Dù sao Cao Củng là con cháu dòng dõi thi thư, vốn tử chửi người hữu hạn, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy câu, kẻ bị chửi lại im re, nên bản thân mất hứng trước, nói:
- Ngẩng đầu lên, cho ta xem cái mặt các ngươi.
Hai tên run run ngẩng đầu lên, mặt mày đầy nước mắt nước mũi, đem bi thương đâu khổ và hối hận xấu hổ thể hiện tới cùng cực.
Nếu là cao thủ như Từ Giai, Dương Bác và Thẩm Mặc, hay là tiểu cao thủ như Trương Cư Chính cũng không bị mánh vặt của bọn chúng làm mê hoặc... Đường đường là là quan lớn tam phẩm, người ta cũng đâu chọc đít các ngươi, cần gì đau đớn thành như thế.
Nhưng chiêu số này dùng với Cao Củng lại được, thấy hai tên đúng là có ý hối hận, lửa giận trong lòng ông ta tan đi ba phần:
- Năm xưa hắt nước theo mưa hẳn không ngờ có ngày hôm nay hả?
Nhớ tới chuyện cũ, tà hỏa trong lòng Cao Củng lại bốc lên, nhìn hai tên như muốn ăn thịt, cứ như bọn chúng trả lời không vừa lòng là lập tức xông tới xé nát.
- Các lão, chúng tôi làm thế đúng là khiến người ta khinh bỉ.
Lưu Thế Càn dập đầu nói:
- Nhưng tình hình khi đó cả triều đều như vậy, thêm hay bớt hai người chúng tôi, đều không ảnh hưởng gì tới đại cục...
- Nhưng chúng tôi làm thế có thể bảo tồn thực lực, đợi ngài về...
Từ Dương Chính tiếp lời.
- Đúng thế ạ, đó chỉ là kế quyền biến thôi.
Một tên hát một tên phụ họa, Cao Củng bực mình thô bạo cắt ngang:
- Bất đắc dĩ? Sao Ngụy Học Tăng và Vương Hi Liệt không bị bọn chúng bức tử?
- Đó là vì các lão rớt đài quá nhanh.
Từ Dưỡng Chính vô sỉ nói:
- Bọn chúng đã ép ngài và Quách các lão đi rồi, thế nào cũng phải trì hoãn một chút mới động thủ tiếp.
- Ngài phải tin chúng tôi.
Lưu Thế Càn nói hết sức tội nghiệp.
- Mặc dù chúng tôi có lỗi với ngài, nhưng lòng ngày với ngài là lòng trung...
Cao Củng hừ một tiếng:
- Rắm chó, chúng ta là quân thần hay chủ tớ mà nói tới chữ trung?
Nói thì nói thế, nhưng mặt hòa hoãn hơn, cây đổ đàn khỉ tan, chẳng thể bắt người khác chết cùng mình.
Hai tên thấy tình thế chuyển biến tốt, thầm nghĩ:" Quả nhiên chỉ thích mềm không thích cứng", vì thế tự tin hẳn, càng dùng lời lễ hạ mình biểu đạt áy náy và trung thành.
Cao Củng nghe tới bực mình, chửi:
- Hai thằng hèn...
Liền bước qua hai tên.
Bị chửi là hèn, hên tên Từ Lưu đúng là lòng như hoa nở, dù là bị chửi, nhưng hiển nhiên là hơn "rùa" nhiều..
Người ở ngoài tiền sảnh thấp thỏm, hả hê đợi kết quả thấy Cao các lão hầm hầm đi ra, còn hai tên Từ Lưu theo sát gót, cố kiếm lời để nói:
- Các lão cẩn thận dưới chân...
Hiển nhiên là làm cho người ta xem.
Cao Củng dù không để ý tới bọn chúng, nhưng cũng chẳng tỏ ra phản cảm, nói với mọi người:
- Các vị đợi lâu rồi.
Rượu thịt đã chuẩn bị xong, Cao Củng ngồi xuống, liền được đưa lên, mọi người tất nhiên chúc rượu, nói lời vui vẻ, Cao Củng hứng trí rất cao, uống liền mười mấy chén, cả Từ Dưỡng Chính mới rượu cũng chỉ lạnh nhạt nhìn một cái rồi uống.
Vì phải về kinh trước khi đóng cửa thành, nên không ai dám quá chén, đợi tới khi vào kinh thành rồi mới làm bữa tiệc lớn.
Ăn uống qua loa, tới giờ múi, đại đội nhân mã xúm quanh Cao Củng, cùng rời khỏi đại sảnh. Cẩm Y vệ đã nai nịt gọn gàng đợi đại giá Cao các lão.
Cũng chẳng biết là quá đắc ý hay là rượu bốc lên đầu, Cao Củng cướp lấy giây cương một thị vệ bên cạnh, nói:
- Ngươi lên ngồi xe.
Rồi nhảy lên ngựa phóng đi trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương.
Đợi mọi người tỉnh lại thì ông ta đã rời khỏi Kinh Nam dịch.
- Mau đuổi theo.
Vì thế người lên ngựa, người lên xe, cuống cuồng đuổi theo.
Kỵ thuật của Cao Củng không kém, thúc ngựa chạy rất xa, hưởng thụ khoái cảm tung vó rong ruổi trên thảo nguyên Hoa Bắc, ngay cả con ngựa phía dưới cung khoan khoái phi như bay.
Lão phu liễu phát thiếu niên cuồng,
Tả khiên hoàng,
Hữu kình thương,
Cẩm mạo điêu cầu,
Thiên kỵ quyển bình cương.
Vị báo khuynh thành tùy thái thú,
Thân xạ hổ,
Khán Tôn lang.
