Quan Đạo Vô Cương

Chương 57

- Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Lục Vi Dân sắc mặt u ám, trên thực tế thì hắn đã đoán ra.
- Không có việc gì, Đại Dân. Diêu Chí Bân sớm xem tôi không vừa mắt thì cũng không liên quan đến cậu mà. Cậu cũng biết nhà máy năm nay công việc cũng không nhiều lắm. Mọi người đều không có việc để làm. Có ở lại phân xưởng thì cũng chẳng làm gì. Cho nên cũng không có người quản. Diêu Chí Bân chuyên môn chú ý đến tôi, nên thường sắp xếp người đến kiểm tra công của tôi. Người khác thì không quản lý, chỉ quản lý mỗi tôi. Tôi không chịu nổi nên tìm ông ta tính sổ, ông ta liền báo lên nhà máy, xóa tên tôi.
Tiêu Kính Phong có vẻ chẳng thèm để ý đến điều đó. Lục Vi Dân cũng biết Tiêu Kính Phong trong nhà rất khó khăn. Em trai của anh ta còn đang học đại học. Cha thì mất sớm, toàn bộ đều dựa vào mẹ chống đỡ cả nhà, khó khăn lắm mới xin được cho Tiêu Kính Phong vào nhà máy, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Tiêu Kính Phong nói việc này không liên can đến hắn nhưng Lục Vi Dân biết rằng, nếu không phải vì chuyện của Mạc Đạm lúc trước, mình và Tiêu Kính Phong đã một phen thu thập Diêu Bình thì Diêu Chí Bân cũng sẽ không trăm phương ngàn kế mà đối phó với Tiêu Kính Phong.
- Vậy anh hiện tại làm sao bây giờ? Mẹ anh biết được thì sẽ tức chết.
Lục Vi Dân trong lòng cảm thấy khó chịu. Tiêu Kính Phong là người trọng nghĩa khí. Kiếp trước thì Tiêu Kính Phong cũng buồn bực chuyện nhà máy. Hiệu quả và lợi ích của nhà máy không tốt, anh ta cũng chẳng biết làm gì liền sa đà vào rượu. Kết hôn rồi ly hôn, sau khi vợ ôm con bỏ đi thì anh ta cũng biến thành một con ma men. Nhưng dù sao thì anh ta cũng vẫn không đối xử tệ với hắn. Nghĩ đến đây, Lục Vi Dân trong lòng cảm thấy áy náy.
Tiêu Kính Phong không nói điều này. Dù sao thì mẹ anh ta đang bệnh, mà em trai thì còn hai năm nữa mới tốt nghiệp. Khoản chi tiêu này quả là không nhỏ. Tất cả chỉ còn dựa vào mình anh ta mà thôi.
- Thôi đi, Kính Phong, chuyện này cũng qua rồi.
Lục Vi Dân hít sâu một hơi, ngẫm nghĩ một chút:

- Tôi ở đây cũng có chút việc. Nếu anh hiện tại không có việc gì để làm thì anh giúp tôi nhé.
- Tôi còn có thể làm được chuyện gì? Hiện tại cũng đang rảnh rỗi, nhưng lại không muốn ở nhà cho mẹ nhìn thấy. Có việc gì thì cậu cứ nói.
Tiêu Kính Phong vỗ ngực:
- Chuyện đại sự thì sợ tôi làm không được, nhưng chân chạy việc thì tôi chắc chắn làm được.
- Được rồi, anh giúp tôi đến Quảng Châu một chuyến. Tôi cho anh một số điện thoại, là bạn học thời đại học của tôi. Nếu như chuyện này mà thành thì xem như đây là một cơ hội phát tài.
Lục Vi Dân trầm tĩnh nói:
- Tính cách của anh không thích hợp ở nhà máy, chi bằng ra ngoài xông pha một lần.
Tiêu Kính Phong ánh mắt sáng lên:
- Đại Dân, tôi cũng đã sớm có tâm tư này. Nhưng tôi không có nhiều kiến thức, lại không có tiền. Việc khác thì không nói, nhưng vất vả chịu khổ thì Tiêu Kính Phong tôi vẫn làm được.
- Ừ, nhưng chuyện bây giờ vẫn còn chưa nhất định. Tuy nhiên, đây vẫn được xem là một cơ hội. Xem như là công tư trọn vẹn đôi đường.
Lục Vi Dân ánh mắt trở nên mơ hồ.
Nếu chính mình đã cải biến được một sự việc, vì sao lại không thể thay đổi được nhiều sự việc?
Kiếp trước, Tiêu Kính Phong trong mắt mọi người là một kẻ thất bại không hơn không kém. Vợ mang theo đứa con bỏ đi, còn anh ta chỉ biết tối ngày đắm chìm trong men rượu. Nhưng kiếp này thì sao?
Có lẽ chính mình có thể thay đổi hết thảy.
- Mặt khác tôi đang cân nhắc xem có nên hay không dọn dẹp Diêu gia một chút.
Lục Vi Dân trên mặt lộ ra một chút hung ác, nham hiểm:
- Nếu người không đụng đến tôi thì tôi không đụng đến người. Nhưng nếu người phạm tôi thì tôi sẽ phạm đến người. Diêu gia cứ xem chúng ta như một con mèo ốm, mà không biết cái uy của lão hổ hay sao.

