Vừa mới vào Hạ, đó là thời tiết tốt đẹp nhất trong một năm tại kinh thành.
Một trận mưa phùn vừa qua, từ trên mái hiên nhỏ xuống mấy giọt nước mưa, cơn gió mang theo cái mát mẻ chỉ có ở mùa này, từng cành bông liễu dương hoa phất phới theo gió đã không còn thấy nữa, chỉ còn lại mấy bông hoa hướng dương đang quay về mặt trời nở rộ khoe sắc, toàn bộ kinh thành giống như đang chào đón một sức sống mới.
Mấy ngày nay thành Bắc Kinh quả thật đã xảy ra rất nhiều biến hóa, Nghiêm các lão chán nản hồi hương, Nghiêm Thế Phiên bị sung quân Lôi Châu, một tấm biển 'Lục Tất Cư' do Nghiêm Tung và Gia Tĩnh cùng hoàn thành đã được lặng lẽ treo lên trước cửa một cửa hiệu dưa góp, nhưng không một người ai chúc mừng, cũng không một ai quang cố, điều này đã làm vị thiếu đông gia gọi Trương Đức Quý phải lo lắng.
Nhưng tất cả điều này không thể hấp dẫn bằng biến hóa của nội các, ngay cái hôm Nghiêm Tung rời khỏi kinh, Gia Tĩnh liền bổ nhiệm Từ Giai làm nội các thủ phụ, Thiếu phó kiêm Thiếu sư. . . Trên thực tế, Từ Giai đã là quyền thủ phụ nửa năm rồi, tuy nhiên danh bất chính thì ngôn bất thuận, cho nên vẫn theo khuôn phép cũ, chẳng qua là khép mình duy trì cục diện mà thôi. Thế cho nên rất nhiều người đều cảm thấy, ông ta và Nghiêm Tung không có gì bất đồng, đều là dựa vào tán huyền tu, tả thanh từ, vuốt mông ngựa mà được lên, vậy có đổi thành ông ta làm thủ phụ, chẳng qua cũng là người đốt lò gặp phải kẻ bán ngói, đều là một loại hàng.
Nhưng cử động của Từ Giai đã làm cho họ mở rộng tầm mắt --
Ngày đầu tiên chính thức nhậm chức, ông ta ở trong trực lư của mình tại Tây Uyển -- chính là trực lư trước kia hoàng đế xây cho Nghiêm Tung, hiện tại ban cho Từ Giai để cho ông ta nghỉ ngơi -- trên vách tường trắng Từ Giai đề bảng thư tam ngữ rằng: 'Dĩ uy phúc hoàn chủ thượng, dĩ chính vụ hoàn chư ti, dĩ dụng xá hình thưởng hoàn công luận!' bất kể người nào đi vào gian trực lư này đều có thể thấy được ba hàng chữ to bắt mắt này.
Không hề nghi ngờ, đây là tuyên ngôn đầu tiên sau khi Từ Giai đăng thủ quỹ tịch*, biểu lộ cho hoàng đế và bách quan thái độ chính trị và phương châm trị quốc thi chính của ông ta.
*quỹ tịch: chỉ chức vị tể tướng.
Sau đó trong thủ phụ huấn dụ đầu tiên của ông ta đối với lục bộ Cửu khanh liền minh xác nói ra nguyên tắc hành sử quyền lực thủ tướng của mình 'Sự đồng chúng tắc công, công tắc bách mỹ cơ, chuyên tắc tư, tư tắc bách tệ sinh', cho thấy mình sẽ không lộng quyền độc hành, cần thiết khiêm tốn tiếp thu ý kiến của mọi người.
Ngay sau đó, ông ta lấy thân phận thủ phụ, trong tấu chương tạ ân trình lên Gia Tĩnh đã khuyên giải hoàng đế rằng: 'Thải dư luận lợi tiện giả bạch nhi hành chi', hy vọng hoàng thượng rộng đường ngôn luận, coi trọng, cổ vũ cùng bảo hộ dư luận, đối với có người thượng tấu thì phải trả lời rõ cộng thêm thẩm tra, nếu như sự việc lớn mà có thực thì phải xử lý ngay, 'Sự đại tắc diệc bạc kỳ trách nhi dung chi', ý là, cho dù nói có sai thì cũng có thể khoan dung, để cổ vũ người trong thiên hạ lớn mật nêu ý kiến.
