Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 727

- Đại nhân đừng giấu nữa, mạt tướng chịu được mà.
Thích Kế Quang đau đớn nói:
- Nhìn Đàm Luân, Doãn Phượng bị gọi tới Bắc Kinh là mạt tướng biết đại soái sắp bị gạt bỏ rồi ... Lúc mấu chốt này mà đại nhân lại bị đưa khỏi kinh thành, là chặt đứt chỗ dựa của đại soái ở trên triều, xem ra bọn chúng đã hạ quyết tâm. Diệt đại soái xong, cũng sẽ không bỏ qua cho đại nhân.

Nghe hắn nói, Thẩm Mặc ngớ ra hồi lâu, mới nói:
- Toàn là do huynh nghĩ ra à?

- Đúng, có điều Trương Thái Nhạc nhắc nhở, mạt tướng mới nghĩ ra.

- Hắn nhắc huynh cái gì?
Thẩm Mặc cau mày.

- Hắn nói..
Thích Kế Quang ấp úng :
- Nói mạt tướng đừng vì cảm xúc nhất thời, mất đi cơ hội gây dựng sự nghiệp.
Thực ra Trương Cư Chính nói "chim khôn chọn cành mà đậu", ý tứ gì rõ ràng, nhưng có điều Thích Kế Quang không muốn nói xấu hắn.

- Thì ra là thế.
Thẩm Mặc thở phào :" Xem ra sau này làm người nên thẳng thắn một chút thì hơn." Rồi cười thần bí:
- Huynh cứ xem xem, ta có ngã được không?

- Mạt tướng tin đại nhân.
Thích Kế Quang gật mạnh đầu.

- Ha ha ha, trời không còn sớm nữa, về nghĩ đi.

Thích Kế Quang hành lễ:
- Đại nhân bình an vô sự, là phúc phận của mạt tướng và Thích gia quân.

Thích Kế Quang đi xa rồi, Từ Vị sau rèm đi ra, vặn lưng nói:
- Đệ cần tốn công thế không? Hắn là cấp dưới cũ của đệ, lại là người trung hậu đáng tin, có gì nói thẳng là xong.

Thẩm Mặc thuận miệng nói bậy:
- Đó không phải tác phong cán bộ lãnh đạo.

Từ Vị không tin, nhưng chẳng hứng thú nói với y, ngáp dài:
- Hai ngày không chợp mắt rồi, giờ ta đứng cũng ngủ được.

++++

Trước khi Thẩm Mặc tới Thiên Tân vệ một ngày, chỉ huy sứ, tuần án ngự sử nơi này đã chuẩn bị xong thuyền bè, đợi khâm sai đại nhân. Cho nên đội ngũ vừa tới bờ biển, có thể trực tiếp lên thuyền.

Trong thời gian chờ đợi, Thẩm Mặc nhìn thấy ở bến tàu khác có đội thuyền biển đang rỡ hàng, hỏi ra mới biết là vận chuyển lương thảo tới kinh sư. Thẩm Mặc tức thì hứng thú nói với quan viên tùy tùng:
- Đi nào, chúng ta tới xem.
Thẩm Mặc cực ghét tào vận, nên thấy triều đình chủ động chuyển sang hải vận rất vui mừng. Lần này cố chấp muốn đi biển cũng là vì thế.

Quan viên văn võ chẳng thấy có gì hay, nhưng khâm sai lớn nhất, y muốn làm gì mọi người chỉ đành bồi tiếp.

Thế là đoán người tới đó, quan viên phụ trách bên kia hay tin tới bái kiến. Thẩm Mặc ôn hòa chào hỏi bọn họ, hỏi:
- Hà vận đổi thành hải vận, mọi người có thấy quen không?

Những người kia chẳng cần suy nghĩ, đáp ngay:
- Rất không quen.

- Vì sao?
Tâm tình của Thẩm Mặc không tốt như ban đầu nữa.

Bọn họ nhìn nhau, cuối cùng quan viên có vẻ đứng đầu nói:
- Bẩm đại nhân, trên biển sóng to gió lớn, đá ngầm khắp nơi, lại còn hải tặc quấy nhiễu, lần nào chúng tôi cũng phải nơm nớp đề phòng ..

