Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 813.1

Án hình ngược xảy ra tại Sơn Đông đã làm chấn động thần kinh mẫn cảm của quan viên kinh thành, loại nghịch thi hung ác không kiêng nể gì cả này đương nhiên sẽ bị coi là sự khiêu chiến chống lại quan văn chính trị. . . Chính gọi là 'Quân tử động khẩu bất động thủ'. đặc điểm của quan văn chính trị đó là lấy một loại đấu tranh chính trị không tiêu diệt thân thể và nhân cách đối thủ, đây là kỳ vọng tốt đẹp tồn tại trong lòng toàn bộ quan văn, cho nên họ căm hận đặc vụ chính trị, chán ghét đình trượng.

Cho nên mượn sau khi Từ các lão lên đài, đề xuất 'Tam hoàn' đông phong, các quan văn lại bắt đầu ra sức cổ vũ cho quy tắc trò chơi 'quân tử chính trị' để tận hết sức bảo vệ mình, thậm chí đã đến tình trạng uốn cong thành thẳng. . .Tiêu chí dễ thấy đó là Khoa đạo Ngôn quan xem như đội tiên phong của quan văn, vì bảo vệ cái gọi là 'Đạo nghĩa cùng tín niệm' lấy tinh thần chó điên không biết sợ chuyên trị các loại không phục.

Nhưng mà tiền đề của quan văn chính trị, Ngôn quan cường thế là các phương đều tuân thủ quy tắc trò chơi, nhất là một phương cường quyền, không thể bởi vì không thể thua mà sử dụng các loại bạo lực để cho người khác khuất phục. . . Bởi vì một khi có người làm như vậy, cái gọi là quân tử chính trị cũng sẽ đánh mất tiền đề và cơ sở, cuối cùng chỉ còn là xa tưởng và nói suông.

Mà Hồ Tôn Hiến bị tra tấn bức cung đến chết chính là một sự kiện ác tính đã khiêu chiến đến điểm mấu chốt của quan văn, chỉ là bởi vì vì Đô Sát viện cũng dính dáng vào, vả lại sắm vai nhân vật không vinh quang, vậy nên khi mà sự tình chưa có kết luận, nhất là trước khi nội các còn chưa tỏ thái độ, các bộ đường đại quan đều tận lực khép mình xử lý, không cho phép thuộc hạ tự tiện đưa ra nghị luận, càng không cho phép họ thượng bản ngôn sự.

Điều này xảy ra hơn mười ngày sau vụ án, dân gian và trong nha môn đều loạn xị bát nháo, nhưng trong công văn và tấu chương chính thức lại ít thấy nhắc tới nguyên nhân sở tại của chuyện này.

Bước ngoặt xuất hiện tại Vĩnh Định môn, khi linh cữu của Hồ Tôn Hiến mở ra, bách quan lần đầu tiên rõ ràng thấy được di thể vô cùng thê thảm của hắn. Đồn đãi và công văn miêu tả một vạn lần lực trùng kích cũng không bằng tạo thành khi tận mắt thấy một lần. Đối với những quan viên trẻ vẫn tin tưởng vào chân lý và chính nghĩa,thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn(Luận ngữ: nếu việc này tha thứ được thì việc nào không thể tha thứ), nếu như không lấy lại công đạo cho người chết, đẩy hung thủ vào mười tám tầng địa ngục thì còn chính nghĩa gì đáng nói nữa?

Mà đối với những quan viên có kinh nghiệm quan trường, thần kinh chết lặng thì kết quả thê thảm của Hồ Tôn Hiến cũng đủ để khiến họ sinh ra cái tâm đồng tình một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. . . Chỉ là ngại áp lực của quan trên, không tiện công khai kêu oan cho Hồ Tôn Hiến đó thôi.

Nếu như nói trước đêm qua bách quan trong triều, nhất là các đại quan bộ đường vẫn còn lấy đứng xem, khắc chế là chủ, chỉ có một số lăng đầu thanh chuẩn bị thượng thư yêu cầu nghiêm tra vụ án này, thì 'án tự sát' phát sinh đêm qua tại đại lao Hình bộ đã triệt để kiên định lập trường của bách quan. . .Bạo hành vô pháp vô thiên thế này, có một sẽ có hai, có hai sẽ có ba xuất hiện, hoàn toàn trà đạp quy củ thành bùn. Thật sự nếu không đoàn kết kiên quyết chống lại, như vậy tương lai khi có người gặp phải cửa ải khó khăn vô pháp khắc phục, tất nhiên sẽ không chút khách khí vận dụng bạo lực, thông qua hủy diệt đối thủ để loại bỏ phiền phức. Kể từ đó, bầu không khí chính trị của Đại Minh sẽ tất yếu nhanh chóng chuyển biến xấu, quan to quan nhỏ trong triều nói không chừng ngày nào đó sẽ bị đối thủ lấy tính mệnh mà chả hiểu sao. . .

Sau cái hôm đại lao Hình bộ xảy ra vụ án, Quốc Tử Giám Tế tửu Từ Vị lấy thực danh viết hịch văn, cho đệ tử dán khắp phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành, trên bảng thông báo của mười tám nha môn, lên án công khai hành vi bạo hành không kiêng nể gì cả của một số kẻ dã tâm, hiệu triệu bách quan cùng chống lại cường quyền bạo lực, trả lại cho Hồ Tôn Hiến một công đạo, trả lại cho dân chúng một chân tướng, trả lại cho Đại Minh một thiên hạ thái bình.

