Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 692

Tháng sáu thành Bắc Kinh tựa như lò gạch bị nung, đến buổi tối mà không khí vẫn còn nóng bức, hàng liễu trên đường dường như ôm bệnh, lá cây khoác một tầng bụi dày cuộn vòng ở trên cành, cành cây cũng lười động đậy đến một cái, trên mặt đất ửng lên hơi nóng rừng rực, chó nằm sấp dưới tàng cây thì đang cố mà le lưỡi, la ngựa thì mở cho to cái lỗ mũi, như là đang hỏi, vì sao tối rồi mà còn nóng vậy hả?

Trên đường nhìn không thấy một bóng người hóng mát, bởi vì bên ngoài còn nóng hơn cả bên trong nhà, mọi người thà rằng ở trong nhà, người giàu có dùng băng trong hầm, người nghèo thì lấy nước trong giếng đổ lên người cho mát, nghĩ hết mọi biện pháp trừ nóng. Tuy vậy vẫn có không ít người không chịu nổi, hoặc là say nắng, thậm chí bị nóng chết tươi. Cả thành rơi vào trong cảnh vắng vẻ nặng nề, ngay cả ve sầu cũng nóng đến nỗi không buồn mở miệng.

- A. . .

Một giọng nữ đau đớn thét lên chói tai, cắt ngang khung cảnh vắng vẻ, vang vọng cả bầu trời đêm Dụ Vương phủ.

Trong tẩm cung hậu phủ, trên chiếc giường điêu long họa phụng, chăn gấm tán loạn, Lý phi nương nương nằm vắt ngang với mái tóc tán loạn, toàn thân mồ hôi nhễ nhại cố ưỡn người lên, tay phải cầm chặt lấy cánh tay Tô Tuyết đang ở cạnh nàng, sau khi trải qua hơn chín tháng mang nặng, rốt cuộc nàng đã lâm bồn vào ngày hôm nay.

Tô Tuyết bị nắm đến phát đau, có lẽ bị trầy da rồi, nhưng nàng không hề phát giác, một mặt xoa mồ hôi cho Lý phi, một mặt liên tục an ủi:
- Sắp ổn rồi, kiên trì chút nữa thôi, nương nương sắp làm ma ma rồi. . .

- Bồ Tát phù hộ, tổ tiên phù hộ, mẹ tròn con vuông, không ai xảy ra việc gì. ..
Ma ma đang đỡ đẻ cho Lý phi ở hạ thân cũng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, luôn miệng nói:
- Vương phi, dùng sức đi, dùng sức chút nữa!

Mái tóc của Lý phi cũng bị thấm mồ hôi đến ướt nhoẹt, dính hết lên trán, mặc dù sắc mặt tái nhợt, tình trạng đến kiệt sức, nhưng nàng vẫn cắn chặt răng, rên rỉ gắng sức hơn nữa.

Từng tiếng rên rỉ cộng với tiếng quát tháo truyền ra phòng ngoài tẩm cung, làm cho Dụ Vương xưa nay an tĩnh cũng lòng nóng như lửa đốt, hắn chắp tay sau đít đi tới đi lui trong phòng, làm cho mấy người Trương Cư Chính đang ngồi đối diện cũng choáng váng đầu óc.

Ân Sĩ Chiêm rốt cuộc không nhịn được, nhẹ giọng an ủi:
- Vương gia, nương nương sinh đủ tháng, chắc chắn mẫu tử bình an thôi. Ngài đừng nôn nóng quá...

- Ài, chẳng lẽ là ông trời giáng tội cho cô vương?
Dụ Vương dừng chân lại, vẻ mặt khổ sở nói:
- Ba phi tử có thai thì hai người sinh non, Lý phi thì nơm nớp lo sợ chờ đến đủ tháng, không ngờ lại khó sinh. . .
Rồi nhìn đồng hồ đặt trên bàn, nhắm mắt nói:
- Đã hai giờ rồi.

Ân Sĩ Chiêm sửng sốt, Trương Cư Chính tiếp lời khuyên nhủ:
- Vương gia hiền hậu nhân từ, hiếu thuận tiết kiệm, trên được thiên tâm, dưới được dân ý, lão Thiên sẽ phù hộ vương gia, cũng sẽ bảo vệ mẫu tử vương phi.

