thủ phụ 20 năm, thời gian phụng dưỡng trẫm đã lâu, cho tới nay vẫn luôn cẩn trọng, rất hợp tâm ý trẫm. Trẫm cũng mấy lần từng nói: 'Nguyện cùng khanh làm quân thần mẫu mực, làm mẫu cho con cháu hậu thế.' nhưng mà con trai khanh Nghiêm Thế Phiên đã ăn hối lộ phạm pháp, kiêu ngạo khó bảo, đã đánh mất đạo quân thần, tử bất giáo, phụ chi quá. khanh cũng không thể không có lỗi gì, năm ngoái lệnh phu nhân Âu Dương thị tiên qua đời, đã mấy lần khanh thượng biểu thỉnh từ, trẫm sẽ không thi nghiêm phạt, khanh cứ trí sĩ đi, tất cả đãi ngộ như cũ, trọn vẹn tĩnh nghĩa quân thần. ..

Đọc xong thánh chỉ, Thẩm Mặc mới nhìn Nghiêm Tung, y vốn tưởng rằng lão đầu này sẽ bị thương tâm, sẽ khổ sở, chí ít cũng sẽ kinh ngạc, nhưng y đã lầm, thấy lão Nghiêm Tung vẫn sắc mặt bình thản dập đầu tạ ân, sau khi đứng dậy vẻ mặt còn như như trút được gánh nặng, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.

Theo Nghiêm Tung nghĩ thì có thể tại thời khắc đại bại thua sạch chỉ rơi vào tội danh nho nhỏ 'dạy con không nghiêm' và kết cục thể diện 'trí sĩ hoàn thôn', đó đã là ân điển lớn lao của hoàng đế rồi, chí ít tốt hơn Hạ Ngôn gấp trăm lần.

Nhưng lão đã quên, lúc trước khi Hạ Ngôn rời khỏi kinh chẳng qua cũng là lời bình 'già nua lẩm cẩm, không kham nổi trọng dụng, cũng là 'thể diện trí sĩ', cuối cùng sở dĩ có loại kết cục này, còn không phải là do Nghiêm Phân Nghi lão ban tặng?

Thấy Nghiêm Tung xuất thần, Thẩm Mặc vẫn kiên trì chờ đợi, mãi đến khi lão Nghiêm Tung phục hồi tinh thần lại, cười áy náy nói:
- Thẩm đại nhân, còn có thánh dụ gì nữa không?

Thẩm Mặc lắc đầu nói:
- Hết rồi.

- Được rồi, mời Thẩm đại nhân ngồi.
Nghiêm Tung mỉm cười nói:
- Lão phu và ngươi tri giao đã lâu, nhưng chưa được đơn độc gặp mặt, vì vậy mà vẫn luôn thất vọng, hôm nay xin cho lão phu cái tâm nguyện này đi.
Rồi cười nói:
- Bằng không thì sẽ là vĩnh biệt rồi.

Mặc nghe vậy ngồi xuống, cũng mỉm cười nói:
- Các lão nói vậy hạ quan không dám nhận.

Nghiêm Tung lắc đầu, chắp tay nói với Thẩm Mặc:
- Trước tiên lão phu muốn cảm ơn Thẩm đại nhân, nếu như không có đại nhân che chở từ bên trong, lần này lão phu sẽ không thể về vườn với thể diện như vậy. Những người dựa vào ta cũng sẽ gặp không may.

Thẩm Mặc cả kinh trong lòng, thầm nghĩ, cũng không biết lão nhân này là thành tiên rồi, hay là lấy lòng khắp nơi, dù sao thì y không dám phớt lờ, khiêm tốn nói:
- Các lão đa lễ rồi, hạ quan chỉ là làm trọn bản phận của một người thần tử thôi.

Nghiêm Tung chỉ cười, không tranh biện với y, có một số việc nên dừng kịp thời, nói toạc ra thì sẽ không có ý nghĩa, lão liền nhỏ nhẹ nói:
- Trong khoảng thời gian này sĩ đồ của Thẩm đại nhân có hơi ảm đạm, đại nhân biết là chuyện gì xảy ra không?

Trước mặt chân nhân không nói láo, Thẩm Mặc lắc đầu cười nói:
- Hạ quan nghĩ nát óc cũng không rõ.

