- Biết rồi, ông chuyên tâm trị bệnh cho hoàng thượng, chỉ cần âm thầm trị khỏi bệnh cho hoàng thượng là tất cả mọi việc sẽ theo đó được giải quyết.
Thẩm Mặc dặn.
Nghe y nói nhiệm vụ của mình quan trọng như thế, Thôi Duyên phấn chấn:
- Được, ta sẽ thương lượng kỹ với lão Kim.
- Vậy ta đi trước đây.
Mấy ngày tiếp theo Thẩm Mặc đều suy nghĩ, rốt cuộc Hùng Hiển thúc giục Trần Hồng làm cái gì, bởi vì tin tức nắm bắt được quá ít, không thể suy đoán được ra thứ gì có giá trị, y đành tìm cách khác, đặt mình vào địa vị Nghiêm Thế Phiên, phải làm sao để có lợi ích lớn nhất.
Hiển nhiên Nghiêm Thế Phiên không cảm kích sự che trở của hoàng đế, vì Gia Tĩnh qua đời, người khả năng thừa kế nhất là Dụ vương, khi đó giờ chết của y đã điểm.
Thẩm Mặc biết kẻ cuồng vọng tự đại như hắn sẽ không cam tâm lùi khỏi vũ đài lịch sử, hắn nhất định mong quay về Bắc Kinh hô phong hoán vũ, cho nên giả thiết từ chuyện Y Vương tới chuyện hoàng đế nam tuần, đều do Nghiêm Thế Phiên bày ra.
Còn về hoàng đế mắc bệnh, Thôi Duyên đã chứng minh là ngoài ý muốn, Nghiêm Thế Phiên ban đầu không ngờ tới chuyện này, mà thời đó giao thông kém phát triển, khó kịp thời thông tin, cho nên kế hoạch thay đổi một chút thôi cũng ảnh hưởng tới mưu tính của hai thế lực lực.
Huống hồ đám người dưới trướng Nghiêm Thế Phiên nói là hạng ô hợp cũng không quá, nếu hắn không muốn còn chưa hành động quân mình đã loạn thì không thể thay đổi kế hoạch ban đầu.
Bất kể thế nào thì Gia Tĩnh hôn mê càng có lợi cho kế hoạch của hắn, nên Thẩm Mặc tin chắc hắn sẽ làm theo kế hoạch ban đầu.
Suy đoán này rất quan trọng, chỉ có kế hoạch ban đầu mới phù hợp với nhau cầu của kẻ xếp đặt ra nó, phù hợp với các loại điều kiện, thậm chí mang sắc thái cá nhân cực sâu, vừa vặn cũng là dễ suy đoán nhất.
Lại đếm quân cờ trong tay Nghiêm Thế Phiên -- Y Vương, Hùng Hiển, Trần Hồng, Cảnh Vương, đám vọng mạng trong tay, Viên Vĩ không chịu nghe lời lắm cũng miễn cưỡng tính vào. Bằng vào những kẻ này, Nghiêm Thế Phiên có thể làm gì?
Mấy ngày qua Thẩm Mặc kiếm được bản đồ Hồ Quảng và Hà Nam, ghép lại với nhau, đánh dấu lăng Đế Khốc. Nếu Nghiêm Thế Phiên muốn đồng thủ hiển nhiên trên chặng đường tới đó là tốt nhất, qua nữa vào kinh kỳ rồi, trò gì cũng chẳng giở ra nổi.
Mà mục tiêu của Nghiêm Thế Phiên cũng không khó đoán, nhất định là khống chế Cảnh vương chứ không đơn thuần là thay đổi hoàng vị.
Nhưng có một vấn đề chắn trước Nghiêm Thế Phiên đó là quân đội hộ vệ của hoàng đế.
Cẩm Y vệ thêm vào tam đại doanh, tới một vạn nhân mã, đừng tưởng những người này bị Trần Hồng khống chế, kỳ thực khi có chuyện, bọn họ chỉ nghe lệnh mỗi một người, đó là hoàng đế. Đó là tông chỉ năm xưa của thái thổ thành tổ , đã ngấm vào tận xương tủy tướng sĩ rồi.
Nếu Cảnh vương thuận lợi đăng cơ, lập tức sẽ có hơn một vạn quân đội , cần gì phải nể mặt Nghiêm Thế Phiên? Vì thế hắn muốn kiểm soát được Cản vương phải trừ khử số binh mã này.
Nhưng nhờ Yêm Đáp, số bộ đội này quanh năm giữ trạn thái sẵn sàng chiến đấu, dù kém cỏi đến đâu cũng không thể kém đám vong mạng Nghiêm Thế Phiên chiêu mộ và dân đoàn mà Y Vương luyện ra.