- Hơn nữa chưa tới một năm đã chìm bảy thuyền, mất hơn trăm huynh đệ.
Lại có người nói:
- May nhờ năm sau khôi phục như cũ, nếu không chúng tôi không sống nổi.
Mọi người lên tiếng phụ họa.

Thẩm Mặc nghe mà rất khó chịu, nhưng thấy bọn họ nói rất chân thành, liền nén giận hỏi:
- Ai nói với các ngươi năm sau khôi phục lại như ban đầu?

- Tổng đốc của chúng tôi, ông ấy vỗ ngực đảm bảo, kiên trì tới khai xuân là không phải chịu tội nữa.
- Đúng thế người ta đều nói như thế.

- Nghe đâu Từ các lão đã phê chuẩn rồi.

- Ồ..
Thẩm Mặc cau mày, những người kia thấy thế lo sợ hỏi:
- Chẳng lẽ lại có thay đổi?

Thẩm Mặc tự biết thân phận, không muốn gây nên sóng gió, cười đáp:
- Bản quan là thị lang lễ bộ, các ngươi hỏi ta chuyện tào vận, khác gì hỏi đường người mù.
Các quan viên nghe câu trả lời hài hước liền yên tâm, nhưng y lại thêm phiền muộn.

Thẩm Mặc không phải là không hiểu về vận chuyển, y luôn giữ quan tâm cao với các phương diện kinh tế dân sinh, lại có quan hệ mật thiết với tào bang, ít nhất cũng biết duy trì động mạch nam bắc này chủ yếu ở chỗ khai thông bùn tắc, giữ năng lực lưu thông.

Khi y có được con số từ hộ bộ kinh hãi nửa ngày không nói lên lời. Giá trị bình quân thời Gia Tĩnh là một năm hơn 97 vạn lượng bạc, tức là gần 40 năm qua, riêng tiền duy trì vận hà, đã tiêu phí gần 4000 vạn lượng.

Hiện giờ trình độ hàng hải, tìm con đường từ biển tới kinh sư chẳng khó gì, thực ra từ thời Tống Nguyên, nghề hàng hải đã có thể chịu được vận tải viễn dương, huống chi là chỉ vận chuyển gần bờ.

Thẩm Mặc cũng không phải không biết, sau thời gian dài cấm biển, quan viên bách tính Đại Minh mang tâm lý sợ biển, sợ cả hải tặc quấy nhiễu. Khiến bọn họ cho rằng hải vận nguy hiểm cao, buôn bán được không bằng mất.

Lo lắng này là vô lý, vì khi cấm biển nghiêm ngặt nhất, thuyền buôn lậu nam bắc cũng tới mấy ngàn chiếc, vận chuyển nhanh, giá thành hạ, vẫn thu được lợi nhận cao.
Xin hỏi ngay cả thuyền nhỏ của hải thương còn dám đi biển, vì sao quân hạm đại thuyền của triều đình lại không dám?

Hoang đường là triều đình không thử nghiệm, lại còn nghiêm khắc đả kích. Cứ như có thù với loại phương thức vận chuyển nhanh, ít tốt kém này vậy.

Thẩm Mặc hiểu, con đường huyết mạch từng huy hoàng chói lọi, giờ đã ứ tắc nghiêm trọng, hạn chế phát triển công thương nghiệm và mậu dịch đối ngoại. Mà tào vận cũng bảo thủ, khép kín, làm Hoa Hạ lỡ mất thời kỳ phát triển hoàng kim của văn minh nhân loại.

Một dạo y cho rằng, đem tào vận lạc hậu đổi sang hải vận dễ hơn cải cách chính trị, cũng gửi gắm hi vọng mở cửa hải vận, có thể mang gió mới cho cái đế quốc ngột ngạt này.

Cho nên y quyết tâm làm tốt chuyện này trong phạm vi khả năng của mình. Nhưng hiển nhiên chưa tới lúc, vì chen vào việc người khác là tối kỵ trên quan trường ...

Chỉ khi nào có đủ quyền lực mới có thể thực hiện hoài bão của mình. Cho nên quyền lực, bất kể ngươi có khinh bỉ nó thế nào, cũng phải theo đuổi nó.