- Ha ha, đại nhân là bất thức Lư sơn chân diện mục, chích duyên thân tại thử sơn trung a.
Nghiêm Tung cười nói:
- Kỳ thật không biết là đại nhân, còn có đám người Triệu Trinh Cát, Dương Bác, Quách Phác, Trương Cư Chính, mấy người các ngươi đều bị ngăn chặn, hoặc là không về được triều đình, hoặc là không thăng lên được, hoặc là trực tiếp bị nhàn trí, mặc dù ở trong quan trường trầm phù, thăng lên giáng xuống là điều rất bình thường, nhưng các ngươi ở trong kiểm tra đánh giá của Lại bộ tất cả đều là loại tối ưu, ở trong lòng bệ hạ cũng đều là năng thần trị thế, nếu như ngay cả đại thần như các ngươi cũng bị lọt vào bài xích, vậy ngày Đại Minh ta vong quốc đã không còn xa rồi.

Thẩm Mặc tuyệt đối không ngờ được, từ trước đến nay Nghiêm các lão lấy nhiệm nhân duy thân, duy tiền(dùng người không khách quan) để nổi danh lại nói ra những lời này, y nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, đành phải trầm mặc lắng nghe.

- Đại nhân đừng nghĩ lão phu có có dụng ý xấu.
Ánh mắt của Nghiêm Tung dường như có thể nhìn thấu tâm của y, thản nhiên nói:
- Lão phu đương quốc 20 năm, nếu chỉ nhiệm nhân duy thân thì Đại Minh này đã sớm diệt vong rồi.
Rồi ngạo nghễ nói:
- Nói nơi khác có thể không biết, chỉ nói tới Đông Nam, Hồ Tôn Hiến, Đường Thuận Chi, Đàm Luân, Lư Thang, Du Đại Du. . . Những văn võ tướng lĩnh này người nào không phải là do lão phu đề bạt lên? và vẫn luôn che chở cho họ?

Thẩm Mặc đành phải gật đầu nói:
- Quả thật như vậy, quan viên Đông Nam khi nói đến các lão họ đều rất cảm kích.

"Ha ha. . ." Nghiêm Tung vui mừng cười nói:
- Được rồi, không khoe khoang nữa. Giang Nam, ta có thể gọi như vậy được chứ?

- Cứ gọi hạ quan Chuyết Ngôn đi.

Thẩm Mặc khiêm tốn nói, kỳ thật y không thích biệt hiệu của mình.

- Được, Chuyết Ngôn. - Nghiêm Tung gật đầu nói: - Ta vừa nói đến mấy người các ngươi, nhất thời bị xem thường, đó cũng không phải hoàng thượng chướng mắt các ngươi, mà là ngược lại, hoàng thượng rất coi trọng các ngươi, cho nên mới dấu các ngươi vào tuyết, muốn để lại cho người kế nhiệm dùng!

- Hả?" Thuyết pháp này Thẩm Mặc vẫn là nghe lần đầu tiên, y không khỏi nhỏ nhẹ nói: - Nguyện nghe tỏ tường.

- Đạo lý này kỳ thật rất đơn giản, chỉ là các ngươi đứng chưa đủ cao cho nên nhìn không được xa đó thôi.
Nghiêm Tung thong thả nói:
- Mượn Thẩm đại nhân để nói vậy, thời còn trẻ ngươi đã từng làm đại quan phong cương, cứ nhìn vào công lao mấy năm nay, cho ngươi cái chức tam phẩm thị lang cũng thiệt thòi ngươi rồi. Nhưng hoàng thượng có thể cho không? không thể. Nếu như để ngươi sớm thân cư cao vị, tay cầm quyền cao, một khi tân hoàng thượng tức vị, giá trị của ngươi sẽ tăng vọt, trở thành lưỡng triều nguyên lão ủng hộ tân hoàng đăng cơ, phụ quốc trọng thần, quan chí cực phẩm, thăng không thể thăng, thưởng không thể thưởng! Thủ hạ của ngươi, lại có một số lượng lớn môn sinh, bạn cũ, thậm chí kết thành đảng phái. Ngươi bảo tân hoàng thượng biết dùng vào đâu nữa?

