Tuy nhiên Thẩm Mặc cũng không phải thuần dựa vào lừa dối, đối với những đại hộ ông chủ có trong tay vàng thật bạc thật, y gọi từng người vào Thượng Hải nói chuyện, người nhận mua trái phiếu xanh thì phát huân chương, không nhận mua thì để đó chờ hồi tâm chuyển ý. Có người muốn không để ý tới Thẩm Mặc, trên báo sẽ oanh tạc, chỉ trích người đó máu lạnh ích kỷ, không có lương tâm, làm cho đại hộ đành phải đến Thượng Hải quy phục.
Phải dựa vào loại phong phạm đào ba tấc đất này, Thẩm Mặc đã đẩy ra ngoài được 3000 vạn lượng trái phiếu xanh, và hiển nhiên dẫn đến tiếng mắng chửi không ít.
Nhưng mà, những nỗ lực này không có uổng phí, những tấm giấy nhỏ này thực sự bắt đầu lưu thông trên thị trường rồi.
Đầu tiên là các quan viên đành phải tiếp thu. Bắt đầu từ tháng này, tiền lương của họ chỉ là một mớ giấy xanh ngắt. Đương nhiên, Thẩm các lão chưa bao giờ hãm hại người, phát chính là lương gấp đôi.
Tiếp theo nông dân cũng chấp nhận, bởi vì không quản hoàng đế là ai, họ đều phải nộp thuế cho quan lão gia, mà quan phủ chỉ lấy loại giấy xanh này, họ cũng chỉ dùng lương thực tốt để đổi lấy loại giấy này thôi.
Trong tay các lương thương không có giấy xanh, nhưng thứ này có thể thu được lương thực, vì vậy họ chạy đến ngân hàng, dùng ngân phiếu trong tay mình để đổi lấy giấy xanh, để mà đi mua lương thực trong tay nông dân...
Sau khi các lương thương thu mua lương thực, lại không thể trực tiếp bán cho thị dân, bởi vì triều đình đột nhiên tuyên bố, hiện tại thi hành chế độ cung cấp thời chiến, cho nên toàn bộ lương thực đều phải bán ra cho quan phủ các nơi, bằng không sẽ lấy tội đầu cơ tích trữ để luận xử!
Quan phủ sẽ thu mua mới giá thị trường, cho các lương thương thu được lợi nhuận. Đương nhiên, quan phủ chỉ có thể thanh toán bằng giấy xanh, sau đó do quan phủ bán ra giá ổn định cho dân chúng. Đương nhiên, quan phủ cũng chỉ chấp nhận giấy xanh...
Bởi vì giấy xanh có thể mua lương thực, các công nhân cũng có thể đồng ý tiền lương các lão bản dùng giấy xanh để phát, mà mua bán hàng giữa công trường và các nhà cung cấp phần lớn có thể thông qua ngân hàng chuyển khoản hoàn thành. Chỉ cần không đổi ra hiện ngân. Điều này có thể tránh được giấy xanh quấy rầy.
Bất kể như thế nào, bộ máy kinh tế của Đại Minh ngừng đã lâu, đã hơi rỉ sắt, miễn cưỡng bắt đầu vận chuyển, nhưng phổ biến tồn tại vấn đề khởi công không đủ, một mặt là các chủ nhà xưởng không nắm chặt đối với tương lai, cũng khuyết thiếu lòng tin đối với trái phiếu xanh, không dám đầu tư mạnh; mặt khác, cũng bởi vì kinh tế bị vây trong thời kỳ trời đông giá rét, khó tránh khỏi xuất hiện vấn đề đơn đặt hàng không đủ.
Nhưng rất nhanh, Thẩm Mặc đã giải quyết được vấn đề này, bởi vì y thúc đẩy hội nghị toàn thể nội các, thông qua nghị quyết vũ lực thảo phạt ngụy đế. Mà chiến tranh yêu cầu sản xuất vật tư, nhất là vật tư quân sự. Chiến thuyền, thương pháo, đạn dược, đao cụ, đồ quân dụng, xe ngựa, khí tài quân sự... Những thứ này đều yêu cầu Chính phủ mua với số lượng lớn.
