Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 4

Biết chắc là không có bàn tay vàng, Cảnh Nghi ỉu xìu như một cây đậu nhỏ héo rũ, nghĩ đến những ngày tháng sắp tới ở Lệ gia chắc chắn sẽ chẳng dễ dàng gì.

Bốn anh em nhà họ Lệ đều là những người yêu đương mù quáng, hễ yêu vào là quên hết mọi lý lẽ, mà không có hệ thống nào hỗ trợ để xoay chuyển tình thế, thì chỉ riêng việc ngăn cản những thảm kịch sắp xảy ra cũng đã khiến Cảnh Nghi phải vắt óc suy nghĩ đủ mọi cách.

Nếu có sai sót, không những cả gia tộc nhà họ Lệ sẽ sụp đổ mà cậu cũng sẽ có nguy cơ thất nghiệp.

Mà tháng này cậu đang nhận lương đến tám vạn tệ kia mà!

Cảnh Nghi ấm ức nghĩ đến công việc của mình, tưởng đâu yên ổn, nay lại trở nên bấp bênh.

Đang thở dài chán nản bước ra cửa, cậu vô tình bắt gặp một bóng dáng kỳ quái đang đung đưa ngoài cửa sổ.

Cảnh Nghi: !!!!!!

"Trời ơi !!!!!!"

Trong tích tắc, hàng loạt cảnh phim kinh dị hiện lên trong đầu cậu. Không lẽ truyện ngôn tình này còn có cả ma ám?

"Suỵt —— Cảnh quản gia, đừng la lên." Giọng nói quen thuộc từ bên ngoài vang lên, cố nén thấp xuống.

Cảnh Nghi nhìn kỹ lại. Trời đất ơi, thì ra là Lệ Minh Chức đang tìm cách vượt ngục.

Cảnh Nghi mở cửa sổ ra, để mặc cậu út nhà họ Lệ đung đưa bên ngoài.

"Tiểu thiếu gia, đang chơi xích đu đấy à?"

"Không phải!" Lệ Minh Chức ngước mắt lên chỉ vào mớ ga giường trên đầu, "Dây ga giường ngắn quá, tôi xuống không được. Anh nhanh kiếm gì đó cho tôi bám vào với!"

Đúng là tiểu thiếu gia này chẳng khôn ngoan gì cả, không chỉ lấy ga giường ngắn làm dây, mà còn quấn dây từ nách lên tới ngực, siết lại căng cứng.

Giờ thì cậu ta bị treo lơ lửng, chẳng lên chẳng xuống, như một con nhện lớn bị gió thổi đến choáng váng.

"Lẹ lên nào."

"Nhện lớn" còn giục cậu nữa kìa.

Cảnh Nghi gật gù, quay đầu đi nhanh: "Được, tôi sẽ nghĩ cách...bắt...cứu cậu ngay, chờ nhé!"

Lệ Minh Chức chờ đợi đầy hy vọng: "Anh nhanh chút nhé."

Năm phút sau, nghe tiếng bước chân sau lưng, Lệ Minh Chức liền mừng rỡ reo lên: "Cảnh quản gia, anh nghĩ ra cách rồi sao?"

Cảnh Nghi đáp lại với vẻ hóm hỉnh: "Đúng vậy."

"Là thang sao? Tôi xuống ngay đây——" Lệ Minh Chức vừa xoay đầu lại thì ánh mắt cậu ta chạm ngay hai người đàn ông mặc đồ đen đứng chờ sẵn dưới lầu.

"..."

Lệ Minh Chức bĩu môi, tủi thân: "Cảnh quản gia, anh lừa tôi."

"Tôi có lừa cậu đâu." Cảnh Nghi mỉm cười đáp. "Tôi đã tìm khắp trong ngoài biệt thự, chỉ tìm thấy hai cái 'thang người' này thôi."

【Ngây thơ quá, không lừa cậu thì lừa ai?】

Hai người vệ sĩ: "..."

Lệ Minh Chức: "..."

Hai vệ sĩ lập tức tiến lên, chuẩn bị đưa Lệ Minh Chức xuống: "Cậu chủ, chúng tôi sẽ đưa cậu xuống ngay..."

"Không, không, không..." Lệ Minh Chức bám chặt lấy tường, hai tay hai chân không ngừng cào vào vách tường, ra sức tránh né, không cho vệ sĩ chạm vào mình.

Cảnh Nghi: "..."

Càng giống một con nhện lớn hơn.

"Cảnh quản gia, mau bảo họ đi đi." Lệ Minh Chức ôm chặt ga giường, không chịu buông: "Không thì tôi không xuống đâu, chết tôi cũng không xuống!"

