Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 31

Ăn no tám phần, Cảnh Nghi xoa xoa bụng mình. Ồ, có hơi mềm mềm thật. Không thấy tí cơ bụng nào.

Từ khi bước chân vào hào môn, chất lượng bữa ăn của cậu cũng leo thang, công việc thì nhàn rỗi, ra ngoài có xe đưa đón, đi đâu cũng có thang máy hỗ trợ. Nói thật, muốn vận động cho ra mồ hôi cũng khó!

...Không lẽ đúng là bụng sắp ba ngấn thật sao?

Cảnh Nghi lập tức ngừng đũa, tự nhủ:

【Không ăn nữa, không ăn nữa... Không muốn biến thành bình gas di động đâu!】

Lệ Vấn Chiêu cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên.

Cơm nước xong xuôi, Cảnh Nghi ra vườn nhà Lệ gia tản bộ, tiện thể chơi đùa với mèo để tiêu cơm, mong cái bụng ba ngấn ít nhất cũng giảm còn một ngấn.

Bất thình lình, Lệ Minh Chức hớn hở chạy đến: "Cảnh quản gia! Đạo diễn vừa gọi cho tôi! Ông ấy bảo tôi làm khách mời cố định trong chương trình!"

Cảnh Nghi hào hứng thay cậu: "Thật tuyệt vời! Sau này tôi có thêm chương trình giảm stress để coi rồi!"

Lệ Minh Chức: "..."

Vẻ mặt vui sướng của cậu chuyển ngay sang u oán: "Chẳng lẽ tôi quay buồn cười đến thế sao? Anh với anh ba cười cả đêm, ngay cả anh cả cũng nhịn không nổi mà phá lên đấy!"

Cảnh Nghi liếc cậu một cái đầy ngưỡng mộ: "Cậu vui là được, chứ đâu như tôi, ngày nào cũng phải đi làm."

Lệ Minh Chức nhíu mày, đầy băn khoăn: "Đi làm cực lắm à? Hay là anh nghỉ luôn đi, theo tôi quay chương trình, còn được gặp cả đống minh tinh nữa!"

Cảnh Nghi suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi lắc đầu: "Thôi, đây là vấn đề khó xử lắm."

Lệ Minh Chức tò mò: "Tại sao?"

Cảnh Nghi trưng ra vẻ mặt đầy ưu tư, nghiêm túc đáp: "Không đi làm thì tôi gặp vấn đề kinh tế, còn đi làm thì gặp vấn đề tinh thần."

Lệ Minh Chức: "..."

Cảnh Nghi thở dài não nề: "Đi làm mà không phát điên thì đâu phải đi làm."

Trời không còn sớm, Cảnh Nghi và Lệ Minh Chức dắt mèo đi dạo thêm một chút rồi ai về phòng nấy. Về đến phòng, Cảnh Nghi lập tức bật phim yêu thích để coi khi ăn tối.

Thế giới này phim truyền hình làm cũng khá, đặc biệt là những bộ phim trinh thám, đúng kiểu hợp gu cậu.

Mà xem là phải tới bến, Cảnh Nghi vừa ngồi xem vừa ăn, một mạch cày đến tận... sáng hôm sau.

.

Hôm sau, Lệ Vấn Chiêu ăn sáng xong, ngồi ở phòng khách đợi cả tiếng, mà Cảnh Nghi mãi mới lò dò xuất hiện.

Quản gia nhỏ có vẻ không được tỉnh táo lắm.

Cả đêm qua cậu cày xong bộ phim, đúng lúc phim kết thúc ở đoạn gay cấn nhất. Cậu đặt điện thoại xuống nhưng trong đầu vẫn quay cuồng, trằn trọc mãi mới ngủ được.

Lúc này, mặt cậu nhợt nhạt, mắt sưng húp, bước đi như mộng du, trông chẳng có chút sức sống nào.

Lệ Vấn Chiêu thấy lạ, hỏi: "Không ngủ ngon à?"

Cảnh Nghi uể oải xoa mặt, lười biếng đáp: "Không phải không ngủ ngon, mà là... không ngủ."

