Sau khi giành được sự khen ngợi rất thản nhiên của An Đức Kiện, Trương Kiến Xuân biết bản thân đã hành động đúng.
Hội nghị sắp xếp nghiên cứu công tác đầu năm của địa khu rất quan trọng, Trương Kiến Xuân cũng tự tin có thể tổ chức tốt hội nghị này, nhưng dù có làm tốt hơn nữa thì cũng phải nhận được sự công nhận của lãnh đạo mới được. Đối với Trương Kiến Xuân bây giờ mà nói, An Đức Kiện giống như Diêm Vương nắm quyền sinh quyền sát trong tay, cho mình muốn lên trời thì lên trời, cho mình xuống địa ngục thì xuống địa ngục. Mà đến Văn phòng Địa ủy công tác lâu như vậy, anh ta vẫn là lần đầu tiên được An Đức Kiện khen ngợi.
Anh ta không biết An Đức Kiện là thật lòng khen ngợi mình chuẩn bị hội nghị lần này rất tốt, hay là khen ngợi mình thức thời biết nhìn đại cục mà hiểu đại thể, đương nhiên thức thời nhìn đại cục mà hiểu đại thể chính là rất tích cực chủ động mà phối hợp với Lục Vi Dân hoàn thành thuận lợi việc tổ chức hội nghị này.
Nhưng anh ta biết bản thân coi như là đã đi vào một tầng khác biệt.
Tuy vẫn là Phó phòng nhưng trước đây bản thân nhiều lắm cũng chỉ là có cơ hội làm quen với Phan Tiểu Phương, cơ bản không có nhiều cơ hội có thể thực sự lọt vào pháp nhãn của An Đức Kiện. Nhưng sau khi Lục Vi Dân đến phòng Tổng hợp, sự chú ý của An Đức Kiện đối với của phòng Tổng hợp lập tức tăng lên gấp bội, không biết Triệu Vĩnh Lai cảm nhận được điều này sẽ suy nghĩ như thế nào.
Có lẽ Phùng Khả Hành nói quả thật không sai, Lục Vi Dân đến làm Trưởng phòng Tổng hợp, đối với anh ta mà nói chưa chắc đã là chuyện xấu.
Xem ra trọng lượng của Lục Vi Dân ở trong lòng mấy ông chủ lớn không hề nhẹ. Hạ Lực Hành thì không nói, An Đức Kiện xem như là Bá Nhạc của Lục Vi Dân, cũng có thể không tính, nhưng Trương Kiến Xuân tận mắt nhìn thấy Lục Vi Dân nói chuyện vui vẻ với Tôn Chấn, mà Vương Chu Sơn thậm chí cũng ở một số trường hợp nào đó khen ngợi Lục Vi Dân. Anh ta thật sự có chút không hiểu.
Muốn có sự hài lòng của của một vị lãnh đạo không phải là khó, thậm chí hai vị lãnh đạo có ấn tượng tốt về hắn ta cũng coi như hợp lí, nhưng ba, bốn vị lãnh đạo đều coi trọng hắn. Đây thật là không thể tin nổi, nhưng nó xảy ra ngay trước mắt anh ta, muốn không tin cũng không được.
Trương Kiến Xuân không phải là loại người có tư tưởng cố chấp đầu không húc vào tường thì không quay đầu lại. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu như lúc này còn không hiểu rõ tình hình thì anh ta thật sự nên đi khỏi Văn phòng Địa ủy.
Cũng giống như Phùng Khả Hành khuyên anh ta, bây giờ việc cần làm duy nhất chính là dốc toàn bộ sức lực phối hợp tốt trong công việc với Lục Vi Dân. Cần tâm niệm một khi vinh quang thì tất cả vinh quang, một khi tổn hại thì tất cả tổn hại, để Lục Vi Dân trong khoảng thời gian có lẽ cũng không lâu ở phòng Tổng hợp này có ấn tượng sâu sắc và thiện cảm đối với bản thân Trương Kiến Xuân này.
