Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 798

- Lữ Tống, biết vì sao đám Vương Trực, Từ Hải bỏ tiền ra chi viện Lữ Tống không?

- Chẳng phải vì thủy sư không dung bọn chúng nên tranh thủ đi kiếm cái danh bá tước, sau này có chỗ dựa dẫm sao?
Từ Văn Bích hỏi nhỏ.

- Đều là lời mặt ngoài thôi.
Thẩm Mặc rượu vào lời ra:
- Bọn họ kiếm ăn trên biển, biển mới là chỗ dựa, vả lại bọn họ là hải thương chỉ biết có lợi, sao có thể vì chút khí phách đi đánh nhau với hải quân Tây Ban Nha cường đại.

Bọn họ chẳng biết hải quân Tây Ban Nha mạnh chỗ nào, chỉ biết tơ lụa, trà, đồ gốm và các loại xa xỉ phẩm hàng năm chảy cuồn cuộn về Tây Ban Nha, nghe nói cái thủ đổ gì ấy toàn là vàng, người Tây Ban Nha đúc nó thành Ưng Nguyên, mang tới Đại Minh mua đồ về cho quốc vương và quý tộc hưởng thụ.

*** Ưng Nguyên, bạc TBN đúc.

Tri thức này Từ Văn Bích nghe ngóng được trong chuyến đi Nam Kinh.

Cho nên hai cha con họ Từ tin, đám hải thương mạo hiểm đánh Lữ Tống là vì lợi ích dụ hoắc chẳng phải vì bá tước vớ vẩn gì.

- Kỳ thực bí mật ở vị trí của Lữ Tống.
Thẩm Mặc lè nhè nói:
- Nơi đó là cửa cảng quan trọng nhất từ Đại Minh tới Châu Mỹ, khống chế nó, là khống chế còn đường hoàng kim, ý nghĩa có cần ta nói nữa không? Hơn nữa ở đó sản xuất hương liệu, hoàng kim , cùng các sản vật quý gia, dù không có tuyến đường ấy cũng kiếm lớn.

- Nhưng quốc vương họ chịu nhường ra sao?
Từ Duyên Đức không kìm được hỏi.

- Mùa xuân năm nay, quốc vương Lữ Tống đã tuẫn quốc trong một trận hải chiến rồi.

- Vậy người dân không hoan nghênh thì sao?

- Nơi đó có mấy vạn di dân Đại Minh, đang nghển cổ đợi vương sư, nghe nói bọn họ muốn kiến lập phiên quốc hải ngoại, tin rằng hoàng thượng sẽ rất vui.

Từ Duyên Đức hỏi nhỏ:
- Nhưng liên quan gì tới chúng ta.

- Bọn họ muốn giữ đường biển thông suốt cần được triều đình và Tây Ban Nha thừa nhận, nếu có người giúp được họ, đồng thời làm bảo hộ cho họ , bọn họ vui vẻ đóng tiền bảo hộ hàng năm, hoặc hoan nghênh tới Lữ Tống cùng kinh doanh chia lợi ích.

- Có thể kiếm được bao tiền?
Từ Văn Bích tò mò hỏi:

- Phải xem hợp tác tới mức độ nào, nhưng chắc chắn là phải tính bằng hàng chục vạn, có điều nếu là ta, nhất định không cần tiền, nơi đó đất đai phì nhiêu bao la, hỏi xin bọn họ mấy vạn khoảnh, rồi phái người tới kinh doanh, sản xuất, bản cho Đại Minh bán cho Tây Ban Nha, có sẵn cửa cảng tiện lợi, lại chẳng lo nguồn tiêu thụ, đó là cơ nghiệp ngàn đời.

Hai cha con họ Từ nghe y nói mà tim đập thình thịch, hận không thể vỗ cánh bay tới Lữ Tống xem nên lấy bạc hay lấy đất. Ổn thỏa tất nhiên là lấy bạc, nhưng mấy vạn khoảnh đất, tuyệt đối đáng phải người tới xem ... Chẳng may là thật thì sao? Cần gì tranh ăn ở Bắc Kinh nữa ...

Muốn hỏi thêm thì Thẩm Mặc đã say không còn nói lên lời nữa rồi, đành thôi, nấu canh tỉnh rượu cho hắn sau đó gọi thị vệ Thẩm phủ đưa về.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trời tối mù, biển đen ngòm, sóng ngợp trời, trên mặt biển mênh mông, ông trời dùng tiếng động kinh hãi tuyên bố quyền uy vô thượng của mình.

