Quan Đạo Vô Cương

Chương 307

Từ ngày có nhiều tin đồn chồng có thể phải chuyển đi, Bạch Phố có thể cảm nhận được sự quan tâm của đồng nghiệp xung quanh. Vốn dĩ là vợ của Bí thư Địa ủy, Bạch Phố liền trở thành nhân vật có tiếng ở bệnh viện trung tâm địa khu. Nhưng bà tính cách thoải mái, hằng ngày cũng xuề xòa, không có chút nào ra vẻ vợ của Bí thư, cộng thêm tay nghề y thuật của Bạch Phố cũng khá, hơn nữa tinh thần nghề nghiệp cũng cao. Vì vậy những đồng nghiệp cùng cơ quan cũng rất hòa hợp, dần dà cũng chẳng còn mấy người còn để ý đến thân phận của bà nữa. Mãi cho đến gần đây khi tin Hạ Lực Hành có khả năng sẽ thăng chức đến Tỉnh ủy truyền đến, đồng nghiệp trong bệnh viện mới bắt đầu quan tâm lại.
Với tin chồng được điều vào tỉnh, bà cũng đã hỏi qua chồng. Nhưng ông xưa nay vốn không muốn nói nhiều đến mấy vấn đề này, vậy nên sau khi nghe chồng nói nghe theo sắp xếp của tổ chức, bà cũng không hỏi thêm nữa. Bên ngoài đồng nghiệp hỏi bà cũng nói là không nghe thấy tin gì.
Mãi cho đến hai ngày trước, Viện trưởng Lưu tìm Bạch Phố, hy vọng nhờ bà nói với chồng giúp đỡ hỏi một chút về việc cung cấp tài chính cho việc bệnh viện nhập khẩu trang thiết bị kiểm tra y tế từ Nhật Bản. Ý định lộ ra trong lúc vô tình mới làm cho bà hiểu rằng, người ta hi vọng tranh thủ trước khi chồng mình lên chức rời đi sẽ làm xong việc này.
Địa khu Phong Châu tài chính khó khăn, luôn phải áp dụng phương thức lấy cái này bù cái kia ở khoản chi cho các ban ngành. Mà việc mua những trang thiết bị này của bệnh viện trung tâm địa khu sớm đã nhận được sự phê chuẩn của Văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu, nhưng phòng Tài chính địa khu lại luôn lấy lý do không có tiền mà trì hoãn. Mà bệnh viện lại đang đợi những trang thiết bị này để triền khai một vài dự án trị liệu mới, lo rằng việc phát sinh những thay đổi về nhân sự ở Ủy ban nhân dân Địa khu lại trì hoãn thêm. Vì vậy cấp bách lắm mới phải tìm đến Bạch Phố.
- Bận thí bận, nhưng cơ bản thì cũng sắp xong rồi.
Hạ Lực Hành hít một hơi, dường như có chút cảm xúc, hạ đũa xuống.
- Những ngày tháng này thời gian dường như trôi nhanh, nháy mắt đã đến Phong Châu được một năm rồi. Thời gian quý báu của đời người, còn lại mấy năm đây?
- Ông suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Thời gian cứ trôi thôi. Đúng rồi, lúc nào đi, nhớ chuyện của Viện trưởng Lưu. Đây thuần túy là chuyện công, không phải đi cửa sau. Ông hỏi qua một chút, trước khi đi cũng coi như làm một việc tốt cho bệnh viện chúng tôi.
Bạch Phố nói không được vui:

