Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 42

"..."

Bên ngoài trời mưa xối xả, trong phòng khách lại im lặng đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.

Lệ Úc, người vừa bước vào như thể không hề nhận ra bầu không khí ngượng ngập mà chính mình đã gây ra. Anh ngồi một lúc, thấy không ai mở miệng, liền nghi hoặc hỏi:

"Sao im lặng thế? Không nói gì à?"

Dạo gần đây, công ty của Lệ Úc bận rộn như chong chóng, anh chạy đôn chạy đáo tới mức không có thời gian ghé qua miền núi thăm Tạ Uẩn. Vậy mà chiều nay, anh bất ngờ nhận được thông báo từ bảo vệ ở nhà: Lệ Đình dẫn "vợ tương lai" về ra mắt, còn chuẩn bị đi đăng ký kết hôn luôn.

Nhớ lại những lời cà khịa của Cảnh Nghi dạo trước, Lệ Úc linh cảm có chuyện lớn sắp xảy ra. Thế là anh gác hết công việc lại, đội mưa phi về nhà, quyết không bỏ lỡ drama.

Nhưng rồi, ngay khi ngồi xuống, anh nhận ra chẳng ai thèm nói năng gì. Thắc mắc, Lệ Úc lên tiếng: "Mọi người bàn bạc xong hết rồi à?"

Lệ Đình nghiến răng ken két: "Anh hai, anh đừng có phá nữa được không?"

Anh thật sự chỉ muốn kết hôn một cách bình yên thôi mà! Không cần lời chúc phúc cũng được, nhưng tại sao cả nhà cứ nhất quyết phản đối?

Thậm chí, ngay cả anh hai – người luôn bàng quan với mọi loại drama – nay cũng đội mưa về hóng chuyện?

Vì cái gì chứ? Cần chi phải làm khổ bản thân như vậy?

Lệ Đình cảm thấy mình bây giờ chẳng khác nào một chú chim tả tơi, lông lá rụng gần hết, lại bị cả nhà bu quanh nhìn chằm chằm. Một chút riêng tư cũng không có!

May mà còn có Viên Đinh Huyên bên cạnh làm chỗ dựa tinh thần. Coi như trong xui xẻo vẫn có điểm sáng.

Lệ Úc thì vẫn ngồi đấy, dáng vẻ điềm tĩnh không chút xao động: "Nghe nói em định kết hôn, anh đã phải vội vã quay về đây. Sao tự dưng lại thành ra anh phá đám?"

Lệ Đình: "..."

Anh tưởng em không thấy cái vẻ mặt hóng hớt của anh chắc? Xin lỗi, vợ của em: Viên Đinh Huyên sẽ không bao giờ làm em thất vọng đâu nhé!

Chờ mãi mà không thấy ai bùng nổ, Lệ Úc quay đầu nhìn về phía góc phòng, nơi có cây "loa phát thanh di động".

Anh lên tiếng gọi: "Cảnh Nghi."

Cảnh Nghi bị gọi bất ngờ, ngớ người mất mấy giây. Đầu óc cậu trống rỗng, quên luôn mình định nói gì, chỉ biết ngơ ngác ngẩng đầu đáp lại: "Hả?!"

Lệ Úc phóng khoáng phẩy tay: "Cậu cũng coi như người nhà rồi, ngồi xuống đây đi!"

Cảnh Nghi bối rối, thò thụt không dám nhích lại gần: "Nhị thiếu gia, thế này có ổn không ạ?"

Đây rõ là chuyện gia đình mà.

"Có gì không ổn đâu," Lệ Úc hất nhẹ cằm: "Bảo ngồi thì cứ ngồi đi."

Ngồi gần thế này mới nghe được hết mấy drama chứ!

Nghe được cái ẩn ý này, Lệ Đình đen cả mặt: "..."

Lệ Vấn Chiêu ngồi im không nói, ngầm đồng tình một cách vi diệu. Còn Lệ Minh Chức thì miễn cưỡng gì chứ, vui vẻ tấp luôn vào cổ vũ:

"Cảnh quản gia ơi! Qua đây ngồi cạnh tôi này~"

Sofa dài thì dài, nhưng bị đám đàn ông vạm vỡ chiếm dụng thì cũng chẳng còn lại bao nhiêu chỗ. Cái vị trí Lệ Minh Chức nhường ra, nằm ngay sát bên Lệ Vấn Chiêu.

