Chu Ngũ không tin:
- Đám ăn hại đó thì làm được gì?
- Có lẽ ban đầu thì vô dụng, nhưng hiện giờ thì hữu dụng rồi.
Tam Xích cười hăng hắc:
- Tại hạ đã chuyển lời tới, nghe hay không là chuyện của ngài.
Nói xong chắp tay quay đầu ngựa lại phóng đi.
- Kỳ quái ...
Chu Ngũ lắc đầu, mang theo một bụng nghi hoặc tới đường Sùng Hi, thủ hạ của hắn hỏi:
- Ngũ gia, chúng ta làm sao đây.
- Truyền lời đi, xong quay lại đây đợi, xem xem rốt cuộc chuyện gì sẽ diễn ra.
Hắn còn nhớ chuẩn xác lời đám loạn binh, tuyệt đối không thỏa hiệp, nên không tin tình thế có thể chuyển biến nhanh như vậy.
Một lúc sau trời tối hẳn, nhưng binh sĩ thắp đuốc, chiếu sáng đường Sùng Hi như ban ngày, Chu Ngũ đứng trong bóng tối, đôi mắt lấp loáng theo dõi đám loạn binh phía đối diện.
Không biết qua bao lâu, phía đối diện , sau đó một đám võ tướng đi ra, tên đứng đầu nói lớn:
- Mau đ bẩm báo kinh lược đại nhân, lấy được bạc là rút quân.
Chu Ngũ thở phào, trong lòng lại càng thêm nghi hoặc.
Trình tự sau đó mặc dù rất mất thời gian nhưng chẳng có gì hay ho để kể, loạn quân nhận bạc, giải trừ bao vây, ai về quân doanh người nấy.
Tới canh hai, Thích gia quân hoàn thành nhiệm vụ áp tải bạc, thuận thế bao vây bảo hộ lấy bộ nha, đường Sùng hi huyên náo suốt năm ngày cuối cùng cũng khôi phục lại yên tĩnh.
"Rầm rầm rầm" tiếng gõ cửa vang lên, Thích Kế Quang theo lời dặn của Thẩm Mặc gọi cửa:
- Mạt tướng Thích Kế Quang tới tiếp giá, mời các vị đại nhân mở cửa.
Qua hồi lâu không có ai đáp lời, Thích Kế Quang định gõ tiếp, thì két một tiếng, cửa lớn mở ra, bách quan Nam Kinh bị vây khốn năm ngày sáu đêm từ trong nha môn xếp hàng đi ra, ai nấy đều mỏi mệt cực độ, nhưng vẫn giữ tôn nghiêm, tới trước mặt Thích Kế Quang đều thi lễ tạ ơn.
Cả đời này Thích Kế Quang chưa được nhận nhiều đại lễ của quan văn như thế, đoán chừng sau này cũng chẳng có cơ hội như thế.
Bất quá hắn chẳng cảm thấy khoan khoái, mà như có gai sau lưng, bấy giờ mới hiểu vì sao đại nhân không lộ diện, mà bảo mình đi thay.
Thích Kế Quang đang bất an thì một lão giả râu tóc bạc phơ đứng lại trước mặt hắn, gọi:
- Nguyên Kính.
Nương ánh đèn, hắn nhìn kỹ thì ra là trưởng quan của mình thời ở Kế Liêu, hiện binh bộ thượng thư Trương Ngao, vội dùng đại lễ tham bái:
- Mạt tướng ra mắt bộ đường.
Trương Ngao đỡ hắn dậy, hỏi:
- Bên trong nói Thẩm kinh lược tớ rồi, ngài ấy đâu, mau đưa bọn ta đi bái kiến.
Thích Kế Quang vội đáp:
- Kinh lược đại nhân vừa mới đi, nhờ mạt tướng chuyển lời :"khi gà gáy, chớ làm phiền quân tử, hiện là giờ Hợi, gặp gỡ không đúng lễ, các vị đại nhân mau về nghỉ ngơi, mai kinh lược đại nhân sẽ tới thăm.
Đám Trương Ngao sao chẳng hiểu Thẩm Mặc tránh cho bọn họ khỏi mất mặt, cõi lòng đầy đau xót nổi lên chút ấm áp. Nhưng nhận ân tình lớn của người như thế, sao còn có thể làm ra vẻ? Trương Ngao hỏi:
- Kinh lược đại nhân nghỉ ở đâu, sáng sớm mai bọn ta đang môn bái phỏng.
- Chỗ Ngụy quốc công, hình như tên Chiêm Viên.
Nghe vậy, mọi người biết đúng chỗ rồi, liền về nhà an ủi vợ con, tắm rửa xua đi vận rủi, ngủ một giấc an ổn.
~~~~~~~~~~~
Thẩm Mặc lúc này đứng ở "Tĩnh Diệu đường" trong Chiêm Viên, tuy đã là ban đêm, nhưng Từ Bằng Cử sai thắp toàn bộ đèn trong Chiêm Viên, nhìn cứ như đi vào tiên cành chẳng biết tốn kém bao nhiêu ngân lượng.
Đứng dựa vào lan can nhìn ra mặt nước hồ, đường này dựng trên hồ, như tòa thủy tạ, toàn khu vườn chia làm hai phần, nam là giả sơn bắc là ao sen, nối nhau bởi dòng suối nhỏ, chảy qua dưới đường, mang tình thú cách suối năm núi, đầy ý thơ.
Từ Bằng Cử vốn định khoe khoang với y "thiên hạ đệ nhất danh viên", nhưng hôm nay áp lực quá lớn, vừa thả lỏng, mệt mỏi trào dâng, ngáp dài cáo tử:
- Thôi vậy, hôm kháo đưa lão đệ đi dạo, hôm nay về ngủ đã.