"..." Lệ Vấn Chiêu nhướn mày nhìn kỹ vẻ mặt thảm thương kia, đoán già đoán non: "Không lẽ tối qua cậu bị đói sao?"

"Không phải..." Cảnh Nghi lắc đầu, ngáp một cái dài: "Là tôi thức đêm cày phim."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Nghe xong lý do, anh suýt nữa bật cười thành tiếng: "Phim không xem thì nó bỏ chạy mất à?"

"Không chạy..." Cảnh Nghi chậm rãi cãi lại: "Nhưng sẽ khiến tôi bứt rứt khó chịu, ngủ cũng chẳng yên."

Lệ Vấn Chiêu lạnh lùng buông một câu: "Kết quả thì cũng vẫn mất ngủ như thường."

Cảnh Nghi: "..."

Cậu dựa vào khung cửa, thẫn thờ suy nghĩ.

Lệ Vấn Chiêu nhíu mày: "Nghĩ gì nữa đấy?"

Cảnh Nghi nghiêm mặt, như đang đưa ra một tuyên ngôn khoa học: "Tôi đang nghĩ cách làm thế nào ngủ đủ tám tiếng trong ba tiếng đồng hồ."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cảnh Nghi lờ đờ dựa vào khung cửa, mắt không mở nổi, đầu gật gà gật gù, trên đỉnh đầu như có mấy chữ "zzzz" trôi lơ lửng.

Tình trạng này mà lên công ty cũng chỉ lây bệnh buồn ngủ, dù sao thì gần đây Lệ thị cũng phát triển tốt đẹp, không phát hiện mối nguy hại nào, thôi thì cho quản gia nhỏ một ngày nghỉ ngơi vậy.

Lệ Vấn Chiêu cuối cùng cũng quyết định: "Thôi, hôm nay khỏi đi làm."

Nghe vậy, Cảnh Nghi tỉnh hẳn, bật thẳng dậy: "Có trừ lương không ạ?"

Lệ Vấn Chiêu liếc đôi mắt gấu trúc của cậu, hờ hững đáp: "Không trừ."

Cảnh Nghi vui như trúng số:

【Yayyyyy!】

【Quả nhiên, đôi lúc sếp cũng biết nói lý đó chứ! Haha, còn đúng 10 giờ là ra thêm 2 tập mới, ăn sáng xong mình xem hết đã. Yeahhh!】

Lệ Vấn Chiêu: "....."

Đúng là quản gia nhỏ này chẳng biết rút kinh nghiệm gì cả.

"Thôi nào, Đại thiếu gia đi làm vui vẻ nhé, cố lên nhé!" Cảnh Nghi hơi cúi người, làm bộ muốn tiễn anh ra cửa.

Vừa nghe không phải đi làm, sắc mặt của quản gia nhỏ thay đổi 180 độ, sáng bừng bừng như vừa được lên sóng truyền hình. Cả người như hồi xuân, nét mặt lại càng rạng ngời hơn bình thường.

Lệ Vấn Chiêu khựng lại, đứng trước mặt cậu: "Không đi làm mà vui đến thế sao?"

Cảnh Nghi liếc anh một cái, rồi quyết định tốt nhất không nên bày tỏ niềm vui này quá lộ liễu với ông chủ: "Cũng không hẳn, chỉ là làm việc liên tục bao ngày rồi, chưa được nghỉ ngơi chút nào."

Hai tuần qua, đúng là cậu làm việc không ngừng nghỉ. Do Lệ đại thiếu quá chăm chỉ, biến mọi chỗ đặt chân thành văn phòng, mà một khi sếp không nghỉ, quản gia như cậu cũng phải tăng ca liền mạch. Tính sơ sơ thì 14 ngày, chỉ được nghỉ mỗi... một ngày.

Lệ Vấn Chiêu hồi tưởng một chút: "Tôi nhớ là cậu đã được nghỉ một ngày rồi mà?"

