Quân Cưới

Chương 5

Tôi tên là Triệu Kiến Quốc, khi tôi năm tuổi thì cha tôi gặp chuyện ngoài ý muốn mà qua đời, tôi theo mẹ tái giá đến nhà họ Trần, trở thành con riêng của nhà họ Trần. Thái độ của mẹ đối với tôi vẫn luôn ôn hòa, có lúc bà sẽ ngẩn người nhìn tôi sau đó liền bắt đầu đánh tôi, sau khi đánh xong lại bôi thuốc trị thương cho tôi. Khi tôi bảy tuổi, bà tái giá đến nhà họ Trần, hai năm sau, bà sinh con gái cho Trần Đại Dũng, lại qua hai năm nữa bà sinh thêm cho tôi một em trai cùng mẹ khác cha. Lúc mới đầu, tôi cũng không ý thức được mình có cái gì bất đồng cùng người khác, nhưng bạn bè cùng lứa xa lánh, một vài phụ nữ chỉ chỉ trỏ trỏ ở phía sau mới khiến tôi hiểu tôi cùng người khác thật sự không giống nhau. Tôi là một đứa con riêng, tôi nên cảm thấy may mắn vì nhà họ Trần nguyện ý chứa chấp tôi.

Bạn chơi chung với tôi khi còn bé chỉ có duy nhất một người là Thạch Đầu bởi vì tôi có thể leo cây hái táo cho hắn ăn. Hắn nói cũng chỉ vì chuyện này mà khi còn bé có một khoảng thời gian hắn đặc biệt sùng bái tôi.

Tên của tôi là do cha đặt cho. Cha hi vọng tôi có thể kiến công lập nghiệp, đền đáp đất nước. Cho nên lúc tôi mười sáu tuổi đã lén chạy khỏi nhà đi đầu quân. Cuộc sống trong quân đội vô cùng gian khổ, khi huấn luyện có thể bị thương, thỉnh thoảng còn phải làm nhiệm vụ nhưng ở đây tôi có cảm giác gia đình. Về phần cái nhà kia, cách mấy năm tôi mới trở về một chuyến mà thôi.

Thời gian trong doanh trại trôi qua đặc biệt mau, đảo mắt một cái mà tôi đã có cả một bó tuổi, lãnh đạo cũng nhiều lần tìm tôi nói chuyện, làm công tác tư tưởng. Chỉ là có con gái nhà nào nguyện ý gả cho tôi đâu, không uất ức con gái nhà người ta đã là tốt lắm rồi. Mắt thấy tôi sắp ba mươi, lãnh đạo càng nóng nảy hơn, cuối cùng đoàn trưởng giao cho tôi một nhiệm vụ: trong vòng năm ngày phải giải quyết vấn đề cá nhân, không thể làm gương xấu khiến đồng đội theo sau. Ngày hôm sau, tôi liền ngồi xe lửa về nhà.

Về đến nhà gặp mẹ, bà đối với tôi vẫn không lạnh không nóng, những năm này cũng không còn đề cập tới hôn sự của tôi nữa, tôi cũng không thèm để ý. Sau khi ra ngoài, tôi đi đến nhà họ Thạch , chú Thạch cùng thím Thạch đối xử rất tốt với tôi , ban đầu lộ phí dùng để đi đầu quân cũng là do chú Thạch cho, lần này lại phải đến làm phiền chú ấy.

Chú Thạch nghe xong chuyện của tôi, cân nhắc một chút mới nói, “Trước mắt có một đám rất tốt, con gái nhà đó không tệ, chính là cha nó có chút khó khăn, sợ là không dễ.”

“Ai nha, ông cứ nói thẳng ra là người nào đi, được hay không được chúng ta cũng phải thử một lần.” Thím Thạch gấp gáp nói tiếp.

“Chính là nha đầu nhà lão Hàn cuối thôn”

“Nha đầu kia cũng được, nhưng không phải là nhà nàng một lòng muốn gả nàng đến trong thành sao? Liệu nhà họ có đồng ý không?” Thím Thạch lo âu hỏi.

“Để ngày mai tôi đi thăm dò lão Hàn một chút, chuyện này mà thành là tốt nhất, chúng ta cũng phải đi tìm nhà khác.”

……..

Ngày thứ hai, chú Thạch hùng hùng hổ hổ tới tìm tôi, nói là cha đằng gái đồng ý rồi; vốn tưởng cơ hội không lớn nhưng hình như con gái người ta cùng mấy đối tượng trước mắt đều không thành, huyên náo tới mức không ai đến cửa làm mai, cha Hàn cũng gấp gáp, thúc liền đem chuyện của tôi nói ra, cha Hàn lập tức đồng ý. Tôi nghe mà không có nhiều cảm giác lắm, dù sao lấy ai cũng thế, nhưng mặt khác tôi lại lo lắng không biết con gái nhà họ Hàn có nguyện ý không.

Quân tẩu thực sự không dễ làm, huống chi trong thời gian ngắn tôi cũng không thể khiến vợ theo quân, biết rõ ý tứ con gái người ta là tốt nhất, không lại thành ra tôi uất ức con gái nhà người ta.