Ai cũng biết, những đơn đặt hàng lớn này đối với ngành công thương nghiệp Đông Nam nghỉ ngơi đã lâu có ý nghĩa thế nào, cho nên biết rõ quan phủ chỉ dùng trái phiếu xanh để thanh toán, các nhà công thương nghiệp vẫn là tranh đến rách đầu.
Ngay khi chiếc bánh ngọt cơ bản đã phân xong, đợt hàng đầu tiên 1200 vạn lượng hoàng kim của Lữ Tống rốt cuộc đưa đến Thượng Hải. Ngày đó, lại là người người đổ xô ra, đề phòng còn sâm nghiêm hơn lúc Thẩm Mặc đến mấy lần. Từng rương vàng, ngay tại bến tàu và trước mặt mọi người cân kiểm tra, sau đó trực tiếp đưa đến tổng kim khố Thượng Hải của ngân hàng Hộ bộ.
Đến lúc này, mọi người đã không còn hoài nghi đối với năng lực chi trả của trái phiếu xanh nữa... Lẽ ra mây đen chiến tranh bao phủ, hẳn là vẫn còn làn sóng tễ đoái mới đúng, thế nhưng bởi trái phiếu xanh có kỳ hạn là một năm. Một năm sau, mọi người mới có thể đổi thành vàng, cho nên tễ đoái không thể nào xảy ra.
Được rồi, mọi người rốt cuộc đã xua tan nghi hoặc đối với trái phiếu xanh, đem nó trở thành tiền tệ chính phủ theo lý đương nhiên. Vì hoàn thành lượng đơn đặt hàng khổng lồ của triều đình, họ bắt đầu tập trung toàn bộ lực lượng mà sản xuất.
Mỗi nụ cười, mỗi cái nhăn mày của thị trường hoàn toàn dựa vào tiền tệ chống đỡ. Vì vậy kinh tế đình trệ đã lâu bắt đầu vận chuyển trở lại.
Bất kể là thời đại nào, tiền tệ tăng phát đều sẽ kích thích thị trường chứng khoán. Bởi vì, tiền tệ là viên đạn của thị trường chứng khoán. Thế nhưng, chỉ có dưới tình huống kinh tế khỏe mạnh, mới có khả năng cùng thực thể kinh tế là động lực lẫn nhau.
Sở Giao dịch chứng khoán Thượng Hải phát hiện, tiền mặt cùng cổ phiếu đồng thời bắt đầu nhiều lên. Lúc này, ngành chứng khoán đã có đạn dược đầy đủ, hệ thống công nghiệp lại buôn bán thịnh vượng, mọi người có tầm nhìn xa đều đầu tư vào thị trường chứng khoán, khiến lượng mua bán cổ phiếu khôi phục đến mức độ trước nguy cơ, giá cổ phiếu cũng tầng tầng dâng lên, bóng ma nguy cơ rốt cuộc từ từ mờ đi.
Đứng trên sân thượng đại lâu của ngân hàng Hộ bộ, Thẩm Mặc rốt cuộc thở phào một hơi. Thật ra, Lữ Tống căn bản không đưa ra được con số 5000 vạn lượng hoàng kim, huống hồ Lữ Tống đã hình thành nền sinh thái chính trị của một địa phương tự trị, hội tư nghị đại biểu dân chúng địa phương cũng sẽ không đồng ý đập nồi bán sắt gánh nợ thay quốc nội.
1200 vạn lượng hoàng kim là cực hạn mà Thẩm Mặc có thể xoay sở được rồi, nhưng dưới mây đen bao phủ của chiến tranh, nếu như chỉ ngây ngốc ném số tiền này vào thị trường, khả năng chỉ kiên trì được vài ngày, đã bị các đại hộ sợ đến vỡ mật lấy đi thôi.
Mà hiện tại, y thông qua một loạt thủ đoạn phiên vân phúc vũ, các loại tạo thế cùng mượn thế kết hợp, rốt cuộc khiến mọi người chấp nhận trái phiếu xanh làm tiền tệ pháp định của triều đình. Mà 1200 vạn lượng hoàng kim kia vẫn còn êm đẹp nằm trong kim khố, chưa từng động đến một phần nào.