Cảnh Nghi đứng ngẩn người, rồi hiếm hoi lộ ra vẻ đăm chiêu:

【Này là uy hiếp hả..... nhưng mà có ảnh hưởng gì đến mình sao? Không muốn xuống thì cứ để cậu ta treo ở đó, dù gì cũng chẳng phải là mình bị treo lơ lửng...】

Lệ Minh Chức: "..."

Giận quá muốn khóc.

Hai phút sau, cuối cùng "nhện lớn" Lệ Minh Chức cũng ngoan ngoãn để cho vệ sĩ gỡ xuống. Vừa chạm đất, cậu ta liền lấy tay quệt nước mắt, trừng mắt nhìn Cảnh Nghi: "Cảnh quản gia, tôi sẽ nhớ kỹ anh!"

Cảnh Nghi ung dung đáp: "Làm phiền tiểu thiếu gia quan tâm."

Lệ Minh Chức: "..."

Tiếng ồn ào dưới lầu cuối cùng cũng làm ba anh trai đang bàn chuyện trong thư phòng chú ý.

Lệ Vấn Chiêu bước ra, vẻ mặt lạnh lùng: "Các cậu đang làm gì?"

Lệ Minh Chức rụt cổ lại, nép vào sau lưng Cảnh Nghi một cách thuần thục.

Cảnh Nghi: ?

Cậu chớp chớp mắt, đáp: "Đang chơi xích đu với tiểu thiếu gia thôi ạ."

Lệ Vấn Chiêu nhìn mớ dây từ cửa sổ tầng hai còn treo lơ lửng, lập tức hiểu ra vấn đề: "Lệ Minh Chức, theo anh vào thư phòng."

Anh ngừng một chút, rồi nhìn sang Cảnh Nghi: "Cảnh quản gia, cậu cũng vào."

Thư phòng nhà họ Lệ gần như là khu vực cấm, luôn có người quét dọn, nhưng người ngoài thì không được phép vào, vì Lệ Vấn Chiêu thường mang các hợp đồng quan trọng về nhà làm việc.

Theo cách truyện mô tả, những hợp đồng đó chắc chắn là giao dịch bạc tỷ.

Trong thư phòng, Lệ Vấn Chiêu ngồi ở ghế chính, Lệ Úc và Lệ Đình ngồi hai bên, đều giữ vẻ mặt nghiêm túc, trông chẳng khác nào những vị quan tòa xưa.

Lệ Minh Chức đứng giữa thư phòng như kẻ phạm tội đang bị thẩm vấn.

Cảnh Nghi suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi đứng lùi về phía Lệ Vấn Chiêu, vị trí này giống như vị trí của một quân sư, rất hợp với một người thông minh sắc sảo như cậu.

"Chuyện của Ninh Khương, em định tính sao?" Lệ Vấn Chiêu lên tiếng.

Lệ Minh Chức bực bội lẩm bẩm: "Còn có thể làm gì được nữa, chẳng phải các anh đã đuổi anh ấy đi rồi sao."

Lệ Đình cau mày: "Em nói gì?"

Lệ Minh Chức lại rụt cổ lại, sợ hãi.

Cảnh Nghi quan sát Lệ Minh Chức, đoán rằng cậu út này chắc vẫn còn luyến tiếc người tình, nhưng cách này cứ mãi không xong, cần nghĩ ra cách nào đó giải quyết dứt điểm.

【Thực ra cũng không khó, chỉ cần hẹn gặp Ninh Khương, để tiểu thiếu gia thấy bộ mặt thật của hắn, rồi nhà họ Lệ cho người chen ngang cuộc tình này, dùng tiền để đuổi hắn đi, sau đó quay ngược lại báo cảnh sát tố cáo hắn tội lừa đảo. Bằng cách đó, hắn sẽ nhận ngay một vé thẳng đến nhà tù!】

【Chỉ là... trong cái thế giới tổng tài này, có cảnh sát thật không nhỉ?】

"..."

Ba người anh nhà họ Lệ liếc nhìn nhau, cân nhắc khả năng thực hiện kế hoạch.

Lệ Minh Chức nhìn Cảnh Nghi đầy hoài nghi, viền mắt cậu ta bắt đầu đỏ lên, nước mắt dâng lên từ khóe mắt:

"Anh ấy... anh ấy không phải là kẻ lừa đảo! Anh ấy dịu dàng, chu đáo, đối xử với mọi người rất tử tế, lại còn lịch thiệp nữa. Anh ấy từng nói, dù em chẳng có xu nào, anh ấy cũng không bận tâm."

【Vậy sao nghe cậu là kẻ không xu nào, hắn liền bỏ chạy vậy?】

Lệ Vấn Chiêu nhìn cậu với ánh mắt tán thưởng.

