Quan Đạo Vô Cương

Chương 197

Nửa tháng thật sự cũng không phải là quá lâu, nhưng lại liên tiếp phát sinh những sự việc khiến mọi người trong nhà máy 195 đều nghe đến ong cả tai.
Sự việc Chân Kính Tài - Phó giám đốc nhà máy bởi vì quan hệ nam nữ bị bắt tại trận ngay trên giường còn đang huyên náo, nhà họ Diêu hiển hách một thời ở nhà máy 195 cũng đột nhiên xảy ra chuyện.
Diêu Chí Thiện buôn bán kim loại phế thải, bị đội hình sự Cục công an thành phố Xương Châu đột nhiên khám xét, bắt được bảy nhân viên, trong đó sáu người bị bắt thẩm tra. Hai ngày sau khi nhân viên bị bắt, mà người đại diện pháp nhân là Diêu Chí Thiện cũng chủ động đến Cục Công an thành phố Xương Châu để giải thích tình hình, cũng lập tức bị bắt lại để thẩm tra với tội danh tương tự.
Mà liên quan đến nhà máy 195 thì một vụ án lớn đặc biệt về nguyên vật liệu bị mất cũng trồi lên mặt nước. Có đến chín công nhân viên chức của nhà máy 195 cấu kết với bảo vệ giám sát, ăn trộm một lượng lớn nguyên vật liệu công nghiệp trong nhà máy bao gồm sắt và đồng tấm để tuồn ra ngoài xưởng, bán cho Chí Thiện dưới dạng kinh doanh kim loại phế thải. Vụ việc này gây ra chấn động cực lớn trong nhà máy 195.
Đội hình sự của Cục công an thành phố Xương Châu không thông báo với phân cục thứ năm của Cục công an thành phố Xương Châu trực thuộc nhà máy 195 mà tự mình hành động. Trong đêm đã bắt được bảy công nhân và bảo vệ giám sát có liên quan tới vụ án, có hai công nhân liên quan tới vụ án ngày hôm sau đã tự ra đầu thú.
Cục công an thành phố Xương Châu đưa công văn xuống nhà máy 195 chính thức thông báo, cho rằng trong vấn đề quản lý ban bảo vệ nội bộ và đội ngũ bảo vệ giám sát ở nhà máy 195 còn tồn tại rất nhiều vấn đề và thiếu sót, khiến nhà máy 195 liên tục trong hai năm xuất hiện một loạt vụ án cấu kết trong ngoài trộm nguyên vật liệu quan trọng nhà xưởng công nghiệp. Còn yêu cầu Ban bảo vệ nhà máy 195 phải thật sự tiếp thu bài học, tiến hành chỉnh đốn và cải cách hoàn toàn vấn đề tồn tại, phòng ngừa lại xuất hiện tình hình tương tự.
“Nhật báo Xương Châu” tiến hành theo dõi đưa tin về vụ việc Đội hình sự của Cục công an thành phố Xương Châu đã phá án, khiến vụ án lại càng được nhiều người chăm chú theo dõi.
Khi Lục Vi Dân và Chân Kính Tài quay về nhà họ Chân thì đã là tám giờ tối, nhưng ở khu sinh hoạt vẫn có rất nhiều người đang đi dạo.
Khi chiếc Mercedes-Benz 560 chậm rãi dừng lại trước cửa nhà họ Chân, vài người ở nhà máy khi đi qua cửa nhà họ Chân thấy một người tuổi còn trẻ bước xuống từ ghế trên của chiếc xe, còn Chân Kính Tài đã chính thức tuyên bố từ chức ở nhà máy cùng một người đàn ông trung tuổi với phong thái phi phàm chui ra từ ghế sau của chiếc Mercedes Benz.
- Phó tổng giám đốc Chân, chuyện này chúng ta coi như đã quyết định. Ngày kia tôi sẽ cho xe tới đón ông. Ngày sau chắc sẽ khiến ông phải vất vả rồi.
Người đàn ông trung tuổi nắm chặt tay Chân Kính Tài, lại cười nói:
- Những điều khác tôi cũng không nói nhiều. Mọi việc chờ sau khi ông tới chúng ta lại nói tiếp, tin rằng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.

