Quan Đạo Vô Cương

Chương 124

- Khai Thành, anh thấy thế nào?
Đặt nhẹ nhàng xấp tài liệu lên bàn trà, người đàn ông mái tóc hoa râm, trên mặt với nét suy tư, ánh mặt nhìn vào trợ thủ của mình.
- Ý của Bí thư Điền là....
Người đàn ông ngồi đối diện tầm hơn năm mươi tuổi, trên nét mặt đen gầy lộ ra chút nho nhã. Tuy nhiên thứ trước mặt đó đối với ông ta mà nói là một vấn đề nan giải.
- Bí thư Hải Hoa và tôi năm ngoái đã từng nói chuyện này rồi. Ông ta lúc đó không thể hiện rõ thái độ, chỉ nói là trong tỉnh cần nghiêm túc nghiên cứu ý kiến về phương diện Lê Dương, thận trọng quyết sách. Vừa phải bảo vệ tính tích cực của sự phát triển nền kinh tế địa phương, vừa phải suy nghĩ đến tình hình thực tế của địa phương, tránh tham vọng viễn vông, dục tốc bất đạt. Nhưng ông ta cũng nói cải cách mở cửa có lúc cần phải dũng cảm đột phá thử nghiệm.
Người đàn ông già dựa người vào ghế sô pha, nét mặt lộ rõ vẻ suy tư sâu sắc.
- Năm kia khai thác phát triển kỹ thuật kinh tế Xương Châu sau khi được phê chuẩn chính thức khởi động, các lãnh đạo chủ yếu của hai thành phố Côn Hồ và Quế Bình cũng đã từng nêu ra vấn đề này khi báo cáo công tác với tôi. Nhưng vì rất nhiều nguyên nhân nên rất nhanh chóng lại không nhắc lại nữa. Có điều lúc đó hai thành phố Côn Hồ và Quế Bình cũng đưa ra việc kiến thiết khu khai thác kỹ thuật kinh tế cấp thành phố. Hạ Lực Hành này lại muốn làm một khu kinh tế mới ở một huyện nghèo bậc trung của địa khu Lê Dương của anh ta. Vậy ý đồ của anh ta là gì?

Người đàn ông đen gầy trầm ngâm một hồi rồi mới nói:
- Tôi đã nói chuyện với đồng chí Lực Hành rồi. Điều kiện kinh tế của Nam Đàm ở địa khu Lê Dương thực sự là thấp hơn so với mười ba huyện của địa khu. Đây lại là một huyện nông nghiệp có dân số lớn, cơ sở công nghiệp không ra sao. Suy nghĩ của anh ta và đồng chí Quyền Chí là xem xem có thể thông qua một huyện lạc hậu có ý nghĩ đại diện cho địa khu Lê Dương này để thí nghiệm đất, xem xem có thể ở một huyện nông nghiệp không có cơ sở công nghiệp thì có thể phát triển công nghiệp được hay không. Lại thêm Huyện ủy, Ủy ban nhân dân Nam Đàm muốn tận dụng việc đê Nam Hà xây dựng xong thì có thể có một bãi sông để làm, vừa tránh được việc di dời quy mô lớn, vừa có thể lợi dụng được các vùng ruộng đồi hoang vu ở vùng gần bãi sông đó. Như thế thì dù là không thành công thì sự ảnh hưởng cũng không lớn.
- Ừ, trong tài liệu trình báo rôi cũng đã xem kỹ rồi. Ý tưởng quy hoạch rất tỉ mỉ, đã bỏ ra công sức để làm ra nó. Nhưng cái này đều là thứ yếu, cái quan trọng là nằm ở...
Người đàn ông già không nói tiếp nữa.
Người đàn ông đen gầy đương nhiên biết ý chưa nói hết trong lời nói của đối phương. Hạ Lực Hành và Thượng Quyền Trí đều đã từng tìm ông ta để báo cáo riêng. Còn Trương Tú Toàn cũng đã nhắc chuyện đó với ông ta. Con rể đang làm Chủ tịch Huyện, muốn biểu hiện một phen, đây là điều cũng có thể hiểu được.
Ông ta nghĩ một hồi rồi mới nói:
Chủ tịch Tỉnh, tôi cảm thấy có thể làm thí điểm được. Nhưng không phù hợp nói toạc ra. Nam Đàm vốn là một huyện nghèo khó, làm cái khu khai thác kỹ thuật kinh tế này, cái tên thì nghe nó hoành tráng lắm nhưng thực tế có thể đạt được mục đích như dự kiến hay không thì vẫn là một ẩn số. Huống hồ khu khai thác này không chiếm dụng đất đai trồng trọt, mà là dùng đất bãi sông và đất hoang gò đồi. Về điểm này Trung ương nếu như hỏi ra thì chúng ta cũng có thể nói được, có thể thử xem.