Ánh mắt của vị đại ca nọ vừa nhướng lên một cái, cả khí thế lập tức thay đổi. Đôi lông mày rậm kéo ánh mắt sâu hun hút dưới vầng trán rủ chút tóc lòa xòa, tất cả như dồn thẳng vào người Cảnh Nghi. Nóng rực.

Cảnh Nghi chỉ thiếu nước chui luôn vào lòng đất: "Thôi... vẫn là không ngồi được đâu"

Lại là ánh mắt nhìn bánh kem kia kìa!

"Aiya, quản gia ngồi xuống đi mà!" Lệ Minh Chức chẳng nói nhiều, đứng phắt dậy, kéo tay Cảnh Nghi ấn xuống ghế:

"Anh cả còn gật đầu nữa mà, anh ấy đồng ý thì còn ai dám phản đối? Phải không anh cả?"

Lệ Vấn Chiêu thong thả vắt chéo chân, nhàn nhạt đáp: "Bắt đầu nói chuyện chính đi."

Một câu này đủ làm Cảnh Nghi yên tâm, ngồi im thin thít không dám động.

Chờ khi Cảnh Nghi an vị, Lệ Úc cũng thản nhiên ngồi hóng.

【...】

Lệ Úc: "....."

【...】

Lệ Úc: "....."

Sao không ai mở lời vậy ?

Lệ Úc rướn người lên, thẳng vai làm người dẫn chương trình: "Thôi thì, Lệ Đình, em nói trước đi!"

Lệ Đình: "???"

Em nói hết rồi, anh bảo em nói gì nữa?

Lệ Úc tròn vai ông bầu ăn dưa: "Cô ấy là ai? Giới thiệu chút đi."

Lệ Đình ngơ mặt, thở dài buông một câu: "Đây là vợ em, cô ấy mới về nước. Giờ bọn em chuẩn bị kết hôn."

Lệ Úc liếc về phía Cảnh Nghi.

Cảnh Nghi: "???"

【Ủa? Nhị thiếu gia nhìn tôi làm gì? Tôi lau vụn snack chưa sạch à?】

Lệ Úc: "..."

Thấy Cảnh Nghi chẳng có động tĩnh gì, Lệ Úc quay lại nhìn Lệ Đình: "Tại sao kết hôn?"

Lệ Đình: "Vì tình yêu."

【...】

Lệ Úc không bỏ cuộc: "Thật sự yêu nhau chứ?"

Lệ Đình: "Chắc chắn!"

【...】

Cuối cùng, Lệ Úc buột miệng hỏi luôn: "Mấy người có dưa gì ăn không?"

"..."

Mặt Lệ Đình lập tức đen như than: "Anh hai, anh không biết hỏi thì đừng hỏi nữa!"

Lệ Úc: "...." bĩu môi, ngậm miệng không nói thêm.

Anh cũng chẳng muốn làm MC đâu, chẳng qua là vì Cảnh Nghi im như thóc nên đành gánh team thôi!

Lúc này, Cảnh Nghi có chút mất tập trung. Khoảng cách giữa cậu và Lệ Vấn Chiêu quá gần, chân hai người chạm vào nhau, hơi ấm và cơ bắp săn chắc của Lệ Vấn Chiêu làm Cảnh Nghi không kìm được mà nghĩ ngợi lung tung.

Cho đến khi Viên Đinh Huyên lên tiếng, phá tan suy nghĩ miên man của cậu: "A Đình, gia đình anh... hình như không thích em đúng không?"

Cảnh Nghi lập tức quay đầu nhìn sang.

Lệ Úc thì thẳng người lên, dựng cả tai để hóng.

"Em yêu à, đừng nghĩ lung tung. Các anh của anh không có ý đó." Lệ Đình xoa đầu Viên Đinh Huyên, giọng nhẹ nhàng trấn an: "Em là người đầu tiên anh đưa về nhà, nên họ chỉ lo anh quyết định vội vàng. Đây chỉ là bài kiểm tra thôi, đừng sợ."