Điều nhất định phải nói đó là, sau khi thị trường tài chính cơ bản đã ổn định, Nhược Hạm đem hai thành cổ phần kiềm giữ Hối liên hào, tất cả đều không hoàn lại rót vào ngân hàng Hộ bộ, xem như vốn cổ phần Hối liên hào góp vào ngân hàng Hộ bộ. Bản thân chỉ để lại 1 %, xem như gia sản cho con trai út... Mà bên Nhật Thăng Long, cũng dựa theo hiệp nghị cùng Thẩm Mặc, đem 20 % cổ phần của nhà Trương Tứ Duy không hoàn lại chuyển cho ngân hàng Hộ bộ, cũng xem như vốn cổ phần Nhật Thăng Long góp vào ngân hàng Hộ bộ.
Cuối cùng, trong ngân hàng Hộ bộ, vốn ngân hàng chiếm 40 %, vốn quốc gia chiếm 60%, mười thành viên đổng sự hội, cũng án theo tỉ lệ này, vừa bảo đảm quyền khống chế của triều đình đối với các chính sách tài chính như phát hành tiền tệ, lại cơ bản bảo đảm lợi ích của ngân hàng.
Càng quan trọng là trong quá trình này, Thẩm Mặc đã nặn lại tín dụng quốc gia đã bị Chu Nguyên Chương làm phá sản hơn 200 năm. Càng càng quan trọng là, y dựa theo ước pháp tam chương cùng các thân thương Đông Nam, rốt cuộc có thể hợp lý hợp pháp trưng thu thuế công thương, mặc dù vì khôi phục nguyên khí của công thương nghiệp, trong 5 năm ước định lúc ban đầu, thương hiệu chỉ báo ứng mức thuế, mà không chân chính nộp thuế. Nhưng hai sự kiện này cũng không phải vì hiện tại, mà là vì tương lai.
Chương 923: THIÊN HẠ (6)Càng quan trọng là, hai quyền lực này đều nằm trong tay hội nghị toàn thể nội các, vả lại không có khả năng trả lại cho hoàng đế.
Mấy trăm năm sau, trên lịch sử Đại Minh có thể vượt qua trong mấy lần phản phục, cũng liên tục bảo trì cường thịnh, cũng đều nhờ nó ban tặng.
**********
Về phần lúc này, giết gà đã không cần dùng đến dao mổ trâu...
Khi ở phía nam rốt cuộc đi ra từ đầm lầy nguy cơ, rất nhanh khôi phục nguyên khí. Mẫu tử hoàng đế ở Bắc Kinh lại lâm vào nguy cơ khó giải... Bởi vì nguyên nhân lịch sử, biên quân cùng tôn thất của Đại Minh, trên chính thành đều tập trung tại phương bắc, lại thêm vật tư tiêu hao ở kinh thành, ba gánh nặng này vẫn đều do các tỉnh Đông Nam tới gánh.
Kinh tế Đông Nam sở dĩ khôi phục nhanh như vậy, nó có quan hệ trực tiếp với gánh nặng rốt cuộc được dỡ xuống.
Lẽ ra phương bắc có quân đội dũng mãnh, hẳn là nhanh chóng nam hạ bình định mới phải. Nhưng mà binh mã vị động lương thảo tiên hành, gánh nặng này không phải là dân chúng phương bắc vốn nghèo khó, lại mấy năm liên tục gặp thiên tai có thể gánh được.
Nhưng không điều khiển vẫn phải bỏ tiền nuôi quân. Thái Thương ở Bắc Kinh đảo mắt khô kiệt, công văn các nơi đưa đến như hoa tuyết ập vào kinh thành. Hai mẫu tử hoàng đế dù có bán cả Tử Cấm thành, cũng không phát ra được 1-2 trăm vạn lượng tiền lương, xuất ra 100 vạn thạch lương thực quân nhu... Quân đội phương bắc bắt đầu xảy ra rối loạn, thậm chí ngay cả người Mông Cổ cũng bởi vì không có người mua lông dê của họ mà suy nghĩ có nên trở về nghề xưa hay không.
Thế nhưng, một bức thư tự tay viết đầy từ nghiêm khắc, hầu như là giáo huấn kèm tiếng mắng của Thẩm Mặc đã khiến một đám Đài cát luống cuống. Cuộc sống chăn nuôi an nhàn sung túc đã phai mờ đi nhuệ khí cuối cùng của họ. Họ chỉ cần nhớ tới ác ma tâm hắc thủ lạt với vẻ mặt tươi cười đó, chút ý nghĩ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đã không còn.