Những hành động liên tiếp của Từ Giai khi vừa mới nhậm chức tuyệt đối là sớm có mưu đồ, nhất là lựa chọn thời cơ hết sức xảo diệu -- ngay sau khi hoàng đế vừa mới bổ nhiệm ông ta làm thủ phụ, trừ phi gián ngôn của ông ta là đại nghịch bất đạo, bằng không hoàng đế sẽ không thể bác bỏ, bởi vì đó chẳng khác nào như hoàng đế tự vả vào mặt mình, thừa nhận mình dùng người không thích đáng. Nhưng dù sao Từ Giai chú ý lấy nhu thắng cương, không có khả năng được voi đòi tiên, không có lợi dụng 'trạng thái vô địch' ngắn ngủi để mà tranh thủ càng nhiều quyền lợi, trái lại lấy tư thái khiêm tốn 'dĩ uy phúc hoàn chủ thượng' để mà đưa ra 'yêu cầu nho nhỏ' này.
Gia Tĩnh mặc dù lòng còn sợ hãi đối với đám Ngôn quan người trước ngã xuống, người sau tiến lên trong đại lễ nghị, nhưng ngẫm lại dù sao cũng là chuyện 20 năm trước rồi, mấy năm nay ngoại trừ ngẫu nhiên có mấy tên không có đầu óc, đại bộ phận quan viên vẫn rất thành thật. Thế là Gia Tĩnh không có bác bỏ mặt mũi của thủ phụ, phê chuẩn tấu của ông ta biểu thị công khai trước bách quan. Xét đến cùng, ông ta đã theo thường lệ khinh thị thần tử của mình, cho rằng, họ không dám nói bậy trước mặt mình nữa.
Nhưng đến tột cùng có dám hay không thì còn phải chờ xem.
~~
Tân quan nhậm chức vừa điểm lên tam bả hỏa, trước tiên không nói hiệu quả làm sao, lập tức làm cho bách quan cả sảnh đường đều tán thưởng, nhất là đám Khoa đạo Ngôn quan càng vui mừng khôn xiết, thề muốn nhổ xuống nanh vuốt ô danh để mà cọ rửa khi Nghiêm Tung cầm quyền, khôi phục lại vinh quang ngày xưa của Ngôn quan.
Nhưng làm cho Từ Giai hết sức thất vọng chính là Khoa đạo Ngôn quan hiện tại tố chất quả thật kém không chỉ một đoạn so với 20 năm trước, đây cũng là điều có thể lý giải, dù sao Nghiêm Tung độc quyền triều chính nhiều năm như vậy, đã sớm đem những tên chuyên môn cáo trạng này phần lớn đổi thành người một nhà rồi, còn lại một bộ phận chính là người của Từ các lão, trong mắt người song phương không có đúng sai, chỉ có đối phương, tất cả lấy lấy lật đổ đối phương là chính, phàm là điều đối phương ủng hộ tất sẽ phản đối, phàm là việc đối phương phản đối tất sẽ ủng hộ.
Nhưng loại sự tình tệ nạn này kéo dài lâu ngày, không phải một sớm một chiều có thể giải quyết, Từ Giai chỉ có thể trước tiên trì hoãn nó, tùy ý cho họ chó cắn chó hết vài nhúm lông, đợi thời cơ thành thục sẽ thu dọn cục diện rối rắm. Nhưng có một số việc không thể hoãn, phải lập tức nhúng tay làm ngay. Ông ta phải nắm chặt thời cơ hoàng kim này, xóa bỏ tham ô, bài trừ tệ nạn, phải thay đổi một bầu khí tượng mới cho Đại Minh triều.
Tổng thể mà nói, Từ Giai tuyên bố muốn nắm ba sự kiện, một là chỉnh đốn lại trị, đây là việc mà vị thủ tướng nào lên đài đều phải tỏ thái độ, giống như vấn đề của quốc gia đều tại lại trị, lại trị thanh thì thiên hạ an, hai là nhằm vào tệ nạn tướng soái biên trấn cắt xén quân lương đã bị phơi bày, giao trách nhiệm cho mỗi quan tỉnh trưởng để lấy đó làm gương, ba là thanh lý diêm chính, bởi vì triều đình mấy năm gần đây tăng thuế khoá diêm chính lên năm thành, khiến Lưỡng Hoài 'khổ không nói nổi', Từ Giai liền ám chỉ tuần diêm Ngự sử Từ Hồng đệ trình lên nhất thể huỷ bỏ mức thuế khi Nghiêm Tung còn tại nhiệm, khôi phục mức trước kia.
