Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 36

Tác giả: Các bảo bối ơi, vì không ưng ý chương trước nên mình đã viết lại rồi, phần cuối có thể không khớp chút xíu nha!
________________________

Cảnh Nghi và Lệ Vấn Chiêu vừa từ ngoại ô về thì ngay trước cửa nhà đã đụng mặt Lệ Úc và Lệ Đình – hai anh em thất lạc mấy ngày nay.

Lệ Úc trông tiều tụy đi trông thấy: mặt hốc hác, râu lún phún như rêu xanh mọc trên đá, tinh thần thì như bay về hành tinh khác.

Cảnh Nghi tò mò thò đầu ra khỏi lưng Lệ Vấn Chiêu để hóng chuyện.

Ủa, nay lại có drama gì đây?

Mà khoan, nguyên tác có đoạn này không nhỉ?

"Anh cả..." Lệ Úc nói bằng giọng như thể cả thế giới đã bỏ rơi anh: "Cô ấy không tha thứ cho em, cũng không chịu chấp nhận em."

Cảnh Nghi lập tức rụt đầu về:

【À, hóa ra là thất tình.】

Lệ Vấn Chiêu thẳng tay đẩy cái đầu tò mò ấy lại sau lưng, hỏi: "Còn tiểu thư Tạ thì sao?"

Lệ Đình thở dài một tiếng não nề: "Ban đầu chị ấy đi vùng núi sáng tác. Anh hai đuổi theo cả nghìn cây số, nhưng cuối cùng lại làm chị ấy giận. Giờ thì chị ấy muốn ở lại dạy học, nhất quyết không chịu về. Trên đường về, anh hai còn gặp lở đất, bị chôn dưới đống bùn mấy tiếng, thành ra bây giờ mới ra nông nỗi này."

"Lệ Úc." Lệ Vấn Chiêu bình tĩnh phán: "Về nhà tắm rửa, nghỉ ngơi, ngủ một giấc rồi nói chuyện tiếp."

Lệ Úc cúi gằm mặt, không đáp. Cuối cùng, vẫn là Lệ Đình xốc anh về phòng.

Lệ Vấn Chiêu xoay qua, kéo người đang trốn ra: "Né cái gì vậy?"

"Nhị thiếu gia tâm trạng đang tệ," Cảnh Nghi bĩu môi.

"Thì sao?" Anh nhướn mày.

"Thì... Tôi vừa ăn no căng, nhìn mặt hớn hở, sợ chọc nhị thiếu gia buồn hơn."

Lệ Vấn Chiêu khẽ cười như không:
"Cậu nghĩ nó nhỏ nhen vậy à?"

Cảnh Nghi gật gù ra chiều đồng tình. Ừ, đúng là không nhỏ nhen thật. Giờ nhìn anh ta như sắp hết pin đến nơi rồi.

.

Ở ngoài cả ngày trời, Cảnh Nghi vừa về là lo kiểm tra cái giường bánh trôi của mình, sợ bị Lệ Vấn Chiêu nhân lúc mình vắng mặt mà dẹp đi. Nhưng may quá, nó vẫn ở nguyên chỗ cũ, y như khi cậu đi.

Thở phào nhẹ nhõm, cậu nhanh chóng thay đồ sạch, nhảy lên giường rồi lăn lộn.

Cảm giác thật là... thỏa mãn!

Bữa tối hôm nay được dọn sớm hơn vì hai thiếu gia Lệ gia đều đã về. Lệ Úc thì vẫn mang bộ dạng "hoàng tử thất tình" ủ rũ, dì Phương phải đặc biệt nấu một nồi canh gà ác để bổ sung năng lượng, cả bàn ăn toàn món bổ dưỡng.

Nhưng Lệ Úc lại không có hứng ăn, động tác chậm như tua chậm của con lười.

Lệ Vấn Chiêu và Cảnh Nghi thì đã ăn no lúc ở ngoài. Cảnh Nghi còn ăn khỏe đến mức Lệ Vấn Chiêu bị cuốn theo, ăn nhiều hơn thường lệ. Bây giờ anh chỉ uống thêm chút canh rồi dừng lại.