Thiện cảm bắt đầu từ tình cảm, mà ấn tượng lại thể hiện năng lực. Tình cảm có tốt hơn nữa, bản thân không có bản lĩnh, vậy thì cũng là bùn lầy không đỡ được tường, bản lĩnh có lớn hơn nữa, không có người thừa nhận, khen ngợi, vậy cũng có khả năng chính là phí hoài năm tháng, chỉ có sở hữu đầy đủ hai điều kiện, mới có thể một bước hóa rồng.
Bây giờ bày ra trước mặt bản thân dường như chỉ có một cơ hội này, đa mưu gần như yêu tinh, Lục Vi Dân này dường như còn khiến người khác cảm thấy khó tưởng tượng hơn cả yêu tinh. Cách mình vừa làm xem như đã sử dụng đúng chỗ, nhưng cứ tiếp tục áp dụng liệu có đúng không?
Tôn Chấn gác điện thoại xuống, cũng thấy sóng lòng dào dạt.
Trung ương đã chính thức đưa thông báo về việc học tập tinh thần phát biểu của đồng chí Đặng Tiểu Bình xuống, bây giờ tuy rằng vẫn chưa đến Phong Châu, nhưng thư ký của các lãnh đạo cũ đã gọi điện thoại cho mình khẳng định thông tin này.
Điều khiến sóng lòng Tôn Chấn dâng trào không chỉ là bản thông báo của trung ương gửi xuống, mà là phía các lãnh đạo cũ cũng truyền đến một thông tin khiến ông ấy vô cùng phấn chấn.
Một vị cấp trên nào đó trên trung ương đánh giá rất cao về bài viết của mình đăng trên tờ “Cầu Thị”, mà còn đặc biệt nhắc đến bài viết đó trong lúc khai giảng lớp bồi dưỡng nào đó ở trường Đảng Trung ương, yêu cầu mọi người phải giải phóng tư tưởng, phá bỏ ràng buộc, kiên quyết dám nghĩ dám làm.
Tin này khiến cho người luôn lấy dưỡng khí làm niềm tin như Tôn Chấn cũng có chút không cách nào khống chế nổi cảm xúc của bản thân.
Đã bước vào cửa này thì muốn vứt bỏ một số tư tưởng tầm thường là không thể, Tôn Chấn cũng biết mình chẳng qua chỉ là người một người bình thường, không có khả năng không thấy vui buồn vì được mất hay vật chất. Giờ phút này ông ta quả thật xúc động đến mức muốn tìm một người để trò chuyện, mà mong muốn đó còn khá là mãnh liệt.
Hạ Lực Hành chắc chắn là một đối tượng tốt, nhưng ông ta và Lý Chí Viễn đã đi Xương Châu họp, không chừng cũng là muốn truyền đạt tinh thần bản văn kiện của trung ương này. Vương Chu Sơn xem ra cũng có thể miễn cưỡng xem như một khả năng lực chọn, nhưng lại không phải loại đề tài này. An Đức Kiện lại là miễn cưỡng có thể coi như một người để chọn lựa, chỉ có trong tâm trạng của bản thân mình hôm nay, không hề thích hợp.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tôn Chấn lại phát hiện ra cả một Địa ủy lớn như vậy, lại không thể được tìm một người có thể nói chuyện với mình, trừ Lục Vi Dân.
Theo bản năng mà lắc đầu, Tôn Chấn đứng dậy, thả lỏng cơ thể, bước đi vài bước trong phòng. Khả năng dưỡng khí của bản thân vẫn không đến đâu, nếu hôm nay không tìm được một người để trút cõi lòng thì sợ rằng cả đêm sẽ không ngủ được.
Lục Vi Dân đứng trong phòng làm việc tưởng rằng mình nghe nhầm, Tôn Chấn mời mình cùng đi leo núi Sơn Trà? Vào lúc này?
Lục Vi Dân nhìn đồng hồ theo bản năng, bây giờ là năm rưỡi chiều, điều này dường như không thể tin nổi.