Giữa biển khơi như nồi nước đang sôi đó, có một đội thuyền đang cố gắng vẫy vùng, thứ đồ vật khổng lồ thường ngày diễu võ giương oai đó, thời khắc này sao mà mong manh, nhỏ yếu ...

Gió bão ngày một lớn, những cơn sóng ngập trời đánh vào mạn thuyền, làm con thuyền lớn run rẩy, phát ra tiếng răng rắc làm răng người ta va vào nhau cồm cộp, dù là thủy thủ có kinh nghiệm nhất cũng lộ vẻ khiếp sợ.

Lái chính và thủy thủ trưởng tới phòng thuyền trưởng, thỉnh cầu thuyền trưởng trẻ tuổi chặt cột buồm, nếu không thuyền lật mất.

Thuyền trưởng đó cự tuyệt, còn yêu cầu bọn họ hướng về phía tây, đi theo chiều gió ...
Đây là việc mạo hiểm cực lớn, vì như thế tức là đem quyền khống chế con thuyền cho cuồng phong quyết định...

Hai người khuyên nhủ hắn, chặt đứt cột buồm, sau đó buộc đá ngàn cân ném vào trong biển, ít nhất có thể khiến thuyền ổn định một chút.

- Ngu xuẩn, thuyền chúng ta tuy kiên cố, nhưng tải trọng quá lớn, ăn nước quá sâu, nếu đi chậm lại kháng cự sóng gió, chắc chắn thân thuyền không chịu nổi bao lâu.
Thuyền trưởng rút kiếm ra, chém đinh chặt sắt nói:
- Đừng nói nhiều, đi truyền lệnh của ta, kẻ nào kháng lệnh chém lập tức.

Lúc này một vị tướng quân mặc Sơn Văn giáp xuất hiện nói:
- Phục tùng thuyền trưởng đi.

Hai người địa vị cao nhất đã nhất trí, mọi người biết không thể thay đổi được nữa, đành xoay người, lảo đảo rời khỏi khoang mặt vàng như nghệ.

Nhìn tín hiệu kỳ hạm phát ra, những thuyền khác không sao tin được, cho rằng người kia điên rồi. Nhưng kỳ hạm chuyển hướng tăng tốc đi về phía tây nam, bọn họ căn bản không có thời gian suy nghĩ, tránh khỏi rớt đội, đành vừa chửi bới vừa đi theo.

Xoẹt, một tia chớp xẹt qua bầu trời, chiếu sáng không gian đen ngòm, đội thuyền nối tiếp nhau nương theo cơn bão, phá sóng chém gió, lao vùn vụt về phía nam...

Các thủy thủ thắt chặt dây thừng, lái thuyền nỗ lực hết mình, nhưng dưới sức mạnh đại tự nhiên, tất cả như muổi bỏ biển ... Phải xem bão tố cuối cùng sẽ đưa bọn họ tới đâu.

Tất cả đều thành khẩn cầu khấn, xin Vương Mẫu nương nương, Quan Âm bồ tát, đức mẹ Maria phù hộ, cầu ông trời tha thứ ...

Trong bão bùng dày vò đó, thuyển trưởng thanh niên thuy chung đứng thẳng, mặt không có chút hoảng loạn nào, thủy thủ ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt trấn tĩnh, thân hình vững như Thái Sơn đó, lòng không hoàng loạn nữa ...

Không biết qua bao lâu, sóng cuộn trào, mây vẫn vần vũ, nhưng mọi người cảm thấy rõ ràng, mình cách nguy hiểm ngày càng xa rồi ...

- Đức mẹ phù hộ.
- A di đà phật.
- Thánh allah linh thiêng...
Đám thủy thù quỳ xuống, khấu đầu với thần thánh của mình.

- Kỳ thực bọn họ nên cám ơn ngươi mới đúng.
Vị tướng quân kia nói.

- Cởi ra cho ta đã.
Thuyển trưởng nghiến răng nói, thì ra hắn trói mình vào cái cột bên cạnh, chẳng trách đứng vững như thế.