Tửu hàm hung đởm thượng khai trương,
Mấn vi sương,
Hựu hà phương?
Trì tiết Vân Trung,
Hà nhật khiển Phùng Đường?
Hội vãn điêu cung như mãn nguyệt,
Tây bắc vọng,
Xạ Thiên Lang.
***
Già này nổi tính trẻ ngông cuồng,
Giắt chó vàng,
Mang chim ưng,
Mũ gấm áo cừu,
Thúc ngựa ruổi bãi bằng
Đáp lại cả thành theo quan phủ,
Tay bắn hổ,
Vẻ kiêu hùng.
Rượu say gan dạ chính đang hăng,
Tóc đốm sương,
Truyện coi thường.
Ra sứ Vân Trung,
Ngày nào sai đến Phùng Đường?
Cung cứng co lên như vàng nguyệt,
Miền Tây Bắc,
Bắn sao Lang.
Giang Thành Tử - Tô Thức - Dịch Nguyễn Xuân Tảo.
Cao Củng cứ thế sảng khoái một mình một ngựa bất chấp tất cả phóng ngựa tới thẳng dưới thành Bắc Kinh nguy nga.
Binh sĩ thủ thành thấ có người phóng ngựa tới, xa xa thấy khỏi bụi cuồn cuộn, không khỏi liên tưởng:" Chẳng lẽ Thát Đát lại tới? Sao chẳng có chút dấu hiệu nào?"
Nhưng chẳng ai dám sơ xuất, gõ chuông cảnh báo, đóng cổng thành làm bách tính hoảng loạn chen lấn nhau, cửa thành nhất thời không sao đóng được.
Nhìn thấy cảnh hỗn loạn Cao Củng vô cùng xấu hổ, giờ ông ta mới nhớ ra ngoại trừ tín sứ thập vạn hỏa cấp, trong vòng 30 dặm quanh cổng thành, không một ai được phép phóng ngựa. Định đi tới giải thích thì thấy cung nỏ nhô ra khỏi ụ thành, đoán chừng mình còn dám tiến tới sẽ bị bắn thành nhím luôn.
Lúc này người phía sau cũng đã đuổi tới, đợi bụi tan đi, thủ quân trên thành nhìn rõ, ối mẹ ơi, đội nhân mã này ghê quá... Có Cẩm Y vệ, có quan cao, có thị vệ, tất cả xúm quanh một ông già, chẳng biết là thân phận gì.
Ít nhất cũng khiến bọn họ buông lỏng cảnh giác, đầu lĩnh Cẩm Y vệ thúc ngựa xông tới, chỉ lên tường thành cười mắng:
- Lưu Đại Mã, hoảng hốt cái gì, còn không mau mau mở cửa thành.
- Chu choa, tưởng là ai, ra là Chu đại ca.
Lưu Đại Mã thấy tình huống nguy hiểm, định lén lút trốn đi, lúc này mới ngượng ngùng thò đầu ra, cười:
- Huynh đệ mang chức trách trên mình, lượng thứ lượng thứ.
- Đừng rườm lời, mau mở cửa thành.
Đầu lĩnh đó là người lão luyện, không để lộ thân phận của Cao Củng.
- Dạ, dạ..
Lưu Đại Mã thấy họ Chu dẫn đội rời thành, biết đi đón sư phụ hoàng đế về, vội lệnh mở cửa.
Chuyện vừa rồi làm Cao Củng có chút mất mặt, cho nên không còn cảm giác lâng lâng nữa, nghiêm mặt thúc ngựa vào thành.
Nhưng không ảnh hưởng tới quan viên bị tiếng chuông cảnh báo làm hoảng sợ, khi biết Cao Râu Rậm vệ, lẩm bẩm:" Con bà nó, có tới mức phải đánh chuông cảnh báo không, còn chê bản thân chưa đủ đáng sợ à?"
Có điều những lời này không truyền được tới tai Cao Củng, vì ông ta mới tới kinh thành đã được thái giám mời vào cung, Long Khánh muốn đích thân tẩy trần cho hắn.
Quân thần sư đồ chia cách hơn một năm có thể nói là ngày đêm tưởng nhớ, lúc này gặp lại tay bắt nước mắt rơi, trong bữa tiệc Long Khánh liên tục nâng chén, nói sư phụ đi mình đau lòng ra sao, quốc sự khó khăn thế nào, sau đó vui mừng nói:
- Có điều sư phụ về, trẫm có thể kê cao gối ngủ kỹ rồi.
Cao Củng luôn miệng xưng không dám, nhưng mặt không giấu được vẻ đắc ý, làm mấy vị đại học sĩ hoàng đế gọi tới ăn thấy vô vị.
Cao Củng chẳng bận tâm, Long Khánh không phát hiện, tửu yếu tiến hành trong không khí quai quái, tới tận khi có người không nhịn nổi, kính rượu nói:
- Trung Huyền lần này quay lại đúng là đáng mừng, vi huynh chúc lão đệ lập nên đại nghiệp.
Cả nội các thậm chí cả Đại Minh, chỉ một người dám nói thế với Cao Củng.
Cao Củng nhiều năm rồi mới nghe thấy có người gọi mình như thế, ngớ ra một lúc mới nhớ Trung Huyền là tên mình, lại nghe ông ta xưng "vi huynh", sắc mặt khó coi:
- Cao mỗ ở nội các chẳng qua ngồi ghế cuối, nếu nói tới lập nên đại nghiệp phải là Triệu huynh, đâu đến lượt bản nhân.
Tới ngay cả hoàng đế cũng nghe ra mùi thuốc súng giữa hai bên, cười giảng hòa:
- Tục ngữ nói, chung tay đoàn kết, chém đứt cả vàng, hai vị sau này phải thân cận hơn nhé.
