Quan Đạo Vô Cương

Chương 156

Quả nhiên, Lôi Đạt chỉ cười không nói, thấy ánh mắt của Lục Vi Dân vẫn đổ dồn vào mình, mới có chút bất đắc dĩ nói:
- Vi Dân, việc này tôi có xem xét, tuy nhiên những vấn đề cần suy xét trong giai đoạn đầu còn nhiều hơn.
Lục Vi Dân bất đắc dĩ lắc đầu, đang định nói tiếp, lại thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi bước vào khom người đến bên cạnh Lôi Đạt:
- Tổng giám đốc Lôi, những người bên Chủ tịch huyện Trương đã đến rồi.
- Ừ, mời ông ta chờ một chút. Vi Dân, tôi còn phải gặp Chủ tịch huyện Trương của Phong Châu, khoảng một tiếng đồng hồ. Hai anh ngồi đợi một lát, buổi tối cùng dùng cơm.
Lôi Đạt đứng dậy đến chào hai người, rồi cùng thuộc hạ ra đón.
Chủ tịch Trương của huyện Phong Châu? Trương Thiên Hào?
Lục Vi Dân cũng biết vị Chủ tịch huyện Trương này, có lẽ rất nhanh sẽ trở thành Chủ tịch thành phố Trương thậm chí Bí thư Trương. Huyện Phong Châu đổi thành thành phố, trở thành thành phố cấp huyện của Uỷ ban nhân dân, xem ra Lôi Đạt và Chủ tịch huyện Trương này có quan hệ không bình thường.
- Ngồi đi, Vi Dân, cứ kệ Lôi Đạt, anh ta là người Bắc Kinh, đến Xương Giang đầu tư làm công thương nghiệp, có thể không có chút gì chắc chắn sao?
Hà Khanh cười.
- Dự án xi măng Quỳ Hoa Bình này anh ta đã quyết tâm giành bằng được, đương nhiên phải ra sức tranh thủ điều kiện ưu đãi.

Lục Vi Dân có chút động lòng, trong lời nói của Hà Khanh có hàm ý khác, dường như là đang nhắc nhở mình, lai lịch và bối cảnh Lôi Đạt đều không bình thường, Lục Vi Dân cũng có cảm giác hơi mơ hồ.
Chẳng qua là nói chân thành với người quen sơ, mặc dù Lôi Đạt rất coi trọng mình, nhưng dù sao mình và anh ta cũng chỉ mới qua lại mấy lần, nếu trở thành bạn bè có thể cởi mở chân thành, vẫn phải đợi sự khảo nghiệm của thời gian.
- Anh Khanh cũng mới từ Liên Xô trở về? Chỉ vì dự án này?
Lục Vi Dân biết Hà Khanh vốn dĩ không mấy hứng thú với dự án này, nhưng Lôi Đạt ra mặt mời, e rằng Hà Khanh cũng không dễ thoái thác.
- Có điều triển vọng của dự án này quả thực rất tốt. Trong 10 năm dự án này đều không ngừng cung cấp lợi nhuận dồi dào, nếu như anh Khanh trở thành cổ đông thì chỉ lo việc chia hoa hồng thôi cũng đã mỏi nhừ tay.
- Ha ha, tôi chẳng qua là bị Lôi Đạt lôi kéo đầu tư hai triệu, góp vui mà thôi, chẳng trông chờ nó có thể kiếm được bao nhiêu.
Hà Khanh không kìm nổi cười, lời nói có chút suy nghĩ.
- Vi Dân, cậu cũng biết, lần trước cậu nhắc nhở tôi, ít nhất giúp tôi tránh được tổn thất trong phương diện tỉ giá hối đoái không chỉ một, hai triệu.
Lục Vi Dân rùng mình, tuy nói lạm phát ở Liên Xô rất kinh khủng, đồng Rúp bị trượt giá, nhưng chỉ trong thời gian hai tháng này, tránh khỏi tổn thất về tỉ giá hối đoái đã là một, hai triệu, Hà Khanh rốt cuộc là đang kinh doanh cái gì?
- Đừng nghĩ quá phức tạp, vừa đúng lúc hai tháng này tôi có mấy vụ làm ăn cần quyết toán.
Hà Khanh dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Lục Vi Dân