- Nếu ông thật sự không muốn rời khỏi Phong Châu, thì hãy nói với tỉnh một lời, rằng ông muốn sống quãng đời còn lại ở Phong Châu là được.
- Con nít!
Trừng mắt nhìn vợ, Hạ Lực Hành cười mắng.
- Bà đem công việc ra làm trò đùa à? Tôi chỉ là có chút xúc cảm. Cục diện công việc ở Phong Châu vừa mới mở ra, vẫn còn quá nhiều việc chưa làm xong, chỉ là cảm thấy có chút tiếc nuối thôi.
- Ở đâu cũng đều là công việc, lên tỉnh ông vẫn có thể ủng hộ nhiều công việc ở Phong Châu. Mọi người chẳng phải cũng hi vọng ông đến tỉnh rồi sau này có thể nói giúp Phong Châu sao. Điều kiện nơi đây còn kém, vậy nên còn cần phải có tỉnh giúp đỡ nhiều mới được. Ông đến tỉnh rồi thì ít nhiều cũng có thể nhớ Phong Châu, tốt xấu gì ông cũng vẫn là cán bộ từ đây mà đi.
Bà có chút hiểu tâm tính của chồng mình, lại còn có chút không cho là đúng.
- Còn về những việc chưa xong, trên đời làm gì có gì thập toàn thập mỹ. Huống hồ những việc ông chưa hoàn thành không phải còn có người kế nhiệm sao? Việc gì ông cũng làm hết rồi thì người ta còn có gì làm chứ? Phong Châu này chỉ có ông tài giỏi làm được, người khác đều không được sao? Suy nghĩ này của ông đúng là không bình thường!
Bị vợ nói một trận đến mức nói không ra lời, Hạ Lực Hành vừa buồn cười vừa tức giận. Không ngờ lần này về nhà lại bị vợ giáo huấn cho một trận, ông trừng mắt lên nhìn vợ một lúc lâu, lúc này nhịn không nổi mới phì cười:

- Phải, coi như tôi chưa nói, tôi có vấn đề, được chưa?
- Hừ, không phải là tôi nói ông. Làm Bí thư Địa ủy mà không có chút phong thái thoải mái, không phải là công tác cách mạng nơi nào cần là tới nơi đó sao? Từ Lê Dương đến Phong Châu cũng chưa từng thấy ông nhiều cảm xúc như vậy. Sao vừa đến Phong Châu một năm phải vào tỉnh, lại thấy không nỡ đi sao? Có phải làm nhân vật số một đã quen rồi, cảm thấy vào tỉnh lại bị người khác quản, trong lòng cảm thấy không thích ứng được?
Bạch Phố dương dương tự đắc “giáo huấn” chồng mình,
- Nam nhi đại trượng phu, cầm được thì phải buông được. Chúng ta đều đến từ khắp mọi nơi, vì một mục đích mà cùng đến đây, bây giờ đi đến đâu làm việc cũng là mục đích như thế.
Thấy vợ đem những bài học lúc mình cùng cô ấy học ở quân ngũ ra giáo huấn mình, Hạ Lực Hành sau đó chắp tay vái tỏ vẻ “thần phục”. Ông ta rất thích không khí này trong nhà, tính cách thoải mái này của vợ đặc biệt khiến ông cảm thấy thân thiết.
- Được rồi, Bạch Phố, đừng được đằng chân lân đằng đầu. Tôi hiểu bài rồi. Tôi có cảm xúc cũng là có nguyên nhân, cảm thấy vào tỉnh là việc tốt, nhưng có người còn không muốn đi.
- Ai không muốn đi chứ?
Bạch Phố chẳng hiểu gì, lập tức lại tỉnh ra. Đối với việc của cháu gái mình, bà quan tâm hơn bất cứ ai. Vừa nghe chồng nhắc đến, mặt lập tức biến sắc.

