- Không phải là tiêu dao.
Thấy hoàng đế chủ động khơi lên chuyện, Cao Củng không ngại ngần tiến tới:
- Thần thay hoàng thượng đi tìm hiểu gian khổ của dân gian.
- Ồ, sư phụ tìm hiểu được gì rồi?
- Bách tính quá khổ.
Cao Củng than:
- Khổ quá mức rồi.
Long Khánh cau mày:
- Dưới chân thiên tử, bách tính có khổ cũng không tới mức đó chứ.
- Ài, bách tính kinh thành, hưởng hoàng ân thì có, nhưng đa phần là khổ không nói ra được.
Cao Củng biết lời của mình đắc tội với người nhưng vì cứu dân khỏi nước lửa, ông ta vẫn không do dự đem chuyện điều tra được nói ra:
- ... Từ thời Chính Đức , nội quan nắm giữ thuế vụ khắp nơi, gian xảo lập ra danh mục cướp đoạt, làm bách tính khổ không kể siết. Tiên đế sau khi đăng cơ, rút hết thái giám giám thuế về, mới khiến họa nội quan nhiễu dân giảm đi một chút. Song tới cuối thời Gia Tĩnh, tiên đế tu huyền, chi tiêu vô độ, mặc cho nội quan thu thuế ở Thông Châu, Hoài Nhu, Uyển Bình. Vì thế thuế sứ trong cung dùng lưu manh vô lại làm nanh vuốt, bày đủ loại thuế khóe, trăm trò vơ vét, từ Mật Vân tới kinh thành chỉ có trăm dặm, mà phải qua năm sáu trạm thu thuế, khác gì cướp đoạt.
- Mỗi chỗ bòn rút như thế, hàng năm thu bao tiều?
Long Khanh luôn tưởng rằng mình không làm gì là khiến quốc gia bớt loạn, giờ mới nghe thấy người trong cung mượn danh mình thu thuế bừa bãi bên ngoài, trong lòng rất khó chịu.
- Một trạm thu thuế mỗi năm không dưới ba bốn ngàn lượng, hai tư huyện cộng lại hơn hai trăm trạm, mỗi năm bóc lọt của bách tính hơn 70 vạn lượng, thêm vào thuế cửu môn cũng do nội quan nắm giữ, thêm 2,3 chục vạn nữa. Chẳng những chiếm đoạt lợi của dân, còn ăn chặn quốc thuế, số tiền này chẳng vào quốc khố lấy một xu.
Cao Củng đau đớn nói.
- Thu nhập trong cung năm ngoái cũng chỉ 80 vạn.
Long Khánh mày nhíu chặt:
- Chỉ một khoản thuế thu đã không đúng sổ sách rồi.
- Đó mới chỉ là thuế hàng hóa, chưa nói tới thuế mua bán ...
Qua một tháng điều tra tỉ mỉ, Cao Củng cực rõ hành vi xâm nhiễu dân sinh của hoạn quan:
- Từ muối tới rau củ than củi, mua bán bất kỳ thứ gì cũng phải thuế, không đâu không có thuế, không đâu không nộp thuế.
Dừng một chút ông ta lại tiếp tục:
- Lão thần tận mắt nhìn thấy một thương nhân, từ Trương Gia Loan mua hàng bán tới kinh thành, mang hàng ra khỏi hiệu có chính thuế, lên thuyền có thuế thuyền, tới cảng có thuế thương. Trên đường đi qua ba trạm thu thuế nữa. Thuyền hàng của hắn tổng cộng có giá chưa tới 20 lượng, dọc đường nộp thuế mất một nửa. Thuyền tới kinh thành mua bán lại có thuế quan tới đòi tiền, hắn không còn tiền để nộp, thuế quan tức giận đem hàng lên bờ đốt sạch. Chỉ qua một việc này hoàng thượng không khó đoán thuế má hiện nay nhiều mà nặng nề tới độ nào.
Long Khánh thấy mất mặt vô cùng, hậm hực nói:
- Quá láo xược, sao không ai nói với trẫm?
- Trước kia không quá đáng như vậy, nửa năm nay mới ..
Cao Củng khéo léo cho Long Khánh biết, "Nếu lão tử ngươi còn, đám thái giám sao dám ngông cuồng, còn chẳng phải vì con tiểu mật phong ngươi dễ bắt nạt sao?"
Long Khánh đế nổi trận lôi đình, hắn có ngu ngốc đến mấy cũng biết đám thái giám mượn danh nghĩa của mình ở ngoài vơ vét của dân, làm hỏng thanh danh hoàng gia chưa nói, còn chỉ lo phát tài một mình, bỏ mặc hoàng đế nghèo đói.
Nghĩ tới đám thái giám kia suốt ngày nói nội khố trống rỗng, trong cung thiếu thốn, nghĩ mọi cách để mình cho chúng vươn bản tay bẩn thỉu tới nhiều chỗ hơn nữa vơ vét, trong lòng Long Khánh trào dâng sự căm ghét, vẻ mặt càng ngày càng trở nên phẫn nộ, nghiến răng nói:
- Xem ra đều tại thường ngày trẫm đối đãi với chúng quá khoan dung, chẳng những không biết báo ơn còn mượn danh nghĩa của trẫm, bắt nạn con dân của trẫm.
Có lẽ vì cảm thấy người năm xưa theo mình quá khổ, nên sau khi đăng cơ, Long Khánh liền phong thưởng cho đám thái giám, chẳng những đưa tới nha môn yếu hại của nội đình mà hơi chút là thưởng cho mãng bào đai ngọc, huynh đệ cũng toàn hàm chỉ huy cẩm y. Tuy chỉ là chức xuông, nhưng khiến đám hoạn quan càng thêm không coi ai vào đâu.