Thẩm Mặc mất hứng, ngó nghiêng qua loa liền về thuyền, cảm tạ quan viên Thiên Tân vệ, vẫy tay tạm biệt.

Thuyền rời bờ không xa, mặt Thẩm Mặc trở nên âm trầm, nhìn băng di đông trên biển, rất lâu không nói gì.

Thấy tâm tình y sa sút, Từ Vị thở dài, không biết khi nào mới gặp lại trạng nguyên lang đầy tự tin, liền tới bên y, nói:
- Bên ngoài lạnh lắm, nên vào sưởi ấm thì hơn.

Thẩm Mặc lắc đầu:
- Lạnh càng tốt, làm người ta tỉnh táo.

- Vẫn tức giận vì chuyện trên bến tàu à?

Thẩm Mặc không đáp, nhìn hải âu đang lượn quanh không hề sợ gió lạnh.

- Kỳ thực đệ cả nghĩ rồi.
Từ Vị cởi khúc mắc cho y:
- Từ thời Vĩnh Nhạc, bãi hải vận, tào vận độc hành đã thành lệ ... Năm ngoái vì hoàng thượng nam tuần, tào vận bị tắc nên mới tạm thời quyền nghi chuyển sang hải vận. Hiện giờ khôi phục lại tạo vận, chỉ cần báo nội các biết một câu là được.

Thẩm Mặc quay sang nhìn hắn:
- Vậy ý kiến huynh ra sao? Nếu như cho huynh chọn, huynh sẽ chọn cái nào.

Từ Vị xoa cằm:
- Ta à, hải vận tất nhiêu là tốt, nhưng chỉ khi nào tào vận không thể thông hành, miễn cưỡng sử dụng thôi. Tào vận vẫn thỏa đáng hơn.

Nói chuyện với Từ Vị, y tất nhiên không cần khách khí:
- Chẳng lẽ huynh cũng tin vào cái thứ "mở cửa cấm biển, sẽ có hậu họa."

- Ha ha, đệ xem thường Từ Văn Trường ta rồi.
Từ Vị không giận:
- Cái lợi của hải vận ai cũng thấy, nếu nói không thấy là nói láo. Đổi tào vận sang hải vận là quyết định vội vàng, nhưng trong thời gian ngắn có thể đem lương thực kịp vận chuyển tới kinh sư, hơn nữa trừ đóng thuyền ra, gần như không mất chi phí gì.

Không thừa nhận ưu thế hải vận hơn tào vận, chỉ e ngoài kẻ ngu xuẩn thì hạng có mưu đồ khác.


-o0o-

- Nhưng không thể chỉ tính cái lợi kinh tế.
Từ Vị cười khổ gãi đầu:
- Hải vận phá hoại thời cuộc quá lớn. Tào vận độc hành đã 500 năm, quanh con đường vận hà này, tạo nên mối quan hệ rắc rối phức tạp từ trung ương tới địa phương, từ quan phủ đại hộ tới mười mấy vạn tào đinh, trăm ngàn vạn bách tính dựa vào vận hà kiếm cơm ...

Chuyện này Thẩm Mặc biết, nhưng vẫn im lặng lắng nghe, vì y phát hiện mình coi thường người bạn thân nhất này .. Trước giờ, nhận thức của y về Từ Vị dừng lại ở đại tài tử kiêm đại si tình. Còn phương diện chính vụ, thực sự không đánh giá cao.

Nhưng nghe thấy hắn có nhận thức sâu sắc về tào vận như thế, y biết mình phạm vào bệnh coi thường cổ nhân, chuyện gì cũng một mình suy nghĩ, một mình gánh vác, thực sự quá mệt.

- Bất kỳ hành động muốn thay đổi lợi ích quần thể, đều bị cản trở lớn. Từng có biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ "giao lai hà hải đạo", giải quyết vấn đề tào vận, mang lại nhiều lợi ích, cho nên quan viên và thân sĩ Sơn Đông rất hứng thú tiếp nhận, nhưng lực lượng này không so được với lực lượng không muốn thay đổi, nên rốt cuộc không thành công.