"Một ngày mà cũng gọi là nghỉ sao? Đấy là chỉ vừa kịp thở thôi!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Anh khẽ cúi đầu, lạnh nhạt nói: "Tôi cũng không nghỉ ngày nào."

Cùng nhân viên đồng cam cộng khổ mà.

Cảnh Nghi ngẩng đầu phản pháo ngay:
"Anh là sếp, tăng ca là chuyện hiển nhiên!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Thôi bỏ đi, cái quản gia nhỏ này toàn lý lẽ ngang ngược, góc nhìn thì kỳ lạ, nói chuyện thêm chỉ tổ đau đầu. Dù sao anh cũng đang bận đi làm, không hơi đâu mà đấu khẩu.

Nhìn bóng lưng Lệ Vấn Chiêu ra cửa, Cảnh Nghi không kìm được nụ cười tươi rói.

Bên ngoài, bác tài xế Lâm đã lái xe tới trước cửa, mở cửa sau: "Lệ tổng, thư ký Phàn vừa gọi, nói vị đối tác nước ngoài mà chúng ta thường xuyên làm việc vừa về nước, muốn hẹn anh để bàn bạc chuyện hợp tác năm tới."

Lệ Vấn Chiêu hơi ngạc nhiên: "Đối tác nào?"

Gần đây các dự án của tập đoàn mở rộng quy mô lớn, số đối tác ngoại quốc anh tiếp xúc không ít thì cũng cả trăm người, nhất thời không nhớ nổi ai lại muốn gặp gấp như vậy.

Bác Lâm đáp: "Thư ký Phàn nói đối phương họ Cù."

Cảnh Nghi đang duỗi lưng thì giật thót, suýt nữa thì trẹo hẳn.

Lệ Vấn Chiêu gật đầu, dường như cũng nhớ ra: "À, có ấn tượng. Bảo thư ký Phàn sắp xếp đi, chúng ta—"

【Khoan đã!】

【Cù?】

【Tên trùm lừa đảo trong truyện đấy ư?! Sao tự dưng lại gặp kẻ ác nữa thế này? Rõ ràng bảo ăn nhẹ miếng dưa thôi mà giờ xài hẳn cốt truyện chính luôn rồi?!】

Lệ Vấn Chiêu hơi khựng lại, ngón tay trên cửa xe siết chặt.

Gần đây xảy ra không ít chuyện, tuy chưa đủ gây nguy hiểm đến sự tồn vong của nhà họ Lệ, nhưng cũng đủ khiến mọi thứ lao đao.

Thêm nữa, mấy màn mưu mô quái dị của quản gia nhỏ làm anh có chút mất cảnh giác.

Đã vậy, anh suýt quên mất một điều: nhà họ Lệ vốn luôn bị số phận đùa giỡn.

Một bước đi là một cái hố, lần nào cũng ngã đến máu me bê bết.

Vậy lần này lại là gì đây?

Trong lúc anh đang thất thần, Cảnh Nghi đã bước tới bên cạnh, vẻ mặt khó chịu nhưng vẫn mở miệng:

"Đại thiếu gia, tôi nghĩ lại rồi, hình như tôi không buồn ngủ nữa. Hay là để tôi đi cùng anh thì hơn."

"... Được."

Lệ Vấn Chiêu không từ chối, vì trong những tình huống thế này, có quản gia nhỏ ở bên đôi khi lại là một lợi thế. Đợi sau hôm nay, anh sẽ tìm cách bù đắp cho cậu.

.

.

Vì buổi hẹn với đối tác, bác Lâm không lái xe tới công ty mà đưa hai người đến một nhà hàng cao cấp dành riêng cho khách VIP, tên là Cảnh Hòa Lâu.

Cảnh Nghi lập tức nhận ra, đây chính là một trong những điểm nhấn quan trọng của cốt truyện.

Đây là khởi đầu cho sự tuột dốc không phanh của nhà họ Lệ.

Ông Cù này bề ngoài là thương nhân chuyên xuất nhập khẩu máy móc, nhưng thực chất lại là một tay trùm lừa đảo đến từ Miến Điện.