- Có điều ta rất tò mò.
Vị tướng quân cởi giây thừng, đỡ hắn ngồi xuống ghế:
- Quyết định của ngươi là do lòng tin hay thử vận khí?

- Ta không lấy tính mạng hơn ngàn người ra đùa.
Thuyền trưởng xoa lưng, nói khô khốc:
- Gặp phải bão tổ không tránh được thì ngàn vạn lần không thể dừng lại, chỉ có cách thuận theo rìa bão thoát ra.

- Chẳng may bị cuốn vào thì sao?

- Gặp nhiều sóng gió rồi là biết tính khí của nó, ta quan sát nó di chuyển theo hướng chính bắc, tất nhiên phải di chuyển theo, tránh đi mắt gió ...
Thuyền trường đưa tay xoay theo vòng tròn :
- Loại gió này có mắt, xoáy từ nam sang bắc, mắt gió ở hướng bắc, hút gió tây ...

- Thôi thôi.
Vị tướng quân nghe chóng cả mặt:
- Thoát khỏi nguy hiểm là được.

- Không dám nói sớm, mắt gió nếu thay đổi hướng thì chứng ta chết chắc.

- .....
Tướng quân một lúc mới bực tức nói:
- Ngươi không thể thiếu trách nhiệm như thế.

- Ngươi tiếp tục cầu khấn đi.
Thuyền trưởng nhắm mắt lại, không ngờ lúc sau có tiếng ngáy phát ra.

Khi viên thuyền trưởng tỉnh lại, phương đông tỏa nắng, gió đã dừng, bầu trời xanh ngắt.

Vặn lưng đứng dậy, thuyền trưởng tới đài quan sát, nhìn thấy một , hai, ba, bốn , năm chiếc thuyền vẫn còn, hắn liền yên tâm.

Đón nhận thủy thủ reo hò xong, hắn bảo mọi người dọn dẹp sàn thuyền, sửa chưa hư hại, bản thân nhìn ra mặt biển bao la, hít đầy gió biển vào lòng ngực:
- Còn sống thật là tốt.

Lúc này hắn nhớ lại mười năm trước lần đầu rời quê, tới Áo Môn kiếm sống, khi đó hắn chưa có tên tuổi, chỉ có nhũ danh là A Phượng.

Áo Môn vốn là thôn cá nhỏ tên Hào Kính Úc, nghe nói vì người Tây Ban Nha thuê nó của quan phủ, nên mới có cái tên dễ nghe là Áo Môn.

Đâu chỉ cái tên thay đổi, thôn cá nhỏ không còn nữa, thay vào đó là phòng ốc cao cao, đường đi to lớn tấp nập, thương nhân qua lại huyên náo, đủ mọi dân tộc dung mạo kỳ quái, trang phục là thường ...

Hôm đó ánh mắt trời cũng như hôm nay, chiếu lên khuôn mặt non nớt của hắn, mắt hắn nhìn không chớp, chỉ sợ nhìn sót cái thế giới lạ lùng này.
Nhưng khi hắn tới bến tàu, đứng dưới bóng râm chiếc thuyền biển khổng lồ, trong mắt hắn không còn thứ gì khác nữa...



Năm đó hắn 17 tuổi, làm một thủy thủ cấp bậc thấp nhất, đồng thời tự đặt tên cho mình, Lý Bôn Mã, cái tên nhanh chóng khiến người ta kinh hồn táng đởm.

Khi ấy triều đình và giặc Oa đánh nhau tới cao trào, chuyện làm ăn bình thường không tiến hành được nữa, Từ Hải, Trần Đông, Diệp Ma Tử liên tiếp thắng lợi, làm đám hải thương nhìn thấy cơ hội phát tài lớn ...

Nếu không cần giao dịch, cứ đi cướp là phát tài, tin rằng trên đời này chẳng còn ai chịu làm ăn nữa, vì thế rất nhiều hải thương biến thành "lục lâm trên biển", trong đó có Thái lão ông thuyền chủ của Lý Bôn Mã.

Do cơ trí dũng cảm, có thiên phú hải chiến, Lý Bôn Mã mau chóng vươn lên, được Thái lão ông tín nhiệm, 20 tuổi hắn thành thuyền chưởng kỳ hạm chủ lực, danh tiếng lẫy lừng vùng Mân Quảng. Sau khi Thái lão ông bệnh qua đời, hắn kế thừa sự nghiệp, thành thủ lĩnh hải tặc.