Lệ Đình – người vừa sống sót qua mấy giờ bới đất bằng tay trần – đói như hổ đói, nhìn Lệ Vấn Chiêu bỏ bát xuống thì thắc mắc: "Anh cả, sao anh không ăn? Không hợp khẩu vị à?"

"Không." Lệ Vấn Chiêu đáp gọn: "Vừa rồi ở ngoài ăn no rồi."

Lệ Đình cười: "Anh chắc chứ? Cậu ta trông như ăn no thật à?"

?

Lệ Vấn Chiêu quay đầu nhìn ra cuối bàn.

Hôm nay bữa tối đặc biệt thịnh soạn. Cảnh Nghi ngồi hùng hục ăn nào là cánh gà nướng, sườn xào chua ngọt, bắp hầm, và một bát canh gà ác nóng hổi, ăn say mê đến mức không buồn ngẩng mặt.

Khác hẳn mấy thiếu gia nhà họ Lệ, từ nhỏ đã được huấn luyện ăn uống tao nhã: lưng thẳng, động tác từ tốn, nhai kỹ nuốt chậm.

Cảnh Nghi thì cúi gằm, cắm mặt vào bát, trông chẳng khác nào chú hamster đói lâu ngày.

Lệ Minh Chức còn nhiệt tình gắp thêm đồ ăn cho cậu: "Cảnh quản gia, ăn từ từ thôi, còn nhiều lắm!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Rõ ràng là hai cái dạ dày khác nhau.

"Đủ rồi, đủ rồi, tiểu thiếu gia." Cảnh Nghi ôm bát, giơ tay chặn lại: "Tôi ăn thêm nữa là vỡ bụng mất!"

Lệ Minh Chức tiếc rẻ: "Tôi sợ anh không gắp kịp anh ba nên tranh thủ gắp hộ đấy."

Lệ Đình: "?" Em đúng là đứa em tốt của anh.

Cảnh Nghi cảm động: "Để lần sau nhé, tiểu thiếu gia. Hôm nay no lắm rồi."

Lệ Đình hứng thú liếc qua, khẽ cười: "Cảnh quản gia, nhìn cậu còn giống người vừa trải qua nạn đói hơn cả anh hai đấy."

Cảnh Nghi: "..."

Lệ Úc ngẩng lên khỏi bát: "...?"

Ăn xong, Cảnh Nghi no căng, nằm vật ra ghế thở d.ốc.

Lệ Vấn Chiêu đưa cho cậu ít lát sơn tra để tiêu hóa: "Lần nào cũng no đến bội thực mới biết dừng."

Cảnh Nghi lầu bầu: "Ăn no rồi mới có sức nghĩ đến giảm cân chứ!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

.

Cuối tuần qua đi, thứ hai lại đến.

Vừa bước vào văn phòng, Phàn Minh như cơn lốc cuốn vào, giọng phấn khích: "Lệ tổng! Tôi điều tra rõ rồi!"

Cảnh Nghi giật mình, ồ, lần này công to lắm đây, hét to như sấm.

Lệ Vấn Chiêu hất cằm ra hiệu: "Tìm ra cái gì?"

Phàn Minh cười rạng rỡ: "Thẩm Thù Bách thực sự muốn chơi xỏ Lệ thị. Nhưng lần này, e rằng hắn sẽ tự ăn quả đắng."

Không kéo dài, Phàn Minh tường thuật tỉ mỉ những gì đã tra được.

Cảnh Nghi nghe xong, sáng tỏ: "Thẩm Thù Bách chơi chiêu ký hợp đồng với nghệ sĩ dính phốt của Thịnh Thế chưa kịp giải ước à?"

Lệ Vấn Chiêu khẽ nhếch môi, tâm trạng rất tốt. Cuối cùng, cái "nhà tù ngoài biên chế" này cũng có người tình nguyện nhận thay rồi.

Không ngờ Thẩm Thù Bách lại hào phóng thế.