Ngại thể diện của hoàng đế, hai người đều hừ một tiếng không nói.
Nhưng không khí bữa tiệc nặng nề, dần dần hoàng đế cũng mất hứng, nói mệt rồi, thế là tan tiệc.
Rời khỏi cung Càn Thanh, Trần Dĩ Cần và Triệu Trinh Cát đi tụt lại phía sau, nói:
- Chọc giận Cao Rậm Râu làm cái gì?
Là đồng hương của Triệu Trinh Cát, đồng niên của Cao Củng, Trần Dĩ Cần không thể thấy dấu hiệu xích mích mà ngó lơ.
- Sợ cái gì?
Triệu Trinh Cát cười lạnh:
- Ta là người của Từ các lão, lại chắn trước mặt hắn, va chạm là chuyện sớm muộn, việc gì phải nể mặt?
Trần Dĩ Cần nghe thế chán hẳn, vỗ đầu nói:
- Bao giờ mới được yên đây?
- Yên tâm.
Triệu Trinh Cát hoàn hoãn hơn, nói:
- Ông ta không phạm ta, ta không phạm vào ông ta.
Ông ta tỏ thái độ như thế, Trần Dĩ Cần đành nuốt lời khuyên nhủ vào bụng, hắn chẳng hề tin hai còn trâu cứng đầu này có thể chung sống hòa bình.
"Ôi, muốn cùng nhau làm việc hòa thuận sao mà khó như thế?" Đêm đó Trần Dĩ Cần mất ngủ.
Mất ngủ còn có Trương Cư Chính, dù năm ngoái đi hắn ra tiễn, hôm nay ông ta về cũng do hắn đề nghị trước tiên. Nhưng dù sao hắn là đệ tử đích truyền của Từ Giai, mối quan hệ từng khiến hắn kiêu ngạo, từng là hào quang trên đầu hắn, ra lại thành nguồn rắc rối.
Hắn chẳng dám chắc Cao Củng sẽ tha cho mình, dù Cao Củng hiện giờ ngồi cuối cùng ở nội các, nhưng e là ai cũng biết, thời đại thuộc về Cao Củng tới rồi.
Trằn trọc suốt cả đêm, Trương Cư Chính cuối cùng đã có kế, hôm đó vừa khéo là hưu mộc, hắn lệnh người chuẩn bị lễ vật, lấy thân phận bằng hữu, hào hứng tới nhà Cao Củng chúc mừng.
Hắn tới, phản ứng của Cao Củng coi như tích cực, chưa thấy hắn đã sai người mời tới thư phòng... Bản thân điều này đã nói rõ vấn đề.
Hai người hàn huyên mấy câu đơn giản xong, không ngờ không tìm được lời để nói, đành im lặng uống trà...
Trương Cư Chính có tôn nghiêm của mình, dù chủ động tới cửa nhưng muốn hắn vẫy đuôi như đám Lưu Thế Càn là tuyệt đối không thể.
Hắn không vội lên tiếng, vì Cao Củng chắc chắn sẽ lên tiếng trước, mà thái độ đối với mình chắc chắn ẩn chứa trong mấy câu nói đầu.
Quả nhiên Cao Củng lên tiếng trước:
- Nghe nói năm ngoài Từ Giai hỏi các thần tội của ta, người khác đều phụ họa, chỉ có Thái Nhạc ngươi nói "học sinh không dám nói bừa, hôm nay học sinh nói thừa một câu, e ngài mai bị người ta lấy nó đi hại người khác", có chuyện này không?
Trương Cư Chính thầm thở phào, gật đầu.
- Ngươi không sợ đắc tội với sư phụ của mình?
- Đệ càng sợ có lỗi với lương tâm của mình.
Trương Cư Chính nói mà chính bản thân cũng buồn nôn, biết làm sao, ai bảo lão Cao thích nghe như thế?
Cao Củng nhìn hắn với vẻ đùa cợt:
- Nếu ta báo thù Từ Giai thì sao?
- Lương tâm sẽ nói đệ phải làm ra sao.
Trương Cư Chính tỏ ra rất cao thượng.
- Ha ha ha.
Đối với đáp án này, Cao Củng không giận còn mừng, nếu Trương Cư Chính vì bảo vệ bản thân bất chấp sư phụ, Cao Củng tuyệt giao với loại người này.
Ngược lại hai câu "lương tâm" rất hợp với khẩu vị Cao Củng.
Vì thế không khí trong thư phòng trở nên thân thiệt hơn, Cao Củng vuốt chòm râu bờm xờm, nói:
- Ta biết, lần này ta trở lại giang hồ, triều đình không ai không cho rắng ta báo thù Từ Giai, lo chính cục sẽ thay đổi lớn.
Trương Cư Chính không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt lo lắng trả lời.
- Lão đệ đừng lo..
Cao Củng tỏ ra phóng khoáng:
- Hoa Đình công quá khứ có ơn với ta, về sau có chút hiểu lầm, tiếp đó bị tiểu nhân xúi bẩy, sinh chút mâu thuẫn, nhưng đều là chuyện công, không có thù riêng.. Đại trượng phu làm việc phải quang minh lỗi lạc, nếu không thoát khỏi hai chữ ân oán, há chẳng phải hạng tầm thường. Huống hồ Từ các lão lui rồi, ta có vô sỉ tới đâu cũng không đi quấy nhiễu một ông già không uy hiếp gì tới ta.
Trương Cư Chính im lặng lắng nghe, trong lòng tính toán, hắn biết Cao Củng đang thừa cơ bày tỏ, tiêu trừ lo lắng của mình. Ngoài ra hắn nghe ra vài thứ, món nợ này sẽ tính lên đám tiểu nhân, ngoài ra còn uy hiếp nếu Từ Giai dám làm gì, sẽ không ngại cho lão già vô quyền vô thế có tuổi già thê thảm.
