Trả lời Cảnh Nghi là một tiếng cười lạnh:
"Cậu làm chuyện xấu thì nhận luôn đi, viện lý do thương trường cạnh tranh làm gì."
Lệ Đình dừng lại, ánh mắt như đang đánh giá: "Tuy chiêu trò của cậu hơi trẻ con, nhưng kết quả không tệ. Đây, tặng cậu luôn cái xe đồ này."
Cảnh Nghi nhìn theo xe đẩy, rồi lại nhìn sang quầy thanh toán cách đó tầm mười mét: "Nhưng anh còn chưa trả tiền mà?"
【Lấy đồ siêu thị để làm ân huệ cá nhân, hóa ra đây là cái gọi là... giả hào phóng!】
Lệ Đình: "..."
Lệ Vấn Chiêu khẽ cười: "Đi thôi, về nhà."
Cảnh Nghi ôm đống trái cây đi thanh toán, Lệ Vấn Chiêu chuẩn bị bước theo thì Lệ Đình gọi giật lại: "Anh cả, giúp em xách ít đồ lên xe đi."
Lệ Vấn Chiêu dừng bước: "Xe của anh?"
Lệ Đình gật đầu chắc nịch: "Em không lái xe đến."
Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn đống đồ đông lạnh đầy hai xe đẩy, lãnh đạm: "Không được."
Lệ Đình: "Vì sao?"
Lệ Vấn Chiêu: "Anh không thích xe mình ám mùi đồ ăn."
Lệ Đình: "..."
.
Cảnh Nghi chỉ mua sáu hộp trái cây, vừa đủ chia cho mấy anh nhà họ Lệ, còn dành một hộp mang cho thư ký Phàn.
"Bíp bíp! Đã quét mã xong, tổng cộng sáu món, hết 5228 tệ. Xin chọn phương thức thanh toán."
"..."
Cảnh Nghi sững người giữa chừng khi đang móc ví.
【Đắt! Đến mức này luôn hả?!】
【Trái cây kiểu gì mà mắc kinh hồn vậy? Kiwi nhà mấy người có dát vàng à?!】
Vừa định rút điện thoại, một chiếc thẻ đen vụt qua ngay bên má. "Quẹt cái này đi."
Cảnh Nghi ngơ ngác quay đầu: "Không phải tôi trả tiền hả?"
Lệ Vấn Chiêu khẽ cúi mắt: "Cậu đã giúp Lệ gia thắng một trận chiến thương trường, không cần tốn tiền vì mấy trái cây này."
Đôi mắt Cảnh Nghi lập tức cong lên, nụ cười dẻo quẹo: "Vậy thì ngại quá."
【Quả nhiên đi theo đại thiếu gia thì liền có phúc ăn ngon! Đại thiếu gia đúng là rộng rãi hơn tam thiếu gia!】
Sau khi quẹt thẻ, Lệ Vấn Chiêu dẫn Cảnh Nghi đi.
"Anh cả! Anh cả... Cảnh quản gia, hai người định bỏ mặc tôi à?" Lệ Đình đứng sau đống hàng hóa, mặt mũi đầy đau khổ.
Đáp lại anh là ánh mắt lạnh nhạt và đôi bóng lưng xa dần.
Dù siêu thị đã cử thêm hai nhân viên thu ngân để hỗ trợ, nhưng dọn hết ngần ấy đồ cũng phải mất ít nhất mười phút.
Lệ Vấn Chiêu hoàn toàn không có hứng đợi, dứt khoát đi luôn.
.
Sau khi dạo một vòng siêu thị, Lệ Vấn Chiêu chẳng mua gì, ra hiệu cho chú Lâm tài xế đánh xe tới cửa chính.
Cảnh Nghi ôm hộp trái cây thơm ngọt ngào nhưng không dám ăn vì sợ mấy sợi lông kiwi làm bẩn xe. Thế là cậu chỉ ngồi cúi đầu, từng chút từng chút hít hà hương thơm đắt đỏ.
Lệ Vấn Chiêu đưa mắt nhìn anh, thấy bộ dạng như chú cún nhỏ rụt rè hít hít hộp trái cây.
"Muốn ăn thì ăn đi, ngửi mãi làm gì vậy?"
Cảnh Nghi ngẩng mặt lên: "Cái này nhiều lông, tôi sợ bẩn xe."
Lệ Vấn Chiêu điềm tĩnh: "Xe sinh ra không phải để giữ sạch."
