Quan Đạo Vô Cương

Chương 170

- Thật sự sắp phân chia rồi, phòng nông nghiệp bọn em cũng đang động viên, khuyến khích mọi người tự nguyện đăng ký đến Phong Châu. Vi Dân, em cũng không biết em có thể ở lại Nam Đàm hay không.
Trần Cương há to miệng, lập tức lùa hết mì trong bát vào miệng.
- Ăn uống chẳng có phép tắc gì cả.
Mợ đi vào tức giận nói với con mình một câu, sau đó lại đỡ lấy bát của Lục Vi Dân:
- Đại Dân, ăn thêm một chút nữa chứ?
- Dạ đủ rồi ạ. Mợ nhìn xem bụng cháu đã to sắp bằng bụng gấu trúc rồi.
Lục Vi Dân đột nhiên nhớ tới A Bảo trong bộ phim hoạt hình “Kungfu Panda”.
Lục Vi Dân thích nhất là ăn mỳ tương do mợ làm.
Tương mợ làm không giống với tương bình thường. Tương mợ làm đều là dùng thịt băm nhuyễn rồi dùng dầu cải xào chín, sau đó cho thêm một lớp hành thái, nếu có thể còn đặt một quả trứng gà rán lên trên. Đó chính là cuộc sống mà Lục Vi Dân luôn mơ ước khi còn học cấp hai, ngay cả khi học đại học, nhớ tới tương mợ làm, Lục Vi Dân đều không kìm nổi nhỏ nước miếng. Ở ký túc xá, hắn thường xuyên nói về món tương gia truyền của mợ, khiến bọn Tào Lãng cũng đều thèm nhỏ dãi.
- Trần Cương, Phong Châu đáng sợ như vậy sao?
Lục Vi Dân vẫn rất quý mến cậu em họ này của mình, trong việc hướng dẫn gieo trồng kiwi, Trần Cương đã giúp mình không ít việc. Nhất là kéo được một đám đồng nghiệp của cậu ta từ trạm nông nghiệp, chạy đi chạy lại tới Nam Đàm đến mấy lần. Đó cũng là do đồng nghiệp của Trần Cương nể mặt anh ta mới gắng gượng làm.
- Hài, vấn đề không phải là đáng sợ hay không đáng sợ. Những điều kiện ở Phong Châu nhìn rõ sờ sờ, so với Lê Dương, thật đúng là một trời một vực, ai muốn đi chứ? Hơn nữa xây dựng đơn vị mới, cái gì cũng không có, phòng làm việc không có, ký túc xá không có, cái gì cũng phải liệu cơm gắp mắm, cố gắng chắp vá. Mọi người đã quen sống ở Lê Dương, bây giờ lập tức lại phải tới thị trấn Phong Châu, như vậy chẳng khác nào bị đi đày, ai đi?
Trần Cương lắc đầu liên tục, thở dài một hơi:

- Trạm nông nghiệp bọn em chẳng có một ai đăng ký, xem ra chỉ có thể chỉ định phân công mà thôi.
- Xem ra khả năng em bị phân đến Phong Châu rất lớn?
Lục Vi Dân mỉm cười:
- Bộ dạng gục đầu ủ rũ, đến nỗi thế sao?
- Đại Dân, anh có biết gì không?
Cô gái từ ngoài phòng đi vào trêu ghẹo nói:
- Anh em và Băng Nhạn đúng lúc đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, sao có thể tách ra được? Như vậy chẳng phải là muốn giết chết anh ấy sao? Nếu anh ấy thực sự bị phân đến Phong Châu, ai biết...
Thấy ông anh trợn mắt nhìn, cô gái cười che miệng mình lại:
- Coi như em thối mồm, nhưng anh à, nếu hai người bọn anh đến chuyện nhỏ nhặt này mà cũng không vượt qua được, thì em thấy chuyện giữa hai người bọn anh cũng khó mà nói.
- Trần Cương, em sợ đi Phong Châu như vậy sao? Là một người đàn ông, sao lại không thể xông pha một phen?
Đi theo Trần Lam vào là chị hai của Lục Vi Dân - Lục Chí Hoa. Hôm nay hai chị em đến nhà cậu ăn cơm:
- Hơn nữa, nếu cậu thực sự không muốn đi Phong Châu mà trạm nông nghiệp vẫn bắt em đi, thì cứ bỏ quách công việc đó đi mà ra ngoài làm ăn, có lẽ còn có thể tìm được một tiền đồ rộng mở hơn.

