Quan Đạo Vô Cương

Chương 88

Hạ Lực Hành hơi uể oải đem túi da đặt lên trên bàn trà, ngồi dựa lưng vào sô pha. Từ sau khi họp ở tỉnh về, trong lòng cảm thấy không tốt lắm. Các hạng mục chỉ tiêu kinh tế cả năm của Lê Dương trong mười hai thành phố cấp 3 toàn tỉnh xếp hạng thứ hai từ dưới lên, chỉ tốt hơn Xương Tây tự trị. Lãnh đạo chủ chốt ở tỉnh giọng điệu tuy rằng rất hòa hoãn, nhưng Hạ Lực Hành vẫn cảm nhận được áp lực cực lớn.
Thực tế mà nói, tốc độ phát triển ở địa khu Lê Dương vài năm nay không hẳn là chậm, nhất là sáu huyện phía bắc kinh tế rõ ràng tăng nhanh hơn so hơn toàn tỉnh, nhưng tình hình ở bảy huyện phía nam lại liên lụy đến sư phát triển của toàn bộ địa khu Lê Dương. Hạ Lực Hành báo cáo với trung ương muốn đem Địa khu Lê Dương chia thành hai, được Tỉnh ủng hộ, mười ba huyện thị đối với Ủy ban nhân dân Địa khu Lê Dương mà nói, xác thực hơi khó có thể chú ý được toàn bộ, nhất là khi tình hình ở sáu huyện phía bắc và bảy huyện phía nam khác hẳn nhau.
Tuy nhiên, sau khi sáu huyện phía bắc và bảy huyện phía nam tách ra làm hai địa khu phát triển sẽ xuất hiện biến hóa như thế nào, có phải sẽ mang đến một cơ hội cho bảy huyện phía nam cơ hội phát triển mới hay không, Hạ Lực Hành cũng không thể biết được chính xác.
- Lão Hạ, đã về rồi sao?
Vợ Hạ Lực Hành từ phòng bếp đi ra, bụng còn mang tạp dề trắng. Nghe được tiếng từ trong phòng bếp vọng ra, Hạ Lực Hành cảm thấy bất ngờ nói:
- Yến Thanh đến sao? Không phải đã nói đi Lĩnh Nam rồi mà? Sao chưa gì đã trở lại nhanh như vậy?
- Vừa mới vào nhà không lâu, đang giúp tôi nấu ăn đấy chứ.
Vợ Hạ Lực Hành - Bạch Phố là bác sĩ ngoại khoa, vốn đảm nhiệm chức chủ nhiệm khoa ngoại ở bệnh viện Côn Hồ, là một nhà phẫu thuật nổi danh, sau lại đi theo chồng đến Lê Dương, cũng ngay ở bệnh viện trung tâm Địa khu Lê Dương đảm nhiệm chức chủ nhiệm ngoại khoa.
- Dượng đã về ạ?
Tô Yến Thanh bưng một chén gà hầm nấm từ trong phòng bếp đi ra.

- Yến Thanh, sao nhanh như vậy đã trở lại rồi? Thu hoạch bên Lĩnh Nam thế nào rồi?
Trên mặt Hạ Lực Hành hiện lên chút tươi cười, cô bé này luôn đặc biệt tự mình hành động, sáng tạo nhanh nhẹn, tính cách độc lập, vẫn là phiền toái lớn nhất của nhà họ Tô. Mùa xuân năm trước đã ở lại trận sóng gió, nếu không phải cha cô quyết đoán bay thẳng từ Bắc Kinh tới cưỡng ép cô áp tải tới Xương Giang, chỉ sợ còn không biết xảy ra bao nhiễu loạn nữa. Cũng bởi vì như thế, anh em cột chèo lúc này mới đem cô giao vào tay mình.
- Bây giờ cũng không thể nói rõ được, tư liệu của chúng cháu đều đã đưa lên, hẹn trước tế đến Nam Đàm chúng cháu xem xét.
Tô Yến Thanh ở trước mặt dượng cũng có vẻ rất thản nhiên,
- Tuy nhiên chắc có thể nắm chắc được mấy phần.
- Ừm, bên Lĩnh Nam kinh doanh cá thể tương đối sinh động. Hơn nữa lại tiếp giáp với Hong Kong, cảng và xí nghiệp bên đấy cũng giống ở Lĩnh Nam phát triển rất nhanh. Nếu có thể đầu tư vào một hai doanh nghiệp, coi như các cháu đã thay Nam Đàm khơi dòng rồi.
Hạ Lực Hành gật gật đầu.
Hoạt động của Nam Đàm ông ta cũng rõ. Trên thực tế ông ta đã cân nhắc Địa khu Lê Dương có phải cũng nên bắt chước Nam Đàm đi trước một bước hay không. Nhưng cân nhắc mãi, ông ta vẫn cảm thấy không ổn thỏa, khó bề phân biệt được hướng gió cao tầng. Điều này làm cho Hạ Lực Hành không dám lỗ mãng. Vài nhân vật cấp quan trọng ở trung ương thường nói chuyện có hàm nghĩa cũng như ý vị rất sâu xa. Hạ Lực Hành thậm chí đã đem nguyên văn chuyện có liên quan cẩn thận suy xét mấy lần, đúng là vẫn không dám quyết định. Tuy nhiên ở các huyện này một cấp bậc như ông ta thật ra có thể lớn mật thử chủ trương một lần, mặc dù là có vấn đề, cũng có thể sửa chữa lại trong phạm vi địa khu.
- Dượng, dượng không sợ Bí thư Địa ủy sẽ vì việc ủng hộ tự do hóa giai cấp tư sản này mà lấy đi mũ mão cài trên đầu dượng sao?

