Quan Đạo Vô Cương

Chương 172

- Ha ha, điều này cũng bình thường. Phó chánh văn phòng Cao đã nghỉ ngơi lâu như vậy, đều là một mình Phó chánh văn phòng Tiểu Lục đảm nhiệm. Bây giờ cũng nên để cho cậu ta gánh vác một phần trọng trách được rồi.
Cúc Trị Quốc cười, giơ tập tài liệu trong tay:
- Chánh văn phòng Tiểu Lục, việc xây dựng đường phụ ở cổng sau và đường ống xả chất thải của tập đoàn Hoa Mỹ, cậu xem...
- Ừm, Chánh văn phòng Mã đã trở lại rồi, tôi cũng chỉ quản lý lĩnh vực thu hút đầu tư này thôi. Chuyện này ông vẫn nên thương lượng một chút với Phó chánh văn phòng Cao, sau đó hãy báo cáo để Chánh văn phòng Mã quyết định.
Lục Vi Dân dường như không ý thức được điều gì, nói có vẻ rất tùy ý.
- Vậy được. Tôi sẽ bàn bạc lại với Phó chánh văn phòng Cao.
Cúc Trị Quốc tươi cười gật đầu:
- Vậy tôi đi sắp xếp tài liệu.
Nhìn bóng dáng Cúc Trị Quốc rời đi, Mạnh Bình bĩu môi có chút khinh thường:
- Người này có phần quá màu mè chăng? Tôi nhớ là việc xây dựng đường phụ ở cổng sau và đường xả chất thải của dự án tập đoàn Hoa Mỹ chẳng phải đã sớm nghiên cứu xong xuôi rồi sao? Đều sắp xây dựng đến nơi rồi, làm sao…
Lục Vi Dân cười ôn tồn, không chút để ý nói:
- Phó chánh văn phòng Cao chẳng phải luôn có chút ý kiến bất đồng đó sao? Chánh văn phòng Mã quay trở về rồi, cũng vừa hay, cứ để cho Chánh văn phòng Mã quyết định.
Mạnh Bình hơi có chút bất ngờ nhìn Lục Vi Dân một cái, dường như đang suy nghĩ Lục Vi Dân rốt cuộc là nói đang khách sáo hay là thực sự cho rằng nên để Mã Thông Tài quyết định. Nhìn vẻ mặt của Lục Vi Dân thì không nhìn ra được manh mối gì, cô ta đột nhiên cảm thấy bụng dạ của Phó chánh văn phòng Tiểu Lục này còn sâu xa hơn so với mình nghĩ rất nhiều.
- Phó chánh văn phòng Tiểu Lục, nhiệm vụ thu hút đầu tư của năm nay hiện nay cũng đã hoàn thành. Tiền thưởng của sáu tháng cuối năm chắc sẽ cấp cho Ban quản lý chúng ta phần cao nhất nhỉ?