- Chí Hoa, đừng có ở đó nói bậy.
Trần Nguyên Quý nghe được không khỏi nhíu mày, đứa cháu gái này cũng là một đứa chỉ muốn thiên hạ rối loạn. Trần Lam đến mức này phần nhiều cũng chính là đi theo người chị họ này mới hình thành tính cách như vậy.
Chẳng qua Lục Chí Hoa còn ngang ngạnh, bướng bỉnh hơn, ở nhà ngay cả cha mẹ cô cũng không quản nổi. Cũng may, Lục Chí Hoa này coi như là có chí, thi đỗ vào trường Đại học Sư phạm Hoa Đông, cũng có thể coi là một trường đại học trọng điểm. Sau khi cô được phân đến trường trung học số một ở Lê Dương, chỉ trong vài năm đã trở thành một trong những giáo viên tiếng anh đứng đầu bảng của trường.
- Cậu, cháu chỉ nói thật thôi. Cậu xem Đại Dân khi được phân đến Nam Đàm chẳng phải vẫn rất ổn đó sao? Phong Châu có kém hơn nữa thì vẫn hơn Nam Đàm chứ?
Mái tóc ngắn của Lục Chí Hoa khiến cô trông rất nhanh nhẹn, tháo vát. Cô chẳng hề để ý mà nói:
- Cháu đang cân nhắc, ngày nào đó khi cháu chán việc dạy học ở trường trung học số một, sẽ thôi việc rồi tự mình ra ngoài xông pha một phen, xem có thể làm được chút gì hoành tráng hay không.
Trần Nguyên Quý vừa nghe xong liền cảm thấy có chút tức giận. Mọi người nhà họ Lục sao toàn như vậy. Lục Ủng Quân không hé răng một lời mà bỏ vị trí Phó chủ nhiệm một phân xưởng ở nhà máy cơ khí Hồng Kỳ chạy đến Thượng Hải đi làm cho một xí nghiệp tư nhân. Giờ Lục Chí Hoa lại ở đây nói xằng nói bậy, khuyến khích người nhà mình, làm vậy không phải có ý chống đối lại mình hay sao?
- Chí Hoa, cháu cũng bớt đem những chuyện kỳ cục như vậy mà rêu rao bàn luận ở đây đi, đừng dạy hư Trần Cương và Trần Lam.
Trần Nguyên Quý tỏ vẻ uy nghiêm, nói sâu xa:
- Đại Dân làm cán bộ ở Nam Đàm vô cùng nghiêm chỉnh, nhìn biểu hiện của Đại Dân, hiện nay đã là Phó chánh văn phòng Ban quản lý, thật sự là cán bộ cấp Phó ban. Ở tuổi của hắn có mấy người có thể làm được? Cháu dạy học ở trường trung học số một, rất có danh tiếng, đó là một cơ hội rất tốt. Tranh thủ thời gian rồi vào Đảng, với năng lực của cháu, hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức Chủ nhiệm phòng nghiên cứu giáo dục. Đó cũng có thể coi như là một bậc thang. Đến lúc đó, cậu có thể nói thêm với hiệu trưởng Sầm của các cháu mấy câu.
Thấy chị hai không có cách nào mà tiếp tục khinh người, Lục Vi Dân tranh thủ quay đầu sang một bên cố nín cười.
Mỗi lần đến nhà cậu, cậu đều lặp đi lặp lại một cách rập khuôn quan điểm của ông ấy. Đối với ông tất cả các con đường đều là hạ cấp, chỉ có con đường quan lộ là cao sang.