Nhà họ Hàn.

Buổi tối, tôi lén lẻn vào nhà họ Hàn, nghe thấy người nhà họ Hàn ở trong nhà đang vì chuyện này mà tranh luận . Xem ra trước mắt chỉ có cha Hàn là thật sự coi trọng mối hôn sự này, mẹ Hàn lại hết sức phản đối, cũng không biết con gái nhà họ Hàn có thái độ gì. Mới vừa nghĩ như vậy tôi liền nghe thấy một giọng nói ôn nhu tỉ mỉ chen vào.

“Cha, mẹ, hai người đừng tranh cãi nữa. Con hiểu rõ hai người cũng là vì tốt cho con, con rất cảm kích. Triệu Kiến Quốc tốt vô cùng, con gái gả cho anh ấy nhất định sẽ không phải chịu khi dễ, hai người cũng không cần lại phải bận tâm vì hôn sự của con nữa.”

Xem ra cô gái này cũng có chủ kiến, như vậy cũng tốt, tới doanh trại rồi tôi cũng không cần lo lắng cô ở nhà sẽ phải chịu khi dễ. Trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ hảo cảm đối với cô dâu nhỏ chưa gặp mặt, nghe được giọng nói của cô, trong lòng tôi liền cảm thấy ngứa một chút, thật rất muốn nhìn một chút xem cô dâu nhỏ trông như thế nào.

Thấp thoáng có bóng người từ trong nhà đi ra, tôi vội vàng trốn vào trong góc . Ngẩng đầu lên nhìn hóa ra là cô.

Về đến nhà nằm vật xuống giường, tâm vẫn nhảy không có khôi phục lại bình thường, cô dâu nhỏ của tôi lại là cô ấy. Lần về nhà hai năm trước, tôi ở cửa Từ Đường trong thôn gặp qua cô theo mẹ đi dâng hương. Tính tính toán toán, khi đó cô mới mười bảy tuổi, khuôn mặt trắng nõn nà có thể nhéo ra nước. Tôi đối với cô khi ấy liền có điểm lưu tâm, chỉ là nhìn tình trạng bản thân vẫn ổn, huống chi cô lúc ấy còn nhỏ. Chuyện này chôn ở trong lòng cũng đã hai năm, tôi cũng đã quên dáng dấp cô khi ấy ra sao rồi, không nghĩ tới hôm nay vừa nhìn thấy cô liền nhận ra ngay, tôi hẳn là chưa từng quên cô đi. Cũng không biết tôi đời trước đã tích cái đức gì, đời này mới có thể được ở bên cô dâu nhỏ xinh đẹp như thế. Hôn sự này nếu thật sự thành tôi phải hảo hảo đốt hai nén nhang cảm tạ người cha đã mất của mình.

Ngày hôm sau, tôi mang theo sính lễ đến nhà họ Hàn, cha Hàn rất nhiệt tình, mẹ Hàn mặc dù không thích nhưng trên mặt vẫn thoải mái, không có ý gây khó dễ. Lúc tôi đến, Hàn Mai ngồi trong phòng không ra. Anh vợ đang dạy học ở trấn trên, Chủ nhật mới về nhà, tôi liền nói chuyện cuộc sống trong bộ đội với Hàn cha, dường như ông đặc biệt có hứng thú đối với chuyện của tôi.

Cũng mau tới thời gian dùng cơm trưa, cha Hàn bảo Mai Tử đi mua rượu cùng tôi, vừa thấy rốt cuộc có thể cùng cô dâu nhỏ của mình thân cận một chút, trong lòng tôi liền hồi hộp nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra.

Dọc theo đường đi chúng tôi cũng không nói chuyện, lúc này tôi thật sự hận bản thân tại sao không hỏi Thạch Đầu xem thời điểm cùng con gái thân cận phải nói những gì, nên tặng đồ gì, nếu chủ động mà làm sai lại càng không được. Xem ra thời khác mấu chốt vẫn phải dựa vào chính mình.

Tôi đưa Mai Tử hai trăm đồng, để cô đặt mua đồ cưới, ban đầu cô không chịu nhận nhưng tôi vẫn kín đáo đưa cho cô, đàn ông cho vợ mình tiền tiêu xài là chuyện đương nhiên.

Hôn sự của tôi cùng Mai Tử cuối cùng cũng định xuống, ngày hôm sau tôi liền trở về doanh trại. Đến doanh trại lập tức nộp báo cáo kết hôn, nhưng không biết vì sao lại chậm chạp không phê duyệt, đoàn trưởng còn gia tăng huấn luyện cho tôi.

Mỗi ngày khi trở về kí túc xá khắp người đều là nước bùn. Mặc dù mệt, nhưng mỗi ngày nằm trên giường đều nghĩ tới chuyện không lâu nữa là có thể ôm cô dâu nhỏ thơm ngào ngạt đi ngủ, tôi liền cảm thấy thỏa mãn.
Bình Luận (0)
Comment