Bài hịch văn này vừa ra, lập tức tạo nên tiếng vang mạnh mẽ, quan viên các bộ đều thượng thư tán thành, yêu cầu tra rõ vụ án này, bắt thủ phạm đại ác, tuyệt đối không thể để mặc cho kẻ xấu lộng hành, chỉ bắt mấy tên lâu la qua loa tắc trách lừa dư luận. Trong nhất thời quần tình rầm rộ, tấu sớ như tuyết rơi bay đến ti Thông chính, lại chuyển đến nội các. . .Chỉ thời gian một ngày đã có hơn 100 tấu chương xếp đống trên bàn Lý Xuân Phương và Trương Cư Chính.

Nhìn từng phần tấu sớ ngôn từ sắc bén, Lý Xuân Phương và Trương Cư Chính chỉ biết hối hận. Sớm biết như vậy thì giành Trần Dĩ Cần xin nghỉ trước rồi, cho dù ở nhà đóng cửa chờ chết cũng tốt hơn nhiều so với hiện tại trong nội các như đứng đống lửa. . . Hiện tại tại nội các chỉ còn lại hai người họ, muốn xin nghỉ cũng không thể rồi, chỉ có thể ở chỗ này gắng gượng tinh thần xem từng quyển tấu một.

- Trúng tà hết rồi!

Phiếu nghĩ hết hơn 10 bản, Trương Cư Chính rốt cuộc nhịn không được bạo phát. Hắn ném bản điều trần trong tay lên bàn, cả giận nói:
- Coi một kẻ tham ô nhận hối lộ thông đồng giặc Oa, giả mạo chỉ dụ vua như Hồ Tôn Hiến làm cha ruột! Kêu trời kêu đất như cha mẹ chết! Nói không có người ở phía sau châm dầu vào lửa, đứa trẻ ba tuổi cũng không tin!

Lý Xuân Phương không phẫn nộ như hắn, cúi đầu nhìn bản điều trần, trái lại lẩm bẩm:
- Dư tình rầm rộ, không nghiêm tra không đủ để bình dân phẫn.

- Ngươi hồ đồ rồi hả! - Trương Cư Chính trừng mắt nói: - Tự mình tìm chết đi, đừng kéo theo người khác!

- Giới nộ giới nộ. . .
Lý Xuân Phương ngượng ngùng nói:
- Ta luận sự thôi, bách quan đang tức giận mà, lúc này mà đối nghịch với họ thì không khác nào dẫn hỏa thượng thân đó.

- Ừm.
Trương Cư Chính đè lại cơn giận:
- Ngươi nói cũng có chút đạo lý, nhưng tra thế nào, phái ai đi tra, tra tới mức độ nào? Cũng đừng dẫn lửa thiêu thân rồi hối tiếc không kịp.

- Đây không phải điều chúng ta có thể tính toán được. - Lý Xuân Phương nói: - Cứ hỏi ý kiến của nguyên ông đi, đến chiều phải đưa cho ti Lễ giám rồi, làm phiền Thái Nhạc đi một chuyến vậy. . .

- Ừm,
Trương Cư Chính nhìn Lý Xuân Phương, trong lòng căm tức nghĩ: 'Lẽ nào ngươi không biết ta vừa mới ăn bế môn canh sao?' Vừa định vô ý thức từ chối thì lại nghĩ, đây chẳng phải là cơ hội tốt để ta gặp Từ Giai sao. Hắn liền gật đầu đáp ứng:
- Được thôi.

Sau đó hắn đứng dậy nói:
- Giờ ta đi ngay.

- Thế thì rất tốt. - Lý Xuân Phương mỉm cười nói: - Thay ta gửi lời hỏi thăm đến nguyên ông.

***

Nói đi là đi, sau nửa canh giờ, Trương Cư Chính đã đến cái nơi hôm qua bị không cho vào nhà.

- Xin lỗi các lão, ngày hôm nay lão phu nhân vẫn không cho phép tướng gia nhà ta gặp khách.

Gã trông cửa thầm nghĩ, vị này khôi phục nhanh thật, còn tưởng rằng qua hai ngày mới có thể trở lại chứ.

- Lần này là có công vụ khẩn cấp muốn gặp các lão. - Trương Cư Chính nghiêm mặt nói: - Mời nhất định phải thông bẩm một tiếng, để tránh khỏi làm lỡ đại sự.

Nghe hắn nói như vậy, gã trông cửa sao dám ra vẻ nữa, vội vàng đáp ứng rồi mời họ vào phòng uống trà đợi, còn mình thì vội vã đi vào bẩm báo.

Chẳng mấy chốc hắn cầm một phong thư đi ra, hai tay dâng cho Trương Cư Chính:
- Đây là tướng gia nhà ta giao cho các lão.

Trương Cư Chính thản nhiên nhận lấy, rút ra tờ giấy rồi mở xem, thấy mặt trên chỉ có hai chữ 'Hải Thụy', quả thật là Từ Giai tự tay viết.


Hiển nhiên Từ Giai đã sớm có quyết đoán, Trương Cư Chính đành phải thừa nhận, đây là một tay cực kỳ lão đạo, sau khi dâng 'Thiên hạ đệ nhất sớ', danh tiếng Hải Thụy rất thịnh, thiên hạ vô xuất kỳ hữu(không ai vượt qua), hắn tại dân gian đã hóa thân thành thanh thiên đại lão gia như Bao Chửng, được bách tính lập sinh từ cung phụng. Cho dù tại quan trường, rất nhiều người nhìn hắn như người điên, kẻ ngu, nhưng đều đành phải thừa nhận, nếu như Đại Minh còn có lương tâm, đó chính là trái tim của Hải Thụy, nếu như trên đời còn có chính nghĩa, đó chính là Hải Thụy. Để cho một người hóa thân của chính nghĩa và lương tâm như vậy phụ trách xử lý vụ án này đương nhiên ai cũng không thể nói một từ 'không'.