Huống chi dù không thể tiêu diệt đối phương, bảo vệ hoàng đế đợi viện binh là không có vấn đề gì.
Mà Gia Tĩnh đế còn xa mới tới mức như Kiệt Trụ khiến bách tính trở mặt, một khi không thể tốc chiến tốc thắng, chờ đợi Nghiêm Thế Phiên sẽ là bị vây cánh rời bỏ, hùa nhau đánh hội đồng. Cho nên dù đầu óc hắn có vấn đề cũng không cố dùng vũ lực.
Vậy chỉ còn lại một khả năng duy nhất.
Thẩm Mặc nhìn lên từng địa danh dọc đường đi, tìm kiếm linh cảm ...
Nhưng y chẳng phải là thiên tài quân sự, dù hiểu được bản đồ, nhưng không thể có linh cảm dảo dạt như viết văn, nghĩ nửa ngày trời không ra.
Cuối cùng đành dùng biện pháp ngu ngốc, dựa theo tốc độ hành quân, đánh dấu vùng sẽ qua trong vài ngày tới, sau đó trọng điểm suy tính phải lợi dụng địa lợi và nhân hòa ra sao, mới có thể để Nghiêm Thế Phiên hoàn thành nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Địa điểm đầu tiên là Nghi Thành, Thẩm Mặc không phán đoán được nơi này có phải là chiến trường dự định của Nghiêm Thế Phiên không.
Nghỉ ngơi chỉnh đốn ở Nghi Thành nửa ngày, Trần Hồng lại thúc đội ngũ xuất phát, hắn ngồi trên xe đương nhiên không thấy mệt, nhưng sĩ tốt không muốn đi nữa ...
Hành quân năm ngày liền trong mưa gió liên miên, sự bất mãn đã sinh ra trong lòng binh sĩ, nhưng các quan quân luôn an ủi bọn họ, nói tới Nghi Thành sẽ được nghỉ ngơi, cho nên họ có chịu đựng.
Nhưng khó khăn lắm mới tới được Nghi Thành, mông còn chưa nóng chỗ đã phải xuất phát, mọi người không chịu nữa, mạnh mẽ yêu cầu nghỉ vài ngày nữa hẵng tính.
Tâm tình này chiếm cứ phần đông, các quan quân không thể trấn áp được, cũng không thể bỏ qua suy nghĩ của binh sĩ, nếu không sẽ xảy ra biến loạn.
Xui xẻo vẫn là đám làm quan bọn họ, vì thế các quan quân cùng họp ban, tới phản ánh với cấp trên, qua từng tầng báo cáo, cuối cùng tới được chỗ Viên Vĩ...
Từ khi bắc thượng tới nay, Viên Vĩ bị Trần Hồng lấy lý do trạng thái khẩn cấp, từng bước tước đoạt quyền lực, hiện giờ lời của ông ta không còn giá trị nữa, tác dụng duy nhất là vỗ về bách quan để bọn họ không gây chuyện.
Còn cách nào đâu ai bảo quân quyền và Đông Xưởng đều nằm trong tay Trần Hồng, Viên Vĩ đành nhịn.
Nhưng ở vấn đề này ông ta vẫn giữ được sự tỉnh táo, báo có lên Trần hồng, đồng thời khuyên:
- Binh giả hung khí dã, vừa có thể giết địch tự vệ, cũng có thể làm tổn thương bản thân, chúng ta không thể để mất lòng quân được.
Trần Hồng bực bội nói:
- Ở lại chỗ ấm thấp này, bệnh của hoàng thượng mãi mãi không tốt lên được.
Rồi khinh miệt nói:
- Kẻ làm lính toàn hạng điêu ngoa man rợ, cho nên mới phải "quân pháp như sơn", chỉ có giết gà dọa khỉ mới khiến bọn chúng nghe lời.
Vì thế hạ lệnh bắt binh sĩ gây chuyện và quan viên bao che luận tội ngang nhau.
- Vạn vạn lần không thể.
Viên Vĩ cuống lên:
- Không thể làm bọn họ sinh lòng thù hận, an toàn của hoàng thượng dựa vào bọn họ đấy.
- Viên các lão là quan văn, không có kinh nghiệm tiếp xúc với võ phu.
Trần Hồng kiêu ngạo nói:
- Ta là đề đốc Đông Xưởng, thủ hạ toàn là quan quân Cẩm Y Vệ, chẳng phải vẫn khiến bọn chúng ngoan ngoãn phục tùng?