Dụ Vương gật đầu, lại thở dài nói:
- Ta còn lo lắng cho phụ hoàng và Cao sư phó, Thẩm sư phó, cũng không biết hiện tại họ ra sao, nhất thiết đừng gặp phải bất trắc gì. ..

Ba ngày trước, vương phủ nhận được tin cấp báo của Thẩm Mặc, nói cho họ việc của Nghiêm Thế Phiên, về phần dị động của Y vương, một tháng trước đã có thông báo rồi, muốn họ sớm làm ứng biến.

Thế nhưng Dụ Vương cũng không phải giám quốc, chỉ lấy thân phận hoàng tử lưu thủ kinh sư. Nói cách khác, trừ phi hoàng đế đột nhiên băng hà, bằng không hắn không có bất cứ quyền lợi gì, cũng chỉ có thể lo lắng suông. Điều duy nhất hắn có thể làm là chuyển cáo chuyện này cho Từ các lão.

Từ Giai lập tức tin khẩn 800 dặm cảnh báo cho hoàng đế, mật lệnh thủ quân kinh đô và vùng lân cận chuẩn bị chiến đấu, cũng yêu cầu tuần phủ Hà Nam tăng cường giám thị quyền sở hửu đối với Y Vương phủ, quân đội Vệ sở khẩn cấp tập trung, cử hành đại quy mô luyện quân sự tại vùng phụ cận Lạc Dương, nhằm kinh sợ một số kẻ có tâm không hợp pháp.

Nhưng ai cũng biết, Vệ sở quân của Đại Minh đã thối nát, căn bản không thể trông chờ vào được. ..

Cảm giác bất an bao phủ trong lòng ba người, họ không hẹn mà cùng đưa ánh mắt ra ngoài cửa số, nơi đó là phía nam xa xôi. . .

~~

Huyện Phàn Thành, cơn mưa không hề có dấu hiệu ngừng nghỉ, Nghiêm Thế Phiên khoác áo mưa đứng trên bãi đất ở thượng du sông Hán, nhìn cơn hồng thủy đổ xuống như trút, hắn cười ha ha một cách càn rỡ, thậm chí áp chế cả tiếng ầm ầm của cơn lũ.

La Long Văn cầm dù, nhìn về hướng quân doanh Vương sư đằng xa, tấm tắc nói:
- Nơi đó chắc đang rất hỗn loạn.
Rồi ra vẻ hoàn toàn bái phục:
- Đông Lâu công, ngài thật là thần cơ diệu toán, chính là Gia Cát tái thế!

"Hừ hừ, " Nghiêm Thế Phiên đắc ý thịt mỡ trên mặt cũng run lên, hắn chỉ tay về hướng La Long Văn đang nhìn và nói:
- Trên đời này lợi hại nhất vẫn là trí tuệ, để cho cái loại ngu như Trần Hồng chỉ huy, cho dù hắn có thiên quân vạn mã thì có ích gì?

- Thằng ngu Trần Hồng quả nhiên đúng như Đông Lâu công dự đoán, đã đến Phàn Thành sớm một ngày. - La Long Văn nói: - Sao ngài đoán được hắn sẽ đi với tốc độ nhanh hơn?

- Hắn là một con quỷ ích kỷ chỉ biết nịnh bợ. - Nghiêm Thế Phiên cười khặc khặc: - Thấy mình nắm quyền, khẳng định không muốn hợp tác với ta, mà muốn độc chiếm thành quả thắng lợi. . . Cho nên ta cố ý dùng một cái tròng giả lừa hắn vào, vừa lúc che giấu cái cạm bẫy thật này!

- Đông Lâu công diệu toán vô địch a!
La Long Văn lại khen một câu, rồi có chút đáng tiếc nói:
- Chỉ là vì sao ngài không mở luôn cửa đập, nếu như vậy thì lũ lụt sẽ tràn ra đột nhiên, tin chắc chúng sẽ bị cuốn đi hết.
Lại nhìn trăm chiếc xà lan phía sau, phía trên toàn là võ sĩ cầm trong tay đao thương hỏa súng, hắn không khỏi lắc đầu nói:
- Lại phái ra những người này, một lần là có thể xong ngay.