Thấy Lục Vi Dân đi thẳng về văn phòng của hắn, con ngươi của Mạnh Bình bỗng chuyển dời, lại không đi về phía văn phòng của mình mà đi theo Lục Vi Dân vào văn phòng của hắn.
- Ha ha, chị Mạnh, cái này cũng khó nói. Tôi nghe ý của Chánh văn phòng Mã, mục tiêu ban đầu do huyện định ra bởi vì không tham khảo đối tượng nên đưa ra hơi thấp, điều này bộ máy trong huyện cũng điều chỉnh rồi. Các lãnh đạo chủ chốt sợ rằng vẫn phải nghiên cứu lại, chắc là nhiệm vụ của chúng ta vẫn phải nâng cao chỉ tiêu mới được.
Lục Vi Dân nói không chút để ý:
- Khu kinh tế mới đã xây dựng rồi, doanh nghiệp cũng tới rất thuận lợi. Các lãnh đạo trong huyện có khả năng càng có mục tiêu và yêu cầu cao hơn chăng?
- Hả, nói dễ dàng thế!
Mạnh Bình vừa nghe xong thì chau mày, lập tức nổi giận:
- Ai nói thế vậy? Cứ ngồi đó mà nói thì ai chẳng nói được? Ai cho rằng việc này dễ làm thì để người đó thử làm xem! Nhiệm vụ mục tiêu đã xác định xong rồi làm sao có thể nói muốn thay đổi là thay đổi được? Chúng ta chịu bao nhiêu khổ cực, chạy bao nhiêu quãng đường, tốn bao nhiêu nước bọt mới có thể lập nên cái khung cho Khu kinh tế mới này. Bây giờ nhìn thấy các xí nghiệp thi nhau tới thì lại có người nói mát. Làm sao?Ghen tỵ rồi à? Thấy chúng ta lấy nhiều quá sao? Thế thì để bọn họ đến xem.Tôi muốn xem có ai có thể kéo về được một hai dự án cho ra hồn thì Mạnh Bình tôi coi như phục anh ta!
Mạnh Bình nói những lời này cũng là nói thật. Trong lòng Lục Vi Dân cũng có chút xúc động.
Bắt đầu từ công ty thực phẩm Lâm Cẩm Ký, nhựa Tam Minh và điện tử Khải Năng đều tới rất thuận lợi. Dù là dự án của tập đoàn Hoa Mỹ tuy phải trải qua chút khó khăn nhưng cũng đã ký được hợp đồng và đi vào xây dựng. Đối với người ngoài mà nói việc thu hút đầu tư này là việc ra ngoài ăn uống, cùng người ta ăn tiệc uống rượu, thậm chí còn có thể dùng tiền công để ăn chơi giải trí. Chỉ cần đi cùng với các vị khách đó cho vui vẻ, bọn họ chi thoáng tay, tiền dự án sẽ tự nhiên rơi xuống. Thậm chí đến Mã Thông Tài cũng ngầm có chút cảm giác như vậy.
Những người giống như Cao Nguyên thì thường xuyên nói nghe rất chối tai, cho rằng bản thân anh ta cả ngày chạy khắp công trường, đốc thúc tiến độ của công ty xây dựng. Bên này thì việc chi ngân sách, tài chính lại thường xuyên không ra sao, khiến cho công ty xây dựng chửi lên chửi xuống. Cái việc ăn no rượu say nhàn hạ thì đều bị những người bên công tác thu hút đầu tư giành hết rồi, còn tất cả những việc mệt chết người, lại còn bị người ta chửi này thì những người bên quy hoạch xây dựng phải lãnh đủ. Vì thế nên những người làm quy hoạch xây dựng khi nói đến những người làm công tác thu hút đầu tư thì vô cùng tức giận.
Mà tâm trạng của những người ở phòng tổng hợp cũng giống như của những người làm quy hoạch xây dựng. Tâm lý người nghèo hận người giàu là chuyện quá bình thường. Điều này khiến cho những người làm thu hút đầu tư đều sắp trở thành cái đích cho mọi người đả kích. Lục Vi Dân cũng chẳng có biện pháp nào hay hơn. Mạnh Bình rất năng nổ, tửu lượng rất tốt, trong mấy buổi tiệc chiêu đãi sau khi thương lượng hoàn tất với doanh nghiệp, Lục Vi Dân đều mời Mạnh Bình đến, cũng để Mạnh Bình hiểu được không ít cái khó khăn trong công tác thu hút đầu tư.
Về phần này người bên ngoài chỉ nhìn thấy những doanh nghiệp này tự dưng ngụ lại Khu kinh tế thì chỉ biết vậy. Nhưng mấu chốt bên trong đó thì không hề biết một chút nào, khó tránh khỏi sẽ nổi lên một số chuyện.
- Được rồi, chị Mạnh, chuyện này hiện nay vẫn chưa có một tiêu chuẩn xác định. Trong huyện nếu như thực sự cảm thấy nhiệm vụ năm nay của chúng ta đã xác định thấp và muốn tăng thêm trọng trách cho chúng ta thì đương nhiên cũng phải có suy tính kỹ càng của họ. Dù sao thì Khu kinh tế mới Nam Đàm của chúng ta cũng coi như là Khu kinh tế mới đầu tiên của huyện, phải tạo được chút thành tích cho ra hồn để tỉnh nhìn vào. Đặc biệt là nó chẳng phải chẳng mấy chốc sẽ thuộc sở hữu của địa khu Phong Châu hay sao? Có lẽ ở huyện cũng hy vọng Khu kinh tế mới có thể cho huyện có chút thể diện ở địa khu Phong Châu mới thành lập.