Rồi rít lên:
- Giết.
Trưa ngày hôm đó mười mấy cái đầu rụng xuống, các quan binh vốn còn ca thán rầm trời tức thì lặng ngắt như tờ. Một canh giờ sau đội ngũ lên đường, Thẩm Mặc không còn nghe thấy tiếng cười đùa cãi vã nữa, vẻ mặt của mọi người đều rất nghiêm trọng, không khí hết sức ngột ngạt.
Phải biết rằng, mưa gần như không ngớt từ sáu ngày qua, đường đi lầy lội , đại quân tiến bước cực kỳ gian nan, sĩ khí sa sút, binh sĩ oán giận, thế nhưng chuyện đã tới nước này nói gì cũng vô dụng, ngoan ngoãn bước đi thì hơn.
Những quan quân có kinh nghiệm biết đây không phải dấu hiệu tốt, vội tìm mọi cách khuyên giải binh sĩ, nhưng Trần Hồng bị khoái cảm quyền lực làm mê muội, cho rằng quân đội sợ hắn rồi, đó là biểu hiện phục tùng vô điều kiện, vì đó là kinh nghiệm thành công ở Đông Xưởng.
Hắn đọc sách quá ít, không biết rằng giáo úy Cẩm Y, phiên tử Đông Xưởng mặc dù cũng thuộc hàng ngũ quân đội, nhưng tính chất sao có thể so với quan binh thông thường.
Đội ngũ tiếp tục hành quân hai ngày, tiến vào địa giới Phiền Thành, lần này không hiểu đầu óc Trần Hồng có vấn đề gì mà lại hạ lệnh cắm trại, còn sai giết heo, nấu cơm trắng, bánh bao to cải thiện ăn uống cho binh sĩ.
Đây cũng coi như cây gậy và củ cà rốt.
Các quan binh mặc dù hận hắn, nhưng không tới mực trút giận lên thức ăn, liền lấy nước đào hố, cắm trại làm cơm, chuyện này không cần nhắc tới ...
Trần Hồng thì gọi toàn bộ tướng lĩnh chủ yếu, kể cả những người bị hắn chèn ép, tập trung trong đại trướng.
Khi các tướng quân tới đại trướng tức thì bị Trần Hồng làm ngây người, chỉ thấy hắn mặc áo giáp bên ngoài mãng y màu đó, đầu đội mũ trụ màu vàng, hông đeo Long Tuyền kiếm, cùng bộ mặt âm trầm, thật là ... Không giống một thể loại gì.
Nhưng sợ uy của hắn, mọi người phải trái lòng khen Trần công công anh vũ bất phàm, biết rõ là lời tâng bốc, Trần Hồng vẫn rất khoái chí. Hắn nghiêm mặt đợi các tướng tới đông đủ mới hắng giọng nói:
- Các vị, ta triệu tập mọi người tới đây là vì có công lao lớn muốn tặng mọi người.
Các tướng tò mò:
- Nguyện nghe kỹ hơn.
- Căn cứ vào tình báo đáng tin cậy.
Trần Hồng phất tay lên, tấm rèm đằng sau chầm chậm kéo lên, lộ ra bản đồ Hà Nam Hồ Quảng, chỉ một chỗ trên đó, giọng nam tính chưa từng có:
- Y Vương Chu Điển Anh chiêu binh mãi mã, tự tạo khí giáp, ý đồ làm loạn. Đã tụ tập mấy nghìn binh mã mai phục ở Bác Vọng Pha, chuẩn bị tấn công xa giá của hoàng thượng.
Ánh mắt hắn liếc qua các tướng lĩnh, thấy bọn họ có vẻ đang cười, liền tức tối:
- Các ngươi có nghe không đấy.
Liền có người nói nhỏ:
- Công công chỗ ngài chỉ không phải là Tân Dã mà là Vũ Hán.
Trần Hồng nhìn lại, quả nhiên là nhầm chỗ, mặt đỏ lên:
- Các ngươi biết là được rồi ... Hoàng thượng có chỉ, các tướng nghe lệnh.
- Có.
Các tướng liền đồng loạt quỳ một chân xuống.
- Lệnh Thành quốc công Chu Hiển làm chủ tướng, Tây An hầu Trịnh Ngọc, Đông Ninh bá Tiêu Anh làm phó tướng, điểm binh , xuất kỳ bất ý, công kỵ bất bị, bắt tên phạm vương kia lại gặp trẫm! Khâm thử!
Trần Hồng chỉ vào vương bài trên bàn:
- Thành quốc công, mời nhận lệnh bài.
