Trương Cư Chính lại cười lạnh:
- Đó chính là chỗ đáng hận của hắn, sư phụ nhiều lần ám thị, hắn giả như không hiểu, ra vẻ ông làm gì nổi ta, thứ họa này không thể giữ lại.
- Ta biết, ta biết ...
Từ Giai day trán:
- Lão phu không phải đang lo chuyện đó sao, nếu ngươi không có chủ ý thì về đi, lão phu còn có việc khác.
- Sư phụ vốn không có cách giải quyết vấn đề đều tìm Chuyết Ngôn cơ mà? Sao giờ lại khách khí với y?
Trương Cư Chính mỉm cười.
- Chuyết Ngôn?
Từ Giai ngẩn ra:
- Quan hệ giữa y và Hồ Tôn Hiến rất tốt, đang nghĩ đủ cách giúp hắn, sao giao chuyện này cho y được?
- Ân sư, chính vì quan hệ họ tốt nên mới phải đưa y đi.
Trương Cư Chính nghiêm mặt nói:
- Hồ Tôn Hiến u mê, nếu không ai chỉ điểm, sớm muộn cũng thành đại họa. Mà người đó phải có thủ đoạn, có kiên nhẫn, quan trọng hơn là mang thiện chí với hắn, toàn triều chỉ có Chuyết Ngôn thích hợp nhất.
Từ Giai nghĩ rồi nói:
- Ngươi nói cũng có lý.
Lệnh Thẩm Mặc làm khâm sai là tận lực kiếm tìm bình hành giữa nhiệm vụ và bảo toàn bằng hữu, điều này rất khó, nhưng ông ta tin Thẩm Mặc làm được, cùng hi vọng y làm được, vì giải quyết vấn đề hòa bình là tốt nhất.
Từ Giai không nói y biết nội tình chuyến đi này, Thẩm Mặc mãi mãi không biết gì.
Trương Cư Chính còn nói với Từ Giai về tình thế hiện tại:
- Thẩm Mặc đang làm giống như luyện chim ưng của người Mông Cổ.
- Chim ưng?
Từ Giai không hiểu:
- Là sao?
- Người Mông Cổ thuần dưỡng chim ưng để săn bắn, nghe nói sau khi bắt được hoàng ưng hung mãnh, liền bắt nó đứng trên cây cọc gỗ nhiều ngày, không cho ăn uống ngủ nghê, cuối cùng mới bị thuần phục. Thẩm Mặc tới đông nam lại không tham gia thế cục, là muốn gây áp lực khiến Hồ Tôn Hiến sụp đổ, thừa cơ tung một đòn thành công.
- Ồ, ra là thế.
- Nhưng luyện ưng thì người săn càng phải kiên nhẫn hơn ưng. Mà Hồ Tôn Hiến là lão tương lăn lộn cả quan trường lẫn sa trường, tâm chí kiên định, e Thẩm Mặc không so nổi.
- Cho nên chúng ta phải giúp y, gây chút áp lực của Hồ Tôn Hiến.
Rồi nói kế của mình ra.
- Chỉ sợ ép hắn thái quá .
Từ Giai nghe xong trầm ngâm.
- Không đâu.
Trương Cư Chính tự tin:
- Chỉ cần triều đình mau chóng thông qua quyết định phân chia tổng đốc, Hồ Tôn Hiến sẽ hết hi vọng ... Sau đó nội các khiển trách một chút, hắn sẽ thành chim sợ cành cong.
Phán đoán của Trương Cư Chính chưa từng sai, Từ Giai nghe theo hắn, nhưng ánh mắt có chút phức tạp.
Có lẽ là có tật giật mình, Trương Cư Chính hiểu ngay ánh mắt đó:
- Sư phụ thấy học sinh đang tính kế hại Chuyết Ngôn?
- Không có.
- Học sinh một lòng vì việc công, xin sư phụ tin tưởng, nếu như học sinh đi thích hợp hơn, sẽ không do dự đảm nhận nhiệm vụ này.
Từ Giai gật đầu nói:
- Ta tin ngươi, đi làm việc đi.
- Vâng.
Hắn cảm nhận được Từ Giai không hoàn toàn tin mình.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chớp mắt đã tới tháng hai, Giang Nam xuân tới sớm, mấy nơi sớm chim ca ríu rít, cây cối đâm trồi nảy lộc.
Trong mùa xuân bừng bừng sức sống đó, lòng quan viên đông nam bắt đầu náo nức ... Đường Nhữ Tập đã truyền tin đi, khơi lên khát vọng của vô số người, bọn họ lần lượt thông qua đồng hương đồng niên nghe ngóng tin tức, xác thực có chuyện này, cửu khanh không hề dị nghị, chỉ có chia rẽ ở việc phân chia phạm vị quản hạt của mấy tổng đốc.
Thế nên rất nhiều tuần phủ, bố chính sứ có đủ tư cách bắt đầu tính toán, dù không dám công khai bàn luận, nhưng không ngừng có hành động ngầm.
Dù là người không đủ tư cách cũng phải nghiêm túc nhìn vào vấn đề này. Bất kể tương lai thiết lập bao nhiêu tổng đốc đều có một tiền đề, tổng đốc đông nam không còn tồn tại.
Tất cả đều nhìn vào đại soái, đợi phản ứng của hắn, nhiều năm trời đã hình thành thói quen chờ hiệu lệnh của hắn.
Hồ Tôn Hiến lại đóng cửa nằm nhà, ít người thấy được hắn, thi thoảng thấy được đều kinh ngạc, chỉ mấy tháng thôi, sao đại soái già đi cả chục tuổi.
Kỳ thực từ sau khi nhận được thư của Thẩm Mặc, hắn mất ngủ, bài thơ kia đánh vào chỗ hắn bận tâm nhất --- Danh sau khi chết.