Sau tam bả hỏa Từ Giai lại xuất ra tam bản phủ, âm thanh ủng hộ nhận được lại thưa thớt, bởi vì lại trị hay là cắt xén quân lương thì đó đều là tệ nạn kéo dài đã kéo dài cả hơn 100 năm, Từ Hoa Đình ông nếu có thể giải quyết, vậy thật đúng là thành thần rồi.
Từ Vị thì thì rất là bất mãn đối với Từ Giai, công kích đây là ông ta tránh nặng tìm nhẹ, chuyên làm đạo trường mà không niệm kinh!
- Cái gì 'dĩ dụng xá hình thưởng hoàn công luận'? Nói nghe hay hơn hát!
Từ Vị quơ hai tay, trước mặt chúng đồng niên của Quỳnh Lâm xã, hắn tức đến mặt đỏ lừ, nói mà nước bọt tung bay:
- Buồn cười là ta lại giống như mọi người khắp triều dã, hết lòng ủng hộ, liều mạng đánh trống reo hò cho 'tam hoàn' của ông ta! tại sao vừa dính đến chính sự thì lại dối trá thế rồi?
Tôn Đĩnh cười nói:
- Vậy ngươi nói đi, Từ các lão nên làm cái gì?
- Nếu thật sự là án theo 'công luận', việc cấp bách, là sửa lại án xử sai cho Dương Kế Thịnh, khuyên thánh thượng lập tức đình chỉ tu đạo, khôi phục triều hội, đưa triều chính về với quỹ đạo, là gióng trống khua chiêng xét xử quan viên tham ô, thanh trừng triều cương, là ngăn chặn hào cường thôn tính ruộng đất, giảm bớt gánh nặng của bách tính, cũng tăng công quỹ thu nhập! Nhưng tất cả điều này Từ Giai đã làm chưa?" - Từ Vị căm giận nói: - Ông ta chưa làm gì hết.
- Giờ ta cũng nên nói lời công đạo rồi. - Chư Đại Thụ ở bên cạnh cười nói: - Việc này, Từ các lão chưa hẳn không muốn làm, nhưng thực sự làm không được.
- Thế. . .
Từ Vị trừng mắt nói:
- Cũng không nên giảm miễn thuế muối a!
Rồi đề cao giọng:
- Cái lợi nhất thiên hạ là ở muối, phân nửa lợi muối là ở vùng Lưỡng Hoài! Hàng năm quốc gia sinh lợi mười phần trên muối ăn, chỉ có hai phần có thể đi vào quốc khố, tám phần thì vào tay diêm thương, hầu bao của đại tham quan. Hiện tại quốc gia thật vất vả mới phân được bốn thành, phần chính thì vẫn còn vào tay diêm thương! Nhưng hiện tại Từ Giai lại đưa nó về nguyên dạng, ông ta tới cùng là thủ tướng Đại Minh, hay là kẻ môi giới của diêm thương?
- Đây là bánh ít đi, bánh quy lại. - Tôn Đĩnh cũng khuyên hắn: - Cũng hết cách, không có Sơn Tây bang giúp, ông ta đấu không lại Nghiêm đảng, cũng không thể thuận lợi chấp chính, cho nên làm chút thỏa hiệp thì đó cũng là điều thiết yếu thôi.
- Các ngươi. . ." - Ánh mắt Từ Vị đảo qua mấy người họ, buồn bực nói: - Ai cũng thay đổi rồi, lúc trước nhiệt huyết thanh niên tràn đầy hoài bão đi đâu hết rồi? Sao chỉ thừa lại toàn là tiểu quan liêu như ông cụ non thế này hả?
- Văn Trường huynh, nói như vậy không tốt lắm đâu. - Tôn Đĩnh cười lạnh nói: - Nếu như huynh cảm thấy mọi người đều không tốt, chỉ một mình huynh tốt, thường thì không phải là vấn đề của mọi người, mà là huynh xảy ra vấn đề.
Từ Vị hừ một tiếng, lại nói với Thẩm Mặc vẫn im lặng ngồi ở góc:
- Ngươi đừng có mà câm mãi vậy, tới phân xử coi, tới cùng ai đúng ai sai?
Thẩm Mặc nghe vậy cười nói:
- Mỗi người các ngươi ai cũng có đạo lý, tuy nhiên hiện tại thời gian Từ các lão thượng vị còn ngắn ngủi, vẫn chưa thể kết luận quá sớm, cho nên cũng không thể nói rõ các ngươi ai đúng ai sai.
