Quan Đạo Vô Cương

Chương 251

Nếu nói Tùng Hạc Cư là con gái rượu của ngành ẩm thực Nam Đàm, vậy Yến Nhiên Lầu cũng được coi là đại tiểu thư khuê các của cả Phong Châu.
Vị trí độc đáo của Yến Nhiên Lầu quyết định vị trí đặc biệt của nó trong ngành ẩm thực Phong Châu. Nó nằm ở nơi giao nhau giữa sông Phong Giang và sông Tây Phong, nếu nói toàn bộ khu nội thành Phong Châu cũ vẫn còn điểm nào đó đáng để xem, có lẽ cũng chỉ có vùng này.
Quần thể công trình kiến trúc vùng đất này từ thời dân quốc đến thời kỳ cách mạng văn hóa sau giải phóng đều có, hơn nữa có thể nói giữ gìn khá tốt. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Phong Châu trước kia cũng từng có ý tiến hành cải tạo khu đất này, nhưng bị hạn chế bởi đủ loại nhân tố kìm hãm và điều kiện chưa đầy đủ, cuối cùng cũng từ bỏ ý định đó. Sau khi cải cách mở cửa, thị trấn phát triển dần chuyển hướng xuống khu vực giao nhau giữa Phong Giang và sông Đông Phong ở phía hạ lưu, khiến vùng đất này càng ngày càng vắng vẻ.
Phong Châu ắt có lý do đặc biệt thì mới có thể trở thành nơi đặt Ủy ban nhân dân địa khu Phong Châu, đoạn sông Phong Giang ở vùng này dài không đến 10 km này lại có đến ba nhánh sông hợp lại: sông Đông Phong, Tây Phong, lại cộng thêm sông Nam Hà ở phía hạ lưu cũng chảy vào Phong Giang. Mà xung quanh Phong Giang đều có các ao hồ, đầm lầy lớn nhỏ, khiến vùng này có nguồn nước phong phú. Thêm vào đó là công nghiệp Phong Châu không phát triển nhiều, chất lượng nước vẫn duy trì được trạng thái tương đối tốt, địa thế cũng tương đối bằng phẳng, và cộng cả nguyên nhân lịch sử, cuối cùng khiến Phong Châu trở nên nổi bật trong bảy huyện phía nam mà trở thành nơi đặt trung tâm địa khu.
Yến Nhiên Lầu ở chính nơi Tây Phong và Phong Giang giao nhau.
Nước sông Tây Phong mát rượi, lượng nước hàng năm đều ổn định, cho dù là mùa khô cũng có thể có lượng nước tương đối dồi dào. Đầu nguồn sông Tây Phong xuất phát từ núi Bàn Mã Lĩnh – nơi ranh giới giữa Song Phong và Lạc Khâu. Đó là đỉnh cao nhất của địa khu Phong Châu, thế núi tuy rằng không phải là hiểm trở, nhưng lại uốn lượn kéo dài mấy trăm dặm, hình thành đường phân cách tự nhiên giữa địa khu Lạc Môn với địa khu Phong Châu, Lê Dương.
Đỉnh núi cao nhất Bàn Mã Lĩnh có độ cao so với mực nước biển lên tới 1688 m, so với nơi có độ cao đạt tới 1592 m là đỉnh Loan Cung thì hoàn toàn đối lập. Nghe nói được lấy tên từ vị tướng quân nổi tiếng triều Đường là Lý Quang Bật dẫn quân xuất chinh khởi nghĩa Viên triều thời đó dừng chân nơi đấy, thấy hai dãy núi đối nhau, phong cảnh tráng lệ kỳ vĩ, nên khắc thành Bàn Mã Loan Cung… Nơi này cũng là nguồn trữ nước quan trọng của Xương Giang, có bao nhiêu sông hồ đều xuất phát từ đây.
Vùng đất nơi xây dựng Yến Nhiên Lầu có lợi từ việc thị trấn Phong Châu phát triển về hướng bắc và hướng đông, mọi ngả đường con phố đều rất thanh tĩnh.
Yến Nhiên Lầu vốn là nhà riêng của một hộ gia đình bản địa lâu năm, sau này được ông chủ Yến Nhiên Lầu mua lại, sửa sang thêm, sau đó lại lần lượt mua thêm hai mảnh sân nhỏ ở xung quanh đó và cải tạo, hình thành một khoảng sân hiện nay theo kiểu cổ điển với phong cách Minh Thanh làm chủ đạo. Mà kiểu kiến trúc này dùng làm nơi ăn uống chắc chắn sẽ là một bước đột phá cực kỳ lớn, đừng nói là ở Phong Châu, cho dù là toàn bộ Xương Giang đều cực kì hiếm thấy. Loại hình mà sau này sẽ hình thành một trào lưu ở Bắc Kinh lại có thể xuất hiện sớm như vậy ở Phong Châu… Điều này khiến đến Lục Vi Dân cũng phải kinh ngạc với tầm nhìn của người chủ, lại có thể dẫn đầu thời đại đến như vậy.
- Đã ra khỏi Bắc Kinh?

