Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 10

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bồn hoa lớn ở góc sân lại "nuốt" thêm một người.

Cảnh Nghi chớp mắt mấy cái, lặng lẽ xê ngang một bước lớn sang bên cạnh – lần này chắc chắn không phải lỗi của cậu.

Cái bồn hoa đó lừa được hai người ngã sõng soài, Văn Túc An lao thẳng vào rồi nằm úp mặt ở đó rất lâu mà không nhúc nhích nổi. Cảnh Nghi nhìn độ dài quãng lao tới và độ mạnh cú đâm mà thầm nghĩ, Ừm... cú này chắc là đau lắm.

Tư thế quen thuộc, địa điểm quen thuộc, tiếng kêu đau cũng... quá quen thuộc.

Mãi đến khi lóp ngóp bò ra khỏi luống hoa, Văn Túc An xoay mặt sang, sướt mướt khóc ròng nói với Lệ Minh Chức:
"Minh Chức, mặt tôi hỏng rồi, hu hu hu!"

Từ đuôi mắt kéo dài xuống má, một vết xước mảnh đỏ hồng nổi bật lên trên làn da, không chảy máu nhưng phối với cái bộ mặt lấm lem tro bụi thì thật sự vừa thê thảm vừa... buồn cười.

Nếu là ngày trước, hễ Văn Túc An xảy ra chuyện, Lệ Minh Chức sẽ vội vã lao tới an ủi đủ kiểu, giúp đỡ tận tình. Nhưng hôm nay, Văn Túc An chờ trái rồi lại chờ phải, chẳng thấy sự quan tâm nào ló dạng.

"Cảnh quản gia," Lệ Minh Chức lạnh nhạt nói, "Làm phiền gọi xe cho Văn Túc An. Tôi không khỏe, không tiện tiễn khách."

Nói xong, cậu xoay người thản nhiên đi thẳng vào biệt thự, bỏ lại Văn Túc An đang chới với chìa tay ra như mấy ông thần drama trong phim cổ trang.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

"Khoan đã... Minh Chức! Minh Chức!"

Cảnh Nghi lười phối hợp, âm thầm bĩu môi: Cái thứ tình anh em bằng nhựa này, diễn cho ai coi vậy chứ? Diễn kém quá đi.

Anh chẳng buồn kéo dài vở kịch, rút điện thoại ra gọi ngay một chiếc taxi, rồi nhét thẳng Văn Túc An lên xe, dứt khoát giải quyết xong phiền phức.

Nhưng vừa lúc anh định quay người đi, cửa kính xe bất ngờ hạ xuống. Văn Túc An ngồi bên trong nhìn chằm chằm vào anh, nghiến răng nói:

"Chắc chắn là anh đúng không?"

Cảnh Nghi: "???"

"Chắc chắn anh đã nói cái gì đó với Minh Chức. Nếu không cậu ấy đã không đối xử với tôi thế này. Đừng chối. Trước khi anh xuất hiện, chúng tôi vẫn rất tốt, chính anh là người khiến cậu ấy thay đổi. Mấy chuyện hôm nay không thoát khỏi liên quan đến anh."

Rồi hắn nheo mắt, khinh khỉnh: "Cảnh quản gia đúng không? Tôi nhớ mặt anh rồi."

Cảnh Nghi nở nụ cười nhạt: "Sai rồi nha."

Văn Túc An nhướng mày: "Gì cơ?"

"Thấy bồn hoa ở đằng kia không?" Cảnh Nghi khẽ hất cằm ra phía sau.

Cổ họng Văn Túc An bỗng đắng nghét, vết thương trên mặt lại bắt đầu âm ỉ đau: "Anh mẹ nó đang giỡn với tôi đúng không...?"

"Bồn hoa đó sát khí lắm," Cảnh Nghi tủm tỉm đáp. "Làm quá nhiều việc ác thì thế nào cũng bị nó chơi cho một vố. Nói thật, có khi giờ ở đấy còn in hằn hình người đấy."

Văn Túc An "....." nuốt khan, không kìm được mà liếc về phía luống hoa.

.....Quả nhiên là có hai cái hố hình người thật.