Nhưng mà Hải Thụy thực sự là cô thần hoàn nhân sao? Trương Cư Chính không cho là vậy, mặc dù [Thư tuyệt giao cùng Thẩm Chuyết Ngôn] của hắn thiên hạ đều biết, nhưng quan hệ giữa hai người thật không minh bạch, sao lại một phong thư, mấy hàng chữ là có thể chối bỏ được? Chỉ cần khi xử án Hải Thụy xuất thủ quá nặng. . . Đối với tên điên đó thì điều này hầu như nhất định có thể khiến Ngôn quan tham hắn dụng tâm kín đáo, sẽ kéo Thẩm Mặc vào cùng để phê đấu. Cứ như vậy vụ án này sẽ thay đổi tính chất, dư luận cũng sẽ không nghiêng về một phía nữa, sẽ có khả năng như kinh thiên đại án khác, đại sự hóa nhỏ, nhỏ hóa không. . .

Nhìn như dùng một nhân tuyển không thể tranh luận nhưng có thể làm cho Thẩm Mặc ôm rắc rối vào người, không thể chỉ sắm vai nhân vật khổ tình để mà tranh thủ đồng tình của đại chúng được nữa. Chiêu này của Từ Giai tính toán rất tinh. Nhưng Trương Cư Chính ngoài bội phục lại hao tổn tinh thần hơn nữa vì Từ Giai lại không tiếp mình. . .Lẽ nào sư tướng lại có dự định khác? lại muốn ta tự sinh tự diệt rồi sao? Tuy hắn tâm chí kiên định nhưng trên đường trở về vẫn không khỏi bắt đầu miên man suy nghĩ.

Trở lại nội các đưa tờ giấy cho Lý Xuân Phương xem, Lý Xuân Phương cũng nói hay, liền xuất ra phiếu nghĩ, rồi lập tức đưa đi ti Lễ giám. . . Cũng không phải là hai người không muốn trực tiếp trình lên Long Khánh, thật sự là hoàng đế gần đây lại không gặp ngoại thần, ngoài cung đã có không ít thuyết pháp. Tuy nhiên hai người đều thông qua con đường của mình để biết được chân tướng trong đó, nhưng hiện tại đều tự thân khó bảo toàn, ai còn có tâm tư đi bác bỏ tin đồn thay hoàng đế nữa?

Không đến hai canh giờ, ti Lễ giám đã đưa trở về phê hồng, có thể thấy được Long Khánh mặc dù không lộ mặt nhưng vẫn quan tâm mật thiết đến việc này.

- Hoàng thượng phê chuẩn rồi. - Lý Xuân Phương nhìn một cái nói: - Ngày mai bảo Hải Thụy tới một chuyến rồi chúng ta cùng nói chuyện với hắn.

- Ừm.

Trương Cư Chính gật đầu.

***

- Hoàng đế phê chuẩn rồi. - Thẩm Minh Thần nhỏ nhẹ nói: - Đại Lý Tự khanh Dương Dự Thụ chủ thẩm, thiếu khanh Hải Thụy bồi thẩm, bởi vì Hình bộ và Đô Sát viện đều phải tị hiềm, đây đã là quy cách tối cao rồi.

- Đây là cố ý, miếu lớn Bồ Tát nhỏ, ai cũng có thể xen mồm, người của chúng ta lại phải tị hiềm, lần này Dương Bác muốn không bị ướt, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi là điều không thể rồi." - Vương Dần thản nhiên nói.

Thẩm Mặc vẫn phải khốn khổ uống thuốc, vất vả lắm mới uống hết phân nửa, nhân cơ hội nghỉ ngơi rồi nói:
- Không cần khách khí với lão, cái lão này không ngừng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, sao có thể tiện nghi lão mãi được.

- Ha ha.

Vương Dần cảm giác Thẩm Mặc có chút chừng mực rồi, hình như cái loại luôn cứng nhắc như trước kia đã hoàn toàn bị phá vỡ, song chí ít hiện tại là chuyện tốt. Hắn cũng không lời vô ích:
- Có cần phải nói với Hải đại nhân không?

- Vô dụng thôi, hắn chỉ cần theo bản thân làm là được. - Thẩm Mặc lắc đầu cười khổ: - Nhưng họ đã nghĩ Hải Cương Phong đơn giản quá rồi, lần này sợ là sẽ tính sai thôi.

- Nếu đại nhân tự tin với hắn vậy thì cứ đợi xem sao. - Vương Dần nhỏ nhẹ nói: - Học sinh cho rằng, Từ Giai dùng Hải Thụy còn là đang truyền một tín hiệu.

- Đúng. - Thẩm Mặc gật đầu nói: - Đây là ông ta đang nói cho chúng ta biết, kế tiếp, sẽ chơi theo như lúc đầu.

- Cũng vô sỉ quá rồi đấy. - Thẩm Minh Thần thiếu chút nữa bật người dậy: - Họ muốn dùng oai chiêu thì dùng, không muốn dùng lại cũng không để người khác dùng, tưởng là trò chơi trẻ con thật sao!

- Đừng kích động. - Vương Dần thản nhiên nói: - Đại nhân tự có kế hoạch.

Lời này làm cho Thẩm Mặc hơi sượng mặt lại, y có thể nghe ra Vương Dần có ý oán giận, thoáng dừng lại y mới khẽ than một tiếng:
- Tiên sinh đừng suy nghĩ nhiều, từ trước đến nay tôi đều thẳng thắn với mọi người. Chỉ là có một số nước cờ đã đi trước khi hai người tới nhiều năm, bởi vì vẫn vô dụng nên vẫn chưa có nhắc tới.