- Không hiểu hả? Nếu chúng chết hết, sau này chúng ta sẽ càng trắc trở, - Nghiêm Thế Phiên khoe khoang cười nói: - Chiến trường này ta đã có nửa năm nghiên cứu, hiện tại hướng dòng nước, còn có tốc độ, đều đã trải qua đo lường tính toán, bên trong phương viên 30 dặm, tất cả đều có hồng thủy, ai cũng chạy không thoát được.

Rồi còn khoa tay múa chân trước ngực:
- Với dòng chảy này, khi đến hừng đông hẳn là đã cao tới ngực, cũng là lúc bao vây tất cả bọn chúng lại, bảo đảm sợ mất cả mật.
Rồi vung tay lên nói:
- Đến lúc đó chúng ta lại dẫn thuyền qua, ai muốn được cứu vớt thì nhất định phải phát thệ thuần phục trước, chẳng phải càng sảng khoái hơn cả giết sao?
Hắn lại giống như đang tự nói với mình:
- Còn có Cảnh Vương, phải tìm được hắn, không có hắn thì ta lấy cái gì để ngăn chặn tên ngu ngốc Y Vương kia?

- Cái cái này, lẽ nào chính là toán vô di sách trong truyền thuyết đó sao?

La Long Văn đã lâm vào sùng bái cá nhân quá độ, Nghiêm Thế Phiên rất là hưởng thụ, hắn phá lên cười:
- Từ hôm nay trở đi, Nghiêm Thế Phiên ta lại trở về sân khấu lịch sử, phải viết bản kỷ(truyện ký) của bản thân ta rồi. . .

Lời còn chưa dứt, từ hướng đông bờ bên kia sông bơi qua một chiếc xà lan, có tiếng hét lên gì đó, nhưng bị tiếng ồn ào của nước sông che đi, căn bản nghe không thấy gì. Mất thật lớn sức lực nó mới đưa thám tử lên bờ, chạy đến trước mặt Nghiêm Thế Phiên nói:
- Khởi bẩm chủ công, bọn họ, bọn họ đã xây một chiếc cầu nổi tại hạ du, đã bắt đầu lục tục qua sông rồi ạ!

- Vớ vẩn, - Nghiêm Thế Phiên giống như con mèo bị giẫm lên đuôi, la lên oai oái: - Lẽ nào chúng là thần tiên, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà có thể bắc được cầu?

- Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy! - Thám tử đó nói: - Họ dùng một số rương gỗ nối lại với nhau, cứ như xiếc tạo ra một cây cầu nổi!

- Mặc kệ nó có phải hay không, - La Long Văn phục hồi tinh thần lại nói: - Đông Lâu công, cho thuộc hạ chút binh lực, thuộc hạ sẽ hủy đi cây cầu đó!

- Đi đi.

Nét u oán đầy trong con độc nhãn của Nghiêm Thế Phiên, giống như một oán phụ bị bỏ rơi, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cho ngươi 10 chiếc thuyền, không, 20 chiếc, hủy sạch sẽ cho ta bất cứ thứ gì có thể đưa qua sông!

- Tuân lệnh! - La Long Văn lĩnh mệnh mà đi.




Cùng lúc đó, Thẩm Mặc cũng suất lĩnh hơn 1000 quân sĩ quay trở về doanh trại, nước trên mặt đất đã tới cổ chân người, vả lại rõ ràng có xu thế dâng lên. Chỉ thấy bọn quan binh quần áo không chỉnh tề, chạy tán loạn như con ruồi không đầu, thỉnh thoảng có người té ngã, bị trúng tên mà chết, toàn bộ quân doanh đã rất hỗn loạn.

Trải qua quá trình đưa nước tại ti Hỗn đường, Thẩm Mặc đã cực kỳ quen thuộc với bố cục của đại doanh, y dẫn theo các quân sĩ liên can, như cá bơi qua bảy tám chỗ quẹo mới tới nơi ở của hoàng đế, khi đến liền chạm mặt với một đám Đông Xưởng phiên tử hạt y đội nón nhọn, vây quanh Trần Hồng toàn thân quân trang, đang dũng mãnh tiến ra khỏi hoàng trướng.