"Ngay cả vỗ về người ta mà cũng bá đạo" Trương Cư Chính nghĩ tới đó khẽ mỉm cười.
Nắm bắt được thay đổi của hắn, Cao Củng trầm giọng hỏi:
- Cười cái gì?
- Tiểu đệ cao hứng.
- Cao hứng cái gì, cao hứng ngươi không cần khó xử nữa hà?
Cao Củng chẳng nể nang ai.
- Đó là điều thứ nhất.
Trương Cư Chính nghiêm mặt nói:
- Chủ yếu nhất là Đại Minh có vị tế tưởng nhìn xa trông rộng, lòng dạ rộng lớn lèo lái, nên cảm thấy phấn chấn.
Cao Củng toàn thân thư thái, nhưng nghĩ lại thì thấy ủ rũ:
- Xếp bét nội các, tế tướng cái chó gì.
- Huynh trưởng ngàn vạn lần đừng nói thế, tiểu đệ nhất định sẽ nhượng hiền.
Cao Củng cũng chẳng định ở dưới hắn cho nên chẳng cám ơn:
- Hai vị trước ta không nhường, ngươi nhường cũng vô dụng... Nhất là lão Triệu Đại Châu.
Nhớ tới yến tiệc hôm qua Triệu Trinh Cát dám lên tiếng chế nhạo mình trước mặt hoàng đế, hơi thở của ông ta trở nên nặng nề.
Trương Cư Chính tuy đã định kế ôm chặt chân Cao Củng rồi, nhưng dù sao Triệu Trinh Cát đại biểu của Từ đảng ở triều đình, sao có thể nói bỏ là bỏ được sao?
Nếu có suy nghĩ như thế chỉ có thể nói là ngươi là người dân lương thiện, còn "chính trị gia" là một thứ sinh vật khác hẳn hoàn toàn.
Trương Cư Chính gần như không hề do dự nói:
- Nói tới họ Triệu, tiểu đệ đầy một bụng tức, uổng cho ông ta còn là bậc đại nho, suốt ngày nói lời dơ bẩn, xỉ nhục tiểu đệ. Mong ngày, mong đêm cuối cùng huynh trưởng đã về, tiểu đệ đã có chỗ dựa, huynh trưởng mà về muộn một hai tháng, chỉ e đệ không gặp được nữa.
Cao Củng nghe thế hứng thú nói:
- Ồ, với bản lĩnh giao tế của ngươi mà không lọt được vào mắt họ Triệu sao?
- Đâu chỉ không lọt vào mắt, ông ta sai bảo đệ như nha hoàn.
Trương Cư Chính mặt đầy uất ức:
- Trong nội các ông ta chẳng nể nang ai, khí thế hùng hổ lắm.
Cao Củng liền hỏi Triệu Trinh Cát đắc tội với hắn thế nào.
Trương Cư Chính chẳng che giấu, còn thêm dầu thêm mỡ chửi mắng một phen.
Cao Củng nửa tin nửa ngờ, dù là với cái tính của ông ta cũng không thể chửi mắng một vị đại học sĩ như thế... Chẳng lẽ trên đời còn có kẻ hung hơn mình? Nhất thời không chắc, càng không tỏ thái độ, chuyển chủ đề:
- Kỳ thực Cao Củng ta năm ngoái về quê, vốn không mặt mũi nào quay lại kinh thành nữa. Nhưng hiện giờ ta quay về không phải vì tư lợi càng không phải để trả thù... Cao Củng ta nhi tử còn không có tranh cái gì. Nhưng ta vẫn phải tranh, ta đã đọc Trần lục sự sơ của lão đệ, hết sức tán đồng, quốc sự thế này, nếu còn chơi trò chính trị quân tử gì chỉ có rơi vào đảng tranh vô tận. Hiện giờ cần bớt nghị luận, chấn kỷ cương, bảo những tên chỉ biết nói xuông ngậm miệng lại. Để những kẻ làm cảnh cuốn xẻo, chỉ thế mới có hi vọng.
Từ sau khi đề xuất Trần lục sự sơ, Trương Cư Chính chẳng hề được hưởng ứng nhiệt liệt như hắn mong muốn, trừ Triệu Trinh Cát nói ngọt nói nhạt vài câu, những người khác đều tỏ ra rất lãnh đạm...
Nhưng Trương Cư Chính chẳng buồn, vì hắn biết kiến nghị của mình thế nào cũng sẽ được tán thưởng.
Nay, người đó đã về.
Đó kỳ thực là cương lĩnh chấp chính "vãn đồi tập dĩ sùng thánh trì sơ" dâng lên năm Gia Tĩnh thứ 45. Cũng có thể coi là cương lĩnh chấp chính của Trương Cư Chính.
Cơ bản tinh thần của hai người nhất trí cao độ, đều xuất phát từ trừ bỏ cái cũ tuyên cáo cái mới, gửi gắm tiền đồ quốc gia ở cải cách, mặc dù thời gian dâng sớ của hai người khác nhau, hoàn cảnh khách quan khác nhau, góc độ lý luận hơi chút khác biệt, nhưng người trước hô hào, người sau hưởng ứng, chí hướng đồng nhất.
Đó mới là nguyên nhân thực sự Cao Củng khoan dung với Trương Cư Chính. Đối với Cao các lão mà nói, cản trở ông ta cải cách là kẻ địch sinh tử cần lật đổ, mà giúp ông ta cải cách là chiến hữu, đồng chí.
Cho nên dù người đó là học sinh của Từ Giai, Cao Củng cũng không che dấu sự tán thưởng của mình.