- Hơn nữa, không hoàn toàn do lòng tham, mà còn có nhiều lý do đường đường chính chính. Ví dụ bỏ tào vận, tức là mặc cho Hoàng Hà hoành hành, điều này khiến bách tính hạ dụ thêm tai nạn liên miên. Không giải quyết việc này, quan viên địa phương có lương tri tuyệt đối không đồng ý.

- Chuyết Ngôn, ta luôn có lời muốn nói với đệ. Ta biết đệ có chí Y Doãn, nhưng đạo trị quốc, lấy ổn làm trọng, bình hành là gốc, nếu không chỉ loạn quốc, hại người hại minh. Cho nên Tiêu Hà, Phú Bật được gọi là hiền tướng, còn Vương Mãng Vương An Thạch bị gọi là loạn quốc.

*** Y Doãn, giúp vua Thành Thang diệt Hạ, lập nên nhà Thương.

Thẩm Mặc vái Từ Vị thật sau:
- Đa tạ Văn Trường giáo huấn, Mặc cả đời không quên.

- Đừng dùng trò đó với ta, thực ra chẳng cần ta phải nói, chỉ vì đệ lún quá sâu, áp lực quá lớn, ta sợ đệ tẩu hỏa nhập ma mới cho một gáo nước lạnh.

- Gáo nước lạnh này rất tốt, sau này phải thường xuyên hắt.

- Ha ha ha, sẽ như mong muốn của đệ ..
Từ Vị không nghiêm túc nổi nữa, cười khùng khục:

- Đang nói nghiêm chỉnh đấy.
Đợi Từ Vị cười đủ rồi, Thẩm Mặc xoa tay nói:
- Cái "giao lai hà hải đạo" là gì, đệ thực sự kiến thức nông cạn rồi.

- Đó là vì đệ quá trẻ, ta nhiều hơn đệ cả chục tục không phải chỉ để mọc râu đâu, còn nhiều kiến thức hơn đệ đấy.

- Được được, huynh lợi hại.
Thẩm Mặc biết vị lão huynh này là con lừa, phải dỗ mới được:
- Xin huynh chỉ rõ bến mê.

"Ừm." Từ Vị làm bộ làm tịch nói:
- Mười mấy năm trước, khi đó đệ còn trẻ .. Năm ấy Hoàng Hà vỡ đề gần Từ Châu, vận hà nghẽn gần 50 dặm, tào vận hoàn toàn đình trệ. Trong triều có đại thần để nghị mở lại Giao Lai hải vận, được hưởng ứng lớn, Sơn Đông cũng triệu tập mười mấy vạn dân phu. Cuối cùng vì quốc khố trống không, thêm vào Hạ Ngôn là người bảo thủ, cho nên âm thầm gây khó khăn, nên bị phế bỏ.

- Rốt cuộc nó là cái gì?
Thẩm Mặc hỏi tới:

- Thực ra ta cũng không rõ lắm...
Từ Vị đỏ mặt:
- Khi ấy ta không quan tâm tới việc này, chỉ nghe nói là lợi dụng Giao Hà, rút ngắn con đường hải vận từ Giang Nam tới Bắc Kinh, giảm nhẹ gánh ngặn cho vận hà, thậm chí thay thế nó.
Rồi dát vàng lên mặt mình, khoe:
- Có điều ta nhớ con đường thủy này có từ thời Nguyên, bản triều cũng nhiều lần khởi công, gần nhất là năm Gia Tĩnh thứ 9, nghe đâu khi ấy thuyền đã thông hành rồi, chẳng hiểu vì sao lại bỏ.

- Sao đệ chưa bao giờ thấy ở hồ sơ công bộ?
Vì tìm hiểu tình hình chân thực của Đại Minh, Thẩm Mặc có thói quen xem tư liệu, chỉ cần là hồ sơ công khai của lục bộ y đều đã đọc qua.

Từ Vị vỗ đầu:
- Ta không rõ, có điều có người có thể nói rõ.

- Ai thế?

- Năm xưa đọc sách ở Hàng Châu ta có bằng hữu cùng tuổi thích nghiên cứu thủy lợi, tài nghê không kém Lệ Đạo Nguyên tiền triều.