Trong nguyên tác, ông ta bị thương nặng trong một lần hỗn chiến, được nữ chính Tần Ninh Ninh cứu mạng nên cảm kích vô cùng, luôn tìm cách trả ơn.

Không ngờ cơ duyên lại đưa đẩy ông ta phát hiện nhà họ Lệ và Thẩm Thù Bách đang đấu đá nhau.

Để giúp ân nhân, ông Cù quyết định một mình lẻn vào nước, muốn trả thù thay cho đôi vợ chồng Tần Ninh Ninh và Thẩm Thù Bách.

Buổi gặp gỡ hợp tác này chẳng qua là vỏ bọc để dễ dàng bắt cóc Lệ Vấn Chiêu ngay trên bàn tiệc.

Trong tiểu thuyết, Lệ Vấn Chiêu bị đưa sang nước ngoài suốt ba tháng, chịu đủ mọi cực hình, suýt mất cả mạng.

Khi Lệ Úc phải bôn ba khắp nơi để giải cứu, cuối cùng cũng chỉ đưa được một người anh bị tàn phế hai chân, khuôn mặt bị hủy hoại.

Kể từ đây, đế chế Lệ thị dần sụp đổ.

.................

Nhớ lại tất cả những chi tiết này, sắc mặt Cảnh Nghi tái mét.

Ông Cù không giống mấy tên tội phạm lẻ tẻ trước đây. Đây là trùm phản diện đích thực! Dù nguyên tác không nói rõ kết cục của ông ta, nhưng với hào quang nhân vật chính, chắc chắn ông Cù vẫn còn tung hoành tại Miến Điện, tiếp tục hành nghề lừa đảo.

Cảnh Nghi hít sâu, nhanh chóng quay sang Lệ Vấn Chiêu: "Đại thiếu gia, anh bảo tài xế dừng xe lại một chút được không?"

Lệ Vấn Chiêu không hỏi lý do, lập tức ra hiệu bác Lâm tấp vào lề: "Sao thế?"

Cậu quản gia nhỏ trông căng thẳng thấy rõ. Lệ Vấn Chiêu cũng bắt đầu suy đoán: Vị đối tác này là nhân vật như thế nào mà khiến người chuyên ăn dưa như quản gia nhỏ phải hoảng loạn đến thế?

"Tôi..."

Cảnh Nghi ấp úng, nét mặt như đang cân nhắc xem có nên tiết lộ bí mật động trời hay không.

Tài xế Lâm thúc thấy không khí giữa hai người bỗng chốc nghiêm trọng, liền chọn rút lui với tinh thần "ít nghe ít thấy sống lâu" xuống xe tìm một chỗ rít thuốc.

Cảnh Nghi cuối cùng cũng hít sâu, cẩn thận nhìn Lệ Vấn Chiêu rồi nghiêm túc nói: "Tôi có một bí mật."

Lệ Vấn Chiêu khẽ nheo mắt.

Ồ? Chẳng lẽ cuối cùng cậu ấy cũng chịu khai ra bí mật giấu kín bấy lâu?

Trong lòng anh lóe lên một suy nghĩ: lát nữa mình nên tỏ vẻ kinh ngạc để giữ thể diện cho cậu ấy, làm cậu ấy tin rằng bản thân che giấu rất khéo léo.

Ánh mắt hai người giao nhau, Lệ Vấn Chiêu gật nhẹ đầu, giọng bỗng trở nên dịu dàng: "Nói đi."

Cảnh Nghi khẽ nuốt nước bọt: "Thật ra tôi biết... xem bói."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cảnh Nghi hắng giọng, cố gắng diễn thật tự nhiên. Đây là cách hay nhất mà cậu nghĩ ra để vừa ngăn Lệ Vấn Chiêu lao vào họa lớn, vừa giấu nhẹm thân phận "khách lạ" xuyên qua truyện.

Quan trọng hơn, lý do này còn có thể giúp cậu... lười biếng hợp pháp trong tương lai.

Vẹn cả đôi đường, đúng là thiên tài!