Viên Đinh Huyên dựa đầu vào vai Lệ Đình, khẽ nói: "A Đình, em và con đều dựa vào anh cả. Anh sẽ không bỏ rơi tụi em chứ?"

"Không bao giờ!" Lệ Đình quả quyết: "Anh còn mang cả sổ hộ khẩu trộm ra rồi. Chắc chắn sẽ cho em và con một gia đình!"

【Tam thiếu gia đúng là có trách nhiệm thật! Đến cả 'con' cũng dám mang về nhà...】

Drama chính thức bắt đầu.

Lệ Úc và Lệ Minh Chức phấn khích, len lén liếc nhau. Hai ánh mắt giao nhau, đều lấp lánh niềm đam mê hóng chuyện.

Lệ Vấn Chiêu thì lặng lẽ dời mắt đi, còn Cảnh Nghi nhìn Lệ Đình và Viên Đinh Huyên, miệng khẽ cong lên, nét mặt tinh nghịch như muốn trêu ai đó.

Giữa tâm bão, Lệ Đình mặt mày sa sầm.

Cảnh Nghi, vẫn như thường lệ, bắt đầu "thì thầm tâm sự với chính mình":

【Theo như mình biết, Viên Đinh Huyên ra nước ngoài ba năm, người yêu thay như thay áo. Đừng nói 12 cung hoàng đạo, ngay cả 12 con giáp cô ta cũng gom được hẳn hai bộ sưu tập!】

【Nếu không phải vì dính vào chuyện rắc rối, bị chủ nợ đuổi đến chân tường, chắc cô ta còn chưa chịu quay về đâu.】

Lệ Đình càng nghe, mặt càng tối sầm lại.

Dù trong lòng anh nhắc nhở rằng những gì Cảnh Nghi nói không có chứng cứ, nhưng... lòng tin của anh bắt đầu dao động.

Cảnh Nghi chưa bao giờ nói sai!

"Ai da, anh bóp tay em đau quá!" Viên Đinh Huyên bỗng rên lên một tiếng.

Lệ Đình giật mình, vội buông tay. Nhưng ánh mắt anh giờ đây đã khác, mơ hồ mà bối rối, như thể lạc lối trong mê cung suy nghĩ.

【Ba năm qua, Viên Đinh Huyên tiêu xài phung phí bằng tiền của Tam thiếu gia, thậm chí còn bao nuôi trai trẻ. Đến khi bị bạn trai ở nước ngoài lừa sạch tiền, cô ta mới phải trở về tay trắng.】

【Còn về đứa bé à? Đó là kết quả của một cuộc tình chóng vánh với một gã nghiện ngập tóc vàng mắt xanh nào đó ở nước ngoài. Cô ta sợ bụng lớn không giấu được, nên gấp gáp về nước kiếm 'ông bố dự bị' cho đứa trẻ thôi!】

Lệ Đình: "..."

Lệ Úc và Lệ Minh Chức liếc nhìn anh, ánh mắt chứa đầy sự đồng cảm... pha chút chế nhạo:

Anh ba/Lệ Đình, anh/em ngốc thật đấy!

Lệ Đình: "..."

Lúc này, điện thoại của Viên Đinh Huyên đột nhiên reo lên. Cô nàng liếc qua màn hình, ánh mắt hiện lên một tia khó chịu xen lẫn vẻ mừng thầm đầy bí ẩn:

"A Đình, hôm nay em có chút việc, hay là mình dời ngày cưới lại nhé?"

Lệ Đình nhíu mày, rõ ràng không vui: "Em có chuyện gì mà gấp vậy?"

"Bạn thân em từ nước ngoài mới về, hẹn em đi uống trà chiều. Giờ cũng muộn rồi, hay để mai mình ra cục dân chính được không?"

【Hắc hắc hắc】

【Xem cô tìm cớ kìa! Cái gì mà bạn thân mới về? Rõ ràng là mấy người tình cũ ở nước ngoài gọi về gặp mặt chứ gì!】

【Tội nghiệp Lệ Đình ghê. Cả đời sống trong ngọt ngào giả dối, đội cái nón xanh chói lóa mà còn không hay biết. Người mà anh ta coi là "nữ thần thanh cao" thực chất chỉ là kẻ thích đi tìm cảm giác lạ thôi! Đã thế còn dùng thẻ của anh ta để chi trả!】

Tam thiếu gia hiện giờ, mặt thì xanh nhưng nón thì xanh hơn.