Hai nhà Lục Trần vốn chưa từng có ai làm cán bộ cho ra hồn, thật vất vả mới thấy anh cả làm tới chức Phó chủ nhiệm phân xưởng của nhà máy cơ khí Hồng Kỳ. Điều này làm cho cậu rất hài lòng, gặp ai cũng nói cháu ngoại mình đã là cán bộ cấp Phó phòng, tuy chỉ là ở xí nghiệp, nhưng dù sao cũng là từ cấp bậc hành chính. Không ngờ anh cả lại không nói lời nào liền bỏ đi, khiến cậu tức giận đến mức thiếu chút nữa thì huyết áp tăng cao, không kém gì cơn giận của cha hắn.
Vì chuyện này, cậu thậm chí còn đặc biệt gọi mẹ hắn đến Lê Dương giáo huấn một hồi, nói gia giáo nhà họ Lục có vấn đề, mới có thể dung túng mấy đứa con nhà họ Lục thành tính cách không biết trời cao đất dày, chẳng phân biệt nặng nhẹ như vậy.
Có lẽ Trần Nguyên Quý bị lời nói của Lục Chí Hoa làm tức giận không ít, cơm nước xong liền một mình đi ra ngoài tản bộ. Mợ ở trong bếp rửa chén bát, chỉ còn lại có vài người trẻ tuổi ở trong phòng.
- Vi Dân, anh thấy em có nên đi Phong Châu hay không?
Trần Cương rất coi trọng nhận định của Lục Vi Dân. Bình thường anh vẫn thường xuyên nghe cha mình khen ngợi Lục Vi Dân, mới tốt nghiệp một năm đã có thể làm tới cán bộ cấp phó ban. Ngẫm lại cha mình cũng sắp phải về hưu, lúc này mới lăn lộn đến chức cán bộ cấp ban, chẳng trách cha mình luôn nói Lục Vi Dân có năng lực, thực sự có khả năng làm quan.
- Việc này còn phải xem em thấy thế nào. Điều kiện Phong Châu vài năm này khẳng định kém hơn so với Lê Dương. Nhưng Phong Châu dù sao cũng là địa khu mới thành lập, cũng giống như trạm nông nghiệp các em, hơn phân nửa là người được chọn ra từ các huyện phía dưới, sau đó lại phân từ trạm nông nghiệp xuống. Mà người được điều từ Lê Dương xuống chắc chắn sẽ chiếm ưu thế hơn so với điều từ huyện lên. Đương nhiên hiện nay em là người có nơi có chốn, phải suy xét một chút đến cảm giác của bạn gái, cho nên cuối cùng vẫn là chính em phải quyết định.
Lục Vi Dân cũng biết Trần Cương là người có chút lưu luyến gia đình, có thể để gia đình và bạn gái ở lại mà đến Phong Châu hay không, chỉ sợ bản thân Trần Cương cũng khó hạ quyết tâm. Lại thêm với cách nhìn của cậu mợ thì dù thế nào thì Phong Châu cũng không thể so sánh với Lê Dương, cũng sẽ không đồng ý cho em họ chủ động đến Phong Châu. Thậm chí có khả năng cậu còn muốn tìm mối quan hệ để giữ Trần Cương ở lại Lê Dương.
Huống chi với quan điểm của Lục Vi Dân, Trần Cương đến Phong Châu cũng chưa chắc sẽ gặp được nhiều cơ hội. Mà hạnh phúc đời người cũng không hoàn toàn là thăng quan phát tài, cho nên khi em họ hỏi ý kiến, hắn cũng nói rất chung chung mà thôi.
Lục Vi Dân vừa nhắc đến bạn gái, Trần Cương lập tức liền ỉu xìu. Bạn gái anh ta kiên quyết phản đối việc anh đi Phong Châu, hơn nữa vẫn luôn yêu cầu mình nói chuyện để cha ra mặt dùng quan hệ để giữ anh lại Lê Dương. Tuy rằng cũng chưa nói mình bị phân đến Phong Châu thì sẽ thế nào, nhưng Trần Cương cũng không dám mạo hiểm.
Thấy vẻ mặt Trần Cương như vậy, Lục Vi Dân liền bật cười:
- Thật ra ở lại Lê Dương cũng tốt. Trần Cương, em có kiến thức chuyên ngành, ở đơn vị cũng là cán bộ nghiệp vụ nòng cốt, chưa chắc đã không có cơ hội. Nếu phân đến Phong Châu, sau này kết hôn rồi, mỗi người một nơi cũng khá khó xử, trừ phi người đó của em cũng bị điều đến Phong Châu.
Trần Cương lắc đầu lia lịa:
- Băng Nhạn chắc chắn không muốn đi Phong Châu. Cô ấy nói Phong Châu thuần túy là một huyện nghèo, so với thị trấn của các huyện Lâm Hà, Quý Phổ còn kém xa.
- Đây cũng chỉ là tạm thời, tốt xấu gì Phong Châu cũng là nơi đặt Ủy ban nhân dân. Sau này toàn bộ tài nguyên của địa khu Phong Châu cũng sẽ hướng về phía thành phố Phong Châu, việc xây dựng phát triển hẳn là sẽ tương đối nhanh. Có lẽ ba năm, năm năm sau sẽ khác bây giờ rất nhiều.