Nhìn sắc mặt Thẩm Mặc đang dần thay đổi, Nghiêm Tung mỉm cười, nói tiếp:
- Lúc trước Dương Đình Hòa, Tưởng Miện, Mao Kỷ, Phí Hoành, những người này đã là bài học sâu sắc đối với hoàng thượng, hoàng thượng có thể quên được không? Cái gì đại lễ nghị? Chẳng qua là nội các và hoàng thượng tranh quyền mà thôi. Nội các muốn tiếp diễn tiền triều, thánh thiên tử vô vi nhi trị. Hiện nay thánh thượng muốn khôi phục cái kiền cương độc đoán trong năm Thái tổ thái tông, mọi người mới mượn cái cớ 'kế thống kế tự' để mà bóp lấy, đương kim hoàng thượng quả quyết cương ngạnh, cuối cùng chiến thắng các đại thần, cũng làm cho tân chính của Gia Tĩnh phải ngưng lại. Tình cảnh phấn chấn của Đại Minh triều đã không còn nữa, quân thần từ đó tâm sinh khoảng cách, trả giá có thể nói rất nặng nề.

Thẩm Mặc không ngờ được, Nghiêm Tung lại nhìn sự tình rõ ràng đến thế, càng không ngờ được ông ta có thể nói đến cái mức độ này. Mà có lẽ thật là con người cái mông quyết định cái đầu và cái miệng, ngươi ở trên vị trí đó, là có thể cảm nhận được những thứ mà người phía dưới không thể lĩnh hội được, nhưng cũng không thể như người phía dưới muốn nói gì thì nói.

~~

- Ngươi nói lão phu nhu nhược hay là nói lão phu tham luyến quyền vị cũng được.
Nghiêm Tung chậm rãi nói:
- Nếu như không phải là đã về vườn, những lời này lão phu nhất định sẽ không thổ lộ.
Rồi cười tự giễu nói:
- Lão phu cũng là cất minh bạch giả hồ đồ, chưa bao giờ xúc phạm đến quyền uy của hoàng thượng, nên mới có thể làm đến 20 năm tại Gia Tĩnh triều mà thủ phụ thay đổi như đèn kéo quân.
Nụ cười trên mặt lão lại có chút tự kiêu:
- Nếu như không có lão phu, các quan viên của Đại Minh sợ rằng đến nay vẫn hãm sâu trong đảng tranh không thể tự thoát ra, nào còn có tâm tư đối phó nam Oa bắc Lỗ, trong ngoài đều khốn đốn?

Thẩm Mặc thầm than: 'Nghiêm Tung quả thật quá già rồi, nói không có trọng điểm, rải rác quá, vậy sao có thể là đối thủ của Từ Giai chứ?' y liền nhẹ giọng hỏi:
- Ý của các lão là hoàng thượng đè chúng tôi là vì làm chuẩn bị cho tương lai?

- Không sai. - Nghiêm Tung thoáng dừng lại mới nói: - Đợi khi tân hoàng đăng cơ, chỉ cần một giấy chiếu thư là có thể đề bạt các ngươi, để tài năng của các ngươi được thi triển, các ngươi có thể không mang ơn mà ủng hộ tân hoàng đế sao? Không biết xấu hổ mà đối nghịch với tân hoàng đế sao? vậy còn không phải bị người trong thiên hạ mắng chết? Hiện tại ngươi đã hiểu một phen phí tâm của hoàng thượng rồi chứ?

Thẩm Mặc chỉ cười mà chẳng nói đúng sai, rồi nhỏ nhẹ nói:
- Nhưng cái tuổi của hoàng thượng đang thịnh, hạ quan thấy suy nghĩ đến mấy vấn đề này vẫn còn sớm quá.

- Ha ha, Chuyết Ngôn nghĩ một đằng nói một nẻo a.
Lão Nghiêm Tung cười nói:
- Thân thiết với người quen sơ, ta nói với ngươi những lời này không phải là bảo ngươi đi tranh cái gì hết, mà là để cho ngươi biết, phân lượng của mình ở trong lòng hoàng đế mà thôi.
Rồi nhìn Thẩm Mặc một cái, cất đi nụ cười mới nói:
- Đương nhiên, lão phu cũng không phải có hảo tâm gì hết, mà là có việc muốn nhờ.

- Mời các lão nói. - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Chỉ cần hạ quan có thể thì nhất định đi làm.