Vừa quay người lại nhớ ra một việc:
- Sách kia đặt ở trên tầng cao nhất giá sách, toàn bộ mấy quyển bên trái là nó.
Rối ám muội vỗ vai Thẩm Mặc:
- Tuyệt phẩm trợ tình hứng đấy, lão đệ thong thả nhé.
Nói xong ôm hai mỹ tỳ cười lớn rời đi.
Hắn vừa đi, bốn nữ tử tươi trẻ duyên dáng, ríu rít vây lấy, thỏ thẻ:
- Đại nhân, bọn nô tỳ hầu hạ ngài thay y phục ...
Các nàng sớm được cho biết, người hôm nay tới là kinh lịch đại nhân quản lý sáu tỉnh không nam, khi gặp mới phát hiện ra là nhân vật như Phan Anh Tống Ngọc, tức thì xuân tình dào dạt, hận không thể nuốt y vào bụng.
Thẩm Mặc là kẻ lão luyện chốn gió trăng rồi, xưa nay không từ chối chuyện không ăn cũng phí này, nhưng sau khi nhận được thư của Nhu Nương, y quết định giữ mình, vì cầu phúc cho con.
Tuy sẽ rất khó chịu, nhưng nghĩ tới Nhược Hạm mang thai trong lúc hai người căng thẳng, y càng đau lòng, liền thành kính dâng hương, mong ông trời đừng vì cái sai của mình, trừng phạt lên người đứa trẻ.
Vì thế, Thẩm Mặc tìm cách thoát khỏi mấy nữ tử này, nhưng hổ dữ không chống nổi bầy sói, bị các nàng ép tới bên lan can, lùi nữa là xuống nước. Nhìn xuống thấy Chu Ngũ, như thấy cọng cỏ cứu mạng, hỏi:
- Có chuyện à?
Chu Ngũ thấy đại nhân đang "chơi đùa" cùng mấy mỹ tỳ, vội nói:
- Không có gì.
- Có thì nói là có, chuyện hôm nay chớ để ngày mai.
Thẩm Mặc lại nhiệt tình gọi:
- Mau mau lên đây.
Thắt chặt đai lưng, nói với mấy nữ tử:
- Bản quan có chuyện quan trọng, các ngươi lui trước đi.
Mẫy nữ tử không chịu, trêu ghẹo:
- Nửa đêm còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện đó nữa sao?
Rồi cùng cười khúc khích.
Thẩm Mặc thấy họ càng ngày càng quá, sầm mặt xuống quát:
- Càn rỡ.
Tức thì những nữ tử đáng thương đó mặt hoa tái nhợt quỳ xuống, dẫu sao chỉ là thứ hoa cho người khác chơi đùa, có dẫm nát cũng chẳng ai nói gì.
Thẩm Mặc không đành lòng, thở dài:
- Các ngươi lui đi, nếu bị trách hỏi, nói là bản quan thủ hiếu cho sư phụ , không gần nữ sắc.
Các nàng mới biết y là kẻ thương hương tiếc ngọc, nhưng không có phúc được y tiếp nhận, ủ rũ lùi xuống.
Chu Ngũ ngạc nhiên lắm, nhưng hắn làm đặc vụ, không phải là chơi gái, nên chẳng quan tâm.
Lúc này trong sân đã tắt đèn, tiếng người cũng tĩnh lặng, Thẩm Mặc xua đi những thứ lung tung trong lòng, hỏi:
- Không có gì bất thường chứ?
- Không có, binh sĩ đã về doanh, quan viên đã về nhà, không có ai chết cả, đây là điều may mắn. Nhưng bạo loạn còn chưa thể coi kết thúc, vẫn kích động cảnh giác, đám đầu sỏ trong quân doanh có thể xúi bẩy gây chuyện bất kỳ lúc nào, nên tình huống vẫn vạn phần nguy cấp, không thể lơ là.
Thẩm Mặc rót cho hắn chén trà:
- Ngồi xuống đi, đêm dài vừa khéo tiện nói chuyện ... Buông lỏng, đừng coi ta là kinh thừa, nghĩ gì nói nấy.
- Vâng.
Chu Ngũ không ngờ nghỉ gì nói nấy thật:
- Thuộc hạ cho rằng lời về "đầu sỏ, tòng phạm" của đại nhân đáng tranh luận. Thủ phạm gây tội, sao có thể nói tòng phạm đáng hận hơn.
Thẩm Mặc hỏi:
- Nơi này nói chuyện có tiện không?
Chu Ngũ gật đầu:
- Trước khi đại nhân vào ở, đã kiểm tra kỹ, không vấn đề gì.
Thẩm Mặc tin vào phán đoán dân chuyên nghiệp, cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi không thấy ta nói có lý?
- Lúc đó thì thấy có lý, nghĩ cả chiều, càng nghỉ càng thấy không thích hợp.
- Thế là mục đích của ta đã đạt được ...
Thẩm Mặc ung dung nói:
- Kỳ thực đó là luận điệu hoang đường, nhưng con người thường chọn lời nói mà họ muốn tin, còn với lời không làm mình dễ chịu thì phản kháng, dù cho có là chân lý.
- Đại nhân cố ý? Tiếp theo làm thế nào?
- Chẳng cần làm gì.
Thẩm Mặc cười thích chí:
- Đợi bọn chúng tới tự thú, đợi bọn chúng tự tan ra, đợi bọn chúng mặc cho ta bài bố.
- Đại nhân, tuyệt đối không thể lơ là.