Phàn Minh phấn khích đến mức giọng run lên: "Đúng rồi, không chỉ mời về bằng mức lương trên trời, mà còn đền hợp đồng cho Thịnh Thế gấp ba lần giá trị vi phạm nữa!"

Cảnh Nghi: "Oa—Người tốt đến mức này luôn ấy hả?"

Cậu chớp mắt như đang mơ: "Tất cả luôn á?"

Phàn Minh gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng, tất tần tật!"

Những nghệ sĩ bị Thịnh Thế thanh lý hợp đồng trước đó từng gây rối loạn ở các chi nhánh công ty, nhưng lãnh đạo mới lên của Thịnh Thế làm việc quá hiệu quả, bịt kín mọi lỗ hổng tin tức. Ấy vậy mà Thẩm Thù Bách lại nhắm ngay vào nhóm này, định dứt điểm Thịnh Thế một lần.

Những nghệ sĩ này không tìm được đường sống ở Thịnh Thế, thấy ai tung cành ô liu là nhào vào ngay. Mà Thẩm Thù Bách, vì muốn làm khó Lệ Vấn Chiêu, chẳng chê bất cứ ai, gom hết các "quả bom hẹn giờ" vào tay.

Nghe xong câu chuyện, Cảnh Nghi nhìn sang Lệ Vấn Chiêu, người đang nén cười: "Vậy... chúng ta kiếm được bao nhiêu từ vụ này?"

Lệ Vấn Chiêu tính nhẩm: "Hơn trăm nghệ sĩ, mỗi người nhân ba khoản đền bù hợp đồng. Đơn giản thôi, cỡ... chục con số."

Cảnh Nghi suýt ngất: "Mười con số?"

Phàn Minh xuýt xoa: "Thẩm tổng đúng là người vì nghĩa quên thân!"

Cảnh Nghi cúi đầu, mặc niệm một giây cho Thẩm Thù Bách.

Sau phút vui đùa, Lệ Vấn Chiêu trở lại nghiêm túc, kiểm tra báo cáo Thịnh Thế gửi đến: "Chuyện này tạm thời giữ kín. Hắn chắc chắn còn chiêu sau."

Phàn Minh hiểu ý, lập tức rời đi.

Nhưng Cảnh Nghi vẫn băn khoăn, hỏi: "Đại thiếu gia, tự nhiên ôm đống tiền này, có... bất lịch sự quá không?"

Lệ Vấn Chiêu nghiêng đầu nhìn: "Ý cậu là sao?"

Cảnh Nghi đấu tranh nội tâm: "Hay là... gửi cho Thẩm Thù Bách cái bảng vàng cảm tạ đi?"

Chứ không thì, tiền này cầm không yên tâm đâu.

Lệ Vấn Chiêu trầm ngâm vài giây, rồi mỉm cười: "Được, cậu phối hợp với Phàn thư ký làm đi."

.

Nhưng mà... trước khi bảng vàng kịp hoàn thiện, Thẩm Thù Bách đã ra tay!

Đám nghệ sĩ nhảy sang kia bắt đầu bôi xấu Thịnh Thế, tố cáo công ty là hang ổ hút máu, có quy tắc ngầm, và chuyên bắt nạt nghệ sĩ bằng cách ép thanh lý hợp đồng để kiếm lời. Tin vừa ra, mạng xã hội như nổ tung.

Cảnh Nghi ôm điện thoại xem mưa bom bão đạn: "Vậy mình cứ đứng nhìn thôi sao?"

Phàn Minh bình tĩnh đáp: "Tất nhiên là không. Thịnh Thế đã sắp xếp cả rồi."

Quả nhiên, không lâu sau, Thịnh Thế phản công bằng cách bóc hết phốt của đám nghệ sĩ. Các bài đăng liệt kê chi tiết, bằng chứng đầy đủ, khiến dân mạng như được thêm dầu vào lửa.

Cảnh Nghi vuốt màn hình lia lịa: "Mấy tin này từ đâu ra vậy?"

