Quan Đạo Vô Cương

Chương 220

- Ái chà, sớm như vậy đã về rồi? Ăn gì chưa? Chưa ăn thì sang nhà tôi ăn một bữa, nếm thử tay nghề của tôi xem thế nào.
Lục Vi Dân vừa mới đi lên hành lang đã gặp người hàng xóm đang đeo tạp dề nấu cơm.
- Ừ, tôi ăn rồi. Hôm nay không có việc gì nên ăn cơm tối ở căng tin xong là về nhà luôn.
Lục Vi Dân cười. Người hàng xóm này tính tình rất dễ chịu, có chút cảm giác đã thân quen từ trước, hơn nữa lại rất phóng khoáng, nhiệt tình.
- Vẫn là cơ quan Địa ủy các cậu tốt. Tôi nghe nói ở đó tám hào là ăn no? Ha ha, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy, nếu không có các lãnh đạo Ủy ban nhân dân Địa khu ăn cơm ở đó, một tệ năm hào thì các cậu cũng không chắc đã nuốt trôi.
Anh ta đẩy lại mắt kính ở sống mũi, vừa lắc đầu vừa nói:
- Đây có tính là kiếm lợi riêng từ chức quyền không? Hay là lấy của công để đắp vào thân?
- Ha ha! Anh Trương, anh chụp mũ như vậy hơi quá lời rồi, đó chỉ là trợ cấp một chút cho cán bộ thêm chút thức ăn thôi, sao có thể nâng cao vấn đề đến như thế được?
Lục Vi Dân nghe ra trong lời nói của anh ta có một nỗi tức giận chua xót nói không nên lời, cười nói.
- Tiểu Lục à, không thể nói như vậy được, trợ cấp ở đâu mà có? Từ tài chính, mà tài chính cũng chính là thuế mà ra. Thuế là thu từ dân và dùng cho dân, cán bộ cơ quan đã có tiền lương, tại sao còn cần trợ cấp? Có thể cậu sẽ nói trợ cấp này là từ việc tiết kiệm chi phí việc công, nhưng việc tiết kiệm này cho thấy là không cần thiết, lần sau dự toán cũng nên cắt giảm. Hơn nữa số tiền tiết kiệm được cũng không nói là có thể tùy ý chi tiêu, cán bộ cơ quan các cậu được trợ cấp, vậy nhân dân có nên được trợ cấp hay không? Cùng là công dân Trung Quốc, tại sao cán bộ cơ quan được trợ cấp mà công nhân, nông dân đang thất nghiệp lại không được trợ cấp?
Lục Vi Dân không ngờ hàng xóm của mình lại ăn nói ghê gớm như thế. Một việc trợ cấp thức ăn cho căng tin mà lại có thể nâng lên đến độ cao như vậy, hơn nữa lại nói rất rõ ràng, mạch lạc, nghĩ kĩ cũng thấy phải thừa nhận rằng lời nói của anh ta thực sự rất có lý.
- Anh Trương học luật sao?
Lục Vi Dân trái lại thực sự rất có hứng thú với người hàng xóm này.