Chu Ngũ không nhịn được, nói:
- Cảnh giới "nói cười tiêu diệt vạn quân địch", mặc dù tiêu sai, nhưng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, hiện thực cần chắc chắn từng bước, kín kẽ từng phương diện mới là vương đạo ... Thuộc hạ đường đột, xin đại nhân trách phạt, nhưng mong đại nhân suy xét.
- Ha ha ha, ngươi nói đúng, sao ta lại trách phạt ngươi.
Thẩm Mặc cười lớn:
- Nhưng không tệ như ngươi nghĩ đâu.
- Đại nhân tài trí siêu việt, thuộc hạ cũng biết ngài có mưu kế, nhưng vẫn câu đó, bố trí tỉ mỉ mới đáng tin, còn võ đoán chờ ăn may, không phải là hành động của một kinh lược mang trọng trách ... Thuộc hạ nặng lời, mong đại nhân đừng để trong lòng.
Thẩm Mặc đứng dậy chắp tay:
- Chu Ngũ huynh, thường ngày ta xem thường huynh rồi, huynh lão luyện thành thục, là chí sĩ mưu quốc, đáng làm thầy ta.
Chu Ngũ vội tránh sang:
- Đại nhân làm thuộc hạ tổn thọ mất, thuộc hạ chỉ thấy như mắc xương trong cổ, không nhổ ra không thoái mái, không phải chỉ trích ngài gì cả, chỉ mong ngài không phạm sai lầm.
- Đa tạ huynh.
Thẩm Mặc chân thành chắp tay, mời hắn ngồi lại, nói:
- Có điều lần này huynh trách nhầm ta rồi, sở dĩ ta tự tin không phải là do võ đoán, mà là cân nhắc kỹ càng.
- Mong đại nhân chỉ giáo.
Chu Ngũ đã thấy thủ đoạn của y, nên yên tâm hơn, đồng thời cũng tò mò:
- Sao đại nhân khẳng định bọn chúng sẽ tự loạn.
- Có câu này huynh chắc chưa nghe qua, nhưng khẳng định cảm nhận thấu triệt, là "tù đồ khốn cảnh".
- Tù đồ khốn cảnh?
Thẩm sư phụ bắt đầu giảng bài, Chu Ngũ hận không thể lấy sổ ra chép.
- Thả lỏng chút.
Thẩm Mặc thấy vẻ như tiểu học sinh của hắn, cười ha hả:
- Lấy huynh làm ví dụ, ví dụ phụng lệnh tra một vụ án mạng, kết quả nghi cho Trương Tam và Lý Tứ làm, nhưng không đủ chứng cứ, đành dựa vào khẩu cung.
- Cái này thuộc hạ sở trường nhất.
Chu Ngũ hưng phấn:
- Chiếu ngục tức là vào là chiêu (khai), dù hán tử bằng sắn cũng nhũn ra như bún.
- Hoàng thượng hạ chỉ không cho dùng hình.
- Vâng vâng.
Chu Ngũ vội nhận sai:
- Không dùng hình.
- Lúc này chia Trương Tam và Lý Tứ ra thẩm vấn, nói với chúng, nếu khai nhận tố cáo đối phương, mà đối phương im lặng, thì người được thả, còn đối phương thì tử hình. Nhưng nếu ngươi khai nhận, dù đối phương cũng khai nhận, hai người miễn trừ tử hình, đổi sang giam cầm mười năm.
- Nếu cả hai cùng im lặng.
Quả nhiên là dân trong nghề, nghe là hiểu ngay.
- Thế thì hết cách, chỉ cưỡng chế giam giữ một năm rồi thả.
Thẩm Mặc hỏi:
- Nếu huynh là một trong hai tên, sẽ lựa chọn ra sao có lợi cho mình nhất.
Chu Ngũ bắt đầu suy nghĩ, kinh nghiệm nhiều năm làm hắn mau chóng có kết luận:
- Đương nhiên thuộc hạ khai, đối phương không khai. Cho dù đối phương cũng khai thì cùng lắm sẽ không bị tử hình ... Khai thì hoặc giam mười năm hoặc vô tội, không khai thì hoặc giam một năm hoặc tử hình ... Cho nên hiển nhiên là phải phản bội đồng bọn.
Thẩm Mặc vỗ tay:
- Chính xác, đồng bọn bọn huynh cũng sẽ lựa chọn phản bội. Vì thế, kết quả cả hai bị phán mười năm.
- Thuộc hạ hiểu ý đại nhân rồi ... Bán đứng đồng bọn có thể mang lại lợi ích cho mình, tuy trái đạo nghĩa, nhưng có lợi nhất... Có điều nếu cả hai tin tưởng nhau, cùng không khai, vậy thì một năm sau được phóng thích chẳng phải tốt hơn sao?
- Đúng thế, nhưng khi đem hai người mở rộng thành quần thể với rất nhiều nhân tố tạo nên, tình huống này không thể xuất hiện.
Thẩm Mặc cười lạnh:
- Chỉ cần kẻ này không phải đồ ngu xuẩn, nhất định không tin tất cả sẽ đồng lòng, vì chỉ cần một người phản bội, nỗ lực của số còn lại là vô nghĩa, cho nên phản bội là lựa chọn duy nhất.
- Đúng thế, ai biết được đối phương lựa chọn ra sao, dù đối phương có nói sẽ im lặng , cũng chưa chắc sẽ tin, kết quả khả năng nhất là tất cả sẽ phản bội.
- Tù nhân càng nhiều, càng có xu hướng gần kết quả này, hiện giờ huynh hiểu ta chưa?
- Ý đại nhân là chỉ cần tạo nên "tù đồ khốn cảnh", bọn chúng sẽ phản bội lẫn nhau mà tan rã.