Cảnh Nghi ngẩn người, lập tức mở hộp, hào phóng đưa một miếng: "Đại thiếu gia, cùng ăn đi. Lỡ xe bẩn thì bẩn chung."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Về đến nhà, trên người Lệ Vấn Chiêu vương vất mùi trái cây ngọt ngào. Cảnh Nghi ôm hộp trái cây đi thẳng vào trong, dự định chia chút quà quý giá cho tiểu thiếu gia.
Nhưng chưa bước vào cửa, anh đã nghe thấy tiếng cãi nhau. Không phải giọng của người nào trong Lệ gia cả.
Ngoài cổng, Lệ Minh Chức ngồi co ro như một chú mèo nhỏ, dán mắt nhìn vào trong.
"Tiểu thiếu gia, cậu đang làm gì vậy?" Cảnh Nghi đi tới hỏi.
Lệ Minh Chức quay lại cười: "Cảnh quản gia, anh về rồi. Mau nhìn này, anh hai tôi đang cãi nhau với người ta."
Cảnh Nghi ngạc nhiên: "Cậu không định can à?"
"Anh hai không cho tôi can." Lệ Minh Chức đáp tỉnh bơ: "Đây là chuyện tình cảm riêng tư, tôi không có quyền xen vào."
Cảnh Nghi đành ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, ngẫm nghĩ rồi vỗ vai nhắc nhở: "Lùi vào chút đi, chỗ này không đủ cho đại thiếu gia ngồi."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Lệ Vấn Chiêu không ngồi xuống, chỉ bước thẳng vào nhà, ánh mắt đảo qua hiện trường lộn xộn trong phòng khách.
Ở đó, Lệ Úc mặt mày tức giận đứng đối diện một cô gái váy trắng, sắc mặt cô nhợt nhạt, tràn đầy tuyệt vọng.
"Anh cả." Thấy Lệ Vấn Chiêu, Lệ Úc thay đổi sắc mặt, lập tức đứng thẳng.
Lệ Vấn Chiêu nhàn nhạt hỏi: "Chuyện gì đây?"
Lệ Úc thoáng chần chừ, cuối cùng cúi đầu: "Chuyện riêng của em, anh cả, em tự xử lý được."
Lệ Vấn Chiêu nhướn mày: "Nếu tự xử lý được thì người ta đã không tìm đến tận nhà. Em nghĩ không nói, anh sẽ không biết à?"
Lệ Úc khẽ thở dài, ánh mắt lướt qua Cảnh Nghi và Lệ Minh Chức đang rình mò ngoài cửa, cuối cùng thừa nhận:
"Cô ấy tên Tạ Uẩn, là... bạn gái của em."
Cô gái bật cười tự giễu: "Bạn gái? Không phải anh nói tôi chỉ là thế thân của Khâu Mẫn Chi sao?"
Mặt Lệ Úc lập tức biến sắc.
"Anh hai tôi quen bạn gái lúc nào thế?"
Lệ Minh Chức thì thầm: "Chia tay Khâu Mẫn Chi chưa đầy nửa tháng, suốt ngày mượn rượu giải sầu, đến cả nhà cũng không về, sao tự dưng lại yêu đương được nhỉ?"
Cảnh Nghi nhìn kỹ cô gái một lúc, mắt đột nhiên trợn to:
【A A A A A A A A! Tôi nhớ ra rồi!】
Ba anh em nhà họ Lệ đồng loạt nhăn mặt vì tiếng hét siêu âm cá voi của cậu:
"..."
Lại nhớ ra cái gì nữa đây? Hay là cô gái này cũng có vấn đề gì sao?
Lệ Úc nhìn lạnh lùng đến thấy rõ.
Cảnh Nghi nhanh chóng tua lại cốt truyện, phát hiện tình huống hiện tại hoàn toàn lệch khỏi kịch bản ban đầu.
Theo nguyên tác, Tạ Uẩn là nhân vật phụ đầy bi kịch, thầm yêu Lệ Úc suốt 12 năm mà không được đáp lại. Sau khi Lệ Úc và Khâu Mẫn Chi ngọt ngào kết hôn, cô lặng lẽ rời đi.
Nhưng để quên hẳn Lệ Úc, cô quyết định ra nước ngoài, ba năm sau mới trở về. Khi ấy, nhà họ Lệ đã sụp đổ, còn Lệ Úc gặp tai nạn máy bay, đâm vào núi. Nghe tin, Tạ Uẩn đỏ cả mắt, tức tốc đến hiện trường và chỉ tìm được một mảnh đồng hồ vỡ.