Chu Hiển là hậu nhân của Chu Phụ, đại tướng số một của Chu Lệ trong chiến dịch Tĩnh Nạn năm xưa, thân phận hết sức tôn quý, nhưng gặp thánh chỉ cũng phải cúi đầu nhận lệnh, cùng hai vị phó tướng cầm lệnh bài, suất lĩnh các tướng đi thương lượng việc xuất quân.
Nhìn các tướng lĩnh nối nhau đi ra, trong lòng Trần Hồng tràn ngập hào khí, lần đầu tiên hắn cảm nhận được máu nam nhân sôi sục trong lòng, rút bảo kiếm ra quay lại nhìn tấm bản đồ lớn, muốn tìm Tân Dã trong truyền thuyết, nhưng tìm mãi không thấy, tức giận múa kiếm loạn lên, rạch tan nát bản đổ, rồi tra kiếm vào vỏ, ngửa cổ đi tới hậu trướng.
Trong hậu trướng toàn là người Đông Xưởng, thấy hắn vào đồng loạt thi lễ:
- Xưởng đốc.
Trần Hồng gật đầu, ngồi xuống ghế da hổ, nheo mắt hỏi:
- Người đâu?
- Trong rương ạ.
Thủ hạ cười lấy lòng:
- Trói như heo, đảm bảo không có tiếng động nào.
- Mở ra.
Hai tên phiên tử mở rương, bên trong có tên nam tử bị trói chéo tay, mắt buộc vải đen, đầu tóc bù xù, trông rất quái dị.
Khi vải đen bị cởi ra, không ngờ là tên đầu sỏ xúi bẩy hoàng đế nam hạ, Hùng Hiển, Hùng Tử Kỳ.
Trần Hồng bảo tất cả lui xuống, đồng thời lệnh bọn chúng canh ngoài ba trượng, không cho kẻ nào tới gần.
Đợi xác định xong không ai nghe được hai bọn chúng nói chuyện, Trần Hồng mới cười híp mắt nói:
- Tử Kỳ huynh không ngờ hả?
Hùng Hiền phát ra tiếng ú ớ, dường như đang chất vấn hắn vì sao đối đãi với mình như thế.
- Bởi vì ta đổi ý rồi, không muốn chơi với Nghiêm Thế Phiên nữa.
Trần Hồng cười ha hả:
- Hiện giờ vệ xưởng nghe lệnh ta, Cẩm vệ chịu chỉ huy của ta, quần thần sợ ta như hổ, ta mới là người quyền thế nhất Đại Minh, vì sao còn phải nghe Nghiêm Đông Lâu sắp xếp?
Hùng Hiền vẫn ú ớ, lần này Trần Hồng không hiểu hắn muốn nói gì, đành rút vải nhét miệng hắn ra, Hùng Hiển thở hổn hển nói:
- Tiểu nhân cũng thấy công công mới là người lợi hại nhất Đại Minh, tin rằng công công cũng cần tiểu nhân giúp khống chế cục diện trong cung, xin tiếp nhận sự quy thuận của tiểu nhân.
- Không cần.
Trần Hồng cười lạnh, rút bảo kiếm ra đâm vào yết hầu Hùng Hiển, động tác nhanh gọn mau lẹ, thì ra hắn là một cao thủ. Sau khi lau sạch máu trên kiếm, Trần Hồng hừ một tiếng:
- Kỳ thực ta rất cẩn ngươi, nhưng cái tên của ngươi quá xui xẻo, Hùng Hiển - Hung hiểm, mạnh mẽ như hoàng thượng cũng bị ngươi nguyền cho ngã gục, ta sao dám dùng ngươi...
Hùng Hiển mở to đôi mắt kinh hoàng có giật trong vũng máu, tới chết hắn cũng không hiểu vì sao hôm qua Trần Hồng còn xưng huynh gọi đệ với mình, nói chúng ta là người chung một con thuyền .v..v.. Chớp mắt một cái đã giết đồng bọn.
Trần Hồng cứ như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh nhìn thủ hạ dọn xác Hùng Hiển, theo hắn nghĩ, chết sớm siêu sinh sớm là kết cục tốt nhân cho con sâu bọ đáng thương rơi nhầm vào trò chơi của người khổng lồ.
Trần Hồ xuất hiện trước mặt Trần Hồng cẩn thận hỏi:
- Xưởng đốc, sao ngài lại thay đổi chủ ý?
Là kẻ phụ trách thực tế của Đông Xưởng, hắn nắm rõ chuyện của Nghiêm Thế Phiên.
- Sao nào? Ngươi còn luyến tiếc tên độc giác long đó?? Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra kế hoạch ban đầu là cái lò lửa giết người a?