Hai người lại nói rất nhiều rất nhiều chuyện cải cách, đương nhiên đại bộ phận thời gian là Cao Củng nói, Trương Cư Chính vùi đầu ghi chép, chỉ ngẫu nhiên xen vào vài câu, nhưng đều nói trúng chỗ yếu hại, làm người ta không khỏi sinh khoái cảm gặp được tri âm.
Khi thảo luận xong, Trương Cư Chính đặt bút xuống, thổi khô mực, nói:
- Huynh trưởng trau chuốt lại một chút là có thể dâng tấu lên hoàng thượng được rồi.
Không kìm được hưng phấn nói:
- Một khi hoàng thượng phê chuẩn, kỷ nguyên mới của Đại Minh sẽ do huynh viết.
Cao Củng cười khà khà ngồi nghe, tới câu cuối cùng của hắn thì lúc lắc ngón tay:
- Sai rồi, là do hai người cùng viết.
Trương Cư Chính kích động, xem ra Cao các lão đặt mình ở vị trí ngang hàng với ông ta rồi, vội khiêm tốn nói:
- Tiểu đệ sao dám xếp ngang hàng với huynh trưởng, đệ chỉ dám cầm cờ dắt ngựa, xung phong hãm trận cho huynh...
Nói xong liền xấu hổ, vì hắn thấy Cao Củng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.
- Có gì không ổn sao?
Trương Cư Chính chột dạ sờ lên mặt.
- Lão đệ định vị bản thân chuẩn đó...
Cao Củng cố gắng dùng ngữ khí không để tổn thương Trương Cư Chính, hai người ông ta nói, không có hắn.
~~~~o0o~~~~~
Khi Trương Cư Chính tới thăm Cao Phủ, Thẩm Mặc gặp Đàm Luân và Ngô Đoái.
- Hôm nay là thất tịch, ngày ngưu lang chức nữ tụ hội.
Thẩm Mặc thoải mái dựa mình vào ghế, cười nói:
- Chúng ta chẳng khác gì đôi uyên ương số khổ đó, muốn gặp nhau một lần sao mà khó thế?
Thấy tâm tình y không tệ, Ngô Đoái và Đàm Luân thả lỏng, Ngô Đoái nói:
- Vì người ta là đôi phu thê, chúng ta có ba người, gặp nhau càng khó hơn.
- Ha ha ha, thôi đi..
Đàm Luân cười lớn:
- Bản nhân chỉ hứng thú với với nữ tử tươi trẻ thôi.
- Cái này không nói cũng biết.
"Khụ" Thẩm Mặc ho một tiếng, nhìn đồng hồ nói:
- Hai vị nói chính sự đi.
Hai vị thị lang vội ngồi ngay ngắn lại.
- Chớp mắt một cái hai vị đã nhậm chức được một năm rồi, hôm nay tổng kết đơn giản lại.
Thẩm Mặc nhìn hai người:
- Ai trước nào?
Hai người nhìn nhau một cái, Đàm Luân không khách khí nói:
- Hạ quan trước.
Thấy Thẩm Mặc gật đầu, hắn liền trầm giọng nói:
- Trung đường đại nhân bố trí nhiệm vụ cho hạ quan nhiệm vụ là chuyển biến sách lược phòng thủ chủ động. Năm nay là năm thứ hai, cũng là năm quan trọng mục tiêu có thể hoàn thành hay không, cho nên từ tháng riêng tới giờ hạ quan cơ bản là tuần thị các biên trấn.
- Vất vả rồi.
Thẩm Mặc gật đầu tỏ ý an ủi, hỏi:
- Kết quả ra sao?
- Tổng thế là khá hài lòng.
Đàm Luân có chút phấn chấn:
- "Địch chưa động ta động trước, đặt trọng thương địch lên trên" đã cho kết quả ở Tuyên Đại, nay Kế Liêu Tam Biên chủ động xuất kích, phái tinh nhuệ đi tìm kiếm doanh trại của Thát Đát, cướp ngựa hoặc đốt đồng cỏ, đánh lén, mặc dù thực lực không tốt, thêm vào người Mông Cổ đã có đề phòng, khiến cho thu hoạch không nhiều. Nhưng chúng ta quấy nhiễu liên tục, người Mông Cổ không dám chia ra chăn thả như trước nữa, mà tụ lại thành bộ lạc lớn, như thế chăn thả gia súc của bọn chúng bị ảnh hưởng, trâu bò không đủ cỏ ăn... Hắc hắc, đảm bảo tuyết mùa đông không dễ chịu đâu.
- Thứ hai, phạm vi hoạt động của chúng ta đã mở rộng ra ngoài hai trăm dặm gần biên giới, điều này rất quan trọng cho việc cảnh báo, đề phòng bọn chúng đánh lén.
- Thứ ba không phải là tin tức tốt, năm nay số lần Mông Cổ cướp bóc biên cương ít hơn mọi năm ba phần, hạ quan và các vị tổng đốc sau khi thảo luận xong đều cho rằng đây là dấu hiệu sắp đánh trận lớn.
- Ừm.
Thẩm Mặc gật gù.
- Năm ngoái Yêm Đáp vì vãn hồi thể diện, tấn công hết sức dữ dội, nhưng chúng ta đã có chuẩn bị trước, mặc dụ hắn tạo ra thanh thế không nhỏ, nhưng kiếm chác chẳng được bao nhiêu, cho nên năm nay hiện nguyên hình.