- Tổng giám đốc Lôi, cậu quá khách khí rồi, lão Chân này tuy không có bản lĩnh gì khác, nhưng nguyện vì Lôi Đạt mà dốc hết tâm tư và sức lực, cũng có tin tưởng sau này có thể xây dựng tốt xí nghiệp này.
Chân Kính Tài cũng mỉm cười, gật đầu ra hiệu với đối phương.
- Tốt lắm, tôi đã chờ lời này của Phó tổng giám đốc Chân.
Người đàn ông trung tuổi kia hiển nhiên chính là Lôi Đạt.
- Chúng ta quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Sau khi Lục Vi Dân giới thiệu tình hình của Chân Kính Tài cho Lôi Đạt, lập tức khiến Lôi Đạt cảm thấy vô cùng hứng thú.
Về vấn đề quan hệ nam nữ của Chân Kính Tài, anh ta căn bản cũng không tính là gì. Những năm nay có bao nhiêu cán bộ lãnh đạo dám nói bản thân mình không dính líu tới chuyện nam nữ. Lôi Đạt cũng là người có hiểu rộng biết nhiều, huống chi loại chuyện này với việc quản lý xí nghiệp tất nhiên chẳng có liên hệ gì. Theo góc độ nào đó mà nói, chính là đối phương xảy ra chuyện này mới có thể khiến mình tìm được một người trợ thủ có thể trợ giúp mình xây dựng nhà máy xi măng ở Phong Châu thật tốt.
Nhờ Lục Vi Dân giới thiệu, Lôi Đạt và Chân Kính Tài đã ba lần gặp mặt nói chuyện, mỗi lần lại càng thêm thấu đáo. Chân Kính Tài cũng không có vẻ không gượng dậy nổi như trong tưởng tượng, cũng có chút có vẻ lo lắng ngại ngùng giống như những người xảy ra chuyện đó. Ngược lại, Chân Kính Tài hỏi rất nhiều vấn đề mà không ít vấn đề trong đó lại khiến Lôi Đạt cũng thiếu chút nữa không thể đáp lại được. Điều này khiến Lôi Đạt cảm thấy mình thật sự là tìm được một hòn ngọc.
- Có lẽ Tổng giám đốc Lôi còn sợ lão Chân đổi ý phải không?
Chân Kính Tài cũng mỉm cười.
- Ha ha, có lẽ tôi thật sự là sợ ông Chân chê miếu tôi nhỏ không giữ nổi vị phật lớn là Phó tổng giám đốc Chân đấy chứ.
Lôi Đạt cũng mỉm cười, đưa mắt chuyển hướng nhìn về phía Lục Vi Dân vẫn đang hé miệng mỉm cười:

- Vi Dân, chuyện này tôi cũng phải cảm ơn cậu thật nhiều. Tuy nhiên chuyện tốt không thể vội. Dù sao cậu cũng còn phải về Nam Đàm. Nếu như mai địa khu Phong Châu đó chính thức công bố thành lập, đến lúc đó cậu tới Phong Châu thì tôi và Phó tổng giám đốc Chân coi như là chủ nhà, sẽ mời cậu, à, còn cả bạn gái cậu cùng tới dùng cơm, thế nào?
Đang lúc ba người hàn huyên, Chân Tiệp vừa đạp xe về. Từ xa cô đã thấy có không ít người đang đứng ở gần cửa nhà mình chỉ trỏ, trong lòng lập tức thấy căng thẳng, không biết có phải trong nhà lại xảy ra chuyện gì hay không. Hay là lại có người đến nhà gây chuyện?
Thời gian gần đây, cô cũng thường có cảm giác hơi thần hồn nát thần tính, sợ bóng sợ gió, ngay cả nằm mơ cũng thường xuyên mơ thấy có người tìm tới cửa. Bây giờ vừa thấy trước cửa nhà lại có người chỉ trỏ, liền ngay cả đạp xe cô cũng cảm thấy không làm nổi, thiếu chút nữa thì ngã.
Cô vội vàng đạp nhanh tới, lại thấy một chiếc Mercedes Benz màu đen đỗ ở cửa nhà. Ba người đứng ở cửa nhà nói chuyện rất vui vẻ, hai người trong đó không phải Lục Vi Dân và cha thì còn có thể là ai?
Trong lòng Chân Tiệp nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm, lập tức kiên định hơn rất nhiều, dắt xe đạp tới, chào hỏi một tiếng:
- Cha, Đại Dân.
- Chà, đây là con gái của Phó tổng giám đốc Chân, bạn gái Đại Dân sao? Quả nhiên là làm cho người ta được mở mắt rồi, Vi Dân rất tinh mắt nhỉ.
Lôi Đạt vui tươi hớn hở nhìn Chân Tiệp từ trên xuống dưới một lát, gật đầu, cảm thấy Lục Vi Dân quả thật có tầm mắt rất khá. Cô gái này thanh lịch thoát tục, vừa thấy đã biết là cô gái đáng tin cậy.
- Ha ha, Tổng giám đốc Lôi, nó là con gái đầu của tôi, tên là Chân Tiệp. Chân Ny là con gái út của tôi, con bé hôm nay có lẽ không ở nhà.
Chân Kính Tài cũng rất đắc ý, cũng có chút xúc động.
- Chân Tiệp, đây là Tổng giám đốc Lôi, bạn của Đại Dân, sau này cũng là sếp của cha con.
- Chào Tổng giám đốc Lôi.