Khác với đám hải tặc khác, Lý Bôn Mã có tầm nhìn xa trông rộng, hắn biết dựa vào cướp bóc người dân là không có tiền đò, sớm muộn cũng bị quan binh tiêu diệt, vì thế muốn thay đổi cách làm ăn.

Có lẽ ảnh hưởng bởi Thủy Hử, hắn giương ngọn cờ " lấy của kẻ giàu chia người nghèo", chọn đảo Bành Hồ làm căn cứ, chiêu nạp bách tính nghèo khổ, mở rộng đội ngũ.

Nhân lúc kẻ khác say mê cướp bóc hắn tích cực khai thác mậu dịch trên biển, vài năm thôi đã có hơn 300 thuyền hạm, hơn 4 vạn dân. Hơn nữa tung hoành trên biển, chưa từng lạm sát người vô tội, tiền tài thu được chia đều, nên được mọi người yêu quý, thế lực lớn dần.

Thế nhưng phong vân biến ảo, Trần Đông, Diệp Ma Tử nối nhau mất đầu, Từ Hải quy hàng, ngay lão thuyền chủ sau khi chạy thoát thân, chẳng những không báo thù, còn nhận chiêu an của triều đình.

Hắn cũng muốn học theo, nhưng Từ Vương không muốn, vì thế lực của hắn bành trướng quá nhanh, không diệt trừ, sau này lại có thêm đôi đũa chia cơm.

Vì thế Vương Trực bịa ra chứng cứ hắn câu kết với người Nhật Bản, ý đồ chiếm đóng Đài Loan, hi vọng quan phủ nổi giận ...

Khi đó Hồ Tôn Hiến cũng cần không ngừng chiến tranh để duy trì địa vị, vì thế hắn thành đối thủ chủ yếu. Đầu tiên là Thích Kế Quang vượt biển hủy căn cứ của hắn, tiếp đó hắn bị Hồ Thủ Nhân đánh bại, chạy tới nhận triều đình chiêu an, nhưng tổng đốc Lưỡng Qảng Dực Vân Hứa không chấp nhận ...

Mất căn cứ, Lý Bôn Mã đành dẫn thuyền lênh đênh trên biển, bị thủy sư và Mao Hải Phong dẫn đội thuyền Ngũ Phong truy sát, đánh chìm mấy con thuyền, Lý Bôn Mã mất tích.

Ghi chép của chính phủ về Lý Bôn Mã dừng ở đó, trong mắt mọi người hắn chết là cái chắc, hắn cũng nghĩ vậy.

Nhưng khi hắn tỉnh lại, phát hiện ra mình ở trong thành Áo Môn, ở cái bến tàu khắc sâu trong tâm trí đó, bên bến tàu là một con thuyền cực lớn, trông còn tiên tiến hơn cả con thuyền hắn thấy năm xưa.

Nghỉ ngơi một thời gian, khi hắn phục hồi có một người tên Khai Dương tiên sinh cùng hai võ nhân xuất hiện trong gian phòng của hắn.

- Sao ông cứu ta?
Lý Bôn Mã không hàn huyên, hỏi thẳng.

- Vì ngươi rất có giá trị.
Khai Dương tiên sinh cũng không giấu diếm:
- Cho nên bọn ta hối lộ Mao Hải Phong, khi chiến hạm ngươi chìm, lập tức cứu ngươi lên.

- Ta có giá trị gì?

- Ta thấy ngươi là nhà hàng hải có thiên phú lãnh đạo, có hùng tâm, lại còn rất trẻ. Ta muốn thu ngươi làm đồ đệ.

- Ông là ai?
Lý Bôn Mã hồ nghi:
- Giấu đầu lộ đuôi không phải là hảo hán.

- Nếu muốn thu ngươi làm đồ đệ, đương nhiên không giáu ngươi.
Khai Dương tiên sinh bình thản nói:
- Ta là Trịnh Nhược Tằng, chắc ngươi từng nghe nói tới ta.

- Ông là mưu sĩ của Hồ Tôn Hiến.
Nếu không phải có hai đại hán nhìn chằm chằm, rất có khả năng Lý Bôn Mã lao tới bóp chết ông ta:
- Ngươi bày mưu kế hại chết bao huynh đệ của ta.