Đàm Luân tiếp tục nói:
- Các bộ lạc khác đều nghe theo hắn, cũng nửa năm không có động tĩnh, nhưng bị chúng ta quấy nhiễu cho phát điên, lại không có Bản Thăng cấp máu, không cướp được đủ vật tư, chẳng chống chọi nổi tới mùa xuân. Cho nên bọn chúng sẽ thúc giục Yêm Đáp xuất binh, đánh cho chúng ta một trận thật dữ dội. Yêm Đáp vì thu lòng người, tám phần sẽ gật đầu.
Cuối cùng tổng kết:
- Cho nên rất có khả năng sau kỳ sinh sản của chiến mã, sớm nhất chừng tháng 9, tháng 10 sẽ xâm nhập quy mô lớn.
- Các biên chuẩn bị ra sao rồi?
Thẩm Mặc hỏi.
- Tất cả đều đã biết, Vương Sùng Cố, Hoắc Ký, Tào Bang Phụ đều nhân tài ở phương diện này, chỉ cần cẩn thận phòng bị sẽ không tới mức xảy ra chuyện như năm ngoái.
Đàm Luân ngừng lại nhìn sắc mặt Thẩm Mặc:
- Nhưng biên cương chính sự bỏ bễ đã lâu, bọn họ cũng không dám đảm bảo, kêu khó với chúng ta, đều nói "binh không nhiều, ăn không đủ, tướng soái không có người mình cần, e rằng khó chu toàn"
- Ông thấy sao?
- Hạ quan thấy cả ba điều này không đủ thành họa, biên quân họa không phải ở thiếu mà là ở yếu, hơn nữa nam binh mấy năm qua điều tới, các trấn đều có mấy vạn khách binh, bất kể thế nào cũng không thể nói là thiếu; còn về phần lương không đủ, không cần vội cấp chi phí, để nuôi sức chiến đấu. Còn về tướng soái, dùng trọng thưởng khuyến khích người có công, ắt có bậc vũ dũng nghĩ cách phấn đấu, cần gì phải lo.
Thầm Mặc vỗ tay:
- Muốn gây dựng cơ nghiệp phải có khí độ này. Có điều sao ta thấy bọn họ đề ra ba điểm này là có ý khác nhỉ.
- Trung đường anh minh, hạ quan cũng cho rằng như thế.
Đàm Luân trầm giọng nói:
- Ba vị tổng đốc kêu khổ tuy không thực lòng, nhưng thể hiện ra mâu thuẫn thực sự đằng sau, "binh không nhiều", kỳ thực là khách binh quá nhiều, không điều khiển thuận; "lương không đủ" là ghen tị khách binh cung ứng sung túc; "tướng soái không có người mình cần", chẳng qua là vì tướng lĩnh phương nam quá nhiều, tự thành một phái, không nghe điều khiển.
- Cho nên quy cho cùng là mâu thuẫn giữa chủ binh và khách binh?
- Vâng, quân trấn phương bắc là quan binh thế tập, hai trăm năm qua đã hình thành tam đại tập đoàn liên kết chặt chẽ; còn mấy vạn khách binh mang khí thế thắng trận mà tới, lại ở chốn xa quê, tất nhiên đoàn kết với nhau. Ba vị tổng đốc chỉ vừa có chút ý nghĩ trộn quân đã làm quân sĩ náo loạn, quyền uy giảm mạnh, tất nhiên không vui.
- Ha ha, đúng là mất lòng ba phía.
Thẩm Mặc cười khổ.
Nam binh bắc thượng là do Đàm Luân đề xuất ra trước tiên, hiện giờ kết quả thế này, hắn không khỏi có chút bẽ mặt, vội giải thích:
- Theo kế hoạch nam binh bắc thượng chỉ là bước thứ nhất, bước thứ hai là trộn quân, đây là bước quan trọng nhất, vì biên quân Yến Triệu sớm đã mất sạch nhuệ khí, quân kỷ không có, phải lấy quân Ngô Việt trộn vào chỉ dạy, nếu không chẳng được việc gì. Nhưng giờ chủ binh khách binh như nước với lửa, làm sao thành công được?
- Chuyện này ta đã có kế, chỉ là thời cơ chưa chín muồi mà thôi.
Thẩm Mặc xua tay:
- Đợi đánh lui Thát Lỗ lần nữa là có thể thi hành.
- Tuân lệnh.
Thẩm Mặc nhìn sang Ngô Đoái:
- Quân Trạch, phía huynh ra sao?
- Nhiệm vụ năm nay của hạ quan là tổ chức tỉ thí võ chức và kiến thiết cửu đại binh xưởng. Một năm qua dựa theo yêu cầu của đại nhân, hạ quan đích thân đảm nhận tổng trưởng của tổng xưởng binh công, thành lập chín binh xưởng chuyên môn ở Kinh Thành, Trực Lệ, Sơn Đông, chưa ra sản xuất khác loại khí cụ chiến đấu. Nhưng hiệu quả không khả quan, thợ thiếu, hiệu suất thấp, lãng phí nghiêm trọng, chất lượng kém... Vẫn phải dựa vào các xưởng nhỏ của công bộ.
Sắc mặt Thẩm Mặc trở nên âm trầm, theo kế hoạch của y năm nay là phải đón cửa toàn bộ xưởng nhỏ, chuyển hết sang tổng xưởng của công bộ, nhưng bên công bộ không muốn, đám huân quý không muốn, chẳng qua chỉ vì hai chữ "lợi ích", không muốn chia thịt béo cho binh bộ mà thôi...
- Có điều chúng tôi đã nâng cao tiêu chuẩn nghiệm thu.
Thấy sắc mặt Thẩm Mặc khó coi, Ngô Đoái vội nói:
- Nhìn chung chất lượng cao hơn trước không ít.
- Chuyện này ta sẽ giải quyết.
Thẩm Mặc mặt vẫn âm trầm:
- Nói chuyện "tỉ thí võ chức" đi.