- Lợi hại thế sao?
Thẩm Mặc hứng thú hỏi:
- Hắn ở đâu, có thể mời tới được không?

- Người làm quan đâu tự do nói tới là tới được, mặc dù làm quan ở Nam Kinh, có nhàn tới đâu cũng không được ...
Từ Vị cười hăng hắc,
- Có điều hình như đệ còn có việc "tiến cử hiền năng", vậy không thành vấn đề nữa, tới Hàng Châu lấy danh nghĩa khâm sai gọi hắn tới là muốn biết gì cũng được.

Có lẽ vì lời nói của Từ Vị đánh động, có lẽ vì biển khơi mênh mông làm người ta quên đi phiền não thế gian, qua vài ngày đi biển, Thẩm Mặc rất khoan khoái. Đại bộ phận thời gian nói chuyện trên trời dưới biển với đám Từ Vị, đa phần vẫn nói về chuyện trừ họa biên cương.

Từ Vị trí tuệ hơn người, luôn có lời khiến người ta tỉnh ngộ. Thích Kế Quang kinhnghiệm phong phú, làm thảo luận không bị thoát ly thực tế. Thẩm Mặc có tầm nhìn tối cao, kiến thức trác tuyệt, đảm bảo phương hướng nghị luận chính xác, làm mọi người đều được thu hoạch lớn.

Nhất là Từ Vị từ sau vào quan trường, không tìm được phương hướng, qua mấy ngày đàm thoại, sinh ra khao khát hướng về phương bắc, nam nhi sinh trên đời phải gây dựng sự nghiệm.
Nếu không hắn tham gia khoa cử làm gì, du sơn ngoạn thủy có phải xong không?

Nhưng tính cách của hắn tự do phóng khoáng, trên quan trường tất nhiên bị gò bó, kìm kẹp. Có điều tới phương bắc mênh mông, chính hợp với tính khí.

" Đã bỏ lỡ kháng Oa rồi, không thể mất cơ hội chống Thát Lỗ được." Từ Vị nôn nóng nghĩ.

Có mục tiêu rồi, hắn không còn bận tâm nữ nhi tình trường, toàn thân đầy động lực, tinh thần như biến đổi hẳn.

Còn Thích Kế Quang, kháng Oa thành công khiến hắn có danh dự lớn, hắn mất đi động lực, thậm chí lạc lối trong quan trường dơ bẩn. Hiện giờ hắn hết sức cảm tạ chuyến đi này, làm hắn có mục tiêu mới, tiếp tục cuộc sống đầy khí phách ... Quyết định về triển khai huấn luyện kỵ binh.

Thu hoạch xem ra ít nhất là Thẩm Mặc, kỳ thực lại là người vui vẻ nhất, vì giải quyết được vấn đề quấy nhiễu y rất lâu, làm y thấy được hi vọng trong tương lai.

Thế là mười mấy ngày lộ trình trôi qua, đội thuyền tới đảo Sùng Minh thuộc Tô Châu, nơi thủy sư Du Đại Du đồn trú.

Nhìn cảng thủy quân tinh kỳ rợp trời, Thích Kế Quang như trút được gánh nặng:
- An toàn rồi.
Thích gia quân là mãnh hổ trên đất liền, chứ không phải giao long biển cả, nên trên đường đi, hắn chỉ sợ bị hải tặc tập kích.

Đội thuyền tăng tốc cập bờ, đột nhiên từ thủy trại đằng xa có tiếng pháo nổ vang, mấy chiếc thuyền nhẹ chèo ra, mau chóng tới nơi. Chiếc đi đầu từ từ kéo lên một lá cờ màu vàng.

Có thiên hộ thủy quân bẩm báo với Thẩm Mặc:
- Bọn họ bảo chúng ta ngừng tiến.

Tiếp đó dưới lá cờ vàng lại kéo thêm một lá cờ xanh, thiên hộ kia giải thích:
- Họ hỏi lai lịch chúng ta.

Thẩm Mặc hạ lệnh:
- Tỏ rõ thân phận với bọn họ.