Người đàn ông già nhắm mắt, im lặng suy nghĩ một hồi. Dường như là đang cân nhắc điều gì đó. Mãi rồi mới mở mắt ra gật gật đầu:
- Ừ, đã như vậy thì tại hội nghị công việc của Ủy ban nhân dân đề xuất ra để bàn bạc, cố gắng sớm xác định, cũng mời hai đồng chí Lực Hành và Quyền Trí tham gia. Đến lúc đó sẽ bảo họ trình bày suy nghĩ của họ tại hội nghị.
Người đàn ông đen gầy có chút bất ngờ. Nhưng nhìn thấy sự quả quyết trên nét mặt của người đàn ông già thì lặng lẽ đồng ý. Sau đó nghĩ một hồi rồi mới nói:
- Chủ tịch Tỉnh, nếu như được thông qua tại hội nghị công việc của Ủy ban nhân dân thì có cần thông qua tại Hội nghị thường vụ hay không?
Đây là một vấn đề. Trong lòng người đàn ông già thoải mái. Lúc này có đưa lên hội nghị thường vụ thì cũng chưa chắc nhận được sự ủng hộ của ủy viên thường vụ. Làm không tốt thì còn có thể gây ra tranh chấp. Cuối cùng rơi vào cục diện bế tắc. Chắc là Điền Hải Hoa cũng đã nhìn ra được điều này, vì thế nên mới có lời nói năm trước.
- Không cần đâu. Chuyện này tôi và Bí thư Hải Hoa đã bàn bạc rồi, hội nghị công việc Ủy ban nhân dân xác định rồi, và do cơ quan hành chính địa khu Lê Dương và huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện Nam Đàm tiến hành thực hiện là được rồi.
Người đàn ông già trầm ngâm một lúc:

- Nếu như có cơ hội thích hợp, anh có thể thông báo một chút ở hội nghị thường vụ.
Thông báo cũng có nghĩa là, đây là quyết định hành chính cụ thể mà Ủy bân nhân dân tỉnh đã đưa ra, có thể không cần thông qua hội nghị thường vụ Tỉnh ủy. Nhưng điều này cũng có nghĩa là nếu như xuất hiện một số tình hình thì người quyết định cũng sẽ gánh trách nhiệm càng lớn hơn.
Người đàn ông đen gầy nhìn đối phương, lặng lẽ gật đầu. Luôn là lúc mấu chốt nhât mới nhìn thấy được lòng dạ của một con người.

Khi ý kiến trả lời của Ủy ban nhân dân tỉnh truyền đến địa khu Lê Dương, Ủy ban nhân dân huyện ủy huyện Nam Đàm bên này lại một phen sôi sùng sục.
Khu khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm đã được phê chuẩn!
Tuy rằng rất nhiều người cũng không nhận thức được khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật này có thể làm thành công, nhưng ít nhất thì có một điều họ đều hiểu: Đây là một đơn vị cấp trưởng phòng thực sự, cũng có ý nghĩa là đơn vị này ít nhất sẽ sinh ra hai lãnh đạo cấp trưởng phòng, còn có thêm một số vị trí lãnh đạo cấp phó phòng đang chờ đợi.
Không cần quan tâm khu kinh tế mới này kết cục về sau sẽ ra sao. Chỉ cần ngồi lên vị trí này, cấp bậc này thì sẽ không có khả năng bị cho xuống. Chỉ với điều này thôi thì đã đủ làm cho vô số người ban đêm mất ngủ.

Cù Tuấn vẻ mặt cười như không cười, cầm tập tài liệu báo cáo mà cơ quan hành chính địa ủy Lê Dương truyền xuống liên quan đến vấn đề đồng ý chuẩn bị thành lập khu khai thác phát triển kỹ thuật kinh tế huyện Nam Đàm. Báo cáo này còn chưa chính thức cầm trong tay, tối hôm qua nhà mình đã có ba tốp người đi vào. Chắc là ở chỗ An Đức Kiện, Thẩm Tử Liệt và Tần Hải Cơ cũng thế.
Khu khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật là một sự vật mới. Cuối cùng nên làm như thế nào với Khu khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật này thì cũng chẳng ai chắc chắn lắm. Nhưng điều này cũng không ngăn cản nhiệt tình của mấy người này.
Nghĩ đến đây Cù Tuấn không khỏi muốn lắc đầu. Chuyện này còn cần phải giày vò nhiều. Vì mấy vị trí ở Ban Quản lý khu kinh tế mới, không biết sẽ lại có bao nhiêu người thể hiện ra bản lĩnh để tranh nhau đây. Liên lụy đến mấy người bên trong huyện cũng theo giày vò một phen, bao gồm cả mình trong đó nữa. Tết này sẽ không được yên tĩnh đây.
- Trưởng ban Cù, Bí thư An mời anh lên văn phòng một chuyến.
Cù Tuấn vừa mới đặt mấy văn kiện xuống, thưởng thức cái hơi nóng bốc lên từ chén trà lên mũi. Hương thơm của trà lan tỏa vương vấn. Cái màn sương khói bao quanh này giống như tạo sương trong bệnh viện vậy, rất có tác dụng làm ướt đối với mũi bị khô. Đây là điều bắt buộc mà mỗi sáng Cù Tuấn đều làm.
Cù Tuấn gật gật đầu không nói gì, đưa tay lên nhìn đồng hồ. 9 giờ kém 5 phút. Đây là phong cách của An Đức Kiện. 8 giờ 30 đến cơ quan đúng giờ, mười phút pha trà, sau đó có mười đến mười lăm phút đọc báo, sau đó là đi vào thời gian làm việc.

Bình Luận (0)
Comment