Dù vậy, đây chỉ mới là mở màn cho bi kịch cuộc đời Lệ Đình. Cảnh Nghi ngồi đó, trong đầu đang hiện ra cuốn biên niên sử đen tối:

【Sau khi cưới, Viên Đinh Huyên muốn chiếm đoạt toàn bộ tài sản của Lệ Đình. Cô ta cấu kết với nhân tình, lái xe đâm gãy chân anh ta.】

【Mất khả năng đi lại, Lệ Đình trầm cảm, sống như cái xác không hồn. Rồi một ngày, anh ta bất ngờ bắt gặp Viên Đinh Huyên và tình nhân ngay tại phòng ngủ của hai người. Anh uất hận đến mức thổ huyết. Đêm hôm đó, anh mở van gas, định cùng cô ta đồng quy vu tận...】

Đó là một trong những đoạn gần cuối truyện, mà khi đọc đến, toàn bộ tầm mắt của người đọc đã chuyển sang nam chính Thẩm Thù Bách rồi. Lệ gia, với vai trò nhân vật phụ, chỉ lướt qua như gia vị cho hành trình thăng cấp của nam chính.

Nhưng mà đáng nói là kết cục quá thảm: Viên Đinh Huyên ngoại tình bị vạch trần, Lệ Đình định tự vẫn cùng cô ta nhưng phút cuối đổi ý, một mình rời đi trong xe lăn, để mặc căn nhà và người phụ nữ "nổ banh".

Đáng tiếc cho tam thiếu gia, không thoát nổi bị bắt vì tội mưu sát, chỉ vài tháng sau thì bị Thẩm Thù Bách bí mật giật dây người trong ngục sát hại.

Lệ Đình chết rồi, cũng coi như Lệ gia chính thức sụp đổ.

Lệ Vấn Chiêu liên tiếp mất đi ba đứa em, tinh thần càng ngày bất ổn. Bị nhóm tội phạm cài bên người bày mưu tính kế, chia rẽ nội bộ sạch sẽ.

Vì để đạt được mục đích nhổ cỏ tận gốc, Thẩm Thù Bách mang theo ba hộp tro cốt hẹn Lệ Vấn Chiêu ở vách núi. Khi đó Lệ Vấn Chiêu tâm đã như tro tàn, thời gian qua người thì ốm yếu, râu ria mọc dài không thèm cạo, quần áo thì tả tơi. Nhìn qua chẳng khác gì ăn mày.

Nhìn thấy 3 hủ tro cốt của ba đứa em mình, Lệ Vấn Chiêu như bị k.ích th.ích, tâm thần bất ổn, giật lấy 3 hủ tro cốt ôm vào lòng rồi nhảy xuống vách núi. Cả nhà kẻ phản diện tiêu vong trong chớp mắt.

Ký ức tua lại, Cảnh Nghi chỉ biết thở dài. Lúc trước đọc truyện, chỉ chăm chăm nhìn hào quang ngời ngời của nam chính, giờ đổi góc độ mới thấy tác giả thực sự là quá ác.

Cảnh Nghi bất mãn chẹp miệng, cậu quyết tâm muốn giúp cả nhà họ Lệ thoát khỏi sự trói buộc của tác.

Nhìn Lệ Đình trước mặt vẫn còn đang mơ mộng với ánh trăng sáng. Cậu nhích người, tựa sát vào Lệ Vấn Chiêu, nhẹ nhàng chọt chọt đầu gối anh:

【Đại thiếu gia, anh nhất định phải ngăn tam thiếu gia lại! Nếu anh ta cưới Viên Đinh Huyên, chắc chắn sẽ mất mạng!】

Lệ Vấn Chiêu thoáng liếc xuống, vệ sĩ bên cạnh hiểu ý, lập tức bước tới lấy lại sổ hộ khẩu từ tay Lệ Đình.

Cảnh Nghi thở phào:

【Trời ơi, thật may là cần sổ hộ khẩu mới cưới được, không thì hết cách cản mất!】

Lệ Úc, đang chăm chú ăn dưa hóng chuyện, đột nhiên quay sang nhìn anh trai mình đầy bất ngờ: "Hai người... biết hết rồi à?"