Lục Vi Dân đang chuẩn bị gắp miếng rau chợt tập trung ánh mắt, tay dừng lại trong không trung một lúc, trong lòng như có những cơn sóng dữ dội cuộn dâng. Lịch sử rốt cuộc vẫn vận hành theo quỹ đạo đã định.
Năm 1992 sẽ vĩnh viễn đi vào sử sách. Đúng là lần này chuyến đi tuần hành về phía nam của những vị kỳ cựu Bắc Kinh sẽi dẫn đến làn sóng cải cách mở cửa và phát triển hoàn toàn mới trên khắp Trung Quốc. Giải phóng tư tưởng, phát triển mới là đạo lý cứng rắn… Phải mạnh dạn một chút, cần cảnh giác “hữu” nhưng càng phải đề phòng “tả”… cho phép xem, nhưng cần kiên quyết thử. Một loạt những câu nói kiểu này trong hai mươi năm sẽ có thể ảnh hưởng sâu sắc đến toàn bộ Trung Quốc.
- Ừ, bên trên không hề công bố tin tức ra ngoài, nhưng những ai nhanh nhạy đều biết, ông ấy hai năm nay đều không đón tết ở Bắc Kinh, thích ra ngoài thăm thú, xem ra năm nay cũng không phải ngoại lệ.
Lôi Đạt còn đang có chút ngạc nhiên nhấp một ngụm rượu, liếc Lục Vi Dân một cái:
- Cậu kích động như thế làm gì? Đâu có dính dáng gì với chúng ta… nên làm gì thì vẫn phải làm chứ.
Chỉ còn hơn mười ngày nữa là đến Tết, toàn bộ cơ quan Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu đều rõ ràng có phần rối loạn. Dù sao lần đón Tết đầu tiên từ ngày tách ra khỏi Lê Dương, những việc liên quan quá nhiều. Các bộ ngành đều là được xây dựng trong hai tháng này, tuy nói thời gian trù bị giai đoạn tiền kỳ cũng đã có một bộ khung chính… nhưng khi thật sự bước vào vận hành bình thường cũng phải cần thời gian ba tháng. Các bộ máy lãnh đạo các bộ ngành đều vẫn chưa hoàn toàn được trang bị đầy đủ. Giờ sắp sang năm mới, mọi việc không kể lớn nhỏ đều phải được tổng kết lại, cũng là một cách nhìn về Phong Châu kể từ khi thành lập địa khu được ba tháng.
Lôi Đạt về Phong Châu cũng đã được vài ngày. Tiến độ xây dựng nhà máy xi măng Phong Châu cũng rất thuận lợi, chắc ngày mồng một tháng năm bắt đầu đi vào sản xuất cũng không có vấn đề gì, điều này khiến Lôi Đạt rất vừa lòng, cũng càng thêm tín nhiệm Chân Kính Tài.
Anh ta một mực mời cùng ăn cơm, nhưng thân phận Lục Vi Dân bây giờ không còn giống với trước kia, có thể nói là không có chút tự do nào, tất cả đều xoay quanh Hạ Lực Hành, vì thế không thể quyết định chắc chắn được. Khó khăn lắm mới tìm được dịp Hạ Lực Hành cùng với một Phó ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy có quan hệ cá nhân khá thân thiết dùng cơm, không cần Lục Vi Dân tham gia, lúc này mới quyết định được cùng ăn cơm, cũng xem như là buổi tụ tập trước khi năm hết Tết đến.
- Anh Đạt, em cảm thấy lần này sợ sẽ không đơn giản như vậy. Anh là người ở Bắc Kinh, vốn dĩ đã có tính nhạy cảm với chính trị mới phải. Anh không thấy trong năm nay không khí chính trị có chút hỗn độn sao?