Lục Vi Dân cười an ủi đối phương.
- Ôi, Phó chánh văn phòng Tiểu Lục, cậu thật là nhìn thoáng đó. Chỉ tiêu năm nay đặt ra cao thì năm sau sẽ làm thế nào? Lãnh đạo không để ý đến cậu nhiều được như thế đâu, người ta chỉ biết năm nay phải tốt hơn năm trước. Sáu tháng đầu năm làm tốt như thế này, sáu tháng cuối năm thì sao? Như thế có phải đẩy trọng trách lên một tầng cao hơn, tầng này chồng chất lên tầng kia. Giờ cậu chịu nhịn, không đấu tranh theo lý lẽ, đến lúc đó chịu thiệt nhất chính là cậu- lãnh đạo được phân công quản lý đó!
Mạnh Bình hầm hừ nói:
- Cũng chẳng hiểu Chánh văn phòng Mã đang nghĩ gì nữa? Chỉ để ý đến chuyện lấy lòng nịnh bợ cấp trên. Đến lúc đó thật sự không hoàn thành được nhiệm vụ thì tôi thấy vị Chánh văn phòng này cũng ngủ không yên đâu.
- Ha ha, cho nên chị Mạnh à, có cơ hội thì chị phải nói giúp tôi với Chánh văn phòng Mã, không phải là chúng ta không cố gắng nhưng cũng cần phải suy nghĩ cho chúng ta. Khoe khoang trước mặt lãnh đạo, đến khi không hoàn thành được thì người phải chịu trách nhiệm chính là chúng ta.
Giọng điệu Lục Vi Dân rất chân thành. Mối quan hệ giữa Mạnh Bình và Mã Thông Tài khá tốt. Là trưởng phòng tài vụ thì đương nhiên cũng coi như là nhân vật được tin cậy số một, lại thêm vào là em vợ của Cù Tuấn thì hiển nhiên cũng có tiếng nói.
Tiễn bước Mạnh Bình, Lục Vi Dân ngồi dựa vào chiếc ghế mây, day huyệt thái dương của mình, cười tự khỏa lấp, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thái độ của Mã Thông Tài đã có chút thay đổi so với trước khi đi học. Lục Vi Dân không biết có phải là vì mình tạm thời chủ trì công việc của Ban quản lý trong hai tháng qua hay không, chắc ít nhiều có chút nhân tố về phương diện này. Mã Thông Tài có thể chịu đựng được việc Cao Nguyên chủ trì công việc nhưng lại khó chấp nhận được hắn chủ trì công việc. Có lẽ đối với ông ta mà nói hắn có tính đe dọa lớn hơn chăng?
Điều này dường như có chút nực cười. Dù thế nào thì kinh nghiệm lý lịch của mình đều hiện ra có chút non nớt, hẳn là không thể tạo nên sự đe dọa lớn lắm với Mã Thông Tài mới đúng. Vậy thì tại sao thái độ của Mã Thông Tài với mình lại thay đổi như vậy chứ?
Suy cho cùng chắc vẫn là có liên quan đến thái độ ở huyện. Lục Vi Dân cầm chiếc bút bi trên bàn xoay trong bàn tay.
Mã Thông Tài là một người vô cùng thông minh, đương nhiên cũng hiểu rõ rằng ấn tượng của mình trong mắt Tần Hải Cơ và Tào Cương là như thế nào. Thẩm Tử Liệt đi rồi, An Đức Kiện tạm thời cũng không quản lý bên này. Huống hồ là mình cũng chưa bao giờ được coi là dòng chính của An Đức Kiện. Như vậy có phải là cũng sắp có động thái chăng? Lục Vi Dân vẫn chưa khẳng định.
Ít nhất hắn cảm thấy với tình hình Khu kinh tế mới Nam Đàm hiện nay, công việc trong mấy tháng nay của mình cũng coi như là có chút thành tích. Không nói rằng không có mình thì công tác thu hút đầu tư Khu kinh tế mới này sẽ bị gác lại, nhưng ít nhất hiện nay hắn thấy vẫn không có ai có khả năng thay thế được mình. Đặc biệt là ở thời điểm địa khu Phong Châu sắp thành lập thì dường như không cần thiết phải điều chỉnh mình mới đúng.
Lúc Đồng Lập Trụ đi vào văn phòng của Lục Vi Dân thì Lục Vi Dân vẫn ngồi thất thần trước bàn.