- Sai, ta đã rời khỏi đại soái mấy năm rồi.
Trịnh Nhược Tằng mặt bi ai:
- Hơn nữa đại soái cũng đã cởi giáp về quê rồi.

- Vậy hiện giờ thân phận của ông là gì?

- Tổng tài công ty Nam Dương.

- Chưa từng nghe qua.

- Mới thành lập thôi,
Trịnh Nhược Tằng nhìn ra ngoài:
- Tất cả thuyền trên bến tàu này đều của công ty.

- Thực lực không nhỏ, 30 chiếc hạm thuyền lớn tối tân, 50 thuyền hàng, đều là mới hạ thủy.

- Không tệ, xem ra đầu óc ngươi không để lại di chứng gì, ta rất mừng.
Trịnh Nhược Tằng gật gù.

Lý Bôn Mã trừng mắt lên:
- Công ty Nam Dương là của người Phật Lang Cơ à?
Đánh chết hắn không tin tên gia hỏa nghèo đói này là chủ nhân công ty.

- Không, của hào tộc đông nam.

- Cửu đại gia? Thôi, không hỏi nữa, biết nhiều chẳng có lợi cho ta.
Lý Bôn Mã mặt sầm xuống:
- Bộ hạ cùng người dân đi theo ta sao rồi?

- Yên tâm, rất tốt.
Trịnh Nhược Tằng cười:
- Thẩm Kinh Lược tiếp nhận bọn họ quy thuận, cho hộ tịch mới, sau này sẽ có cuộc sống an lành. Ngươi có thể về thăm bọn họ một cách quang minh chính đại, ngươi được miễn tội rồi.

- Thật sao? Xem ra sức mạnh công ty Nam Dương không nhỏ.

- Đúng, có đồng ý làm đồ đệ của ta không? Làm đồ đệ của ta rất sướng, ta không chỉ không đánh không mắng ngươi, còn đưa ngươi tới cảnh giới cao hơn..
Trịnh Nhược Tằng chỉ ra ngoài:
- Những con thuyền kia đều ra ngươi quản.

Đổi lại là một cái hừm của Lý Bôn Mã:
- Ta còn đường lựa chọn sao?

- Ha ha, cũng phải, đúng rồi, vi sư sau này xưng hô với ngươi ra sao, gọi là Bôn Mã à?

- ...
Lý Bôn Mã thầm nghĩ :" Người này thật không biết xấu hổ, còn chưa bái sư đã xưng vi sư rồi" Có điều hắn chẳng buồn so đo:
- Lý Bôn Mã đã là lịch sử, ta vốn họ Lâm, nhũ danh A Phương, cứ gọi ta là Lâm Phượng đi.

Bái sư xong, Lâm Phượng phát hiện mình không phải là đồ đệ ... À gọi là học sinh duy nhất của Trịnh Nhược Tằng. Thì ra trong Cty Nam Dương, mơ một lớp huấn luyện thuyền trưởng, hắn là một trong 15 người khóa 1.

Trịnh Nhược Tằng là chủ nhiệm lớp, đồng thời mời hơn mười giáo viên Tây Dương dạy học, ông ta đích thân dạy "quốc học", "hải dương chính trị học" và "đạo đức", nhưng người khác dạy số học, địa lý, lịch sử hóa học và tri thức hàng hải tiên tiến nhất thế giới.

Học tập hết sức nghiêm khắc, một học kỳ thi ba môn không hợp cách bị khai trừ, hai môn không hợp cách bị cắt lương một học kỳ, một môn không hợp cách bị giảm nửa lương.

Mặc dù hiện giờ là học viên nhưng lương bổng của bọn họ bằng quan lớn nhất phẩm trong triều, nên đành cắn răng kiên trì không bỏ học.

Trừ một năm ba tháng thực tập, thời gian còn lại Lâm Phượng và bạn học ngày lặp đi lặp lại những môn khô khan, có người không theo được phải nghỉ ... Nhưng nghe nói về sau được an bài vị trí không tệ trong công ty, có lúc hắn cũng muốn bỏ cho xong ...

Qua ba năm, cả lớp chỉ còn lại hắn và năm người khác tốt nghiệp ...

Hắn được bổ nhiệm làm quan chỉ huy hạm đội hộ tống thứ năm, chỉ huy năm chiếm hạm võ trang tận răng, chuyên môn phụ trách tuyến đường hải tặc hoạt động mạnh nhất.