Thấy Thẩm Mặc không giấu diếm chút nào, Vương Dần trái lại xấu hổ:
- Đại nhân hiểu lầm rồi, lần này kế hoạch từ đầu đến đuôi đều xuất từ tay đại nhân, học sinh đứng ngoài cuộc mà đã đã hoa mắt thần mê. Chỉ là ván cờ này đã đến giữa bàn, còn chưa biết con át chủ bài của đại nhân, trong lòng thật sự rất ngứa.

- Ta nói cho ngươi là được. - Thẩm Mặc mỉm cười nói.

- Đừng nên thì hơn, ta thích tự mình đoán ra hơn. - Vương Dần lại lắc đầu cười nói: - Nói ra thì không còn thú vị rồi.

- Xem ra ngươi đã đoán được. - Thẩm Mặc nhìn hắn như bừng tỉnh.

- Ha ha, cũng là đại nhân gợi ý.- Vương Dần vê râu cười nói: - Bằng không thì ta tuyệt đối sẽ không đoán ra được.

- Hai người bí hiểm cái gì vậy? - Thẩm Minh Thần không hiểu ra sao: - Không thể nói rõ một chút sao?

- Không thể nói, không thể nói. - Hai người cùng nhau lắc đầu nói.

- Thời khắc mấu chốt thì sẽ nhìn ra. Nếu có Quân Phòng ở đây, khẳng định sẽ nói cho ta biết. . .
Thẩm Minh Thần buột miệng nói, nhưng giọng càng lúc càng trầm thấp:
- Hắn sẽ không trở về nữa sao?

Dư Dần đi từ tháng trước đến nay còn chưa về, nhưng có một phong thơ đưa tới cho bạn tốt tri kỉ của hắn Thẩm Minh Thần. Trên thư nói hắn đã tạo nghiệt, đã không còn mặt mũi nào để đối mặt với bạn tốt ngày xưa nữa. Hắn liền từ chức Thẩm phủ tây tịch, vân du tứ phương.

Nếu như không phải là Thẩm Minh Thần lý giải Dư Dần đến tận nội tâm, biết lá thư này quả thật xuất phát từ bút tích của hắn, vả lại lúc viết không chịu phải uy hiếp gì, hắn quả thật sẽ cho rằng là Thẩm Mặc giết người diệt khẩu rồi. . . Tuy nhiên điều này không có nghĩa là hắn sẽ tin lí do thoái thác của Dư Dần, sợ là còn bí mật gì bên trong không thể cho ai biết. Chỉ là loại sự tình này thật sự hỏi không được.

- Ngươi yên tâm, hắn rất tốt. - Nhìn bộ dạng nóng ruột nóng gan của hắn, Thẩm Mặc không đành lòng, nhỏ nhẹ nói: - Tương lai khẳng định còn có ngày gặp lại.

- Ừh.

Thẩm Minh Thần gật đầu, cười miễn cưỡng.

Trống đánh canh ba, trăng đã treo đầu cành, đêm lạnh như nước. Ngoại trừ những nơi yên hoa liễu hạng còn đang trong men say phấn hồng, huyền ca không dứt. Phố lớn ngõ nhỏ tại kinh thành đã chìm trong tĩnh lặng, không còn dấu tích của con người, thỉnh thoảng có một hai tiếng chó sủa xuyên qua những nóc nhà so le không đồng đều, rồi lại vang ra xa trong màn trời đêm, khiến khung cảnh lúc này càng có vẻ yên tĩnh vô cùng.

Trong một tiểu viện nhỏ tọa lạc ở con hẻm Thợ Mộc, một nam tử gầy gò vóc người không cao đang đứng, hắn khẽ thở dài nhìn ngẩng đầu bầu trời, phù vân yểm nguyệt nguyệt xuyên phù vân. Bầu trời đêm sâu thẳm biến ảo bất định, chính như tâm tình lúc này của hắn. . . khó xử, do dự.






Hắn chính là Đại Lý tự thiếu khanh Hải Thụy Hải Cương Phong, mặc dù đã là quan lớn chính tứ phẩm nhưng hắn vẫn ở trong căn nhà nhỏ bé ngõ hẹp trước kia, hơn nữa càng thêm cô độc ít lời hơn. . . Mọi người chỉ nói lần thượng thư đó đã làm cho Hải Thụy danh lợi song thu, lại không biết [Sớ trị an] đã tạo thành thương tổn rất lớn đối với hắn, vết thương vĩnh viễn không thể khép lại. . .Tính từ trên tâm lý thì Gia Tĩnh đã chết, hắn vẫn sống, mặc dù giữa điều này không có mối liên hệ tất nhiên gì, nhưng cái gông xiềng nặng nề 'bất trung bất hiếu, vô quân vô phụ' khiến cho hắn hô hấp khó khăn, khó mà giãn mặt ra một hời gian dài. Nếu không phải có mẹ già tại đường, chưa có hậu, sợ là hắn đã sớm chia tay nhân thế, chôn cùng với Gia Tĩnh rồi.

Cuộc sống của hắn cũng đã xảy ra thay đổi rất lớn. Người mẹ già lớn tuổi sau khi trở lại quê nhà Quỳnh Châu đã mặc phải bạo bệnh. Hiện giờ mặc dù đã khỏi hẳn nhưng đã không thể vạn lý bôn ba tới Bắc Kinh đoàn tụ nữa. Mà thê tử của hắn lại bởi vì lúc trước lo lắng hãi hùng, đường đi bôn ba, vừa đến Quỳnh Châu thì sinh non một nữ anh, cũng đã buông tay với nhân gian rồi.