Hồ Tôn Hiến xuất thân danh môn thư hương, gia tổ có quan tới thượng thư. Quan niệm "lưu danh sử sách, vinh diệu tổ tông" đã ăn sâu vào linh hồn hắn, mặc dù đôi khi bị sự cố chấp che lấp, nhưng chạm vào một cái nó sẽ trỗi dậy.
Giống như bị một gậy vào đầu làm hắn tỉnh lại trong tự phụ, vấn đề tháng trước không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ hiện ra ..
Có phải mình đang đi trên con đường không lối về? Mình có phải đang làm tổ tiên hổ thẹn, thành tội nhân thiên cổ?
Từng câu hỏi như nhát búa đập vào tim hắn, làm hắn vô cùng mâu thuẫn thống khổ.
Chẳng phải ai cũng dễ bị lừa như Vương Bản Cố, trong triều có kẻ thông minh, chưa nói Thẩm Chuyết Ngôn, cứ nói Từ các lão, căn bản không bị "loạn lạc" ở đông nam uy hiếp, mục tiêu luôn nhắm vào hắn.
Đó không phải là phán đoán, mà là sự thực tàn khốc. Gần đây hắn nhận được hai bản tấu phê trả về của nội các. Một bàn là năm ngoái bình định phỉ tặc Trương Liễn ở Lưỡng Quảng, đông nam dâng tấu xin công, tới giờ mới được phê duyệt.
Khi Trịnh tiên sinh đưa cho hắn xem, sắc mặt không được dễ coi lắm, trong danh sách thăng quan tiến chức, luận công ban thưởng lại không có hắn ... Là quan cao nhất đông nam, tất cả phong thưởng, hắn đều được phần đầu tiên mới đúng.
Càng làm hắn kinh sợ là tên hắn bị mực đỏ khoanh tròn, cùng lời phê "Lưỡng Quảng bình tặc, sao Chiết tham dự?", xem ra trong mắt triều đình, tổng đốc đông nam quản quá rộng rồi.
Một bản tấu khác là tấu xin bổ nhiệm tuần phủ Giang Tây, Quảng Đông, Phượng Dương. Mặc dù hắn không có quyền bổ nhiệm tuần phủ, nhưng trước kia hắn tiến cử vài vị phong cương, nội các chưa bao giờ làm hắn mất mặt.
Nhưng lần này lấy lời hoàng đế, trách hỏi :" Mấy kẻ này có danh tham lam, kinh sư cũng nghe tiếng, lại tiến cử làm thủ mục, là hồ đồ, hay có lòng riêng?"
Câu này đã không thể nặng hơn nữa, hắn nhìn rõ, nội các không muốn chơi trò vờ vịt nữa, mà muốn ra tay với mình thực rồi .
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm nay Trịnh tiên sinh mang tới bản tấu thứ ba, Hồ Tôn Hiến thấy mặt ông ta xám xịt, còn tệ hơn mấy ngày trước, không khỏi giật thon thót trong lòng, cố trấn tĩnh hỏi:
- Lại có tin xấu gì nữa?
Trịnh tiên sinh mấp máy môi không đáp, đưa cho hắn tự xem.
Đó là tấu chương xin rút lời đàn hặc hắn của Hồ Tôn Hiến, nhưng lời phê màu đỏ làm hắn kinh hoàng khiếp vía.
" Bản Cố mê muội, Hồ Tôn Hiến sớm dâng tấu nói đông nam vô sự, biển trời thanh bình? Nếu như theo lời ngươi nói, hắn chẳng phải phạm tội khi quân? Vài tên giặc nhép, lại kinh động binh lực mấy tỉnh? Là chuyện bé xé ra to, hay các ngươi thông đồng nuôi giặc giữ mình? Chẳng lẽ thực sự coi đông nam thành nhà các ngươi, muốn ngồi ngang với trẫm sao?"
Tuy nói là giáo huấn Vương Bản Cố, kỳ thực chỉ chó mắng mèo.
Hồ Tôn Hiến toát mồ hôi, Trịnh tiên sinh cũng mặt đầy sợ hãi.
Có điều Hồ Tôn Hiến nhanh chóng trấn tĩnh lại, lạnh lùng nói:
- Tấu của Vương Bản Cố, lại gửi tới phủ tổng đốc, thủ đoạn của nội các chẳng cao minh chút nào.
- Rốt cuộc là bọn họ muốn làm gì?
Trịnh tiên sinh gian nan hỏi.
- Còn phải hỏi sao?
Hồ Tôn Hiến bi thương nói:
- Nội các cho rằng thế cục đã định, không cần ta nữa, muốn kiếm tội diệt trừ ta.
Nói rồi run lên, chẳng biết là vì giận hay vì sợ.
- Đông ông, thứ cho tại hạ nói thẳng. Ngài không thể im lặng nữa, nếu không đại nhân trong triều tất nhiên đoán bừa, kết quả tình cảnh của ngài ngày càng tệ.
Trịnh tiên sinh do dự một lúc mới nói:
- Hay đông ông viết tấu chương dâng lên, để nội các khỏi hiểu lầm?
Hồ Tôn Hiến lần này không từ chối, vì trong lòng hắn có hỏa diệm sơn thiêu đốt, phải tìm cách phát tiết, liền tới bàn mài mực, mắt ánh lên vẻ hung dữ.
Trịnh tiên sinh thấy thế không ổn, mang tâm tình đó viết tấu chẳng phải chuốc lậy họa sao? Liền khuyên:
- Đông ông bớt giận , đợi bình tâm rồi hẵng viết không muộn, lúc này ngàn vạn lần không thể để sai sót.
-o0o-