Trong nửa năm, hắn hoàn thành 50 chuyến hộ tống, 27 lần gặp hải tặc, 27 lần đánh lui, đánh chìm 25 chiếc thuyền, bắt sống hơn 2000 tên, uy danh chấn động Nam Dương.

Tháng trước hoàn thành nhiệm vụ vể càng nghỉ ngơi, hắn nhận một nhiệm vụ bí mật, đem hơn 1500 lính đánh thuê, tấn công đảo Lữ Tống.

Là quan chỉ huy hạm đội, hắn cực kỳ mẫn cảm với sự kiện xung quanh, năm nay chuyện thu hút sự chú ý của hắn nhất là, liên quân Ngũ Phong đánh Lữ Tống.

Từ năm ngoái, triều đình tuyên bố chỉ dụ nếu người chí nguyện đánh thắng quân Tây Ban Nha sẽ được phong Bá tước, làm cả giới hải thương sôi sùng sục.

Vì thế bọn họ tập trung trên đảo Đài Loan, thúc giục Vương Trực dẫn đầu xuất binh.

Kỳ thực Từ Hải là nhân tuyển tơn hơn, nhưng Từ Hải và Vương Trực đã phân chia địa bàn, đông nam dương không phải địa bàn của hắn, cho nên dù hắn ngứa ngày chân tay, cũng chỉ nhìn mà thở dài, không dám đắc tội với Vương Trực.



Vương Trực tuổi cao, hùng tâm tráng chí đã tiêu hao hết, muốn Lữ Tống lại không muốn đắc tội với người Tây Ban Nha, cứ do dự tới ba tháng mới hạ quyết tâm sai Mao Hải Phong liên hợp các hải thương, tập trung 62 chiếc thuyền lớn nhỏ, lập nên hạm đội 2000 người, xuất phát từ đảo Đài Loan, tấn công Lữ Tống.

Nhưng chuẩn bị quá lâu, mất hiệu quả bất ngờ, vừa vào vịnh Mã Ni Tạp liền bị thuyền tuần tra Tây Ban Nha xuất hiện, tổng đốc Lê Nha đích thân dẫn quân đón đánh.

Đối phương đã có chuẩn bị tốt nhất là phải né tránh, nhưng Mao Hải Phong ỷ vào binh lực vượt xa đối phương, dàn trận đối công.

Song chiến trường chẳng phải cứ quân đông là thắng, hải chiến càng như thế, hạm đội của hắn tuy đông, nhưng từ vũ khí tới sức chiến đấu kém xa hải quân Tây Ban Nha.

Hai bên hai lần đối chiến, Mao Hải Phong đều thảm bại, 15 con thuyền cùng hơn 500 vùi thân dưới biển, Mao Hải Phong đành rút lui.

Thấy đánh lui quân Minh, Lê Nha thở phào, kỳ thực thấy hạm đội rầm rộ đó, hắn cũng run, nếu đấu không lại, vất vả hi sinh bao năm qua thành uổng phí hết.

Nhưng hắn mừng quá sớm, quân Minh không lui về Đài Loan, mà vào cảng Đại Mạo phía bắc Lữ Tống, đồng thời lập rào dựng trại, thiết lập pháo đài, chuẩn bị thường trú ở Lữ Tống, đồng thời được người dân đương địa hoan nghênh ủng hộ.

Lê Nha ăn ngủ không yên, qua một thời gian chuẩn bị hắn điều động toàn bộ binh lực có thể điều động ở Châu Á, gồm 5 chủ hạm, 30 thuyền nhẹ, 600 lục chiến đội, 5000 quân các tộc, chia quân làm hai ngả. Ý đồ tạo thành đe dọa hai mặt thụ địch.

Đội đột kích trên biển nhân lức bóng đêm tới cảng Đại Mạo, phát hiện toàn bộ chiến thuyền neo trong cảng, thủy thủ đều lên bờ nghỉ ngơi, chỉ có số ít trông coi, kết quả toàn bộ hạm đội bị người Tây Ban Nha thiêu hủy.

Trên lục địa, quân Tây Ban Nha giết chết hơn 100 tên "hải tặc" ở ngoại vi ... Đúng vậy người Tâ Ban Nha gọi bọn họ như thế.