- Đúng là thứ ba phải. . ." - Từ Vị lầm bầm một câu, nhưng cuối cùng vẫn không phát tác.
- Nói thật thì. - Lúc này Đào Đại Lâm nói: - Ta cũng thấy, Từ các lão đã làm rất nhiều, thanh thế tạo ra rất lớn, nhưng hành động thực tế cũng không nhiều.
- Hiện tại ông ta có điều cố kỵ đó mà.
Thẩm Mặc nói:
- Nội các chỉ một mình ông ta, tuy không ai tranh chấp, nhưng độc tướng cũng có chỗ hỏng rất lớn, không quản làm cái gì thì đều sẽ bị nói thành chuyên quyền độc đoán, trái ngược với 'tam hoàn' của ông ta, cho nên nhất định phải đợi đến lúc tân Đại học sĩ nhập các thì mới có thể làm chút việc thiết thực được.
Rồi cười nói:
- Hiện tại lấy nghiên cứu tạo thế là chủ, đó là việc hết sức sáng suốt, chỉ cần tạo được tình thế, đến lúc đó nội các còn không phải là bị ông ta dắt mũi rồi sao?
- Ý của huynh là. - Đào Đại Lâm nói: - Tân Đại học sĩ sắp ra lò rồi?
- Nhất định. - Thẩm Mặc cười nói.
~~
Một loạt động tác của tân nhiệm thủ tướng trong mắt những người không liên quan đến mình như Thẩm Mặc thì đó chẳng qua là chút đề tài để tán dóc mà thôi, thấy được thì khen hai tiếng, không được thì mắng hai câu, cũng chẳng quan trọng gì.
Nhưng đối với phần tử Nghiêm đảng bị mất đi thủ lĩnh thì lại dẫn tới sự bất an cực độ, làm cho đám người Hà Tân, Vạn Thái, Hồ Thực hoang mang không chịu nổi một ngày, chỉ sợ ngày nào đó đại họa lâm đầu. Mấy người họ họp lại nhìn nhau một chút, a, cũng thành hoa cúc tháng 9 rồi, vừa gầy lại vừa tiều tụy.
- Không thể để tiếp tục thế này được. - Hà Tân nói: - Chúng ta phải nghĩ biện pháp cải thiện tình cảnh một chút, ngồi chờ chết sao được?
Mấy người khác cũng nghĩ vậy, hơn nữa biện pháp nghĩ đến đều như nhau, chúng ta đều đến dựa vào Viên Vĩ là được rồi. Mặc dù mọi người xưa nay ngang vai ngang vế, nhưng nay đã khác xưa, người ta là mặt trời từ từ lên cao, chúng ta là ánh trăng đang kéo dài hơi tàn, cũng đừng làm dáng nữa, nhanh mà tới khúm núm bợ đít cho người ta đi.
Bên Viên Vĩ cũng đang lo lắng đấy thôi, Nghiêm Tung vừa đi, bản thân nhập các đã thành điều tất nhiên, mặc dù giấc mộng cả đời là làm Đại học sĩ, nhưng khi thật sự đến một khắc đó mới biết nhập các bái tướng tuy phong quang, nhưng nếu muốn danh phù kỳ thực thì còn phải có thực lực làm cơ sở. Từ các lão đó ngay cả Nghiêm gia phụ tử cũng vật ngã, muốn đối phó với mình còn không phải một bữa ăn sáng thôi?
Hắn tự tin ngút trời anh tài, đang muốn nhập các làm một phen sự nghiệp, sao có thể cam tâm làm nền cho Từ Giai, cho nên nhu cầu cấp bách là mở rộng lực lượng của riêng mình. Lúc này mấy vị quan lớn bộ đường đến nương nhờ, đó thật là buồn ngủ mà gặp chiếu manh, Tây Môn Khánh gặp Phan Kim Liên, tức thì chỉ hận gặp nhau trễ, thân thiết khỏi phải bàn.
Viên Vĩ nói:
- Chư vị huynh đệ đã đến chỗ ta thì chúng ta chính là người trong nhà, sau này có phúc cùng hưởng, nếu như vi phạm lời thề, chó lợn không bằng.
Mọi người cũng cảm động nói:
- Các lão quá nhân nghĩa rồi, chúng tôi chỉ có thể dốc hết tâm huyết, máu chảy đầu rơi thôi.