- A?
Tiêu Kính Phong hai mắt lập tức sáng lên, liếm môi, khó kìm lại nói:
- Đại Dân, tôi đã sớm muốn nói lời này, nhưng lại sợ liên lụy đến cậu. Hiện tại tôi đã bị nhà máy cho nghỉ việc, chẳng còn gì để sợ nữa. Cậu hãy nói cho tôi biết thu thập như thế nào, tôi sẽ đi làm ngay.
Tiêu Kính Phong thật ra đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng chẳng nghĩ ra được cách nào để đối phó với Diêu Chí Bân.
Diêu Bình hiện tại lúc nào cũng có mấy người bên cạnh, có muốn ra tay cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa, một khi báo cảnh sát thì chỉ sợ là anh ta không thoát nổi cảnh ngồi tù. Anh ta không sợ việc ngồi tù nhưng vì chuyện dạy cho Diêu Bình một bài học mà phải bị bắt thì thật không đáng chút nào. Phải như thế nào mà thu thập y mà y không dám lên tiếng.
- Kính Phong, chuyện này đừng nóng vội, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Diêu gia hiện nay đã cắm rễ quá sâu ở nhà máy. Muốn đối phó với bọn họ quả là không đơn giản. Phải tìm được nhược điểm của bọn họ.
Lục Vi Dân ánh mắt chớp chớp, tựa như con báo săn trong đêm tối rình chực con mồi.
- Đại Dân, ý cậu muốn nói là Diêu Chí Thiện?
Tiêu Kính Phong cũng không ngu, nghe Lục Vi Dân nhắc đến thì lập tức nghĩ đến điểm mấu chốt.
- Ừ, Diêu Chí Bân là một con cáo già. Cho dù có làm lớn chuyện thì cũng là bứt dây động rừng thôi. Nếu không thuận tiện động đến Diêu Chí Bân thì động đến Diêu Chí Thiện, chỉ có thể từ Diêu Chí Thiện mà mở ra một con đường thôi.
Lục Vi Dân hung hăng nói.
- Đại Dân, đối phó với Diêu Chí Thiện cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Nhà máy hàng năm xuất ra rất nhiều phế liệu. Người của phòng Bảo vệ cấu kết với Diêu Chí Thiện đem bán số phế liệu ra ngoài. Chuyện này không ít người biết, nhưng nếu muốn bắt được nhược điểm của ông ta thì lại không dễ dàng.
Tiêu Kính Phong hiển nhiên là cũng suy nghĩ đến điểm này.

- Trên đời này có vô vàn việc khó, chỉ sợ là người không có tâm mà thôi. Chuyện này không được vội, dục tốc bất đạt. Chúng ta khi không làm thì thôi, một khi đã làm rồi thì phải cho ông ta một cú bổ nhào.
Lục Vi Dân lắc đầu, ánh mắt thâm thúy. Hắn biết Tiêu Kính Phong đối nhân xử thế hào khí, trượng nghĩa. Trong ngoài nhà máy đều có những bằng hữu cứng rắn.
- Chỉ cần chúng ta quyết tâm đối phó y, vốn không nói đến sự tình phải không. Anh chỉ cần theo dõi việc kinh doanh phế liệu của Diêu Chí Thiện, mấy ngày thì phế liệu nhà máy xuất đi một lần, sau đó thì tìm hiểu xem ở nhà máy thì ai và Diêu Chí Thiện là gần gũi nhất. Loại chuyện này không phải là trong ngoài cấu kết là được. Cho nên chúng ta phải đi đường vòng, tìm dấu vết của bọn họ để lại. Chúng ta cũng đừng vội vã. Ba tháng, năm tháng, nửa năm rồi cũng sẽ tìm được.
Tiêu Kính Phong hai mắt sáng lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Được, tôi sẽ nói với Ngô Kiến, bảo anh ta giúp tôi lưu ý. Mặt khác tôi sẽ tìm vài người đến giúp tôi. Chuyện này xem như là đã định rồi.
- Tôi muốn nói thêm một câu nữa, cũng nên dặn Ngô Kiện là đừng đánh rắn, nếu không thì sẽ bị rắn cắn đấy.
Lục Vi Dân khẽ gật đầu:
- Mặt khác, đi Quảng Châu là sự việc cấp bách, chờ sau khi anh làm xong chuyện này, chúng ta bàn bạc lại kế hoạch tỉ mỉ cũng không muộn.

Bình Luận (0)
Comment