Đả kích liên tiếp làm cho Hải Thụy hết sức đau buồn, vài lần thượng sớ thỉnh cầu về nhà phụng dưỡng mẹ già, nhưng mà Từ Giai mới đem hắn làm mẫu người chính diện để dựng lên, đang trông cậy có thể dựa vào hắn để phát huy thiên địa chính khí, tinh lọc bầu không khí chính trị, khôi phục lại dòng sĩ nhân tiết thao thời Gia Tĩnh trước kia mà, há có thể để hắn đi được. Ông ta liền liên tục lấy danh nghĩa của hoàng đế hạ chỉ an ủi, xưng hắn là 'Thiên hạ quan viên chi mẫu' các kiểu, còn thăng hắn một cấp làm Đại Lý tự thiếu khanh, hoàn thành bước nhảy vọt từ trung cấp quan viên đến cao cấp quan viên. Loại lễ ngộ và vinh dự đặc biệt này làm cho Hải Thụy không cách nào từ chức được, chỉ có thể làm việc tiếp tục.

Nhưng mà bắt đầu làm việc này lại không hài lòng chút nào. ..

Đại Lý tự và Hình bộ, Đô Sát viện hợp xưng là 'Tam pháp ti', cấu thành hệ thống tư pháp giám sát của Đại Minh. Mà Đại Lý tự quản lý là 'chính lệnh thẩm nghiện bình phản hình ngục', chủ yếu là phúc thẩm phán quyết của Hình bộ, bình phản án oan, uốn nắn các nha môn bất công, theo lý thuyết rất thích hợp với người theo đuổi lý tưởng xã hội công bằng như Hải Thụy. Nhưng mà quan trường của Đại Minh nếu như thật có thể theo lý hành sự thì đã sớm vạn sự đại cát rồi, còn cần Đại Lý tự của hắn làm chi?

Trên thực tế, từ sau Thành Hoá, quyền chấp pháp của Đại Lý tự đã bị Hình bộ với cấp bậc cao hơn cướp đi. Trên thực tế chỉ có thể hạch duyệt hồ sơ vụ án mà thôi. Muốn công chính trị ngục thì phải xem tâm tình của thượng thư Hình bộ ra sao. Tỷ như Hải Thụy nhậm chức không lâu thì gặp phải vụ án quan viên đệ tử giết người, phán quyết của Hình bộ là hai tên nghi phạm bị trích thú(đày ra xa thủ thành). Hải Thụy cho rằng mức hình phạt quá nhẹ, y pháp lấy lý tranh luận, nhưng mà thượng thư Hình bộ Hoàng Quang Thăng thì lấy lý do 'sau khi nạn nhân thụ thương lại mắc phải bệnh cấp tính, nguyên nhân cái chết là bệnh mà không phải bị thương' duy trì phán quyết ban đầu. Hải Thụy không phục bèn cáo đến nội các, cũng bị Từ Giai lấy lý do 'mới tới pháp ti, không quen luật lệ' khiển trách hắn rồi bác bỏ.

Kết quả nghi phạm vốn nên phán xử tử hình thì lấy trích thú xử phạt nhẹ. . .Xử án hồ lô như vậy khi Hải Thụy thẩm duyệt hồ sơ phát hiện có rất nhiều. Hắn cầm tới Hình bộ, không ai để ý, đến nội các phản ánh, các các lão cũng chỉ hảo ngôn khuyên bảo, không thụ lí, cuối cùng các đồng liêu trong tự đều bắt đầu trốn hắn. Hải Thụy liền triệt để bị biên duyên hóa rồi.

Thật ra Hải Thụy không phải là không biết, triều đình chế định rất nhiều hình pháp nghiêm khắc chỉ dùng để trấn áp người nghèo và dân chúng, đối với quan lại phú hào thì luôn luôn có thể đi được cửa sau. Chỉ cần có tiền có quyền là có thể bãi bình tất cả phiền phức, cho dù giết người cũng không cần đền mạng. Những quy tắc ngầm trên quan trường này chỉ bằng một mình hắn thì không thể nào sửa đổi được.

Nhưng mà Hải Thụy hắn là môn đồ của thánh nhân. Khổng Tử từng nói: 'Tri bất khả vi nhi vi chi!' ý là, khi làm việc không hỏi có thể hay không, chỉ hỏi nên hay không! Điều nên làm, không có khả năng làm được cũng phải làm! Cho nên bình phản án oan, chủ trì công đạo mặc dù rất vất vả lại không có kết quả tốt, mười lần cũng chỉ có một hai lần có thể thành công. Nhưng hắn vẫn tận tuỵ, chịu mệt nhọc, kiên định vì người yếu biểu dương chính nghĩa, chưa bao giờ bởi vì bị thất bại mà buông tha.

Hải Thụy là một người rất thuần túy, bởi vì thuần túy cho nên kiên định, bởi vì kiên định cho nên bất khuất, vĩnh viễn không mê man! Thế nhưng lần này, khi nhận được thánh chỉ bổ nhiệm hắn làm quan bồi thẩm của 'án Hồ Tôn Hiến', Hải Thụy lại lâm vào loại cân nhắc tự định giá mà lúc trước khi thượng sớ [Trị An] cũng chưa từng trải qua. . .đại án kinh thiên như vậy, mặt trên lại giao chính phó chủ thẩm cho hai gã trưởng quan của Đại Lý tự. Mặc dù Hình bộ, Đô Sát viện đều phải tị hiềm, không nhúng tay cũng còn nói được, nhưng lại có thể phái Đại học sĩ chủ thẩm, tiếp đó mình và Dương Tự Khanh trợ thủ!! Đây mới là lựa chọn không phù hợp với lẽ thường. Hiện tại nội các lại không một người đứng ra, nói cách khác, tất cả mọi người nội các không thích hợp làm chủ thẩm này. Nói cách khác, kết quả thẩm phán của án này rất có thể sẽ liên lụy đến số phận của các đại lão nội các! Cho nên mới sẽ xuất hiện cục diện 'thần tiên đánh nhau, lại muốn tiểu quỷ xử án'.