- Thế nào? Cảm thấy kỳ lạ? Tôi nghe nói hình như cậu rất thích leo núi còn gì, hôm nay tôi ngồi cả ngày, có chút mệt mỏi, muốn đi leo núi, đạp thanh, hít thở chút không khí trong lành. Nghe nói cậu nắm rất rõ về núi Sơn Trà, làm hướng dẫn viên cho tôi nhé.
Tôn Chấn vươn vai rất tự nhiên.
- Cậu bận việc gì à?
- Đâu có, tôi vẫn không biết Phó bí thư Tôn lại có nhã hứng leo núi, đạp thanh, sao dám không theo tháp tùng?
Lục Vi Dân vui tươi hớn hở nói.
Tin mình và Trương Kiến Xuân cùng leo núi Sơn Trà không biết bị ai ở Văn phòng Địa ủy truyền ra, lại trở thành biểu tượng của một sở thích tao nhã, càng lan truyền càng sai lệch, việc leo núi cũng lại trở thành sở thích lớn nhất của mình, điều này khiến Lục Vi Dân dở khóc dở cười.
Tôn Chấn chắc cũng biết “sở thích” này của mình nên mới nói như vậy. Có điều hắn cũng nhớ rõ hình như Tôn Chấn chẳng hề thích thú gì cho lắm loại hoạt động kiểu leo núi, đạp thanh này, sao có thể đột nhiên nghĩ ra muốn cùng mình đi leo núi, đạp thanh được?
Cao Sơ thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi những lời mà mình nghe thấy ở cửa lại chính là của Tôn Chấn bảo Lục Vi Dân đi leo núi Sơn Trà cùng ông ta, một thứ cảm giác phức tạp không thể nói thành lời đang xao động trong lòng Cao Sơ.
Lục Vi Dân này quả thật không đơn giản, làm sao mà có thể cứ lẳng lặng mà rút ngắn khoảng cách với Tôn Chấn nhanh như thế? Mình cũng chưa nhìn thấy hắn ta lại gần Tôn Chấn chứ, nghe nói vị trí hiện giờ của hắn cũng không thể có nhiều thời gian mà đi làm việc khác được, sao Tôn Chấn lại có thiện cảm với hắn đến như thế?
Cao Sơ không tin nếu chỉ là chuyến đi Nam Đàm lần ấy mà có thể khiến cho thiện cảm của Tôn Chấn phát triển đến mức đó. Cao Sơ cũng hiểu tính cách Tôn Chấn, tiêu chuẩn nhìn người của ông ta rất cao, muốn lọt vào pháp nhãn của ông ta, chắc chắn không phải chỉ là anh có thể làm những gì mà đã đủ, có thể nói còn cao hơn, nghiêm khắc hơn cả yêu cầu của Hạ Lực Hành. Lục Vi Dân tài năng, đạo đức đến thế nào mà có thể khiến cho người có tầm mắt cao vời như Tôn Chấn cũng thân thiện với hắn ta như vậy?
Liên tưởng đến lời khen của Ôn Vinh Diệu - Bí thư huyện uỷ Đại Viên đối với Lục Vi Dân, trong lòng Cao Sơ lúc này có một cảm giác chua xót càng tăng thêm. Anh ta không phải có thành kiến gì với Lục Vi Dân, nhưng Lục Vi Dân còn trẻ như vậy đã có thể xử lý thành thạo trong Địa ủy như cá gặp nước, cảm giác khó chịu như xương mắc trong cổ họng không thể chỉ dùng vài câu đơn giản là có thể giải thích rõ ràng được.
Lúc Tôn Chấn và Lục Vi Dân bước ra cửa, Cao Sơ sớm đã biến mất khỏi cuối hành lang.
- Phó bí thư Tôn, tôi cảm thấy điều này là hợp lẽ.
Lục Vi Dân cuối cùng cũng cảm giác thấy tại sao hôm nay Tôn Chấn vui vẻ đến mức này.
- Cục diện hỗn độn này khiến trong một năm nay nhiều lần xuất hiện những điều bất định trong phát triển kinh tế và bầu không khí chính trị, lúc trái lúc phải, không ít người ở cao tầng đều đưa ra những điều không rõ ràng, khiến người ta phải hoa mắt, nhìn không rõ phương hướng. Như thế thì bên dưới làm sao có thể triển khai công việc đây?