Trần Hồ im lặng không nói, theo kế hoạch ban đầu của Nghiêm Thế Phiên, Y Vương dẫn một vạn binh mã mai phục ở Phượng Hoàng sơn, Nghiêm Thế Phiên xuất lĩnh 2000 tên vọng mạng chiếm lĩnh Tân Dã, cất giấu đồ dễ cháy trong thành, sau đó giả dạng quan viên địa phương nghênh tiếp ...
Có Trần Hồng phối hợp, lừa gạt qua ải không khó, sau đó nửa đêm phóng hỏa khắp nơi, để lại cửa bắc cho quân đội bỏ chạy, đợi tới Phượng Hoàng Sơn, gặp phải quân Y Vương dàn sẵn thế trận, không muốn bị giết tại chỗ chỉ còn nước đầu hàng.
Với trình độ quân sự của huynh đệ họ Trần, khi nhận kế hoạch của Nghiêm Thế Phiên, còn tán thưởng, cho rằng hắn quả nhiên danh bất hư truyền, thêm vào hai bên cùng làm chuyện xấu quá nhiều, nếu Nghiêm Thế Phiên bị bại vong, khẳng định sẽ lôi Trần Hồng vào.
Cho nên dù không muốn, Trần Hồng vẫn phải làm theo Nghiêm Thế Phiên.
Nhưng tất cả xảy ra biến hóa như kịch vì hoàng đế đột nhiên ngã bệnh hôn mê. Trần Hồng nghiễm nhiên thành người quyền lực nhất, đối với kẻ tàn tật, tâm lý không bình thường mà nói, thái độ thường thay đổi theo địa vị, khi hắn phát hiện vị trí của mình cao hơn Nghiêm Thế Phiên, tâm tư bắt đầu dao động, hắn không cam tâm nghe lệnh Nghiêm Thế Phiên nữa, vì không chỉ tốn công vô ích, mà còn có nguy hiểm bị "mượn cối xay giết lừa"
Hống hồ Trần Hồng cũng không phải kẻ ngu, hắn ý thức được vào mùa mưa này, cái kế "lửa thiêu Tân Dã" tám phần là tan tành rồi.
Nhưng Nghiêm Thế Phiên và Y Vương dẫn hơn một vạn người đã quá gây chú ý, giấy không gói được lửa, dù hiện giờ lui quân cũng vẫn bị ngự sử đàn hặc.
Nếu như là người đầu óc tỉnh táo, lúc này sẽ ý thức được tình hình vô cùng nguy hiểm, sáng suốt nhất là thay phe đổi cánh, nghĩ cách tránh xa nguy hiểm, có thể luồn cúi sống qua ngày đã là cám ơn trời đất rồi.
Nhưng có kẻ sinh lý khác người thường, phương thức tư duy của thái giám người thường không sao hiểu nổi, Trần Hồng chẳng những không muốn lui, hắn còn muốn tiến ..
Ta đã dưới một người trên vạn vạn người rồi, huống hồ người kia chỉ còn là cái xác, vì sao phải nghe lệnh Nghiêm Thế Phiên ngươi? Chỉ cần ta tương kế tựu kế tiêu diệt các ngươi, chẳng phải mọi thứ sẽ nắm trong tay ta?
Cho dù là hoàng đế ta cũng muốn đổi là đổi, ta chính là thái thượng hoàng của Đại Minh.
Tên thái giám bắt đầu cuồng rồi, hắn muốn lấy đồng bọn ra để hoàn thành đại nghiệp nắm chắc quyền bình.
Trần Hồ ban đầu còn có đôi chút lo lắng, nhưng nghĩ tới một chuyện, cũng cuồng theo, vì thế quỳ xuống trước mặt đại ca, tung hô:
- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ..
Trần Hồng nghe thế giật bắn mình, sau đó lại âm trầm nói:
- Lời này về sau không được nói nữa, đời này của ta hết hi vọng rồi, nếu ngươi muốn nghe thì bản thân tự phải nỗ lực ...
Trần Hồ rời khỏi đại trướng, quây về nghiền ngẫm lời của huynh trưởng, mới hiểu rõ hàm nghĩa trong đó, vì thế hắn hỏi câu có trình độ nhất trong đời:
- Từ xưa tới nay có con cháu hoạn quan làm hoàng đế không?
Thủ hạ vì lấy lòng hòng, vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra một người, đáp:
- Tào Tháo ...
Đáp áp này làm Trần Hồ như vớ được chí bảo, hai mắt sáng lên, đấu chí dâng trào:
- Vậy thì làm ..