- Người khác nói lời này ta không tin, nhưng ngươi nói, thì ta tin!
Nghiêm Tung gật đầu nói:
- Chính là về vấn đề tướng lĩnh Đông Nam, họ đều là do ta đề bạt lên, lần này ta về vườn, bọn họ khó tránh khỏi sẽ lọt vào tẩy trừ. . .
Thoáng dừng lại mới nói:
- Người ta lo lắng nhất chính là Hồ Tôn Hiến, địa vị hắn rất cao, quyền quá nặng, lại không biết thu liễm, khó tránh khỏi sẽ bị những người đó công kích, đến lúc đó hy vọng Chuyết Ngôn nể mặt mối giao tình giữa hai người mà phải bảo vệ hắn bình an!

- Hắn đang làm rất xuất sắc, lại không có sai lầm gì lớn. - Thẩm Mặc khẽ lắc đầu nói: - Cho dù có người muốn có chủ ý với họ, nhưng hoàng thượng sẽ không bằng lòng đâu.

- Ha ha, Chuyết Ngôn vẫn còn trẻ người rồi.
Nghiêm Tung nhìn Thẩm Mặc nói:
- Nói lời này ngươi đừng cảm thấy chối tai, ngươi có thể an ổn sống tới ngày nay, ngoại trừ bản thân ngươi tuyệt đỉnh thông minh, vượt trội trước tuổi, quan trọng hơn đó là sự che chở đến từ hoàng thượng, hoàng thượng không thể để lục nguyên môn sinh sĩ đồ của ngài chết non, cho nên mới che chở ngươi, không cho người khác xúc phạm tới ngươi.
Rồi cười lạnh một tiếng nói:
- Bằng không thì. . .

Mặc dù không nói tiếp, nhưng hàm nghĩa vẫn tự thấy được.

Thẩm Mặc không khỏi lạnh sương sống, hoàn toàn không nói nên lời.

- Phải biết rằng đó là vì sao không? bởi vì ngươi vẫn đơn thương độc mã. - Nghiêm Tung nói: - Dù cho ngươi có trưởng thành, có lợi hại, song quyền nan địch tứ thủ, hảo hổ giá bất trụ quần lang, Triệu Tử Long thất tiến thất xuất, nó chỉ tồn tại ở trong tiểu thuyết, trong hiện thực là điều không thể!

Nói đến đây, Nghiêm Tung đột nhiên nhớ tới Hạ Ngôn 'chiến lực đệ nhất' của Gia Tĩnh triều, không phải là cũng bị mình lấy đông hiếp ít thu thập rồi sao.

- Vậy hạ qua nên làm thế nào? - Thẩm Mặc hỏi.

- Ngươi phải đoàn kết!
Thanh âm của Nghiêm Tung trở nên sắc bén mà lại có lực mê hoặc:
- Một hảo hán ba cái bang, một hàng rào ba cái cọc, phải đoàn kết với các môn sinh bạn cũ của ngươi, phải đoàn kết với những người cùng chung chí hướng, có địch nhân cùng tiến lên, có nguy hiểm cùng nhau ngăn cản, lúc đó mới có thể đứng vào thế bất bại được!
Rồi nhìn về hướng Tây Uyển xa xa:
- Ngươi hoặc là theo sát Từ Giai, hoặc là tự thành nhất phái, dù sao thì không thể tiếp tục một mình tác chiến như vậy được, quá nguy hiểm!

Thẩm Mặc rốt cuộc đã hiểu cái dụng ý mà Nghiêm Tung nói nhiều như vậy ở đâu rồi, xin mình bảo vệ đám người Hồ Tôn Hiến chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn chính là gây chia rẽ quan hệ giữa mình và Từ Giai, chôn một quả boom hẹn giờ cho Từ Giai! Giờ khắc này, y rốt cuộc thấy được phong thái thật sự của Nghiêm Tung đã tung hoành triều đình vài chục năm, trong sự nhiệt tình tràn trề liền vô thanh vô tức cho ngươi trúng độc!

Đúng vậy, y đã trúng độc, mặc dù trong lòng biết rõ ràng nhưng vẫn không giải được -- dục vọng đối với quyền lực là bệnh nan y của nam nhân, không có bất cứ phương pháp miễn dịch nào hết.
Bình Luận (0)
Comment