"Anh ấy..." Lệ Minh Chức mặt đỏ bừng, gắng tìm lý do: "Anh ấy chắc chắn là có lý do riêng của mình... có thể cuộc gọi đó là từ ông chủ của anh ấy, cần anh ấy giải quyết công việc gấp nên mới đi trước! Anh ấy chắc chắn sẽ quay lại."

【Được đấy, ngay cả thế này cũng nghĩ ra được lý do tự dối mình à?】

Cảnh Nghi thở dài.

Cậu út nhà họ Lệ này đu xích đu đem đầu óc mình càng mụ mẫm càng ngốc rồi.

Cốt truyện lúc này đã đi lệch một chút so với nguyên tác, Lệ Minh Chức không rõ vì sao mà chưa đi cùng Ninh Khương.

Cảnh Nghi cẩn thận nhớ lại diễn biến tiếp theo, cố hồi tưởng những gì Ninh Khương đã làm sau đó.

Phân đoạn này là phần đầu truyện, diễn biến rất nhanh và có nhiều nhân vật phụ, khiến cậu không nhớ rõ lắm.

Cảnh Nghi ngẫm nghĩ một hồi, nỗ lực nhớ lại từng chút một ký ức mình từng đọc.

【Mình nhớ ra rồi!】

Cảnh Nghi chợt hét lớn, làm Lệ Vấn Chiêu cầm cây bút trong tay suýt đánh rơi.

Lệ Đình ngồi cạnh cũng phải đưa tay lên xoa tai.

【Ninh Khương vì muốn chiếm toàn bộ tài sản của cậu út, đã hối lộ một bác sĩ vô lương tâm làm giả bệnh án, bịa đặt rằng hắn mắc bệnh bạch cầu - căn bệnh kinh điển của nhân vật chính trong truyện ngược. Lệ Minh Chức thương tâm tột độ, lập tức chuyển nhượng cổ phần công ty sang cho hắn, để hắn yên tâm chữa bệnh, đừng lo lắng gì thêm.】

【Trong khi Lệ Minh Chức khổ sở vất vả đi tìm người hiến tủy phù hợp, Ninh Khương lại nhân cơ hội nắm quyền điều hành công ty, đứng tên Lệ Minh Chức để biển thủ khoản tiền đầu tư hàng tỷ tệ, khiến công ty phá sản. Nửa năm sau cậu ấy mới phát hiện sự thật nhưng đã quá muộn, bị hắn đánh gãy chân rồi ném ra đường, chỉ còn cách ăn xin để sống qua ngày... không bao lâu sau, lại bị bán vào hầm mỏ để lao động, suýt chết trong tai nạn hầm lò. Sau khi khó khăn lắm mới thoát ra được, cậu ấy lại bị Ninh Khương bắt về và đem bán trong chợ đen để lấy nội tạng...】

【Một tiểu thiếu gia ngọc ngà cao quý, kết cục hương tan ngọc nát.】

Cảnh Nghi thở dài.

【Đúng là cái giá phải trả cho kẻ mù quáng vì tình.】

Kết cục của Lệ Minh Chức quá mức thảm thiết khiến Cảnh Nghi không đành lòng, cậu suy tư nghĩ cách để cảnh báo cậu ta, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy ba người anh trai của Lệ Minh Chức ai nấy đều đã nổi cơn thịnh nộ.

Lệ Vấn Chiêu tức đến mức sắc mặt sa sầm.

Lệ Minh Chức vẫn đứng đó, trừng mắt nhìn sàn nhà, sắc mặt tái nhợt.

Cảnh Nghi: ?

Chẳng lẽ chỉ trong lúc cậu hồi tưởng cốt truyện, tiểu thiếu gia nhà họ Lệ lại làm gì ngớ ngẩn nữa rồi?

Ánh mắt ba người anh nhà họ Lệ hướng về phía Cảnh Nghi đầy phức tạp.

Cuộc đời ngắn ngủi của Lệ Minh Chức có thể được miêu tả là mỗi bước đi một cái hố, từ thiên đường rơi xuống bùn đất.

Cuối cùng, cậu ta chết không toàn thây với thân thể không còn nguyên vẹn trong một nơi đầy ô uế như chợ đen?

Nếu trước đó, Lệ Vấn Chiêu còn muốn đưa Ninh Khương vào tù một cách đường hoàng, thì giờ đây anh chỉ còn lại ý muốn trả thù tàn khốc, đầy rẫy những suy nghĩ đen tối.

Muốn Ninh Khương trải qua tất cả những tăm tối đó.

Anh em Lệ gia cha mẹ mất sớm từ nhỏ, Lệ Minh Chức được ba anh trai nâng niu như bảo bối mà lớn lên, dù mắng mỏ cỡ nào, tình cảm vẫn không thể dứt.