- Hài, về pháp luật xem như có biết chút ít. Ở trường đại học tôi học kinh tế chính trị.
Dường như thoáng chạm đến nỗi đau, người đàn ông vốn đang rất vui vẻ, thoáng cái đã trở nên u ám, vừa nhặt rau vừa nói:
- Có quỷ mới biết sao tôi lại bị phân công đến cục Văn hóa? Cả ngày chẳng có việc gì làm.
- Anh Trương, hai vợ chồng anh đều từ Lê Dương tới sao?
Lục Vi Dân lách qua bếp than đặt ở hành làng đi về phía phòng chứa đồ nơi mình ở. Ở đây có thể thấy loại bếp than tổ ong này khắp mọi chỗ, trên một hành lang ít thì cũng có tới ba bốn cái.
- Đều ở Lê Dương thì tôi lại phải tới đây sao?
Anh ta tức giận nói:
- Vợ tôi ở Ứng Lăng, muốn được điều tới Lê Dương nhưng không được. Vừa đúng lúc Phong Châu thành lập địa khu, có thể điều tới Phong Châu. Dù sao cũng không thể hai người đôi nơi, tôi cắn răng tới đây liền trở thành ân nhân của lãnh đạo đơn vị, thiếu chút nữa là dập đầu chắp tay thi lễ cảm tạ tôi rồi. Lúc trước nói ba hoa chích chòe, đến đây mới biết là bị lừa. Sớm biết vậy thì dù có hai người hai nơi thì tôi cũng không đến đây.
Lục Vi Dân cũng biết khi Lê Dương và Phong Châu phân chia thì không ai muốn đến, thậm chí không ít cán bộ cơ quan thà rằng nghỉ hưu sớm vì bệnh cũng không muốn đến Phong Châu. Tìm cái chết để đe dọa cũng có, chấp thuận rút thăm cũng có. Có một người sẵn lòng chủ động đến Phong Châu như người trước mặt này, vị lãnh đạo cơ quan kia còn lại còn không tâng đến tận mây như ân nhân sao?
- Anh Trương, tôi nghĩ đây cũng chỉ là tạm thời thôi. Địa khu chắc chắn sớm đã có kế hoạch, rất nhanh sẽ thúc đẩy xây dựng trên toàn bộ các phương diện.
Lục Vi Dân mở cửa phòng, cầm chìa khóa lên.
- Nói thì là như thế. Đúng rồi, người anh em, cậu làm ở phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy, cũng là nói nghiên cứu những phương châm, chính sách quan trọng lớn này. Phong Châu đã thành lập Địa khu, nhưng điều kiện ở đây so với bên Lê Dương đúng là kém quá xa, ngay cả so với huyện ở bên đó cũng không bằng. Cậu nhìn xem, đường phố thì xập xệ, thư viện, công viên, rạp chiếu phim thứ nào cũng không có, nếu có cũng là thảm hại không chịu nổi, lẽ nào những vị lãnh đạo đó có thể ngồi vững? Không phải nói là tỉnh có vốn riêng để hỗ trợ Phong Châu phát triển sao? Sao lại lâu như vậy, chỉ nghe sét đánh bên tai mà không thấy trời mưa một chút nào, một chút động tĩnh cũng không có, đây là chuyện gì thế hả?
Lời nói của người hàng xóm lập tức đâm thủng lớp màng bí ẩn vẫn luôn che lấp trong lòng Lục Vi Dân.

Đúng vậy, phải nói là Phong Châu đã thành lập được hai tháng, nhưng tại sao lại không thấy được bao nhiêu động tĩnh gì?
Không nói đến hiệu quả nhanh chóng, muốn xem bao nhiêu dự án khởi công, bao nhiêu công trường bắt đầu làm việc, nhưng ít nhất trong một số cuộc họp cũng nên có tin tức truyền ra mới đúng. Bản thân mình cũng đến Phong Châu được hai ba ngày rồi, ở ngay tại trung khu thần kinh của Địa ủy này, lại cũng không nghe được bao nhiêu thứ gì ra hồn. Nhất là hôm nay thấy Hạ Lực Hành sau khi cùng lãnh đạo tỉnh đi điều tra nghiên cứu về thì tâm trạng lại không tốt. Điều này càng làm cho hắn cảm thấy không thể lý giải nổi.
Đang suy nghĩ, nghe được đầu kia của hành lang truyền đến tiếng giày da đang bước đến, không đợi Lục Vi Dân kịp phản ứng, người đàn ông sớm đã ra đón:
- Băng Lăng, đã về rồi đấy à?
- Ừ, về rồi, mệt chết đi được, bận rộn cả ngày. Hải Bằng, sao sớm như vậy anh đã về?
Đập vào mắt Lục Vi Dân là một phụ nữ trẻ rất xinh đẹp, tóc được chải trông đầy sức sống, tay cầm một chiếc túi xách màu tím. Cách ăn mặc của cô rất thanh nhã, mái tóc dài đen nhánh được búi rất đẹp ở sau đầu, một vẻ dịu dàng mê đắm khiến ánh mắt người ta cũng sáng ngời. Nhất là đôi chân dài kia không mặc kiểu quần bò đang thịnh hành mà là một chiếc quần ống đứng màu tối vừa khít với thân hình, rất có vẻ mang phong cách của phụ nữ công sở. Thật không nhìn ra anh hàng xóm trông rất bình thường lại tìm được một cô vợ xinh đẹp nổi bật như vậy. Thảo nào anh ta thà rằng điều đến Phong Châu, còn sẵn lòng giặt đồ lót cho vợ, vào bếp nấu cơm, đều không phải là không có nguyên nhân.
- Cơm xong xuôi rồi, anh đang chuẩn bị làm thức ăn. Băng Lăng, đây là hàng xóm của chúng ta, tiểu Lục, Lục Vi Dân, làm bên phòng Nghiên Cứu chính sách Địa ủy.
Không đợi Lục Vi Dân lên tiếng, Trương Hải Bằng đã rất tự hào mà ôm qua eo vợ, vẻ mặt mang nụ cười đắc ý:
- Tiểu Lục, đây là bà xã tôi, Giang Băng Lăng, làm ở cục Tài chính địa khu.
- Chà, anh làm ở phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy sao?
Người phụ nữ trẻ nhướn bờ mi xinh xắn lên, đánh giá Lục Vi Dân một lượt rất kỹ càng từ trên xuống dưới, tò mò nói:
- Trẻ tuổi như vậy đã làm trong phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy, anh vừa tốt nghiệp đại học sao?
- Không, tôi tốt nghiệp đại học được hơn một năm rồi, mới điều từ Nam Đàm lên đây.