Chu Ngũ cảm thấy Thẩm Mặc có thứ sức mạnh mà người thường khó tưởng tượng được, sức mạnh này khiến "trí mưu tính kế" không còn là đặc quyền của giới tinh anh, mà người thường cũng có thể có được qua học tập.
Chu Ngũ không biết, sức mạnh đó gọi là tri thức, tri thức là sức mạnh.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Điều ta làm là để tạo ra cái khốn cảnh này, chỉ cần tất cả điều kiện phù hợp, thì kết quả đã được định sẵn rồi.
- Đầu sỏ và tòng phạm là hai bên tù đồ.
Chu Ngũ khởi động tế bào não:
- Theo lý đầu sỏ sẽ chịu hết trách nhiệm, còn tòng phạm thì được khoan dung, cho nên kết cục mỗi lần tạo phản, đầu sỏ bị tòng phạm vứt bỏ, tựa hồ đây chỉ là khốn cảnh của đầu sỏ.
- Nhưng đầu sỏ là tù đồ có sức hiệu triệu, tòng phạm là tù đồ hèn nhát chiếm đa số. Đầu sỏ tránh một mình gánh chịu hậu quả, cần phải toàn lực uy hiếp tòng phạm không cho chúng phản bội.
Thẩm Mặc mỉm cười:
- Bọn chúng đề xuất điều thứ hai "sau này không truy cứu", không phải là ý kiến của tòng phạm chiếm số đông, mà từ tên đầu sỏ tội ác, cần tránh nguy hiểm cho bản thân.
- Nếu đại nhân đồng ý khi đó, sẽ khiến cho khốn cảnh bị giải trừ, bọn chúng không nghi kỵ nhau nữa, quay về trạng thái đoàn kết vững chắc.
- Đúng thế, cho nên cái gì cũng có thể đồng ý, trừ điều này.
- Đại nhân đang chặn đứng tâm lý mang hi vọng thoát thân của chúng, lại ám thị, khiến đám đầu sỏ tin, bọn chúng có thể bán đứng một số tòng phạm chịu tội thay, từ đó đầu sỏ và tòng phạm cùng đối diện với cùng lựa chọn ...
Chu Ngũ run lên:
- "Tù đồ khốn cảnh" thật đáng sợ.
- Sau khi tạo thành hai phe tù đồ, điều phải làm là đuổi chúng vào tù ngục. Cửu đại doanh chính là nhà giam của bọn chúng.
- Không, chưa đủ, quân doanh không phải tù lao, vì chúng ta không có năng lực đàn áp chúng trong đó, không giống tù đồ ở chiếu ngục.
Thẩm Mặc lạnh nhạt nói:
- Nên ta cần một đám tù đồ nữa gia nhập, bức ép bọn chúng, có thế mới khiến bọn chúng lựa chọn phản bội là tất yếu.
- Hẳn là quan quân thủ bị rồi.
Kết hợp việc làm hai ngày qua của Thẩm Mặc, Chu Ngũ hỏi:
- Bọn chúng cũng có cùng khốn cảnh.
- Trước khi vào thành, ta phân tích hoàn cảnh của đám quan quân, phát hiện ra bọn chúng đang đối mặt với một khốn cảnh, cho nên sau mới bày ra việc này.
Chu Ngũ trầm ngâm:
- Các loại dấu hiệu cho thấy, Từ Bằng Cử và đám quan quân là kẻ chủ mưu phía sau cuộc binh biến này, nhưng sau khi chuyện xảy ra ứng phó tiêu cực, thậm chí đổ dầu vào lửa, khiến cuộc bạo loạn thường, diễn biến thành biến loạn ác tính.
- Vì sao bọn chúng lại đổ dầu vào lửa?
Thẩm Mặc phát hiện Chu Ngũ thông minh hơn bất kỳ ai trong Cẩm Y vệ, thậm chí hơn tuyệt đại bộ phận người đọc sách, liền có ý dẫn dắt hắn, tạo thành phán đoán độc lập.
- Nguyên nhân không ngoài ba điều. Thứ nhất, quân lương không thể giảm, vì đó là nguồn tài lộ của bọn chúng. Thứ hai, di chuyển oán khí của binh sĩ, vì bọn chúng ăn bớt quân lương, binh sĩ nghèo đói bọn chúng lại phô trương lãng phí, là một trong nguyên nhân bạo loạn. Thứ ba, bọn chúng hận quan văn khinh ép từ lâu, cho nên muốn xả hận.
- Ban đầu bọn chúng đánh giá cao năng lực của hộ bộ, tưởng hộ bộ có tiền mà không chi, như vậy lý ở chỗ bọn chúng, chỉ cần làm lớn chuyện, triều đình sẽ phải chiêu an. Nhưng sự tình phát triển nằm ngoài dự liệu, hộ bộ không có tiền, binh sĩ kích động, cục diện vượt ngoài kiểm soát, binh sĩ trói hơn mười quan viên lên thành, Hoàng thị lang bị đánh chết.
- Lúc này dù có là đồ ngốc cũng biết, bọn chúng đã chơi với lửa, muốn kết thúc biến loạn nhưng bất lực.
Chu Ngũ tiếp tục phân tích:
- Oán khí binh sĩ một khi phóng thích ra thì không ai khống chế được. Kết quả chuyện bị làm lớn lên, hiện giờ không chỉ quan văn gặp họa, mà đám tướng lĩnh bọn chúng cũng không thoát tội. Vì thế đại nhân quyết đoán nhanh, chọn đám thủ quân này làm chỗ đột phá.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Còn điều nữa, mặc dù ta không làm gì được cửu đại doanh, nhưng đám thủ quân phải phục tùng quyền uy kinh lược đông nam. Cho nên ta vừa xuất hiện, bọn chúng phải lập tức đưa ra quyết định, lúc này bọn chúng sẽ có quyết định gì?