- Ừ, cho nên nói có người dùng cách nói rẽ mây nhìn mặt trời để hình dung, rất có vẻ tuyên truyền thức tỉnh được cả người mê muội.
Tôn Chấn lau mồ hôi trên trán.
- Tôi cảm thấy ở điểm này Phong Châu chúng ta đã đi lên phía trước, tuy rằng chúng ta làm rất yên ắng, nhưng có lúc điều này là rất cần thiết.
- Phó bí thư Tôn, nếu như nói trước kia là cần thiết, thì bây giờ tôi thấy là không cần thiết như thế. Bây giờ chúng ta không những phải quang minh chính đại, thể hiện thái độ dứt khoát khuyến khích phát triển, mà còn phải tích cực, chủ động đưa ra một loạt các biện pháp để khuyến khích và thúc đẩy phát triển kinh tế. Bất kể là tính chất kinh tế gì, xí nghiệp quốc hữu cũng được, xí nghiệp tập thể cũng tốt, xí nghiệp tư nhân cũng ổn, chỉ cần tuân thủ pháp luật, tôi nghĩ đây không phải vấn đề gì.
Hứng thú nói chuyện của Lục Vi Dân được đối phương kéo lên:
- Tôi nhớ lãnh đạo trung ương từng nói, vịn đá mà qua sông, hiện tại việc mở rộng của khu vực duyên hải đã chứng minh hiệu quả ưu việt, vậy thì khu vực lục địa chúng ta làm thế nào? Đương nhiên phải gắng sức mà đuổi theo, mà vấn đề hàng đầu chính là phải giải phóng tư tưởng, điều này ở hội nghị sắp xếp nghiên cứu công tác của địa khu đã xác định rõ nhiệm vụ của địa khu Phong Châu chúng ta. Đó chính là phải phát triển kinh tế, cải thiện chất lượng cuộc sống người dân, vậy dưới tiền đề này, trong giới hạn không đi ngược lại luật pháp quốc gia, thì thử thế nào cũng được phép, thậm chí còn khuyến khích và bảo vệ nữa. Chỉ có như thế mới có thể điều động được nguồn lực các bên, phát huy tính năng động chủ quan của các bên, thực hiện phát triển kinh tế nhanh chóng của địa khu Phong Châu chúng ta.
Ánh mắt Tôn chấn ngưng đọng, bước chân cũng hơi chậm lại:
- Ý cậu là địa khu Phong Châu chúng ta nên đưa ra một loạt các chính sách để khuyến khích phát triển kinh tế. Ừ, các kiểu thành phần kinh tế bao gồm cả kinh tế tư nhân?
Tuy rằng được biết cao tầng trung ương yêu cầu học tập tinh thần phát biểu của đồng chí Đặng Tiểu Bình, nhưng nếu như ở Phong Châu trong thoáng chốc đã tung ra các chính sách thể hiện rõ ràng sự ủng hộ và bảo vệ phát triển kinh tế tư nhân, vẫn khiến cho Tôn Chấn thấy có chút chấn động.
Đề xuất này của Lục Vi Dân không thể coi là không to gan, không những cụ thể hoá một số quan điểm mà trước đây hai người từng thảo luận, mà còn hiện thực hóa chúng vào chính sách hiện hành, điều này quá mạo hiểm.
- Phó bí thư Tôn, không thể đi ngược lại xu thế chung, giải phóng sức lao động, phát triển kinh tế, cải thiện chất lượng cuộc sống người dân, đây là trọng điểm công việc mà trung ương xác định cho đất nước trong nhiều năm sau. Anh càng cố gắng đi đầu, đương nhiên có chút mạo hiểm, nhưng lại có thể chiếm được cơ hội trước.
Lục Vi Dân trầm giọng nói.
- Đặc biệt là ở khu vực khó khăn hẻo lánh như Phong Châu, ý nghĩa càng rõ rệt.