Tấn thương vừa mới chuyển đầu phía nam, nhu cầu cấp bách lập công biểu hiện cũng đã phát huy công dụng. Họ hầu như vẫn bảo trì mối liên hệ mật thiết với mỗi một nhánh biên quân, quan hệ cùng người Mông Cổ càng không cần phải nói. Đối với họ thì ai đối xử tốt với mình thì dựa vào người đó, quản ngươi là phía nam hay là phía bắc. Cho nên các quân nhân đều biểu thị phục tòng điều khiển của triều đình Nam Kinh, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh Bắc Kinh.
Lý Thành Lương ở Liêu Đông càng đã sớm mài sẵn dao. Vài lần thỉnh chiến muốn đem binh nam hạ Sơn Hải quan, vì Thẩm Mặc đánh thẳng kinh sư.
Toàn bộ thỉnh chiến đều bị Thẩm Mặc ngăn lại.
Bởi vì y biết rõ, thỉnh thần dễ tiễn thần mới khó. Lực lượng quân sự một khi hình thành, sẽ rất khó ở trong hệ thống ràng buộc cho đến khi diệt vong, bọn họ trưởng thành từ trong bạo lực, cũng chỉ tin tưởng bạo lực. Thả những con mãnh hổ này ra khỏi chuồng, nhất định sẽ mang đến cho quốc gia và nhân dân hung hiểm khó có thể dự đoán.
Vẫn là câu nói kia, giết gà không cần dùng dao mổ trâu, y chỉ cần quân đội bảo trì yên bình. Từ từ đợi kết quả là được.
Điều này cũng quyết định phải tốc chiến tốc thắng, bằng không sẽ sinh biến cố.
Tháng 8 năm Vạn Lịch thứ 13, phương bắc khí trời chuyển lạnh, chính là thời tiết tốt để giết người phóng hỏa.
200 chiếc chiến hạm, 200 thuyền vận tải dân gian của thủy sư Đông Nam dưới trướng Diêu Trường Tử chở 12 vạn nội các quân phía nam, chưa nã một phát súng một pháo nào liền đặt chân lên Thiên Tân Vệ.
Bởi vì người lãnh đạo quân sự tối cao của Thiên Tân Vệ, đô đốc hậu quân đô đốc phủ, Đông Ninh hầu Tiêu Chí, suất lĩnh hơn 3 vạn quan binh của Thiên Tân lưỡng vệ phản chính.
Sau đó đại quân một đường không gặp chút phản kháng, thuận lợi đến dưới thành thành Bắc Kinh, hoàn thành bao vây thành Bắc Kinh, cũng phái sứ giả vào kinh đàm phán, lấy lý do bảo vệ an toàn cho hoàng đế Đại Minh Chu Thường Lạc, nhắc nhở ngụy đế Chu Dực Lưu đầu hàng, cũng bảo đảm an toàn sinh mệnh tài sản, giữ nguyên phong hào cùng đãi ngộ quận vương cho hắn. Nếu như trong vòng 3 ngày, Chu Dực Lưu không mở thành đầu hàng, đại quân sẽ công thành, đến lúc đó ngọc nát đá tan, cùng lắm thì lại lập một hoàng đế họ Chu khác.
Sau khi suy nghĩ hai ngày ba đêm, Chu Dực Lưu quyết định đầu hàng... Thật ra không có gì đáng phải suy nghĩ, từ khi lên làm hoàng đế này, Chu Dực Lưu chưa từng ngủ qua một đêm yên ổn, bây giờ còn có thể trở lại làm vương gia phú quý của hắn, cái này có gì không tốt chứ?
Về phần những người theo hắn đến Tử Cấm thành thì tựa như mới trải qua một giấc mộng hoàng lương chỉ mấy tháng, vừa tỉnh lại, phát hiện lại trở về như trước, hình như cũng không có gì tổn thất. Chỉ có trường sử của vương phủ phát điên, cả ngày đi chửi một con chó đen của quý phủ:
- "Ngươi hại cả đời tỷ tỷ của ta, lại hại cả đời ta, ta phải ăn ngươi mới có thể giải hận!" Nhưng con chó quá hung dữ, hắn không dám tới gần, cho nên chỉ có thể mỗi ngày mắng cho đỡ nghiện.