Những lời này của Lục Vi Dân chính là lời nói thật, thường thường địa khu mới xây dựng giống như là vẽ trên tờ giấy trắng, quy hoạch, xây dựng dễ dàng hơn rất nhiều so với cải tạo một thành phố cũ. Mà trong việc quy hoạch, thiết kế để xây dựng thành phố cũng có thể có điểm xuất phát cao hơn và nhiều kinh nghiệm tốt để tham khảo.
- Trần Cương, em cũng chỉ thế là giỏi. Cả ngày ru rú bên cha mẹ, cậu ngày nào cũng chỉ bảo em suốt ngày, em thích cuộc sống như vậy sao?
Lục Chí Hoa bĩu môi với vẻ khinh thường, rất không đồng ý với biểu hiện của người em họ này:
- Một người đàn ông đừng giống như đàn bà, cả ngày cân nhắc đến suy nghĩ của bạn gái. Chị thấy sau này em sẽ phải khổ sở thôi.
- Chị hai, Trần Cương cũng có chỗ khó của Trần Cương.
Lục Vi Dân thấy Trần Cương có chút xấu hổ, cười nói đỡ lời:
- Em lúc ấy cũng muốn ở lại Xương Châu mà, nhưng nhà máy không cần em, mới buộc phải quay về Nam Đàm. Ai lại không muốn đến nơi có điều kiện hơn hẳn, môi trường tốt đẹp hơn? Con người thì hướng về nơi cao hơn, nước thì chảy xuống chỗ thấp, đây cũng là chuyện thường tình.
- Đại Dân, em nói không sai, Trần Cương đi nơi nào không quan trọng. Nhưng cậu ấy lại chỉ phụ thuộc vào suy nghĩ của bạn gái mà thay đổi, làm như vậy thật chẳng có ý nghĩa gì. Một người đàn ông tuổi còn trẻ như vậy, nên lấy sự nghiệp làm trọng, sao có thể chỉ để ý đến những thứ đó chứ?
Lục Chí Hoa ở nhà họ Lục cũng là người rất cá tính, ngay đến anh cả Lục Ủng Quân của Lục Vi Dân cũng bó tay với cô em này.
Trêu đùa cũng tốt, tranh cãi cũng được, Lục Ủng Quân đều chưa từng khiến cô em này phải chịu thua. Trước đây từng vì thách nhau có dám đi qua nghĩa địa vào ban đêm hay không, Lục Ủng Quân và Lục Chí Hoa, hai anh em đã cùng nhau đến nghĩa địa. Tuy rằng Lục Chí Hoa cắn răng, sợ tới mức nước mắt ngân ngấn, nhưng vẫn đi cùng Lục Ủng Quân tới tận nơi, rồi lại cùng trở về, khiến Lục Ủng Quân cũng không thể không thừa nhận em mình quả thật không tầm thường.
Thậm chí Lục Chí Hoa còn dám vì hai anh em Lục Vi Dân và Lục Ái Quốc mà đánh nhau với học sinh nam cùng khóa. Hai anh em Lục Vi Dân và Lục Ái Quốc đều khá là kính trọng người chị hai này.
Trần Cương không lên tiếng, lời này của Lục Chí Hoa quả thực có chút châm chọc, nhưng lại rất có lý. Nhưng nếu muốn Trần Cương rời xa người bạn gái hiện tại, cũng là điều tuyệt đối không thể làm được, cho nên anh ta chỉ có thể im lặng.
Thấy Trần Cương vẫn giữ tính cách như vậy, Lục Chí Hoa bĩu môi, cũng không nói thêm nữa. Dù sao cũng là em họ, cách một bậc, nói nặng quá, chỉ ảnh hưởng đến tình cảm chứ cũng chẳng có tác dụng gì.

Bình Luận (0)
Comment