Cảnh Nghi khẩn thiết nhìn Lệ Vấn Chiêu, ánh mắt đầy thành ý.

【Tin tôi đi, tin tôi đi! Tôi không phải thầy bói dỏm đâu, thật đấy! Được rồi, tôi biết nghe có vẻ lạ lắm, nhưng nhìn cái mặt chân thành phát khóc này đi mà, tin tôi đi a a a a a!】

Lệ Vấn Chiêu thở nhẹ, vẻ mặt vô cùng khó đoán: "Vậy hôm nay xem giúp tôi một quẻ xem sao?"

Cảnh Nghi hít sâu, quyết định triển khai kế hoạch: "Anh ấn đường tối đen, chắc chắn sắp gặp... tai ương đổ máu."

Lệ Vấn Chiêu nheo mắt, ngón tay khẽ co lại: "... Thật không?"

"Thật! Còn nữa..." Cảnh Nghi nghiêm túc bồi thêm

"Tôi còn xem được ông Cù kia là kẻ xấu, từ Myanmar qua đây làm trùm lừa đảo. Hắn gặp anh không phải để bàn chuyện làm ăn, mà là để... bắt cóc anh!"

Lệ Vấn Chiêu nhìn cậu không chớp mắt. Trong mắt anh, có thầy bói nào mà tiên đoán được rõ ràng từng chi tiết thế này chứ?

Hơn nữa, vẻ mặt của Cảnh Nghi đúng là không giống người biết nói dối.

Sau một hồi im lặng, Lệ Vấn Chiêu bình tĩnh lên tiếng: "Vậy thì báo cảnh sát."

【Ủa?!】

【Hóa ra tổng tài bá đạo gặp rắc rối cũng nhờ... cảnh sát à? Mình cứ tưởng kiểu gì cũng tự lo liệu bằng đội quân ngầm hoặc chí ít cũng giở bài Bàn Tay Sắt Chấn Động Thương Trường cơ mà!】

【Hóa ra, cũng có tổng tài không đi theo trường phái "tự xử"】

Cảnh Nghi bất giác "ồ à" hai tiếng, rồi nhanh chóng gật đầu: "Tất, tất nhiên là được."

Lệ Vấn Chiêu khẽ cười: "Được, tôi tin cậu."

Cảnh Nghi ngạc nhiên: "Vì tôi nói báo cảnh sát sao?"

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày: "Dám bảo tôi báo cảnh sát, chắc tám chín phần là cậu nói thật."

Hóa ra anh nãy giờ thử tôi à? Bảo sao tổng tài mà lại chơi nước đi "gọi chú công an" như người thường thế này!

.

Nhờ lời cảnh báo bất đắc dĩ của Cảnh Nghi, Lệ Vấn Chiêu nhanh chóng ra lệnh điều động bảo vệ, còn gọi cho cảnh sát quen biết để bố trí kế hoạch bao vây.

Nửa tiếng sau, một chiếc xe cảnh sát âm thầm đỗ lại. Hai cảnh sát, một nam một nữ, bước xuống.

Người đàn ông bắt tay Lệ Vấn Chiêu, hồ hởi: "Lệ tổng, lâu rồi không gặp. Nhờ vụ anh tố cáo Hoa gia buôn bán nội tạng, chúng tôi đã phá được đường dây ngầm tuần trước. Tội phạm bị bắt gọn, cả đội được cấp trên khen thưởng . Cảm ơn anh nhiều!"

"Không cần khách sáo." Lệ Vấn Chiêu lịch sự đáp.

Nữ cảnh sát cũng thêm lời: "Chưa hết đâu. Nhờ anh cung cấp thông tin, chúng tôi còn phá luôn tuyến vận chuyển m.a t.ú.y ngầm, bắt được hai giám đốc cao cấp của tập đoàn Lệ thị. Đội chúng tôi đang định cảm ơn anh đây."

Cảnh Nghi ngồi trên xe nghe mà sững sờ.