Cảnh Nghi phất tay, dùng chút lịch sự ít ỏi còn lại, nói: "Đi nhanh đi, lần sau đừng quay lại đây nữa. Không thì bồn hoa lại cho cậu một bài học đấy."

Chiếc taxi từ từ khuất bóng.

Đứng tại chỗ suy nghĩ vài giây, Cảnh Nghi lôi điện thoại ra, mò vào Weibo, tìm tới một tài khoản chuyên bóc phốt showbiz và gửi thẳng một lô "hàng nóng" về Văn Túc An. Bao gồm thời gian, địa điểm, sự kiện lẫn bằng chứng chi tiết đầy đủ, xem xong không tin không được.

Cảnh Nghi thở phào: "Mình chỉ làm được nhiêu đây thôi. Phần còn lại giao cho nghiệp xử."

Về tới biệt thự, Cảnh Nghi luôn có cảm giác ánh mắt của người nhà họ Lệ hôm nay cứ kỳ kỳ. Anh nháy mắt nhìn lại: "Hả? Bộ mặt tui dính gì à?"

"Cảnh quản gia," Lệ Vấn Chiêu đột ngột cất lời.

Cảnh Nghi quay lại, cảnh giác: "Dạ?"

"Hôm nay cậu đi với tôi tới công ty, có việc cần xử lý bên ngoài."

Ơ kìa, lại thêm việc phát sinh? Chức danh quản gia này sao không gọi thẳng là không-quan-tâm-chuyện-trong-nhà cho rồi?

Cảnh Nghi trong lòng muốn buông bỏ nhưng vẫn nặn ra vẻ biết nghĩ cho tập đoàn, khiêm tốn nói:

"Lệ tổng, tôi chỉ là quản gia, hay để nhân viên chuyên nghiệp phụ trách thì tốt hơn?"

Lệ Vấn Chiêu nhìn anh đầy ẩn ý: "Đổi chức thành trợ lý tạm thời. Tăng lương thêm 2 vạn mỗi tháng."

Cảnh Nghi mỉm cười ngọt lịm: "Ngài nói thế thì... lên đường thôi ạ, Lệ tổng!"

Lương hiện tại của Cảnh quản gia là 8 vạn, thêm 2 vạn nữa là tròn 10 vạn mỗi tháng.

Mẹ ơi, đứa con nghèo khổ này chưa từng thấy chừng ấy tiền bao giờ. Có khi làm ở Lệ gia hai năm, mình sẽ đủ để đạt tới... ước mơ nghỉ hưu sớm.

Cảnh Nghi mơ màng: mua nhà, mua xe ở thành phố nhỏ, làm ông chủ... thôi đời này không cầu gì hơn!

Hắc hắc hắc

Lệ Vấn Chiêu đứng dậy lên lầu thay đồ, Cảnh Nghi ngồi chờ dưới sảnh, chân vẫn còn lâng lâng như lơ lửng trên ngọn mây giàu sang.

Lệ Đình đặt tờ báo xuống, cười hỏi:
"Tăng lương xong đã hài lòng chưa?"

"Hài lòng ạ!" Cảnh Nghi không giấu được niềm vui: "Nếu tam thiếu gia cũng tăng chút lương nữa thì chắc tôi vui đến ngủ mơ luôn mất."

Lệ Đình lắc đầu, cười chêu trọc:
"Tam thiếu gia không nhiều tiền bằng Đại thiếu gia đâu, cậu cứ nhắm vào anh cả mà vắt kiệt đi."

Dứt lời, Lệ Úc đứng dậy, kéo Lệ Đình cùng ra cửa: "Đi làm thôi."

Cả phòng khách chỉ còn mỗi Lệ Minh Chức đang cúi gằm mặt, bực bội không biết vì lý do gì. Cảnh Nghi suy nghĩ một chút, dè dặt ghé qua gần cậu:

"Tiểu thiếu gia, tôi nói này... nếu tôi bảo Văn Túc An không phải người tốt, cậu có tin không?"

Lệ Minh Chức thoáng ngẩn ra, ngẩng mặt lên. Đôi mắt đen nhánh bình thản đến mức không thể nhìn thấu được suy nghĩ.