Lục Vi Dân gắp một miếng đùi cun cút hun khói, đặt vào bát của Chân Kính Tài đang ngồi đối diện:
- Chú Chân, chú nếm thử thịt chim cun cút hun khói của núi Đại Hoài xem, hương vị thực sự rất đặc biệt, cũng là món ăn đặc sản nơi đây.
- Hộn độn không rõ ràng?
Mắt Lôi Đạt khẽ động, như thoáng có suy nghĩ:
- Dùng từ rất chính xác, đúng vậy, ở Bắc Kinh anh cũng nghe vài người bạn nói đến chuyện này. Năm nay là năm mà thái độ, biểu hiện của mấy ông lớn đều có chút mâu thuẫn, khi thì tả khi thì hữu, nhưng mấy vị chủ chốt đều vẫn yên lặng, giống như đang đợi gì đó, có lẽ chính là đang…
Lôi Đạt làm một động tác rất mơ hồ, Lục Vi Dân mỉm cười:
- Anh Đạt, không phải nói người Bắc Kinh các anh ăn nói rất thoải mái sao? Sao anh lại cẩn thận như vậy? Nói thì đâu có tội gì, thảo luận cũng không bị coi là tội tày trời chứ?
- Ha ha. Người làm ăn nói chuyện làm ăn, anh giờ là thương nhân, không muốn dính đến mấy chuyện đó. Cậu nhìn Hà Khanh xem, rõ rang là không quay lại nữa rồi, tên này, thời gian trước nước chúng ta chẳng phải đã chính thức thừa nhận sự độc lập của mấy nước cộng hòa thuộc Liên Xô cũ sao? Anh gọi điện thoại cho cậu ta, hỏi tình hình, hộ chiếu có cần đổi hay không, có khó khăn gì về mặt pháp luật không. Cậu ta vẫn còn thân mật với hai cô nàng German và Ukraine ở Bờ biển đen, vui đến quên cả trời đất, căn bản không xem chuyện này ra gì. Hỏi cậu ta khi nào trở về, cậu ta nói có thể phải đến Tết âm lịch năm sau mới có thể về, việc bên đó nhiều, ha ha, căn bản là không để ý gì đến dự án của chúng ta ở đây ra gì mà.

Lôi Đạt cười lắc đầu.
- Anh Đạt, tình hình chính trị và kinh tế có thể tách biệt sao?
Lục Vi Dân hỏi vặn lại:
- Không có một cục diện chính trị ổn định, xu hướng chính sách rõ ràng nào, làm công thương nghiệp cũng tốt, làm thương mại cũng được, anh cũng có thể đủ dũng khí, yên tâm được sao?
- Nói cũng phải.
Lôi Đạt tán thành cách nói của Lục Vi Dân:
- Thế nào, cậu cảm thấy chính sách nước ta có thể có thay đổi lớn sao?
- Về xu thế chung sẽ không thể thay đổi, cải cách mở cửa là xu thế phát triển tất yếu, không ai có thể đi ngược lại với chiều hướng này. Nhưng em thấy cũng có thể sẽ có động tác và lực lượng lớn hơn nữa đến đẩy nhanh một làn sóng phát triển kinh tế mới. Nước ta trong hai năm trước vẫn đang thanh lọc chỉnh đốn, để tránh áp lực lạm phát quá lớn, nhưng với tình hình hiện nay mà nói, thanh lọc chỉnh đốn hẳn đã bước vào thời kỳ kết thúc, việc cần làm hiện giờ là nắm bắt thời cơ, lại một lần nữa khởi động kế hoạch phát triển kinh tế lớn.
Phân tích và phán đoán của Lục Vi Dân rất có ảnh hưởng đối với Lôi Đạt. Hà Khanh đã nhiều lần trao đổi với Lôi Đạt, chính là nói năng lực phân tích, phán đoán của Lục Vi Dân thực sự hơn người, hơn nữa luôn có những phân tích đúng đến điểm mấu chốt vào nơi có lợi, ở điểm này Hà Khanh được hưởng lợi rất nhiều.
- Anh thì vẫn thật lòng chờ mong chính sách mở cửa hơn một chút, khởi động lại kế hoạch phát triển kinh tế, đối với nhà máy xi măng Phong Châu chúng ta mà nói cũng là một chuyện rất tốt. Khởi động kinh tế chắc chắn sẽ có sự kích thích vô cùng lớn với thị trường xây dựng, điều này sẽ kèo theo nhu cầu về vật liệu xây dựng. Trong toàn bộ Xương Giang, quy mô đầu tư của nhà máy xi măng Phong Châu chúng ta cũng được coi là lớn, không ít người đều lo ngại thị trường không thể tiêu thụ hết. Đặc biệt là phía Lê Dương, gần như mỗi huyện đều có nhà máy xi măng, với tình hình hiện nay mà nói, thị trường hơi có dấu hiệu bão hòa. Anh sẽ đợi dự đoán của cậu thành hiện thực.
Lôi Đạt cười nói.