Chân Tiệp tự nhiên chào hỏi Lôi Đạt, tuy rằng không biết câu nói phía sau của cha là có ý gì, nhưng Chân Tiệp cũng không hỏi nhiều.
- Cha, con đi vào trước.
Chân Tiệp dắt xe mở cửa đi vào nhà, dựng gọn chiếc xe, vẫn thấy Lục Vi Dân và cha còn đang nói chuyện với người đàn ông kia. Xem ra quan hệ giữa người đàn ông kia và Đại Dân rất thân thiết, trong lòng cũng có chút bồn chồn. Người quen của Đại Dân, sao cha lại còn nói là sếp của cha. Đây là chuyện gì vậy?
- Mẹ, người bên ngoài là ai vậy?
Chân Tiệp đi vào nhà mới phát hiện mẹ và em đều đứng cạnh cửa sổ vén tấm màn bằng lụa mỏng nhìn ra ngoài cửa:
- Nhìn ông ta cũng có dáng vẻ của một ông chủ lớn.
- Không biết, hai ngày nay Đại Dân và cha con đều rất lén lút, sớm đi tối muộn mới về. Mẹ hỏi Đại Dân, hắn cũng không nói, chỉ bảo đến lúc đó sẽ biết. Cha con cũng vội vội vàng vàng đi theo Đại Dân ra ngoài. Thật không biết bọn họ đang làm cái trò gì.
Sau mấy ngày rối trí và đau khổ, Nhạc Thanh cũng đã dần dần bình tĩnh lại.
Thật ra bà cũng sớm biết chồng mình và người đàn bà kia có chút quan hệ không trong sáng. Chẳng qua là thứ nhất, vẫn chưa có chứng cứ rõ ràng, thứ hai là chồng mình trong phương diện này cũng rất cẩn thận, cũng không lại điều gì quá mức, bà cũng liền nhắm mắt cho qua. Chỉ là xảy ra chuyện này khiến bà không thể ngẩng đầu nhìn ai ở nhà máy 195, nhất là nghĩ đến người nhà đều cảm thấy hổ thẹn, bị trở thành đối tượng khiến người ta chê cười, cho nên mới vừa tức vừa sốt ruột.
Không ngờ mấy ngày nay nhà họ Diêu cũng đột nhiên gặp chuyện không may. Mọi người trong nhà máy lại chuyển sự chú ý đến mọi người trong gia đình họ Diêu, cũng ít chú ý tới bọn họ. Lúc đó bà mới dám thở phào nhẹ nhõm. Bà chỉ nghĩ đến việc chồng mình lại không còn chỗ đứng ở nhà máy, sau này biết làm gì. Đây cũng là một vấn đề phức tạp đeo bám cả gia đình.
Dù sao cũng không thể cả đời ở mãi trong nhà không dám ra ngoài gặp người khác. Bà biết chồng mình chỉ sợ cũng không muốn chịu uất ức ở lại nhà máy hoặc bị điều đến một góc nào đó của thành phố, im hơi bặt tiếng tới già.
- Mẹ, con thấy cha hình như sắp rời khỏi nhà máy. Con nghe cha gọi người kia là Tổng giám đốc Lôi, mà người kia lại kêu ba là Phó tổng giám đốc Chân, chẳng lẽ cha chưa nói cho mẹ là ông ấy định đi đâu sao?
Chân Tiệp có chút không vui liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, chuyện quan trọng liên quan tới toàn bộ gia đình, mà người làm vợ lại không biết chồng mình định đi về phía nào là sao?
- Hừ, cha con giống như cái hũ nút, mẹ hỏi hơn hai câu là ông ấy liền mất kiên nhẫn, hình như để xảy ra chuyện đó ông ấy còn có lý, cũng không ngẫm lại...