Thẩm Mặc thấy được một đầu mục Đông Xưởng theo phía sau Trần Hồng đang cõng một người dùng chăn phủ lên, hai thái y thì đi theo sát phía sau, ánh mắt hoàn toàn đặt lên người bị cõng sau lưng.

Trần Hồng cũng thấy Thẩm Mặc, nhưng lúc này hắn cũng không dự định tính sổ với Thẩm Mặc. Hắn dẫn người đi vòng qua, muốn tách khỏi bọn họ.

Thẩm Mặc đang muốn sai người ngăn cản thì lại thấy một đội nhân mã từ hướng đó đang chạy qua, vừa lúc chặn lại Trần Hồng.

- Người nào dám ngăn cản Trần công công! - Đông Xưởng phiên tử rút ra binh khí.

Những người đó cũng không tỏ ra yếu kém chút nào, cũng lộ ra binh khí, nghiêm trận đối địch. Tiếp theo nghe được một giọng nói phẫn nộ từ trong trận:
- Trần Hồng, ngươi giấu ta cũng cực đấy! Mau giao phụ hoàng ta ra đây!

Trần Hồng nghe vậy con ngươi co rụt lại, ánh mắt liền rơi vào người đó, còn có một lão già chỉ mặc áo đơn bằng lụa trắng bên cạnh hắn. Trần Hồng lập tức đã hiểu là chuyện gì xảy ra, hắn cố gắng nói với giọng điệu bình tĩnh:
- Ta còn tưởng là ai, thì ra là Cảnh Vương gia và Viên các lão, hoàng thượng vẫn ở chỗ này tốt đẹp, muốn nói gì thì cứ đợi ta chuyển đến nơi an toàn rồi hãy tính.

- Ngươi giao phụ hoàng ra đây trước! - Cảnh Vương căn bản không rảnh lải nhải với hắn: - Phụ hoàng ở bên cạnh con trai là ta, nhất định sẽ an toàn hơn kẻ nô tài nhà ngươi!

Với cục diện hôm nay thì Gia Tĩnh đã là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Trần Hồng rồi, hắn sao có thể giao người cho Cảnh Vương được? Trần Hồng liền cắn răng nói:
- Mơ tưởng!
Rồi vung tay lên nói:
- Chúng ta đi!

Thì ra Viên Vĩ thấy quân doanh bị lụt, rốt cuộc biết mình đã bị tính kế, thế là hắn lập tức tìm gặp và nói rõ ràng tình hình thực tế cho Cảnh Vương. Hai người liền mang theo vệ đội vội vã qua đây, muốn cướp hoàng đế. . . Cũng như Trần Hồng, Gia Tĩnh cũng là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của họ. Vậy nên Cảnh Vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lên. . .

Có câu là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tính tình điên cuồng của Cảnh Vương quả thực đã hấp dẫn một đám người liều mạng gia nhập vào vương phủ của hắn. Nghe được mệnh lệnh, không hề nghĩ ngợi, chúng liền la hét xông lên, lao vào chém giết với Đông Xưởng phiên tử!

~~

Thấy được song phương đao thật thương thật lao vào nhau, đám Võ tướng tả vệ quan binh đi theo Thẩm Mặc đến đây tức thì sợ đến vãi đái. . .Họ vốn là đang ăn cơm, bị Đông Ninh bá gạt đi làm việc, sau đó dùng hết hơi sức làm công trình, cho dù lúc đầu có người mặc khôi giáp, mang theo vũ khí, nhưng từ lâu đã vứt đi đâu rồi, giờ mà tay không tấc sắt xông lên thì chả khác nào chịu chết? Có cho tiền cũng không làm.

Cũng may Thẩm Mặc cũng không làm khó họ, cất cao giọng nói:
- Các huynh đệ của Võ tướng tả vệ, các ngươi lập tức tản ra, tìm kiếm chư vị đại nhân rồi đưa hết họ qua bờ bên kia sông. . .
Thoáng dừng lại, y còn bổ sung một câu:
- Nhưng án phẩm cấp lĩnh thưởng! Cao nhất 500 lượng!

Điều này chính hợp với tâm tư của đám binh sĩ, họ liền hú lên một tiếng rổi tản ra, chia nhau đi tìm 'búp bê vàng'.