- Vâng, mặc dù còn hai năm nữa mới tổ chức "tỉ thí", nhưng vấn đề đã bộc lộ ra, không lạc quan nữa. Binh bộ chúng ta ra sức chấp hành, nhưng vấn đề chủ yếu xảy ra ở địa phương. Các ti chính, đốc học các tỉnh gửi tấu lên binh bộ, nói gạo lẫm sinh viên hao phí quá lớn, không có sức cung ứng cho con cháu võ tướng nữa. Cho nên chỉ có ba nơi Trực Lệ, Sơn Đông và các tình đông nam là mở võ học, còn các nơi khác không triển khai.
- Vậy đốc phủ các tỉnh có ý kiến gì?
- Ý bọn bọ là con cháu võ tướng phải tự bỏ tiền, hoặc binh bộ cấp tiền. Làm theo cái thứ nhất, các võ tướng sẽ tạo phản mất, làm theo cách thứ hai, binh bộ chẳng có tiền, dù có gửi xuống qua đủ mọi tầng bóc lột, số còn lại chẳng ăn thua.
Cuộc tụ hội hôm nay thật ngán ngẩm, cơ bản nhiệm vụ của hai người đều không hoàn thành. Nhưng Thẩm Mặc biết không thể trách bọn họ, vì cái gốc có vấn đề, hai vị thị lang khó giải quyết được.
Thấy cả hai mặt mày ủ ê, Thẩm Mặc đành cổ vũ:
- Trước kia điều kiện chưa thành thục đã ép hai vị làm việc này, thật là làm khó hai vị. Hơn nữa một năm qua cũng đâu uổng phí, ít nhất các vị có kiến thức sâu sắc về lĩnh vực của mình, một khí thời cơ tới, ta tin hai vị sẽ dùng thời gian ngắn nhất làm ra thành tích tốt nhất.
Hai người đồng thành:
- Đó là khi nào?
- Sắp rồi.
Thẩm Mặc thong thả nói:
- Đêm tối đã qua, bình minh ở ngay trước mắt.
~~~~o0o~~~~
Cao Cùng chỉ nghỉ ở nhà 2 ngày, mùng 10 tới nội các báo danh.
Khi đó các vị đại học sĩ đều có mặt, nhìn thấy nam nhân có bộ râu bờm xờm phong cách đi vào, vẻ mặt mỗi người đều rất đặc sắc.
- Tới rồi...
- Sớm quá...
Mọi người đứng dậy, cố gắng chào hỏi không mất tư cách, chừng mực rất chuẩn.
Khó xử nhất là Lý Xuân Phương, trước kia ở dưới Cao Củng, nay là thủ phụ, nhìn mọi người gật đầu chào ông ta, chẳng biết nên đứng hay nên ngồi, cuối cùng thành tư thế nửa đứng nửa ngồi, như sắp bay biểu thị hoan nghênh, rất xấu hổ.
May là Cao Củng không làm khó hắn, chắp tay hành lễ trước.
Lý Xuân Phương như được đại xá, đứng hẳn dậy, tươi cười nói:
- Còn tưởng lão huynh sẽ nghỉ thêm vài ngày chứ.
- Thời gian không đợi người...
Cao Củng giọng vang vang:
- Vừa nghĩ tới còn bao chuyện phải làm, ta một khắc cũng không đợi nổi.
Hàn huyên đơn giản xong, Cao Củng thản nhiên ngồi ghế cuối cùng trong ánh mắt chú ý của mọi người, mở túi công văn mang theo, lấy tài liệu ra đọc chăm chú, chẳng hề để ý tới người khác.
Nhìn một lúc ai về chỗ nấy, nhưng tâm trí cứ đề đâu đâu, lo ông ta nổi khủng bất kỳ lúc nào... Chẳng trách được, mọi người cho rằng đối với Cao Củng mà nói bị ngồi cuối cùng, thực sự quá ủy khuất.
Một lúc sau thấy mặt Cao Củng vẫn bình thường, Lý Xuân Phương hơi yên tâm một chút, hắng giọng nói:
- Bắt đầu đi.
Cuộc họp thường lệ của nội các diễn ra.
Ban đầu vì sự có mặt của Cao Củng, Triệu Trinh Cát còn kiềm chế, nhưng khi nói tới vấn đề cải cách tài thuế, ông ta không chịu nổi nữa, cùng Trương Cư Chính cãi nhau, cãi không nổi thì mắng:
- Trưởng Tử, đây là sách lược Từ các lão định ra, ngươi là học sinh dám lật nhào à?
Trương Cư Chính định nhịn như trước kia thì nghe rầm một cái.
Mọi người quay đầu sang, thấy Cao Củng đập bàn xong phủi tay, thản nhiên nói:
- Đánh chết con muỗi kêu vo ve, mọi người tiếp tục đi...
Mọi người thầm nghĩ, thật hay giả thế? Nhưng không thể để ông ta dọa sợ được chứ? Vì thế mọi người tiếp tục đàm luận, lần này tới lượt Triệu Trinh Cát và Cao Nghi, vì chuyện kinh diên.
Cao Nghi tuy dễ tính, nhưng không chịu nổi người khác chỉ chỏ chân tay với mình, có điều ông ta cãi không nổi lão Triệu, đành im lặng nghe Triệu Trinh Cát lớn tiếng giáo huấn mình.
Triệu Trinh Cát đang nói văng nước bọt lại nghe rầm một cái, giật bắn mình, nhìn theo tiếng động, lại là Cao Củng đập bàn.
- Sao, lại có muỗi à?
Triệu Trinh Cát xầm mặt xuống.
- Phải, muỗi to lắm.
Cao Củng cười lạnh.