Lệ Minh Chức cười cười đầy ẩn ý: "Hihi em biết từ lâu rồi."

Lệ Úc nhướn mày: "Em biết hả?"

Lệ Minh Chức nhe răng: "Dạ, quả dưa này hóng từ lâu rồi mà."

Lệ Úc thu lại ánh mắt, cảm giác mình vừa ăn phải dưa cũ, tức thì khẽ bĩu môi.

Trong khi đó, Viên Đinh Huyên bắt đầu cảm thấy không khí trong phòng thật kỳ quái. Cô ta liếc qua Lệ Đình, thấy anh vẫn im lặng, không phản ứng gì, làm cô ta hơi căng thẳng. Để tìm kiếm sự đồng tình, cô dựa vào cánh tay anh, nũng nịu: "A Đình, em thấy hơi đau bụng..."

Nhưng Lệ Đình lập tức rụt tay lại, vẻ mặt trắng bệch.

Viên Đinh Huyên: "... A Đình?"

Cảnh Nghi: "???"

【Sao tam thiếu lại... né ra thế nhỉ?】

Cậu khẽ nghiêng đầu, lén lút chia sẻ với Lệ Vấn Chiêu:

【Đại thiếu gia, Tam thiếu có vẻ tỉnh táo rồi đấy. Ý niệm "cà rốt thần kỳ" của tôi quả nhiên có tác dụng, đúng là thuốc tỉnh não cho kẻ lụy tình!】

Lệ Đình, vẫn đang lưỡng lự giữa lý trí và tình cảm, chỉ có thể lí nhí nói: "Huyên Huyên... em bận thì đi trước đi. Chuyện của chúng ta không cần vội."

Viên Đinh Huyên thấy vậy lập tức lo lắng, vội vàng đổi giọng: "Không được, anh mới là quan trọng nhất. Em sẽ hủy cuộc hẹn với bạn để đi đăng ký với anh ngay!"

【Cà rốt tiếp tục ra chiêu! Tam thiếu đừng có tin, chuyên gia nói dối kiểu này mà bảo thuần khiết thì chỉ có hại thân thôi!】

Lệ Đình ngồi giữa hai luồng ý kiến trái ngược, cảm giác đầu mình sắp nổ tung.

Đúng lúc này, Lệ Vấn Chiêu lạnh lùng lên tiếng: "Cô Viên."

Viên Đinh Huyên lập tức nở nụ cười ngọt ngào: "Dạ, anh cả."

"Cô về trước đi. Hôn nhân là chuyện trọng đại, nhà họ Lệ cần chuẩn bị thêm."

Viên Đinh Huyên nhìn sang Lệ Đình, nhỏ giọng: "Anh cả, em và a Đình thật lòng yêu nhau. Em không cần hình thức, chỉ cần anh ấy và con có một mái ấm là đủ."

"Cô không để ý hình thức, nhưng Lệ gia thì có." Giọng Lệ Vấn Chiêu lạnh tanh: "Hôn lễ của Lệ Đình không thể qua loa được. Cô Viên, mời về trước đi."

Khi nhắc tới đám cưới, cuối cùng gương mặt của Viên Đinh Huyên cũng sáng bừng như ánh nắng, tay nhẹ nhàng xoa bụng: "Cảm ơn anh cả, em với A Đình nhất định sẽ hạnh phúc."

"Chú Lâm," Lệ Vấn Chiêu quay đầu lại, thản nhiên ra lệnh: "Đưa cô Viên về nhà đi."

"Vâng, đại thiếu gia."

Viên Đinh Huyên rời đi trong niềm vui sướng tràn đầy, trong khi Lệ Đình xụi lơ trên sofa, dáng vẻ ỉu xìu đến cả sợi tóc cũng chán chường rủ xuống.

Lệ Úc thấy thế, vỗ vai an ủi cậu em: "Lệ Đình, đừng nản lòng. Anh với tư cách người từng trải muốn nói với em rằng: Đêm tối nào rồi cũng sẽ qua thôi."

Lệ Đình: "..." Một chút an ủi cũng không có nổi!