- Chắc hẳn là không thể có thay đổi gì lớn. Ít nhất là dự án xây dựng ở chính địa khu Phong Châu sẽ không ít. Trong hai ba năm này nhu cầu xây dựng thiết bị quản lý thành phố và đường sá của thành phố Phong Châu chính là một thị trường vô cùng lớn. Anh Đạt, anh cứ đợi đếm số tiền thu được đến mỏi nhừ tay đi.
Lục Vi Dân cười đùa:
- Chỉ sợ đến lúc đó anh sản xuất cũng không kịp thôi.
- Không kịp thì sợ gì? Đến giai đoạn hai mở rộng sản xuất là được, có Phó tổng giám đốc Chân ở đó, anh có thể yên tâm làm việc khác rồi, nào, Phó tổng giám đốc Chân, tôi kính chú một ly, chú cũng là trưởng bối của Vi Dân. Vi Dân, lẽ nào cậu chỉ uống rượu một mình như vậy, phải cùng nâng ly lên mới được.
Vừa ăn cơm, Lôi Đạt cũng tiện thể nói đến trong thời gian sắp tới có khả năng trường chính trị Xương Giang sẽ thể có chút biến đổi. Anh ta nhắc đến Phó bí thư Tỉnh ủy Thiệu Kính Xuyên rất có khả năng sẽ tiếp nhận chiếc ghế của vị Chủ tịch tỉnh đương nhiệm đã có tuổi, nhưng đường hướng của Bí thư Tỉnh ủy Điền Hải Hoa vẫn chưa rõ ràng. Thời gian Điền Hải Hoa đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy ở Xương Giang chỉ có ba năm, chưa hết một nhiệm kỳ, theo lý mà nói vẫn không thật có khả năng rời khỏi Xương Giang. Nhưng năm nay là năm tổ chức đại hội lần thứ mười bốn, các tỉnh trên cả nước cũng có không ít tỉnh đứng trước việc Đảng ủy đổi nhiệm kỳ mới, cho nên cũng tồn tại khả năng sẽ rời Xương Giang.
Lục Vi Dân cũng biết quan hệ của Lôi Đạt chắc chắn không chỉ giới hạn ở Phong Châu, dám hạ quyết tâm chắc chắn đầu tư ở Phong Châu với quy mô lớn như vậy, chắc chắn cũng phải có căn cứ kiên định. Với mạng lưới quan hệ từ Bắc Kinh, chắc chắn cũng có không ít thông tin từ bên trên, dám nói như vậy, đương nhiên là có nguồn tin.
Trong lúc nói chuyện phiếm Lôi Đạt cũng nhắc đến Hạ Lực Hành, nói thời gian Hạ Lực Hành làm Bí thư Địa ủy ở Phong Châu sẽ không dài, muốn Lục Vi Dân phải nắm bắt cơ hội đảm nhiệm thư ký cho Hạ Lực Hành, cố gắng trong khoảng thời gian ngắn thực hiện được sự chuyển đổi vị trí, cũng tỏ ý có thể giúp Lục Vi Dân một tay.
Lục Vi Dân cũng biết Lôi Đạt có ý tốt, nhưng hắn làm thư ký chuyên trách cho Hạ Lực Hành vốn dĩ đã là một ví trí rất nhạy cảm. Hơn nữa hắn tự nhận thấy ấn tượng của mình trong lòng Hạ Lực Hành đang từng bước được củng cố, lúc này có người tác động từ bên ngoài vào ngược lại sẽ phản tác dụng. Hắn càng nghiêng về hướng dựa theo các bước đi hiện nay để ổn định từng bước, dựa vào bản lĩnh của hắn để có được sự công nhận của Hạ Lực Hành.


Bình Luận (0)
Comment