Đôi mắt Nhạc Thanh lập tức đỏ lên. Thấy mẹ mình vừa muốn mượn đề tài để nói về chuyện của mình, Chân Tiệp khẩn trương ra hiệu cho em mình.
- Được rồi, mẹ, còn có người ở ngoài cửa. Chốc nữa, cha và Đại Dân trở về, chúng ta hỏi bọn họ chẳng phải cũng sẽ biết sao. Ngày mai, Đại Dân sẽ trở về Nam Đàm. Hôm nay dù tình hình có thế nào bọn họ chắc chắn phải nói cho rõ ràng.
Chân Ny vội vàng lôi kéo, nắm lấy cánh tay mẹ mình mà lắc lắc.
Chân Kính Tài và Lục Vi Dân sau khi tiễn Lôi Đạt, vừa nói chuyện, vừa đi thẳng vào thư phòng.
- Trần Phát Trung cũng không thoát được bị dính líu. Hai gã bảo vệ giám sát đều là do ông ta ta đưa vào, vốn ở nhà máy là loại ham ăn lười làm, từ lúc tới đội đó tới nay, tiền lương của cả hai còn không đủ để tiêu sao? Không hiểu sao lại còn nghĩ cách trộm vật liệu ngay trong nhà máy?
Chân Kính Tài có chút không cam lòng nói:
- Làm kiểm điểm ở trong cuộc họp Đảng ủy của nhà máy là có thể thoát sao? Vài năm nay, nhà máy bởi vì điều này mà tổn thất lớn đến mức nào, còn ai không biết? Vậy nguyên nhân cuối cùng là do chế độ, hay thật sự là do nhân tố con người gây ra. Chú thấy nguyên nhân thứ hai có khả năng lớn hơn.
Lục Vi Dân không kìm nổi bật cười, mình còn tưởng rằng ông ấy thật sự có thể xem nhẹ việc này. Không ngờ tới lúc này rồi vẫn còn để lộ ra ý nghĩ thực sự trong lòng ông ta, chẳng qua là tất cả dường như cũng hơi quá muộn. Trong sự việc đó, Trần Phát Trung có bao nhiêu trách nhiệm cũng đã không còn quan hệ tới Chân Kính Tài. Bất kể ông ta bị xử lý như thế nào, cũng không có bất cứ ảnh hưởng nào tới Chân Kính Tài nữa.
- Chú Chân, chúng ta vẫn nên suy nghĩ về chuyện ngày kia sau khi chú đến Phong Châu. Mọi việc của nhà máy 195 là quá khứ, đã không còn liên hệ gì với chúng ta nữa cả. Nhà máy xi măng Phong Châu của anh Đạt hiện tại đang bắt đầu giai đoạn thi công rầm rộ, cho nên anh ấy đang cần gấp một người từng có kinh nghiệm trong việc xây dựng như chú tới phụ trách công việc, gánh vác một phần trọng trách cho anh ấy. Dự án này có lẽ không đáng để so sánh với nhà máy 195, nhưng đối với một xí nghiệp với hình thức đầu tư cổ phần mà nói, đối với Phong Châu mà nói, đã là một xí nghiệp rất quan trọng. Cho nên dù là anh Đạt và cổ đông của anh ấy hay là chính quyền địa phương Phong Châu đều rất coi trọng. Anh Đạt cũng rất nể trọng chú!




Bình Luận (0)
Comment