Đêm hôm đó, cô ngồi lại bên mảnh vỡ máy bay suốt một đêm.
Thế mà giờ đây...?!
【Cốt truyện kiểu gì đây trời? Tạ Uẩn sao lại đến được với nhị thiếu gia? Còn làm thế thân nữa chứ? Thế thân cho ai?!】
【Ừm... chẳng lẽ là do Khâu Mẫn Chi rời đi, trái tim nhị thiếu gia trống vắng, cần tìm ai đó lấp chỗ trống? Đúng lúc chị Tạ dịu dàng, chu đáo, thế là thuận nước đẩy thuyền yêu nhau?】
Giọng Cảnh Nghi vang khắp phòng khách, rõ ràng như truyền hình trực tiếp, khiến Lệ Úc lúng túng không nói nên lời.
Lệ Vấn Chiêu cùng Lệ Minh Chức liếc qua, ánh mắt chẳng khác nào như đang nhìn một kẻ "tra nam" không thể cứu vãn nổi.
Cảnh Nghi hoàn toàn không để ý đến bầu không khí im ắng, tay chống cằm, tiếp tục bắn liên thanh:
【Chị Tạ đâu có giống Khâu Mẫn Chi đâu nhỉ? Mắt nhị thiếu gia sao thế? Đối xử tệ bạc với người ta như này, chẳng phải tội lắm sao? Thích anh suốt 12 năm trời, cuối cùng nhận lại được cái gì? 】
【Nói thật, tôi thấy chị Tạ không nên yêu thầm Nhị thiếu gia suốt ngần ấy năm làm gì. Thật không đáng! Lệ Úc đúng là đồ chân giò heo, cái gì cũng không biết.】
【Anh ta không hay rằng sau khi Lệ gia phá sản, Tạ Uẩn đã nhiều lần ngấm ngầm giúp đỡ. Không hay rằng sau vụ tai nạn máy bay, chính cô ấy đã vượt ngàn dặm để thu xếp hậu sự cho anh ta. Vậy mà còn coi cô ấy là thế thân của người khác? Chậc chậc, anh ta không thấy mình quá mặt dày à?】
Cậu cúi nhìn hộp kiwi trong tay, quyết định
【Thôi, trái cây đắt thế này không để dành cho nhị thiếu gia nữa. Người như anh ta chỉ xứng ăn... lông kiwi thôi!】
Lệ Úc: "..."
Lệ Vấn Chiêu nghe xong thì nể phục Tạ Uẩn không thôi. Một cô gái nhìn mỏng manh yếu đuối mà lại dám yêu thật lòng, chịu khổ như vậy. Đúng là Lệ Úc có lỗi với cô.
Tạ Uẩn cúi đầu nhìn Lệ Úc, ánh mắt mang chút tủi thân. Lệ Úc định nói gì đó, nhưng cô đã lạnh lùng cắt ngang:
"Lệ Úc."
Ở trước mặt Tạ Uẩn anh bỗng trở nên hổ thẹn: "...A Uẩn..."
Tạ Uẩn cười nhạt, nói với vẻ chua chát:
"Tôi thực sự tưởng rằng anh đến với tôi là vì yêu, không ngờ tôi lại trở thành thế thân của người khác. Thật nực cười. Yêu anh suốt ngần ấy năm quả thực là sai lầm lớn nhất đời tôi. Tốt nhất sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa, không tôi sợ mình không nhịn được mà đấm anh đấy!"
Cảnh Nghi nhìn cô gái dứt khoát quay lưng, lén xuýt xoa trong lòng:
【Oa, chị này ngầu quá đi!】
"....." Lệ Úc muốn nói lại thôi: "A Uẩn, anh không có ý đó..."
"Ý anh là gì tôi không quan tâm!" Cô gằn giọng: "Bổn tiểu thư đây không hầu nữa!"
Nói xong, cô bước nhanh ra cửa. Thấy hai người đang ngồi chồm hổm gặm kiwi, cô khựng lại, sau đó ngẩng cao đầu rời đi.
"A Uẩn! A Uẩn..." Lệ Úc vội vàng đuổi theo.
Cảnh Nghi và Lệ Minh Chức nhai kiwi nhồm nhoàm, nhìn theo bóng dáng hai người rời đi.
Lệ Minh Chức tặc lưỡi: "Anh hai đúng là... vừa nãy còn gào lên, giờ đã cắm đầu chạy theo rồi."