- Có điều, Vi Dân, tôi vẫn thật sự có chút nghĩ không thông, cậu làm thế nào có thể hiểu sâu sắc, thấu đáo như thế về tình hình Liên Xô, còn tường tận hơn cả người luôn lăn lộn ở đó như tôi. Tôi thật sự là nghĩ không ra, lẽ nào trên đời này thật sự có thiên tài? Hay là cậu có đường khác để tìm hiểu tình hình bên đó?
Lục Vi Dân biết có một số nhận xét của mình vượt mức của mình đã dẫn đến một số hoài nghi của đối phương. Tuy nhiên về vấn đề này hắn vẫn có thể giải thích:
- Anh Khanh, kỳ thực điều này cũng không khó phân tích. Tình hình bên Liên Xô vẫn rất được người ta chú ý, người anh cả trước kia của nước chúng ta giờ đi nước này, không ít người đều vô cùng buồn rầu. Với tình hình hiện nay, việc Liên Xô giải thể sẽ là không thể tránh khỏi, mà đi kèm với việc giải thể một quốc gia chắc chắn là sự hỗn loạn về kinh tế, chính trị, điều này là tất yếu. Quốc gia giống kiểu Liên Xô, bản thân đã có tài nguyên khá là phong phú và cơ sở công nghiệp tương đối vững chắc, chẳng qua là do thể chế đã tạo nên bi kịch hiện nay của nó. Giá trị của nó vẫn tồn tại, trong hỗn loạn cũng có thể nói là sẽ trở thành một bước ngoặt.
Đôi mắt của Hà Khanh hơi lim dim. Anh ta chính là muốn nghe một chút về quan điểm của Lục Vi Dân trong một số lĩnh vực. Trong hai tháng này anh ta trở lại Liên Xô, kết hợp với một số phán đoán của Lục Vi Dân, càng phát ra kinh hãi vì quan điểm chuẩn xác của Lục Vi Dân. Nhất là đối với việc phân tích về mấy nhân vật chính trị, có thể nói là rất đúng trọng tâm, mà đề nghị khá là rõ ràng lần trước của Lục Vi Dân cũng khiến cho tim anh ta đập thình thịch.
Anh ta sống nhiều năm ở Liên Xô như vậy, khả năng hiểu biết của người Trung Quốc cộng với tính phóng khoáng rộng rãi đã giúp anh ta xây dựng được mạng lưới quan hệ khá chắc chắn ở Liên Xô. Thời thế hỗn loạn luôn chứa đựng cơ hội, câu nói này không sai chút nào, nhưng là một người Hoa, anh muốn kiếm tiền ở Liên Xô, thì không đơn giản như vậy, ngay cả đã từng có mạng lưới quan hệ vững chắc, nhưng cũng cần suy xét tính mạo hiểm trong đó.
Một tiếng đối với Hà Khanh mà nói gần như là chỉ trôi qua trong nháy mắt, tâm trạng lên xuống thất thường theo lời nói của Lục Vi Dân. Lúc này Hà Khanh đã không có thời gian nghĩ nhiều đến những cái khác, những ý tưởng Lục Vi Dân đưa ra khiến y không thể kìm lòng muốn thử, chọn người hợp tác tốt sẽ trở thành con đường tốt nhất. Rất nhiều điều không thử làm sao biết sẽ có thể thành công hay không?
Lôi Đạt kết thúc cuộc gặp mặt của anh ta và Trương Thiên Hào rất vui vẻ, đến mời Hà Khanh và Lục Vi Dân cùng dùng cơm. Anh ta không hề biết tâm tư của Hà Khanh sớm đã sớm không còn ở đây, nhưng Lục Vi Dân vô cùng vui vẻ nhận lời mời.
- Lục Vi Dân? Khu công nghiệp kinh tế mới Nam Đàm?
Trong ánh mắt của Trương Thiên Hào ánh lên một sắc lạ, rất nhiệt tình đưa tay ra bắt tay Lục Vi Dân.
- Tôi có ấn tượng, đúng rồi, lần trước đã nghe một đồng chí Uỷ ban kế hoạch tỉnh khi đến Phong Châu chúng tôi điều tra nghiên cứu có nhắc đến. Trong hội nghị thu hút đầu tư Xương Châu, Khu công nghiệp kinh tế mới Nam Đàn đã phá đám Khu công nghiệp kinh tế mới Xương Châu, cũng đã từng nhắc. Ha ha, hậu sinh khả úy đấy, nghe nói điều này khiến cho bên Xương Châu rất mất mặt, đến cả một vị Phó thị trưởng của Thành phố Xương Châu cũng bị Bí thư Thành ủy bên họ phê bình.