Chỉ chớp mặt bên cạnh Thẩm Mặc chỉ còn lại một mình Hà Tâm Ẩn và đám hộ vệ. Y nhìn xung quanh, tình cảnh này biết bao quen thuộc, mấy năm trước chính là những người này hộ vệ mình, đã trải qua hơn 10 trận chiến đấu lớn nhỏ tại cảnh nội Chiết Giang chiến tranh không ngừng, sự tín nhiệm và ăn ý với nhau đã không gì sánh được.

Cảm nhận được ánh mắt của y, Hà Tâm Ẩn nở nụ cười, Tam Xích cũng cười, toàn bộ thân vệ đều cười, đối mặt với cảnh giết chóc trước mắt, họ giống như lại trở về cái năm tháng sống trong máu lửa đó! Chiến ý lại dâng cao, nhiệt huyết lại sôi trào, ngay cả binh khí yên lặng đã lâu cũng trở nên nóng hổi.

- Đại Tam Tài trận!

Tam Xích thay thế Thiết Trụ vắng mặt, hô lên cường âm chiến đấu. Trong sát na, 30 hộ vệ lập tức chia làm 10 tổ tiểu Tam Tài trận, cứ ba tổ lại cấu thành một tổ lớn, ba tổ lớn vẫn dựa theo phương vị của Tam Tài trận hô ứng và trợ giúp lẫn nhau. Đây chính là chung cực trận thế giữa hai quân hỗn chiến được ghi trên [Binh] thư của Đường Thuận Chi, từ lâu các hộ vệ đã thuộc nằm lòng rồi.

Còn một tổ tiểu Tam Tài trận thì đi theo sát phía sau Hà Tâm Ẩn, bọn họ đảm nhiệm như một tiễn đầu xé rách trận thế của đối phương, đại Tam Tài trận phía sau sẽ nhân cơ hội mà vào, phòng ngừa tiễn đầu bị vây kín, bảo trụ thành quả thắng lợi.

- Tướng quân chích thủ trảm Hoàng Long, huyết nhiễm Đông Phương nhất phiến hồng!

Hà Tâm Ẩn hú dài một tiếng rút ra bảo kiếm, dẫn đầu xông vào đoàn người đang hỗn chiến, danh hào Giang Nam Cuồng Hiệp của hắn cũng không phải đùa, kiếm đi như long xà, nhanh như sấm đánh, mỗi một kích đều sẽ trúng đích một người. . . Cũng bất kể là phiên tử hay là hộ vệ Cảnh Vương, trong chớp mắt liền năm sáu người bị thương, xông lên xa gần một trượng.

Đột nhiên tới một sát thần như thế, hiển nhiên làm cho song phương đều cảm thấy bất an, sau khi có phản ứng tất cả đều đến tới chào hỏi hắn, cũng may có Tam Tài trận ở phía sau lập tức ngăn trở, hộ vệ của Thẩm Mặc mặc dù võ nghệ kém xa Hà Tâm Ẩn, nhưng phối hợp cùng thành thạo, nước cũng không hắt vào được, lấy ít địch nhiều cũng không hàm hồ chút nào.

Hà Tâm Ẩn hàm sướng lâm li thi triển thế võ cả người, vẫn đột tiến xa năm sáu trượng, dùng dư quang thấy Tam Tài trận sắp theo không kịp rồi, hắn mới dừng lại bước tiến, rồi chiêu thức biến đổi, chỉ thủ chứ không tấn công.

Thẩm Mặc ở trên ngựa xa xa quan chiến, vừa nhìn thấy Hà Tâm Ẩn dừng lại, lập tức huýt gió một tiếng!

Các vệ sĩ nghe được tín hiệu thì đột nhiên tăng lực, bức lui địch nhân rối loạn xung quanh, phấn khích chạy xông lên, đảo mắt đã che chắn Hà Tâm Ẩn ở chính giữa.

Hà Tâm Ẩn liền buông xuống binh khí, cả người thả lỏng, nắm chặt thời gian bắt đầu điều tức, hắn tín nhiệm bọn người kia, biết họ nhất định sẽ bảo vệ được mình.