Cảnh Nghi liếc cậu một cái, ánh mắt đầy tán thưởng:
【Trình độ quan sát của cậu không phải dạng vừa đâu nha!】
Lệ Minh Chức cười: "Nhưng tôi mong anh hai có thể níu giữ được chị ấy. Tôi thích chị ấy làm chị dâu lắm."
Cảnh Nghi tò mò: "Tại sao?"
Lệ Minh Chức ngẩn ra, rồi cười tủm tỉm: "Anh không thấy vừa rồi chị ấy siêu ngầu à? Sau này chắc chắn sẽ trị anh hai đến nơi đến chốn. Thế là tôi có chỗ dựa rồi."
Cảnh Nghi: "..." Tính toán xa ghê!
Cảm thấy Tạ Uẩn là người lý trí, không chịu thiệt trong chuyện này, Cảnh Nghi vui vẻ chia phần kiwi cho Lệ Minh Chức, tiện tay luôn cả phần của Lệ Úc.
"Oa, anh mua đồ còn nhớ đến phần của tôi, cảm động ghê!" Lệ Minh Chức ôm hộp kiwi, đôi mắt long lanh.
Cảnh Nghi cảm thấy hơi áy náy: "Thực ra là do đại thiếu gia quẹt thẻ."
Lệ Minh Chức nghiêm túc: "Nhưng anh là người vất vả xách về!"
Lệ Vấn Chiêu: "..." Cái nhà này, chẳng có người nào khiến anh bớt lo.
.
Mấy nhân vật gây náo loạn đều đi hết, Lệ Đình không có ở nhà, cả phòng ăn chìm vào yên lặng kỳ lạ khi đến giờ cơm.
Lệ Vấn Chiêu ngồi ở vị trí chủ tọa, mặt lạnh như tiền, từ tốn ăn cơm.
Còn Cảnh Nghi và Lệ Minh Chức thì túm tụm ở góc bàn, vừa xem phim vừa ăn, đặc biệt là Cảnh Nghi, xem đến quên cả trời đất.
Lệ Minh Chức tò mò: "Cảnh quản gia, phim này hot cực mà, anh chưa xem qua à?"
Cảnh Nghi nhai nhai cánh gà kho, tỉnh bơ trả lời: "Không có thời gian."
Lệ Minh Chức: "Anh bận công việc lắm hả?"
Cảnh Nghi mắt vẫn không rời màn hình, đáp như gió thoảng: "Ừ, suốt ngày làm trâu làm ngựa mà."
Lệ Minh Chức giật mình: "..."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Khi phim đến đoạn gay cấn, Cảnh Nghi nhảy dựng lên: "Mau mau mau, tiểu thiếu gia mau nhìn đi sắp giết người rồi kìa!"
Quá phấn khích, cậu vỗ một cái chát xuống... một cái đùi rắn chắc. Bên dưới, cơ bắp căng lên như đang cảnh cáo.
???
【Ủa khoan, tiểu thiếu gia nhìn ngoài mềm mại thế mà trong lại đô dữ vậy?!】
Lệ Minh Chức sửng sốt, ngoảnh lại nhìn: "Cảnh quản gia, anh vỗ nhầm vào đùi anh tôi rồi."
"!!!"
Cảnh Nghi hốt hoảng rụt tay lại, như vừa chạm vào chảo dầu nóng, suýt nữa thì lăn khỏi ghế.
Mẹ ơi, sao bàn tay tôi lại không có mắt! Còn đi vỗ đúng cái chỗ... Nhìn mặt Lệ Vấn Chiêu đã bắt đầu đen lại, anh toát mồ hôi.
【.....................】
Cảnh Nghi lắp bắp: "Đại... đại... đại... đại thiếu gia..."
Lệ Vấn Chiêu ngồi im, chỉ nhìn anh với ánh mắt bảo: Nói tiếp đi, xem cậu bịa được cái gì.
Cảnh Nghi rối trí, vội vàng kiếm chuyện: "Ơ... nồi cơm còn ít quá, để lát tôi nấu thêm!"
"..."
Lệ Vấn Chiêu giọng lạnh tanh: "Ăn cơm cho đàng hoàng."
Cảnh Nghi gật như gà mổ thóc: "Dạ dạ..."
【Ngưng xem thôi, coi nữa chắc cái tay mình còn gây đại họa nặng hơn...】
【Cơ mà, không hổ danh là bá tổng, cảm giác sờ một cái đúng là... không tệ...】
Lệ Vấn Chiêu: "..."