Lệ Minh Chức cũng hớn hở hưởng ứng: "Anh ba, đúng đó. Em cũng là 'thương binh vượt lửa đạn' đây nè! Bây giờ em sống vui vẻ lắm!"

Lệ Đình tiếp tục: "..."

Để bầu không khí bớt cứng ngắc, Lệ Úc chuyển chủ đề, quay sang hỏi Lệ Vấn Chiêu: "Anh cả, bao giờ anh mới 'vượt qua'? Một nhà phải đông đủ mới gọi là hòa hợp chứ."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Sau khi Viên Đinh Huyên được đưa về, Lệ Đình cũng đứng dậy, cầm chìa khóa xe và rời khỏi nhà. Không ai ngăn cản, nhưng cậu vẫn cẩn thận mang theo năm vệ sĩ bên mình.

Nhân vật chính vừa đi, phòng khách cũng chẳng còn gì thú vị. Lệ Úc thay quần áo rồi quay về công ty, Lệ Minh Chức cũng bị quản lý gọi đi công việc.

Cuối cùng, trong nhà chỉ còn lại Lệ Vấn Chiêu và Cảnh Nghi.

Từ lúc bị Lệ Vấn Chiêu phơi bày "bí mật", Cảnh Nghi cứ cảm thấy ở gần anh là một loại thử thách khó tả.

"Tôi cũng thấy vậy." Lệ Vấn Chiêu đột ngột lên tiếng, tay vẫn cầm tờ báo tài chính.

Cảnh Nghi hoảng hốt lấy tay ôm ngực, ánh mắt đầy trách móc: "Anh lại nghe tôi nói gì nữa vậy?"

"Cái này là kỹ năng bị động, tôi không kiểm soát được."

"Không công bằng!" Cảnh Nghi lầm bầm.

Lệ Vấn Chiêu nghe rõ từng lời: "Em muốn biết gì? Tôi có thể nói cho em nghe."

Cảnh Nghi thoáng đỏ mặt, lúng túng gãi đầu: "Ờ thì... tại sao vậy?"

【Tại sao anh tự nhiên lại thích đàn ông?】

【Chẳng có tí tín hiệu báo trước nào luôn á!】

Lệ Vấn Chiêu bình tĩnh đáp, ánh mắt thoáng chút dịu dàng:

"Chuyện này không cần báo trước. Thích một người, thường chỉ là khoảnh khắc thôi. Lúc đó, em khiến tôi rung động, thế là thích. Điều này chẳng liên quan gì đến giới tính cả."

Cảnh Nghi: "..."

"Hơn nữa, em ngoan ngoãn đáng yêu, tính cách vừa hài hước lại chính trực. Mỗi ngày đều năng động rực rỡ, thích em là điều hết sức bình thường. Hiểu chưa?"

Mặt Cảnh Nghi thoáng chốc đỏ bừng như quả cà chua chín.

"Nhưng tôi không biết..." Cảnh Nghi lắp bắp.

"Tôi không bắt em phải trả lời ngay."

Lệ Vấn Chiêu nói, giọng trầm ấm. "Tôi đã nói sẽ không ép em. Cứ từ từ suy nghĩ, đợi đến khi em sẵn sàng."

Nghe vậy, Cảnh Nghi nhẹ nhõm hẳn. Sau khi bị hàng loạt "đường thẳng" từ Lệ Vấn Chiêu ném tới, đầu óc cậu chưa kịp định hình. Nhưng ít nhất, bây giờ cậu cảm thấy không còn sợ hãi như trước.

Đột nhiên cậu cảnh giác quay lại: "Đại thiếu gia, anh lại nghe tôi nói gì rồi đúng không?"

Lệ Vấn Chiêu thản nhiên giở báo tiếp.

"..." Cảnh Nghi hậm hực: Đồ Cáo già!

.

Tối hôm đó, Cảnh Nghi nằm trên giường, quyết tâm xóa bỏ suy nghĩ lộn xộn trong đầu, mở điện thoại lên xem tiếp bộ phim trinh thám yêu thích.

Kịch tính lên đến cao trào, nhạc nền dồn dập, chân tướng chuẩn bị được phơi bày...