【Hoa gia tiêu đời rồi á?】

【Cả cái hội bán nội tạng cũng bị bắt à?】

【Hai giám đốc cấp cao vừa chóp tới bỗng hóa thành bị cáo luôn?】

【Ủa vụ này là xảy ra hồi nào vậy?】

【Hết thảy đều là do Lệ Vấn Chiêu hạ màn à?】

Cậu lạnh người, ánh mắt bất giác liếc về phía Lệ Vấn Chiêu. Dưới bóng cây, người đàn ông đứng đó, dáng vẻ phong trần, điềm tĩnh như chẳng gì trên đời này có thể làm khó được anh.

Trong truyện viết rằng, Lệ Vấn Chiêu là kẻ đầy mưu mô xảo quyệt, chẳng ai bì được. Nhưng xuyên qua đây sống cùng, cậu lại chưa từng cảm nhận điều đó.

Vậy là truyện miêu tả sai à, hay... bản thân cậu vốn chưa bao giờ thật sự hiểu được người đàn ông này?

Anh liếc nhanh về phía xe, nơi Cảnh Nghi đang ngồi thẫn thờ đến độ quên chớp mắt, sau đó nhỏ giọng trao đổi:

"Chuyện này nói sau đi. Hôm nay gặp hai người, là vì có một tên lừa đảo từ Myanmar đang ở Cảnh Hòa Lầu. Đây có thể là nhân vật quan trọng trong đường dây..."

Những điều này là do Lệ Vấn Chiêu nghe được từ Cảnh Nghi khi cậu kiên nhẫn tóm tắt toàn bộ sự kiện.

Các chi tiết được kể ra rành mạch tới mức người nghe cũng phải toát mồ hôi hột. Nếu không nhờ thần kinh thép của mình, Lệ Vấn Chiêu có lẽ đã bị ánh mắt sáng quắc của Cảnh Nghi phát hiện từ lâu.

Hai cảnh sát sau khi nghe xong thì nét mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.

Còn Cảnh Nghi? Cậu thì vẫn đang bám cứng cửa xe, thò hẳn đầu ra ngoài hóng:

Ủa sao tự nhiên nhỏ giọng vậy? Tôi đang nghe dở mà, nói lớn chút đi anh chị ơi!

Không lâu sau, Lệ Vấn Chiêu quay lại và ra hiệu cho Cảnh Nghi lên ghế sau.

"Đại thiếu gia, giải quyết xong rồi à?" – Cảnh Nghi vừa leo lên ghế sau vừa hỏi.

Anh chưa kịp trả lời thì cửa ghế phụ bật mở. Nữ cảnh sát lúc nãy bước vào, giờ đã thay một bộ đồ khác, nói rất thoải mái: "Lệ tổng, từ giờ tôi sẽ là trợ lý tạm thời của anh. Đừng lo, tôi sẽ bảo vệ anh thật tốt."

Cảnh Nghi há hốc mồm: "Chị định làm... mồi nhử à?"

Cảm giác căng thẳng làm đầu ngón tay cậu vô thức bấm chặt vào đùi. Tới mức đau điếng, nhưng vì quá lo lắng, cậu chẳng hề nhận ra.

"Ồ? Cậu nhóc này thông minh đấy!" Nữ cảnh sát quay lại mỉm cười "Tôi tên là Thư Bắc, giờ là trợ lý của Lệ tổng. Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Lệ Vấn Chiêu khẽ gọi: "Cảnh Nghi."

Cảnh Nghi ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Mặc dù trong lòng biết rõ Lệ Vấn Chiêu chỉ là một NPC phản diện trong tiểu thuyết, cậu vẫn không muốn nhìn thấy người đàn ông này – một người có vẻ ngoài như ánh trăng thanh khiết – bị ép tới đường cùng mà trở nên cay nghiệt và tàn nhẫn.

Anh ấy không đáng phải chịu kết cục đó.

Nhìn thấu sự lo lắng trong mắt cậu, Lệ Vấn Chiêu khẽ trấn an: "Cảnh Nghi."

Cậu giật mình, hàng mi khẽ rung lên: "Đại thiếu gia..."