"Khụ khụ khụ...." Lệ Minh Chức nghe vậy, sặc ho sù sụ: "Phim này ác kinh khủng, hung thủ bắt đầu b.iến th.ái rồi!"
Cảnh Nghi lập tức chen qua: "Đâu, đâu, cho tôi xem với, cho xem!"
【Xem thử tên b.iến th.ái đó còn làm tới mức nào...】
Lệ Minh Chức nhanh trí úp ngay điện thoại xuống bàn: "Ăn trước đã, xem mấy cái này mất ngon lắm."
Cảnh Nghi hoàn toàn không nghi ngờ, ngoan ngoãn gật đầu tiếp tục ăn.
Còn Lệ Minh Chức vừa cắn đũa vừa toát mồ hôi hột.
Cảnh quản gia to gan thế, dám lỡ lời nghĩ bậy về anh cả?! May mà hôm nay anh ấy không chấp nhặt, chứ không thì...
Nghĩ đến đây, cậu liếc trộm Lệ Vấn Chiêu một cái.
Nhưng thấy anh cả ngồi đó, gương mặt điềm tĩnh như chẳng có chuyện gì, ánh mắt sâu như biển.
Lệ Minh Chức: ?
.
.
Hôm sau, một cú điện thoại từ đoàn làm phim gọi tới, nhắc Lệ Minh Chức đến công ty thảo luận kế hoạch quảng bá cho buổi chiếu tối. Cậu tíu tít xách túi đi ngay.
Chín giờ sáng, Lệ Vấn Chiêu và Cảnh Nghi đúng giờ vào công ty. Mới bước vào sảnh đã thấy nhân viên tụm năm tụm bảy chỉ trỏ xôn xao.
Lệ Đình cũng ở đó, đứng xoay vòng quanh một cái thùng giấy cao cỡ người lớn.
Lệ Vấn Chiêu lạnh lùng cất tiếng: "Đang làm gì?"
Nhân viên lập tức dạt ra hai bên như bị ai đẩy.
"Anh cả, chuyện này hay lắm!" Lệ Đình gõ gõ vào cái thùng. "Thư ký Trâu bên Thẩm thị gửi quà qua đấy. Không phải lễ Tết gì, bỗng dưng gửi quà, em nghi là bom đó nha, muốn ám sát ngầm gì đây..."
Cảnh Nghi nghe mà hồn xiêu phách lạc. Không đùa chứ? Thẩm gia thù dai vậy sao?
Lệ Vấn Chiêu phất tay: "Mở ra xem."
Lệ Đình nhanh nhẹn lấy dao rọc giấy cắt hộp, mọi ánh mắt đều dồn vào...
"Woa!"
"Đẹp quá..."
"Thơm thật!"
Bên trong là một chiếc bánh kem mousse tám tầng, trang trí hoa văn tinh xảo, phủ đầy trái cây tươi. Hương thơm ngào ngạt lan tỏa, khiến đám nhân viên đứng xung quanh không ngừng xuýt xoa.
Nhưng cả Lệ Vấn Chiêu lẫn Lệ Đình đều đứng im, không nói lời nào.
Lệ Đình hừ một tiếng: "Gửi bánh kiểu này... ý là gì? Bỏ độc hả?"
Lệ Vấn Chiêu cau mày, nhìn từ trên xuống dưới chiếc bánh nhưng vẫn không thể hiểu nổi ý đồ của hắn.
Thẩm Thù Bách điên rồi à? Đối thủ mà lại đi gửi bánh cho nhau?
Cảnh Nghi dán mắt vào chiếc bánh, trầm ngâm một lát, rồi khẽ nhếch môi.
【Cái này chẳng lẽ chính là...】
Lệ Đình và Lệ Vấn Chiêu đồng loạt quay đầu.
Lệ Vấn Chiêu nhướng mày hỏi: "Cậu nhìn ra được điều gì rồi?"
Cảnh Nghi nghiêm túc gật đầu: "Nhìn ra rồi, đây chính là chiêu thức mới trong chiến tranh thương mại của đối thủ."
Lệ Vấn Chiêu: ?
Cảnh Nghi chỉ vào chiếc bánh, nghiêm túc giải thích: "Cái bánh tám tầng này... nghĩa là họ bảo Lệ gia chúng ta... tám tầng rồi sẽ sập tan tành!"
"..."
"..."
Không gian yên lặng như tờ.