Lý thái hậu trái lại tâm chí kiên định, nàng tính toán rất tinh, dù sao quyền lực đã không có, có thể hưởng phú quý cũng tốt rồi, dù sao thì tôn tử đăng cơ, mình còn thăng một cấp, lại thành thái hoàng thái hậu nữa, vẫn là người tôn quý nhất của Đại Minh triều này.
Cái này thì thuộc về thanh thu đại mộng của nàng rồi. Tháng 10 năm đó, trước đại điển đăng cơ của tân quân, trải qua thời gian dài bàn bạc của hội nghị toàn thể nội các, cuối cùng quyết định tước tôn hiệu của nàng, giáng làm thái phi, ở tại Nam Cung, chỉ tôn Trần thái hậu làm thái hoàng thái hậu, Vương hoàng hậu làm hoàng thái hậu.
Tháng 11 năm Vạn Lịch thứ 13, tân quân Chu Thường Lạc chưa đến 3 tuổi được Vương thái hậu ôm ấp đăng cơ, tuyên bố năm tới cải nguyên.
Trong chiếu đăng cực của tân quân --
Tuyên bố giải tán toàn bộ thái giám trong cung, cùng vĩnh viễn không sử dụng hoạn quan nữa.
Tuyên bố Cẩm Y Vệ sửa thành Quân tình ti, thuộc về Binh bộ, cũng vĩnh viễn xóa bỏ cơ cấu đặc vụ, bất kể cơ cấu nào bất kể người nào, không trải qua thẩm phán của pháp luật, không được bắt bớ và tự ý giam cầm bất kỳ ai!
Tuyên bố tài sản cá nhân không được xâm phạm, bất kỳ ai chưa trải qua pháp luật cho phép, không được cướp đoạt tài sản của người khác.
Tuyên bố cho dù là bản thân hoàng đế cũng phải tuân thủ các điều khoản kể trên, cũng tiếp thu giám sát của hội tư nghị ba cấp cùng nội các, nếu có chỗ sai phạm, nguyện lấy thoái vị tạ thiên hạ!
******
Những điều khoản này tự nhiên không có khả năng phát ra từ tay một đứa trẻ ba tuổi, mà là do Thẩm Mặc nghĩ thay. Đối với những điều khoản đại nghịch bất đạo của y, Trương Cư Chính đã nhậm chức nghị trưởng hội tư nghị rất không xem trọng.
Hắn nói với Thẩm Mặc:
- Hiện tại ngươi lấy thúng úp voi, hoàng đế lại là một đứa trẻ ba tuổi, không biết phản đối là ý gì, nhưng đợi đến khi nó trưởng thành thì sao? Ngươi thì đã sắp chết già rồi, ngươi cho là những điều khoản chết này có thể ràng buộc được nó sao? Ta dám cam đoan, chỉ cần nó có đủ lực lượng, bất cứ lúc nào cũng có thể xé bỏ hiến chương.
- Người thế thệ này quản chuyện người thế hệ đó. Nửa đời người của ta đã gắng sức đánh vỡ một vài thứ, trong 10 năm còn lại, lại gắng sức khiến một vài thứ tiến nhập nhân tâm. Đối với ta thì, nó đã đủ lắm rồi.
Thẩm Mặc nhìn ánh mặt trời đằng xa đã muốn nhô lên:
- Về phần tương lai, phản phục là nhất định, ta cũng có thể sẽ bị hóa thành tro bụi. Nhưng nó có quan hệ gì chứ? Không biết không đáng sợ, biết mà không dám đi tranh thủ mới đáng sợ nhất. Nếu như họ nguyện ý tiếp tục quỳ xuống trước hoàng đế, vậy cứ coi như chưa từng có cá nhân ta là được rồi...
- Ngươi không sợ thời đại của tương lai sẽ càng xuống dốc hơn quá khứ sao?
- Sẽ không đâu.- Thẩm Mặc quay đầu lại, mỉm cười nói:
- Nhất định sẽ rất tốt...