Tô Yến Thanh nghiêng người liếc mắt nhìn Hạ Lực Hành một cái, như cười như không nói.
- Con bé chết tiệt kia, lại còn trêu chọc dượng cô sao. Hiện giờ mở cửa gia tăng cải cách và với việc không tán thành tự do hóa giai cấp tư sản cũng không phải là mâu thuẫn. Tiến thêm một bước, mở rộng đối ngoại thu hút đầu tư này cũng là một chính sách của trung ương. Chúng ta phải tiếp tục quán triệt mà thực thi. Chẳng qua có vài người tự cho là thông minh, xuyên tạc ý nghĩa, thích chụp mũ đè người thôi.
Hạ Lực Hành mỉm cười, cô bé kia đến giờ khi đối diện với người khác vẫn còn canh cánh trong lòng, khiến cho ngay cả ông ta một người dượng cũng chưa từng được cô đối xử hòa nhã hơn.
- Dượng, thực ra quan điểm của dượng và Lục Vi Dân rất giống nhau.
Tô Yến Thanh cũng thản nhiên đưa ra một câu.
- Ồ? Đó có phải là sinh viên vừa mới được phân tới huyện cháu? Người đã bán kiwi?
Hạ Lực Hành đầy hưng thú hỏi, ánh mắt sáng ngời dừng lại nhìn Tô Yến Thanh,
- Dượng đã nghe cháu vài lần nhắc tới hắn, hắn là người như thế nào, vừa rồi đi Lĩnh Nam cũng là hắn và cháu cùng đi? Thằng nhóc này nghe nói biểu hiện rất ưu tú.
Mặt Tô Yến Thanh nóng lên, cô tự nhiên cảm thấy được thâm ý trong ánh mắt của dượng, cố gắng tự mình bảo mình phải bình tĩnh, thản nhiên nói:

- Người kia dùng đầu óc rất hay, rất nhiều ý tưởng, hơn nữa cũng biết nhìn xa trông rộng, làm việc cũng tính toán rất tỉ mỉ, và thật sự có chút không giống với một cán bộ bình thường ở huyện.
- Yến Thanh, hắn và cháu có phải...
Bạch Phố đang ngồi bày đũa ở bàn bên cạnh cũng cảm thấy ánh mắt của chồng mình rất khác thường, khẽ mỉm cười hỏi.
- Dì Hai! Làm gì có chuyện như vậy? Mọi người đừng nghe đồn đại mà cho là thật, cháu và hắn hiện cùng một văn phòng, mỗi ngày đều làm việc cùng một chỗ, tiếp xúc nhiều hơn một chút thôi. Hắn đã có bạn gái ở Xương Châu rồi.
Tính tình Tô Yến Thanh xưa nay rất hào phóng, nhưng ở dưới ánh mắt của dì dượng cũng có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn rất bình tĩnh đáp lại.
- Ồ, ở tận Xương Châu? Yến Thanh, không phải là cháu còn tính ở lại Nam Đàm cả đời sao?
Bạch Phố không cho là đúng nói:
- Dì nói cho cháu biết, thích người nào, cũng không nên nhân đức nhường lại cho ai, chỉ cần chưa kết hôn, như vậy đều có thể tự do lựa chọn, nghe dì đi, không sai đâu.
- Bạch Phố, sao em lại dạy con bé như vậy?
Hạ Lực Hành vừa bực mình lại vừa buồn cười, vợ mình cũng là một người mạnh mẽ, lúc còn ở bộ đội chính mình và cô nên duyên, cũng chính là bởi thích tính cách mạnh mẽ sảng khoái lưu loát ở cô ấy.
- Lão Hạ, Yến Thanh cũng đã hai mươi ba, cũng không còn nhỏ, có suy nghĩ của riêng mình, em chỉ là cổ vũ một chút thôi, nếu cháu nó thật sự không để ý tới cậu thanh niên kia, ai có thể mạnh mẽ lay chuyển được cháu nó, phải không nào?

Bạch Phố ở trước mặt chồng cũng chưa bao giờ khuất phục.
- Dì Hai, thực sự là không có chuyện này. Lục Vi Dân đúng là rất ưu tú, cũng là người tốt, nhưng cháu và hắn không có cảm giác.
Tô Yến Thanh cảm thấy mặt mình thực sự như phát sốt, cố gắng ổn định lại tâm tình của mình, khiến giọng điệu mình trở nên bình tĩnh tự nhiên hơn.
- Thật ư?
Bạch Phố tương đối hiểu rõ tính tình của cô cháu gái, ánh mắt hồ nghi nhìn Tô Yến Thanh chằm chằm.
- Thật mà, ít nhất hiện giờ cháu và hắn còn chưa có cảm giác, người ta cũng không có tâm tư kia.
Tô Yến Thanh để ngăn ánh mắt dì Hai như lò lửa hừng hực thiêu đốt không ngừng về phía mình, giọng nói như có chút cầu xin tha thứ.
Nhưng thật ra Hạ Lực Hành nhìn ra một vài manh mối, biết loại chuyện này nếu tìm hiểu hơi quá ngược lại sẽ không tốt, nên chuyển hướng đề tài:
- Yến Thanh, cháu không phải nói ba dự án văn phòng công tác chuyên nghiệp của các cháu ở huyện, vị trí rất khó xử, lãnh đạo ở huyện dường như lại không nghĩ như vậy? Vậy mục đích ý nghĩa của chuyến đi Lĩnh Nam của các cháu thế nào?

Bình Luận (0)
Comment