- Chuyện tốt không ai biết, chuyện xấu thì truyền đi ngàn dặm, vốn dĩ chính là một hoạt động thu hút đầu tư rất bình thường, sao có thể càng lan truyền càng biến tướng, trở thành Khu công nghiệp kinh tế mới Nam Đàm đi phá hoại?
Lục Vi Dân cũng ra vẻ bất đắc dĩ cười khổ trả lời sự hiếu kỳ của đối phương.
- Khiêm tốn quá đấy, Khu công nghiệp kinh tế mới Nam Đàn hai tháng nay nghe nói đã kéo về được mấy dự án, khiến cho áp lực với một số huyện xung quanh như chúng tôi đều tăng gấp bộ. Đó chắc hẳn là thành quả của hội nghị lần đó nhỉ?
Khuôn mặt chữ điền, mày rậm mũi tròn, hai má hơi nhợt nhạt, rất có uy, xem ra Trương Thiên Hào là một lãnh đạo nói chuyện rất sôi nổi, hơn nữa cùng với những lời nói cũng có không ít cử chỉ tăng thêm giọng điệu, rất có sức lôi cuốn.
- Cậu Lục, kỳ thực đây không phải chuyện xấu, từ một góc độ chặt chẽ thì đối với Xương Châu mà nói có lẽ là chuyện xấu, đối với Nam Đàm mà nói lại là chuyện rất tốt. Hơn nữa cậu làm cán bộ phụ trách mảng thu hút vốn đầu tư của Ban quản lý Khu kinh tế mới Nam Đàm, đương nhiên trong phạm vi có thể phải không tiếc bất cứ giá nào để đạt được mục đích, điều này đương nhiên không có gì đáng trách, hơn nữa còn nên khen ngợi.
Trong lời nói của Trương Thiên Hào toát lên một vẻ rất tự tin, bàn tay vung lên, rất có khí thế bình định giang sơn.
- Tôi thấy bên Xương Châu cũng không cần phải ăn năn hối hận. Họ là Khu kinh tế mới đầu tiên của toàn tỉnh chúng ta, mấy dự án đối với bọn họ mà nói có cũng được không có cũng chẳng sao bị mất đi, hơn nữa cũng là nhường cho những vùng nghèo khó trong tỉnh chúng ta, điều này cũng không thể coi là chuyện xấu. Nếu bài học lần này có thể thu hút sự coi trọng của bọn họ, điều này có thể coi là một chuyện tốt chứ?
- Cuộc nói chuyện của Chủ tịch huyện Trương khiến cho tôi vỡ ra nhiều điều, lúc trước tôi vẫn thật sự có phần áy náy, bây giờ trong lòng tôi đã thanh thản rồi.
Tài ăn nói của người đàn ông miệng rộng mày rậm này rất khá, có sở trường về phân tích, nhìn nhận vấn đề từ các góc độ khác nhau, là người nói chuyện rất khôn khéo.
Lục Vi Dân đã đến Nam Đàm sắp được một năm, hơn nữa bây giờ ở vị trí Phó chánh văn phòng Ban quản lý Khu kinh tế này, những người tiếp xúc không giống nhau, cũng đã có phần hiểu biết về tình hình chính trị Địa khu Lê Dương.
Tình hình huyện Phong Châu và Nam Đàm không giống nhau lắm, Nam Đàm là bộ máy phối hợp giữa đảng và chính quyền khá điển hình, mạnh yếu rõ ràng, ít nhất ở vị trí của An Đức Kiện hiện nay thì vẫn không phải người Thẩm Tử Liệt có thể thách thức. Sức ảnh hưởng của chính đoàn với người đứng đầu bộ máy đảng và chính quyền này có sự chênh lệch rõ ràng, ngược lại khiến cho bộ máy tương đối ổn định và đoàn kết.
Ngược lại, ở huyện Phong Châu hoàn toàn không như vậy, mối quan hệ không hòa hợp giữa Bí thư huyện ủy Phong Châu Tuân Trị Lương và Chủ tịch huyện Trương Thiên Hào là điều toàn Địa khu đều biết.
Tuân Trị Lương và Chủ tịch Địa khu Thượng Quyền Trí có quan hệ mật thiết, mà Trương Thiên Hào là Bí thư Địa ủy, do một tay Hạ Lực Hành từ Phó chánh văn phòng Địa ủy đề bạt thành Phó trưởng ban thư ký Địa ủy, sau chưa đến nửa năm lại trực tiếp lên vị trí Chủ tịch huyện Phong Châu.