Nay đứa em mà họ yêu thương nhất lại bị Ninh Khương đối xử như vậy. Đến tượng đất cũng có lúc tức giận, huống chi là họ.

"Anh cả." Lệ Đình, người hay đùa cợt, nghiêm túc nói, "Để em giải quyết chuyện này."

Lệ Úc và Lệ Đình là anh em sinh đôi, nhưng tính cách và cách hành xử của họ khác nhau như trời và đất. Lệ Úc có vẻ lạnh lùng hơn, đáp lại: "Để em."

Những lời Cảnh Nghi nói trong đầu như một cú sốc lớn đối với Lệ Minh Chức. Cậu ta không dám tin rằng kẻ ngốc hy sinh tất cả trong câu chuyện của Cảnh Nghi lại chính là mình.

Dốc cả trái tim, nhận lại là cái kết thân xác không toàn vẹn.

Dù không biết sự thật có giống như những gì Cảnh Nghi nói hay không, nhưng nội dung ấy đã đủ để khiến cậu ta hoảng hốt.

Lệ Minh Chức cảm thấy không thể chấp nhận: "Sao lại như thế... Sao anh ấy có thể đối xử với em như thế?"

Lệ Đình cười lạnh, bực bội mà nói: "Đến giờ mà em vẫn còn lưu luyến hắn sao?"

Lệ Úc cũng cau mày, đối với đứa em của mình thất vọng: "Từ nhỏ đến lớn, chúng ta chưa từng can thiệp vào quyết định của em. Em muốn học cưỡi ngựa, anh cả xây hẳn trường cưỡi ngựa cho em. Em muốn học âm nhạc, anh đã tìm cho em đội ngũ tốt nhất. Đi du lịch nước ngoài về thì mê trượt tuyết, anh ba mất vài tháng để xây hẳn sân trượt tuyết trong nhà cho em... Lệ Minh Chức, em lớn lên trong môi trường tinh hoa, tiếp xúc với những gì tốt nhất, vì cái gì mà hiện tại em lại không phân biệt nổi trắng đen như này?"

Cảnh Nghi nghe mà trợn tròn mắt.

Biết nhà họ Lệ giàu, nhưng cậu không ngờ lại giàu đến mức độ này.

Lệ Minh Chức bị hỏi đến á khẩu, đúng vậy, tại sao cậu ta lại thành ra thế này?

Lẽ nào đúng như Cảnh quản gia nói, là do đầu óc mê muội vì tình?

Cậu ta cúi gằm mặt không nói lời nào, đột nhiên điện thoại vang lên.

[Người yêu nhất - Khương Khương]: [ảnh][ảnh][ảnh]

Lệ Minh Chức mở lên xem, là bệnh án của một bệnh viện tam giáp.

[Bệnh nhân: Ninh Khương]

[Ngày khám: hai tháng trước]

[Chẩn đoán: 1. Hóa trị duy trì ung thư ác tính; 2. Bệnh bạch cầu cấp tính dòng tủy, nguy cơ cao...]

Lệ Minh Chức không hiểu các thuật ngữ phức tạp, nhưng ba chữ "bệnh bạch cầu" thì lại hiểu rõ ràng.

Mọi thứ giống hệt như những gì Cảnh Nghi đã nói.

Điện thoại lại rung thêm vài lần.

[Người yêu nhất - Khương Khương]: đã thu hồi ba tin nhắn

[Người yêu nhất - Khương Khương]: Nhầm người rồi, xin lỗi đã giấu em chuyện này. Anh chỉ sợ em lo lắng thôi.

[Người yêu nhất - Khương Khương]: Anh hiện đang ở bệnh viện, bệnh tình có vẻ trầm trọng hơn rồi. Em biết mà, anh chẳng có mấy người bạn, giờ không có ai bên cạnh cả. Em có thể đến đây với anh không?

Lệ Minh Chức nắm chặt điện thoại, cảm xúc lẫn lộn.

Lệ Úc thấy em mình lại có vẻ mềm lòng, thất vọng thở dài: "Thôi bỏ đi, anh cả, để em xử lý chuyện của Ninh Khương..."

"Không cần đâu."

Cảnh Nghi nghe thấy câu này thì cau mày nhìn Lệ Minh Chức.

Đứng ở trung tâm căn phòng, Lệ Minh Chức ngẩng đầu lên, ánh mắt không còn sự ngây thơ như trước, mà thay vào đó là một vẻ cương quyết.

Cậu ta nhìn thẳng vào Lệ Vấn Chiêu, giọng điềm tĩnh: "Chuyện này là lỗi của em, em sẽ tự mình giải quyết."

________________________

Lệ Minh Chức (xẹt xẹt mài dao): "Mài dao chuẩn bị làm thịt heo!"

Bình Luận (0)
Comment