Lệ Đình bật cười lạnh: "Bọn họ rảnh rỗi đến mức chơi trò này sao?"
Cảnh Nghi tỉnh bơ đáp lại: "Có thể họ muốn trả thù vụ... trái kiwi hôm qua."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Quay sang nhân viên lễ tân, anh hỏi: "Cô nói chiếc bánh này do ai gửi?"
Cô lễ tân căng thẳng: "Dạ, là thư ký Trâu của Thẩm thị. Anh ấy nói đây là quà gửi riêng... để đáp lễ cho trợ lý Cảnh."
Nghe vậy, Cảnh Nghi nở nụ cười thâm thúy.
【Thấy chưa? Đúng là trả thù mà.】
Lệ Đình thấp giọng cười: "Thế thì chuyện này là do quản gia Cảnh gây ra rồi. Tiếp theo cậu định làm gì để đáp lại?"
Cảnh Nghi suy nghĩ một lát rồi phán chắc nịch: "Hay mình gửi trả lại họ một bó măng đi?"
Lệ Đình nhướn mày: "Bó măng là ý gì?"
Cảnh Nghi hí hửng giải thích: "Để họ nhận ra, măng đã về tận nhà!"
(Cũng không hiểu khúc chơi chữ này lắm)
"..."
"..."
Cảnh Nghi dè dặt liếc Lệ Vấn Chiêu: "Không được hả? Hay là chúng ta bày một tượng Lưu Bị ngoài sảnh, để Thẩm tổng qua nhận đại ca?"
"..."
Còn không được?
Cảnh Nghi tiếp tục nói: "Hay là in một đống danh thiếp của Thẩm thị, khi nhân viên ta gây chuyện thì phát luôn danh thiếp..."
"Ưm?"
Một bàn tay bịt miệng cậu lại.
Lệ Vấn Chiêu nghiêm giọng: "Cảnh quản gia, đừng nói nữa."
Cái đầu nhỏ này toàn những ý tưởng không giống ai...
Cảnh Nghi bị bịt miệng, gật gù lia lịa: ưm ưm, không nói nữa!
Lệ Vấn Chiêu lúc này mới thả tay, nhưng đầu ngón tay hơi khẽ co lại, như thể còn lưu luyến chút cảm giác mềm mại, mịn màng của làn da ai đó.
Cảnh quản gia nhà bọn họ đúng là được nặn từ bánh trôi nước mà ra.
Lệ Đình nghe xong những "phát kiến kinh điển" của Cảnh Nghi, hiếm hoi cười ha hả hai tiếng:
"Cảnh quản gia à, cậu đúng là nhân tài hiếm có trên thương trường đấy!"
Cảnh Nghi bẽn lẽn: "Tam thiếu gia quá khen rồi."
Nhưng Lệ Đình thì ác ý bật mode hứng thú, nhìn sang Lệ Vấn Chiêu, hất nhẹ cằm: "Anh cả, để vụ này cho em xử lý đi! Đảm bảo làm họ tức chết luôn!"
Lệ Đình tràn đầy háo hức. Từ trước đến giờ, chiêu trò trong các cuộc chiến thương trường của bọn họ đều hơi cổ điển quá, vừa mất thời gian lại vừa tốn công sức.
Nhưng những ý tưởng "nghe như đùa" của Cảnh quản gia, chỉ cần thực hiện tốt thì đúng là không cần tốn lực cũng đủ khiến đối phương phát điên.
Lệ Đình vừa ngân nga vài câu hát vừa hớn hở rời đi, trông chẳng khác nào sắp đi nghịch phá làng nước cả.
Cảnh Nghi quay sang nhìn Lệ Vấn Chiêu, đôi mắt lấp lửng như muốn nói gì đó lại thôi.
Lệ Vấn Chiêu nhíu mày: "Muốn nói gì thì nói đi."
"Vậy... giờ tôi nói được chưa ạ?"
"..." Lệ Vấn Chiêu gật nhẹ, tỏ ý cho phép. "Được."
Cảnh Nghi cúi đầu gãi mũi, ánh mắt đầy mong đợi: "Lúc tổng tấn công Thẩm thị... à nhầm, đấu thương trường ấy, tôi... tôi có thể qua đó xem được không?"
Lệ Vấn Chiêu khẽ ngước mắt nhìn cậu.
Không có ý gì đâu, chỉ muốn nhìn thử sắc mặt vặn vẹo gào thét của vai chính như nào thôi!