Hơn nữa trong công việc, Dược Trị Lương và Trương Thiên Hào có nhiều quan điểm không thật thống nhất, điều này đã khiến hai người gặp không ít khó khăn trong công việc.
Trong hai năm này mỗi lần điều chỉnh nhân sự huyện Phong Châu đều phải trải qua sự giằng co khá gian truân, làm cho ngay cả chính cán bộ Phong Châu cũng cảm thấy mình giống như thuyền nhỏ giữa hai thuyền lớn, đi cầu thăng bằng thật thận trọng, chỉ không chú ý một chút sự va đập của hai thuyền này có thể ép thuyền nhỏ của anh thành bột mịn.
Câu Trị Lương là từ một Phó chủ nhiệm Uỷ ban cách mạng xã của huyện Phong Châu từng bước được đưa lên, tuyệt đối có thể gọi là thế lực địa phương của huyện Phong Châu. Nhưng Trương Thiên Hào lại chỉ trong thời gian hai, ba năm đã đứng vững ở huyện Phong Châu, hơn nữa còn có thể đứng ngang hàng với Dược Trị Lương, thủ đoạn trong đó có thể thấy được phần nào.
- Ha ha, cậu Lục khách sáo quá. Nói đến tôi còn phải cảm ơn cậu Lục vì đã làm cầu nối cho Phong Châu chúng tôi, nếu không phải cậu đề cử Phong Châu chúng tôi trước mặt Tổng giám đốc Lôi, Tổng giám đốc Lôi cũng không thể biết được đất trồng hoa hướng dương Phong Châu chúng tôi. Bây giờ Tổng giám đốc Lôi dự định đầu tư vào đất trồng hướng dương Phong Châu chúng tôi để xây dựng một xí ngiệp xi măng, điều này rất có lợi với việc phát triển của Phong Châu. Bởi vậy tôi phải cảm ơn cậu Lục, đợi chút nữa tôi sẽ kính riêng cậu Lục một ly.
Trương Thiên Hào vung tay thoải mái.
- Hôm nay chúng ta uống đặc sản Phong Châu, nếm thử rượu trắng đặc chế của Phong Châu chúng tôi.
Rượu Phong Châu là rượu có tiếng ở Địa khu Lê Dương, ở khắp Xương Giang cũng rất nổi danh. Rượu mạnh, đặc biệt thích hợp vùng phương Bắc, rất được ưa chuộng ở vùng Hoa Bắc và Đông Bắc.
Mặc dù không bì được với một số thương nhiệu như Ngũ Lương Dịch, Lô Châu Lão Diếu Hòa và Sơn Tây Hạnh Hoa Thôn, nhưng nếu là bàn về chất lượng thì không thua kém gì những loại rượu nổi tiếng đó.
Cùng đường với Trương Thiên Hào ngoài Phó chủ tịch huyện Phong Châu Tạ Truyền Trung ra, còn có Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện và Bí thư đảng ủy thị trấn Qùy Lĩnh, mấy vị Chủ tịch thị trấn, mấy người này đều là đi theo Trương Thiên Hào.



Bình Luận (0)
Comment