Lục Vi Dân lắc đầu.
Trong ánh mắt người phụ nữ có một sự linh hoạt nói không nên lời. Đã chìm nổi mấy chục năm trong kiếp trước, độ nhạy cảm Lục Vi Dân đối với ánh mắt phụ nữ vượt xa tuổi hiện nay của hắn. Người phụ nữ này rất có khí chất đặc biệt, nếu không phải Trương Bằng đang ôm eo cô, đối phương chỉ cười có chút bất đắc dĩ, Lục Vi Dân không thật tin trình độ của Lương Hải Bằng có thể theo đuổi được người phụ nữ đang đứng trước mặt này.
- Ồ, tốt nghiệp trường đại học nào vậy?
Người phụ nữ gật đầu. Có thể lăn lộn ở huyện được hơn một năm rồi được điều vào làm ở phòng Nghiên cứu chính sách Địa ủy Phong Châu, tuy nói Địa khu Phong Châu vừa mới thành lập, đâu đâu cũng thiếu người, những không phải tùy tiện ai cũng có thể được điều vào. Tốt xấu gì cũng là một địa khu, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, không phải ai muốn cũng có thể tới.
- Đại học Lĩnh Nam.
Lục Vi Dân có chút không thích cách hỏi theo kiểu hỏi đến cùng của đối phương. Nhưng lần đầu gặp mặt, hắn cũng không muốn quá thất lễ, chỉ là trong giọng nói lạnh nhạt đi không ít.
Cô ta rất nhạy cảm, dường như cảm thấy sự lạnh nhạt Lục Vi Dân, cẩn thận nhìn Lục Vi Dân một cái, lúc này mới chuyển ánh mắt:
- Chưa ăn thì cùng ăn với chúng tôi nhé, tay nghề của Hải Bằng nhà chúng tôi không tồi đâu.
- Cảm ơn, tôi đã ăn tối ở căng tin rồi.
Lục Vi Dân không nói thêm nữa.
- Hai người cứ ăn đi.
Nhìn Lục Vi Dân đi vào phòng, Trương Hải Bằng vừa vội vàng đổ đồ ăn vào nồi, vừa cười nói với người phụ nữ:
- Vẫn là hai chúng ta ăn thì ngon hơn.
Người phụ nữ không nói nhiều, đi thẳng vào phòng. Trương Hải Bằng sắp xếp đồ ăn trong nồi lên bàn, thuận tay đóng cửa lại.
- Lục Vi Dân này là mới tới đúng không?