Lúc này đội đột kích trên biển cũng gia nhập, hình thành thế gọng kìm, nhưng Mao Hải Phong dù sao là lão tướng kinh nghiệm trận mạc, liền sai đốt cháy hàng rào doanh trai, nơi đó vốn chất đầy cỏ khô, tức thì lửa cháy ngùn ngụt, người Tây Ban Nha không đánh vào được.

Lợi dụng cơ hội đó, Mao Hải Phong tập trung quân chỉnh biên lại, chống chọi qua được đêm nguy hiểm nhất.

Ngày hôm sau kế hoạch của người Tây Ban Nha là dàn trận tấn công, nhưng không thẹn là thổ phỉ, cứ điểm của Moo Hải Phong không chỉ kiên cố còn có mấy khẩu đại pháo, rất nhiều tiểu pháo, đúng là cái vỏ rùa cứng rắn.

Người Tây Ban Nha đạn dược không đủ, đành bỏ tấn công, đây là quyết định sáng suốt, nếu cố tấn công, khả năng sẽ bị Mao Hải Phong đang trong cơn điên diệt sạch.

Người Tây Ban Nha quyết định bao vây đợi lương thảo của Mao Hải Phong cạn kiệt.

Trong ba tháng vây khốn, tất nhiên không thiếu va chạm kịch liệt, Mao Hải Phong vì muốn rửa sạch xỉ nhục, vì thế luôn chỉ huy tuyến đầu, làm sĩ khí cao vời, không chỉ giữ được cứ điểm, còn tạo thành cho đối phương tổn thất không nhỏ.

Nhưng người Tây Ban Nha chiếm ưu thế tiếp tế, Mao Hải Phong thì bị vây kín, lương thảo cạn dần.

Làm người ta ngạc nhiên là viện quân của Vương Trực chỉ xuất hiện ngoài đảo Lữ Tống, lấy lý do hải quân đối phương hùng mạnh không tới gần được, rồi trở về.

Lâm Phượng tuy có thù với Mao Hải Phong, nhưng không thể khoanh tay ngồi nhìn đồng bạo bị dị tộc tiêu diệt, nhiều lần xin tới giải vây nhưng bị cự tuyệt. Lý do là ... Thời cơ chưa tới.

Lâm Phượng chỉ biết buồn bực đứng ngóng bên biển, khi hắn sắp thành đá vọng phu thì tổng tài đại nhân hạ lệnh xuất phát, lúc này đã là tháng 6 rồi.

Hạm đội xuất phát được hai ngày thì gặp một cơn bảo bất ngờ, tuy bằng kinh nghiệm và tri thức của Lâm Phượng , hạm đội vượt qua tai kiếp, nhưng tổn thất 200 người, tới ngoại vi cảng Mã Ni Lạp muộn hơn một ngày theo kế hoạch.

Kế hoạch ban đầu phải bỏ, Lâm Phượng bản tinh cẩn thận, quyết định thăm dò trước, chỉ huy hạm đội ẩn mình trong hòn đảo hình trăng non (Tân Nguyệt) , đồng thời phái thuyền nhỏ nhân bóng đêm lên bờ bắt nối với người liên lạc.

Ngày hôm sau tin tức truyền về, người chuẩn bị tạo hỗn loạn của công ti, quả nhiên bị người Tây Ban Nha bắt, làm nội địa tăng cường cảnh giác.

Nội ứng ngoại hợp không được nữa, Lâm Phượng đang đau đầu suy nghĩ thì tình hình trở nên đơn giản ... Một chiếc thuyền vận lương của người Tây Ban Nha cho cảng Đại Mạo vì lọt nước nên khẩn cấp rời khỏi tuyến đường, hướng về đảo Tân Nguyệt.

Kết quả Lâm Phượng sai chiến hạm bao vây, trên thuyền có 25 binh sĩ Tây Ban Nha, Lâm Phượng chỉ giữ lại một người moi tin, còn giết hết, lấy sạch vật tư.

Cùng lắm một ngày sau, chủ lực Tây Ban Nha sẽ phát hiện lương thuyền mất tích, nếu chỉ huy của nó đủ cẩn thận, nhất định quay về chi viện căn cứ, nói cách khác Lâm Phượng tối đa chỉ có một ngày rưỡi.