Đội thuyền dừng lại, cột buồm chiến hạm đi đầu kéo lên lá cờ màu vàng, đối phương ngừng bao vây, một chiếc tới gần, hiển nhiên đã hiểu thân phận khâm sai của Thẩm Mặc.

Thám báo Du gia quân lên hạm, xác nhận thân phận của Thẩm Mặc, mấy chiếc thuyền nhẹ biến thành hộ tống đội thuyền tới thủy trại. Đồng thời thủy trại cũng nhận được báo cáo, bày nghi trượng tiếp đãi khâm sai đại nhân.

Trong tiếng quân nhạc hào hùng, cùng loạt tiếng pháo lễ, thuyền của Thẩm Mặc dừng ở bến tàu, y nhìn thấy tướng lĩnh Du gia quân mặc giáp mới, khoác áo choàng màu lam, xếp hàng nghênh đón mình.

Ván thuyền đặt xuống, đội Cẩm Y vệ xuống thuyền trước tiên, xoay lưng lại thuyền khâm sai, đối diện với tướng lĩnh thủy quân, xếp hàng chỉnh tề.

-o0o-

Tiếp đó khâm sai đại nhân mặc hồng bào, khoác áo choàng hắc điêu, xuất hiện trước mắt quan viên thủy quân.

Một tướng lĩnh cao lớn dẫn đầu mười mấy quan quân đồng loạt quỳ xuống, tung hô:
- Mạt tướng cung thỉnh thánh an.

Thẩm Mặc nhận lễ thay hoàng đế, nói:
- Thánh cung an, chư vị tướng quân hãy đứng dậy.

Nhưng bọn họ không đứng dậy mà tiếp tục hô:
- Mạt tướng cung nghênh khâm sai đại nhân.

- Mau mau đứng dậy.
Thẩm Mặc ôn hòa đi xuống mặt đất.

Võ tướng cao lớn kia cũng đi tới, khuôn mặt ngăm đen ánh lên vẻ hưng phấn, đôi mắt đầy vui mừng kích động:
- Chuyết Ngôn, à không, Thẩm đại nhân, không ngờ là ngài.

Thẩm Mặc cũng rất cao hứng, cười ha hả:
- Trường Tử không ngờ phải không?

Thấy phó tướng đại nhân quen biết khâm sai, quan viên tùy tùng và tướng lĩnh đương địa liền không còn giữ chừng mực nữa, không khí trở nên thân thiết.

- Du tổng nhung có trong doanh không?
Hiện giờ không phải là lúc ôn chuyện cũ, giới thiệu tùy viên cho Trường Tử xong, Thẩm Mặc hỏi.

- Lão tổng tới Hàng Châu rồi, nơi này tạm thời do mạt tướng phụ trách.

Thẩm Mặc vốn nhằm Du Đại Di mà tới, giờ chính chủ không có, còn làm ăn gì nữa, trong lòng không khỏi thất vọng. Nhưng thấy Trường Từ vui mừng, y điều chỉnh tâm tình, vỗ lưng hắn:
- Lão tổng không có đây, ngươi vẫn phải mời cơm đấy.

Trường Tử cười toét miệng:
- Đương nhiên rồi, mời đại nhân và chư vị.

Thẩm Mặc nói:
- Mời.
Rồi kéo tay Trường Từ chuẩn bị theo sau y, cùng vào quân doanh.

Có khách quý tới, tất nhiên phải giết bò mổ gà chiêu đãi, tiệc rượu tới khuya mới kết thúc.

Thân phận Thẩm Mặc và Trường Tử bày ra đó, không uống nhiều rượu lắm, tiệc tan rồi vẫn có thể đi lại bình thường tới chỗ Trường Tử. Thẩm Mặc đêm nay muốn ngủ cùng Trường Tử, trò chuyện cho thống khoái.

Vào phòng đóng cửa lại, không còn người ngoài nữa, Thẩm Mặc mới nhìn kỹ huynh đệ nhiều năm không gặp. Diện mạo Trường Tử gần như không đổi, nhưng khí chất cao hơn nhiều, đứng đó vững vàng như núi, vẻ mặt cương nghị, ánh mắt trầm ổn, còn để râu dài, rất có phong độ đại tướng.