~~

Chúng vệ sĩ của Thẩm Mặc đã thành công hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của song phương, hoàn toàn đã thành mục tiêu công kích, bốn phương tám hướng tất cả đều là địch nhân, lúc này cái lợi hại của đại Tam Tài trận mới hiển hiện ra, trận thế này căn bản không có tiền hậu tả hữu, phương hướng nào cũng có nhân thủ đầy đủ để chống đỡ tiến công của đối phương, căn bản không làm tổn thương đến được.

Lúc này nước đã ngập đến đầu gối, Thẩm Mặc lo lắng quan sát tình thế đương trường, đột nhiên thấy Trần Hồng mang theo hoàng đế lặng lẽ thoát ly khỏi chiến cuộc, quay đầu chạy trở về. Y lập tức huýt liền ba tiếng gấp, sau đó phóng ra một cây pháo hoa về hướng Trần Hồng bỏ chạy.

Hà Tâm Ẩn lập tức mở mắt, ánh mắt nhìn theo hướng quỹ đạo của pháo hoa dẫn ra, trong nháy mắt pháo hoa nổ tung, hắn thấy được thứ Thẩm Mặc muốn hắn nhìn!

- Thiên ngoại phi tiên! - Hà Tâm Ẩn bắt đầu súc lực, trung khí mười phần. nói.

Các vệ sĩ không chút nghĩ ngợi, liền dùng thân mình dựng lên một thang người cho hắn.

- Hảo hán dựa vào lực!

Hà Tâm Ẩn một chiêu Hạn địa bạt thông(hình dung tư thế nhảy đẹp), liền nhảy lên vai một vệ sĩ, lại chạy băng băng trên thang người, hơn nữa càng chạy càng nhanh, khi chạy đến phần cuối cùng của tiểu Tam Tài trận, hai vệ sĩ phía trước hét to lên:
- Đưa ngươi lên trời!

Một tay đẩy mạnh lên, đem hắn bắn ra ngoài.

Mọi người trong hỗn chiến không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, thấy Hà Tâm Ẩn như một con đại bàng tiêu sái bay vọt qua đỉnh đầu mình, đảo mắt đã ra khỏi vòng chiến.

Ngay cả Trần Hồng cũng không tự chủ được nhìn hắn bay đến trước mặt mình, sau đó. . . cắm đầu ngã vào nước, bắn lên cột nước cao tới bảy thước, sau đó sau đó dạng người hình chữ đại, không hề động đậy nữa.

Các vệ sĩ của Thẩm Mặc cùng nhau há to miệng, ảo não nói: 'Phối hợp không ổn rồi. . .' Nếu như chiêu này dùng vào 5 năm trước, hẳn là lấy tư thế thiên ngoại phi tiên, nhân kiếm hợp nhất, trực chỉ ngực Trần Hồng. . . Ai dè Hà đại hiệp lại ngã chổng vó thế này.

Mặc dù tình thế vạn phần nguy cấp, nhưng vẫn có rất nhiều người cười ra tiếng, đám vệ sĩ lập tức thẹn quá thành giận điên cuồng công kích, song phương ùa vào nhau hỗn chiến.

Trần Hồng nhìn Hà Tâm Ẩn co quắp trên mặt đất, quả thực hơi do dự, tới cùng có nên đi lên chém một kiếm hay không, sau đó thầm nghĩ, người này không chết cũng tàn phế rồi, ta đừng phí công thì hơn, hắn liền vung tay lên nói:
- Chúng ta đi!

Ai ngờ hắn vừa mới xoay người thì chợt nghe phía sau có người ho khan nói:
- Đứng lại. . .

Trần Hồng quay lại nhìn, chỉ thấy người đó lảo đảo, lắc lư từ trong nước đứng lên.

- Cm nó! - Trần Hồng rút ra bảo kiếm, lạnh lùng nói: - Thử cái nhỉ, cao thủ!

Ai ngờ tủm một tiếng, Hà Tâm Ẩn lại ngửa mặt ngã vào nước.

Trần Hồng đột nhiên cảm thấy vô lực, nhưng bất kể như thế nào vẫn phải tiễn hắn quy thiên thôi. Trần Hồng liền bước xoải tới hai bước, giơ kiếm đâm vào Hà Tâm Ẩn!

Nhưng thấy trên mặt tên đó nở nụ cười châm biếm.
Bình Luận (0)
Comment