- Ông đang nói đến thằng nhóc Lục Vi Dân đó sao? Nó điên rồi à? Hay là đầu óc có vấn đề? Hay chính là ông mua chuộc nó bằng hứa hẹn danh lợi gì rồi?
- Nói chuyện chú ý một chút, mua chuộc bằng hứa hẹn danh lợi gì chứ? Người ta có suy nghĩ riêng của người ta, thanh niên với chúng ta có góc độ nhìn nhận sự việc không giống nhau cũng là bình thường. Bà nghĩ nhân vật như Lục Vi Dân, có thể nghĩ không thông đạo lý trong đó sao?
Hạ Lực Hành đã thành công với việc thu hút sự chú ý của vợ, cười nói:
- Sao nào, cảm thấy khó tin đúng không?
- Này, ông Hạ, tôi cảm thấy con người tôi cũng được coi là khá thoáng rồi, không hỏi nhiều đến vấn đề của người trẻ tuổi. Hắn làm thư ký cho ông lâu như vậy, từ trước đến giờ tôi cũng chưa từng nhắc đến việc của Yến Thanh trước mặt hắn. Nhưng Yến Thanh thích hắn, hắn cũng có chút ý với Yến Thanh, đến tỉnh không phải rất tốt sao? Hơn nữa đến tỉnh cùng ông chẳng nhẽ tiền đồ không tốt hơn ở Phong Châu sao? Hắn nghĩ gì vậy? Ông có thái độ gi?
Bạch Phố thực sự có chút nóng nảy, lập tức đặt đũa xuống. Bà vẫn luôn suy nghĩ việc chồng được điều đến tỉnh, Lục Vi Dân đi cùng, như vậy thì đơn giản rồi. Khi nào Yến Thanh đến nhà, một cuộc “Gặp gỡ tình cờ” lãng mạn như vậy, những đốm lửa xưa kia giờ có thể bùng cháy thành ngọn lửa lớn. Nhưng bây giờ Hạ Lực Hành lại nói Lục Vi Dân không muốn cùng ông đi tỉnh, việc này thật là quá kỳ quặc.
- Vi Dân có ý muốn này đương nhiên là có những suy nghĩ riêng của hắn. Thật lòng mà nói trong chuyện này, tôi cảm thấy góc độ suy nghĩ vấn đề của hắn sâu sắc hơn chúng ta. Mặc dù hắn không hoàn toàn thuyết phục tôi, nhưng tôi cũng hiểu được khát vọng và suy nghĩ của hắn là tốt, có thể có chí hướng như vậy, thật hiếm có.
Hạ Lực Hành luôn suy nghĩ cuộc nói chuyện của mình với Lục Vi Dân trước khi về nhà. Suy nghĩ ngoài dự liệu của hắn làm ông rất bất ngờ, mãi tới khi về đến nhà ông vẫn luôn cân nhắc lời của Lục Vi Dân. Cậu thư ký này luôn đem lại cho ông quá nhiều bất ngờ.
- Này, ông Hạ, thái độ này của ông là sao hả? Đừng nói là ông vẫn ủng hộ cho Lục Vi Dân ở lại đấy chứ? Còn Yến Thanh thì sao đây?

Bạch Phổ bỗng nổi giận.
- Không phải đã nói rõ ràng để sau khi cậu ta về thì cũng coi như tạo thêm cơ hội cho cậu ta và Yến Thanh sao? Đằng này cũng không về nữa, chúng ta lại đi, cơ hội còn ở đâu chứ? Yến Thanh lại là đứa cố chấp, tính sao bây giờ?
- Này, Bạch Phố, bà đừng có ở đó mà lo lắng vớ vẩn, chuyện giữa Yến Thanh và Vi Dân không phải chỉ một câu là có thể nói rõ ràng được. Vi Dân bây giờ đã có người yêu chính thức, giờ bà để cậu ta trở về, không phải là đã tạo cơ hội cho cậu ta và cô người yêu hiện tại sao? Không phải bà nói Yến Thanh là người cố chấp sao? Nói không chừng để Vi Dân ở lại Phong Châu hai năm, cô người yêu kia không chịu được cô đơn muốn chia tay với cậu ta sao, như vậy không phải là đúng với ý bà rồi sao? Tiền đề là Yến Thanh phải thực sự có duyên phận với Lục Vi Dân mới được.
Hạ Lực Hành cũng không biết nói gì đối với việc vợ mình quan tâm đến chuyện này như vậy. Tình cảm nam nữ đâu có phải anh ở đó mà tạo điều kiện thì có thể thành? Nếu thật có thể thành, Lục Vi Dân và Yến Thanh làm việc cùng nhau lâu như vậy, thì phải thành đôi lâu rồi mới đúng. Lời này không được nói với vợ, nếu không cô ấy sẽ nổi điên lên được.
- Ông Hạ, việc này tôi mặc kệ, ông phải suy nghĩ kỹ lại đi. Cái tên Lục Vi Dân này đúng thật là chó ngồi kiệu mà, không biết điều gì cả? Có lòng để cho hắn về tỉnh với ông, hắn lại giở cái trò này, vậy không phải sẽ khiến cho Yến Thanh đau lòng lắm sao?
Bạch Phổ bỏ đũa trên bàn, hết hứng ăn uống, ngồi qua một bên, giận hầm hầm nói:
- Loại người không có tim này, phải dạy cho bài học mới được, đánh cho tỉnh là hay nhất.
Hiếm có người nào mà Hạ Lực Hành không nhìn thấu được, thế mà bây giờ lại có một người, mà lại là thư ký của mình. Điều này khiến cho Hạ Lực Hành cảm thấy chút hoang đường, nhưng lại là sự thật.

Bình Luận (0)
Comment