Thật ra, từ sau khi từ Đô Sát viện công bố chứng cứ Hồ Tôn Hiến 'giả mạo chỉ dụ vua', Hải Thụy luôn bảo trì quan tâm cao độ đối với việc này, trong lòng cũng suy nghĩ rất nhiều theo vụ án lên xuống. Mặc dù không thể nào biết được nội tình trong các nhưng hắn dựa vào trực giác nhạy cảm trời sinh cùng lý giải đối với triều cục, vẫn đoán được căn nguyên phía sau vụ án này, thật ra là một trận đấu tranh chính trị giữa cao tầng với nhau. . . Về phần ai thắng ai thua, hắn cũng không quan tâm, chỉ cần mau mau kết thúc trận chó cắn chó này, để cho triều cục khôi phục bình thường là tốt rồi. Đây cũng là thái độ nhất quán mà Hải Thụy vẫn tuân theo đối với cái gọi là 'đấu tranh chính trị'.

Nhưng mà hiện tại hắn lại bị quấn vào trận tranh đấu này cũng trở thành quan viên xử lý án. Hắn đã không thể không để ý nữa rồi, dù sao không quan tâm ai thắng ai thua là một chuyện, sự tùy ý của mình trở thành vũ khí để người ta chỉnh người lại là một chuyện khác -- Hải Thụy cũng không như những người đó nghĩ, vừa thẳng vừa lăng, chỉ biết một mặt theo luật Đại Minh làm việc. Thật ra hắn cũng biết cân nhắc, có thể biến báo. Chẳng qua tiền đề phải là biến phải so với bất biến, càng lợi quốc lợi dân thì hắn mới đi làm.

Tới cùng phải nên thế nào? Giờ Thìn sáng mai phải đến nội các tiếp thu khuyên bảo rồi, hắn phải lập tức xuất ra một chủ ý. . .

Đêm nay hắn vượt qua trong nhiều lần suy nghĩ, đợi khi có được chủ ý thì trời cũng sắp sáng rồi. May Hải Thụy là thể chất thuần dương, hỏa lực tràn đầy, đổi lại là người bình thường đứng một túc bên ngoài trong đêm đông thế này thì không lạnh chết cũng bệnh nặng một trận, nhưng hắn lại hồn nhiên vô sự.

Trở lại trong phòng, cảm giác không ấm áp hơn so với bên ngoài, thì ra một đêm không ai canh nên bếp lò đã tắt từ lâu. Hải Thụy hoạt động một chút tay chân hơi cứng ngắc, móc ra tro rồi nhóm bếp lên, lại bỏ hai cái bánh màn thầu cứng như đá vào trong nồi rồi đặt lên bếp.

Xong hết việc thì trong phòng cũng trở nên ấm áp hơn. Hải Thụy liền rón ra rón rén đi vào phòng ngủ lấy công phục của mình, bên trong còn một nữ tử trẻ tuổi trong chùm chăn ngủ say. . . Đây là thiếp thất hắn mới nạp theo mệnh lệnh của mẹ già vì nối dõi tông đường. Nàng là một nữ tử nông gia mười sáu bảy tuổi, còn trẻ nên tham ngủ. Hải Thụy cũng không hảo ý mới sáng sớm đã sai bảo tiểu thiếp còn nhỏ hơn trưởng nữ của mình không ít. Vì gom đủ sính lễ, nhà hắn chỉ còn có bốn vách tường, không còn sức mà thuê hạ nhân nữa, cho nên những công việc này chỉ có thể tự mình làm thôi.

Nhẹ nhàng ôm lấy quan phục quan mạo lạnh lẽo, khom lưng xách đôi giày, Hải Thụy không khỏi thầm thở dài một tiếng. Nếu như thê tử còn sống thì đã sớm làm ấm y phục rồi, chỉnh tề bưng qua mặc vào cho mình.

Trả lời hắn lại là tiếng nói mớ nỉ non của tiểu thiếp: 'Thịt, dầu hàng. . .' Hải Thụy che mặt mà đi.






Khi Hải Thụy sắp vào nội các thì thấy Dương Dự Thụ từ phía sau đuổi đến rồi, hắn thản nhiên cười nói:
- Đại nhân nghĩ thông suốt rồi hả?

- Ngươi làm thế nào, ta không quản, ta làm thế nào, ngươi cũng đừng quản! - Dương Dự Thụ tức giận nói: - Thực sự là một năm không may, đi hợp tác với người như ngươi!

- Ha ha.
Hải Thụy biết đây đã là cực hạn của Dương Dự Thụ rồi, hắn liền nghiêng người tránh ra:
- Mời đại nhân trước.

- Ài...
Dương Dự Thụ không có khí thế chút nào:
- Ngươi cũng mời.

Hai người vào nội các, liền có Ti trực lang đi ra đón chào, nói Trương các lão đã chờ họ rồi.

Tại quan trường, đây xem như là một lần hội ngộ long trọng. Theo lý thuyết, hẳn là tại đại đường bái thánh chỉ trước, rồi mới tự báo quan danh, đại lễ tham bái với Trương Cư Chính. Nhưng hai người lại được dẫn đến trị phòng của Trương Cư Chính, sau khi vào cửa lại thấy Trương Cư Chính ăn mặc thường phục, tóc búi ngồi ở trước bàn xem sách. Án quy chế, quan phục không thể thăm viếng thường phục. Hai người đành phải đứng ở giữa gian nhà.

- Xem hồ sơ vụ án cả đêm nên không kịp đổi lại quan phục, nhị vị không cần câu nệ.

Trương các lão chậm rãi khép hồ sơ lại rồi từ từ đứng dậy, hắn phong độ vô cùng tốt, giở tay nhấc chân đều mang theo một cổ khí độ ung dung, đưa tay mời khách:
- Nhị vị cũng không phải mới gặp gỡ, không cần câu nệ, mời ngồi đi.