Đây là gian phòng làm việc khoảng chừng bốn mươi mét vuông, có một tấm rèm hoa ngăn thành hai phần. Giang Băng Lăng đứng bên kia màn hoa thay quần áo, đã thấy chồng mình chui vào, ôm eo, mặt cũng áp sát vào vai cô. Có nét buồn bã hiện lên trên khuôn mặt, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi:
- Hải Bằng, anh không được như vậy, lúc nào cũng thế này, toàn về sớm, lãnh đạo cơ quan thấy sẽ nghĩ thế nào?
- Không việc gì, lãnh đạo đều không ở đó nên anh mới lặng lẽ ra về, ở cơ quan cũng không có việc gì làm. Vị chủ nhiệm kia của bọn anh ngoại trừ uống trà, xem báo thì chẳng bao giờ để ý đến chuyện gì, viết nộp cho ông ta thứ gì ông ta còn bới lông tìm vết. Nếu anh thực sự bỏ lại cho ông ta, ông ta phải trợn tròn mắt.
Thấy vợ mình tâm trạng không tốt, Trương Hải Bằng đảo mắt nói:
- Băng Lăng, nghe nói bên bờ sông mới mở một quán cà phê, có thể coi là quán đầu tiên ở Phong Châu này, hay là đợi lúc nữa ăn cơm xong chúng ta tới đó thưởng thức một lát?
Anh ta biết thời đi học Băng Lăng rất thích những chuyện lãng mạn. Anh lúc trước cũng chính là dựa vào tay chơi đàn ghi-ta thành thạo, giọng hát nồng ấm, lại thêm bề ngoài tuấn tú với ăn nói thanh nhã mới giành được hoa khôi của trường là Băng Lăng về tay mình. Chẳng qua là sự thật luôn tàn khốc, sau khi tốt nghiệp lại bị phân ra, Băng Lăng bị phân về Ứng Lăng, còn mình thì cũng không tốt hơn là bao. Lê Dương tuy là địa khu, nhưng cũng là một trong những địa khu nghèo nhất của tỉnh. Ai bảo hai bố mẹ mình đều là người Lê Dương, mà hiện nay vì muốn ở cùng một nơi với Băng Lăng mà không thể không tới vùng đất Phong Châu nghèo khó này.
- Thôi đi, hôm nay em hơi mệt.
Thấy tay Hải Băng đang sờ quanh ngực mình, Băng Lăng vốn định đẩy tay anh ra nhưng lại thở dài một hơi yếu ớt. Cô cũng không biết anh tại sao thoáng cái lại thành ra như thế này. Sự tự nhiên, phóng khoáng hồi đại học hoàn toàn không biết đã biến đi đâu, trong ba năm phân về cơ quan ở Lê Dương không để lại được ấn tượng tốt. Bản thân mình ở tốt xấu gì cũng là cán bộ nghiệp vụ nòng cốt ở phòng Tài chính huyện Ứng Lăng. Nhưng còn anh ấy, ở cục Văn hóa địa khu cũng không có mấy người nói được tử tế về anh ấy.
Hai năm nay ở Lê Dương đều không nhận học sinh từ trường dạy nghề, tấm bằng trường dạy nghề của mình không được nhận, để được điều đến cùng nhau, Hải Bằng và mình đều đến Phong Châu. Giang Băng Lăng vẫn rất cảm động về điểm này của Hải Bằng, cho nên không do dự đáp ứng đề xuất của Hải Bằng là muốn đi đăng kí kết hôn. Hóa ra là hai người ở hai nơi thì không nhận ra, nhưng thực sự hai tháng ở với nhau, Giang Băng Lăng phát hiện rất nhiều tật xấu của Hải Bằng.
Những thứ khác Giang Băng Lăng đều có thể dễ dàng cho qua, duy chỉ có nét tính cách đó của Hải Bằng là cô không thể chấp nhận được. Đã là về Phong Châu này, Hải Bằng vẫn tự cho mình là tài trí hơn người, nhưng ở Phong Châu còn lạ nước lạ cái, chỉ sợ sẽ khiến cho người ta ghét.
Hải Bằng vốn từ Lê Dương tới đây, nếu cố gắng một phen, lại có bằng tốt nghiệp đại học chính quy này, muốn tìm một cơ hội để vươn lên cũng không khó. Nhưng Giang Băng Lăng không thể hiểu nổi anh ta làm thế nào mà ngay ở cục Văn hóa – nơi vốn xem như một cơ quan chẳng có chút bổng lộc gì mà cũng thành nhân vật khiến ai gặp người ấy ghét?



Bình Luận (0)
Comment