Tạch rồi, lỡ chạm vào ổ bom cảm xúc rồi...

Nhưng bất ngờ thay, giọng cậu lại mềm như bông: "Tin chứ. Anh nói cái gì tôi cũng tin. Sau này tôi sẽ không qua lại với anh ta nữa."

Nói đoạn, Lệ Minh Chức mở điện thoại, gọn gàng kéo tên Văn Túc An vào danh sách đen.

Cảnh Nghi: "Ủa, vậy thôi hả?"

Rõ ràng theo nguyên tác, Lệ Minh Chức là đứa cứng đầu tới độ lao đầu vào ngõ cụt cũng không biết quay lại. Được ba người anh cưng chiều nên thói quen mè nheo, hung hăng thành tính. Chỉ cần không vừa ý là đập phá đồ đạc như sàn diễn xiếc.

Sao giờ nhìn thế nào cũng như một cậu bé ngoan hiền dễ bảo, không hề giống một chút nào với nguyên bản.

Cảnh Nghi đứng yên tiêu hóa sự việc vài giây, đột nhiên nhận ra: từ lúc mình xuyên vào đây, hình như chẳng chi tiết nào trong truyện còn đi theo mạch ban đầu nữa.

Cốt truyện ban đầu bay không phanh, giờ mọi chuyện cứ như đám cây dại mọc tứ tung

Lệ Minh Chức không chạy trốn với Ninh Khương, tránh khỏi kết cục mất mạng.

Lệ Đình không đầu tư công viên giải trí, né một cú hố to tổ chảng.

Đại thiếu gia Lệ Vấn Chiêu thì tránh khỏi mưu kế "úp sọt" trong bữa tiệc.

Mọi chuyện dường như đang đi đúng hướng, nhưng vấn đề là... tại sao?

Chẳng lẽ nhân vật trong truyện giác ngộ rồi? Hay bốn thiếu gia nhà họ Lệ cũng bị người khác xuyên không vào?

Không giống lắm.

Nếu giác ngộ hoặc bị xuyên không, ít nhất họ cũng phải có "góc nhìn thượng đế," chứ không lẽ ngày đầu tiên, Lệ Minh Chức vẫn liều sống liều chết đòi bỏ trốn, Lệ Vấn Chiêu bị gài trong tiệc rượu, còn Lệ Đình thì hứng thú hủy đầu tư với thái độ như đùa vậy?

Rốt cuộc là sai chỗ nào?

...

Nghĩ không ra.

Thôi kệ, dù sao mọi chuyện đang tốt, nguyên nhân không quan trọng!

Cảnh Nghi trò chuyện với Lệ Minh Chức một lát, rồi vào bếp kiếm chút đồ lót dạ.

Vừa xong bữa sáng, chưa kịp đặt cái khăn lau miệng xuống thì Lệ Vấn Chiêu đã diện vest chỉnh tề xuất hiện, thần thái lạnh lùng như mọi ngày.

Cậu nhanh chóng lon ton theo sau ra ngoài. Vừa nhìn thấy chiếc xe đang đợi sẵn, anh lập tức: "Hả? Lại khác với nguyên tác rồi."

Trong truyện, đại phản diện Lệ Vấn Chiêu luôn sống cao ngạo. Phương tiện đi lại của anh cực kỳ chuẩn phong cách tổng tài bá đạo: chỉ có trực thăng mới xứng tầm.

Nhưng giờ đây, khi thấy chiếc xe bốn bánh khiêm tốn kia, Cảnh Nghi không nhịn được: "Đại thiếu gia, anh đi làm mà cũng dùng xe hơi hả?"

Lệ Vấn Chiêu khẽ cau mày: "Nếu không thì bằng gì?"

Cảnh Nghi đáp chắc nịch: "Nhưng tổng tài thường lên trực thăng cơ mà!"

Lệ Vấn Chiêu nhìn anh như thể anh là sinh vật lạ: "Quản gia, tôi là tổng tài, không phải trùm mafia. Luật pháp không cho phép trực thăng bay trong nội thành."