"Tôi không sao." Giọng nói của anh dịu xuống vài phần

"Đội trưởng cảnh sát đã về điều động thêm người. Cảnh Hòa Lâu sẽ bị bao vây chặt chẽ. Tin tưởng vào cảnh sát, tôi sẽ trở về bình an."

Nhưng Cảnh Nghi vẫn không thể yên tâm.

Người sắp đối mặt không phải nhân vật bình thường, mà là kẻ có ánh hào quang nhân vật chính.

Nếu hôm nay mọi chuyện đổ bể, nhà họ Lệ chắc chắn sẽ chịu đòn chí mạng từ cả Tập đoàn Thẩm và băng nhóm tội phạm.

Lo lắng tới mức không nhận ra tay mình đang nắm chặt.

"Xoẹt..."

Một tiếng động nhỏ vang lên, kéo theo giọng nói trầm thấp, hơi chịu đựng của Lệ Vấn Chiêu: "Cảnh quản gia, tôi biết cậu căng thẳng. Nhưng nếu cậu còn dùng thêm chút sức nữa, chân tôi thật sự sẽ phế mất."

"..."

Cảnh Nghi cúi gằm, nhận ra tay mình đã "vô thức" đặt lên đùi đại thiếu gia từ lúc nào, còn mạnh bạo bấu chặt đến mức lớp vải quần trơn nhẵn in luôn hình năm ngón tay cậu.

Hèn gì không thấy đau, vì đau là của người ta!

Cảnh Nghi cuống quýt thu tay về, ngồi yên lặng.

Xe lao nhanh trên con đường, chẳng mấy chốc đã tới Cảnh Hoà Lâu. Lệ Vấn Chiêu và Thư Bắc xuống xe, trong khi Cảnh Nghi vẫn ngồi trên ghế sau, mặt ngơ ngác.

Tới khi bóng họ khuất dần trong cửa lớn, cậu mới lẩm bẩm: "Khoan... ý câu cuối của anh ta là gì nhỉ?"

'Nếu cậu còn dùng thêm chút sức nữa, chân tôi thật sự sẽ phế.'

Thật sự là sao? Chẳng lẽ chân đại thiếu gia từng suýt phế rồi?!

Ý nghĩ này bỗng lóe lên trong đầu, khiến Cảnh Nghi bất giác trở nên kích động.

Lệ Vấn Chiêu chắc chắn biết rõ sự nguy hiểm khi tiếp xúc với ông Cù, nên đã chuẩn bị phòng bị rất nhiều.

... Chắc là sẽ ổn thôi, phải không?

.

.

Cảnh Nghi dán mắt vào cửa lớn, không chớp một cái, tim như treo trên dây thép.

Mười phút sau, một đội lực lượng vũ trang quốc gia bất ngờ xuất hiện, bao vây kín khu bếp tư nhân.

Cảnh tượng các anh lính tay lăm lăm súng đạn, nghiêm túc như phim hành động, làm ai nhìn cũng phải rùng mình.

Nhìn vậy mà Cảnh Nghi càng lo lắng hơn.

Xe hơi khẽ lắc nhẹ, Phàn Minh với khuôn mặt trắng bệch ngồi phịch xuống ghế phụ.

Anh ta nhận được thông báo từ Lệ Vấn Chiêu, viện cớ có việc rồi chuồn trước. Vừa bước ra thấy cảnh sát đông nghịt, anh ta chỉ biết đứng đơ như bị điểm huyệt.

Đầu óc Phàn Minh vẫn xoay vòng vòng, không biết mình vừa trải qua chuyện gì.

"Chuyện này... tôi có đang mơ không vậy?" Anh ta lầm bầm.

Cảnh Nghi nhìn chằm chằm ra cửa sổ, đầu không quay lại: "Chắc là vậy."

Chính cậu cũng thấy mình như đang mơ đây này.

Người khác (bao gồm cả cậu), khi thấy nguy hiểm là tự giác "quay xe" ngay. Vậy mà đại thiếu gia Lệ Vấn Chiêu lại đi ngược dòng nước, còn tự tình nguyện làm mồi nhử giúp cảnh sát.