Dương Dự Thụ và Hải Thụy liền ngồi xuống ghế ở cạnh cửa sổ.

Lúc này thư lại của Trương Cư Chính bưng trà lên cho nhị vị đại nhân.

Trương Cư Chính nói với thư lại:
- Ta cùng với nhị vị đại nhân có chuyện quan trọng trao đổi, đừng cho người khác quấy rầy.

Thư lại lui ra ngoài.

Trương Cư Chính cũng không trở về sau bàn sách mà là ngồi xuống đối diện với hai người, bắt đầu hàn huyên với cả hai.

Ở trong quan trường, không có cử động không có ý nghĩa, nhất cử nhất động đều có nội dung. Trương Cư Chính không cần quan phục không ở đại sảnh, đồng thời hạ quan chiêu mục mà ngồi cùng hai người, đây là biểu hiện đã coi họ là tâm phúc. . . Dương Dự Thụ cùng hắn là đồng niên, đương nhiên không cần làm như vậy, cho nên những gì Trương Cư Chính tận lực làm thật ra là hướng về một mình Hải Thụy.

Dương Dự Thụ trong lòng thầm than: 'Sợ là phải uổng phí công phu thôi.' liền nhìn sang Hải Thụy. Hải Thụy lúc này lại không có bất cứ biểu lộ gì, hắn ngồi thẳng tắp ở đó, giống như chưa từng phát hiện ra cái gì vậy.

Trương Cư Chính cũng đang đánh giá Hải Thụy, hai người mặc dù đối mặt qua không ít lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tỉ mỉ đánh giá Hải thanh thiên đại danh đỉnh đỉnh này. Thấy hắn lông mày cao vót, mũi cao mắt lõm, tướng mạo cực uy nghiêm ngay ngắn ngồi đó, đường đường chính chính, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Trương Cư Chính thầm than một tiếng, mở miệng trước:
- Nhị vị đều nhận được thánh chỉ, ngày mai phải khai thẩm án Hồ Tôn Hiến, hôm nay gọi hai vị qua đây, một là đại biểu hoàng thượng cùng nguyên ông động viên hai vị, không cần phải lo lắn gì hết, cứ việc tra đến cùng, nội các sẽ là hậu thuẫn kiên cường nhất cho hai vị.

Hai người cũng biết, đây chỉ là lời nói suông thôi, chứ trò chơi đều ở phía sau. Hai người liền an tĩnh nghe hắn nói tiếp:
- Thứ hai, là muốn đại biểu hoàng thượng và nguyên ông, đưa ra mấy điểm yêu cầu với hai vị.

- Mời các lão nói. - Hai người ưỡn thẳng người, nghe Trương Cư Chính nói.

- Thứ nhất, phải công chính; thứ hai, phải toàn diện; thứ ba, phải thâm nhập. - Trương Cư Chính liền rõ ràng nói: - Cái gọi là công chính, chính là muốn hai vị giữ công tâm, xử án chính là xử án, đừng bị thứ gì khác chi phối, cũng đừng để lẫn thứ gì vào; về phần toàn diện, tình huống vụ án lần này đặc biệt, căn nguyên là một số bản án cũ mấy năm trước, muốn tra thì tất cả đều tra cho rõ, không phải sợ phiền phức, chúng ta có rất nhiều thời gian, phải móc hết ra yêu ma quỷ quái ẩn náu ở phía sau, đây là điểm thứ ba, thâm nhập... Nghe hiểu chưa?

Dương Dự Thụ và Hải Thụy trầm mặc chốc lát, người trước trong lòng ảm đạm: 'Quả nhiên Hải Thụy đã nói trúng, Trương Thái Nhạc muốn mượn tay chúng ta móc sâu xuống, cũng sẽ không bởi vì đồng niên mà để ta dễ dàng quá quan.'

Hắn đang xuất thần thì nghe Hải Thụy lên tiếng:
- Hạ quan có một chuyện không rõ, xin các lão chỉ giáo.

- Mời nói. - Trương Cư Chính rất có hàm dưỡng nói.

- Không biết ba điểm yêu cầu lần này là do hoàng thượng hay là nguyên ông đề xuất? - Hải Thụy hỏi.

- Ngươi hỏi cái này để làm gì? - Trương Cư Chính mặc dù không hài lòng, nhưng vẫn trả lời hắn: - Là nguyên ông đề xuất thì sao?

- Vậy thì thứ cho hạ quan không thể tiếp thu hết. - Hải Thụy nói: - Trên thánh chỉ là bảo hạ quan xử lý án Hồ Tôn Hiến ngộ hại, vậy hạ quan cũng chỉ có thể điều tra từ khi hắn bị áp giải đến Hạ trấn. Việc trước đó cùng với cái chết của hắn không quan hệ, hạ quan không đạt được thánh chỉ, không có quyền tra hỏi.

Trương Cư Chính trong lòng giận dữ, lúc trước cũng không ai hạ chỉ cho ngươi, ngươi làm sao dám buộc tội hoàng đế! Sao hiện tại lá gan lại nhỏ đi rồi! Giận thì giận, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn còn thả lỏng, thản nhiên nói:
- Ý của nguyên ông là những cái này phải tra hết. . .Nếu đại nhân tới đây rồi thì ta sẽ cho đại nhân xem trước một thứ.

Nói rồi cầm lấy một bộ hồ sơ trên bàn đưa qua.

Hải Thụy tiếp nhận mở ra xem, là hồ sơ vụ án Đô Sát viện điều tra Hồ Tôn Hiến giả tạo thánh chỉ, bên trên ghi lại quá trình tường tận, còn kèm theo thánh chỉ giả tạo và thư Hồ Tôn Hiến tự tay viết... Thấy được những thứ này, sắc mặt Hải Thụy quả nhiên bắt đầu ngưng trọng.