Cảnh Nghi sửng sốt: Wow, một tổng tài bá đạo mà còn chấp hành pháp luật nghiêm chỉnh thế này, đúng là khác với nguyên tác... Quá đáng, tại sao tác giả viết nhảm thế chứ!

Trong lúc đang cảm thán, Cảnh Nghi vô tình hụt chân vấp phải bậc thềm. Rất may có cái cột gần đó giúp anh đứng vững.

【Cái sàn nhà này là sao thế? Mỗi lần đứng là mỗi lần trượt... Hay định bắt tôi phải cúi đầu lạy sàn nhà luôn hả?】

Lệ Vấn Chiêu nhìn thấy hết, khóe môi hơi nhếch lên một đường rất nhẹ, ẩn hiện chút ý cười.

Cảnh Nghi ngay lập tức chột dạ. Ê này, đừng bảo anh cười tôi nha?

"Đại thiếu gia..."

Nhưng chưa kịp dứt câu thì đã bị đẩy tới trước: "Lên xe."

"...."

.

.

Xe chạy thẳng tới tòa nhà trụ sở chính của Lệ thị, hai tòa cao ốc khổng lồ như muốn đâm xuyên qua mây. Nhìn từ xa thôi đã thấy rõ gia tài đồ sộ của Lệ gia.

Cảnh Nghi đi theo sau Lệ Vấn Chiêu, cũng cảm thụ một phen được người ta chú ý.

Vào thang máy kính, Cảnh Nghi lập tức cảm nhận ác mộng cấp độ 10. Đứng trong cái hộp sắt giữa trời, xung quanh toàn cảnh thành phố nhỏ dần, anh hoa cả mắt, căng hết mọi dây thần kinh mà dán chặt người vào một góc.

"Đại thiếu gia..." Cậu vừa run vừa hỏi: "Anh có thích ở trên cao rồi từ đó nhìn ngắm giang sơn vĩ đại mà mình gây dựng không?"

Lệ Vấn Chiêu lười nhác trả lời: "Không."

"Thế sao còn làm cái thang máy kính này?"

"Để ngắm người khác run."

"......." sở thích kì cục, còn nói không phải cuồng đồ!

Khi thang máy cuối cùng cũng dừng, chân Cảnh Nghi mềm nhũn, suýt nữa thì ngã sấp xuống. Rất may có cánh tay to lớn của ai đó đỡ lại.

Cậu thuận thế ôm cứng vào mà không buồn nghĩ: "Cảm ơn nhé!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Đinh! — Cửa thang máy mở ra

"Tổng giám đốc, hôm nay cuộc họp đã..."

Thư ký Phàn đứng ở cửa thang máy báo cáo công việc, cửa vừa mở ra đã chứng kiến một màn... động chạm thân mật.

Lệ Vấn Chiêu đứng bất động, sắc mặt đen như đáy nồi, trong khi đó Cảnh Nghi thì như chú gấu koala treo tòn teng, tay chân dính chặt vào "cây tổng tài".

Phàn Minh: "......" Tui nhìn thấy gì đây?!

"Cảnh quản gia" Lệ Vấn Chiêu đen mặt, đem Cảnh Nghi đang đu trên cánh tay đẩy xuống "Tới rồi"

"Ồ..."

Cảnh Nghi dựa vào vách thang máy, lảo đảo từng bước đi ra, trông phờ phạc như cọng rau héo.

Ở nhà họ Lệ, cậu vẫn là một củ cà rốt mơn mởn, thế mà ngồi thang máy trong suốt xong, cà rốt giờ thành củ cải khô.

Hai vạn tiền tăng lương, đúng là không dễ kiếm.

Thư ký Phàn tốt bụng bước lên đỡ anh:
"Cảnh quản gia, cậu không sao chứ?"

"Không, không sao cả." Củ cải khô yếu ớt vẫy tay: "Tăng lương nhiều quá, phấn khích quá đà thôi."

Thư ký Phàn: "..."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cảnh Nghi mềm nhũn bám lấy tay Phàn Minh, giọng yếu như sắp tắt thở: "Thư ký Phàn, anh hiểu cảm giác của tôi chứ?"