Cần quyết định ngay, hạm đội của Lâm Phượng tiến thẳng vào cảng Mã Ni Lạp, lợi dụng bóng đêm viên tướng quân kia tranh thủ thời gian chọn đội đột kích, lập tức đổ bộ kéo thẳng tới Ma Ni Lạp.

Đội đột kích có bốn trăm người, 200 là hỏa thương thủ, 200 là lính đánh thuê Nhật Bản.

Bên trong Nhật Bản nội chiến càng lúc càng dữ dội, vô số võ sĩ và binh sĩ chạy khỏ đất nước, nhưng lúc này chẳng thể làm được giặc Oa nữa, may là tính tổ chức kỷ luật của bọn họ hoàn mỹ, nên được hải thương ưa chuộng, chẳng lo không kiếm được miếng ăn.

Lần này Lâm Phượng mang theo 2000 người thì đã có trên 500 người là người Nhật, hơn 300 người An Nam, người Đại Minh chỉ có một nửa.

Nhân viên hỗn tạp, không có nghĩâ là bọn họ vô tổ chức vô kỷ luật, dưới huấn luyện nghiêm khắc và điều kiện ưu đãi của Cty Nam Dương, chỉ cần không phải là người Ấn Độ và người Lữ Tống hết thuốc chữa, tất cả đều có thể thành viên hợp cách của đội quân đa quốc gia này.

Nghĩ tới đây Lâm Phượng nhìn đại hán cao lớn đen đúa, nghe nói tất cả những người kia do hắn huấn luyện ra, đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo.

Có điều hắn thần thần bí bí, Lâm Phượng hỏi tên là gì, hắn đáp:
- Tên trước kia quên rồi, gọi ta là Lão Hắc đi.

Ngay cả tên cũng không chịu tiết lộ, xem ra Cty Nam Dương này chứa rất nhiều bí mật.

Đem đó không trăng không sao, 400 người của đội cảm tử, được sự suất lĩnh của võ sĩ tên Tiểu Dã Thủy Vương, ngồi thuyền nhỏ xuất phát.

Lâm Phượng cùng Lão Hắc đứng trên boong thuyền, nhìn đội cảm tử biến mất trong tầm mắt nói:
- Cảm giác từ khi Mao Hải Phong tới Lữ Tống, vận may không còn nằm bên chúng ta, làm việc gì cũng xui xẻo, đúng là tà ...
Đêm nay nếu chẳng phải đột nhiên có gió lớn, trực tiếp dẫn đại quân tới Mã Ni Lạp là thắng chắc, đâu cần tốn công thế này.

Lão Hắc rất tán đồng, nhưng mặt chẳng có chút biểu cảm nào:
- Khai Dương tiên sinh có nói cho ngươi ý nghĩa của chiến dịch này chưa?

Lâm Phượng gật đầu, mặt lộ vẻ nghiêm túc:
- Chiến dịch này sẽ quyết định ai là chủ nhân chân chính của Nam Dương, nếu như chúng ta không đánh bại được người Tây Ban Nha, sẽ để bọn chúng có bàn đạp tấn công Châu Á, thậm chí uy hiếp tới Đại Minh

- Đúng thế.
Lão Hắc gật đầu:
- Cho nên bất kể hi sinh bảo nhiêu cũng phải bảo đảm thắng lợi.

Trong cuồng phong, đội cảm tử phải tới ngày hôm sau mới đổ bộ được lên bờ, hỏi người dẫn đường, không ngờ lệch khỏi Mã Ni Lạp (manila) mười mấy dặm, liền vội vàng chạy tới thành Mã Ni Lạp.

Một số người đương địa phát hiện ra họ, chẳng những không kinh hoàng, còn gia nhập dẫn đường. Nghe nói cái chết của Cổ Tô Lai Mạn đã khiến người đương địa triệt để thù hận người Tây Ban Nha, xem ra không phải là giả.

Nửa canh giờ sau, đội cảm tử cuối cùng nhìn thấy thành Mã Ni Lạp đằng xa, Tiểu Dã Thủy Vương vốn định hạ lệnh tấn công, nhưng người đương địa cho biết, biệt t hự của tổng quan thủ quân Qua Y Đặc ở ngay bên đường, liền lập tức thay đổi chủ ý, chuyển sang tấn công tòa biệt thự đó.
Bình Luận (0)
Comment