Đây có phải kịch bản của một phản diện không vậy trời?

Cảnh Nghi hồi hộp đến mức bấm chặt vào cửa kính xe, lòng chỉ sợ Lệ Vấn Chiêu không thể bước ra từ cánh cửa đó.

Một tiếng sau, cảnh sát đột kích vào tòa nhà. Những tiếng súng vang lên lác đác khiến tim cậu như ngừng đập. Sau một cuộc đấu trí gay cấn, cảnh sát thành công bắt giữ hai nghi phạm.

Cảnh Nghi mở cửa xe, cố rướn cổ nhìn xa xa.

Lệ Vấn Chiêu đâu?

Sao vẫn chưa thấy anh ra vậy?!

Vài phút sau, Lệ Vấn Chiêu từ trong tòa nhà bước ra. Bộ dạng tuy lấm lem bụi bẩn, trên mặt còn vài vết xước nhẹ, nhưng ngoài đó ra thì anh vẫn lành lặn toàn thân.

Nữ cảnh sát Thư Bắc tháo mũ bảo hiểm, tiện tay quẳng chiếc áo chống đạn xuống đất, quay sang nói:

"Lệ tổng, cảm ơn anh đã phối hợp. Anh về nghỉ ngơi trước đi, lát nữa chúng tôi sẽ liên hệ để lấy lời khai."

"Được."

Lệ Vấn Chiêu, phong trần bụi bặm, bước về phía xe. Nhìn thấy anh, Cảnh Nghi cứ ngẩn người ra như tượng đá.

"Hoàn hồn nào." Lệ Vấn Chiêu cười nhẹ, đưa tay xoa đầu cậu. Mái tóc mềm mại lông xù khiến anh cảm thấy dễ chịu.

Cảnh Nghi ngước mắt lên, hỏi nhỏ: "Bắt được rồi sao?"

"Ừ." Lệ Vấn Chiêu gật đầu "Bắt được rồi. Hắn họ Cù, khớp với ảnh truy nã của cảnh sát."

Nghe vậy, Cảnh Nghi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Vẻ mặt thanh tú như vừa được sống sót sau đại nạn, ánh mắt cậu ánh lên niềm vui mừng hiếm có.

Lệ Vấn Chiêu nhìn thấy biểu cảm đó, đáy mắt khẽ dịu lại, mỉm cười nhẹ nhàng: "Yên tâm rồi đúng không? Về nhà thôi."

.

Trên xe, sau khi cơn hồi hộp trôi qua, sự tập trung của Cảnh Nghi lại chuyển sang... chuyện khác.

"Đại thiếu gia." Cậu dè dặt mở miệng "Anh nghe được, đúng không?"

Lệ Vấn Chiêu khẽ nhíu mày: "Nghe được gì cơ?"

Gương mặt trắng nõn của Cảnh Nghi ghé sát lại, đôi môi ướt át mấp máy, thì thầm như thể muốn anh thề độc:

"Anh nghe được tiếng lòng của tôi, đúng không?"

Lệ Vấn Chiêu nheo mắt, giả bộ không hiểu: "Cảnh quản gia, đêm qua cậu mơ thấy gì hả?"

Cảnh Nghi không hề nao núng, còn nhảy số rất nhanh: "Anh còn chối!"

Lệ Vấn Chiêu thản nhiên đáp: "Cậu nghĩ nhiều rồi."

"Thế sao giải thích được chuyện này?"

Cảnh Nghi đột nhiên táo bạo, chìa ngón tay ra, chọc chọc vào đùi anh mấy cái liền.

Không hề nao núng, Lệ Vấn Chiêu nắm lấy bàn tay nghịch ngợm kia, giọng điệu bình thản đầy thuyết phục: "Vì tôi biết... xem tướng số."

Cảnh Nghi: "..."

Rồi rồi, tôi tự vả chính mình vì cái trò boomerang này vậy!

Bình Luận (0)
Comment