- Sao thế? Có tâm sự à?
Đồng Lập Trụ lấy ra hai điếu thuốc:
- Hút một điếu không?
Lục Vi Dân lắc đầu:
- Chuyện xe cảnh sát của đồn cảnh sát các anh làm đến đâu rồi? Khoản tiền tài trợ của mấy xí nghiệp đến đúng hạn chứ?
- Vi Dân, đến lúc này mà cậu vẫn còn tâm trí quan tâm đến điều này sao?
Đồng Lập Trụ thở ra một hơi khói, làn khói màu lam nhạt bay ra từ trong mũi:
- Cậu nên để tâm trí mà quan tâm nhiều hơn đến chuyện của bản thân cậu đi.
- Sao vậy? Lại có chuyện gì?
Lục Vi Dân cười hỏi lại.
- Cậu thật sự là không biết hay giả vờ không biết đấy? Hay là cậu không quan tâm?
Đồng Lập Trụ khẽ hừ một tiếng:
- Tôi nghe nói có người đã thích cái vị trí của cậu, đang tích cực hoạt động để giành lấy nó.
- Thích vị trí này của tôi?
Lục Vi Dân lắc đầu không đồng tình:
- Hoan nghênh thôi, ai muốn đến cứ đến, dù sao tôi cũng đang muốn nghỉ ngơi một thời gian.

- Vi Dân, cậu đừng giả bộ trước mặt tôi. Nếu thực sự cho cậu rời khỏi thì cậu có tâm phục khẩu phục không?
Trên gương mặt trầm tư của Đồng Lập Trụ là nụ cười mỉm:
- Giang sơn vất vả lắm giành được, chẳng lẽ lại để cho mấy người không hiểu chuyện đó gây sức ép hay sao?
- Ha ha, anh Đồng, có cần phải cường điệu như vậy không?
Lục Vi Dân lắc đầu không cho là đúng, khẽ hừ nhẹ một tiếng.
- Muốn đến thì cứ đến, xem xem vị trí này có đơn giản, dễ dàng như trong tưởng tượng hay không?
Đồng Lập Trụ nhìn thật kỹ anh chàng thanh niên rất không màng danh lợi trước mặt này. Bề ngoài hơi có chút cảm xúc nhưng lại càng giống như là đang che giấu kỹ trong nội tâm, làm ra vẻ không quan tâm. Cuộc đời làm cảnh sát bao nhiêu năm nay khiến cho ông ta có thói quen quan sát sắc mặt đối phương để phán đoán suy nghĩ thực sự trong lòng họ.
- Cậu cũng không làm gì sao? Về phía Chánh văn phòng Mã tôi thấy cậu có thể thử xem sao. Phó chủ tịch huyện Tào với ông ta là đồng hương, lại là bạn học, quan hệ giữa Trưởng ban Cù và Chánh văn phòng Mã cũng không tồi.
Đồng Lập Trụ lập tức nói thẳng:
- Có những khi cậu không hành động cũng có nghĩa là cậu tự nguyện rời khỏi.
Lục Vi Dân có chút bất ngờ liếc nhìn Đồng Lập Trụ một cái. Người này xem ra thực sự đang lo lắng thay cho mình.
- Anh Đồng, chuyện này sợ là không phải tôi tìm được ai đó là xong. Nếu cho rằng ở vị trí này, tôi có thể phát huy được tác dụng lớn hơn thì tôi đương nhiên làm tốt. Nếu cho rằng tôi cần bị điều động thì tôi sẽ tuân theo.
Đồng Lập Trụ cũng không kìm nổi thở dài một hơi. Y cũng nhận được thông tin trong huyện lần này có một lần điều chỉnh cán bộ. Ban quản lý Khu kinh tế mới sẽ đứng mũi chịu sào, thậm chí ngay cả bản thân ông ta là Uỷ viên Đảng ủy Ban quản lý cũng phải đối mặt với phiền toái. Bản thân ông ta cũng đang hành động, nhưng cái người trước mặt này thì lại bình chân như vại, cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Lục Vi Dân đương nhiên biết bản thân mình là cái gai trong mắt của nhiều người. Hắn cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Nhưng Tần Hải Cơ và Tào Cương đã có thành kiến sâu sắc với mình, nếu như muốn bọn họ lập tức thay đổi thì không có khả năng. Cách duy nhất là nếu như bản thân mình có thể tiếp tục ở vị trí này một khoảng thời gian thì có lẽ mới có cơ hội thay đổi cục diện.

Bình Luận (0)
Comment