-o0o-
Chu Ngũ suy nghĩ:
- Đại nhân đã tới, bạc đã có, chỉ cần đại nhân nhượng bộ thì dù đám quan quân giữ im lặng, biến loạn cũng sẽ yên. Nhưng khi tính sổ, sự im lặng của bọn chúng là ngang với dung túng, đại nhân có thể danh chính ngôn thuận nói chúng lơ là chức vụ để nghiêm trừng, đó là điều bọn chúng không muốn thấy.
- Nếu bán đứng loạn binh, phối hợp dẹp loạn, dù kết quả không tốt lắm, bọn chúng có thể lấy biển hiện miễn giảm tốt. Điều thứ ba, đảm bảo không giảm quân, chắc chắn là do đám quan quân nghĩ ra, có nghĩa đó là kết quả bọn chúng muốn qua cuộc qua cuộc phản loạn này.
- Còn phải bổ xung một điều nữa.
Thẩm Mặc cười:
- Tiền đề là phải đám bảo cho ta bình an vô sự, cho nên ta mới nói kẻ nào ngáng đường ta, ta sẽ không đội trời chung. Chính là là để bọn chúng tin, muốn có kết quả tốt nhất phải bán đứng bộ hạ của mình.
Chu Ngũ cũng cười:
- Cho nên khi đưa cả đám tù đồ này vào, chúng sẽ liên hợp với đám khác, phản bội đám còn lại. Đầu sỏ và tòng phạm, đám nào có tiếng nói, sẽ thành đối tượng quan quân mật mưu. Nên kết quả chỉ có một, quan quân liên hợp với đầu sỏ, bán đứng đám tòng phạm.
- Hoàng toàn chính xác.
Thẩm Mặc vỗ tay:
- Chúng ta rửa mắt mà đợi thôi.
~~~~~~~~~~~~~~
"Tù đồ khốn cảnh" không biết lúc nào mới xuất hiện, chuyện gấp hiện nay là Thẩm Mặc phải giao tiếp tốt với các quan viên, vì bọn họ là lực lượng đủ làm rung chuyển chính đàn Đại Minh, coi thường họ, sẽ phải trả giá đắt.
Vì vậy sáng ngày hôm sau, Thẩm Mặc dậy sớm tắm rửa, chuẩn bị đi bái phỏng các vị lão đại nhân , trình tự cũng đã sắp xếp xong, từ già đến trẻ, như vậy không ai có thể ý kiến gì.
Nhưng làm y bất ngờ là kiệu còn chưa ra khỏi Chiêm Viên, đã bị sáu chiếc kiệu chặn ở cửa, là thủ bị thái giám Nam Kinh và năm vị thượng thư cùng tới. Thẩm Mặc vội xuống kiệu, đứng sang đường nghênh đón, sau chiếc kiệu dừng lại, năm vị lão đầu râu trắng mặc thường phục và một thái giám không râu xuất hiện.
- Hạ quan đang định đi bái phỏng các vị bộ đường và Hà công công.
Thẩm Mặc khom người thi lễ:
- Không ngờ các vị đại nhân lại đến trước, hạ quan thất lễ rồi.
Sau người đều nói kinh lược đa lễ, lễ bộ thượng thư Khâu Duệ nói:
- Thẩm đại nhân vì mấy lão già cũng tôi mà không ngại đường xa vất vả tới đây, trong lòng chúng tôi đã hết sức áy náy rồi, sao có thể ngồi nhà mờ đợi. Mấy lão già chúng tôi dậy sớm tới bái phỏng là để tạ ơn.
Thẩm Mặc vội nói không dám, hai bên hàn huyên giới thiệu, năm vị đại nhân lần lượt là, binh bộ thượng thư Hà Ngao, lễ bộ thượng thư Khâu Dẫn, lại bộ thượng thư Quách Dưỡng Trực, công bộ thượng thư Chu hành, hiện hộ bộ thượng thư Bắc Kinh Mã Khôn, hộ bộ thượng thư Nam Kinh Thái Khả Liêm và tả đô ngự sử nam kinh bị bệnh nằm nhà, quan viên cấp chinh bộ Nam Kinh đều đã tới nơi.
Thẩm Mặc mời các vị quý khách vào phòng dùng trà, trên đường đi tranh chấp ai đi giữa, mấy vị thượng thư muốn Thẩm Mặc đi giữa, nhưng y nhất quyết đi ngoài cùng. Tới Tĩnh Diệu đường lại tranh chấp chỗ ngồi, Thẩm Mặc nhất định ngồi cuối, sau người muốn y ngồi trên cùng, đùn đẩy hồi lâu mới quyết định chỗ ngồi.
Thứ lễ tiết rườm ra này đa phần là vô dụng , nhưng lúc này lại cực quan trọng, vì bày ra tư thái vãn bối, Thẩm Mặc tỏ ý không lấy chức kinh lược ra lên mặt, làm các vị quan lớn vừa trải qua chuyện mất mặt thấy dễ chịu, sinh thiện cảm với y.
Bất kể ở đâu, khi nào, quan hệ nhân tế tốt luôn là điều kiện chủ yếu giành được thành công, vì nó làm người làm ít hưởng nhiều.
Quả nhiên các vị lão đại nhân đều có thiện cảm với vị tiểu đại nhân, "cực kỳ quy củ" này, cuộc hội đàm diễn ra trong không khí hài hòa hữu hào.
Đầu tiên các vị đại nhân nhiệt tình cảm tạ Thẩm Mặc kịp tới hóa giải binh loạn. Thẩm Mặc bày tỏ thăm hỏi quan tâm sâu sắc của cấp dưới.