Họ liền trần thuật:
- Việc cấp bách là ngài phải nhanh chóng nhập các, hiện tại nội các thiếu người, ngài đi vào chính là phó tướng, dù có đối nghịch với Từ Hoa Đình thì cũng có thể.
- Không không, đoàn kết vẫn là quan trọng nhất. - Viên Vĩ khiêm tốn nói: - Vậy làm phiền chư vị huynh đệ nhanh chóng thao tác một chút đi.
- Tuân mệnh tuân mệnh.
Mọi người liền giải tán, sau đó đi tìm thân tín của mình, bày mưu đặt kế cho họ thượng thư, mời đình thôi nội các Đại học sĩ.
~~
Nhưng họ vẫn chậm một bước, trong khi họ còn đang cấu tứ tấu chương thì Từ Giai đã tấu thỉnh Gia Tĩnh Đế rằng:
- Nội các sự vụ bận rộn, sức một người là không thể đảm đương, cựu thần dù hết lòng hết sức, vẫn đỡ trái hở phải, khẩn cầu mở đình thôi, tiến cử người tài trí có đức cao vọng trọng nhập các, để tránh lầm quân quốc đại sự.
Nếu tân nhân nhập các là điều tất nhiên, không bằng chủ động đề xuất, còn có thể bán một việc tốt, chung quy so với trễ một bước bị người khác phỉ báng thì tốt hơn nhiều.
Thấy ông ta không ôm quyền chút nào, Gia Tĩnh Đế vui vẻ đáp ứng, mệnh ba ngày sau đình thôi Đại học sĩ, kết quả không cần suy nghĩ, Lễ bộ thượng thư Viên Vĩ, bái đông các Đại học sĩ, nhập các cùng nhau giải quyết chính vụ.
Lễ bộ thượng thư mà Viên Vĩ để trống thì do Nghiêm Nột đảm nhiệm, chức vị của Nghiêm Nột thì do Lý Xuân Phương thay thế. Nhưng Nghiêm Nột cũng không kiêm nhiệm Hàn Lâm học sĩ. Bởi vì Hàn Lâm học sĩ chỉ là ngũ phẩm, cho nên không cần đình thôi, Từ Giai trực tiếp tuyên bố thánh chỉ, Thẩm Mặc từ nhiệm tả Thiêm đô ngự sử kiêm Quốc Tử Giám Tế tửu, chuyển nhiệm Chiêm sự phủ thiếu Chiêm sự kiêm Hàn Lâm học sĩ, mặc dù tại quan chức vẫn còn giẫm chận tại chỗ, cả triều văn võ đều cho rằng đây là Từ các lão đang nuôi trồng thân tín, phong thưởng công thần. Bởi vì ai cũng biết, tinh anh thượng tầng của triều đình đều ra từ Hàn Lâm viện, lên làm Hàn Lâm học sĩ thì ý nghĩa sẽ có một đám thân tín tiền đồ rộng lớn, cùng chung chí hướng trợ ngươi lên như diều gặp gió, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định có thể nhập các làm tướng, cho nên chức vị này từ trước đến nay Lễ bộ thượng thư kiêm nhiệm, chuyên dùng để trữ tướng bồi dưỡng nhân tài.
Hiện tại Từ Giai lại ngoại lệ trao tặng cho Thẩm Mặc, có thể thấy được mức độ cất nhắc với y, và lời đồn lưu truyền trên phố, Từ các lão khinh Thẩm trọng Trương là giả dối cỡ nào.
Từ Giai lại chỉ có thể cười khổ bất đắc dĩ, bởi vì ông ta bị hoàng thượng xếp đặt một đạo nho nhỏ. Bản ý của ông ta là để cho Trương Cư Chính tới đảm nhiệm công việc này, nên bèn tấu ngôn rằng:
- Đại tông bá sự vụ rất nhiều, vẫn kiêm nhiệm Hàn Lâm chưởng viện, mặc dù ngày đêm lo liệu cũng không thể lưỡng toàn, thần khẩn cầu phân trí nhị quan, lệnh một người đầy đủ đức tài chuyên chưởng Hàn Lâm.
*Đại tông bá: cách xưng khác của Lễ bộ thượng thư.
Gia Tĩnh hỏi:
- Khanh gia có nhân tuyển gì không?