Chỉ khi nhìn Thẩm Mặc cười, mới có thể liên hệ vị tướng quân này với thiếu niên cao lớn đôn hậu năm xưa.

Trong mắt Trường Tử, Thẩm Mặc há chẳng biến hóa kinh người? Thiếu niên giảo hoạt năm xưa thành quan lớn trí tuệ thâm sâm, không giận mà tự có uy rồi. Cho dù y đứng nguyên, cười hòa ái, cũng làm ngươi thấy tự ti mặc cảm, cúi đầu xuống, không dám đối diện.

Khí thế này, Trường Tử chỉ thấy trên người đại soái, còn dù là Du tổng nhung cũng không mang lại cho hắn cảm giác mạnh mẽ đó.

Cảm giác này chỉ giảm đi khi Thẩm Mặc thay quan phục bằng áo vải , Trường Tử cười nói:
- Ngươi đúng là sinh ra để làm quan, ngươi mặc quan phục vào, làm ta nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.

Thẩm Mặc nhận lấy khăn lông từ tay hắn, thấm nước ấm, cười :
- Không ngờ Diêu Trường Tử ngươi cũng có tật xấu kính áo quan trước kính con người sau.

- Không phải đâu.
Trường Tử lắc đầu:
- Quan phục của ngươi, ta mặc vào giống như ăm trộm, ngươi mặc vào làm người ta tức khắc quên đi tuổi tác, thở lớn một cái cũng không dám.

Thẩm Mặc ấp khăn lên mặt, cảm thụ hơi ấm của nó:
- Ngươi thế còn đỡ, nếu ta mặc áo giáp của ngươi lên, chỉ sợ tắc thở mất.

Y nói đùa làm không khí hơi xa cách do thời gian bị xóa nhòa, hai người trở nên thân thiết.

Rửa ráy xong, ai nấy chui vào chăn của mình, Thẩm Mặc hỏi:
- Nghe Thẩm Kinh nói, ngũ di thái của ngươi lập công rồi.

- Đúng thế.
Trưởng Tử tự hào:
- Cuối cùng ta cũng có con trai rồi.

- Oan cho bốn vị tấu phu nhân kia, ngươi quanh năm ngoài biển, mưa móc ít, nên hoa mầu trong ruộng không được tươi tốt.

- Ài, ta biết chứ, nhưng cha ta sốt ruột, cuống lên kiếm nữ nhân cho ta, may mà ngũ phòng lập công, nếu không chẳng biết còn nạp mấy phòng thiếp nữa.

- Cái phúc này không dễ hưởng.
Nếu là trước kia Thẩm Mặc sẽ rất hâm mộ hắn, giờ chỉ có thương hại.

- Đúng vậy.
Trường Tử không giấu y:
- Người ta nói ba nữ nhân thành một đoàn kịch, trước kia ta không hiểu, nạp tam phòng về mới biết, nữ nhân thích cãi nhau, vì chuyện vặt vãnh cũng cãi nhau nửa ngày trời. Ta hiếm khi mới về nhà một chuyến mà sống không yên khắc nào, ngươi nói có bị ảnh hưởng không? Giờ thì hay rồi, tới ngũ phòng, suốt ngày chó chạy gà bay, làm ta sợ không dám về nhà nữa ... Dù sao ta đã hoàn thành nhiệm vụ, cha ta không càu nhàu nữa, ta ngủ trong quân doanh cho yên tĩnh.

Trường Tử hâm mộ nói:
- Ngươi đúng là nhìn thấu triệt, kiên quyết không để trong nhà thêm người ...

Trước mặt Trường Tử, Thẩm Mặc chẳng làm bộ, nói thực:
- Tại ta năm xưa quá ngây thơ hứa chắc nịch, muốn thêm đoi đũa, lại không thể làm trái lời thể, kết quả làm ta hết sức rối rắm ... Mẹ nó, nghĩ tới việc này lại phiền lòng ... Còn bất hòa với đệ muội của ngươi nữa.