Tiếp đó là xem xét lại sự kiện lần này, Trương Ngao đại biểu quan viên giới thiệu tình hình cho Thẩm Mặc, dù y hiểu chi tiết hơn bọn họ, nhưng vẫn vô cùng chăm chú lắng nghe. Biểu thị tức giận, khẩn trương, vui mừng đúng lúc.
Nhất là nói tới Hoàng thị lang bị đánh chết tươi, mọi người đều khóc, Trương Ngao và Mã Khôn giàn dụa nước mắt khóc không ra tiếng, làm người nghe thương tâm.
Thẩm Mặc cũng nhỏ mấy giọt lệ, nhưng trừ Hà thái giám ra ai cũng khóc chân thực hơn y, không phải y không có thực lực, mà y không quen Hoàng thị lang, phát huy quá mức tành giả dối. Chừng mực phải nắm đúng.
Khóc cho người chết xong là thảo luận người sống, các vị lão đại nhân không cần vờ vị nữa, vì bọn họ sĩ diện cả đời, bao giờ chịu nhục như thế?
Mã Khôn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đám binh lĩnh là lũ sói không thể thuần hóa, bọn chúng không thử nghĩ xem, hơn hai năm không đánh trận, nhàn nhã hơn bảy trăm ngày, chẳng phải triều đình nuôi bọn chúng uổng công? 50 vạn quân, mỗi năm riêng quân lương tốn trên 200 vạn lượng, tám phần do Nam Kinh tự bỏ ra .... Quan viên phải thắt lưng buộc bụng mới đủ.
- Đánh trận và thời bình sao có thể nhận tiền giống nhau? Dù là trẻ lên ba cũng biết lúc này phải giảm quân lương rồi. Mà có phải không phát đâu, chỉ giảm một chút, làm quan phủ có thể duy trì chi tiêu cơ bản thôi. Có chút yêu cầu nhỏ nhoi đó, lão phu phải hạ mình yêu cầu bao lần, đám binh sĩ này không động lòng, kiên quyết một xu không được thiếu, lương chậm một ngày không được.
Nói tới đó thở dài sườn sượt:
- Nguyên nhân chuyện này là do hộ bộ hết tiền, có vay mượn cũng phải đợi hạ tuần mới có, chỉ phát lương muộn vài ngày mà bọn chúng gây chuyện ... Chúng tôi cắt thịt nuôi bọn chúng rồi, bọn chúng muốn cả cái mạng chúng tôi. Nếu chẳng phải khi xảy ra chuyện lão phu đang đi thăm bệnh Thái bộ đường thì bị treo lên lầu chuông đánh chết là lão phu rồi ...
Mã Không che mặt khóc không nói tiếp được nữa.
- Cho dù nuôi chó nó cũng không đối xử với chủ nhân như thế.
Cả đám phẫn nộ:
- Mã bộ đường nói đúng, một đám sói không thuần hóa được.
Thẩm Mặc phụ họa vài câu, dù có ý kiến bất đồng cũng không dại gì phản bác lúc này.
Đợi chửi đủ rồi, Hà công công giọng the thé nói:
- Thẩm đại nhân nhất định phải tấu lên triều đình , trình bày chân tướng nguồn cơn, nghiêm trị đám súc sinh này.
- Đúng thế, Thẩm đại nhân dẫn đầu dâng tấu đi, chúng tôi cũng tấu theo.
Cả đám còn lại phụ họa.
Thẩm Mặc thầm cười lạnh :" Đuôi hồ ly rốt cuộc cũng lộ ra, các ngươi ân cần nịnh bợ, là để ta không thể từ chối yêu cầu này chứ gì?" Thẩm Mặc trầm ngâm chốc lát nói:
- Tấu thì nhất định phải dâng, nhưng Bắc Kinh đã biết chuyện này, chúng ta bỏ lỡ cơ hội dâng tấu tốt nhất rồi, nếu chỉ đơn thuần thuật lại chuyện xảy ra chắc chắn không có quả ngọt mà ăn. Vì thế chúng ta phải đi sâu hơn, ví như nói nguyên nhân căn bản ở đâu, ảnh hưởng tương lai là gì, làm sao tránh chuyện tương tự xảy ra , cùng với biện pháp ứng phó của chúng ta ... Tiểu tử ăn nói ba hoa, xin các vị đại nhân chỉ giáo.
Cả đám ngạc nhiên, không ngờ Thẩm Mặc còn trẻ đã lão thành đến thế, liền thu lại suy nghĩ muốn lấy y ra làm lá chắn, nghiêm túc phân tích. Thẩm Mặc đích thân cầm bút ghi chép ..
Cả đám mỗi người một câu, phân tích bảy tám điều, sau đó chỉnh lý lại thành năm nguyên nhân lớn.
Thứ nhất, tài chính: Nam Kinh dựa vào sức minh nuôi dưỡng số quân này áp lực quá lớn, tất nhiên xảy ra vấn đề.
Thứ hai, tổng đốc tiền nhiệm: Vì Nghiêm đảng rớt đài, Hồ Tôn Hiến trở nên chùn chân, không dồn tâm chí chỉnh đốn, gây ra cái hóa hôm nay.
Thứ ba, Hoàng thị lang: Người này cần mẫn, liêm khiết, làm việc vô cùng chuyên chú, là quan viên hiếm có. Nhưng trong thời gian phụ trách quân lương, vì tài chính eo hẹp, hắn quá nôn nóng tháo gỡ, biện pháp không thỏa đáng, kích hóa mâu thuẫn.