Phàn Minh, với sự chuyên nghiệp tuyệt đối, từ chối thảo luận về vấn đề tiền lương trong môi trường làm việc.

Anh dìu Cảnh Nghi vào văn phòng tổng tài, nơi Lệ Vấn Chiêu vừa kịp ngồi chưa ấm chỗ đã phải vào họp với ban giám đốc.

Không lâu sau, Phàn Minh mang một chồng tài liệu cao đến ngang người đặt trước mặt Cảnh Nghi:

"Cảnh quản gia, đây là phần công việc của cậu."

"...?" Cảnh Nghi nhìn chồng giấy như nhìn một ngọn núi. "Thư ký Phàn, anh đang đùa à?"

Phàn Minh nghiêm nghị: "Đây là lệnh của Lệ tổng."

"...!"

Chấp nhận số phận, vài phút sau, Cảnh Nghi ngồi ở bàn làm việc nhỏ, lật giở đống tài liệu. Bìa của chúng toàn tên tuổi trong showbiz.

"Đều là nghệ sĩ à?" Anh thắc mắc.

Phàn Minh gật đầu: "Lệ tổng nói muốn cậu chọn ra những người phù hợp để tổng công ty ký hợp đồng."

Lông mày Cảnh Nghi nhướn lên: "Tiêu chí chọn lựa là gì?"

Cậu chỉ là một quản gia lo vặt, chẳng lẽ Lệ Vấn Chiêu không ngại cậu chọn ra cả đống ông chú bà cô bước vào giới giải trí à?

Phàn Minh cũng không rõ, sau vài giây suy nghĩ, anh đáp: "Trực giác?"

Khóe môi Cảnh Nghi co giật: "Phàn thư ký hài hước thật đấy..."

Phàn Minh vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị: "Cảnh quản gia, làm việc đi."

Thở dài bất lực, Cảnh Nghi cầm đại một hồ sơ lên. Nhìn tên và ảnh một lúc, cậu thẳng thắn kết luận: "Người này không được."

Phàn Minh rút sổ ghi chú: "Lý do?"

Cảnh Nghi nghiêm túc: "Ấn đường đen thui, môi lại tím tái. Sau này chắc chắn là bạo hành gia đình."

"......"

Tay cầm bút của Phàn Minh khẽ run, viết ra một nét lệch khó cứu vãn.

Trong phòng họp, Lệ Vấn Chiêu đang nghe báo cáo về doanh thu quý trước.

"Lệ tổng, đây là toàn bộ kết quả kinh doanh của các chi nhánh trực thuộc." Người báo cáo cúi chào, lùi về ghế ngồi, chờ lãnh đạo đánh giá.

Lệ Vấn Chiêu gật đầu: "So với quý trước, lần này..."

【Không được, người này sau này chắc chắn dính dáng đến chất cấm.】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

【Người này cũng không xong, sau này ngoại tình bạo hành.】

【Đây là tội phạm thuê đẻ.】

【Người này càng không, đánh bạc còn thích mấy thú vui chẳng sạch sẽ...】

【Người này lại càng, càng không. Lách thuế lung tung, chuyện không nên làm thì làm!】

【......】

【.....Đây là tuyển nghệ sĩ hay duyệt hồ sơ vô tù vậy trời?】

【Lệ thị định đổi mô hình sang trung tâm thu gom rác hay gì?】

"......."

Sắc mặt Lệ Vấn Chiêu ngày càng đen. Tay anh cầm bút nhẹ nhàng hạ xuống, phát ra âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn khiến cả phòng họp im bặt.

Người đang báo cáo bối rối lau mồ hôi trán: "Lệ tổng... có gì không ổn sao ạ?"

"Không." Lệ Vấn Chiêu trầm giọng đáp, thở dài: "Buổi họp hôm nay đến đây thôi, tan họp."

Anh còn phải xử lý một "củ cải khô" đang làm loạn kia nữa.

________________________

Cảnh Nghi (nắm tay giơ lên khí thế): "Tổng giám đốc Lệ, lý tưởng cả đời của anh là mở một nhà tù tự phục vụ đúng hông?"

Lệ Vấn Chiêu: "......!"

Bình Luận (0)
Comment