Trường Tử làm ra bộ mặt người từng trải:
- Không phải ta dạy bảo ngươi, nhưng những năm qua ta tổng kết được kinh nghiệm, nữ nhân không thể quá chiều chuộng, nếu không được đằng chân lân đằng đầu ... Ngươi chiều đệ muội quen mất rồi.

- Đúng thế, trước kia không có kinh nghiệm ...
Thẩm Mặc nhìn trần nhà:
- Chẳng trách Lục Du nói :" Hoa biết cười nói thêm phiền não, đá chỉ im lặng mới đáng yêu."

- Thấy chưa, ta đã bảo mà. Nữ nhân yếu đuối, không nên đánh, nhưng gặp phải chuyện này ngươi cứ tống về nhà mẹ đẻ, lạnh nhạt một hồi, đợi nàng ngoan ngoãn trở về, đảm bảo không còn tật xấu gì nữa.

- Cách này cũng tùy từng người thôi.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Ngươi biết chuyện Tào Tháo và Đinh phu nhân không?

-Biết.
Trường Tử cũng đã độc Tam Quốc Chí, tất nhiên nhớ như in chuyện phong lưu của Ngụy võ vương:
- Ngưoi nói đệ muội giống Đinh phu nhân.

- Nhất định.
Thẩm Mặc nhắm mắt lại chấp nhận số mệnh:
- Trả về đơn giản, nhưng đừng mơ đòn lại nàng.

- Ài, đệ muội còn được phong cáo mệnh, ngươi chẳng bỏ được, ta thật thương ngươi.

- Ha ha ha, sao ta bỏ nàng được chứ? Kiếp này cưới được nàng, là phúc lớn nhất của ta. Với ta nàng là nữ nhân ưu tú nhất trên đời.
Thẩm Mặc nói với giọng tự hào:
- Người ưu tú luôn có cá tính, huống chi tính xấu của nàng do ta chiều mà ra, sao trách nàng được?

- Vừa mới chê bai, giờ lại bảo vệ.
Trường Tử cười:
- Ta hiểu rồi, chuyện vợ chống người khác, người ngoài không nên xen vào, nói thế nào cũng chẳng được lòng ai... Vậy ngươi định làm sao?

- Kết hôn bảy năm rồi, đoán chừng ngứa ngáy một chút, qua đi là ổn thôi.

- Xem ra lần này ngươi nam hạ, cũng là có ý né tránh sóng gió.

- Đúng thế, không đuổi ngưởi ta về được thì ta đây chạy là xong.
Thẩm Mặc cười vô xỉ:
- Thế giới này thật tuyệt, chẳng lo vợ chạy mất.

- Yêu cầu của ngươi thật thấp ... Sớm biết thế ngươi học theo Thẩm Kinh, lấy cô vợ Nhật Bản ấy, người ta dịu dàng ấm áp hơn nữ nhân Đại Minh nhiều, chẳng lo làm ngươi giận.
Dù sao người làm lính nói chuyện không cấm kỳ gì:
- Hơn nữa nghe Thẩm Kinh nói, nữ nhân Nhật Bản còn có ưu điểm kín đáo ... Nhưng ta hỏi mãi hắn không chịu nói.

- Ha ha ha...
Thẩm Mặc cười lớn:
- Chuyện đó đánh chết hắn cũng không nói đâu .. Ngươi muốn biết thì hỏi Thái Thái Tử, để nàng ấy làm mai giúp ngươi.

- Hay ...
Trường Tử hơi động lòng, nhưng chớp mắt lại xụ mặt xuống:
- Không được, cha ta đánh chết ta mất, ông ấy hận giặc Oa thấu xương.

- Ngươi không bằng Thẩm Kinh rồi.
Thẩm Mặc phì cười:
- Có biết hắn nói gì với đại bá của ta không?

- Nói gì?

- Nói là hắn đang kháng Oa.

- Là sao?

- Hắn nói, mình cưới một nữ nhân Nhật Bản, là có một nam nhân Nhật Bản không có vợ, sẽ ít đi mấy đứa trẻ Nhật Bản. Nếu như nhiều người làm như hắn, lấy hết nữ nhân Nhật Bản, thì chỉ ba đời là Nhật Bản diệt chủng rồi... Ha ha ha.

-o0o-
Bình Luận (0)
Comment