Thứ tư, quân kỷ: Hai năm không đánh trận, quân kỷ lòng lẻo, quấy nhiễu địa phương, lần này không loạn, lần sau cũng loạn.
Thứ năm, võ quan: Binh sĩ và quan quân cấp thấp sống khó khăn, nếu quan quân trung cao cấp đồng cam cộng khổ, mọi người chia sẻ cùng nhau vượt qua khó khăn thì đã không xảy ra binh biến. Nhưng quân quân không chịu thu bớt tham ô hủ bại, ăn chơi xa xỉ, kết quả làm tình thế thêm tồi tệ.
Đó chính là nhận định của quan văn Nam Kinh về lần binh biến này.
Thẩm Mặc ghi hết năm điều này lại, giao cho mấy vị bộ đường xem, Mã Khôn, Trương Ngao lần lượt biểu thị không có sai sót gì, tới lượt Chu Hành, ông ta không thèm nhìn đưa cho Hà Thụ.
Hành động không hài hòa này làm không khí trở nên gượng gạo, Hà Thụ cười xòa:
- Bộ đường vì sao không xem?
- Không cần xem.
Chu Hành nghiêm mặt nói:
- Thứ tấu sớ này ta không ký tên.
- Chẳng nhẽ huynh có ý kiến gì? Cứ đề xuất là được:
Trương Ngao hỏi.
- Đúng thế.
Mã Không phụ họa:
- Quý Sơn huynh cứ thoải mái nói.
Chu Hành trong số các vị thượng thư tuy không phải cao tuổi nhất, nhưng làm quan sớm nhất, ông ta rời Bắc Kinh không phải vì bị chèn ép, cũng không phải vì đấu tranh phái hệ. Mà tính ông ta thẳng thắn, không thèm qua lại với Nghiêm Tung, danh vọng ở Bắc Kinh cực cao, lại không liên quan gì tới lần binh biến này, nếu ông ta chịu ký tên trên tấu sớ, chắc chắn có ích lớn.
Chu Hành cảm thụ được ánh mắt nài nỉ của mọi người, thở dài:
- Các vị đừng trách ta người ngoài cuộc vô tâm, nhưng ta không thể không lên tiếng vì Hoàng thị lang, ông ta là thanh quan, một lòng vì triều đình mới làm chuyện định sẵn làm người ta thù hận kia. Chuyện qua rồi, nhưng trách nhiệm có phải tại ông ta không? Người dưới không rõ, chúng ta có thể vô lương tâm thế không?
- Cho dù ông ta có sai, nhưng vị ai đó mà mất mạng, các vị nhẫn tâm để ông ta mang tiếng xấu à?
Chu Hành cười lạnh:
- Hơn nữa chuyện lớn như thế, chết một Hoàng Mậu Quan là xong sao, suy nghĩ đơn giản quá.
Trong phòng lặng ngắt, mọi người biết ông ta nói đúng, nhất là Mã Khôn và Trương Ngao, mặt lúc trắng lúc đó, vì "ai đó" kia chính là bọn họ.
Thấy cục diện vào bế tắc, Thẩm Mặc đành lên tiếng :
- Nếu có ý kiến bất đồng, chúng ta nghị luận chuyện tiếp theo đã.
Dù sao y cũng không vội, cũng chẳng định đắc tội với những người này, liền nói:
- Loạn binh đã về doanh, nhưng kẻ đầu sỏ xúi bẩy ẩn trong sĩ tốt chưa bị nghiêm trừng. Nếu cứ thế cho qua, một không thể cảnh cáo, hai không thể trả lời cho triều đình. Mong các vị bộ đường cho kế hoạch.
Trương Ngao vội chối tử ngay:
- Kinh lược đại nhân ở đây rồi, chúng tôi sao dám tự quyết, đương nhiên do ngài định đoạt.
Thẩm Mặc mỉm cười:
- Thế không ổn, chuyện Nam Kinh xưa nay do quan viên Nam Kinh giải quyết, hạ quan không thể vượt quyền.
- Ài Thẩm đại nhân lúc nào rồi còn để ý quy củ củ rích.
Mã Khôn cũng đẩy trách nhiệm:
- Ngài là kinh lược đông nam, đương nhiên do ngài quyết định, huống chi chúng tôi không tiện ra mặt, nếu không người ta bảo lấy việc công trả thù riêng, không ai phục cả.
Đám còn lại cũng hùa theo không cho Thẩm Mặc chối từ, y đành miễn cưỡng nói:
- Danh nghĩa có thể do hạ quan dâng tấu, nhưng chủ ý phải do các vị đại nhân định đoạt.
Thấy y tình nghĩa như thế, đám Trương Mã càng xấu hộ, liền chuyên tâm nghĩ mưu kế cho y, cuối cùng cho ra năm ý kiến xử lý:
Thứ nhất: Nghiêm trị loạn quân, nhưng không truy cứu tất cả, phải giết kẻ động thủ với Hoàng thị lang và kẻ đầu sỏ, để răn đe.
Thứ hai: Quan quân thủ bị quản giáo không nghiêm, đáng lẽ phải gánh trọng trách, niệm tình có công vỗ về loạn quân về doanh, chỉ giáng chức, phạt lương. Quan quân Chấn Vũ Doanh cách chức, đưa tới biên cương lập công chuộc tội.
Thứ ba : Xin triều đình đem mộ binh nhập quân tịch, lệnh cầy cấy tự cấp tự túc, giảm bớt gánh nặng triều đình.
Thứ tư: Thưởng cho mấy doanh án binh bất động.
Thứ năm: Trương Ngao, Mã Khôn tự xin xử phạt.
Đây là điều hiển nhiên, Thẩm Mặc vòng một vòng lớn chỉ đợi bọn họ tự nói ra.