Từ Giai liền nói:
- Đinh Mùi tiến sĩ Trương Cư Chính, bác học phẩm hạnh thuần hậu, lão luyện thành thục, có thể làm chưởng viện.
Thường thì Gia Tĩnh sẽ không bác bỏ mặt mũi của ông ta, nhưng lần này hoàng đế suy nghĩ một chút, lại nói:
- Lần trước mệnh Trương Cư Chính và Viên Vĩ cộng thư 'Bộc nghị chi biện', hắn nói: 'Tất lấy [Đại Chí] làm đầu!' trẫm rất yên lòng a. Hiện tại [Hưng Đô Chí] chưa hoàn thành, sao trẫm nhẫn tâm làm phiền hắn được?
Thấy Từ Giai kinh ngạc, Gia Tĩnh hình như có chút ngại ngùng, an ủi ông ta:
- Như vậy đi, chờ hắn tu xong [Đại Chí], khanh hãy an bài cho hắn một nơi thích hợp, nhằm toàn thành hiếu của hắn
Thoáng dừng lại mới nói:
- Về phần Hàn Lâm chưởng viện, cũng không để cho người khác, để cho một học sinh khác của ngươi là Thẩm Mặc đảm nhiệm đi.
- Tạ chủ long ân.
Từ Giai thống khoái đáp lời, thế mới biết, thì ra cũng giống như Thẩm Mặc ở chỗ mình thì như con ghẻ, Trương Cư Chính tại chổ Gia Tĩnh cũng bị đối xử như con ghẻ thôi.
Xét đến cùng, mặc dù Trương Cư Chính dùng nhanh trí vượt qua cạm bẫy 'Bộc nghị chi tranh', nhưng khó tránh khỏi sẽ lưu lại cho hoàng đế ấn tượng khen chê chưa nói, sao có thể so với Thẩm Mặc vẫn lấy 'Tấm lòng son' đối với hoàng đế, càng được Gia Tĩnh thích hơn chứ.
Kỳ thật điều này còn phải cảm tạ Nghiêm Tung, nếu không phải lão vạch trần ý nghĩ của hoàng đế trữ tài để chuẩn bị cho tân quân, có lẽ Thẩm Mặc vẫn còn ở nhà đợi việc rồi.
~~
Về phần Quốc Tử Giám Tế tửu thì do Hàn Lâm Thị giảng Từ Vị đảm nhiệm, trở thành người thứ hai của xã Quỳnh Lâm mặc vào hồng bào. Nhưng đối với sự chúc mừng của đồng liêu thì hắn biểu hiện hết sức lãnh đạm, cũng may mọi người cũng biết tính nết của hắn nên cũng không ai khó chịu gì.
Các huynh đệ của xã Quỳnh Lâm cố kéo hắn đến nhà Thẩm Mặc để nói cho hắn vài ba câu, nể mặt bàn tiệc phong phú nên Từ Vị không dở chứng mất hứng, nhưng việc mất hứng vẫn đến sau khi tan tiệc.
Cũng không phải Từ Vị gây nên, mà là Chu Thập Tam đi tới thư phòng của Thẩm Mặc cũng mang đến cho y một tin tức không hay. Hoàng đế hạ thánh dụ, mệnh Cẩm Y Vệ từ hôm nay bắt đầu báo cáo với Đông Xưởng, có việc không cần trình diện hoàng đế nữa.
Nhìn Chu Thập Tam sắc mặt hoảng loạn, Thẩm Mặc thở dài nói:
- Lúc trước khi Lý Phương hồi kinh thì ta đã cảm thấy sự tình có gì không ổn rồi, hiện tại rốt cuộc ứng nghiệm, xem ra thái độ của hoàng thượng đối với nội giám quả thật đã có chuyển biến rồi.
- Đại nhân, ngài phải giúp chúng tôi.
Chu Thập Tam chưa từng hoang mang lo sợ như thế bao giờ, hai nắm tay hắn hết nắm lại buông ra, tiếng hít thở cũng rất nặng nề:
- Nếu như lại để cho Đông Xưởng cưỡi lên cổ chúng tôi nữa, vậy Thập tam thái bảo cùng với các huynh đệ thân tín phía dưới không một ai có thể thoát khỏi một kiếp này rồi.
- Ta biết, ta biết. - Thẩm Mặc chậm rãi gật đầu nói: - Để cho ta suy nghĩ đã, trước mắt thì phải bình tĩnh, nếu như tự rối loạn đầu trận tuyến thì ai cũng cứu không được đâu.