- Một đám vong ân phụ nghĩa, khi quân phạm thượng, phải băm vằm tùng xẻo.
Cao Củng ở bên đổ thêm đầu vào lửa.
- Vậy trẫm phải làm sao?
Long Khánh suốt ngày nghiên cứu "Ngự nữ tâm kinh", còn ngự hạ thì chẳng hiểu cái gì.
- Thần có danh sách thuế quan các nơi cùng vị trí hoàng điếm và tên điếm chủ ở đây.
Cao Củng đằng đằng sát khí dâng một quyển sách lên:
- Chỉ cần chiếu theo danh sách này bắt người là có thể quét hết một mẻ lưới.
Trong thời gian ngắn có danh sách dài như thế, ắt phải có cao nhân tương trợ.
- Vậy còn đợi cái gì?
Long Khánh kích động vỗ bàn nói:
- Mau bắt người đi.
- Xin hỏi hoàng thượng lấy ai làm chủ, điều binh nơi nào? Bắt hết hay là trọng điểm.
Cao Củng bình tĩnh hỏi:
- Bắt xong do nha môn nào giam giữ?
- Cái này ... Sư phụ cứ xem mà làm.
Long Khánh oán hận nói:
- Giáo huấn thật nghiêm cho trẫm.
- Xin hoàng thượng hạ chỉ.
Cao Củng trầm giọng nói, nhưng trong lòng ngán ngẩm, nào có ai làm hoàng đế hồ đồ như thế.
- Ừ, soạn chỉ, soạn chỉ.
Long Khánh bảo Phùng Bảo đứng bên cạnh.
- Vâng.
Phủng Bảo khom người lui ra, vừa ra cửa liền có cẳng chạy.
Một cái bồn lửa lớn chiếu cả trị phòng ti lễ giám đỏ bừng bừng.
Lúc này bốn tên bình bút thái giám thường ngày vênh váo ngạo ngược đều như kiến bỏ chảo nóng, chỉ có Mã Toàn vẫn ngồi ngay ngắn nhắm mắt dưỡng thần, như chẳng liên quan tới mình.
Vừa rồi Phùng Bảo phái người tới truyền lời, nói Cao Củng đang cáo trạng bọn chúng, đem hành vi dối trên lừa dưới, vi phạm phạm chế, hiếp đáp bách tính nói hết ra.
Bốn tên thường ngày diễu võ giương oai nhưng đều là hỗ giấy chưa từng trải, tức thì cuống cà kê, chỉ biết lẩm bẩm "Làm sao bây giờ?" Nhưng không biết phải làm sao?
Đột nhiên rèm cửa vén lên, Phùng Bảo thở hồng hộc xông vào.
Chẳng ai trách hắn vô lễ, bốn tên bình bút vây lấy hỏi:
- Sao rồi.
- Hoàng thượng bảo Cao Củng soạn chỉ, ông sắp đi bắn người.
Đám Đằng Tường, Mạnh Xung tức thì mặt trắng bệch:
- Hết rồi hết rồi.
- Không thể kết thúc như thế.
Phùng Bảo hét lên:
- Chưa được thưởng khăn trắng thì còn cơ hội.
- Vậy phải làm sao?
Cả đám như vớ được cọng cỏ cứu mạng.
- Ta làm sao biết.
Phùng Bảo gạt bọn chúng chạy tới quỳ trước mặt Mã Toàn, đập đầu nói:
- Trước kia đám nhi tử không hiểu chuyện, sau này không dám nữa, khẩn mong lão tổ tông chỉ điểm.
Mã Toàn hé mắt ra một chút, nhưng không thèm để ý tới hắn.
Đám Đằng Tường hiểu ra, lúc này chỉ có thể dựa vào trí tuệ của lão tiền bối mới có thể cứu mình. Vội chạy tới, quỳ cả xuống dập đầu xin lão tổ tông cứu giúp.
Lúc này Mã Toàn mới cảm thấy hả giận một chút, tuy hắn là thái giám chưởng ấn, nhưng đám thái giám thời tiềm đế chẳng nể mặt hắn, còn liên hợp với nhau muốn đuổi hắn đi.
Mã Toàn rất hối hận trước kia không theo Hoàng Cẩm tới Nam Kinh, triều vua nào triều thần đó, giờ Long Khánh tọa trấn giang sơn, hắn còn tranh cái gì được nữa.
Nhìn đám thái giám mới nổi cuồng vọng ngu xuẩn, nhưng tham lam hơn hẳn tiền triều, cứ tiếp tục thế này khẳng định sẽ có chuyện. Mã Toàn tính cáo lão hoàn hương rồi, không ngờ chưa kịp đi chuyện đã tới.
Có điều dù hận, nhưng hắn vẫn phải giúp đám người này, dù sao nửa cuối đời có an hưởng tuổi già được hay không liên quan lớn tới chúng.
Mã Toàn quát:
- Sớm nói với các ngươi rồi, phải biến dừng, nhưng các ngươi ngông cuồng không biết kiêng dè là gì, cái gì cũng dám ăn, còn ăn tới khó coi. Nếu không sao đụng vào Diêm Vương Cao Củng?
- Chúng con biết sai rồi, nhưng giờ nói gì cũng đã muộn.
Đằng Tượng khóc lóc thảm thiết:
- Lão tổ tông nói chúng con còn sống được không?
- Đúng thế bọn con còn cứu được không?
Cả đám khóc rống lên.