Phàn Minh cười bí hiểm: "Lệ tổng cho người điều tra từ trước, để phòng khi cần. Không ngờ Thẩm Thù Bách tự đào hố chôn mình."

Cảnh Nghi cười đến run cả người: "Phàn thư ký, anh nói chuyện càng ngày càng hài đấy!"

Phàn Minh mỉm cười khiêm tốn: "Gần gũi Cảnh quản gia đủ lâu, cũng học được chút ít."

Cảnh Nghi lập tức trở nên sắc sảo: "Ha, tôi biết ngay mà, là anh đang ngưỡng mộ tài năng của tôi đúng không?"

Phàn Minh: "..."

Chỉ trong vài tiếng, scandal khiến đám nghệ sĩ rơi vào cảnh lao đao, bị gắn mác "nhóm 101 sụp đổ". Mạng xã hội thì náo nhiệt không ngừng:

[Toang!]

[Lần đầu tiên thấy một đội nghệ sĩ ngã nhào thế này!]

[Sao không mở luôn live stream cho dân hóng nhỉ? Tôi sẵn sàng trả tiền xem!]

[Thẩm tổng, ngủ chưa? Nếu chưa thì lên nói đôi lời tâm sự đi?]

Cảnh Nghi hí hửng chạy đến khoe với Lệ Vấn Chiêu: "Đại thiếu gia, nhìn này, đám tội phạm của anh lên bảng phong thần hết rồi!"

Lệ Vấn Chiêu nhíu mày: "...Cảnh quản gia, họ không còn là của tôi nữa."

Cảnh Nghi tỉnh bơ đáp: "À, phải rồi, giờ là của Thẩm Thù Bách."

Nói xong, cậu lại lăn tăn: "Liệu có phải thế này làm phiền cảnh sát Thư quá không?"

Lệ Vấn Chiêu nhún vai: "Biết đâu lại giúp anh ta lập công?"

Ngay khi cả hai đang nói, bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào.

Một lát sau, Thẩm Thù Bách bất ngờ xông vào, hét như điên: "Lệ Vấn Chiêu! Anh ra đây ngay cho tôi!"

Cảnh Nghi trợn tròn mắt: "Ơ kìa, sao mà ồn thế?"

Lệ Vấn Chiêu thản nhiên: "Chắc tại cái bảng vàng cảm tạ của cậu."

Cảnh Nghi giật mình: "Phàn thư ký gửi đi hồi nào thế?"

Lệ Vấn Chiêu cười nhạt: "Vừa xong."

Thẩm Thù Bách lúc này đang phát cuồng bên ngoài, bị hai nhân viên bảo vệ giữ chặt nhưng vẫn hét lớn: "Cái bảng vàng quái quỷ gì thế hả?! Anh đúng là đồ thần kinh!"

Cảnh Nghi nhìn sang Lệ Vấn Chiêu, chớp mắt: "Đại thiếu gia, chúng ta không ra xem à?"

Lệ Vấn Chiêu bình thản như không: "Không cần, cứ để vệ sĩ làm việc."

Cảnh Nghi nhìn ra ngoài, xót xa: "Hình như họ không giữ nổi anh ta..."

Lệ Vấn Chiêu nhún vai: "Vậy thì sa thải toàn bộ đội vệ sĩ thôi."

Câu nói vừa dứt, đội trưởng đội vệ sĩ đã tự thân ra tay, cư xử lịch sự trước, mạnh tay sau, tiễn Thẩm Thù Bách ra khỏi công ty một cách rất gọn gàng.

Cảnh Nghi đứng bên, lòng như lửa đốt:

"Tôi lo ghê, lỡ mấy chú vệ sĩ chính trực lại bị Thẩm Thù Bách lỡ tay đánh trúng thì sao?"

Lệ Vấn Chiêu bình tĩnh nhắc nhở: "Đừng lo, còn có Phàn thư ký ở đó nữa mà."

Cảnh Nghi ngơ ngác chớp chớp mắt: "Ý anh là họ sẽ... kéo bè kéo phái đánh nhau?"

Lệ Vấn Chiêu im lặng: "..."

Bình Luận (0)
Comment