Thẩm Mặc viết xong giao cho các vị đại nhân truyền nhau xem.
- Vấn đề Hoàng thị lang thì sao?
Trí nhớ Chu Hành chưa tệ tới mức đó:
- Ta chỉ muốn nói một câu, chư vị đối đãi với đồng liêu ra sao, sau này sẽ bị đối đãi như thế.
Lời này làm cục diện lại bế tắc.
Các vị đại nhân lúc này ai cũng khó coi, thầm nghĩ :" Bọn ta lo mình chưa xong, không thể đẩy ít trách nhiệm kẻ đã chết sao?"
Thẩm Mặc đành ra vãn hồi:
- Hạ quan có chủ ý không hay, chư vị đại nhân muốn nghe không?
Cả đám tất nhiên nói muốn, Thẩm Mặc liền nói:
- Chúng ta thay đổi một chút, thế này : Loạn binh đem Hoàng thị lang và tám quan viên lên lầu chuông, buộc vào cột bắt phát lương, không được toại nguyện, liền đánh đập, Hoàng thị lang bất hạnh qua đời ...
Sắc mặt y nghiêm trang nói:
- Như vậy không tổn hại thể diện triều đình, Hoàng thị lang và người nhà không phải hổ thẹn.
Cả đám gật đầu:
- Kinh lược nói phải, nhưng người đã chết rồi, phải sửa thế nào?
- Thay đổi nguyên nhân cái chết "Hoàng thị lang bị loạn đả, thương thế nghiêm trọng, tự tận không khuất phục."
- Đem bị giết thành tự sát?
Cả đám choàng tỉnh, như vậy cái lợi rõ ràng, vì một quan lớn cấp bộ đường bị đánh đến chết, làm triều đình mất mặt, không được bách quan thương xót. Nhưng nếu đem khí tiết cương liệt tự sát, nhiều người sẽ lên tiếng hộ ông ta, triều đình cũng dễ khoan hồng..
Vì thế, đem đó làm ý kiến cuối cùng, Thẩm Mặc lập tức thảo thành văn, các vị đại nhân xem qua đóng dấu, xác nhận không có gì sơ sót rồi dùng hỏa tốc 800 dặm gửi tới Bắc Kinh.
Làm xong tất cả, mọi người thở phào, Hà Thụ đề nghị thiết yến trên Tú Xuân lâu tẩy trần cho Thẩm đại nhân.
Thẩm Mặc chưa đáp thì Chu Hành đã đứng dậy nói:
- Lần này binh loạn, nha môn công bộ bị phá hủy không ít, lão phu phải quay về xem, kiểm kê tổn thất, thứ không tham gia được.
Hà Thụ xấu hổ lắm, Thẩm Mặc vội giàn hòa:
- Hà công công, Chu bộ đường nói có lý, chúng ta lúc này không nên phô trương, đợi chuyện lắng rồi, hãy uống rượu mừng công cũng không muộn.
Mã Khôn, Trương Ngạo lòng hoảng loạn, tâm tình đâu mà tiệc tùng, đều phụ họa:
- Đúng như thế.
Hà Thụ cười khổ:
- Té ra ta không hiểu chuyện rồi.
Nói xong bảo trưởng tùy:
- Đi nói với người ta, trưa không cần làm gì nữa, đớt tốn công, lãng phí.
Chu Hành căn bản không thèm để ý tới hắn, chắp tay với Thẩm Mặc đi trước, đám còn lại cũng hàn huyên vài câu rồi cáo từ.
Hà Thụ đi cuối cùng, nói nhỏ với Thẩm Mặc:
- Lần này đa tạ đại nhân, lát nữa sẽ bảo Tiểu Thất mang cho đại nhân chút thổ sản, ngàn vạn lần đừng chối từ.
- Công công khách khí quá.
Tiễn mọi người đi rồi, thấy Tiểu Thất đứng bên một giỏ hoa quả, khấu đầu:
- Đây là chút tâm ý của của công công chúng tôi, mong đốc soái gia gia tiếp nhận.
Thẩm Mặc đi tới làm bộ vô tình đá vào giỏ hoa quả, cảm thấy rất nặng, hiểu ý nói:
- Hà công công có bảo gì không?
Tiểu Thất thầm thở phào, nói nhỏ:
- Công công nói Trương Ngao, Mã Không ở Nam Kinh tới mụ đầu rồi, công công chúng tôi không ngây thơ như thế, biết chuyện này xảy ra, thủ bị thái giám đừng mơ làm tiếp nữa..
- Ồ? Thế sao? Hà công công đi ở, là ý của hoàng thượng và ti lễ giám, ta thân là ngoại quan, không thể xen vào được.
Thẩm Mặc nói thế, lòng thầm nghĩ :" Mấy tên quan viên nhị phẩm mà không nhìn thấu bằng một thái giám."
- Công công nói, hiện giờ ti lễ giám định đoạt, mà Hoàng công công là chí giao của ngài, ngài không cần viết thư cho Hoàng công công cầu tình, chỉ cần trong mật tấu, nói hộ công công vài câu qua loa là được.
Thẩm Mặc thầm giật mình, y nhận được mật chỉ của Gia Tĩnh đế, mỗi ngày mật báo thực tình của đông nam, chuyện này ngay cả nội các cũng không biết, mà Hà công công này lại rõ như lòng bàn tay, nhất định tin lộ ra từ ti lễ giám, xem ra hoạn quan rất đồng lòng.
Đối phương nói tới nước này, phủ nhân là vô nghĩa, Thẩm Mặc hàm hồ nói:
- Ồ, bản quan biết rồi, ngươi lui trước đi.