- Nội các đâu ra nhiều muỗi thế?
Triệu Trinh Cát có ngu cũng biết kẻ này nhắm vào mình.
- Không có à?
Cao Củng giả ngốc:
- Sao cứ nghe thấy tiếng vo ve nhỉ?
- Ông nói cái gì?
Triệu Trinh Cát hai mắt trợn tròn, từ khi ông ta vào nội các chưa ai dám kiếm chuyện.
- Muốn phải nói trắng ra à, sợ có kẻ chịu không nổi.
- Ông...
Thấy mùi thuốc súng ngày càng đậm, mọi người vội khuyên can, dù sao ngày đầu Cao Củng cũng không muốn sinh sự, quay đầu đi.
Triệu Trinh Cát biết lão Cao chẳng phải tùy tiện bắt nạt được, hừ một tiếng, không nói nữa.
Cuộc họp kết thúc trong không khí quái dị.
Cuối cùng là an bài phòng cho Cao Củng, hiện nay, Lý Xuân Phương và Thẩm Mặc mỗi người có một phòng riêng, Trương Cư Chính và Cao Nghi một phòng, Trần Dĩ Cần và Triệu Tinh Cát một phòng.
Hiểu tình huống xong, không đợi an bài, Cao Củng nói:
- Không cần phiền hà nữa, ta cùng Giang Nam một phòng. Giang Nam không có ý kiến gì chứ?
- Cầu mà không được.
Thẩm Mặc cười chân thành, bắt tay ông ta:
- Làm việc cùng Tân Trịnh công, là chuyện vui trên đời.
Cao Củng cười ha hả.
Vì Cao Củng nghỉ đã lâu tất nhiên làm quen chính vụ trước, cho nên ngày đầu không có công việc cụ thể gì, chỉ xem tấu trương, nghe mọi người họp, sau đó lúc nào Triệu Trinh Cát nổi điên thì trấn áp, làm lão Triệu cực kỳ khó chịu.
Mọi người nhìn thấy hết cả, cười thầm:" Triệu bá vương có đối thủ rồi."
Bất tri bất giác tới giờ thân, vì hôm nay họp nhiều, nên có mấy bản tấu chưa đọc xong, Thẩm Mặc sai người về báo với nhà đêm nay không về. Nội các bận rộn, các nàng ở nhà cũng quen rồi.
Ăn tối xong Thẩm Mặc quay về trị phong tiếp tục làm việc, kỳ thực Thẩm Mặc không thường xuyên tăng ca, càng không đem công việc về trị phòng, không biết vì sao hôm nay phá lệ.
Vừa xem công văn được một lúc thì cửa mở ra, quả nhiên Cao Củng quay lại, Thẩm Mặc đặt bút xuống:
- Giờ cơm không thấy đâu, còn tưởng huynh về nhà rồi.
- Ừ, đúng là về nhà, có điều lại tới.
Cao Củng vừa lấy khăn rửa mặt vừa nói:
- Lão bà bị bệnh, không yên tâm.
- Vậy huynh còn tới làm gì, có việc gì quan trọng đâu.
Thẩm Mặc rất muốn nói, cái khăn đó của ta, nhưng cố nhịn.
- Đợi không nổi, hôm nay bàng quan, thấy hiện trạng nội các không tốt.
Thẩm Mặc gập bản tấu lại, đợi Cao Củng nói tiếp.
- Đùn đẩy, thủ cựu, không hợp thời.
Cao Củng tổng kết xong, nói:
- Không thể tiếp tục như vậy, phải thay đổi.
- Đúng thế.
Thẩm Mặc gật đầu, vẻ mặt dưới ánh đèn có vài phần thần bí:
- Lão huynh chuẩn bị làm thế nào?
- Trước khi thảo luận vấn đề này, ta muốn xác nhận với lão đệ một việc.
- Được.
- Lão đệ biết Thiệu đại hiệp chứ?
Cao Củng nhìn chằm chằm vào Thẩm Mặc.
- Thiệu đại hiệp.
Thẩm Mặc tỏ ra hoang mang một chút rồi gật đầu:
- Có qua lại một lần, khi binh biến Nam Kinh, hắn có đem tới một thuyền bạc giải vây, kẻ này sau lưng có bóng dáng nhiều gia tộc lớn, đệ nợ ân tình này, tới giờ vẫn bất an.
Cao Cung nghe thế nửa tin nửa ngờ hòi:
- Nói vậy hắn không phải người của lão đệ?
- Không phải.
Thẩm Mặc lắc đầu.
Cao Củng im lặng, tình cảm của ông ta với Tiệu Phương rất rắc rối, một là cảm kích, hai là cảnh giác... Điều này không khó lý giải, một nhân vật giang hồ lại có liên hệ với người trong cung, thao túng hướng đi của đại học sĩ. Đằng sau chuyện hoang đường này ẩn chưa bao nhiêu bí mật, sẽ tạo thành uy hiếp gì với mình?
Hồi lâu sau Cao Củng mới thở hắt ra:
- Nói vậy ta không cần phải nợ ân tình của lão đệ rồi.
- Huynh không cần nợ bất kỳ ai.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Huynh là Cao Tân Trịnh, là người định sẵn sẽ nắm giữ càn khôn triều Long Khánh.
Tin tức ẩn chứa sau câu nói đó làm tim Cao Củng giật đánh thót, thầm kêu:" Quả nhiên y là kẻ thao túng đằng sau."
Cao Củng cũng hiểu vì sao Thẩm Mặc không thừa nhận, vì mình lên, tiền đề là phải hạ Từ Giai, nói thế nào cũng là khi sư diệt tổ. Hai là sai phái người giang hồ hợp mưu với thái giám, chẳng phải chuyện vinh quang gì.