Trương Cư Chính nhìn chằm chằm vào Hải Thụy, thấy hắn quả nhiên vào tròng, tâm tình rốt cuộc thoải mái không ít... Hắn chính là muốn lợi dụng Hải Thụy, khiến Hải Thụy ghét cay ghét đắng Hồ Tôn Hiến, do đó thay đổi hướng đi của vụ án. Cho nên hắn cũng không thúc giục, chỉ ung dung uống trà, đợi Hải Thụy xem hết hồ sơ.

Khoảng thời gian một bữa cơm, Hải Thụy rốt cuộc khép lại hồ sơ. Trương Cư Chính hỏi:
- Có cảm tưởng gì?

Hải Thụy chậm rãi nói:
- Sự thực rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực, cho dù Hồ Tôn Hiến sống, cũng không từ biện luận.

- Không sai. - Trương Cư Chính vui vẻ nói: - Hải thiếu khanh phải móc sâu từ phương diện này, không thể để cho án này chảy ra ngoài dòng, phải móc vào sâu hơn.

- Ý của các lão hạ quan không dám gật bừa. - Hải Thụy lại lắc đầu nói: - Án giả tạo thánh chỉ đã có thể kết án, hạ quan không cần thiết vẽ rắn thêm chân...Cứ trực tiếp đăng công báo công bố thiên hạ đi.

Trương Cư Chính giận đến méo mũi, nếu như đăng công báo được thì ta còn phải nỏi nhảm với ngươi làm gì? Giấy báo phía Nam, diễn đàn Tam công hòe đã sớm định tính cho việc này rồi. . . Muốn nói Hồ Tôn Hiến thông đồng giặc Oa, nhưng hiện tại giặc Oa ở đâu? Muốn nói Hồ Tôn Hiến mưu phản, nhưng hắn thành thật giao quyền, thành thật bị bắt, lại thành thật bị chỉnh chết, tội mưu phản căn bản không thành lập, chỉ có thể nói là 'Quyền nghi chi kế', tối đa có chút không từ thủ đoạn thôi.

Loại ngươi đem [Đại Minh luật] coi là khuê biểu như Hải Thụy khẳng định sẽ không tiếp thu loại thuyết pháp này, cho nên Trương Cư Chính thực trông cậy vào hắn có thể vỗ bàn đứng dây, bởi vậy đem tội đút lót nhận hối lộ, tham ô phạm tội của Hồ Tôn Hiến tất cả đều tra ra hết. . .Rồi xem Thẩm Mặc còn mặt mũi nào nữa, cả ngày cầm 'Lão ca ca' của y đánh bài bi tình.

Nhưng mà Trương Cư Chính tuyệt đối không ngờ là Hải Thụy này lại tóm chặt lấy chữ trên thánh chỉ thi hành chính sách tam không 'Không phủ nhận, không quan tâm, không dính dáng' khiến tính toán của hắn thất bại. Hắn không khỏi bực mình:
- Vậy bổn tướng dọn đường cho hai vị công bố thiên hạ, vậy ngươi cũng muốn cự tuyệt sao!

- Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính(không giữ chức vụ nào thì không bàn về việc ấy). - Hải Thụy gằn từng chữ: - Hạ quan sợ là sẽ khiến các lão thất vọng rồi.

- Ngươi thì sao, Dương đại nhân? - Lúc này Trương Cư Chính mới nhớ tới còn có một chủ thẩm ở bên cạnh.

- A, ta...
Dưới ánh mắt như đao của Trương Cư Chính, sắc mặt Dương Dự Thụ dần tái đi, gian nan nuốt nước bọt nói:
- Ta cảm thấy... Hải thiếu khanh nói... Có đạo lý!

Hải Thụy ngoài ý muốn nhìn qua Dương Dự Thụ, Trương Cư Chính càng ngoài ý muốn hơn. Ngày hôm nay hắn thực sự là quá con mẹ nó ngoài ý muốn rồi, đầu tiên là tên ngoan cố Hải Thụy lại cũng biết 'Có việc nên làm, có việc không nên làm'; tiếp theo hắn chẳng thể nghĩ tới, tên đồng niên Dương Dự Thụ từ trước đến nay như ông ba phải không ngờ cũng phá mình theo.

- Ngươi, các ngươi...
Trương Cư Chính tức giận hồi lâu mới bình tĩnh trở lại:
- Nếu nhị vị kiên trì như vậy thì bổn tướng cũng không miễn cưỡng, xin mời tự thu xếp đi.

Nói xong liền bưng trà tiễn khách, một khắc cũng không nguyện lằng nhằng với họ nữa, khác một trời một vực với dáng vẻ chiêu hiền đãi sĩ như lúc nãy.

Đi ra khỏi nội các, trở lại trên đường Trường An, Hải Thụy chắp tay nói với Dương Dự Thụ:
- Lúc nãy trách oan đại nhân, Hải Thụy chịu tội với ngài.

- Bỏ đi. - Dương Dự Thụ khoát tay nói: - Ta cũng chỉ không muốn bị người khác lợi dụng thôi.

Rồi hắn cười ra tiếng:
- Nhưng còn Cương Phong huynh thì lại khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa, còn tưởng rằng huynh ngươi không biết cái gì gọi là chừng mực chứ.

- Ta quả thật không biết chừng mực. - Hải Thụy thản nhiên nói: - Nhưng ta biết làm việc phải suy nghĩ hậu quả, chuyện bị người bán còn giúp kiếm tiền ta không làm đâu.

- Ha ha ha...

Thấy người nghiêm trang như hắn cũng nói đùa, Dương Dự Thụ không khỏi ôm bụng cười.
Bình Luận (0)
Comment