"Phựt—"

Đèn phụt tắt, màn hình tối om.

[Hiện tại mạng không khả dụng, bạn có muốn chuyển sang mạng di động không?]

Cảnh Nghi: "..."

Sao cậu lại quên mất nhỉ, Lệ Vấn Chiêu đã đặt giờ giới nghiêm cho mình.

Cậu bực bội ném điện thoại qua một bên, ôm gối lăn lộn trên giường.

Thế này là sao hả? Không phải vừa thổ lộ xong à, vậy mà vẫn còn giờ giới nghiêm nữa hả?

Sáng hôm sau, bị đồng hồ báo thức kéo dậy, mặt mũi Cảnh Nghi như zombie, lê lết vào toilet.

Khổ thân loài người, lại phải đi làm, lại phải bán mình cho tư bản...

Còn đang than thân, bỗng bị Lệ Vấn Chiêu lôi nhẹ, ép lên ghế xe sau: "Tối không thức khuya, thì sáng sẽ không phải vật vờ. Ngồi yên."

"Anh không hiểu đâu," Cảnh Nghi lơ ngơ chui vào xe. "Thức khuya giống như đấu với Diêm Vương vậy, cực kỳ kí.ch th.ích."

"Không điện không mạng, em thức kiểu gì?"

"Tôi mượn sạc dự phòng của Tiểu thiếu gia, rồi đăng ký gói cước 4G!"

【Đỉnh chưa, đường nào cũng có lối!】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cái tên quản gia nhỏ này, đúng là đầu óc hơi lười, nhưng thủ đoạn thì vô biên.

【Ăn no mới có sức mà... ngủ gật】

Câu trả lời của Cảnh Nghi là một nụ cười lạnh lẽo quen thuộc.

.

Trên đường lên tầng, khi đi ngang qua phòng thư ký, Cảnh Nghi liếc thấy Phàn Minh đang ngồi đó thở dài thườn thượt.

Không chịu nổi tò mò, Cảnh Nghi lẻn vào hỏi ngay: "Thư ký Phàn, anh sao thế?"

Phàn Minh không buồn ngẩng đầu lên, giọng thê thảm: "Quản gia Cảnh, tôi thất tình rồi."

Cảnh Nghi ngớ người: "Hả? Anh từng có bạn gái à?"

"Giờ thì không còn nữa." Phàn Minh than trời thở đất: "Cảnh quản gia, tôi hỏi cậu nhé: Nếu bạn gái và mẹ tôi cùng rơi xuống sông, tôi phải cứu ai trước?"

Theo phản xạ, Cảnh Nghi quay đầu nhìn Lệ Vấn Chiêu, kiểu như xin phép trước khi nói chuyện sốc óc.

Phàn Minh cười lạnh: "Không trả lời được đúng không? Tôi cũng thế..."

Cảnh Nghi búng tay một cái, mắt sáng rỡ: "Ờm... Nếu anh mà để mẹ và bạn gái cùng rơi xuống sông, chắc tôi sẽ chọn cách tránh xa anh – kiểu người xui xẻo như vậy."

"..." Phàn Minh trố mắt nhìn, sốc đến quên cả chớp: "Cậu không phải quản gia Cảnh, cậu là thư ký Trâu đội lốt đúng không? Trả lời y chang luôn!"

Cảnh Nghi nghiêng đầu: "Cái này liên quan gì tới thư ký Trâu?"

Phàn Minh đập bàn đầy chán nản: "Tối qua cãi nhau xong, tôi bị thư ký Trâu kéo đi uống rượu. Trên bàn nhậu, anh ta ép tôi ôn bài thi công chức, xong rồi không hiểu kiểu gì đến nửa đêm thì tự nhiên chuyển qua lý thuyết 'tư vấn tình cảm'!"

Kể đến đây, Phàn Minh gần như sắp khóc: "Uống với thư ký Trâu cả đêm, về nhà lại tự đi khuyên bạn gái tôi quay lại với người yêu cũ của cô ấy! Trời ơi, sao tôi lại tự đào hố chôn mình thế này!"

Cảnh Nghi đứng đó, choáng toàn tập:

Đỉnh cao drama hôm nay chính là thư ký Phàn đây rồi.

Bình Luận (0)
Comment